• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên kim giả cá koi (2 Viewers)

  • Phần 4 END

10.

Hốc mắt Khương Kỳ càng đỏ hơn, hắn lắc đầu:

“Không phải, tôi không phải..."

“Anh chính là như vậy.”

Tôi lùi lại một bước, đề phòng hắn ta kéo mình lần nữa.

"Khương Kỳ, nhà các anh chỉ biết đặt lợi ích lên đầu, ai đem đến nhiều thì đối xử tốt với người đó, sao có mặt mũi mà nói thích tôi chứ?”

"Đừng quấn lấy tôi nữa, nhìn thấy anh làm tôi thấy rất chán ghét."

"Nhưng Giang Lê, em không phải thích tôi sao? Chúng ta ở bên nhau suốt mười bốn năm, coi như tôi cầu xin em, đừng buông tay tôi được không?"

Nước mắt Khương Kỳ chảy xuống gò má, tự mình cảm động không chịu nổi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, tôi thậm chí còn thấy ảo giác rằng hắn thật sự rất yêu tôi.

Nhưng mà, bắt nạt tôi suốt mười mấy năm là thích sao?

Hơn nữa, ai bảo hắn là tôi thích hắn? Tôi mê mặt của hắn thôi có được không?

"Không không, tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có cảm tình với mặt của anh thôi, không phải thích…”

Đúng lúc này, xe của Phương Tư Tề chạy tới, chậm rãi dừng trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt anh nhìn sang Khương Kỳ.

Tôi không nói thêm gì nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Xe chậm rãi khởi động, tôi nhìn bóng dáng Khương Kỳ dần dần nhỏ đi trong gương chiếu hậu, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Năm đó người trong suốt như thủy tinh ấy, rốt cuộc cũng chỉ là bụi bặm thôi.

Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao tôi lại nhìn trúng hắn chứ?

"Không nỡ à?"

Phương Tư Tề đột nhiên mở miệng.

Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng gật gật đầu:

“Ừ, có hơi."

Sau đó, nhiệt độ trong xe lập tức thấp hơn.

Đang là mùa hè mà tôi sắp chết cóng đến nơi.

"Cái đó, không phải, chỉ là khi còn bé ký ức đó quá tốt đẹp, tôi..."

Phương Tư Tề giật giật khóe miệng:

“À, tốt đẹp."

Xong đời rồi.

Lại nói sai rồi.

"Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ xem tại sao tôi lại nhìn nhầm hắn."

"Rõ ràng năm đó tôi không thích người nhà họ Khương, nhưng chính là..."

Tôi không dám nói tiếp.

Sắc mặt Phương Tư Tề, cứ như một giây sau sẽ mở cửa xe ném tôi ra ngoài vậy.

Anh thật sự tức giận rồi.

Dọc đường đi Phương Tư Tề không nói năng gì, tốc độ xe trực tiếp tăng vọt tới giới hạn tốc độ tối đa tám mươi km/ giờ.

Tôi cố gắng bắt chuyện, nhưng cứ mở miệng là thấy sợ hãi.

"Phương... Phương Tư Tề, người nhiều chuyện, tác dụng là nói chuyện."

"Nếu anh tức giận, có thể nói thẳng với tôi mà?"

Phương Tư Tề:

“Không muốn xảy ra tai nạn thì im lặng một chút."

Tôi:

“Ừm."

Mãi cho đến khi xuống xe về nhà, Phương Tư Tề cũng không nói gì nữa.

Anh trở về phòng của mình, vẻ mặt lạnh lẽo.

Phương Hân Hân ngồi trên sô pha tiến lại gần, vẻ mặt tò mò:

“Anh trai em sao thế?"

Tôi cười gượng:

“Chị nói lời không nên nói, nhưng lại không biết nói sao cho thích hợp.”

Ai ngờ sau khi nghe xong, Phương Hân Hân thoải mái hơn hẳn, khoát tay:

"À, vậy không có việc gì đâu, tự anh ấy sẽ PUA bản thân, ngày mai là ổn thôi."

"Anh ấy à, chính là không dám nổi giận với chị, sợ chị tức giận bỏ đi, đến lúc đó theo đuổi không nổi."

"Để cho anh ấy tự mình tiêu hóa đi."

Tôi: ...

Đây thực sự là em gái ruột hả?

Nhưng Phương Hân Hân lúc này thật ra sai rồi.

Bởi vì ngày hôm sau tôi không đợi được Phương Tư Tề trước, mà là đợi cả nhà họ Khương tới.

Không phóng đại đâu, thực sự là cả gia đình đó.

Khương Đức Thắng dẫn đầu, Khương Kỳ theo sau, sau đó là Khương Châu Châu và mẹ cô ta, chú hai nhà họ Khương, bác Ba, thím Ba, em họ,…

Chỉ thiếu mỗi bà nội nhà họ Khương đã qua đời thôi.

Con số này gần giống năm đó nhà họ cầu xin mẹ tôi.

Người một nhà họ chỉnh tề quỳ gối trước cửa biệt thự nhà họ Phương, cầu xin tôi trở về.

Xem ra họ đã cân nhắc rõ ràng.

“Có thể không rõ sao? Mất sạch mấy triệu tiền đấu giá rồi.”

Phương Hân Hân và tôi đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn ra người quỳ ở cửa, không khỏi cười lạnh.

"Bây giờ cả thủ đô đều biết trước đây lão ta lấy oán trả ơn đuổi chị đi, đắc tội ba gia tộc lớn. Ai dám giúp đỡ lão chứ?”

"Xem chừng là không vay được tiền, không nhờ được ai nên mới chạy đến cầu xin chị.”

"Không tin thì chị nhìn xem, sự không cam tâm trên mặt Khương Châu Châu sắp hoá thành thực thể rồi kìa.”

Tôi nhìn qua, đúng thật, trên mặt Khương Châu Châu lộ ra sự không phục rõ ràng.

Cô ta hoàn toàn không tự nguyện.

Con bé này đúng thật là nông cạn mà.

"Để xem, họ có thể vì tiền mà quỳ đến khi nào."

Ngoài miệng tôi cười một tiếng nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, Khương Châu Châu là người đầu tiên không quỳ nổi nữa.

Tối hôm đó nó xù lông, hùng hổ đứng lên chỉ vào biệt thự liên tục mắng.

Mắng rất thậm tệ.

"Bố! Anh! Hai người mau đứng dậy đi! Cá Koi gì đó làm gì có thật chứ, tại sao phải cầu xin đứa con hoang này? Hai người có biết con sắp bị các chị em cười nhạo chet rồi không!”

“Mất mặt chet mất! Về nhà thôi! Con không tin, năm đó chúng ta có thể giàu lên thì bây giờ vẫn có thể!"

"Giang Lê! Mày chờ đó, đợi tao —— ba!"

Một cái bạt tai vang dội đột nhiên đánh lên mặt Khương Châu Châu!

Khương Châu Châu giống như tôi ngày đó, sửng sốt, không thể tin nhìn Khương Đức Thắng:

“Ba?"

“Mày câm mồm! Mày có biết là nếu mấy năm nay chúng ta đối xử tốt với Giang Lê một chút thì bây giờ thủ đô sẽ có đến bốn gia tộc lớn!”

Khương Đức Thắng tức giận đến mức tay chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, sự hối hận trong giọng nói rất rõ ràng.

Tôi nghe xong cảm thấy rất sảng khoái, Khương Đức Thắng đúng là thông minh nha.

Lão ta phản ứng rất nhanh.

Thân là cá koi, nếu tôi đã muốn giúp người, làm sao có thể chỉ giúp đến mức đó thôi chứ?

Là tôi lúc ấy đang giúp được một nửa thì phát hiện thái độ ác liệt của người nhà họ Khương với mình.

Ban đầu tôi định trực tiếp thu hồi, cho nhà họ trở lại với bùn đất. Thế nhưng dù sao mẹ tôi cũng gả qua đó rồi, thật sự làm vậy thì không tốt cho lắm.

Vậy nên tôi chỉ có thể lấy lại một chút, để nhà họ Khương trải qua cuộc sống giàu có vừa đủ.

"Chúng ta chỉ thiếu một bước, chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể trở thành gia tộc lớn trong thủ đô này!”

Khương Đức Thắng ôm ngực, hẳn là bị nỗi hối hận gặm nhấm, đau đớn khó chịu.

Một ông già lớn tuổi như lão ta mà vẫn hối hận khóc thảm như vậy.

Cũng đúng thôi, tài sản ngàn vạn so với tài sản vài tỷ thật ra chênh lệch rất nhiều đấy.

Năm đó nhà họ Khương giàu có oai phong bao nhiêu, bây giờ trở nên chật vật bấy nhiêu.

“Tại sao tao lại có đứa con gái ngu xuẩn như mày! Không có cá Koi gian lận, người trong cả thủ đô này có ai mà không né tránh chúng ta, sao còn có thể phất lên như xưa làm lại từ đầu chứ?! Nhà chúng ta xong đời rồi! Xong đời rồi mày biết chưa!"

Camera trong sân phát lại những lời này vào tai tôi một cách rõ ràng.

Tôi nghe xong, không thể không gật đầu.

Phải, nói quá đúng!

Nhà họ Khương các người, xong đời rồi!

Khương Kỳ vẫn im lặng như cũ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào camera, khẩu hình lặp đi lặp lại một câu:

"Tôi sai rồi, cầu xin em, gặp tôi được không?"

Ủa...

Hình ảnh trong camera đột nhiên xám xịt.

Tôi ngây dại, khó hiểu nhìn về phía Phương Hân Hân.

Phương Hân Hân yên lặng trợn trắng mắt, chỉ lên lầu.

"Phương Tư Tề, quỷ ngây thơ."

11.

Ngoại trừ Khương Kỳ, những người khác trong nhà họ Khương quỳ ở cửa ba ngày, sau đó kiên trì không nổi nữa.

Thứ nhất là do thể lực.

Cho dù có người giúp việc thường xuyên đưa cơm đưa nước, nhưng rốt cuộc họ đều là người hưởng phúc nhiều năm, làm sao chịu nổi?

Thứ hai, chuyện người nhà họ Khương quỳ tập thể đã truyền khắp thủ đô rồi.

Tất cả mặt mũi đều mất sạch.

Thứ ba, tôi ở trong biệt thự ba ngày không lộ mặt, thái độ đã rất rõ ràng.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là mảnh đất đấu giá đó đã được kết luận - thực sự là một di tích rất có giá trị.

Sau khi khảo cổ xong, trực tiếp khoanh tròn, trở thành danh lam thắng cảnh.

Cho nên, mảnh đất kia bị thu hồi, tiền được trả lại cho nhà họ Khương.

Nhưng chuỗi nghiệp vụ ba ngày nay của nhà họ đều bị chặt đứt, mấy trăm vạn tiền này dù trở về thì nguyên khí Khương gia cũng bị thương hơn nửa, làm sao có thể oai phong như trước đây?

Hơn nữa bây giờ người trong thủ đô thấy nhà bọn họ như thấy quái thú, trốn còn không kịp, ai sẽ hợp tác với nhà lão đây?

Việc làm ăn của nhà lão xem chừng chỉ có thể chống đỡ thêm vài ngày nữa mà thôi.

Bây giờ nhà họ Khương cực kì ảm đạm, nhà họ Phương lại náo nhiệt vô cùng.

Di tích khai phá xong, có thể kéo theo khu nghỉ dưỡng bên cạnh phất lên, lần này thật sự là kiếm được cực nhiều!

Người nhà họ Phương đều rất vui vẻ, nhất là Phương Nguyên, thực sự sắp coi tôi như con gái ruột mà cung phụng rồi.

Lưu Sâm Sinh và Bàng Nhất Thanh thường xuyên đến kháng nghị, nói phải để tôi lần lượt đến ở ba nhà, không thể để chuyện tốt nào cũng cho nhà họ Phương chiếm được!

Ba vị lão đại mỗi khi nhắc đến vấn đề này, thực sự làm ầm ĩ đến không thể giải thích nổi.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Khương Kỳ bên ngoài vẫn kiên trì, có chút buồn rầu.

Tuy rằng không giống như trước ngày đêm quỳ, nhưng cũng là buổi tối trở về ngủ, ban ngày đến quỳ.

Thật là liều mạng, hơn nửa tháng rồi đó.

Đầu gối không sợ tàn phế luôn sao?

"Đau lòng à?"

Phương Tư Tề đi tới bên cạnh tôi, giọng trầm xuống.

Tôi quay đầu lại nhìn anh một cái, thật sự không dám trả lời loại vấn đề này nữa, chỉ có thể đổi đề tài:

"Hôm nay anh rảnh hả?"

Dự án khu nghỉ dưỡng nóng bỏng tay, Phương Tư Tề vì thế mà trở nên bận rộn.

Nửa tháng qua, ngoại trừ giao tiếp hàng ngày thì chúng tôi không nói gì khác.

Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao lần trước sau khi không hiểu sao bỗng dưng náo loạn đến mức mất tự nhiên, tôi đột nhiên không biết phải đối mặt với Phương Tư Tề như thế nào.

Phương Tư Tề ngước mắt nhìn tôi một cái:

“Thật ra không rảnh, nhưng tôi không yên lòng."

"Giang Lê, em rốt cuộc có thái độ gì với Khương Kỳ?”

Câu hỏi này ... Tôi thực sự rất tự hỏi.

Tôi vẫn không nghĩ ra trước đây rốt cuộc là vì cái gì mà nhìn trúng hắn.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Kỳ, tôi có loại cảm giác người này sắp quỳ đến chet.

Vì thế, lần này, tôi đã xuất hiện để gặp hắn ta.

Phương Tư Tề không ngăn cản tôi.

Khương Kỳ thật sự giày vò bản thân đến mức không chịu nổi, cả người gầy rộc đi, quỳ ở đó ngẩn người.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt của hắn hiện ra sự vui mừng.

"Giang Lê!"

Tôi bĩu môi:

“Nhà anh sắp bị tôi làm cho phá sản rồi đó, anh vẫn cười được với tôi cơ à?"

Đó là sự thật.

Nửa tháng nay, nhà họ Khương đã nghèo túng đến độ bán nhà bán xe.

Nhưng theo kế hoạch của tôi, họ sẽ không hoàn toàn mất hết.

Tôi giữ cho họ có một khoản tiền vừa đủ.

Mỗi lần nhà họ có cơ hội làm giàu đều sẽ vuột mất. Thế nhưng hễ cứ trên bờ vực phá sản thì sẽ có hy vọng xuất hiện.

Cứ như vậy thất vọng, hy vọng xoay vòng.

Cho đến hết hai mươi mốt năm.

Nụ cười trên mặt Khương Kỳ cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ khiến hắn trông hơi dữ tợn.

"Giang Lê, cả nhà chúng tôi đều biết sai rồi, em có thể..."

“Không thể."

"Thật sự biết sai rồi mà bây giờ anh vẫn không từ bỏ ý định, còn mơ tưởng có thể khuyên tôi trở về à.”

Cả gia đình này đều tham lam thấu xương.

Nếm qua tư vị có tiền có thế, làm sao có thể cam tâm làm người bình thường?

Khương Kỳ bị tôi đâm trúng tâm tư, sắc mặt xấu hổ, vội vàng giải thích:

“Không phải, tôi thật sự thích em, là thật mà.”

"Vậy tôi hỏi anh một vấn đề."

Khương Kỳ cho rằng có hy vọng, ánh mắt sáng lên:

“Em hỏi đi, em hỏi đi."

"Năm đó lần đầu tiên anh gặp tôi, nhìn chằm chằm tôi, trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Câu hỏi của tôi rất đột ngột.

Khương Kỳ ngẩn người, cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng dường như không có ấn tượng gì cả.

"Tôi thật sự không nhớ rõ."

"À.”

Không thể nói là thất vọng, chỉ là tôi thấy hơi mất mát.

Bản thân tôi không nhớ rõ, vậy nên không thể mong đợi người khác nhớ thay mình được rồi.

Sau đó tôi cảm thấy tức giận.

Tức giận lúc ấy mình quá nhỏ, không nhớ rõ Phương Tư Tề mới hơn mười tuổi kia.

"Giang Lê, vậy em có tha thứ cho tôi không?"

“Không."

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Kỳ.

“Thu hồi sự cảm động của anh đi."

"Sự yêu thích mà anh thấy lớn lao trong đầu, thật ra không bằng cái rắm đâu!”

"Hơn nữa tôi đối với anh, cho tới bây giờ không hề có tình cảm gì khác."

"Muốn cứu vãn tình cảm ngày xưa hả, đừng có mơ."

12.

Sau đó, Khương Kỳ quả thật không bao giờ tới nữa.

Xem đi, chân tình trong miệng loại người này có thể đáng giá bao nhiêu chứ?

Phương Tư Tề thấy Khương Kỳ không còn tới, ngoài miệng tuy rằng không nói gì, thế nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, khiến cho Phương Hân Hân hô to nhìn không nổi, liên tục đá hai chúng tôi ra khỏi nhà.

"Công ty của anh không phải còn việc bận sao? Anh đi trước đi."

Lúc xử lý Khương Kỳ, tôi vô cùng quyết đoán dứt khoát, thế nhưng khi đối mặt với Phương Tư Tề, tôi luôn thấy có hơi khẩn trương:

“Tôi, tôi tự mình đi dạo là được."

"Dự án khu nghỉ dưỡng đã kết thúc, tôi về công ty gửi giấy tờ là được."

"Hay là đi chung nhé? Tôi đưa giấy tờ xong sẽ dẫn em ra bờ biển đi dạo?"

Tôi gật gật đầu:

“À, được."

Phương Tư Tề lái xe chở tôi về công ty trước.

Vừa mới xuống dưới tầng, từ xa, tôi nhìn thấy Khương Châu Châu ngồi xổm ở cửa.

"Cô ta ngày nào cũng đến, tôi không tiện thô bạo với con gái nên chỉ có thể nói bảo vệ cản cô ta ngoài cửa thôi.”

Phương Tư Tề vội vàng giải thích.

Tôi nhíu mày:

“Đúng là chuyện mà người nhà họ Khương có thể làm ra.”

Khương Đức Thắng thật sự tính toán rất hay.

Hai anh em này phối hợp trơn tru, một người tới tỏ vẻ thê thảm với tôi, một người qua đây bám lấy Phương Tư Tề.

Chỉ cần có một cơ hội có thể xoay người thì lão ta sẽ không bỏ qua.

"Anh lên đưa tài liệu đi, tôi qua xem cô ta, bỏ đá xuống giếng một tí, he he."

Phương Tư Tề đáp lời đi lên lầu, tôi xuống xe, đến bên cạnh Khương Châu Châu.

Vốn định mở miệng mỉa mai, kết quả lại nghe thấy cô ta vô thức nói thầm:

"Tôi muốn túi xách hàng hiệu, tôi muốn vòng tay Cartia, tôi muốn váy thiết kế loại cao cấp nhất."

"Tôi muốn hết, tôi có tiền, nhà tôi có tiền..."

Điên rồi.

Người này sợ là điên rồi.

Tôi thở dài, lần này không tiện mắng nữa, đành phải quay đầu dặn dò bảo vệ thông báo cho nhà họ Khương đến đây đón người.

Phương Tư Tề nhanh chóng xong việc, lái xe chở tôi ra bờ biển.

Gió nhẹ thổi lên mặt, cực kì thoải mái.

"Người một nhà đó, sao em lại nhìn trúng vậy?”

Phương Tư Tề đột nhiên mở miệng, thản nhiên hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Phương Tư Tề đang nghiêm túc lái xe.

Có thể là do ánh nắng mặt trời quá rực rỡ, nên càng làm nổi bật thêm khuôn mặt tinh xảo của anh.

Dễ thấy có hơi quen thuộc.

"Lúc trước tôi đã nói rồi, lần đầu tiên tôi liếc mắt đã không thích người nhà họ.”

"Nhưng Khương Kỳ lại cho tôi cảm giác thật sự rất tốt."

"Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, ngày đó hắn mặc áo len màu xám cổ cao, mặt mày lạnh nhạt xa cách..."

Phương Tư Tề càng nghe, vẻ mặt càng không thích hợp.

Anh đạp phanh gấp, dừng xe bên đường, sau đó lấy album ảnh trong di động ra cho tôi xem:

“Em nói không giống Khương Kỳ, càng giống tôi hơn đấy."

Nhận lấy điện thoại di động, tôi liếc mắt nhìn cậu bé mặc áo len cổ cao màu xám trong ảnh, trong đầu vốn đang hỗn loạn bỗng dưng tìm được ánh sáng.

"Đây là, anh sao?"

Tôi cuối cùng đã biết, lúc trước vì sao tôi lại nhìn trúng Khương Kỳ.

Tuy rằng khi tôi làm cá Koi sống rất lâu, mở linh trí trăm năm, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm người.

Sáu tuổi, tôi không hiểu tại sao người nhà họ Phương, nhất là Phương Tư Tề vẫn luôn ở bên tôi phải rời khỏi nhà tôi, cảm giác khổ sở không nỡ đó, sau khi chia tay thì trở thành nhớ nhung.

Mà Khương Kỳ lúc đó, vừa vặn rất giống Phương Tư Tề!

Trong tiềm thức của tôi, người lạnh lùng như Phương Tư Tề, nhất định cũng sẽ là người tốt.

"Hóa ra Khương Kỳ là vì giống anh nên mới được vận thế may mắn suốt mười bốn năm ư?”

Không!!

"Được đó Giang Lê.”

Phương Tư cười nhạo một tiếng, giọng điệu mỉa mai:

"Chuyện người thay thế trong văn học mà em làm trơn tru thật.”

"Ít dán vàng lên mặt mình đi, người thay thế gì chứ? Tôi chưa từng thích Khương Kỳ."

"Thế này chỉ chứng minh anh ở trong lòng tôi khi còn nhỏ là một người tốt thôi nhé, không có gì hơn cả."

"Không liên quan đến yêu thích nhé!”

"À~”

Phương Tư Tề nhếch môi cười:

“Nhưng ít nhất ở trong lòng em, tôi coi như có một vị trí nhất định, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn đúng không?"

Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, bí mật mỉm cười.

Ngoài miệng vẫn rất kiêu căng:

"Vậy thì phải xem anh biểu hiện thế nào ~ anh đẹp trai, con đường theo đuổi tôi khó lắm đó, gánh nặng đường xa nha.”

"Tập trung lái xe đi!"

Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài.

Một cơn gió biển bỗng nhiên thổi qua, thổi lên nụ cười nhẹ nhàng trên khóe miệng tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom