• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên kim đại chiến (4 Viewers)

  • Chương 39 - 40

39





Mạc Doãn Nhi đứng giữa hội trường ồn ã tiếng người, rất muốn cuồng loạn hét to để trút giận, nhưng trong cổ họng lại nghẹn ứ nỗi khốn khổ cay đắng, chỉ có thể nhìn Nghê Gia nhởn nhơ rời khỏi đó.



Câu nói lập lờ nước đôi của Nghê Gia trước khi rời đi vẫn quanh quẩn mãi trong đầu óc ả.



“Cô nói xem, vì sao Ninh Cẩm Nguyệt lại nâng giá với cô? ”



Vì sao lại nâng giá?



Mạc Doãn Nhi giờ đã phẫn nộ tuyệt vọng đến mất lý trí, đương nhiên chỉ biết suy nghĩ phiến diện một chiều.



Một mình ả đứng ngây ra tại chỗ, tức giận muốn nổ tung lồng ngực, Ninh Cẩm Nguyệt? Lần trước cô ta hại ả bị Liễu Phi Phi làm nhục, ả đã phải nhẫn nhịn, lần này cô ta lại tiếp tục tính kế hại ả?



Mạc Doãn Nhi cũng biết Ninh Cẩm Nguyệt không thích ả và Ninh Cẩm Niên ở bên nhau, nhưng cũng không thể dùng chiêu độc ác hạ lưu như vậy để hại ả chứ!



Mạc Doãn Nhi quay ngoắt đầu lại, thấy Ninh Cẩm Nguyệt đi về hướng phòng vệ sinh liền lập tức đuổi theo.



Nhưng đúng lúc đó vài nhân viên chạy lên, cười híp mắt hỏi ả hiện giờ có thời gian để bàn thủ tục mua không.



Mạc Doãn Nhi cắn môi đến trắng bệch, cuối cùng hèn mọn nhả ra một câu: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, nếu không mua mảnh đất này nữa thì phải bồi thường bao nhiêu tiền ký quỹ?”.



Nhân viên nghẹn họng trố mắt, tiền ký quỹ tuy cũng hơn chục triệu, song có thấm vào đâu so với giá đấu giá chứ!



Mấy người họ chẳng buồn để ý đến xung quanh còn có khách khác, miệng sắc như dao tức giận trách mắng ngay tại trận: “Thật là! Không có tiền thì đừng khoe của chứ. Là cô chủ nhà họ Tống mà cũng làm ra cái chuyện này”.



“Cô chủ nhà họ Tống cái gì, là vào theo vợ lẽ thôi, đúng là mặt dày như mặt thớt”.



“Hừ, nước mình nên học theo nước Pháp, đấu giá xong không mua thì tống vào tù bóc lịch.”



Giọng nhân viên khá lớn, sự chú ý của toàn bộ các vị khách chưa tan cuộc quanh đó dồn cả vào Mạc Doãn Nhi, mặt tỏ rõ vẻ xem thường.



“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, đâu nói là không mua.” Mạc Doãn Nhi mặt đỏ như rượu vang, chạy thẳng, nhưng chạy đi xa rồi vẫn nghe thấy những lời mắng chửi càng lúc càng căm tức của những người đằng sau.



Chuyện cô ả bị Liễu Phi Phi đánh mấy hôm trước đã lan truyền ồn ào xôn xao, nay lại làm thế này, hình tượng trước kia của ả xem như đã bị phá hỏng hoàn toàn rồi!



Mà càng khốn khổ hơn nữa là, bất kể chi hơn chục triệu tiền ký quỹ hay bỏ tiền mua mảnh đất này, ả vẫn hại nhà họ Tống lỗ một khoản lớn.



Nếu biết thì ả đã ngoan ngoãn mua mấy mảnh trước đó rồi, tội tình gì phải vì cảm xúc cá nhân mà chém giết với Nghê Gia?



Nghê Gia thật đáng hận, còn cả Ninh Cẩm Nguyệt nữa!



Mạc Doãn Nhi đẩy mạnh cánh cửa phòng vệ sinh, thấy Ninh Cẩm Nguyệt đang đứng trước gương dặm phấn trang điểm lại.



Ninh Cẩm Nguyệt thấy cô ả hùng hổ bước vào thì hơi sửng sốt, không ngờ Mạc Doãn Nhi trước giờ luôn dịu dàng đáng yêu lại có thể mang vẻ tức giận này. Lại nghĩ đến dáng vẻ của Tống Nghiên Nhi hôm nay, cô ta không khỏi than thầm, hai chị em họ Tống này sao tự nhiên lại hóa hình tượng hắc ám thế?



Lúc anh trai không có mặt, Ninh Cẩm Nguyệt chưa bao giờ khách sáo với Mạc Doãn Nhi, nên đương nhiên sẽ tươi cười vui sướng trên nỗi đau của cô ả: “Vừa rồi tôi thấy cô đổi ý không mua nữa, Mạc Doãn Nhi, cô thật sự dám làm cái chuyện mất mặt này kìa. Hiểu biết của tôi với cô lại được tăng thêm một bậc nữa rồi!”.



“Ninh Cẩm Nguyệt!” Mạc Doãn Nhi đi nhanh đến trước mặt cô ta, túm lấy cô ta lôi lại: “Cô cố tình tranh với tôi phải không? Cô biết chính phủ sắp xây chung cư giá rẻ trên mảnh đất đó nên cố tình nâng giá với tôi phải không?”.



Ninh Cẩm Nguyệt bị ả kéo, vốn sắp nổi đóa nhưng khi nghe những câu này cũng kinh hãi, sao đột nhiên lại xuất hiện tin này?



Chẳng phải Tống Nghiên Nhi nói đó là kết quả Nghê Gia nghiên cứu ra...



Ninh Cẩm Nguyệt chấn động, rồi bỗng nhớ ra, từ đầu đến cuối, Nghê Gia chỉ giơ bảng đúng một lần. Nghê Gia vốn không có ý định thật sự giơ bảng...



“Không phải tôi, chúng ta bị Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi lừa rồi.” Ninh Cẩm Nguyệt nheo mắt, cười lạnh lùng, “Chính Tống Nghiên Nhi nói cho tôi biết Nghê Gia ngấp nghé mảnh đất này nên tôi mới tranh. Nói vậy, cô cũng vì nguyên nhân này rồi”. Cô ta hung dữ siết chặt tay, lại giễu cợt, “Có điều, tôi vẫn khác cô, tôi còn chút lí trí, biết mua đất với giá đó là điên rồ, còn cô thì đã điên thật rồi”.



Mạc Doãn Nhi nghe xong, lung lay như sắp đổ.



Nhưng sao Tống Nghiên Nhi lại đột nhiên có tâm kế như thế? Cô nàng lại có thể đoán ra ả sẽ không tin lời mình, nên đã nói cho ả biết mục tiêu thật sự của Nghê Gia.



Nhưng Mạc Doãn Nhi không biết, người có tâm kế không phải Tống Nghiên Nhi, mà là Nghê Gia.



Nghê Gia vừa ý khu I, lại nói khu I nát nhất, khu II tốt nhất. Tống Nghiên Nhi muốn hại Mạc Doãn Nhi, nên nói khu I tốt nhất, khu II nát nhất, nhưng Mạc Doãn Nhi mắc chứng đa nghi, đương nhiên không tin Tống Nghiên Nhi, cho rằng khu I nát nhất, khu II mới là tốt nhất. Kết quả, vừa khéo rơi vào bẫy.



Mạc Doãn Nhi thấy Ninh Cẩm Nguyệt sung sướng cười trên nỗi đau của ả, liền lòng đầy oán thù, khuôn mặt vặn vẹo châm biếm: “Cô tưởng cô may mắn thật à? Nghê Gia nhắm trúng khu I, chính là mảnh Việt Trạch mua. Người đàn ông cô thích đã bị cô ta dắt mũi ngoan ngoãn, lại chịu dẫn cô ta đến những nơi đông người rồi, cô có gì mà đắc ý?”.



Ninh Cẩm Nguyệt lập tức biến sắc.



Câu này của Mạc Doãn Nhi vừa độc vừa ác, lại chọc trúng chỗ đau trong lòng cô ta. Ngay cả cô ta cũng thấy điều đó rất rõ ràng, không thể lừa mình dối người, chỉ có thể vặn đốt ngón tay, ác độc cạnh khóe lại: “Dù gì vẫn tốt hơn cô. Mạc Doãn Nhi, cô và bà mẹ rẻ tiền của cô bị Liễu Phi Phi đánh mắng chửi bới, mất hết thể diện lâu rồi. Hôm nay lại chơi kiểu này ở phiên đấu giá, nhất định tôi sẽ tuyên truyền danh tiếng này của cô khắp nơi ! Cô chế nhạo tôi, chi bằng tự lo cho mình đi. Trong giới này, chẳng còn người đàn ông nào cần loại phụ nữ mất hết mặt mũi như cô đâu”.



Mạc Doãn Nhi tức đến nỗi cả cổ cũng đỏ rực, nhưng vẫn hừng hực sức chiến đấu, đắc ý châm chọc: “Không sao, có anh cô cần mà”.



Đây đúng là chỗ Ninh Cẩm Nguyệt khó tha thứ nhất, cô ta lập tức nổi cơn tam bành: “Mày là đồ không biết xấu hổ. Anh tao không bao giờ thèm loại gái thấp hèn như mày”.



Mạc Doãn Nhi run rẩy, ngược lại còn cười méo mó hơn vì sự tức giận của Ninh Cẩm Nguyệt: “À, tao thấp hèn? Nhưng tao lại có cách để anh mày chết mê chết mệt tao. Liễu Phi Phi đánh tao, anh ấy sẽ thương tiếc tao. Chuyện hôm nay, anh ấy sẽ trách mày hại tao. Còn cuộc cãi nhau của hai ta, mày nói ra, ai tin hả?”.



Đúng thế, ai tin?



Mạc Doãn Nhi mãi mãi là con bồ câu bé nhỏ dịu dàng, yếu đuối làm người ta thương yêu trước mặt Ninh Cẩm Niên, cho dù cô ta có nói với anh trai thì cũng không được tin tưởng.



Ninh Cẩm Nguyệt bốc hỏa lên đầu, mắt đỏ sọng, con ả ti tiện trước mặt cười đến là gian ác, đúng là dạng tiểu nhân đắc chí!



Ninh Cẩm Nguyệt giơ tay lên, tát “bốp” một cái vào mặt Mạc Doãn Nhi.



Má Mạc Doãn Nhi đau rát như có lửa đốt, một giây sau lại phẫn nộ đánh trả, một cái tát của ả suýt làm Ninh Cẩm Nguyệt ngã sấp mặt.



Đời này Ninh Cẩm Nguyệt chưa từng bị đánh, lập tức đực mặt, “Mạc Doãn Nhi, mày dám đánh tao ? Cả đời này mày đừng mong bước chân vào nhà tao. Tao tuyệt đối không cho phép...”.



“Ai nhìn thấy tao đánh mày?” Ánh mắt Mạc Doãn Nhi nham hiểm, ngắt lời cô ta, “Mày có nói với anh mày là tao đánh mày, anh ấy cũng không tin”.



Ninh Cẩm Nguyệt chỉ muốn giết ả ngay lập tức, nhưng dù sao cô ta cũng không phải Liễu Phi Phi, gia giáo từ nhỏ không cho phép cô ta đánh nhau túi bụi với Mạc Doãn Nhi, chỉ có thể xấu hổ giận dữ nghiến răng, nói: “Mạc Doãn Nhi, mày cứ chờ đấy! Tao mà tha cho mày, tao sẽ không mang họ Ninh nữa!”. Dứt lời, cô ta chạy ra khỏi phòng vệ sinh.



Ninh Cẩm Nguyệt mặt nặng như chì, vội vàng đi xuống bãi đỗ xe.



Cơn tức trong người còn chưa tan, cô ta lại đụng phải Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi thấy cô ta bưng mặt, nộ khí xung thiên cũng đoán ra không phải là chuyện gì hay ho, cố tình kích thích cô ta: “Có người đánh cậu à?”.



Ánh mắt Ninh Cẩm Nguyệt sắc như dao: “Tống Nghiên Nhi, cậu còn không biết xấu hổ xuất hiện trước mặt tôi ? Cậu và Nghê Gia thông đồng với nhau dụ tôi mua mảnh đất kia phải không ? Cũng may Mạc Doãn Nhi coi tiền như cỏ rác, nếu không tôi đã bị cậu hại chết rồi. Xem ra việc cậu nói liên kết với tôi để đối phó Mạc Doãn Nhi chẳng qua chỉ để xua tan sự ngờ vực của tôi với cậu thôi. Không ngờ cậu cũng lắm mưu hèn kế bẩn như thế, tính toán cả với tôi”.



Tống Nghiên Nhi ù ù cạc cạc: “Cậu nói gì cơ?”.



“Còn ra vẻ.” Ninh Cẩm Nguyệt gầm lên, “Chính phủ sắp sửa xây chung cư giá rẻ trên mảnh đất kia rồi. Cái miếng đất rách nát đó mà lại được Nghê Gia để mắt à?”.



Tống Nghiên Nhi lạnh cả người: “Ý cậu là mảnh đất Nghê Gia ngấp nghé không phải mảnh này...”, cô nàng ấp úng, mù tịt chưa rõ, nhưng rồi đột nhiên tỉnh ngộ, “mà là mảnh mà Việt Trạch đã mua?”.



Ninh Cẩm Nguyệt thấy vẻ kinh ngạc của cô nàng không phải giả vờ, suy nghĩ một hồi chợt tỉnh táo lại, không khỏi cười nhạo cô nàng: “Xem ra cậu cũng bị Nghê Gia lừa rồi. Chà chà, bạn thân? Cô ta cũng coi cậu như công cụ vậy thôi”.



“Chậc!” Ninh Cẩm Nguyệt tủm tỉm lắc đầu, “Tôi còn bảo cậu giúp tôi đối phó với Nghê Gia nữa chứ. Có điều người ta hình như không coi cậu là bạn thân, suy tính của cô ta và của cậu rõ ràng không cùng một bậc. Cậu không có đủ năng lực”.



Tống Nghiên Nhi mặt mày tái mét, lòng đau như bị cấu, từ lúc nào mà ngay cả mình Nghê Gia cũng đã đề phòng?



Ninh Cẩm Nguyệt ý tứ sâu xa nhìn cô nàng một lát, đảo mắt kín đáo cười: “Xem ra, đối thủ của chúng ta đều là Mạc Doãn Nhi và Nghê Gia. Sau này nếu muốn hợp tác thì nhớ tìm tôi, giao kèo chúng ta nói trước đó vẫn còn hiệu lực”.



Ninh Cẩm Nguyệt đi lướt ra, đi được một bước thì quay lại nhìn cô nàng: “So với Mạc Doãn Nhi, tôi vẫn mong anh tôi thích cậu hơn, câu này là thật”.



Tống Nghiên Nhi không trả lời, chỉ lặng lẽ mở cửa xe, hiện giờ coi như cô nàng đã hiểu rõ một cụm từ.



Lực bất tòng tâm!



Cô nàng rất muốn trả thù Mạc Doãn Nhi, rất muốn cướp lại nhà họ Tống, nhưng cô nàng chưa từng tính kế hại ai, tất cả mọi thứ đều rất khó khăn, đều phải bắt đầu từ đầu.



Nhưng Nghê Gia có thể lột xác hoàn toàn, vì sao cô nàng không thể?



Tống Nghiên Nhi chuẩn bị lên xe thì thấy cách đó không xa, Việt Trạch và Nghê Gia đang định lên cùng một xe.



Có một số việc, không thể không hỏi rõ ràng.



“Nghê Gia!” Cô nàng gọi.



Nghê Gia quay đầu lại nhìn Tống Nghiên Nhi, rồi nói gì đó với Việt Trạch.



Việt Trạch lên xe trước, Nghê Gia mới chậm rì rì đi tới. Lúc cách cô nàng hai ba mét, cô đứng lại.



Đây là khoảng cách lịch sự giữa hai người, rất xa, chưa từng thân thiết.



Tống Nghiên Nhi bình tĩnh nhìn Nghê Gia.



Nghê Gia khẽ nhếch môi, ý cười như có như không, khuôn mặt trắng trẻo vừa thoải mái vừa tùy ý, lại lộ ra chút khôn khéo và tự tin nắm giữ mọi thứ trong tay mà Tống Nghiên Nhi chưa bao giờ nhìn thấy.



Tống Nghiên Nhi lại phát hiện, kiểu phụ nữ như vậy có nét đẹp rất linh động, mà Nghê Gia xinh đẹp này lại làm cô nàng thấy xa lạ.



Cô cười như có như không nhìn Tống Nghiên Nhi, mang vẻ nghiêm nghị khi nhìn xuống người dưới.



Lòng Tống Nghiên Nhi bỗng chùng xuống, bất chợt hiểu ra, Nghê Gia thật sự đã bẫy cô nàng, hơn nữa còn không thẹn với lương tâm, không hề áy náy.



Ngày hôm nay Tống Nghiên Nhi đã gặt hái được rất nhiều điều. Cô nàng phát hiện ra nhiều chuyện mà bình thường trợn tròn mắt cũng không nhìn ra.



Ninh Cẩm Niên bên ngoài mềm mỏng săn sóc, lại nhớ nhung bạn thân của cô nàng. Mạc Doãn Nhi bên ngoài lương thiện yếu đuối, nhưng lại dính tai tiếng với bạn trai cô nàng, hơn nữa, cô nàng còn lần đầu tiên thấy được bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi, hung ác đến nỗi làm người ta sợ hãi.



Còn Nghê Gia, Tống Nghiên Nhi đôi khi cảm thấy cô rất tốt, nhưng cô không tốt, đôi khi lại cảm thấy cô rất xấu, nhưng cô cũng không xấu.



Cô nàng không nhìn rõ được Nghê Gia.



Nhưng cô nàng đã xác định được rằng, người bạn thân Nghê Gia thật ra là một cô gái rất có sức hút, không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có ánh hào quang từ trong ra ngoài, có lẽ đó là sự quyến rũ.



Giờ phút này, ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ sự thông minh, sự cứng cỏi, sự tự do, sự kiên gan của cô!



Tống Nghiên Nhi dập tắt suy nghĩ, nhìn Nghê Gia đứng đối diện mình vài mét, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Thật ra, ngay từ đầu cậu đã vừa ý khu I, ngay từ đầu cậu đã biết khu II có vấn đề rồi phải không?”.



“Đúng thế!” Nghê Gia nghiêng đầu, trả lời rất bình thản.



Tống Nghiên Nhi không rõ tại sao cô đã bị vạch trần rồi mà vẫn thản nhiên như thế: “Vậy tại sao cậu lại nói cho mình tin tức trái ngược?”.



“Không đoán được sao?” Nghê Gia nhướng mày, “Rất đơn giản, tôi không tin cậu thôi!”.



Tống Nghiên Nhi nghẹn họng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, Nghê Gia trả lời trực tiếp thế này làm cô nàng nhất thời không chịu nổi.



“Tôi biết cậu muốn Mạc Doãn Nhi chịu lỗ, nhưng tôi không tin năng lực của cậu. Quả nhiên, cậu nói ý kiến của tôi cho Mạc Doãn Nhi, tiếc rằng cô ta không tin cậu, mà lại đi theo con đường ngược lại. May là ngay từ đầu tôi đã cho cậu biết, chẳng qua là lật ngược lại thôi.”



Môi Tống Nghiên Nhi nhợt nhạt. Đúng thế, Mạc Doãn Nhi vốn không mắc mưu cô nàng, may mà còn có Nghê Gia tính kế thêm một lần.



Nghê Gia nói tiếp nhẹ như gió thoảng mây bay, “Mặt khác, tôi biết cậu vẫn muốn đoạt lại Ninh Cẩm Niên, nên tôi không tin sự trung thành của cậu. Quả nhiên, cậu nói ý kiến của tôi cho Ninh Cẩm Nguyệt”.



Nghê Gia chùng vai: “Tôi không tin cậu, đương nhiên phải nói ngược lại rồi”.



“Nghê Gia! Sao cậu lại lợi dụng mình, chúng mình không phải là...” Tống Nghiên Nhi không còn sức mà thở, hai chữ “bạn thân” sau đó không thoát ra miệng nữa.



Mắt Nghê Gia tối sầm lại: “Lợi dụng? Tôi bảo cậu bẫy Mạc Doãn Nhi và báo tin cho Ninh Cẩm Nguyệt sao?”.



Tống Nghiên Nhi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô. Đúng, Nghê Gia không bảo cô nàng làm, Nghê Gia chỉ đoán được ý đồ của cô nàng để tận dụng cơ hội mà thôi.



Nghê Gia cười nhạt: “Tôi chỉ đề phòng cậu thôi, giờ người bị cậu phản bội chính là tôi. À không phải, cậu đã phản bội tôi rồi”.



Tống Nghiên Nhi không còn gì để phản bác, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi, mình thật sự cần sự giúp đỡ của Ninh Cẩm Nguyệt, mình rất muốn lật đổ Mạc Doãn Nhi”.



“Tôi biết!” Khẩu khí Nghê Gia rất thảnh thơi, “Nên tôi cũng không trách cậu”.



Mắt Tống Nghiên Nhi chợt lóe lên, nhưng Nghê Gia còn chưa nói hết lời: “Thế nhưng, sau này đừng nói chúng ta là bạn thân nữa, được không?”.



Nghê Gia bình tĩnh nhìn cô nàng, ánh mắt u ám: “Tống Nghiên Nhi, từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện cậu làm với tôi đều không phải là chuyện một người bạn thân nên làm”.



Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nghiên Nhi cứng đờ, ngây ra một lát, hỏi: “Nên chúng ta là...?”.



“Không phải bạn bè, cũng không phải kẻ địch”.



Tống Nghiên Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt nhớ tới lời của Ninh Cẩm Nguyệt, bỏ thêm một câu: “Nếu sau này có lợi ích chung, có thể hợp tác không?”.



“Đương nhiên có thể”. Cô trả lời nhẹ tênh.



Tống Nghiên Nhi gật gật đầu, trong lòng vẫn ngờ vực. Vì sao Nghê Gia có thể đón nhận độ lượng như thế?



“Tôi đi trước.” Nghê Gia xoay người đi vài bước, đột nhiên nhớ ra một việc, lại quay lại, chìa tay với Tống Nghiên Nhi, “Theo như giao kèo, đưa video cho tôi”.



Nhưng Tống Nghiên Nhi lại do dự, nói khẽ: “Mình đổi ý rồi, mình muốn tìm một cách khác để cứu nhà họ Tống. Đoạn...”.



“Tống Nghiên Nhi”, Nghê Gia cắt lời cô nàng, giọng điệu đột ngột lạnh hẳn đi, “dám cược thì dám chịu. Còn nữa, cậu sẽ không muốn làm đối thủ của tôi đâu!”.



Tống Nghiên Nhi nghiến răng, ném điện thoại vào lòng bàn tay cô.



Nghê Gia đón lấy, gửi đoạn video sang di động của mình.



Chờ Nghê Gia lên xe, Việt Trạch nói: “Cùng đi ăn đi”.



Nghê Gia không chút suy nghĩ, cười xin lỗi: “Lần sau nhé, hôm nay tôi có hẹn với bạn học”.



“Ừ.” Anh phối hợp gật đầu, ánh mắt thăm dò, “Đi tham dự sự kiện mà vẫn còn hẹn với bạn”.



Rõ ràng không hợp lẽ thường mà!



Nghê Gia tẽn tò, anh là cảnh sát à, chất vấn tôi là sao?



“À, vì bạn tôi cũng bận, chỉ giờ mới có thời gian.”



Việt Trạch lại như có như không “ừ” một tiếng, có vẻ đã chấp nhận lý do từ chối này. Nghê Gia thở phào một hơi, nhưng một giây sau, anh lại bình tĩnh hỏi: “Thế lần sau là bao giờ, hẹn luôn đi. Tránh việc em lại bận”.



Giọng điệu anh bình thường, nhưng rõ ràng nghe ra được mùi trêu chọc.



Nghê Gia không bình tĩnh nổi! Anh không nhìn ra tôi không muốn đi ăn với anh hả? Nghê Gia cười gượng hai tiếng: “Gần đây tôi phải viết kịch bản cho Tần Cảnh, bận lắm, đến lúc đó rồi tính sau”.



Việt Trạch nhìn ánh mắt hết trốn lại tránh của cô, rất lâu sau, anh mỉm cười, không nói gì.



Hai người im lặng suốt dọc đường.



Nghê Gia cảm thấy câu trả lời “Không quen” của Việt Trạch với người khác đã làm cô tỉnh táo lại.



Cô không nên chơi trò mập mờ của Việt Trạch. Dù sao hiện giờ cô chẳng dư hơi thừa sức, hơn nữa, cô khẳng định mình không đấu được với anh, đến lúc đó kẻ bị hại sẽ là bản thân cô. Một khi đã vậy, vạch rõ giới hạn vẫn tốt hơn.



Nghê Gia quay lại ký túc gỡ trang sức thay quần áo, vừa chuẩn bị xuống canteen thì di động vang lên, là Nghê Lạc.



“Alo, Nghê Gia, đi ăn đi! Em mời.”



Nghê Gia thoải mái nở nụ cười, cố tình trêu chọc: “Một tuần nay toàn là chị hỏi thăm tình hình của em, tới giờ em chưa từng chủ động gọi điện thoại cho chị, sao hôm nay lại tốt tính thế?”.



Nghê Lạc đầu bên kia vừa nghe thế, hiển nhiên rất bất mãn, còn ngụy biện: “Ai bảo mỗi lần em định gọi cho chị thì chị lại gọi đến trước? Hừm, thần giao cách cảm thật thảm hết chỗ nói mà!”.



Nghê Gia cười xì một tiếng: “Được rồi, em ở đâu?”.



“Cổng tây trường chị này, chị có muốn ăn món gì không?” Hôm nay cu cậu Nghê Lạc lại chu đáo ngoan ngoãn bất ngờ thế này.



“Thịt nướng Mexico!” Nghê Gia khoác túi, ra khỏi ký túc xá, “Lâu lắm rồi chưa ăn thịt, nướng sẵn đi chờ chị nhé”.



Nghê Gia thoải mái khoái trá suốt đường, đi đến quán thịt nướng, lên tầng đẩy cửa đi vào thì thấy em thỏ trắng Nghê Lạc đang cười híp mắt nhìn cô, bên cạnh còn có một người mặt mày tuấn tú, thanh cao lãnh đạm.



Việt Trạch!



Nghê Gia: “...”.



Cô thật muốn đập cửa đi ra ngoài luôn cho rồi, nhưng thịt nướng trên bàn lại đang “xèo xèo”, giống như đang mời mọc “Ăn tôi đi, ăn tôi đi”, rất hấp dẫn...



Tiêu chuẩn của một kẻ háu ăn chính là, vĩnh viễn không được gây khó dễ cho đồ ăn!



------------------------



40





Nghê Gia hết sức bình tĩnh đi tới, ngồi xuống chỗ của mình trong ánh mắt cười như có như không của Việt Trạch, không biết đưa mắt nhìn đi đâu, đành gãi gãi mũi: “Khụ, bạn học của tôi tạm thời có việc, đi rồi”.



Việt Trạch gật gật đầu, ra vẻ rất tin cô: “Tôi biết”.



“...”



Anh đã có cách để Nghê Lạc gọi cô ra đây, nhất định là ngay từ đầu đã nhận ra cô đang nói dối rồi, thứ đàn ông nham hiểm! Anh đã nhận ra cô không muốn đi rồi mà vẫn khăng khăng lừa cô ra đây, để cô xấu hổ thế này, thứ đàn ông biến thái!



Nghê Gia đã hạ quyết tâm không trao đổi bất kỳ ánh mắt nào với Việt Trạch, mà chỉ luôn im lặng nhìn về phía Nghê Lạc – thằng đần đã bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền soàn soạt.



Nghê Lạc quả đúng là ngố, không nhận ra giữa hai người có vấn đề, còn vui tươi hớn hở nhìn Nghê Gia, cười tươi như bông hướng dương: “Nghê Gia, anh Việt Trạch tốt lắm. Anh ấy biết dạo này em đang học quản trị nên cho em mượn hết chỗ bài vở ghi chép của anh ấy ngày xưa”.



Nghê Gia thấy bộ dạng siêng năng hiếu học lại phấn khởi bừng bừng của Nghê Lạc, thật sự không biết nói gì, ánh mắt miễn cưỡng chuyển đến cái mũi cao thẳng của Việt Trạch, nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh, nho nhã lịch sự nhưng hơi thiếu tự nhiên nói: “Cám ơn!”.



“Có gì đâu.” Việt Trạch mỉm cười, sao nghe có ý xấu đâu đây, “Nghê Lạc như em trai tôi, là việc nên làm mà”.



Nghê Gia siết chặt tay, rất muốn lật bàn, ai là em trai anh? Nhận họ quàng xiên gì chứ?



Nhưng Nghê Lạc đi đến đâu cũng không sửa được cái tính nết của mình, nghe Việt Trạch nói thế, ngay lập tức bắt đầu làm phản, nhận họ lung tung: “Anh Việt Trạch, anh tốt bụng thật đấy. Nếu em có một người anh trai như thế thì tốt biết bao, nhất định có thể học được nhiều điều bổ ích”.



Nghê Gia cố lắm mới không bóp nát cái ghế. Hàng chân mày thanh mảnh của cô hết chau lại nhướng.



Thì ra thằng nhóc thối này trước đây học hành trớt quớt đều do người chị là cô đây không làm gương hả? Muốn có anh trai như thế thì chị đóng gói mày lại tống sang nhà họ Việt làm cháu thừa tự cho nhà người ta luôn nhé!



Việt Trạch ý tứ sâu xa nhìn khuôn mặt cứng đờ đến nỗi có thể làm bàn giặt quần áo của Nghê Gia, mắt dào dạt ý cười, nói: “Anh cảm thấy chị gái cậu rất tốt”.



Câu này nghe kiểu gì cũng thấy sặc mùi ẩn ý.



Nghê Lạc chỉ là bé thỏ trắng ngây thơ, đương nhiên không nghe ra ẩn ý trong lời của Việt Trạch, còn nghiêng đầu sang, ra chiều nhìn chằm chằm Nghê Gia, ánh mắt tìm tòi nhòm từ trên xuống dưới. Cậu chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cân nhắc nói từng câu từng chữ: “Thỉnh thoảng nghĩ kể cũng tạm được. Nhưng tiếc là lại không chịu nghĩ”.



Việt Trạch nhịn cười, uống trà.



Nghê Gia: “...”.



Mày mới không chịu nghĩ, cả nhà mày đều không chịu nghĩ!



Nhưng mình cũng nằm trong phạm vi cả nhà nó, thật là, mắng người cũng bị liên đới dính đòn.



Nghê Lạc thấy sắc mặt Nghê Gia xám ngoét, còn an ủi: “Ngoan, tiếp tục cố gắng đi, đừng nản chí. Một ngày nào đó, chị sẽ trở thành người chị gái tốt số một trong lòng em”.



Nói xong, cậu vò tóc Nghê Gia rối như cái ổ gà.



Thằng khốn Nghê Lạc ba ngày không ăn đòn đã lên nóc nhà lật ngói!



Sau khi trêu cô, Nghê Lạc nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Việt Trạch: “Anh Việt Trạch, buổi họp mặt các nhà quản trị khi nãy anh nói là hoạt động gì thế?”.



“Là một số công ty xuất sắc trong và ngoài nước họp bàn với nhau, thảo luận phương án quản lý, chia sẻ kinh nghiệm và bài học thực tế.” Việt Trạch bổ sung thêm, “Nếu cậu có hứng thú, lần sau anh sẽ đưa cậu đi xem”.



Dụ dỗ bắt cóc thiếu niên đẹp trai nhà người ta một cách trắng trợn!



Nghê Gia tự thầm lẩm nhẩm vô số lần câu: “Nghê Lạc là em trai tôi, Nghê Lạc là em trai tôi...”.



Nhưng ánh sáng sùng bái chói lòe trong mắt Nghê Lạc cũng thật là gai mắt, hễ nhìn thấy Việt Trạch là cậu lại kính trọng xáp tới, còn nhìn thấy chị ruột thì như thấy em gái, không biết lớn nhỏ, vênh váo tự mãn, còn hay xù lông.



Nghê Gia giày vò mình một chốc, cuối cùng im lặng không phản đối, chỉ cần là chuyện tốt giá hời có lợi cho Nghê Lạc tội gì mà không vơ lấy.



Phải nhịn!



Tuy Nghê Gia nổi máu ghen tị, nhưng vẫn rất hiểu lý lẽ, biết phải lấy đại cục làm trọng.



Nghĩ như vậy, cô miễn cưỡng chiều theo. Cô thật sự là người chị vĩ đại nhất vô tư nhất khoan dung nhất trên đời này, Nghê Lạc còn không lau bóng đôi mắt của chú mày đi rồi nhìn cho rõ!



Nghê Gia mặc xác hai người kia, tự lấy rau xà lách cuộn thịt nướng nhét vào miệng.



Việt Trạch ngước mắt nhìn cô ngoan hiền dùng bữa, trong mắt lóe lên ý cười, nhưng cũng không nói gì cả.



Nghê Lạc thì ngược lại, có bao nhiêu câu hỏi gần đây gặp trong sách vở đều đem ra xin Việt Trạch chỉ bảo hết. Việt Trạch cũng rất kiên nhẫn, lại mát tính, giảng giải tỉ mỉ cho cậu từng li từng tí một.



Nghê Gia rất có giác ngộ ngoan ngoãn làm phông nền.



Nhưng trong lúc vô tình phân tâm, nghe bọn họ thảo luận đến những chuỗi dài thuật ngữ, nhìn Việt Trạch cầm giấy bút giảng cho Nghê Lạc, Nghê Gia hơi giật mình.



Dưới ánh đèn vàng, thằng bé bướng bỉnh Nghê Lạc nghiêm túc và tập trung hiếm có, không giống như cậu thiếu niên lỗ mãng thường ngày nữa, mà như một thanh niên đang tràn đầy tự tin chờ bước chân vào xã hội. Nghê Lạc như thế làm cô cảm động, lại càng làm cô yên tâm.



Mà dưới ánh đèn mông lung, Việt Trạch vừa bình thản vừa nghiêm chỉnh, tay cầm bút chì, mạnh mẽ viết chữ vẽ hình trên giấy, giọng nói trầm thấp. Nên mới nói, đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất...



Nghê Gia đỏ mặt, cuống quýt thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đút miếng xà lách rõ to vào miệng.



Cơm nước xong xuôi ra đường, Nghê Lạc và Việt Trạch vẫn tiếp tục thảo luận phương pháp làm việc thực tế của cơ cấu tổ chức dạng trực tuyến và tham mưu. Mặt Nghê Gia dài ra, quả thật không thể miêu tả nổi tâm trạng câm lặng hỏi trời xanh hiện giờ của cô.



Các nữ sinh trên đường lúc đi ngang qua cô đều bị thu hút phải ngoái đầu lại. Nghê Gia đoán, trong lòng họ nhất định đang nghĩ, ồ, một người đẹp và một đôi gay!



Đi cùng hai anh chàng đẹp trai thực tình chẳng có chút cảm giác ưu việt nào.



Tới cổng trường Nghê Lạc, Nghê Gia bất chợt phát hiện ra sẽ phải đi riêng với Việt Trạch, lập tức véo Nghê Lạc, ra lệnh: “Đưa chị về trường!”.



Nghê Lạc không hiểu gì, chỉ chỉ sang phía đối diện: “Có vài bước thế này mà còn bắt em đưa?”.



Nghê Gia không nhìn Việt Trạch, chỉ trừng mắt nhìn Nghê Lạc, từng chữ đều đượm vị cảnh cáo: “Đưa chị về ký túc xá, đêm khuya rồi, không an toàn”.



Nghê Lạc bị câu nói của cô kích thích đến giật cả mình: “Không an toàn? Ai không an toàn? Chị nói chị hay nói người xấu đấy?”, cuối cùng còn quái gở bỏ nhỏ thêm một câu: “Nếu chị gặp người xấu, em sẽ thắp hương thay tên xấu xa đó được không?”.



Nếu không phải đang mặc váy ngắn, Nghê Gia đã đá bẹp cái mỏ ti tiện của cậu!



Trở mặt cũng nhanh ghê, vừa rồi nói chuyện với Việt Trạch thì rõ đàng hoàng chững chạc, nghiêm túc tập trung, chú mày là máy ghi âm thay đổi giọng nói à?



Tận sâu nội tâm Nghê Gia còn chưa oán thán xong, cái máy hai giọng Nghê Lạc lại bắt đầu vận hành, lễ phép khôn khéo: “Anh Việt Trạch, lần sau nếu còn vấn đề gì chưa hiểu, em sẽ lại liên lạc với anh ạ”.



Việt Trạch gật gật đầu.



Mặt Nghê Gia cứng đến nỗi suýt nữa bị phong hóa rụng xuống đất.



Khuôn mặt tươi cười của Nghê Lạc nhìn Nghê Gia lại lập tức biến sắc. Cậu đột ngột giơ tay xoa xoa vò vò đầu cô, không có lớn nhỏ tôn ti gì hết.



Nghê Gia cáu điên, vừa muốn đá cậu thì kẻ gây họa đã cong đuôi chạy trốn rồi, còn vừa chạy vừa hét lên với cô: “Nghê Gia, chị ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện đó!”.



Ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện...



Nghê Gia đứng trong gió đêm trước cổng trường, hoàn toàn mụ mị rồi...



Cô khó chịu xoay người, nhìn Việt Trạch, ánh mắt anh trong vắt khẽ đậu trên người cô, trên mặt như có nét cười thấp thoáng.



Nghê Gia nói rất đúng phép tắc: “Vậy tôi đi trước đây”.



Việt Trạch tò mò: “Không phải em sợ gặp người xấu sao, tôi đưa em đi nhé?”.



Nghê Gia cười ha ha khoát tay: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với Nghê Lạc thôi, tôi đi trước đây, tạm biệt anh”, nói xong co cẳng bỏ chạy.



Ánh mắt Việt Trạch lóe lên, anh đi theo một bước, hơi nhoài người, bắt được cánh tay bé nhỏ của cô, kéo cô lại.



Nghê Gia bất ngờ bị kéo một cái, đã nằm gọn trước lồng ngực anh.



Hơi thở ấm áp mà sắc bén của chàng trai trẻ phả vào mặt cô. Tim Nghê Gia bỗng như ngừng đập, hai má nóng ran, cô cuống quýt đẩy anh ra, cố để mình đứng vững.



Nhưng anh vẫn giữ chặt cô, lặng lẽ nhìn cô luống cuống, trên môi hiển hiện nụ cười khoái trá hiếm thấy.



“Tôi đưa em về ký túc xá nhé!” Anh lặp lại.



Ai cần anh đưa chứ?



Nghê Gia thở hổn hển, muốn vùng ra. Anh lại dùng thêm sức, tay cô hết đường cựa quậy.



Buổi tối mùa hè, nhiệt độ trong lòng bàn tay như muốn làm cô tan chảy. Cô ra sức lườm anh: “Anh bỏ ra!”.



Anh mỉm cười, ánh sao lóe lên trong đôi mắt đẹp: “Không bỏ!”.



“...”



Cái người này bị làm sao thế?



Nghê Gia tức đỏ mặt, người tự nhiên đối xử tốt với cô, chơi trò mập mờ là anh. Người nói với người khác không quen cô cũng là anh. Giờ người chơi trò động chạm da thịt với cô lại là anh.



Nghê Gia vốn định đá anh, nhưng cô thừa hiểu, Việt Trạch là thanh niên biết bắn súng biết cận chiến ra tay còn nhanh hơn súng của Liễu Phi Dương, chứ chẳng phải là cậu ngốc Nghê Lạc chỉ ăn một cú đá của cô đã kêu gào ầm ĩ.



Cô có làm gì, với Việt Trạch mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi. Mà rất có thể vì đánh nhau mà sinh ra sự đụng chạm gần gũi hơn nữa.



Nghê Gia tức điên, mắng khẽ: “Đồ củ cải lăng nhăng!”.



Việt Trạch bị cô chọc cười: “Sao em biết tôi lăng nhăng? Hơn nữa, câu này chẳng phải nên do bạn gái tôi nói hay sao?”.



Đã kéo tay còn trêu ghẹo trắng trợn? To gan lớn mật, vô sỉ hèn hạ!



Nghê Gia hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh, tìm người giúp đỡ, nhưng sinh viên đi qua ai cũng nhìn cô đầy ngưỡng mộ, tưởng cô đang giận dỗi với bạn trai. Cô lại đưa mắt nhìn quanh tiếp, thấy bản mặt Tiểu Minh cố nhịn cười đến suýt nội thương. Đúng rồi, cậu chủ nhà anh ta cuối cùng đã thông suốt rồi, bắt đầu chủ động hơn, anh ta kích động đến nỗi muốn đưa một cuộn dây thừng đến để giúp quấn Nghê Gia lại.



Nghê Gia nghiến răng lườm anh ta, anh nén cười còn khó coi hơn khóc!



Việt Trạch vẫn không nặng không nhẹ nắm tay cô, không buông ra, Nghê Gia quýnh lên: “Việt Trạch, cô em gái của dòng họ thế giao là để cho anh tùy tiện động tay động chân à?”.



Việt Trạch thoáng sửng sốt, khi tỉnh táo lại, nét cười trong đôi mắt đen thẳm lại dâng lên cao hơn: “À, thì ra là vì thế. Chẳng trách hôm nay em cứ là lạ”.



Mặt Nghê Gia càng đỏ hơn, anh nói như thể cô đang ghen thật. Cô xấu hổ muốn chết được, vùng ra toan chạy trốn.



Anh càng nắm chặt hơn, không cho cô đi, còn đặt tay kia lên bả vai cô, kéo cô quay lại nhìn anh.



Nghê Gia biết sức mình không đọ nổi anh, xung quanh nhiều người, cô cũng không muốn đóng phim truyền hình ở đây, chỉ có thể cắn môi, im lặng tức tối nhìn đi chỗ khác.



Anh thấy cô tức đến nỗi chu cả cái miệng nhỏ ra, không khỏi mềm lòng, thở ra một hơi thật dài: “Anh thật sự rất không thích người khác bàn luận về người anh để ý”.



Nghê Gia sửng sốt, không chu miệng nữa, không nghiến răng nữa, anh nói thế nghĩa là sao?



Việt Trạch thấy cô đang tập trung nghe anh nói, anh cong môi cười dịu dàng.



“Thật sự rất mâu thuẫn. Anh rất muốn quang minh chính đại theo đuổi em, để tất cả mọi người thấy em chính là người con gái anh thích.” Giọng anh trong như một khe suối nhỏ, “Nhưng anh không muốn em bị áp lực. Nếu như người khác nhìn thấy em, không gọi em là Nghê Gia mà lại nói là ‘ai đó của Việt Trạch’, tên em sẽ luôn gắn với tên anh, như vậy rất bất công. Với tính cách của em, em sẽ tủi thân mà nhỉ?”.



Nghê Gia vừa xấu hổ, lại vừa thoải mái và ấm áp.



Anh bày tỏ cũng vào thẳng thắn gớm, làm người ta nghe xong mà xấu hổ muốn ngất luôn.



Mà sự khó xử của anh lại khiến trái tim cô dần bình thản, rồi tràn ngập sự cảm động. Không ngờ anh lại lo nghĩ cho cô nhiều đến thế.



Nghê Gia bỗng thấy toàn thân nóng bừng, càng đỏ mặt cúi gằm xuống. Anh nói thế, giờ cô phải đáp thế nào? Đột ngột quá, cô còn chưa nghĩ kĩ!



Anh thấy mặt cô đỏ au như quả cà chua, không đành lòng tăng thêm áp lực cho cô nữa, chỉ lặng lẽ nắm tay đưa cô về.



Nghê Gia chậm rì rì đi theo, thấy lòng bàn tay anh rất nóng, hơi nóng lan đến cả trái tim cô.



Việt Trạch thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cô vẫn luôn giữ vẻ luống cuống như một con thú non. Anh khẽ nhếch môi cười, theo bản năng càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, dắt cô đi giữa gió đêm.



Đi một đoạn dài, không biết là do gió đêm xua tan đi những lo lắng hay trong tiềm thức cảm thấy ở bên nhau thế này mới bình thản và tốt đẹp làm sao mà Nghê Gia dần bình tĩnh lại.



Khi cô vừa sống lại, cô từng nói chuyện kết hôn với bà nội, lúc đó cô cho rằng tình yêu là thứ ít quan trọng nhất.



Hiện giờ, quan điểm của cô vẫn chưa thay đổi.



Bất kể là góc độ lợi ích hay góc độ tình cảm cá nhân, Việt Trạch chắc chắn là đối tượng phù hợp với cô nhất.



Tình cảm cô dành cho Việt Trạch đến giờ chỉ có thể nói là rung động chứ chưa phát triển đến mức say đắm sống chết có nhau. Còn tình cảm của Việt Trạch dành cho cô, cô không rõ lắm, hẳn là hơn thích một chút nhưng chưa đến yêu nhỉ? Như vậy cũng rất tốt, công bằng, không ai nợ ai.



Hơn nữa, với hiểu biết của cô về Việt Trạch, anh không phải kẻ dễ dãi tùy tiện, giáo dục của gia tộc làm anh có trách nhiệm, thận trọng hơn những người đàn ông bình thường.



Nếu như có thể phát triển tình cảm với Việt Trạch, cô mong còn không được, nói gì đến từ chối.



Cô dần bình tĩnh lại, ngón tay hơi dùng sức, chủ động nắm tay anh.



Việt Trạch cảm nhận được lực của bàn tay cô, mềm mại và êm ái, bước chân anh như ngừng lại, trong tim trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.



Anh cúi đầu nhìn cô, ý cười ấm áp trong mắt không tài nào che giấu nổi. Đúng lúc cô cũng nhìn sang, chỉ thấy ánh đèn đường vàng vọt lờ mờ chiếu qua bụi cây um tùm hắt lên lưng anh, khuôn mặt luôn lãnh đạm của anh giờ khắc này lại ấm áp đến kì lạ.



Ý cười chan chứa nơi khóe môi đáy mắt đẹp đến nỗi làm con tim thổn thức!



Hai má Nghê Gia nóng bừng, cúi đầu chậm rãi đi theo anh, khuôn miệng tươi cười chân thành khi nãy vĩnh viễn in sâu vào ký ức đêm nay.



Đến cổng ký túc xá, anh vẫn nắm tay cô, lưu luyến không muốn bỏ ra. Một lúc sau, Nghê Gia mới ra sức rút tay ra khỏi tay anh, gió đêm thổi qua bàn tay được nắm chặt ủ ấm đến ướt mồ hôi, hơi lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy.



Cô nghĩ ngợi một lát rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh: “Em cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt”.



“Anh rất tốt.” Nghê Gia khẽ đảo mắt, ngượng ngùng mím môi, “Nhưng như anh đã nói, em không muốn đi đến đâu cũng bị khuất dưới bóng anh”.



“Đương nhiên”, cô vuốt vuốt mái tóc dài bị gió đánh rối, nhoẻn cười, “em cũng không cho rằng mình không xứng với anh. Nhưng em hi vọng, chờ khi em thành công hơn, chúng ta có thể thoải mái công khai ở bên nhau!”.



Việt Trạch im lặng không nói gì, nhìn cô chăm chú.



Trong bóng đêm, gương mặt cô vẫn vốn ửng hồng vì thẹn thùng căng thẳng, giờ lại toát lên vẻ thản nhiên và thông suốt. Đôi mày thanh mảnh cong cong, đôi mắt mát lành trong vắt, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn thấy nội tâm tươi vui và tự tin của cô.



Trong nháy mắt này, Việt Trạch cũng thổn thức con tim!



Đây chính là cô gái lần nào cũng có thể làm anh trầm trồ! Đây chính là cô gái có một không hai trên đời này với anh!



Nếu có được, là ta đã gặp may
_.gif
!



_.gif
Trích câu văn của Từ Chí Ma trong Gửi Lương Khải Siêu.



Việt Trạch nghiêm túc gật đầu: “Được!”.



Nghê Gia cười toét miệng: “Cảm ơn anh!”.



“Có điều”, cô nghĩ ngợi, mặt càng đỏ hơn, rũ mắt xuống, cười trộm, “trước đó, chúng ta đành yêu đương bí mật nhé!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom