• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên kim đại chiến (1 Viewer)

  • Chương 5 + 6

Chương 5


Nghê Gia hiện đang theo học tại Học viện Nghệ thuật Vị Ương có lịch sử trên trăm năm, rạp hát lớn Kim Sắc bên cạnh trường học cũng là rạp hát có tuổi đời lâu nhất ở thành phố này. Rất nhiều bữa tiệc, buổi biểu diễn hay dạ hội lớn đều được tổ chức ở đây.



Nghê Gia tham gia bữa tiệc này, nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ nhà họ Việt sẽ có mặt.



Hạng mục Max Power của Vận tải Việt thị rơi vào nhà nào đều phải xem tâm tình của nhà họ Việt.



Max Power là dự án trang bị tàu vận tải cỡ lớn của Vận tải Việt thị, kết hợp với kĩ thuật năng lượng xanh, là giai đoạn thí điểm vận tải xanh. Hiện giờ thị trường trong và ngoài nước cũng đang bắt đầu phát triển công nghệ này, tiềm năng rất lớn.



Thật ra đây vốn là thế mạnh của Hoa thị, chẳng qua vì thời gian này Hoa thị quản lý không tốt, đánh mất nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học nên mới bị nhà họ Ninh chiếm cơ hội. Nếu như có thể chiếm được hạng mục này, Hoa thị sẽ có bước phát triển nhảy vọt, cảnh tượng lụn bại người không nhà trống như kiếp trước có lẽ sẽ không xảy ra.



Chủ đề buổi dạ tiệc là quyên góp từ thiện bảo vệ môi trường biển đang bị ô nhiễm do khai thác dầu thô.



Nghê Gia bước vào hội trường, nhìn lướt một vòng đại sảnh Kim Sắc được trang trí lộng lẫy. Cô tới hơi muộn, các nhân vật nổi tiếng trong các giới kinh doanh, chính trị, văn học, nghệ thuật đã tập trung từ lâu, nói cười vui vẻ, ăn uống linh đình.



Đông như vậy cũng phải, những người muốn bấu víu qua lại với nhà họ Việt đều sẽ đến.



Nghê Gia cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, kim cương xanh 10.3 carat, giá trị thực tế khoảng ba mươi triệu, nhưng vì là viên Nước Mắt Công Chúa nổi tiếng, chắc hẳn giá trị thị trường vào khoảng trên dưới năm mươi triệu. Trong số những vật quyên góp hôm nay, cùng lắm chỉ có thể coi là xếp chiếu giữa, ở đây nhất định sẽ xuất hiện vật quyên góp có giá trị hơn ngàn vạn lần.



Nhưng, Nghê Gia mỉm cười, viết vài chữ thanh tú lên tấm thẻ quyên góp: “Kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa, 250 triệu – Nghê Gia”.



Lúc nhân viên phụ trách đăng ký và bảo quản đồ quyên tặng nhận tấm thẻ của cô, sửng sốt, lắp bắp nói: “Đàn chị, có phải chị viết sai không?”.



Nhân viên phục vụ dạ tiệc là sinh viên của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Để tham gia dạ tiệc từ thiện lần này phải có thư mời, nếu sinh viên học viện muốn tham quan xã hội thượng lưu, muốn nhìn (hoặc dụ dỗ) cậu ấm quý ông của danh gia vọng tộc nào đó thì làm người phục vụ là cách tốt nhất.



Nghê Gia cũng phát hiện ra, những sinh viên làm phục vụ lần này đều rất đẹp, cô nào cô nấy đều như đóa hoa giữa dòng nước biếc, bộ váy liền màu trắng vừa trong sáng vừa gợi cảm.



Cô lặng lẽ thở dài một hơi, đêm nay không biết lại có bao nhiêu kẻ tăng doanh thu cho Durex đây. Cô nhìn lướt qua tấm thẻ quyên góp, vờ như không biết: “Viết sai, không phải chứ? Sao lại nói thế?”.



Một nhân viên phục vụ là bạn cùng lớp Nghê Gia – Diêu Phi, cô ta thấy Nghê Gia hôm nay ăn vận như ngôi sao, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Trong mắt cô ta, trước kia Nghê Gia rõ rành rành là Mạc Doãn Nhi nghèo kiết xác, không ngờ lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ trong một đêm biến thành tiểu thư nhà giàu, quả thật chẳng khác gì Lọ Lem hóa công chúa phiên bản đời thực.



Diêu Phi ra vẻ tốt bụng, thực ra là muốn cô khó chịu mà nhắc: “Cậu không đọc thư mời sao? Hôm nay sau khi tập hợp mọi thứ, nhà họ Việt sẽ mang ra đấu giá. Người quyên tặng viết ra cái giá bao nhiêu, thì nhà họ Việt bắt buộc phải bỏ ra bấy nhiêu tiền mặt. Nếu viết số tiền thấp, sau khi đấu giá tiền được quyên vào quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt sẽ nhiều hơn, nhưng nếu viết số tiền cao, nhà họ Việt sẽ phải bù chênh lệch giữa giá trị thực tế và khoản tiền khai lố. Cậu viết mấy chữ này là muốn nhà họ Việt hụt bao nhiêu tiền?”.



Đúng thế, đây chính là nét thú vị của buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay. Ông cụ nhà họ Việt một mặt quyên góp cho quỹ bảo vệ môi trường biển, mặt khác là quyên góp cho quỹ từ thiện Tích Thủy nhà mình. Thế nên món đồ mà doanh nhân ngay trước Nghê Gia quyên tặng rõ ràng trị giá mười triệu song lại chỉ viết năm triệu. Ý là, năm triệu kia để dành cho quỹ từ thiện Tích Thủy của nhà họ Việt.



Tất cả mọi người đều làm vậy, cố tình kéo thấp giá xuống. Dù gì cũng phải tặng đi, vậy thì chia một phần cho quỹ từ thiện Tích Thủy, coi như là nịnh bợ nhà họ Việt.



Mà màn kịch quan trọng nhất đêm nay chính là, cụ Việt sẽ chọn một món đồ ông cụ thích trong số toàn bộ đồ quyên góp, không mang đi đấu giá mà mua luôn với giá người quyên tặng đưa ra trên tấm thẻ, giữ làm của riêng, tiền mặt sẽ được gửi vào quỹ bảo vệ môi trường biển.



Bởi từng ấy nguyên nhân này, mọi người càng không dám viết giá cao, ngộ nhỡ cụ Việt lựa trúng đồ mình quyên góp mà lại phải mua vào với giá cao, vậy thì coi như mình kiếm chuyện với nhà họ Việt rồi.



Chỉ có Nghê Gia, không những không kéo giá xuống mà ngược lại còn nâng giá thêm 200 triệu. Ý là bẫy ông 200 triệu đấy, không thương lượng!



Nghê Gia nhìn Diêu Phi, rất lãnh đạm: “Không, viết thế này đúng rồi. Chẳng phải nhà họ Việt đã nói rồi sao, bọn họ sẽ bù chênh lệch giá, vì từ thiện, ắt nhà họ Việt cũng tình nguyện cống hiến”.



Nói xong cô xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, cô lại quay lại nhìn Diêu Phi, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu không được huấn luyện phục vụ sao? Vừa rồi thao thao bất tuyệt xấc xược giảng giải cho khách là vì cớ gì? Am hiểu nội dung thư mời quá nhỉ, cậu được mời ư?”.



Diêu Phi đỏ mặt tía tai, lại không thể phản bác, những sinh viên chung quanh sợ hãi hít một hơi, đưa mắt nhìn nhau, Nghê Gia đột nhiên thay đổi đáng sợ quá!



Ánh mắt Nghê Gia lạnh lùng, chán chường liếc các cô nàng một cái rồi bỏ đi.



Kiếp trước lúc hai mươi tuổi, cô không có bạn bè, lo lắng bất an, lúc nào cũng mang điệu bộ rụt rè thấp thỏm, lại càng khiến cho các cô nàng cùng lớp ác khẩu vừa ghen tị vừa bắt nạt cô.



Nếu đã không phải là bạn bè, vậy cứ để các cô nàng sợ hãi đi, vừa thoải mái vừa rảnh nợ.



Phía trong, nhân viên đang bày các món đồ quyên góp lên bục triển lãm, ngọc ngà châu báu, giấy tờ nhà đất, đủ loại đồ đắt đỏ quý giá.



Tình cờ trong lúc nhìn lướt, Nghê Gia trông thấy đồ quyên tặng của Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi.



Một mô hình nhà cổ kiểu Trung Hoa ở Thừa Đức, bên trên tấm thẻ viết: “Nhà cổ kiểu Trung, 24 triệu ---- Tống Nghiên Nhi”.



Nghê Gia khẽ nheo mắt, giá căn nhà ở Thừa Đức này tầm 36 triệu, là một trong những món hồi môn khi bác gái của Nghê Gia gả đến nhà họ Tống, cũng là tòa nhà tổ truyền của nhà họ Nghê. Bác gái cô đã thành người thực vật, nhà họ Tống liền lấy của hồi môn của bà ra để tặng người khác.



A!



Bên cạnh là mô hình một chiếc du thuyền, “Du thuyền thân kép Green Tee, 12 triệu ---- Mạc Doãn Nhi”.



Mạc Doãn Nhi hiện giờ cũng coi như nửa con gái của họ Tống, phỏng chừng chiếc du thuyền trị giá hơn 20 triệu này là do Tống Minh mua cho Mạc Doãn Nhi để giữ thể diện.



Mục đích cô tới đây hôm nay là cụ Việt, những chuyện khác những người khác, chưa cần nghĩ đến vội.



Nghê Gia nhấc ly cocktail trên khay của phục vụ, rời khỏi đại sảnh đông nghịt, ra ngoài ban công hóng gió. Cô vừa đi đến bên cạnh dãy chậu cây cảnh thì nghe có người đang bàn tán về cô.



Đầu tiên là Diêu Phi: “Nó tưởng nó là ai? Chim sẻ hóa phượng hoàng mà tưởng mình là công chúa thật chắc? Có mặc Valentino
_.gif
cũng không thay đổi được khí chất nghèo rớt mồng tơi của nó”.



_.gif
Một nhãn hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng của Ý, được thành lập vào năm 1957 bởi Valentino Garavani.



Những người khác liền mồm năm miệng mười hùa theo.



“Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi mới là tiểu thư thục nữ thứ thiệt, con bé Nghê Gia kia khác gì thằng ăn mày trộm quần áo hoàng tử.”



“Doãn Nhi đáng thương quá, rơi từ thiên đường xuống địa ngục, nhưng vừa nãy tớ thấy cậu ấy, vẫn có phong thái lắm luôn.”



“Chứ gì nữa, Nghê Gia chuột sa chĩnh gạo thành cô chủ nhỏ. Nếu tớ là nó thì đã thắp hương bái Phật cảm tạ ân đức rồi, còn kiêu ngạo như thế cho ai xem không biết? Nó tưởng nó dùng quyền thế đè ép thì sẽ làm người ta phục chắc? Nực cười!”



Nghê Gia chậm rãi uống một ngụm cocktail, không mảy may tức tối.



Cô chỉ không hiểu, trong mắt kẻ khác thứ vốn là của cô cớ gì lại biến thành ân đức trời ban, vận may mười tám năm qua của Mạc Doãn Nhi cớ gì thành vận rủi khiến người ta thổn thức thương cảm vậy?



Cô cũng không để tâm đến mấy lời ghen tị kiểu không ăn được nho thì bảo nho xanh, nhưng lúc xoay người để đi lại nghe Diêu Phi lên tiếng: “Thứ con gái đê tiện không có khí chất thì vẫn là thứ con gái đê tiện thôi, giờ bay lên cành cao cũng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Nghe nói mấy hôm trước nó đi Thượng Hải tham gia sự kiện Hải Thiên
_.gif
đấy. Ầy, cháu gái họ Nghê thấp hèn y như đám gái bán hoa cao cấp, đáng thương ghê cơ”.



_.gif
Cuộc triển lãm hàng xa xỉ giới thiệu các sản phẩm như máy bay, du thuyền, nhà ở cao cấp… Trong thời gian diễn ra triển lãm, đơn vị tổ chức mở nhiều bữa tiệc và các hoạt động giải trí. Năm 2013, buổi triển lãm này gây rúng động Trung Quốc vì thông tin tổ chức tiệc thác loạn tập thể với sự tham gia của rất nhiều ca sĩ diễn viên người mẫu và các đại gia.



Những người khác cũng phát ra tiếng xì khinh bỉ.



Nghê Gia nheo mắt bước ra từ sau hàng cây cảnh, cười sâu cay: “Cho nên, nếu các cậu còn dám nói lời đê tiện, tôi sẽ dùng một đống tiền mời đám gái bán hoa cao cấp ấy đến, ngủ với bạn trai hiện tại hoặc sau này của các cậu, từng người từng người một”.



Giọng điệu của cô nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại độc địa như một liều nọc rắn.



Đám sinh viên trong sáng ngây thơ không ngờ cô đột ngột xuất hiện, tất cả đều hoảng hốt, lại nghe cô nói những lời khó nghe như thế bằng giọng gió thoảng mây bay, nhất thời đỏ bừng mặt.



Nghê Gia đứng dưới ánh đèn trắng ngà ở ban công, váy dài xanh dịu dàng, nước da trắng trẻo mịn màng, thanh nhã thoát tục bất ngờ. Nhất là khuôn mặt được trang điểm nhẹ, trong màn đêm nhạt nhòa, đẹp đến không thể mường tượng.



Nhưng đôi mắt còn gian tà hơn bóng tối.



Tất cả đám con gái đều nín bặt, bao gồm cả Diêu Phi. Không một ai hi vọng bạn trai hiện tại hoặc tương lai của mình bị người khác dụ dỗ cả.



Ánh mắt Nghê Gia lạnh đi, nhẹ nhàng dừng trên người Diêu Phi: “Dạ tiệc của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, còn của cậu, đã kết thúc rồi!”.



Mọi người đều ù ù cạc cạc, không hiểu ý cô, mãi đến khi…



Ly Black Maria trong tay cô được nhấc cao quá đỉnh đầu Diêu Phi, chất lỏng màu đen chảy từ đỉnh đầu cô ta xuống tóc, hai má, váy trắng, trong chớp mắt đều dính màu đen bẩn thỉu.



Đám con gái thấp giọng thét lên.



Nghê Gia nhẹ nhàng thong thả xoay người bỏ đi, lướt qua tấm rèm lụa trắng đi đến một phía ban công khác, đến lúc đó mới phát hiện, phía bên ấy còn có một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế mây.



Lúc Nghê Gia bước đến, chàng trai luôn nghịch máy tính bảng trên tay chỉ lãnh đạm ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong con mắt đen thâm sâu không gợn chút tình cảm nào.



Tuy chỉ là một thoáng nhìn không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng Nghê Gia không khỏi lo lắng, nhất định anh ta đã biết hết đoạn đối thoại và ly rượu ban nãy rồi.



Tuy Nghê Gia không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng trực giác cho cô hay, người đàn ông trước mặt không hề đơn giản.

-----------------------



Chương 6





Chàng trai thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai lăm, tuy yên lặng ngồi đó như một bức tượng nhưng lại thoáng toát lên vẻ khí phách oai nghiêm không thể khinh thường.



Tuy anh ta chẳng làm gì nhưng toàn thân đều tỏa ra sự tự kiêu khiến người khác không thể bỏ qua. Nghê Gia đột ngột bừng tỉnh, thì ra từ “quý tộc” – sự kết tinh của danh gia vọng tộc nhiều thế hệ không phải là thứ mà nhà giàu mới nổi hoặc người tài mới phất có thể so sánh được.



Chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi, đôi mắt màu hổ phách của anh ta còn tĩnh lặng hơn màn đêm ngoài kia, lại có thể khiến trái tim bình tĩnh của Nghê Gia như bị chất lỏng lạnh lẽo nào đó phủ lên làm cho nghẹt thở.



Chỉ một ánh mắt cũng đủ để người khác biết rằng, anh ta tuyệt đối không đơn giản.



Không riêng gì ánh mắt, vẻ tuấn tú ưa nhìn của anh ta thật sự làm Nghê Gia kinh ngạc.



Kiếp trước cô chưa từng gặp người đàn ông này. Người đẹp trai nhất cô từng gặp là Ninh Cẩm Niên. Nhưng nếu giờ phút này đặt Ninh Cẩm Niên – lịch sự nho nhã mà âm hiểm tàn nhẫn – cạnh anh ta thì nhất định sẽ lép vế hơn nhiều.



Chỉ hy vọng về sau người đàn ông này không dính dáng đến việc kinh doanh của gia đình cô, bằng không lời nói việc làm của cô ban nãy nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh ta.



Trong đầu Nghê Gia nảy ra hàng loạt suy nghĩ, bước chân cô hơi khựng lại một chút rồi ngay lập tức bình tĩnh cầm ly rượu trống trơn lên, đi ra ban công.



Lúc cô quay vào bên trong thì gần như mọi đồ vật quyên góp đều đã được bày lên. Nghê Gia thờ ơ dạo một vòng, món đồ quyên góp có giá cao ngay sau của cô là…



“Bút tích gốc của Vương Hi Chi, “Thất thiệp thiếp” trong tập “Thập thất thiếp
_.gif
”, 130 triệu – Ninh Cẩm Niên.”



_.gif
Một trong những tác phẩm Thảo thư tiêu biểu của Vương Hi Chi. Đầu mỗi bản đều có chữ “Thập thất” nên được đặt tên này.



Nghê Gia nhướng khẽ đôi mày thanh mảnh, chỉ mỉm cười, là bút tích thật của Vương Hi Chi mà nhà họ Ninh giành được với giá 310 triệu của hãng đấu giá Sotheby's
_.gif
năm ngoái đây mà!



_.gif
Một hãng đấu giá nổi tiếng cung cấp rất nhiều các món đồ quý hiếm và cao cấp.



Món đồ này không chỉ có giá trị cực lớn, mà quan trọng hơn là tính văn hóa sâu sắc, tất cả mọi thứ ở đây cộng lại cũng khó sánh bằng.



Bút tích thật của Vương Hi Chi, người mê đồ cổ thư pháp như cụ Việt nhất định sẽ để ý.



Trong lòng Nghê Gia không còn tự tin như ban đầu nữa, bức thư pháp bút tích thật giá 310 triệu, yết giá 130 triệu, kim cương giá 50 triệu, yết giá 250 triệu. Cô điên thật rồi!



Lúc này trong kiếp trước cô không tham gia buổi dạ tiệc này mà đang mơ màng túy lúy ở Thượng Hải, xem ra bản gốc thư pháp này là vật bảo đảm để nhà họ Ninh cướp thầu thành công rồi.



Giành được hạng mục Max Power, giá hợp đồng cộng thêm tiềm năng thị trường sau này nữa ít nhất cũng vài trăm tỷ, 310 triệu chỉ là mồi câu. Vả lại dù không thành công, coi như KARNER của nhà họ Ninh ném 310 triệu vào quỹ bảo vệ hành tinh xanh, quảng cáo như thế cũng không hại gì.



Nghê Gia vẫn nhìn chăm chú bức thư pháp gốc của Vương Hi Chi, đột nhiên eo cô bị một vòng tay mềm mại ôm lấy, động tác thân mật ấy làm Nghê Gia hốt hoảng. Cô cuống quýt quay lại liền nhìn thấy một gương mặt tuyệt đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ, không phải Tống Nghiên Nhi thì ai?



“Gia Gia, không phải cậu đi Thượng Hải sao? Lâu lắm không gặp, nhớ cậu chết đi được!” Tống Nghiên Nhi không chỉ đẹp người mà giọng nói cũng rất ngọt ngào.



Kiếp trước Nghê Gia thực sự coi Tống Nghiên Nhi là bạn thân. Mười tám năm trước đó của cô cách xa một trời một vực tới thân phận của Tống Nghiên Nhi, nhưng cô ấy chưa từng ghét bỏ cô, luôn đối xử rất tốt với cô, cô cũng rất biết ơn.



Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Nghê cũng khá sâu sắc. Tống Minh, cha của Tống Nghiên Nhi xuất thân từ một gia tộc sa sút, nhờ vào đám cưới với nhà họ Nghê nên mới có thể cứu vãn dòng họ nguy ngập của nhà họ Tống. Mẹ Tống Nghiên Nhi là con gái của Nghê Cẩn, tức bác gái của Nghê Gia, nhưng đã trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn.



Đôi bạn còn là chị em họ vốn rất thân thiết, nhưng Tống Nghiên Nhi lại vô tình làm tổn thương Nghê Gia khiến tim cô nguội lạnh hết lần này đến lần khác.



Tống Nghiên Nhi rất tốt bụng, tốt đến mức khi Nghê Gia phản kích Mạc Doãn Nhi, cô nàng đều không đành lòng mà đi nhắc nhở Mạc Doãn Nhi, dẫn đến việc Nghê Gia bị Mạc Doãn Nhi và đám bạn trai của ả hành hạ đến chết.



Cô bị Tống Nghiên Nhi bất cẩn hại cho bị cướp mất cổ phần, bị lăng mạ giày vò.



Điều khiến cô không thể nào tha thứ chính là, Tống Nghiên Nhi tình cờ biết được chuyện cô bị Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên giam cầm, tiêm thuốc và làm nhục. Cô từng dặn đi dặn lại không được nói cho Nghê Lạc biết, nhưng cô nàng lại không cẩn thận tiết lộ cho Nghê Lạc, kết quả Nghê Lạc đã mất mạng khi đi tìm Ninh Cẩm Niên báo thù, Nghê Gia thậm chí không được nhìn mặt em trai mình lần cuối.



Nghê Gia biết Tống Nghiên Nhi thật sự không cố ý, chẳng qua cô nàng chỉ là trời sinh mang họa… Cô không có thù hận với Tống Nghiên Nhi, nhưng thực tình cũng không muốn liên quan gì đến cô nàng nữa.



Cô khá lãnh đạm gạt tay Tống Nghiên Nhi ra, nở nụ cười trống rỗng: “Cậu làm mình giật cả mình”.



Tống Nghiên Nhi thấy sắc mặt Nghê Gia quá lạnh nhạt, không giống cô bạn thân trước kia suốt ngày kéo tay mình cười hì hì nữa, cuống lên: “Gia Gia, có phải cậu giận mình với Doãn Nhi không? Mình biết quan hệ giữa cậu và Doãn Nhi không tốt, nhưng cả hai cậu đều là bạn thân của mình. Hơn nữa bây giờ cậu ấy đã thành em gái trên danh nghĩa của mình rồi. Bị kẹp giữa hai cậu, mình cũng khó xử lắm, Gia Gia, cậu đừng giận mình được không? Trong lòng mình, không ai có thể thay thế cậu!”.



Nghê Gia im lặng, nổi hết cả da gà da vịt, tôi không có xu hướng bách hợp
_.gif
đâu!



_.gif
Chỉ quan hệ đồng tính nữ.



Có điều Nghê Gia cũng hơi tò mò, nếu Tống Nghiên Nhi biết cô bạn thân Mạc Doãn Nhi thật ra là em gái ruột cùng cha khác mẹ, liệu còn có thể vui vẻ bình tĩnh như bây giờ không?



Kiếp trước, Nghê Gia tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con Mạc Doãn Nhi, thu âm lại định tiết lộ, kết quả nửa đường bị Ninh Cẩm Niên chặn lại, còn bị xử lý thảm hết chỗ nói.



Cũng trong lần đó, Nghê Gia biết, Mạc Mặc không bế nhầm con, mà vì hâm mộ mệnh bà chủ lớn của Trương Lan nên cố tình đổi. Mạc Mặc cũng không có tình cảm gì với cô – đứa con gái đã nương tựa mười tám năm qua.



Kiếp này, tuy Nghê Gia muốn xem cảnh Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi không đội trời chung, nhưng giờ cô chẳng hơi đâu đi thu gom chứng cớ, cũng chưa chắc chắn sau khi dây vào Mạc Doãn Nhi có thể lành lặn trở ra nên tạm thời cứ gác sang một bên đã.



Nghê Gia thoáng thấy Mạc Doãn Nhi đang đi tới chỗ mình, liền nhoẻn cười chuyển đề tài: “Đúng rồi, mình vừa thấy bản thư pháp gốc của Vương Hi Chi, hình như do Ninh Cẩm Niên quyên góp. Bạn trai cậu cũng hào phóng thật”.



Mặt Tống Nghiên Nhi đỏ lựng: “Mới chỉ gặp mặt vài lần thôi, sao là bạn trai được, cậu đừng nói lung tung”, nhưng trong mắt cô nàng lấp lánh sự vui sướng.



Nghiên Nhi còn chưa dứt lời, bên cạnh đã vang đến tiếng cười quở trách của Mạc Doãn Nhi: “Nghiên Nhi hư lắm, hẹn hò với bạn trai mà không cho em biết”.



Nghê Gia nghe thế, khóe môi khẽ cong lên, cô ả này luôn có hứng thú với bạn trai của người khác.



Trong lứa thanh niên nhà họ Ninh, người được các chị em quan tâm nhất là Ninh Cẩm Niên tài mạo song toàn, gan góc mưu lược.



Tuy cha hắn chỉ là kẻ tầm thường, song bà mẹ Tưởng Na của hắn lại có đầu óc kinh doanh. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi bà ta đã phát triển hãng ô tô KARNER vốn là của hồi môn khi được gả sang nhà họ Ninh, cuối cùng còn có thể nuốt trọn Tưởng thị bên đằng ngoại, trở thành tập đoàn KARNER lớn mạnh nhất trong ngành sản xuất ô tô trong nước.



Ninh Cẩm Niên kế thừa nét ôn hòa nho nhã và mưu lược chính trị bên nội cùng tư duy kinh doanh nham hiểm cay độc bên ngoại, một lòng dâng hiến vì người yêu, không tiếc mạng sống vì bạn bè, và đuổi cùng giết tận với kẻ địch.



Rất không may, Nghê Gia là kẻ địch của hắn, và càng không may hơn, kẻ địch của Nghê Gia không phải bạn bè của hắn, mà là người yêu hắn.



Ban đầu hắn có thiện cảm với Tống Nghiên Nhi, chỉ tiếc là Mạc Doãn Nhi chỉ không có thiện cảm với bất cứ cô gái nào nhưng lại có thiện cảm với tất cả đàn ông.



Ả dụ dỗ được Ninh Cẩm Niên xong liền vờ vịt đáng thương nhận lỗi với Tống Nghiên Nhi, nói không biết chuyện giữa Tống Nghiên Nhi và Ninh Cẩm Niên.



Tống Nghiên Nhi dĩ nhiên tin ả, còn phát huy tinh thần phổ độ thiện lương, nước mắt lưng tròng quyết định để bản thân thiệt thòi mà đi tác thành cho người khác, dù sao cô nàng vô hại với cả con người và động vật này cũng không thiếu người thích.



Giờ Nghê Gia tranh mở miệng trước, kéo tay Tống Nghiên Nhi, tủm tỉm nói với Mạc Doãn Nhi: “Ninh Cẩm Niên là người đàn ông ưu tú nhất mình từng gặp, xứng đôi vừa lứa với Nghiên Nhi nhất. Mạc Doãn Nhi, giờ cậu biết rồi, không được cướp bạn trai của Nghiên Nhi nhà chúng ta đâu đấy”.



Cô nhấn mạnh chữ “cướp”, đảm bảo chắc chắn Tống Nghiên Nhi nghe thấy.



Nguyên nhân lớn nhất mà kiếp trước Tống Nghiên Nhi tha thứ cho Mạc Doãn Nhi, chính là do Mạc Doãn Nhi nước mắt nước mũi ròng ròng thề thốt ả hoàn toàn không biết chuyện.



Bây giờ thì đã biết rồi nhé!



Tống Nghiên Nhi không phủ nhận những lời Nghê Gia nói, không phải vì cô nàng có tình cảm đặc biệt với Ninh Cẩm Niên, mà là vì cô bạn thân thiết đã nói giúp mình như thế, trong lòng cô nàng đã thấy ngọt ngào muốn chết rồi, làm sao có thể không giữ thể diện cho Nghê Gia mà phủ nhận chứ!



Mạc Doãn Nhi dường như không kiềm nổi cơn giận, ngượng ngùng cười: “Nghê Gia, cậu nói gì thế? Sao mình lại có thể cướp bạn trai của Nghiên Nhi được?”.



Nghê Gia nói toạc móng heo: “Nghe nói bạn trai của mấy bạn cùng lớp cậu đều thành bề tôi dưới gấu váy cậu rồi, tôi cũng hơi lo cho Nghiên Nhi”.



Tống Nghiên Nhi hơi sửng sốt, cô nàng chưa từng chú ý đến vấn đề này, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến. Giờ thấy Nghê Gia bảo vậy, cô nàng láng máng cảm thấy hình như có việc đó thật, bất giác níu lấy Nghê Gia.



Mạc Doãn Nhi nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt, cảm giác bạn thân của mình bị cướp mất, trong bụng bực dọc, mặt cũng lạnh đi. Ả không thể vặc lại, đành phải trả đòn: “Mình nghe cậu nói đi Thượng Hải tham gia sự kiện Hải Thiên, có vui không?”.



Cô ả lớn tiếng nói câu này, làm cho nhiều người quanh đó liếc xéo.



Nghê Gia trả lời như chẳng có gì: “Ừ, tôi đến xem buổi triển lãm cuộc sống cao sang, cũng gặp được nhiều nhân vật tiếng tăm lắm. Có điều bà nội giục giã, tôi về ngay trong ngày rồi”.



Câu trả lời thẳng thắn như thế đủ để những người xung quanh thu hồi ánh mắt, Mạc Doãn Nhi tức đến run người.



Biểu cảm và câu trả lời quang minh chính đại của Nghê Gia đã rửa sạch mọi hiềm nghi. Mạc Doãn Nhi thất vọng, ả vốn định lừa Nghê Gia đến đó tham gia triển lãm, sau đó sai người đánh thuốc mê đưa cô nhập tiệc, nhưng không ngờ Nghê Gia rõ ràng đã mê man lại đột nhiên biến mất.



Mạc Doãn Nhi thua keo này bày keo khác, đột nhiên than thở: “Đúng rồi, mấy hôm nay mình muốn đến nhà thăm mẹ, nhưng nghe nói cậu bảo bà nội không cho phép mình bước chân vào cửa phải không? Vì sao cậu phải làm thế, mình cũng là con gái mẹ mà!”. Nói xong, mắt ả ngân ngấn nước, đáng thương vô cùng, làm rất nhiều người lại nhìn sang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom