Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Muốn làm mối cho Hoa An, trước tiên phải để hắn thông suốt cái đã, nếu như lại giống như mấy lần trước, vừa mới nhắc tới hôn sự mặt liền thay đổi, cũng không tốt. Thượng Tiệp trầm ngâm một lúc, từ khi Hạ Tử Hần gả đến đây, phủ Tướng quân và Hạ phủ lui tới với nhau cũng thân mật hơn mấy phủ khác, ngay cả sáu nhi tử nhà mình cũng thường xuyên tới Hạ phủ, Hạ từ và Hạ Viên là thường gặp. Nói ra, Hoa An hình như gặp Hạ Viên nhiều nhất. Nói là thanh mai trúc mã, một chút cũng không sai. Nhưng có một vấn đề nhỏ bé, Hạ Viên mới mười một tuổi, mặc dù nhìn ra được là một mỹ nhân từ trong trứng, nhưng dáng người chưa phát triển. Hoa An, có điều là thích Hạ Viên như thích một tiểu hài tử, hay là thích Hạ Viên như bản thân mình hy vọng đây?
Vì lần trước đến miếu Tử Mẫu tính toán, kỳ thật còn vụng trộm cầm bát tự các cô nương mấy nhà hợp cùng với Hoa An, cuối cùng chỉ có Hạ Viên hợp tốt, nếu không tác hợp bọn họ, chẳng lẽ để Hoa An không thể lấy được lão bà sao? Lại nói, mặc dù Hoa An không biểu lộ gì với Hạ Viên, nhưng theo tính tình hắn hay tiếp xúc với nữ hài tử, mỗi lần nhìn thấy Hạ Viên, thế mà lại rất ôn hòa, thoáng có chút che chở. Đây đã là rất khó được. Không định với Hạ Viên, vậy làm sao mà thành?
Thượng Tiệp nghĩ Tưởng Hoa Khoan và Tưởng Hoa An như hình với bóng, chỉ sợ còn biết tâm tư Tưởng Hoa An hơn mình nhiều, lúc này hỏi Tưởng Hoa Khoan: “Con cảm thấy thái độ ca ca con đối với Viên nhi thế nào?”
“Bình thường không để ý!” Tưởng Hoa Khoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Bằng không, con đi hỏi ý tứ ca ca một chút!”
“Nghe đâu An Bình Hầu phu nhân và Thượng thư phu nhân cũng có ý định đến Hạ phủ cầu hôn, đến lúc đó Hạ phủ đáp ứng nhà ai, còn chưa biết được! Chuyện này không nắm chắc được. Khi con thăm dò ca ca, cũng không cần quá rõ ràng, nhưng cũng phải rõ ràng chút...”
Tưởng Hoa Khoan ngăn lời Thượng Tiệp muốn nói tiếp..., vỗ ngực nói: “Nương, người yên tâm, con sẽ hỏi thăm rõ ràng. Người chờ tin tức tốt đi!” Nói xong đi ra cửa đến phòng Tưởng Hoa An.
Tưởng Hoa Khoan đi tới phòng Tưởng Hoa An xong khi đi trở về phòng Thượng Tiệp thì vẻ mặt tươi rói nói: “Nương, con nói trở về từ Bắc Thành quốc, khả năng phải đến Hạ phủ cầu hôn. Người đoán Đại ca nói thế nào?”
Thượng Tiệp thấy Tưởng Hoa Khoan thừa nước đục thả câu, cũng đoán là tin tức tốt, thở dài nhẹ nhõm, tựa vào ghế nói: “Nói thế nào?”
“Ca ca vừa nghe con nói vậy..., gật đầu nói thật là nên đến Hạ phủ cầu thân rồi, để lâu sẽ nhìn người khác cướp đi mất. Còn nói thêm Viên nhi sớm muộn gì cũng gả vào phủ Tướng quân, lần này đi tới Bắc Thành quốc, tất nhiên phải bảo vệ nàng chu toàn.”
“Nó thực nói thế?” Thượng Tiệp cảm thấy vui như lên trời, cười toe toét nói: “Quả nhiên có tâm sự vẫn là nói với huynh đệ, lại không nói với ta. Ta nói sao nhắc tới nó liền thay đổi sắc mặt, thì ra là đợi Viên nhi lớn lên nghênh vào cửa. Nhớ tới lúc Viên nhi còn nhỏ lần đầu tiên đến phủ chúng ta, Hoa An đã bế ngồi trên đầu gối kể chuyện xưa, còn đút nàng ăn gì đó, vô cùng ôn nhu. Lúc ấy chúng ta nhìn mà ngây người, chỉ không nghĩ tới hôm nay đã ứng nghiệm.” Nói xong cũng hồi tưởng lại những chuyện cũ, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ thật Tưởng Hoa An sớm đã thích Hạ Viên rồi, chỉ mệt cho bản thân vô ý, chỉ cảm thấy là thái độ hắn đối với với tiểu hài tử thôi. Khi hồi tưởng tới khi sinh nhật Hạ Viên chín tuổi Tưởng Hoa An còn tặng cho nàng một chuỗi vòng tay san hô, lại vỗ tay nói: “Nó mua vòng tay san hô đi tới Hạ phủ, ta cũng lén đi vào Trân Bảo Trai, lão bản âm thầm nói cho ta biết, là mua một vòng tay san hô kết đồng tâm kết, nếu cô nương ấy nhận, chuyện này đã được một nửa. Sau đó lại hỏi, Viên nhi cũng đã nhận lấy vòng tay san hô rồi, có điều một lần cũng không thấy nàng đeo, chắc là cất rồi. Có điều Đại ca con buộc khăn tay Viên nhi làm đi tới Hạ phủ, nghe nói Từ nhi nhịn không được giáp mặt lặng lẽ nói là Cái nhi cưỡng đoạt, Đại ca con thế mới biết khăn tay con không phải ta làm cho Cái nhi, là Viên nhi làm. Vì chuyện đã rồi, cũng không tốt trả lại, lại cởi xuống bảo ta cất đi, bây giờ còn làm ra vẻ đấy! Con nói xem, đây có tính là bọn họ trao đổi tín vật đính ước không?”
“Tất nhiên tính!” Tưởng Hoa Cái cũng nhớ lại vài chuyện nho nhỏ, cuối cùng hai người kết luận là, thì ra khi Tưởng Hoa An (raw là Hoa Cái nhưng ta nghĩ Hoa An mới đúng) mười bốn tuổi đã nhất kiến chung tình với Hạ Viên rồi!”
Thượng Tiệp kích động không thôi, nhất thời lại sợ Hạ Viên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện này, suy nghĩ nữ hài tử mười hai tuổi sùng bái nhất là anh hùng, lần này đến Bắc Thành quốc, trên đường Tưởng Hoa An chỉ cần quan tâm một chút, lại làm cho Hoa Khoan ở giữa tác động một chút, sự tình đã có cửa rồi, nàng dâu này, chạy không thoát.
Tưởng lão phu nhân nghe Thượng Tiệp và Hoa Khoan miêu tả, cũng kích động không thôi, tận lực đè chặt thanh âm nói: “Viên nhi vừa thanh tú vừa thông minh, mặc dù tuổi nhỏ, An nhi lại liếc mắt một cái đã chọn trúng, nhãn lực thật tốt. Các con xem đi, bây giờ lớn lên thật đẹp, thủy linh làm người ta thích. Tương lai qua cửa, nếu có thể giống nương nàng, đầu tiên là một long phượng thai, đó mới thật sự cao hứng! Đám người thái gia gia nàng tuy là quan văn, nhưng cũng không dưỡng nàng thể chất ốm yếu, lại hồng nhuận khỏe mạnh, một đứa trẻ như vậy làm cháu dâu, ngay cả lão thái bà như bà cũng nguyện lòng. Các con chuẩn bị trước đi, một khi từ Bắc Thành quốc trở về, tới Hạ phủ cầu hôn ngay lập tức, đừng để nhà khác giành trước. Tới thời khắc thiết yếu, chúng ta thay thành xiêm y Cáo Mệnh phu nhân lên điện cầu Hoàng thượng tứ hôn.”
Thượng Tiệp biểu lộ cảm xúc đồng ý với lời Tưởng lão phu nhân vừa nói..., nghiêm túc nói: “Là người trong lòng Hoa An, tất nhiên phải được! Ai dám đến đoạt, xem hắn chịu nổi không.”
Lại nói đến trong phủ Trưởng công chúa, đợi tiễn bước An Bình Hầu phu nhân và Thượng Thư phu nhân, nhìn Hạ Viên về phòng, Trưởng công chúa lại thất thần, một lúc sau mới nói với Phò mã: “Vì Viên nhi thêu quá xuất sắc, mọi người đoán nàng lúc này đến nước Bắc Thành, nhất định có thể rạng danh mặt mũi, đến lúc đó trở về, chỉ sợ đã có người chen chúc tới cửa cầu hôn, lúc này chạy tới chỗ ta nói trước. Vì lúc trước ta đặt chuyện nói Viên nhi là nghĩa nữ của ta, người không có công danh không có tư cách cầu hôn, lúc này An Bình Hầu phu nhân nói tiểu nhi tử Tống Thiểu Dương nhà nàng là người bồi đọc bên người Thái tử, cũng có bổng lộc, tính ra cũng có công danh, đợi Viên nhi từ Bắc Thành quốc trở về, sẽ chính thức tới cửa cầu hôn. Thượng Thư phu nhân càng tuyệt, nói tôn tử Đào Linh Kiệt nhà nàng cầu một chức vị lang Thị vệ, cũng là có công danh trên người, đã có tư cách đánh tiếng tới cửa cầu hôn, bây giờ trước tới xin phép ta định xuống, hy vọng ta duy trì cửa hôn sự này. Hơn nữa còn có Tướng quân phu nhân đã sớm đề cập qua với ta, ôi...”
“Nhà Tướng quân tự nhiên là một cửa hôn nhân tốt, có điều nhi tử nhà nàng khá nhiều, lúc này nói lại là Đại nhi tử, tuổi hơi lớn. An Bình Hầu phu nhân có tỷ tỷ là Trầm phu nhân có nữ nhi hiện là chánh phi Nhị hoàng tử, rất được Hoàng thượng Hoàng hậu sủng ái, nếu nàng ở trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu nói lời định xuống, không chừng sẽ tứ hôn. Thượng Thư đại nhân là nguyên lão tam triều, Thượng Thư phu nhân lúc này lại nhắc tới hôn sự này, cũng không thể cự tuyệt ngay được. Nàng nói xem, nhiều người đánh tiếng, cũng là chuyện phiền não. Không nói tới Hạ thiếu phu nhân, ngay cả ta, cũng khó mà quyết định!” Trong lòng Trưởng công chúa mềm mại như lông mèo tuyết, diễn đàn "",, thấy phò mã trầm ngâm không nói, lại lặng lẽ nói: “Chỉ tiếc Viên nhi không phải thân nữ nhi chúng ta, nếu không, cứ thượng tấu hoàng huynh, ban thưởng ý chỉ chọn rể cho phượng thai, đó mới náo nhiệt.”
“Theo ta thấy, Tưởng Hoa An cũng rất tốt. Mấy người kia... so sánh cũng kém hắn.” Phò mã cười nói: “Hiện nay hắn bất quá hai mươi mốt tuổi, thần thái uy nghi đã hiện rõ, tương lai tất nhiên sẽ càng bất phàm. Kết duyên với hắn là vừa vặn.”
Vì Khâm Thiên Giám chọn ngày hai mươi sáu tháng ba lên đường đến Bắc Thành quốc, những cô nương tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc sớm đã đến tập trung tại Châm công cục, Hạ Viên thấy ngoại trừ mình và Hạ Ý ra, Trần Châu và Kiều Thấm cũng được tham gia như ý nguyện, không khỏi vui sướng, lặng lẽ nói với Hạ Ý: “Không phải nghe nói Sử Duyệt cũng được chọn sao, vì sao không thấy bóng dáng?”
“Nghe đâu vì liều mạng học thêu, lúc trước còn thức đêm làm hương bao, đôi mắt gặp gió liền chảy ròng ròng, tìm đại phu kê đơn thuốc đắp mắt, không biết có tới được hay không nữa?” Sử Duyệt ngày trước khá ngạo mạn, ai ngờ sau khi thân nương nàng ốm chết, phụ thân nạp kế thất, kế thất kia thấy nàng vô lễ, bên ngoài thì khách khách khí khí với nàng, lại âm thầm tìm cách ngáng chân, làm cho phụ thân nàng cũng không thích nàng nữa, sau đó ở trong phủ dần thất sủng. Vốn muốn thừa dịp tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc dương danh, làm cho phụ thân quan tâm đối tốt nàng, ai ngờ vì quá lao tâm, lại bị thương đôi mắt.
Lúc trước Sử Duyệt và Hạ Anh Hạ Kỳ rất thân, có chuyện sẽ nói với các nàng, có điều bây giờ đều xuất giá rồi, mỗi khi nàng trở lại Hạ phủ, cùng những người khác cũng không đáng nhắc tới, trái lại cùng Hạ Ý trước kia hay đối nghịch với nàng lại có thể nói vài lời. Hạ Ý cũng thở dài nói: “Không có thân nương bên người nên cái gì cũng không tốt.”
Đang nói, Sử Duyệt lại đến đây, mặc dù hơi gầy yếu, nhìn tổng thể lại xinh đẹp hào phóng, vừa nhấc mi đã nhìn thấy Hạ Viên và Hạ Ý, lại tự động đến đây chào hỏi. Hạ Viên thấy hai năm qua nàng thu liễm không ít, nghĩ nàng bị kế mẫu không xem ra gì, chỉ sợ chịu không ít ám toán, cũng thay đổi thành kiến, cười đáp lời.
Đám người Quý Thư đưa Hạ Viên đến đây, lúc này thấy Sử Duyệt cũng tới, vì nàng lớn hơn Hạ Viên và Hạ Ý mấy tuổi, nên kéo qua dặn bảo nói: “Duyệt nhi à, lần này không cho các con mang theo nha đầu, chỉ để cho vài ma ma trong cung đi theo xử lý, chỉ sợ không chu đáo như ở nhà. Mấy người các con hẳn nên chiếu ứng cho nhau. Con lớn hơn các nàng mấy tuổi, chỉ sợ con phải chiếu cố các nàng rồi.”
Sử Duyệt ở trước mặt người lớn tự nhiên sẽ nhu thuận, cười đáp ứng.
Đang nói, vì thấy Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan đến đây, Quý Thư tất nhiên đi tới nhắc nhở vài câu, cười nói: “Mười vị cô nương đã ở bên trong, Viên nhi lại nhỏ tuổi nhất, còn phải nhờ các con chiếu cố nhiều.”
Tưởng Hoa Khoan cười tủm tỉm nói: “Yên tâm yên tâm đi ạ, có chúng con ở đây, không để nàng chịu thiệt đâu.” Đùa hả, làm sao có thể để đại tẩu tương lai chịu thiệt được chứ? Ta khẳng định, đại ca sẽ không chịu đâu! Chăm sóc bên ngoài tất nhiên chỉ là hình thức, chăm sóc bí mật, khửa khửa, sẽ có ưu đãi. Đại tẩu tương lai đó, là đối tượng trọng điểm chúng ta bảo hộ mà!
Bởi vì lúc trước ở trong miếu Tử Mẫu đã nói chuyện cùng Thượng Tiệp, Quý Thư lúc này cũng cố ý nhìn Tưởng Hoa An nhiều hơn, càng nhìn càng thấy hắn và những thiếu gia khác trong phủ có vẻ hơn một chút, không thể không thừa nhận, Tưởng Hoa An mày kiếm mắt sáng, cao lớn vững chãi, nếu không nghiêm mặt, thật sự cũng là tướng mạo hấp dẫn nữ hài tử. Hơn nữa hắn làm việc ổn trọng, suy nghĩ cẩn thận, thật ra trong mắt rất nhiều các phu nhân là nhân tuyển tốt làm nữ tế (con rể). Nếu không phải Viên nhi còn nhỏ, thật sự là một nhân tuyển tốt.
Tưởng Hoa An để ý thấy Quý Thư nhìn hắn mấy lần, nghĩ nàng đang lo lắng cho Hạ Viên, có chuyện gì đó muốn dặn dò với mình, vội đi tới nói: “Thẩm yên tâm, hành trình trên đường được sắp xếp ổn thỏa lắm, người đi theo đều là người ổn trọng, hiện tại còn có một vị thái y đi theo, nhóm ma ma lại là những người đã từng theo các cô nương đi tới Bắc Thành quốc lần trước, rất thỏa đáng. Thêm nữa Từ nhi và Hạ Thủ cũng đi theo, mọi việc có chúng con, tất nhiên sẽ an ổn.”
Quý Thư nhìn thấy Hạ Viên lần đầu tiên phải rời xa mình, lại nhìn Tưởng Hoa An, thần sai quỷ khiến nói: “Đã như vậy, Viên nhi sẽ giao cho con!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vì lần trước đến miếu Tử Mẫu tính toán, kỳ thật còn vụng trộm cầm bát tự các cô nương mấy nhà hợp cùng với Hoa An, cuối cùng chỉ có Hạ Viên hợp tốt, nếu không tác hợp bọn họ, chẳng lẽ để Hoa An không thể lấy được lão bà sao? Lại nói, mặc dù Hoa An không biểu lộ gì với Hạ Viên, nhưng theo tính tình hắn hay tiếp xúc với nữ hài tử, mỗi lần nhìn thấy Hạ Viên, thế mà lại rất ôn hòa, thoáng có chút che chở. Đây đã là rất khó được. Không định với Hạ Viên, vậy làm sao mà thành?
Thượng Tiệp nghĩ Tưởng Hoa Khoan và Tưởng Hoa An như hình với bóng, chỉ sợ còn biết tâm tư Tưởng Hoa An hơn mình nhiều, lúc này hỏi Tưởng Hoa Khoan: “Con cảm thấy thái độ ca ca con đối với Viên nhi thế nào?”
“Bình thường không để ý!” Tưởng Hoa Khoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Bằng không, con đi hỏi ý tứ ca ca một chút!”
“Nghe đâu An Bình Hầu phu nhân và Thượng thư phu nhân cũng có ý định đến Hạ phủ cầu hôn, đến lúc đó Hạ phủ đáp ứng nhà ai, còn chưa biết được! Chuyện này không nắm chắc được. Khi con thăm dò ca ca, cũng không cần quá rõ ràng, nhưng cũng phải rõ ràng chút...”
Tưởng Hoa Khoan ngăn lời Thượng Tiệp muốn nói tiếp..., vỗ ngực nói: “Nương, người yên tâm, con sẽ hỏi thăm rõ ràng. Người chờ tin tức tốt đi!” Nói xong đi ra cửa đến phòng Tưởng Hoa An.
Tưởng Hoa Khoan đi tới phòng Tưởng Hoa An xong khi đi trở về phòng Thượng Tiệp thì vẻ mặt tươi rói nói: “Nương, con nói trở về từ Bắc Thành quốc, khả năng phải đến Hạ phủ cầu hôn. Người đoán Đại ca nói thế nào?”
Thượng Tiệp thấy Tưởng Hoa Khoan thừa nước đục thả câu, cũng đoán là tin tức tốt, thở dài nhẹ nhõm, tựa vào ghế nói: “Nói thế nào?”
“Ca ca vừa nghe con nói vậy..., gật đầu nói thật là nên đến Hạ phủ cầu thân rồi, để lâu sẽ nhìn người khác cướp đi mất. Còn nói thêm Viên nhi sớm muộn gì cũng gả vào phủ Tướng quân, lần này đi tới Bắc Thành quốc, tất nhiên phải bảo vệ nàng chu toàn.”
“Nó thực nói thế?” Thượng Tiệp cảm thấy vui như lên trời, cười toe toét nói: “Quả nhiên có tâm sự vẫn là nói với huynh đệ, lại không nói với ta. Ta nói sao nhắc tới nó liền thay đổi sắc mặt, thì ra là đợi Viên nhi lớn lên nghênh vào cửa. Nhớ tới lúc Viên nhi còn nhỏ lần đầu tiên đến phủ chúng ta, Hoa An đã bế ngồi trên đầu gối kể chuyện xưa, còn đút nàng ăn gì đó, vô cùng ôn nhu. Lúc ấy chúng ta nhìn mà ngây người, chỉ không nghĩ tới hôm nay đã ứng nghiệm.” Nói xong cũng hồi tưởng lại những chuyện cũ, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ thật Tưởng Hoa An sớm đã thích Hạ Viên rồi, chỉ mệt cho bản thân vô ý, chỉ cảm thấy là thái độ hắn đối với với tiểu hài tử thôi. Khi hồi tưởng tới khi sinh nhật Hạ Viên chín tuổi Tưởng Hoa An còn tặng cho nàng một chuỗi vòng tay san hô, lại vỗ tay nói: “Nó mua vòng tay san hô đi tới Hạ phủ, ta cũng lén đi vào Trân Bảo Trai, lão bản âm thầm nói cho ta biết, là mua một vòng tay san hô kết đồng tâm kết, nếu cô nương ấy nhận, chuyện này đã được một nửa. Sau đó lại hỏi, Viên nhi cũng đã nhận lấy vòng tay san hô rồi, có điều một lần cũng không thấy nàng đeo, chắc là cất rồi. Có điều Đại ca con buộc khăn tay Viên nhi làm đi tới Hạ phủ, nghe nói Từ nhi nhịn không được giáp mặt lặng lẽ nói là Cái nhi cưỡng đoạt, Đại ca con thế mới biết khăn tay con không phải ta làm cho Cái nhi, là Viên nhi làm. Vì chuyện đã rồi, cũng không tốt trả lại, lại cởi xuống bảo ta cất đi, bây giờ còn làm ra vẻ đấy! Con nói xem, đây có tính là bọn họ trao đổi tín vật đính ước không?”
“Tất nhiên tính!” Tưởng Hoa Cái cũng nhớ lại vài chuyện nho nhỏ, cuối cùng hai người kết luận là, thì ra khi Tưởng Hoa An (raw là Hoa Cái nhưng ta nghĩ Hoa An mới đúng) mười bốn tuổi đã nhất kiến chung tình với Hạ Viên rồi!”
Thượng Tiệp kích động không thôi, nhất thời lại sợ Hạ Viên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện này, suy nghĩ nữ hài tử mười hai tuổi sùng bái nhất là anh hùng, lần này đến Bắc Thành quốc, trên đường Tưởng Hoa An chỉ cần quan tâm một chút, lại làm cho Hoa Khoan ở giữa tác động một chút, sự tình đã có cửa rồi, nàng dâu này, chạy không thoát.
Tưởng lão phu nhân nghe Thượng Tiệp và Hoa Khoan miêu tả, cũng kích động không thôi, tận lực đè chặt thanh âm nói: “Viên nhi vừa thanh tú vừa thông minh, mặc dù tuổi nhỏ, An nhi lại liếc mắt một cái đã chọn trúng, nhãn lực thật tốt. Các con xem đi, bây giờ lớn lên thật đẹp, thủy linh làm người ta thích. Tương lai qua cửa, nếu có thể giống nương nàng, đầu tiên là một long phượng thai, đó mới thật sự cao hứng! Đám người thái gia gia nàng tuy là quan văn, nhưng cũng không dưỡng nàng thể chất ốm yếu, lại hồng nhuận khỏe mạnh, một đứa trẻ như vậy làm cháu dâu, ngay cả lão thái bà như bà cũng nguyện lòng. Các con chuẩn bị trước đi, một khi từ Bắc Thành quốc trở về, tới Hạ phủ cầu hôn ngay lập tức, đừng để nhà khác giành trước. Tới thời khắc thiết yếu, chúng ta thay thành xiêm y Cáo Mệnh phu nhân lên điện cầu Hoàng thượng tứ hôn.”
Thượng Tiệp biểu lộ cảm xúc đồng ý với lời Tưởng lão phu nhân vừa nói..., nghiêm túc nói: “Là người trong lòng Hoa An, tất nhiên phải được! Ai dám đến đoạt, xem hắn chịu nổi không.”
Lại nói đến trong phủ Trưởng công chúa, đợi tiễn bước An Bình Hầu phu nhân và Thượng Thư phu nhân, nhìn Hạ Viên về phòng, Trưởng công chúa lại thất thần, một lúc sau mới nói với Phò mã: “Vì Viên nhi thêu quá xuất sắc, mọi người đoán nàng lúc này đến nước Bắc Thành, nhất định có thể rạng danh mặt mũi, đến lúc đó trở về, chỉ sợ đã có người chen chúc tới cửa cầu hôn, lúc này chạy tới chỗ ta nói trước. Vì lúc trước ta đặt chuyện nói Viên nhi là nghĩa nữ của ta, người không có công danh không có tư cách cầu hôn, lúc này An Bình Hầu phu nhân nói tiểu nhi tử Tống Thiểu Dương nhà nàng là người bồi đọc bên người Thái tử, cũng có bổng lộc, tính ra cũng có công danh, đợi Viên nhi từ Bắc Thành quốc trở về, sẽ chính thức tới cửa cầu hôn. Thượng Thư phu nhân càng tuyệt, nói tôn tử Đào Linh Kiệt nhà nàng cầu một chức vị lang Thị vệ, cũng là có công danh trên người, đã có tư cách đánh tiếng tới cửa cầu hôn, bây giờ trước tới xin phép ta định xuống, hy vọng ta duy trì cửa hôn sự này. Hơn nữa còn có Tướng quân phu nhân đã sớm đề cập qua với ta, ôi...”
“Nhà Tướng quân tự nhiên là một cửa hôn nhân tốt, có điều nhi tử nhà nàng khá nhiều, lúc này nói lại là Đại nhi tử, tuổi hơi lớn. An Bình Hầu phu nhân có tỷ tỷ là Trầm phu nhân có nữ nhi hiện là chánh phi Nhị hoàng tử, rất được Hoàng thượng Hoàng hậu sủng ái, nếu nàng ở trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu nói lời định xuống, không chừng sẽ tứ hôn. Thượng Thư đại nhân là nguyên lão tam triều, Thượng Thư phu nhân lúc này lại nhắc tới hôn sự này, cũng không thể cự tuyệt ngay được. Nàng nói xem, nhiều người đánh tiếng, cũng là chuyện phiền não. Không nói tới Hạ thiếu phu nhân, ngay cả ta, cũng khó mà quyết định!” Trong lòng Trưởng công chúa mềm mại như lông mèo tuyết, diễn đàn "",, thấy phò mã trầm ngâm không nói, lại lặng lẽ nói: “Chỉ tiếc Viên nhi không phải thân nữ nhi chúng ta, nếu không, cứ thượng tấu hoàng huynh, ban thưởng ý chỉ chọn rể cho phượng thai, đó mới náo nhiệt.”
“Theo ta thấy, Tưởng Hoa An cũng rất tốt. Mấy người kia... so sánh cũng kém hắn.” Phò mã cười nói: “Hiện nay hắn bất quá hai mươi mốt tuổi, thần thái uy nghi đã hiện rõ, tương lai tất nhiên sẽ càng bất phàm. Kết duyên với hắn là vừa vặn.”
Vì Khâm Thiên Giám chọn ngày hai mươi sáu tháng ba lên đường đến Bắc Thành quốc, những cô nương tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc sớm đã đến tập trung tại Châm công cục, Hạ Viên thấy ngoại trừ mình và Hạ Ý ra, Trần Châu và Kiều Thấm cũng được tham gia như ý nguyện, không khỏi vui sướng, lặng lẽ nói với Hạ Ý: “Không phải nghe nói Sử Duyệt cũng được chọn sao, vì sao không thấy bóng dáng?”
“Nghe đâu vì liều mạng học thêu, lúc trước còn thức đêm làm hương bao, đôi mắt gặp gió liền chảy ròng ròng, tìm đại phu kê đơn thuốc đắp mắt, không biết có tới được hay không nữa?” Sử Duyệt ngày trước khá ngạo mạn, ai ngờ sau khi thân nương nàng ốm chết, phụ thân nạp kế thất, kế thất kia thấy nàng vô lễ, bên ngoài thì khách khách khí khí với nàng, lại âm thầm tìm cách ngáng chân, làm cho phụ thân nàng cũng không thích nàng nữa, sau đó ở trong phủ dần thất sủng. Vốn muốn thừa dịp tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc dương danh, làm cho phụ thân quan tâm đối tốt nàng, ai ngờ vì quá lao tâm, lại bị thương đôi mắt.
Lúc trước Sử Duyệt và Hạ Anh Hạ Kỳ rất thân, có chuyện sẽ nói với các nàng, có điều bây giờ đều xuất giá rồi, mỗi khi nàng trở lại Hạ phủ, cùng những người khác cũng không đáng nhắc tới, trái lại cùng Hạ Ý trước kia hay đối nghịch với nàng lại có thể nói vài lời. Hạ Ý cũng thở dài nói: “Không có thân nương bên người nên cái gì cũng không tốt.”
Đang nói, Sử Duyệt lại đến đây, mặc dù hơi gầy yếu, nhìn tổng thể lại xinh đẹp hào phóng, vừa nhấc mi đã nhìn thấy Hạ Viên và Hạ Ý, lại tự động đến đây chào hỏi. Hạ Viên thấy hai năm qua nàng thu liễm không ít, nghĩ nàng bị kế mẫu không xem ra gì, chỉ sợ chịu không ít ám toán, cũng thay đổi thành kiến, cười đáp lời.
Đám người Quý Thư đưa Hạ Viên đến đây, lúc này thấy Sử Duyệt cũng tới, vì nàng lớn hơn Hạ Viên và Hạ Ý mấy tuổi, nên kéo qua dặn bảo nói: “Duyệt nhi à, lần này không cho các con mang theo nha đầu, chỉ để cho vài ma ma trong cung đi theo xử lý, chỉ sợ không chu đáo như ở nhà. Mấy người các con hẳn nên chiếu ứng cho nhau. Con lớn hơn các nàng mấy tuổi, chỉ sợ con phải chiếu cố các nàng rồi.”
Sử Duyệt ở trước mặt người lớn tự nhiên sẽ nhu thuận, cười đáp ứng.
Đang nói, vì thấy Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan đến đây, Quý Thư tất nhiên đi tới nhắc nhở vài câu, cười nói: “Mười vị cô nương đã ở bên trong, Viên nhi lại nhỏ tuổi nhất, còn phải nhờ các con chiếu cố nhiều.”
Tưởng Hoa Khoan cười tủm tỉm nói: “Yên tâm yên tâm đi ạ, có chúng con ở đây, không để nàng chịu thiệt đâu.” Đùa hả, làm sao có thể để đại tẩu tương lai chịu thiệt được chứ? Ta khẳng định, đại ca sẽ không chịu đâu! Chăm sóc bên ngoài tất nhiên chỉ là hình thức, chăm sóc bí mật, khửa khửa, sẽ có ưu đãi. Đại tẩu tương lai đó, là đối tượng trọng điểm chúng ta bảo hộ mà!
Bởi vì lúc trước ở trong miếu Tử Mẫu đã nói chuyện cùng Thượng Tiệp, Quý Thư lúc này cũng cố ý nhìn Tưởng Hoa An nhiều hơn, càng nhìn càng thấy hắn và những thiếu gia khác trong phủ có vẻ hơn một chút, không thể không thừa nhận, Tưởng Hoa An mày kiếm mắt sáng, cao lớn vững chãi, nếu không nghiêm mặt, thật sự cũng là tướng mạo hấp dẫn nữ hài tử. Hơn nữa hắn làm việc ổn trọng, suy nghĩ cẩn thận, thật ra trong mắt rất nhiều các phu nhân là nhân tuyển tốt làm nữ tế (con rể). Nếu không phải Viên nhi còn nhỏ, thật sự là một nhân tuyển tốt.
Tưởng Hoa An để ý thấy Quý Thư nhìn hắn mấy lần, nghĩ nàng đang lo lắng cho Hạ Viên, có chuyện gì đó muốn dặn dò với mình, vội đi tới nói: “Thẩm yên tâm, hành trình trên đường được sắp xếp ổn thỏa lắm, người đi theo đều là người ổn trọng, hiện tại còn có một vị thái y đi theo, nhóm ma ma lại là những người đã từng theo các cô nương đi tới Bắc Thành quốc lần trước, rất thỏa đáng. Thêm nữa Từ nhi và Hạ Thủ cũng đi theo, mọi việc có chúng con, tất nhiên sẽ an ổn.”
Quý Thư nhìn thấy Hạ Viên lần đầu tiên phải rời xa mình, lại nhìn Tưởng Hoa An, thần sai quỷ khiến nói: “Đã như vậy, Viên nhi sẽ giao cho con!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook