1.
Đám tang của mẹ tôi là một ngày mưa phùn.
Tôi cầm di ảnh của bà, vừa đi vừa khóc, trong lòng lo lắng:
"Mẹ, mẹ để lại cho con tận ba người cha thì con biết tìm thế nào đây?”
Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ có tác phong xấu mà ngược lại, bà rất tốt, cực kì tốt.
Có người nói, mẹ tôi là cá Koi chuyển sinh, ai cưới bà thì bà sẽ vượng cả gia đình họ.
Vậy nên năm tôi sáu tuổi, cha nuôi Khương Đức Thắng đã dắt theo cả nhà ba quỳ chín lạy cầu xin mẹ tôi, xin bà nhất định phải gả đến nhà họ Khương.
Mẹ tôi không đồng ý ngay, cúi đầu hỏi tôi có thích người nhà họ Khương không.
Tôi nhìn một lượt từ già đến trẻ của nhà họ, thật sự… không thích lắm.
Thế nhưng, Khương Kỳ, con trai lớn của Khương Đức Thắng mặc áo len cổ cao màu xám, vẻ ngoài xinh trai đã lọt vào mắt tôi.
Thế rồi tôi gật gật đầu, lắng nghe trái tim nói một câu:
“Thích."
Sau đó mẹ tôi mới gả vào nhà họ Khương.
Quả nhiên, sau đó việc làm ăn của nhà họ Khương càng ngày càng hưng thịnh, tài sản nước lên thuyền lên, mới qua mấy năm đã lọt vào top mười giới phú hào.
Người nhà họ Khương vui sướng.
Ngoại trừ tôi.
Tôi hối hận, thực sự rất hối hận.
Người nhà họ Khương cung phụng mẹ tôi nhưng đối xử với tôi rất tệ.
Trước mặt mẹ tôi gọi tôi là "bé cưng Giang Lê”, sau lưng thì gọi tôi là "con hoang.”
Khương Kỳ từng câu từng câu "con ghẻ" gọi tôi, ngày ngày bắt nạt tôi.
Bây giờ mẹ tôi qua đời, ngay hôm qua họ đã cho người dọn đồ đạc của tôi, chờ khi đám tang kết thúc sẽ lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà.
Khương Kỳ không biết đã chen đến đứng cạnh tôi từ bao giờ, hai tay đút túi, vẻ mặt kiêu căng.
"Con ghẻ! Cô... Sau khi rời khỏi đây thì có chỗ để đi không?"
Tôi quay đầu nhìn hắn một cái, hốc mắt vẫn đỏ hoe.
"Liên quan gì đến anh.”
"Cô!"
Khương Kỳ tức giận trừng mắt nhìn tôi, thế nhưng khi hắn thấy tôi khóc thảm thiết thì không nổi giận nữa, hơi mất tự nhiên nói:
“Tôi, tôi có một căn phòng trống, nếu cô muốn…”
"Khương Kỳ."
Tôi cắt ngang lời hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc nói:
“Tôi chê nhà họ Khương các người xui xẻo, bao gồm cả anh và phòng của anh.”
Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, khi nhận lợi ích thì ngọt ngào dỗ dành, không có lợi thì lập tức đá đi.
Có một gia đình như vậy, tôi chỉ cảm thấy xúi quẩy mà thôi.
Ngay cả Khương Kỳ xinh đẹp giống như thủy tinh trong trí nhớ của tôi, giờ đây cũng bẩn theo rồi.
Tôi chưa từng nói chuyện với Khương Kỳ như vậy.
Thế nên hắn sửng sốt, sau đó sắc mặt khó coi mắng tôi một câu:
“Không biết tốt xấu! Đến lúc đó ra ngoài không chịu nổi cũng đừng khóc lóc cầu xin tôi!”
Tôi sẽ không bao giờ cầu xin hắn.
Cho dù có chet bên ngoài cũng không!
2.
Hẳn là nước mắt đã khô cạn rồi, chờ đến khi mẹ tôi được chôn cất thì tôi không thể khóc nổi nữa.
Tôi đờ đẫn đứng trước mộ của mẹ mình, bấy giờ mới nhận ra.
Trên thế giới này, không còn mẹ tôi nữa.
Khó chịu quá, cái kiểu khó chịu mà không thể khóc ra được này.
"Giang Lê, mau ký cái hợp đồng này đi.”
Cha nuôi Khương Đức Thắng cầm một tờ tài liệu đi tới trước mặt tôi, thái độ ngạo mạn tràn đầy sự chán ghét.
Tôi không nghe rõ, ngước mắt lên xem.
Trả nợ?
Khoản nợ nào cơ?
Thấy vẻ mặt tôi nghi hoặc, Khương Đức Thắng hừ lạnh một tiếng:
“Mày sáu tuổi đã đến nhà chúng tao, mười bốn năm ăn mặc chẳng lẽ không cần tiền à?"
"Mày cũng không phải con gái ruột của tao, dựa vào đâu tao phải nuôi mày chứ?”
"Nể mặt mẹ mày, tao bớt cho mày số lẻ, ba mươi vạn, đủ tình nghĩa rồi nhỉ?"
Tôi nhìn vẻ mặt khôn khéo của Khương Đức Thắng, thật sự là mở mang tầm mắt.
Ở nhà họ Khương nhiều năm như vậy, học phí, sinh hoạt phí của tôi đều là tiền mẹ tôi tự bỏ ra, lão ta lấy đâu ra mặt mũi đòi tôi ba mươi vạn?
Tầm mắt của tôi nhìn xuống Armani trên người Khương Đức Thắng, sau đó nhìn ra Maserati phía sau lão ta.
Còn có Chanel, LV, Cartia của người nhà họ Khương...
Tôi cười lạnh:
"Chú Khương, có phải chú đã quên rồi không, nhà họ Khương các người được như ngày hôm nay không phải nhờ phúc của mẹ cháu sao?”
"Mẹ cháu vừa mới ra đi, chú không sợ bà ấy dưới suối vàng có linh, quay trở về tìm chú à?”
Khương Đức Thắng biến sắc, giơ tay lên tát tôi một cái.
“Mày dám nguyền rủa nhà chúng tao?! Mày phản rồi à!”
Tôi lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bị người ta tát.
Tôi sửng sốt, tất cả mọi người của nhà họ Khương cũng sửng sốt.
Khương Kỳ bước về phía trước hai bước, dường như muốn tới đây nhưng rồi bị em gái Khương Châu Châu của hắn cản lại.
"Anh đừng đi, nó đáng đời thôi! Bao nhiêu năm qua ngay cả tiếng ba còn không thèm gọi, ba dạy dỗ nó một tí cũng là điều nên làm mà.”
Khương Châu Châu nhìn tôi, trên mặt lộ ra sự đắc ý, sung sướng vô cùng.
"Nó là một đứa con hoang, chiếm danh tiếng cô chủ của nhà họ Khương lâu như thế, đến lúc trả lại rồi!”
Nói xong, Khương Châu Châu dường như vẫn chưa hả giận, dứt khoát đi đến thô bạo xé áo khoác màu đen trên người tôi.
Cô ta còn định xé nốt váy của tôi.
Tôi liên tục lùi về phía sau:
“Cô làm gì vậy?”
"Những thứ này đều mua bằng tiền của nhà tao, mày phải trả lại!”
Khương Châu Châu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.
Rất rõ ràng, cô ta muốn lột hết quần áo của tôi và phẩm giá của tôi trước mộ mẹ tôi.
Mười bốn năm ở chung sớm chiều, thật sự muốn tuyệt tình đến thế ư?
"Các người lấy oán báo ân như vậy, không sợ quả báo sao?”
"Đứa con hoang kia, mày còn dám nguyền rủa nhà chúng tao? Hôm nay tao nhất định phải đánh chet mày!"
Khương Đức Thắng năm xưa nếu tin tưởng chuyện mẹ tôi là cá koi chuyển sinh, đương nhiên cũng là người mê tín.
Đối xử với tôi thế này, bản thân lão ta vẫn chột dạ.
Tôi nói ra những lời báo ứng này khiến lão ta kiêng kị cực kì, thế mà thẹn quá hóa giận rút thắt lưng ra, hung hăng quất tôi một cái!
Thắt lưng da trâu quất lên cánh tay, đau đớn vô cùng.
Tôi kêu lên một tiếng vì đau, nước mắt sinh lý trào ra, trợn to hai mắt nhìn Khương Đức Thắng, trong lòng hoàn toàn thất vọng.
Mặc dù tôi chưa bao giờ gọi lão ta là cha, lão ta cũng chưa bao giờ coi tôi như con gái.
Thế nhưng suy cho cùng, mấy năm nay tôi vẫn thật sự tôn kính lão ta.
Ban nãy Khương Đức Thắng tát tôi một cái, tôi có thể xem như lão ta nhất thời tức giận.
Thế nhưng bây giờ, người nhà này rõ ràng là muốn chà đạp tôi trước mặt tất cả mọi người.
Được, món nợ này, tôi nhớ kĩ!
Mười bốn năm nói thế nào cũng có ơn nuôi dưỡng, dù cho ơn không sâu thì tôi vẫn không muốn đánh trả.
Mỗi lần cái thắt lưng kia quất một cái, nhà họ Khương phải xui xẻo một năm đền lại cho tôi!
Khương Đức Thắng không để ý tới sự nhẫn nhịn của tôi, sảng khoái cầm thắt lưng không ngừng quất xuống.
Tôi bị quất đến mức ngã nhào, dựa lưng vào bia mộ của mẹ mình, lùi về phía sau không còn lối thoát.
Thế nhưng tôi vẫn cắn chặt răng, im lặng không kêu câu nào, trong lòng yên lặng đếm.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
......
Hai mươi mốt cái.
Nhà họ Khương các người chờ đến lúc phải đền lại cho tôi đi!
Thấy tôi bị đánh, khách đến viếng không đành lòng nhưng chỉ quay mặt đi, không một ai lên tiếng.
Khương Kỳ nhíu chặt mày, dường như đến giờ mới nhận ra tôi chỉ cắn răng chịu đánh mà không đáp trả, mạnh mẽ hất tay Khương Châu Châu ra, đi lên muốn ngăn cản ——
"Dừng tay!"
Hơn chục chiếc Maybach nối đuôi nhau chạy vào nghĩa trang, sau đó đỗ lại cách đấy không xa.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen xuống xe, gần như vây kín nơi này.
Trên chiếc xe ở giữa có hai người đàn ông, một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi và một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Hai người này cực kỳ đẹp trai, dáng người cao ráo, ngũ quan tinh tế sắc nét. Bộ vest màu đen càng làm nổi bật thêm khí chất cao quý của họ.
Mặt mày hai người nọ giống nhau đến sáu phần, hẳn là cha con.
Trong số khách khứa có ai đó nhận ra thân phận của người mới đến, kinh ngạc hô lên:
“Phương Nguyên!? Thế mà là cha con Phương Nguyên!"
"Trùm phú hào Phương Nguyên ở thủ đô ư? Sao ông ấy lại đến đây?"
"Mặt mũi của nhà họ Khương bây giờ lớn vậy sao?"
Người nhà họ Khương ban đầu khiếp sợ khi thấy cha con họ Phương đến, thế rồi nghe thấy những lời cảm thán của người xung quanh thì vẻ mặt đều trở nên kiêu căng.
Lúc trước lão ta đưa thiệp mời cho nhà họ Phương nhưng không nhận được phản hồi, còn tưởng rằng họ sẽ không đến.
Ai ngờ Phương Nguyên lại tự mình xuất hiện!
Thế này cũng quá hãnh diện rồi!
3.
"Phương tổng, sao ngài lại tự mình tới đây? Ngài nói trước một tiếng thì có phải tôi sẽ tiếp đón ngài được chu đáo hơn không!”
Khương Đức Thắng ném thắt lưng đi, mặt mũi tươi cười, tiến tới muốn bắt tay Phương Nguyên.
Thế nhưng còn chưa đến trước mặt ông thì đã bị vệ sĩ cản lại.
Vẻ mặt Khương Đức Thắng bối rối, cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng suy nghĩ một chút lại thấy, nếu cha con Phương Nguyên đã có thể đến đây thì còn gì mất mặt cơ chứ!
"Anh Tư Tề, anh còn nhớ em không?"
Khương Châu Châu vén tóc một cái, cũng bước ra đón.
Cô ta nhìn Phương Tư Tề trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh Phương Nguyên, trên mặt ửng hồng.
Phương Tư Tề đó!
Tuổi trẻ đẹp trai lại giàu có, quan trọng hơn, anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phương!
Nếu thật sự bám được vào anh, vậy thì...
Nào ngờ, cha con nhà họ Phương không ai để ý tới cô ta, bước nhanh tới trước mặt tôi.
Phương Tư Tề nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, cau mày, trong mắt hiện rõ sự đau lòng.
Anh mím môi, vội vàng cởi áo khoác âu phục ra choàng lên người tôi, đỡ tôi dậy.
Lúc này ánh mắt anh mới dịu dàng đi một chút:
“Có ổn không?"
"Ừm... Cũng tạm..."
Tôi có chút bối rối, trai đẹp này sao nhìn cứ như người từng quen vậy nhỉ?
Tuy nhiên, điều khiến tôi cảm thấy choáng váng vẫn còn ở phía sau ...
Phương Nguyên, người giàu nhất thủ đô, thế mà chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi!
Giống như năm đó cả nhà Khương Đức Thắng quỳ gối cầu xin mẹ tôi vậy!
"Giang Lê, Phương Nguyên to gan, cầu xin ngài về làm con gái của tôi!"
Cái gì?!
Đồng tử của tôi trợn to, trong đầu chỉ sót lại một ý nghĩ —— đây là làm gì thế? Diễn “vương giả trở về” hả?
(*) Vương giả quy lai: tên một bộ phim truyền hình bên Trung.
Tôi vừa định mở miệng thì bỗng chần chừ dừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Nguyên, hơi nhíu mày.
"Tiểu Phương? Thế nên, ... Tên chú là Phương Nguyên?"
Phương Nguyên vui vẻ, vội vàng gật đầu:
“Vâng, tôi là Phương Nguyên."
Ồ~
Hoá ra, mẹ tôi thật sự không lừa tôi.
Trong kí ức của tôi chỉ nhớ đầu bếp nhà tôi nấu cơm cực kì ngon, tên là Tiểu Phương, thế nhưng tôi chưa từng để ý đến tên thật của ông ấy.
Hơn nữa, khi tôi lên năm, sáu tuổi, ông đã từ chức và rời đi.
Mẹ tôi còn dặn dò, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quay về, phiền phức lắm.
Vậy nên mấy năm nay tôi chưa từng gặp lại chú.
"Tiểu Phương, chú bây giờ đã trở thành người giàu nhất rồi hả? Rất giỏi nha.”
"Nhờ phúc của ngài nên mới có chút thành tựu mà thôi."
Phương Nguyên rũ mắt, thái độ cực kì cung kính.
Tất cả những người ở đây đều choáng váng!
Người giàu nhất kinh thành giá trị hơn trăm tỷ, vậy mà gọi là thành tựu nhỏ? Vậy họ tính là gì?
Còn nữa, Giang Lê lại dám gọi trùm phú hào là Tiểu Phương?
"Nếu chú đã tới rồi, vậy cháu sẽ đến ở nhà chú.”
"Chờ đã!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại thì thấy mấy chiếc xe khiêm tốn không biết từ khi nào đã đỗ ngay bên cạnh.
Một anh đẹp trai hơn hai mươi tuổi mặc áo blouse trắng, dáng người cao ráo chậm rãi đi tới.
So sánh với Phương Tư Tề bên cạnh tôi, vẻ ngoài của anh chỉ coi như ưa nhìn, thế nhưng thắng ở khí chất thanh nhã.
Sau lưng anh còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn mặt ông ấy cũng rất quen?
Hình như hai người này không phải đến chung, một trước một sau vội vàng đi tới.
Người đàn ông trung niên đi trước, một tay túm lấy Phương Nguyên:
“Lão Phương kia, nhà ông có sẵn con gái rồi còn muốn cướp Giang Lê làm gì hả?”
Anh đẹp trai mặc áo trắng gật đầu phụ hoạ:
“Đúng vậy, chú Phương, chú không có chừng mực gì cả.”
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được cánh tay Phương Tư Tề đang đỡ mình bỗng dưng siết chặt.
Cứ như thể anh sợ tôi bị cướp đi mất vậy.
Tôi: ???
Người nhà họ Phương và đám đông hóng chuyện: !!!
Tình huống này là sao?
Trùm phú hào Phương Nguyên tự mình đến cũng thôi đi!
Ông trùm giới chính trị Lưu Sâm Sinh thế mà cũng tới?
Thần y Bàng Bưu không tới, nhưng vị mặc áo blouse trắng kia, là cháu trai trưởng của nhà họ Bàng, Bàng Nhất Thanh đó!
Thế này, thế này...
Ba gia tộc lớn nhất thủ đô đều có mặt!
Lưu Sâm Sinh quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự vui mừng không che giấu được.
"Giang Lê, đừng đến nhà họ Phương, nhà ông ấy có một đứa con gái tính tình không tốt. Ngài đến chắc chắn sẽ bị bắt nạt đó, đến nhà tôi đi.”
"Nhà tôi chỉ có hai đứa con trai, nếu ngài đến thì sẽ là hòn ngọc quý duy nhất trên tay nhà họ Lưu chúng tôi."
Nhà họ Lưu?
Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lưu Sâm Sinh, suy nghĩ một lúc lâu mới “a” một tiếng.
"Tiểu Lưu?"
Tiểu Lưu, một cựu tài xế của gia đình tôi.
Thì ra tên thật của ông ấy là Lưu Sâm Sinh.
"Bàng Bưu, là quản gia Bàng Thúc Miêu sao?”
Vậy hoá ra… Ba cái tên mẹ tôi nói đều là người làm của nhà tôi trước đây khi tôi mới năm, sáu tuổi.
"Vâng, ông tôi bệnh nặng không thể đến được, vậy nên phái tôi đến đón."
Bàng Nhất Thanh nói rồi tiến lên, vừa dứt lời đã để ý thấy sắc mặt tái nhợt và vết đỏ trên mu bàn tay bị thắt lưng quất như sắp chảy máu của tôi, anh lập tức cau mày.
Ánh mắt anh trở nên cực kì lạnh lẽo nhìn sang Khương Đức Thắng, khiến cho Khương Đức Thắng sợ đến mức run rẩy cả người.
"Tôi cảm thấy.”
Bàng Nhất Thanh chậm rãi mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
“Cả người Giang Lê đầy vết thương thế này, càng thích hợp đến nhà tôi hơn.”
"Hai chú thay vì tranh Giang Lê với cháu, chi bằng hãy tính sổ thay cô ấy đi?”
Khương Đức Thắng nghe xong, khuôn mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Bình luận facebook