Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-148
THIÊN KIM BẠC TỈ (H+) - (V) Nếu còn có thể gặp lại (3)
Đoàn Nam Phong khẽ chau mày rồi khấp khởi hỏi: “Gói quà ở đâu?”
Quản gia liền nhã nhặn đưa bàn tay về phía bàn trà ở phòng khách. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn theo liền thấy giỏ quà sang trọng nằm trên bàn trà. Anh chưa đợi quản gia nói tiếp liền nhanh chóng tiến đến chỗ gói quà. Trong lòng vẫn đang ôm hy vọng đó là quà của Tinh Vân nhưng ngay khi anh cầm gói quà lên và nhìn qua nét chữ thì Đoàn Nam Phong liền nhắm mắt thở dài. (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)Nét chữ quen thuộc này là của Lưu Uyển Linh. Gói quà trên tay phút chốc cũng rơi xuống đất. Đoàn Nam Phong hụt hẫng quay đi. Trước khi rời khỏi anh không quên buông ra một câu mệnh lệnh: “Sau này không được nhận quà của người lạ. Tất cả đều đem vứt cho tôi.”
Quản gia cúi đầu nhận lệnh, lễ phép nói: “Vâng”.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Hai ngày sau, Tinh Vân lần nữa bay đến Los Angeles. Ngày này của một năm trước chính là ngày cô bị bắt cóc, cũng là ngày cô sinh con. Tinh Vân cứ đinh ninh như vậy mà không biết rằng cô đã nằm mê man hai ngày trong bệnh viện. Lúc xuống máy bay, cô dặn dò thư ký đưa cô đến ngay cửa hàng bánh ngọt gần tập đoàn Đoàn Thị. Hương vị của bánh phô mai ở cửa hàng đó rất đặc biệt, là hương vị mà cô nhớ mãi. Nhớ luôn cả lời hứa của Đoàn Nam Phong năm đó. Dẫu biết rằng hắn hiện cũng đã có người mới nhưng cô vẫn muốn mua một ổ bánh tặng cho con của mình nhân ngày sinh nhật một tuổi. (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)Cái tuổi đầu tiên, quan trọng biết mấy. Nghĩ vậy cho nên từ sáng cô đã ngồi chuyên cơ bay đến Los Angeles để mua bánh mừng sinh nhật cho con trai. Chỉ đáng tiếc khi cô quay về Nebula thì mới biết Đoàn Nam Phong và con trai đã chuyển sang biệt thự của nhà họ Đoàn. Ngay lập tức trợ lý của Tinh Vân lục tìm địa chỉ của nhà họ Đoàn và đưa cho tài xế. Mặc dù Đoàn Thị với Hoàng Thiên là đối tác lâu năm và Tinh Vân cũng sống cùng Đoàn Nam Phong một thời gian nhưng cô chưa từng một lần đến đây. Biệt thự nhà họ Đoàn được xây trên một khu đất rộng rãi và đẹp đẽ. Từ xa nhìn vào không khác cung điện là bao. Sự xa hoa này trải dài từ cổng vào đến tận cửa chính. Tuy nhiên, Tinh Vân không trực tiếp bước vào, chỉ có trợ lý giúp cô xuống ấn chuông cửa. Khi cánh cổng sắt phụ được mở ra thì Tinh Vân mới xuống xe. Cô cầm hộp quà trên tay, nhã nhặn nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển món quà này đến tay Đoàn Tổng tài.” (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Người mở cổng hơi lúng túng một chút như không quyết định được cho nên đành gọi quản gia ra giải quyết. Quản gia của biệt thự chưa từng gặp cũng như biết về Tinh Vân cho nên liền từ chối nhận quà theo lệnh của Đoàn Nam Phong.
Tinh Vân cố van nài: “Đây chỉ là một ổ bánh, bà vui lòng chuyển nó đến tay của Đoàn tổng. Nói là của Tinh Vân gửi.”(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Chỉ đáng tiếc người quản gia đã được Đoàn Nam Phong hạ lệnh cho nên chỉ còn “lực bất tòng tâm” lắc đầu từ chối: “Xin lỗi cô, Đoàn tổng tài không cho phép chúng tôi nhận quà của người lạ.”
“Người lạ sao?” - Tinh Vân tự hỏi. Cô đứng bất giác một lúc rồi quay đi, tự nhủ: “Cũng đúng, mình đã là người ở bên lề hạnh phúc của bọn họ. Nếu biết mình gửi quà đến, e rằng vợ hắn sẽ không vui.”
Tinh Vân vừa nghĩ vừa ôm hộp bánh đi ra xe. Bất giác trong lòng đau nhói, nước mắt lại rơi. Chiếc xe hơi cao cấp của nhà họ Hoàng lao đi nhanh như bay. Bánh phô mai mà cô yêu thích năm nào, nay ăn vào lại thấy vị mặn của nước mắt.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Sau khi Đoàn Nam Phong họp xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ từ biệt thự Nebula, chân mày anh khẽ động rồi liền gọi lại. Biết Tinh Vân đến Los Angeles, anh liền lái xe về nhà nhưng Tinh Vân đã rời đi tự lúc nào. Lại một lần bỏ lỡ trong cuộc rượt đuổi của định mệnh.
------
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.
Works published on this website are copyrighted by the Cranes. All acts of copying, modifying and printing are in violation of the laws of the Socialist Republic of Vietnam and the World Copyright Law.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đoàn Nam Phong khẽ chau mày rồi khấp khởi hỏi: “Gói quà ở đâu?”
Quản gia liền nhã nhặn đưa bàn tay về phía bàn trà ở phòng khách. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn theo liền thấy giỏ quà sang trọng nằm trên bàn trà. Anh chưa đợi quản gia nói tiếp liền nhanh chóng tiến đến chỗ gói quà. Trong lòng vẫn đang ôm hy vọng đó là quà của Tinh Vân nhưng ngay khi anh cầm gói quà lên và nhìn qua nét chữ thì Đoàn Nam Phong liền nhắm mắt thở dài. (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)Nét chữ quen thuộc này là của Lưu Uyển Linh. Gói quà trên tay phút chốc cũng rơi xuống đất. Đoàn Nam Phong hụt hẫng quay đi. Trước khi rời khỏi anh không quên buông ra một câu mệnh lệnh: “Sau này không được nhận quà của người lạ. Tất cả đều đem vứt cho tôi.”
Quản gia cúi đầu nhận lệnh, lễ phép nói: “Vâng”.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Hai ngày sau, Tinh Vân lần nữa bay đến Los Angeles. Ngày này của một năm trước chính là ngày cô bị bắt cóc, cũng là ngày cô sinh con. Tinh Vân cứ đinh ninh như vậy mà không biết rằng cô đã nằm mê man hai ngày trong bệnh viện. Lúc xuống máy bay, cô dặn dò thư ký đưa cô đến ngay cửa hàng bánh ngọt gần tập đoàn Đoàn Thị. Hương vị của bánh phô mai ở cửa hàng đó rất đặc biệt, là hương vị mà cô nhớ mãi. Nhớ luôn cả lời hứa của Đoàn Nam Phong năm đó. Dẫu biết rằng hắn hiện cũng đã có người mới nhưng cô vẫn muốn mua một ổ bánh tặng cho con của mình nhân ngày sinh nhật một tuổi. (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)Cái tuổi đầu tiên, quan trọng biết mấy. Nghĩ vậy cho nên từ sáng cô đã ngồi chuyên cơ bay đến Los Angeles để mua bánh mừng sinh nhật cho con trai. Chỉ đáng tiếc khi cô quay về Nebula thì mới biết Đoàn Nam Phong và con trai đã chuyển sang biệt thự của nhà họ Đoàn. Ngay lập tức trợ lý của Tinh Vân lục tìm địa chỉ của nhà họ Đoàn và đưa cho tài xế. Mặc dù Đoàn Thị với Hoàng Thiên là đối tác lâu năm và Tinh Vân cũng sống cùng Đoàn Nam Phong một thời gian nhưng cô chưa từng một lần đến đây. Biệt thự nhà họ Đoàn được xây trên một khu đất rộng rãi và đẹp đẽ. Từ xa nhìn vào không khác cung điện là bao. Sự xa hoa này trải dài từ cổng vào đến tận cửa chính. Tuy nhiên, Tinh Vân không trực tiếp bước vào, chỉ có trợ lý giúp cô xuống ấn chuông cửa. Khi cánh cổng sắt phụ được mở ra thì Tinh Vân mới xuống xe. Cô cầm hộp quà trên tay, nhã nhặn nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển món quà này đến tay Đoàn Tổng tài.” (các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Người mở cổng hơi lúng túng một chút như không quyết định được cho nên đành gọi quản gia ra giải quyết. Quản gia của biệt thự chưa từng gặp cũng như biết về Tinh Vân cho nên liền từ chối nhận quà theo lệnh của Đoàn Nam Phong.
Tinh Vân cố van nài: “Đây chỉ là một ổ bánh, bà vui lòng chuyển nó đến tay của Đoàn tổng. Nói là của Tinh Vân gửi.”(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Chỉ đáng tiếc người quản gia đã được Đoàn Nam Phong hạ lệnh cho nên chỉ còn “lực bất tòng tâm” lắc đầu từ chối: “Xin lỗi cô, Đoàn tổng tài không cho phép chúng tôi nhận quà của người lạ.”
“Người lạ sao?” - Tinh Vân tự hỏi. Cô đứng bất giác một lúc rồi quay đi, tự nhủ: “Cũng đúng, mình đã là người ở bên lề hạnh phúc của bọn họ. Nếu biết mình gửi quà đến, e rằng vợ hắn sẽ không vui.”
Tinh Vân vừa nghĩ vừa ôm hộp bánh đi ra xe. Bất giác trong lòng đau nhói, nước mắt lại rơi. Chiếc xe hơi cao cấp của nhà họ Hoàng lao đi nhanh như bay. Bánh phô mai mà cô yêu thích năm nào, nay ăn vào lại thấy vị mặn của nước mắt.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Sau khi Đoàn Nam Phong họp xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ từ biệt thự Nebula, chân mày anh khẽ động rồi liền gọi lại. Biết Tinh Vân đến Los Angeles, anh liền lái xe về nhà nhưng Tinh Vân đã rời đi tự lúc nào. Lại một lần bỏ lỡ trong cuộc rượt đuổi của định mệnh.
------
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.
Works published on this website are copyrighted by the Cranes. All acts of copying, modifying and printing are in violation of the laws of the Socialist Republic of Vietnam and the World Copyright Law.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook