Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Chương 43: Khoảng cách vô hình
Tinh Vân mệt mỏi bước về Nebula. Cô lấy điện thoại ra xem mới biết Đoàn Nam Phong không gọi cho cô. Trước khi rời khỏi bệnh viện cô có nhắn cho anh yên tâm, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà anh có thể yên tâm đến không cần hỏi đến cô hay sao? Hay anh đang bận? Bận ở bên người khác? Thở dài chán chường… Đoàn Nam Phong, người đàn ông này cô hiểu được bao nhiêu? Hay hoàn toàn không hiểu được anh. Cô so ra với Băng Thanh trong mắt anh cũng không hơn. Vậy đến cuối cùng thứ tình cảm mập mờ mà cô đang theo đuổi là gì? Từ lúc nào bản thân cô lại hoài nghi về tình cảm của chính mình như vậy?
Đêm đó, Đoàn Nam Phong rất khuya mới quay trở lại. Tinh Vân vùi cả người vào chăn nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân anh tiến lại gần. Anh chưa về, cô cách gì cũng không ngủ được. Cảm giác chung chăn gối là như vậy sao?
Đoàn Nam Phong tiến lại gần Tinh Vân, kề mũi vào đôi má ửng hồng của nàng hít nhẹ. Mùi nước hoa phụ nữ từ trên người anh xộc vào mũi cô nhưng Tinh Vân vẫn không biểu lộ gì, chỉ nhắm mắt thở đều đều. Cảm giác bắt lực lan tràn.
Sáng hôm sau, khi Tinh Vân thức dậy đã thấy Đoàn Nam Phong y phục comple chỉnh tề. Nhìn thấy Tinh Vân bước ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Nam Phong cũng bước ra từ phòng thay y phục. Anh mỉm cười bước tới ôm cô dịu giọng nói: “Chuyện hôm qua… anh xin lỗi. Bất ngờ gặp chút chuyện đã khiến em chờ. Chắc là em lo lắng lắm.”
“Đoàn Nam Phong, anh biết tôi chờ, biết tôi lo lắng nhưng một cuộc điện thoại, một lời giải thích cũng không có. Bây giờ nói như vậy có phải quá giả dối không? Anh bớt giả dối được không?” Tinh Vân nghĩ vậy nhưng chỉ nuốt tất cả vào lòng. Mỉm cười nói: “Em hiểu.” Cô càng ngạc nhiên hơn không biết từ lúc nào mình cũng cư xử bằng mặt như vậy với anh.
Đoàn Nam Phong hôn lên trán cô, ôn nhu nói: “Bây giờ anh phải đi công tác nước ngoài một tuần. Ngoan ngoãn ở nhà ăn ngon ngủ đủ chờ anh về.”
“Anh đi đâu?”
“Anh đi Nga.”
Tinh Vân khẽ gật đầu, cô không hỏi thêm nữa, yên lặng tiễn anh ra cổng.
“Ngoan, vào nhà đi, anh đi nhé!” Đoàn Nam Phong đặt môi lên môi cô hôn nhẹ rồi lấy tay vuốt ve bụng cô sau đó mới lưu luyến rời đi.
“Về sớm một chút. Em và con đợi anh.” Tinh Vân khiễng chân hôn vào má Đoàn Nam Phong. Hắn thích thú nở nụ cười ngọt ngào, lưu luyến rời đi.
Nhân lúc Đoàn Nam Phong không ở Los Angeles, Tinh Vân liền bắt tay vào việc khán án cho Băng Thanh. Luật sư năm đó đưa Băng Thanh vào tù không ai khác là Vương Minh Kỳ. Muốn tìm người giỏi hơn anh ta thật sự không dễ nhưng cuối cùng thì chị gái của Hân Lam là Ngọc Lam đã chịu ra mặt giúp Tinh Vân kháng án. Ngọc Lam và Vương Minh Kỳ vốn là bạn học cùng thời đại học, là hai truyền kỳ trong giới luật pháp nước Mĩ. Cho nên có được sự giúp đỡ của Ngọc Lam thì khả năng kháng án thành công của Băng Thanh cao hơn.
Để cảm ơn Ngọc Lam, Tinh Vân đã mời Ngọc Lam và Hân Lam dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng. Sau giờ tan sở, Tinh Vân cho tài xế về nghỉ sớm và cùng đi xe với Hân Lam. Nhà hàng nằm ở trong toà tháp xoay, bốn phía được bao bọc bởi kính dày chịu lực cao cấp. Ba người tìm vị trí ngay sát bức tường kính nhìn xuống những toà nhà sáng đền của thành phố Los Angeles. Vì là toà tháp xoay nên phong cảnh bên ngoài liên tục thay đổi khiến thực khách rất thích thú. Ba người ăn uống trò chuyện vui vẻ sau đó Hân Lam nảy ra ý định xuống tầng dưới chọn đồ cho em bé.
Ba người đi vào một gian hàng quần áo em bé khá lớn trong trung tâm thương mại, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Hân Lam chọn rất nhiều quần áo cho bé trai của Tinh Vân. Tinh Vân cũng lúi húi chọn vài món đồ cho đứa bé. Đến khi tiến về quầy tính tiền, Tinh Vân bỗng sựng người như hóa đá tại chỗ.
Phía quầy tính tiền, một người đàn ông da trắng cao ráo anh tuấn sánh vai cùng người thai phụ cao sang quý phái.Người thai phụ nở nụ cười rạng rỡ cầm một món đồ chơi trẻ con huơ huơ trước mặt người đàn ông. Người đàn ông nở nụ cười nhu tình đáp lại. Sau khi quét thẻ, người đàn ông một tay xách túi hàng, một tay đặt lên eo người phụ nữ. Nhìn xa nhìn gần đều là hình ảnh một gia đình hạnh phúc. Lúc họ rời đi xa, Hân Lam mới kéo Tinh Vân đang mất hồn tới quầy tính tiền.
“Cô có nhìn thấy Đoàn tổng tài và phu nhân không, quả thật rất xứng đôi. Hôm trước tôi còn nghe họ kết hôn “thương mại”. Nhưng xem ra chỉ là báo chí nói lung tung.”
“Phải đó, chị gái tôi đã đặt tiền mua một ngôi nhà trong dự án “Đồi Thiên Sứ” của họ. Nghe nói giá còn tăng cao nữa vì đã bán rất nhanh.”
“Ở bên ngoài nhìn anh ấy thật quá đẹp trai. Ước gì tôi cũng tìm được một anh như vậy.”
“Cô nằm mơ à, hoàng tử chỉ hợp với công chúa thôi. Còn nàng tiên cá kiểu gì cũng tan ra thành bọt biển. Đoàn tổng tài phối với thiên kim Lưu Uyển Linh thì đúng là khiến người ganh tị. Những người phụ nữ qua đường khác chắc giờ đã sớm tan thành bọt biển. Cho nên những người đàn ông như vậy không bao giờ thuộc về chúng ta.”
“Biết rồi, chỉ là mơ một chút thôi. Làm việc đi.”
…
Tinh Vân xách túi hàng đi ra bên ngoài, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời nói của hai nhân viên bán hàng, trong mắt vẫn còn hình ảnh Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh.Tự dưng lại cô thấy sóng mũi cay cay. Nhưng cố không để Hân Lam và Ngọc Lam nhìn ra nửa điểm bất thường.
Lúc xuống tầng hầm để xe, Tinh Vân lại một lần nữa nhìn thấy Đoàn Nam Phong mở cửa xe cho Lưu Uyển Linh, dịu dàng dùng tay chắn trên đầu cô. Sau đó anh vui vẻ ngồi vào ghế lái và rời đi.
Tinh Vân thở dài, nhắm mắt dưỡng thần cho đến hết đoạn đường về nhà. “Đoàn Nam Phong anh là đang sống cùng Lưu Uyển Linh sao? Mối quan hệ của chúng ta chỉ đến đây thôi sao?”
…
Vài ngày sau đó, Tinh Vân chúi đầu vào làm việc cố không nghĩ đến những chuyện không vui, làm việc mệt mỏi lại quay về nhà ngủ. Cô không hề gọi và cũng không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Đoàn Nam Phong. Qua một tuần cô vẫn không thấy anh về như đã nói. Cho đến nửa tháng sau, khi mà tim Tinh Vân đã thôi không còn trông đợi Đoàn Nam Phong quay lại thì bất ngờ một chuyện xảy ra.
Tinh Vân mệt mỏi bước về Nebula. Cô lấy điện thoại ra xem mới biết Đoàn Nam Phong không gọi cho cô. Trước khi rời khỏi bệnh viện cô có nhắn cho anh yên tâm, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà anh có thể yên tâm đến không cần hỏi đến cô hay sao? Hay anh đang bận? Bận ở bên người khác? Thở dài chán chường… Đoàn Nam Phong, người đàn ông này cô hiểu được bao nhiêu? Hay hoàn toàn không hiểu được anh. Cô so ra với Băng Thanh trong mắt anh cũng không hơn. Vậy đến cuối cùng thứ tình cảm mập mờ mà cô đang theo đuổi là gì? Từ lúc nào bản thân cô lại hoài nghi về tình cảm của chính mình như vậy?
Đêm đó, Đoàn Nam Phong rất khuya mới quay trở lại. Tinh Vân vùi cả người vào chăn nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân anh tiến lại gần. Anh chưa về, cô cách gì cũng không ngủ được. Cảm giác chung chăn gối là như vậy sao?
Đoàn Nam Phong tiến lại gần Tinh Vân, kề mũi vào đôi má ửng hồng của nàng hít nhẹ. Mùi nước hoa phụ nữ từ trên người anh xộc vào mũi cô nhưng Tinh Vân vẫn không biểu lộ gì, chỉ nhắm mắt thở đều đều. Cảm giác bắt lực lan tràn.
Sáng hôm sau, khi Tinh Vân thức dậy đã thấy Đoàn Nam Phong y phục comple chỉnh tề. Nhìn thấy Tinh Vân bước ra khỏi phòng ngủ, Đoàn Nam Phong cũng bước ra từ phòng thay y phục. Anh mỉm cười bước tới ôm cô dịu giọng nói: “Chuyện hôm qua… anh xin lỗi. Bất ngờ gặp chút chuyện đã khiến em chờ. Chắc là em lo lắng lắm.”
“Đoàn Nam Phong, anh biết tôi chờ, biết tôi lo lắng nhưng một cuộc điện thoại, một lời giải thích cũng không có. Bây giờ nói như vậy có phải quá giả dối không? Anh bớt giả dối được không?” Tinh Vân nghĩ vậy nhưng chỉ nuốt tất cả vào lòng. Mỉm cười nói: “Em hiểu.” Cô càng ngạc nhiên hơn không biết từ lúc nào mình cũng cư xử bằng mặt như vậy với anh.
Đoàn Nam Phong hôn lên trán cô, ôn nhu nói: “Bây giờ anh phải đi công tác nước ngoài một tuần. Ngoan ngoãn ở nhà ăn ngon ngủ đủ chờ anh về.”
“Anh đi đâu?”
“Anh đi Nga.”
Tinh Vân khẽ gật đầu, cô không hỏi thêm nữa, yên lặng tiễn anh ra cổng.
“Ngoan, vào nhà đi, anh đi nhé!” Đoàn Nam Phong đặt môi lên môi cô hôn nhẹ rồi lấy tay vuốt ve bụng cô sau đó mới lưu luyến rời đi.
“Về sớm một chút. Em và con đợi anh.” Tinh Vân khiễng chân hôn vào má Đoàn Nam Phong. Hắn thích thú nở nụ cười ngọt ngào, lưu luyến rời đi.
Nhân lúc Đoàn Nam Phong không ở Los Angeles, Tinh Vân liền bắt tay vào việc khán án cho Băng Thanh. Luật sư năm đó đưa Băng Thanh vào tù không ai khác là Vương Minh Kỳ. Muốn tìm người giỏi hơn anh ta thật sự không dễ nhưng cuối cùng thì chị gái của Hân Lam là Ngọc Lam đã chịu ra mặt giúp Tinh Vân kháng án. Ngọc Lam và Vương Minh Kỳ vốn là bạn học cùng thời đại học, là hai truyền kỳ trong giới luật pháp nước Mĩ. Cho nên có được sự giúp đỡ của Ngọc Lam thì khả năng kháng án thành công của Băng Thanh cao hơn.
Để cảm ơn Ngọc Lam, Tinh Vân đã mời Ngọc Lam và Hân Lam dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng. Sau giờ tan sở, Tinh Vân cho tài xế về nghỉ sớm và cùng đi xe với Hân Lam. Nhà hàng nằm ở trong toà tháp xoay, bốn phía được bao bọc bởi kính dày chịu lực cao cấp. Ba người tìm vị trí ngay sát bức tường kính nhìn xuống những toà nhà sáng đền của thành phố Los Angeles. Vì là toà tháp xoay nên phong cảnh bên ngoài liên tục thay đổi khiến thực khách rất thích thú. Ba người ăn uống trò chuyện vui vẻ sau đó Hân Lam nảy ra ý định xuống tầng dưới chọn đồ cho em bé.
Ba người đi vào một gian hàng quần áo em bé khá lớn trong trung tâm thương mại, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Hân Lam chọn rất nhiều quần áo cho bé trai của Tinh Vân. Tinh Vân cũng lúi húi chọn vài món đồ cho đứa bé. Đến khi tiến về quầy tính tiền, Tinh Vân bỗng sựng người như hóa đá tại chỗ.
Phía quầy tính tiền, một người đàn ông da trắng cao ráo anh tuấn sánh vai cùng người thai phụ cao sang quý phái.Người thai phụ nở nụ cười rạng rỡ cầm một món đồ chơi trẻ con huơ huơ trước mặt người đàn ông. Người đàn ông nở nụ cười nhu tình đáp lại. Sau khi quét thẻ, người đàn ông một tay xách túi hàng, một tay đặt lên eo người phụ nữ. Nhìn xa nhìn gần đều là hình ảnh một gia đình hạnh phúc. Lúc họ rời đi xa, Hân Lam mới kéo Tinh Vân đang mất hồn tới quầy tính tiền.
“Cô có nhìn thấy Đoàn tổng tài và phu nhân không, quả thật rất xứng đôi. Hôm trước tôi còn nghe họ kết hôn “thương mại”. Nhưng xem ra chỉ là báo chí nói lung tung.”
“Phải đó, chị gái tôi đã đặt tiền mua một ngôi nhà trong dự án “Đồi Thiên Sứ” của họ. Nghe nói giá còn tăng cao nữa vì đã bán rất nhanh.”
“Ở bên ngoài nhìn anh ấy thật quá đẹp trai. Ước gì tôi cũng tìm được một anh như vậy.”
“Cô nằm mơ à, hoàng tử chỉ hợp với công chúa thôi. Còn nàng tiên cá kiểu gì cũng tan ra thành bọt biển. Đoàn tổng tài phối với thiên kim Lưu Uyển Linh thì đúng là khiến người ganh tị. Những người phụ nữ qua đường khác chắc giờ đã sớm tan thành bọt biển. Cho nên những người đàn ông như vậy không bao giờ thuộc về chúng ta.”
“Biết rồi, chỉ là mơ một chút thôi. Làm việc đi.”
…
Tinh Vân xách túi hàng đi ra bên ngoài, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời nói của hai nhân viên bán hàng, trong mắt vẫn còn hình ảnh Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh.Tự dưng lại cô thấy sóng mũi cay cay. Nhưng cố không để Hân Lam và Ngọc Lam nhìn ra nửa điểm bất thường.
Lúc xuống tầng hầm để xe, Tinh Vân lại một lần nữa nhìn thấy Đoàn Nam Phong mở cửa xe cho Lưu Uyển Linh, dịu dàng dùng tay chắn trên đầu cô. Sau đó anh vui vẻ ngồi vào ghế lái và rời đi.
Tinh Vân thở dài, nhắm mắt dưỡng thần cho đến hết đoạn đường về nhà. “Đoàn Nam Phong anh là đang sống cùng Lưu Uyển Linh sao? Mối quan hệ của chúng ta chỉ đến đây thôi sao?”
…
Vài ngày sau đó, Tinh Vân chúi đầu vào làm việc cố không nghĩ đến những chuyện không vui, làm việc mệt mỏi lại quay về nhà ngủ. Cô không hề gọi và cũng không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Đoàn Nam Phong. Qua một tuần cô vẫn không thấy anh về như đã nói. Cho đến nửa tháng sau, khi mà tim Tinh Vân đã thôi không còn trông đợi Đoàn Nam Phong quay lại thì bất ngờ một chuyện xảy ra.
Bình luận facebook