Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735: Sau trận tuyết lở
Hạ Lăng cảm thấy có cục tuyết đập vào mặt.
Vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì cơ thể đã bị Lệ Lôi nhào lên: “Nguy hiểm, tuyết lởi”
Cô bỗng thấy trời đất quay cuồng, còn không kịp hét lên kinh ngạc thì cả người đã bị một đám tuyết lở lao nhanh ầm ẩm tới chôn vùi, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Lúc cô yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật vô cùng đau đớn, có chất lỏng ấm ấm chảy vào krong miệng, vị hơi tanh tanh. Trước mắt cô biến thành màu đen, không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, tiếng rên vang đỉnh tai nhức óc đã vẫn chưa hết, thỉnh thoảng vẫn có cục tuyết bắn lên trên má cô, cái lạnh buốt khiến người ta đau nhức.
Cô cựa quậy.
Hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt cô hơn nữa.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm rúc trong lòng một người, dựa vào lổng ngực ấm áp của đối phương, cơ thể của đối
phương như chiếc thuyền lá nhỏ giữa mưa giông gió lốc, ngăn cách thành một thế giới an toàn cho cô.
Ý thức của cô dần tỉnh táo lại.
Lúc này, cô mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì - sau khi vị khách du lịch kia hét lên, lập tức xảy ra tuyết lở trên quy mô lớn, tuyết trên đỉnh núi cuồn cuộn lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã chôn vùi tất cả. Vào khoảnh khắc cuối cùng, cô nhớ Lệ Lôi đã nhào lên người mình. Vậy thì lúc này người đang ôm cô chắc chắn là Lệ Lôi rồi.
Nhưng...
Thiệu Huy...
Thiệu Huy đâu rồi?
Cô bỗng thấy lo lắng, không ngừng giãy giụa nhìn xung quanh.
Lệ Lôi cảm nhận được động tĩnh của cô: “Đừng lộn xộn, Tiểu Lăng, tuyết lở vẫn chưa qua đâu.” Giọng của anh rất khẽ, giống như đang thì thầm, lưng anh dựa vào một tảng đá lớn. Trong khoảnh khắc xảy ra lở tuyết, bản năng sinh tổn được rèn luyện ở vùng hoang dã và chiến trường nhiều năm đã giúp anh phát hiện là tảng đá lớn này đầu tiên. Không chút nghĩ ngợi, anh lập tức ôm cô nhào đến, cũng chính tảng đá lớn này đã ngăn cẩn tuyết lở, tạo thành không gian an toàn nhỏ nên bọn họ mới sống đến bây giờ.
Hạ Lăng vẫn giãy giụa, phát ra âm thanh mơ hồ: “Huy... Thiệu Huy...”
Lệ Lôi nghe rõ cô đang nói gì. Lặng im một lát, anh mới nói: “Con sẽ không sao đâu. Tiểu Lăng, em đừng làm rộn, lỡ như xảy ra trận tuyết lở lớn hơn là phiền đó. Em phải sống sót, chờ trận tuyết lở kết thúc, chúng ta mới có thể đi tìm Thiệu Huy.” Giọng nói của anh vững vàng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh trấn an kỳ lạ.
Cô vẫn vô cùng khó chịu, chỉ là cô cố ép bản thân kiềm chế, không gây ra tiếng động gì.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu đến vậy, gió tuyết ở bên ngoài vẫn đang gào thét, cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể vài tiếng, cuối cùng thì mọi thứ cũng dần yên tĩnh lại.
Việc đầu tiên Hạ Lăng làm là ra khỏi lòng của Lệ Lôi, cô muốn đứng dậy nhưng lại không đứng thẳng được. Lúc này, cô mới nhận ra bọn họ đang bị vây trong một thể giới nhỏ, trong khe hở của mấy tảng đá tự nhiên to lớn.
“Em muốn ra ngoài tìm Thiệu Huy!” Cô vội vàng nói, thử bới tuyết ở bên ngoài ra.
Lệ Lôi kéo tay cô lại: “Đừng nhúc nhích! Một khi sập là cũng ta sẽ bị chôn vùi đó!”
Hạ Lăng gấp đến độ sắp phát khóc: “Vậy phải làm sao đây? Con còn nhỏ như vậy, không kiên trì trong tuyết được lâu đâu!” Cô không thể tưởng tượng nổi, ở trong núi tuyết dữ dội, một mình Tiểu Thiệu Huy sẽ sống sót như thế nào đây.
Lệ Lôi nói: “Nó là đứa trẻ dũng cảm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cũng không biết là đang an ủi Hạ Lăng, hay là đang tự an ủi bản thân. Anh kéo cô ra phía sau: “Để anh bới.”
Anh có kinh nghiệm hơn cô, biết chỗ nào thì bới được, chỗ nào có nguy hiểm.
Hạ Lăng lùi lại phía sau mấy bước, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn anh đang bới tuyết. Chỗ ẩn náu này được tảng đá lớn và băng tuyết phủ kín, ánh sáng rất yếu ớt, đến khi anh tới gần đám tuyết, cô mới nhìn rõ: “Đầu anh bị thương rồi sao?”
Cô chợt nhớ ra, lúc ở trong lòng anh, cô nếm được mùi máu tanh tanh, thì ra không phải cô bị thương.
Mà là anh.
Lệ Lôi giơ tay lau vết máu bên trán: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” đây là vết thương bị mưa đá đập vào lúc che chở cho cô nhào vào phía sau tảng đá lớn, chỉ nhói đau một lát, chảy chút máu thôi. Dưới thời tiết lạnh giá như thế này, thật ra vết thương được cầm máu rất nhanh, chỉ là nhìn thì hơi dọa người mà thôi.
Nhưng Hạ Lăng rất đau lòng, cô lục lợi hồi lâu bọc hành lý của mình, tìm băng gạc ra băng bó cho anh.
Lúc trán tiếp xúc với băng gạc, anh rất muốn trách cô rằng không được lãng phí vật dụng cấp cứu - nếu đàn em cùng đội hoặc lính đánh thuê làm vậy thì anh đã sớm khai trừ người đó ra khỏi đội ngũ rồi. Ở nơi hoang đã, đôi khi chỉ chút băng gạc và thuốc men chính là một tính mạng, sao có thể xa xỉ lãng phí vào một vết thương nhỏ như thế này.
Nhưng cô không phải đàn em của anh.
Cô chỉ là một cô gái luống cuống tay chân vì quan tâm anh mà thôi.
Lòng Lệ Lôi cảm thấy ấm áp, tất cả những lời trách mắng sắp ra khỏi miệng lại tan biết như băng tuyết. Vẫn nói con người khi yêu vào thì 1Q bằng 0, bạn nhỏ Lệ Tiểu Lôi với IQ bằng 0 để mặc cô cẩn thận băng bó kỹ lưỡng vết thương cho mình. Sau đó, anh lấy một cuộn băng gạc từ túi thuốc của mình ra, bổ sung vào túi thuốc của cô.
Hạ Lăng nói: “Làm gì vậy?”
Lệ Lôi: “Nặng quá, dùng của anh trước.”
Nhìn mấy thứ đồ đục tuyết, xẻng tuyết mà anh đang đeo trên người, cô không hề nghi ngờ gì hết, để mặc anh đưa đồ cấp cứu vào túi ba lô của mình.
Lệ Lôi dùng 120.000% tỉnh thần để đục một lỗ trên tuyết, cuối cùng, một vệt nắng chiếu xuống. Đám tuyết bị anh bới ra chất
đống ở dưới chân, tạo thành một ụ tuyết kê chân. Lệ Lôi leo ra trước, thấy không có gì nguy hiểm mới lại vươn tay kéo Hạ Lăng ra ngoài.
Hai chân Hạ Lăng lại đặt lên trên mặt đất ở bên ngoài.
Tuyết lở trên núi tới nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc này, thời tiết đã sớm trong lành trở lại, bầu trời xanh thẳm không một gợn
mây, chiếu rọi cả ngọn núi tuyết lấp lánh, đẹp như tiên cảnh.
Mặt đất thay đổi rất nhiều, không còn phân biệt được đâu là con đường lúc đến, đâu là hướng nên đi.
Hạ Lăng dõi mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Thiệu Huy đâu, ngay cả chút manh mối để lại cũng không có. Cô cuống đến độ lạc cả giọng: “Làm sao đây? Chúng ta phải đi đâu để tìm Thiệu Huy đây?”
Lệ Lôi lấy la bàn ra. May mà trong trận tuyết lở vừa rồi, chiếc la bàn quân dụng này chỉ bị méo một chút, không bị ảnh hưởng đến chức năng sử dụng. Anh định vị rồi nói với Hạ Lăng: “Tuyết lăn từ trên núi xuống, hẳn là Thiệu Huy bị cuốn xuống phía chân núi, chúng ta đi dọc theo hướng kia tìm thử xem.”
Nói xong, anh chỉ về một phía.
Hạ Lăng vội vàng đi về phía đó.
Lệ Lôi kéo cô lại: “Đi theo phía sau anh.”
Mặt đường sau trận tuyết lở rất tơi, tất cả đều bị bao phủ bởi lớp tuyết tơi xốp, vô cùng nguy hiểm, không chừng ở chỗ đó lại có vách núi hoặc hố tuyết, chỉ cần mất chú ý là sẽ có chuyện ngay. Anh sẽ không để cô đi phía trước.
Cô cố ép bản thân kiềm chế không đi sau anh, nhưng trong lòng lại lo lắng như bị lửa đốt: “Anh nhanh lên, Thiệu Huy còn nhỏ như vậy, không chịu được thì làm sao?” Cô vừa nói vừa chực khóc, đưa tay gạt mạnh khóe mắt. Cô biết rằng bây giờ không phải là lúc yếu đuối, chăm chú đi theo bước chân Lệ Lôi để tìm kiếm.
Vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì cơ thể đã bị Lệ Lôi nhào lên: “Nguy hiểm, tuyết lởi”
Cô bỗng thấy trời đất quay cuồng, còn không kịp hét lên kinh ngạc thì cả người đã bị một đám tuyết lở lao nhanh ầm ẩm tới chôn vùi, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Lúc cô yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật vô cùng đau đớn, có chất lỏng ấm ấm chảy vào krong miệng, vị hơi tanh tanh. Trước mắt cô biến thành màu đen, không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, tiếng rên vang đỉnh tai nhức óc đã vẫn chưa hết, thỉnh thoảng vẫn có cục tuyết bắn lên trên má cô, cái lạnh buốt khiến người ta đau nhức.
Cô cựa quậy.
Hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt cô hơn nữa.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm rúc trong lòng một người, dựa vào lổng ngực ấm áp của đối phương, cơ thể của đối
phương như chiếc thuyền lá nhỏ giữa mưa giông gió lốc, ngăn cách thành một thế giới an toàn cho cô.
Ý thức của cô dần tỉnh táo lại.
Lúc này, cô mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì - sau khi vị khách du lịch kia hét lên, lập tức xảy ra tuyết lở trên quy mô lớn, tuyết trên đỉnh núi cuồn cuộn lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã chôn vùi tất cả. Vào khoảnh khắc cuối cùng, cô nhớ Lệ Lôi đã nhào lên người mình. Vậy thì lúc này người đang ôm cô chắc chắn là Lệ Lôi rồi.
Nhưng...
Thiệu Huy...
Thiệu Huy đâu rồi?
Cô bỗng thấy lo lắng, không ngừng giãy giụa nhìn xung quanh.
Lệ Lôi cảm nhận được động tĩnh của cô: “Đừng lộn xộn, Tiểu Lăng, tuyết lở vẫn chưa qua đâu.” Giọng của anh rất khẽ, giống như đang thì thầm, lưng anh dựa vào một tảng đá lớn. Trong khoảnh khắc xảy ra lở tuyết, bản năng sinh tổn được rèn luyện ở vùng hoang dã và chiến trường nhiều năm đã giúp anh phát hiện là tảng đá lớn này đầu tiên. Không chút nghĩ ngợi, anh lập tức ôm cô nhào đến, cũng chính tảng đá lớn này đã ngăn cẩn tuyết lở, tạo thành không gian an toàn nhỏ nên bọn họ mới sống đến bây giờ.
Hạ Lăng vẫn giãy giụa, phát ra âm thanh mơ hồ: “Huy... Thiệu Huy...”
Lệ Lôi nghe rõ cô đang nói gì. Lặng im một lát, anh mới nói: “Con sẽ không sao đâu. Tiểu Lăng, em đừng làm rộn, lỡ như xảy ra trận tuyết lở lớn hơn là phiền đó. Em phải sống sót, chờ trận tuyết lở kết thúc, chúng ta mới có thể đi tìm Thiệu Huy.” Giọng nói của anh vững vàng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh trấn an kỳ lạ.
Cô vẫn vô cùng khó chịu, chỉ là cô cố ép bản thân kiềm chế, không gây ra tiếng động gì.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu đến vậy, gió tuyết ở bên ngoài vẫn đang gào thét, cũng không biết qua bao lâu, có thể là vài giây, cũng có thể vài tiếng, cuối cùng thì mọi thứ cũng dần yên tĩnh lại.
Việc đầu tiên Hạ Lăng làm là ra khỏi lòng của Lệ Lôi, cô muốn đứng dậy nhưng lại không đứng thẳng được. Lúc này, cô mới nhận ra bọn họ đang bị vây trong một thể giới nhỏ, trong khe hở của mấy tảng đá tự nhiên to lớn.
“Em muốn ra ngoài tìm Thiệu Huy!” Cô vội vàng nói, thử bới tuyết ở bên ngoài ra.
Lệ Lôi kéo tay cô lại: “Đừng nhúc nhích! Một khi sập là cũng ta sẽ bị chôn vùi đó!”
Hạ Lăng gấp đến độ sắp phát khóc: “Vậy phải làm sao đây? Con còn nhỏ như vậy, không kiên trì trong tuyết được lâu đâu!” Cô không thể tưởng tượng nổi, ở trong núi tuyết dữ dội, một mình Tiểu Thiệu Huy sẽ sống sót như thế nào đây.
Lệ Lôi nói: “Nó là đứa trẻ dũng cảm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cũng không biết là đang an ủi Hạ Lăng, hay là đang tự an ủi bản thân. Anh kéo cô ra phía sau: “Để anh bới.”
Anh có kinh nghiệm hơn cô, biết chỗ nào thì bới được, chỗ nào có nguy hiểm.
Hạ Lăng lùi lại phía sau mấy bước, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn anh đang bới tuyết. Chỗ ẩn náu này được tảng đá lớn và băng tuyết phủ kín, ánh sáng rất yếu ớt, đến khi anh tới gần đám tuyết, cô mới nhìn rõ: “Đầu anh bị thương rồi sao?”
Cô chợt nhớ ra, lúc ở trong lòng anh, cô nếm được mùi máu tanh tanh, thì ra không phải cô bị thương.
Mà là anh.
Lệ Lôi giơ tay lau vết máu bên trán: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” đây là vết thương bị mưa đá đập vào lúc che chở cho cô nhào vào phía sau tảng đá lớn, chỉ nhói đau một lát, chảy chút máu thôi. Dưới thời tiết lạnh giá như thế này, thật ra vết thương được cầm máu rất nhanh, chỉ là nhìn thì hơi dọa người mà thôi.
Nhưng Hạ Lăng rất đau lòng, cô lục lợi hồi lâu bọc hành lý của mình, tìm băng gạc ra băng bó cho anh.
Lúc trán tiếp xúc với băng gạc, anh rất muốn trách cô rằng không được lãng phí vật dụng cấp cứu - nếu đàn em cùng đội hoặc lính đánh thuê làm vậy thì anh đã sớm khai trừ người đó ra khỏi đội ngũ rồi. Ở nơi hoang đã, đôi khi chỉ chút băng gạc và thuốc men chính là một tính mạng, sao có thể xa xỉ lãng phí vào một vết thương nhỏ như thế này.
Nhưng cô không phải đàn em của anh.
Cô chỉ là một cô gái luống cuống tay chân vì quan tâm anh mà thôi.
Lòng Lệ Lôi cảm thấy ấm áp, tất cả những lời trách mắng sắp ra khỏi miệng lại tan biết như băng tuyết. Vẫn nói con người khi yêu vào thì 1Q bằng 0, bạn nhỏ Lệ Tiểu Lôi với IQ bằng 0 để mặc cô cẩn thận băng bó kỹ lưỡng vết thương cho mình. Sau đó, anh lấy một cuộn băng gạc từ túi thuốc của mình ra, bổ sung vào túi thuốc của cô.
Hạ Lăng nói: “Làm gì vậy?”
Lệ Lôi: “Nặng quá, dùng của anh trước.”
Nhìn mấy thứ đồ đục tuyết, xẻng tuyết mà anh đang đeo trên người, cô không hề nghi ngờ gì hết, để mặc anh đưa đồ cấp cứu vào túi ba lô của mình.
Lệ Lôi dùng 120.000% tỉnh thần để đục một lỗ trên tuyết, cuối cùng, một vệt nắng chiếu xuống. Đám tuyết bị anh bới ra chất
đống ở dưới chân, tạo thành một ụ tuyết kê chân. Lệ Lôi leo ra trước, thấy không có gì nguy hiểm mới lại vươn tay kéo Hạ Lăng ra ngoài.
Hai chân Hạ Lăng lại đặt lên trên mặt đất ở bên ngoài.
Tuyết lở trên núi tới nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc này, thời tiết đã sớm trong lành trở lại, bầu trời xanh thẳm không một gợn
mây, chiếu rọi cả ngọn núi tuyết lấp lánh, đẹp như tiên cảnh.
Mặt đất thay đổi rất nhiều, không còn phân biệt được đâu là con đường lúc đến, đâu là hướng nên đi.
Hạ Lăng dõi mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Thiệu Huy đâu, ngay cả chút manh mối để lại cũng không có. Cô cuống đến độ lạc cả giọng: “Làm sao đây? Chúng ta phải đi đâu để tìm Thiệu Huy đây?”
Lệ Lôi lấy la bàn ra. May mà trong trận tuyết lở vừa rồi, chiếc la bàn quân dụng này chỉ bị méo một chút, không bị ảnh hưởng đến chức năng sử dụng. Anh định vị rồi nói với Hạ Lăng: “Tuyết lăn từ trên núi xuống, hẳn là Thiệu Huy bị cuốn xuống phía chân núi, chúng ta đi dọc theo hướng kia tìm thử xem.”
Nói xong, anh chỉ về một phía.
Hạ Lăng vội vàng đi về phía đó.
Lệ Lôi kéo cô lại: “Đi theo phía sau anh.”
Mặt đường sau trận tuyết lở rất tơi, tất cả đều bị bao phủ bởi lớp tuyết tơi xốp, vô cùng nguy hiểm, không chừng ở chỗ đó lại có vách núi hoặc hố tuyết, chỉ cần mất chú ý là sẽ có chuyện ngay. Anh sẽ không để cô đi phía trước.
Cô cố ép bản thân kiềm chế không đi sau anh, nhưng trong lòng lại lo lắng như bị lửa đốt: “Anh nhanh lên, Thiệu Huy còn nhỏ như vậy, không chịu được thì làm sao?” Cô vừa nói vừa chực khóc, đưa tay gạt mạnh khóe mắt. Cô biết rằng bây giờ không phải là lúc yếu đuối, chăm chú đi theo bước chân Lệ Lôi để tìm kiếm.