Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Sau khi đám người Tưởng Hoa An rời đi, nửa tháng sau, Quý Thư phái người đến đón Hạ Viên đi qua ở, vì thấy vóc dáng Hạ Viên đã cao hơn, bỗng cười nói: “Năm trước nhìn, Ý nhi cũng cao hơn con không ít, lúc này các con đứng cùng một chỗ, lại cao như nhau rồi.”
Hạ Viên nghe Quý Thư nói như vậy, lại gần Quý Thư so chiều cao, cười nói: “Nương, con cũng đã cao đến bả vai người rồi, qua vài năm nữa, không chừng còn cao hơn người đó!”
Quý Thư cười sờ đầu nàng nói: “Hiện giờ con đang tuổi phát triển, cần phải ăn ngon ngủ ngon, vào trong hoa viên vận động một chút, chơi đu dây nhảy dây gì đó, vận động nhiều vào, như vậy mới nhanh cao, mặt mày cũng hồng nhuận. Con cũng không cần ngại chê sữa dê tanh này nọ, sáng tối phải uống vào một ly, dáng người cao lớn mới có lợi. Phủ Tướng quân mặc dù không tệ, rốt cuộc con là con dâu, dù thế nào, cũng không thể bạo gian ngủ thẳng đến mặt trời lên cao. Hiện giờ đến nhà nương (nhà mẹ đẻ), ở lâu một chút, bù đủ rồi trở về.”
Sau đó, mỗi tháng Hạ Viên sẽ ở Hạ phủ và phủ Tướng quân mỗi nơi một nửa thời gian, cũng rất nhanh đã đến mùa thu. Vì Hạ Nghi muốn gả, Hạ phủ đang vì nàng chuẩn bị đồ cưới, Hạ Viên đúng lúc rỗi rảnh, cũng hỗ trợ thêu một ít đồ vật. Vì Quý Thư muốn đi tìm đồ trước kia mình từng làm, muốn tìm ra bức tranh thêu trước đây mình từng làm mang ra cho Hạ Viên làm theo, lại tìm ra một bộ áo ngực, bỗng dưng sợ run.
Hạ Viên ló đầu nhìn thấy, wow, lão nương còn làm áo ngực hiện đại kìa, nhanh chóng nhấc chân chạy tới cầm vào tay, trái xem phải nhìn nói: “Thật tốt! Đây là quần áo mặc lên trên người sao?”
“Đây là áo ngực lúc ta chưa thành thân làm ra, lúc ấy chỉ là làm chơi thôi.” Quý Thư thấy Hạ Viên cầm áo ngực ướm lên trên người so tới so lui, đi qua làm mẫu nói: “Phía dưới này có đường buộc, kéo xuống như thế này, sau khi kéo xong, không cần mặc áo yếm nữa, trực tiếp mặc áo trong vào, rồi một bộ xiêm y là xong.”
Bên trái phải áo ngực có thêm một đóa hoa sen đang nở rộ, đường may dày đặc, chế tác cẩn thận, nhưng vì đã qua nhiều năm nên có hơi ố vàng, Hạ Viên không khỏi đáng tiếc, dậm chân nói: “Nếu không phải đã ố vàng, con nhất định sẽ lấy ra mặc một chút, nhìn rất được!”
“Con thích sao?” Quý Thư vừa mừng vừa sợ, ôi, tìm được người có cùng sở thích rồi! Nhớ năm đó, mình làm cái bộ đồ này, lão nương không chịu mặc, đại tẩu cũng không chịu mặc, đành dụ dỗ Nhị tẩu mặc một lúc. Tới chính mình mặc, hai nha đầu đều nói giống yêu nghiệt, mạnh mẽ không cho mình mặc vào. Đặt ở đó, cũng đã được mười mấy năm. Hiện giờ có Viên nhi thích, thật tốt quá, đúng lúc lại làm nghề cũ, cũng làm cho nàng mấy bộ.
“Thích ạ!” Hạ Viên cũng vừa mừng vừa sợ, yếm nơi này tuy rằng xinh đẹp, nhưng khi mặc vào chẳng có chút đường cong, nếu có thể mặc áo ngực này, nhất định sẽ phập phồng lượn sóng, hoạt sắc sinh hương. Nhất thời lôi kéo Quý Thư nói: “Nương, hết bận chuyện của Nghi tỷ tỷ, người làm cho con hai cái áo ngực này nhé!” Hì hì, chờ An ca ca trở về, phải làm hắn mê chết mới thôi!
“Con thích, bây giờ làm cũng được. Con nhìn xem một chút, học xong tự mình cũng có thể làm.” Quý Thư cười nói: “Còn có vài cái kiểu dáng áo ngủ đẹp mắt nữa, con cũng học làm đi, đến lúc đó có thể làm cho Hoa An mặc.”
Thật tốt quá, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận làm một ít quần áo hiện đại xinh đẹp tiện lợi rồi. Hạ Viên hưng trí bừng bừng nghe Quý Thư dạy cách làm áo ngực.
Hạ Viên theo Quý Thư làm xong áo ngực, Thượng Tiệp lại cho người đến đón nàng về phủ Tướng quân.
Cứ thế qua năm, các phủ lại làm xiêm y mùa xuân, Hạ lão thái thái có giữ vài thước vải nhìn đẹp mắt, nói muốn cấp cho vài tằng tôn nữ, lại bảo người đón Hạ Viên về phủ ở, mặc sức làm bộ đồ mới.
Quý Thư đang tính toán ngày Hạ Từ về, thấy Hạ Viên đến đây, hỏi: “Tháng này Hoa An có viết thư về không? Nói chuyện gì?”
“Mấy ngày trước nhân được thư, nói Bắc Thành chọn tháng ba làm lễ thành hôn cho công chúa và Đường Chí Lễ, sợ phải đến tháng năm thì mọi việc mới hết bận, đầu tháng sáu sẽ lên đường trở về.” Hạ Viên tính ngày nói: “Lúc trước còn tưởng nhiều nhất là đi một năm, hiện giờ tính ra, ít nhất cũng đi một năm rưỡi.”
Quý Thư nói chuyện, lại đưa thư tín cho Hạ Viên xem. Hạ Viên cầm thư đọc, thấy là bút tích Hạ Từ, tỉ mỉ đọc qua một lần, cười nói: “Xem khẩu khí trong thư ca ca, huynh ấy ở bên kia cũng thật nổi bật. Ngâm thơ đối chữ, những thứ này tất nhiên không làm khó được ca ca. Lúc trước Bắc Thành trọng võ khinh văn, mấy năm nay yên ổn, lại bắt đầu trọng văn khinh võ. Vài văn nhân ăn chút dấm chua, lại thích khoe khoang, thế mà dám thi thố cùng ca ca luôn sao?”
Thì ra khi Hạ Từ theo đám người Tưởng Hoa An hộ tống công chúa đến Bắc Thành quốc, không thiếu được sẽ giao tiếp cùng một ít quan viên Bắc Thành, cũng theo đám người Tưởng Hoa An đi một số yến hội các phủ. Cũng bởi vì Chu Khuông Chính cố tình muốn kết giao với Tưởng Hoa An, theo đó cũng sẽ để ý một chút đến Hạ Từ vị cữu gia này, nhất thời rất được nhiều người chú ý. Thêm đó, mặc dù Hạ Từ mới mười ba tuổi, nhưng lại tuấn tú vô song, nhất cử nhất động không ai có thể soi mói, thế là làm cho mấy phu nhân các phủ chú ý, lặng lẽ thảo luận nói: “Nếu hắn không phải là người Nam Xương bên kia, thật muốn hứa nữ nhi cho hắn, đáng tiếc thật!”
Các cô nương của các phu nhân trong phủ, cũng rất xuất sắc, nhìn cũng có chút hiền lành. Các nàng ở đây tám chuyện, không hiểu sao những lời này lại bị truyền ra ngoài. Truyền đi truyền lại lại biến đổi, thay đổi thành mấy vị phu nhân muốn hứa nữ nhi cho Hạ Từ. Nhất thời làm cho mấy vị thiếu gia khó chịu, nói Hạ Từ có tài đức gì, thế mà được các phu nhân coi trọng như vậy. Đợi đến khi Chu Khuông Chính mời Tưởng Hoa An và Hạ Từ vào phủ dự tiệc thì mấy vị thiếu gia này cùng nhi tử Chu Khuông Chính có giao hảo (qua lại tốt), mọi người bàn bạc một lúc, liền mời vài cái văn nhân, cũng mang bái thiếp đến Chu phủ, chỉ muốn tìm cơ hội khó xử Hạ Từ. Ở trong bữa tiệc tranh cãi ầm ĩ, sau đó lại đấu thơ đấu văn, không nghĩ tới Hạ Từ cười trừ, nhất nhất đối đáp trôi chảy. Ngày hôm sau, Hạ Từ thi thố ở Chu phủ trở thành đề tài nổi bật truyền khắp Bắc Thành. Bởi vậy cũng có một ít văn nhân muốn đến dịch quán muốn đấu thơ, lợi dụng náo nhiệt, cũng có một số thiếu gia võ tướng cũng muốn đến dịch quán tìm Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan luận võ.
Quý Thư thấy Hạ Viên đọc xong bức thư, cười nói: “Chuyện đấu thơ văn này, đa số đều là đấu võ mồm, ai cao ai thấp, ngay lập tức cũng khó mà phán đoán. Người tìm Hoa An luận võ, bị hắn dùng một thương ra ngoài, việc phân cao thấp này cũng dễ phán quyết. ỷ vào uy thế của Tưởng Hoa An, tự nhiên Từ nhi cũng sẽ bị người xem trọng liếc mắt một cái, việc nổi bật này, vậy cũng đủ rồi.”
Các nàng ở đây nói chuyện, Thượng Tiệp phái người tới đón Hạ Viên, nói Thượng gia phu nhân đến đây, vì đã lâu không gặp Hạ Viên, nên muốn gặp. Quý Thư nghe vậy, vội lệnh nha đầu thu dọn đồ đạc, rồi dặn dò Hạ Viên: “Hiên nay các phủ đều làm xiêm y mùa xuân, con cũng nên tự tay làm một bộ cấp cho Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân tỏ lòng hiếu tâm. d dan`lqd*Về phần ta và phụ thân con, cũng không cần con vội. Hiện giờ con xuất giá rồi, chính là người phủ tướng quân, các việc đều lấy phủ Tướng quân làm đầu, Hạ phủ mới sau.” Nói xong nhìn thấy bọn nha đầu không có ở đây, lại lặng lẽ nói: “Không phải nương thấy con xuất giá rồi, sẽ không thân cận. Hiện giờ ca ca con còn chưa thú tẩu tử, nương có thương con, cũng không có ai nói tiếng nào. Nếu sau này ca ca con cưới tẩu tử, nương phải xử lỹ mọi chuyện công bằng, không thể tỏ rõ thương con hơn, cũng không thể đi đón con về ở thường xuyên được. Đến lúc đó, phu gia lại rất quan trọng, phu gia coi trọng con, con trở về Hạ phủ, không cần nương nói thế nào, lão thái thái và đám người phu nhân cũng nhìn con khác hẳn. Mặc kệ sau này tẩu tử con là người ra sao, cũng không dám xem thường con.” Nói xong, lại dặn dò bảo ban không ít lời khác nữa. Nói đến lúc Hạ Viên gật đầu cái rụp, lại bảo nàng đi đến chỗ đám người Hạ lão thái thái chào từ biệt, rồi tự mình đưa ra ngoài cửa phủ, nhìn nàng lên kiệu mới thôi!
Thượng gia phu nhân chính là tẩu tử Thượng Tiệp, vì thời gian này nữ nhi nàng Thượng Bảo Lan đang học thêu, lại học qua loa, rơi vào đường cùng đành tới nói một tiếng với Thượng Tiệp, nói muốn đưa nữ nhi qua phủ Tướng quân để cùng Hạ Viên và Trần Châu học thêu một thời gian. Tất nhiên Thượng Tiệp đáp ứng ngay, cười nói: “Bảo Lan cũng đã mười tuổi rồi, đến đây vừa vặn làm bạn cùng Viên nhi và Châu nhi.”
Thượng gia phu nhân cười nói: “Cũng đã mười tuổi rồi, hiện giờ vẫn còn tính trẻ con, đúng thật làm ta nóng lòng muốn chết.” Nói xong lại hỏi chuyện về của Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan, gật đầu nói: “Đến lúc đó khi Hoa An và Hoa Khoan trở lại, Bảo Lan tất nhiên không tốt lại nhiễu nàng dâu bọn chúng.”
“Hoa An gửi thư về, còn phải tháng sáu mới chính thức lên đường, cho dù thuyền đi nhanh, cũng phải tháng tám mới về tới. Bảo Lan cứ an tâm ở lại đi.” Thượng Tiệp nói xong, nghe nha đầu nói thiếu phu nhân đã trở về, cười bảo người đi ra ngoài giúp khuân vác hành lý.
Hạ Viên đi vào sảnh, bái kiến Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp, lại đi thỉnh an Thượng gia phu nhân, sau đó còn bị Thượng gia phu nhân giữ chặt nhìn xem.
“Ôi trời ơi, sao mấy tháng không gặp, thế mà lại cao không ít rồi!” Thượng gia phu nhân thấy Hạ Viên duyên dáng yêu kiều, không khỏi hỏi: “Là ăn cái gì, sao lại cao nhaanh như vậy hả?”
“Viên nhi chính là đang tuổi lớn, một tháng đã thay đổi rồi!” Thượng Tiệp tiếp lời: “Tẩu chưa gặp Châu nhi, khi về nhà mẹ đích thân nương nàng đón về Trần phủ, nhìn tới đã giật mình, chỉ ồn ào nói hai tháng không gặp, thế mà lại cao lên không ít. Hôm nay cũng phái người đi đón nàng trở về, đoán chắc tới rồi.”
Đang nói, Trần Châu cũng trở về, Thượng gia phu nhân nhìn, cũng cả kinh nói: “Người ta nói nữ nhi mười tám thay đổi lớn, kết quả này cũng không ngạc nheien. Lần trước khi thấy mặc Hạ Viên còn tròn tròn, lúc này ánh mắt cũng lớn, cằm cũng nhọn rồi, nhìn đích thực là xinh xắn.”
Hạ Viên ở bên cạnh nghe cười tủm tỉm, hì hì. Châu nhi mười bốn tuổi rồi, ngực ra ngực, eo ra eo, đợi Tưởng Hoa An nhìn bảo đảm giật mình.
Khi tối về phòng, Trần Châu lại đi tìm Hạ Viên, vào phòng nói: “Viên nhi, hôm nay trời lạnh, ta với muội ngủ cùng một chỗ thôi, còn muốn tám chuyện muội có muốn gì cứ nói đi.”
“Được được, ta đang cần một người làm ấm giường đấy!" Hạ tròn trêu ghẹo Trần Châu, cũng vội mờinàng lên trên giường, hai người nằm nói chuyện.
"Viên nhi, ta có chút phiền lòng đây!"d-dan*lqd* Trần Châu thở dài một hơi nói: "Vì lúc ta thành thân cùng Hoa Khoan ca ca đồ cưới không chuẩn bị, mẹ ta trong lòng băn khoăn, năm trước thừa dịp ta về nhà mẹ đẻ, lại cho ta vài món trang sức. Chuyện này không biết như thế nào, để cho Tam tẩu ta. Lần này ta về nhà, Tam tẩu ở sau lưng nói thầm nói mẹ ta đem thứ tốt để lại cho ta, không để lại cho con dâu. Còn nói cái gì mà nữ nhi gả đi ra ngoài chính là bát nước hất đi, ta thấy ngày về nhà mẹ, cũng không biết mưu đồ cái gì? Ta muốn biện bạch cùng tẩu ấy, lại sợ mẹ ta khó chịu, muốn trả trang sức lại cho ta nương, lại sợ mẹ ta thương cảm, ai!"
"Vẫn là mẹ ta nói đúng, ca ca chưa thú tẩu tử thì nàng đối với ta cũng không có gì, sau này cưới tẩu tử, thì không thể thể hiện quá rõ rệt đối ta rất tốt.” Hạ Viên cũng cảm thán một câu nói: "Không biết sau này ca ca ta sẽ lấy nữ hài dạng gì đây?”
Hai cái nói thầmmột ít chuyện khi về nhà mẹ đẻ, vì Trần Châu thấy Hạ Viên lấy tay gối lên đầu, nằm nghiêng, xiêm y mở rộng, trước ngực hơi hơi gồ lên, cười đáng khinh nói: “Nhìn cái dạng này của ngươi, ta mà là nam nhân, liền nhào tới."
Hạ Viên lấy lại tinh thần, buông hai tay, kéo cao chăn, nhìn trộm nhìn chỗ Trần Châu đang hở ra, cười hắc hắc nói: “Nhìn dạng này của ngươi, ta không phải nam nhân, cũng muốn nhào tới."
Hai người cười đùamột hồi, Trần Châu lại trầm mặc xuống, một lúc sau nói: "Viên nhi, tối hôm qua ta mơ thấy Khoan ca ca. Hôm nay, trong lòng cảm thấy vắng vẻ."
“Đây là ngươi nhớ hắn đó!” Hạ Viên cười nhìn Trần Châu nói: “Phu nhân phải gửi thư cho Hoa An bọn họ, tỷ cũng viết một phong thư cấp cho Khoan ca ca đi!”
“Ừm!” Trần Châu thấy Hạ Viên cười bỡn cợt, trừng nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhớ An ca ca à?"
Hạ Viên bật thốt lên nói: “Nhớ chứ, nhớ muốn chết rồi!”
Ở nơi Bắc Thành xa xôi, đêm hôm nay Tưởng Hoa An bỗng nhiên đánh vài cái hắt xì, nhất thời nắm chặt túi thơm Hạ Viên cho đến xuất thần.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hạ Viên nghe Quý Thư nói như vậy, lại gần Quý Thư so chiều cao, cười nói: “Nương, con cũng đã cao đến bả vai người rồi, qua vài năm nữa, không chừng còn cao hơn người đó!”
Quý Thư cười sờ đầu nàng nói: “Hiện giờ con đang tuổi phát triển, cần phải ăn ngon ngủ ngon, vào trong hoa viên vận động một chút, chơi đu dây nhảy dây gì đó, vận động nhiều vào, như vậy mới nhanh cao, mặt mày cũng hồng nhuận. Con cũng không cần ngại chê sữa dê tanh này nọ, sáng tối phải uống vào một ly, dáng người cao lớn mới có lợi. Phủ Tướng quân mặc dù không tệ, rốt cuộc con là con dâu, dù thế nào, cũng không thể bạo gian ngủ thẳng đến mặt trời lên cao. Hiện giờ đến nhà nương (nhà mẹ đẻ), ở lâu một chút, bù đủ rồi trở về.”
Sau đó, mỗi tháng Hạ Viên sẽ ở Hạ phủ và phủ Tướng quân mỗi nơi một nửa thời gian, cũng rất nhanh đã đến mùa thu. Vì Hạ Nghi muốn gả, Hạ phủ đang vì nàng chuẩn bị đồ cưới, Hạ Viên đúng lúc rỗi rảnh, cũng hỗ trợ thêu một ít đồ vật. Vì Quý Thư muốn đi tìm đồ trước kia mình từng làm, muốn tìm ra bức tranh thêu trước đây mình từng làm mang ra cho Hạ Viên làm theo, lại tìm ra một bộ áo ngực, bỗng dưng sợ run.
Hạ Viên ló đầu nhìn thấy, wow, lão nương còn làm áo ngực hiện đại kìa, nhanh chóng nhấc chân chạy tới cầm vào tay, trái xem phải nhìn nói: “Thật tốt! Đây là quần áo mặc lên trên người sao?”
“Đây là áo ngực lúc ta chưa thành thân làm ra, lúc ấy chỉ là làm chơi thôi.” Quý Thư thấy Hạ Viên cầm áo ngực ướm lên trên người so tới so lui, đi qua làm mẫu nói: “Phía dưới này có đường buộc, kéo xuống như thế này, sau khi kéo xong, không cần mặc áo yếm nữa, trực tiếp mặc áo trong vào, rồi một bộ xiêm y là xong.”
Bên trái phải áo ngực có thêm một đóa hoa sen đang nở rộ, đường may dày đặc, chế tác cẩn thận, nhưng vì đã qua nhiều năm nên có hơi ố vàng, Hạ Viên không khỏi đáng tiếc, dậm chân nói: “Nếu không phải đã ố vàng, con nhất định sẽ lấy ra mặc một chút, nhìn rất được!”
“Con thích sao?” Quý Thư vừa mừng vừa sợ, ôi, tìm được người có cùng sở thích rồi! Nhớ năm đó, mình làm cái bộ đồ này, lão nương không chịu mặc, đại tẩu cũng không chịu mặc, đành dụ dỗ Nhị tẩu mặc một lúc. Tới chính mình mặc, hai nha đầu đều nói giống yêu nghiệt, mạnh mẽ không cho mình mặc vào. Đặt ở đó, cũng đã được mười mấy năm. Hiện giờ có Viên nhi thích, thật tốt quá, đúng lúc lại làm nghề cũ, cũng làm cho nàng mấy bộ.
“Thích ạ!” Hạ Viên cũng vừa mừng vừa sợ, yếm nơi này tuy rằng xinh đẹp, nhưng khi mặc vào chẳng có chút đường cong, nếu có thể mặc áo ngực này, nhất định sẽ phập phồng lượn sóng, hoạt sắc sinh hương. Nhất thời lôi kéo Quý Thư nói: “Nương, hết bận chuyện của Nghi tỷ tỷ, người làm cho con hai cái áo ngực này nhé!” Hì hì, chờ An ca ca trở về, phải làm hắn mê chết mới thôi!
“Con thích, bây giờ làm cũng được. Con nhìn xem một chút, học xong tự mình cũng có thể làm.” Quý Thư cười nói: “Còn có vài cái kiểu dáng áo ngủ đẹp mắt nữa, con cũng học làm đi, đến lúc đó có thể làm cho Hoa An mặc.”
Thật tốt quá, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận làm một ít quần áo hiện đại xinh đẹp tiện lợi rồi. Hạ Viên hưng trí bừng bừng nghe Quý Thư dạy cách làm áo ngực.
Hạ Viên theo Quý Thư làm xong áo ngực, Thượng Tiệp lại cho người đến đón nàng về phủ Tướng quân.
Cứ thế qua năm, các phủ lại làm xiêm y mùa xuân, Hạ lão thái thái có giữ vài thước vải nhìn đẹp mắt, nói muốn cấp cho vài tằng tôn nữ, lại bảo người đón Hạ Viên về phủ ở, mặc sức làm bộ đồ mới.
Quý Thư đang tính toán ngày Hạ Từ về, thấy Hạ Viên đến đây, hỏi: “Tháng này Hoa An có viết thư về không? Nói chuyện gì?”
“Mấy ngày trước nhân được thư, nói Bắc Thành chọn tháng ba làm lễ thành hôn cho công chúa và Đường Chí Lễ, sợ phải đến tháng năm thì mọi việc mới hết bận, đầu tháng sáu sẽ lên đường trở về.” Hạ Viên tính ngày nói: “Lúc trước còn tưởng nhiều nhất là đi một năm, hiện giờ tính ra, ít nhất cũng đi một năm rưỡi.”
Quý Thư nói chuyện, lại đưa thư tín cho Hạ Viên xem. Hạ Viên cầm thư đọc, thấy là bút tích Hạ Từ, tỉ mỉ đọc qua một lần, cười nói: “Xem khẩu khí trong thư ca ca, huynh ấy ở bên kia cũng thật nổi bật. Ngâm thơ đối chữ, những thứ này tất nhiên không làm khó được ca ca. Lúc trước Bắc Thành trọng võ khinh văn, mấy năm nay yên ổn, lại bắt đầu trọng văn khinh võ. Vài văn nhân ăn chút dấm chua, lại thích khoe khoang, thế mà dám thi thố cùng ca ca luôn sao?”
Thì ra khi Hạ Từ theo đám người Tưởng Hoa An hộ tống công chúa đến Bắc Thành quốc, không thiếu được sẽ giao tiếp cùng một ít quan viên Bắc Thành, cũng theo đám người Tưởng Hoa An đi một số yến hội các phủ. Cũng bởi vì Chu Khuông Chính cố tình muốn kết giao với Tưởng Hoa An, theo đó cũng sẽ để ý một chút đến Hạ Từ vị cữu gia này, nhất thời rất được nhiều người chú ý. Thêm đó, mặc dù Hạ Từ mới mười ba tuổi, nhưng lại tuấn tú vô song, nhất cử nhất động không ai có thể soi mói, thế là làm cho mấy phu nhân các phủ chú ý, lặng lẽ thảo luận nói: “Nếu hắn không phải là người Nam Xương bên kia, thật muốn hứa nữ nhi cho hắn, đáng tiếc thật!”
Các cô nương của các phu nhân trong phủ, cũng rất xuất sắc, nhìn cũng có chút hiền lành. Các nàng ở đây tám chuyện, không hiểu sao những lời này lại bị truyền ra ngoài. Truyền đi truyền lại lại biến đổi, thay đổi thành mấy vị phu nhân muốn hứa nữ nhi cho Hạ Từ. Nhất thời làm cho mấy vị thiếu gia khó chịu, nói Hạ Từ có tài đức gì, thế mà được các phu nhân coi trọng như vậy. Đợi đến khi Chu Khuông Chính mời Tưởng Hoa An và Hạ Từ vào phủ dự tiệc thì mấy vị thiếu gia này cùng nhi tử Chu Khuông Chính có giao hảo (qua lại tốt), mọi người bàn bạc một lúc, liền mời vài cái văn nhân, cũng mang bái thiếp đến Chu phủ, chỉ muốn tìm cơ hội khó xử Hạ Từ. Ở trong bữa tiệc tranh cãi ầm ĩ, sau đó lại đấu thơ đấu văn, không nghĩ tới Hạ Từ cười trừ, nhất nhất đối đáp trôi chảy. Ngày hôm sau, Hạ Từ thi thố ở Chu phủ trở thành đề tài nổi bật truyền khắp Bắc Thành. Bởi vậy cũng có một ít văn nhân muốn đến dịch quán muốn đấu thơ, lợi dụng náo nhiệt, cũng có một số thiếu gia võ tướng cũng muốn đến dịch quán tìm Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan luận võ.
Quý Thư thấy Hạ Viên đọc xong bức thư, cười nói: “Chuyện đấu thơ văn này, đa số đều là đấu võ mồm, ai cao ai thấp, ngay lập tức cũng khó mà phán đoán. Người tìm Hoa An luận võ, bị hắn dùng một thương ra ngoài, việc phân cao thấp này cũng dễ phán quyết. ỷ vào uy thế của Tưởng Hoa An, tự nhiên Từ nhi cũng sẽ bị người xem trọng liếc mắt một cái, việc nổi bật này, vậy cũng đủ rồi.”
Các nàng ở đây nói chuyện, Thượng Tiệp phái người tới đón Hạ Viên, nói Thượng gia phu nhân đến đây, vì đã lâu không gặp Hạ Viên, nên muốn gặp. Quý Thư nghe vậy, vội lệnh nha đầu thu dọn đồ đạc, rồi dặn dò Hạ Viên: “Hiên nay các phủ đều làm xiêm y mùa xuân, con cũng nên tự tay làm một bộ cấp cho Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân tỏ lòng hiếu tâm. d dan`lqd*Về phần ta và phụ thân con, cũng không cần con vội. Hiện giờ con xuất giá rồi, chính là người phủ tướng quân, các việc đều lấy phủ Tướng quân làm đầu, Hạ phủ mới sau.” Nói xong nhìn thấy bọn nha đầu không có ở đây, lại lặng lẽ nói: “Không phải nương thấy con xuất giá rồi, sẽ không thân cận. Hiện giờ ca ca con còn chưa thú tẩu tử, nương có thương con, cũng không có ai nói tiếng nào. Nếu sau này ca ca con cưới tẩu tử, nương phải xử lỹ mọi chuyện công bằng, không thể tỏ rõ thương con hơn, cũng không thể đi đón con về ở thường xuyên được. Đến lúc đó, phu gia lại rất quan trọng, phu gia coi trọng con, con trở về Hạ phủ, không cần nương nói thế nào, lão thái thái và đám người phu nhân cũng nhìn con khác hẳn. Mặc kệ sau này tẩu tử con là người ra sao, cũng không dám xem thường con.” Nói xong, lại dặn dò bảo ban không ít lời khác nữa. Nói đến lúc Hạ Viên gật đầu cái rụp, lại bảo nàng đi đến chỗ đám người Hạ lão thái thái chào từ biệt, rồi tự mình đưa ra ngoài cửa phủ, nhìn nàng lên kiệu mới thôi!
Thượng gia phu nhân chính là tẩu tử Thượng Tiệp, vì thời gian này nữ nhi nàng Thượng Bảo Lan đang học thêu, lại học qua loa, rơi vào đường cùng đành tới nói một tiếng với Thượng Tiệp, nói muốn đưa nữ nhi qua phủ Tướng quân để cùng Hạ Viên và Trần Châu học thêu một thời gian. Tất nhiên Thượng Tiệp đáp ứng ngay, cười nói: “Bảo Lan cũng đã mười tuổi rồi, đến đây vừa vặn làm bạn cùng Viên nhi và Châu nhi.”
Thượng gia phu nhân cười nói: “Cũng đã mười tuổi rồi, hiện giờ vẫn còn tính trẻ con, đúng thật làm ta nóng lòng muốn chết.” Nói xong lại hỏi chuyện về của Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan, gật đầu nói: “Đến lúc đó khi Hoa An và Hoa Khoan trở lại, Bảo Lan tất nhiên không tốt lại nhiễu nàng dâu bọn chúng.”
“Hoa An gửi thư về, còn phải tháng sáu mới chính thức lên đường, cho dù thuyền đi nhanh, cũng phải tháng tám mới về tới. Bảo Lan cứ an tâm ở lại đi.” Thượng Tiệp nói xong, nghe nha đầu nói thiếu phu nhân đã trở về, cười bảo người đi ra ngoài giúp khuân vác hành lý.
Hạ Viên đi vào sảnh, bái kiến Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp, lại đi thỉnh an Thượng gia phu nhân, sau đó còn bị Thượng gia phu nhân giữ chặt nhìn xem.
“Ôi trời ơi, sao mấy tháng không gặp, thế mà lại cao không ít rồi!” Thượng gia phu nhân thấy Hạ Viên duyên dáng yêu kiều, không khỏi hỏi: “Là ăn cái gì, sao lại cao nhaanh như vậy hả?”
“Viên nhi chính là đang tuổi lớn, một tháng đã thay đổi rồi!” Thượng Tiệp tiếp lời: “Tẩu chưa gặp Châu nhi, khi về nhà mẹ đích thân nương nàng đón về Trần phủ, nhìn tới đã giật mình, chỉ ồn ào nói hai tháng không gặp, thế mà lại cao lên không ít. Hôm nay cũng phái người đi đón nàng trở về, đoán chắc tới rồi.”
Đang nói, Trần Châu cũng trở về, Thượng gia phu nhân nhìn, cũng cả kinh nói: “Người ta nói nữ nhi mười tám thay đổi lớn, kết quả này cũng không ngạc nheien. Lần trước khi thấy mặc Hạ Viên còn tròn tròn, lúc này ánh mắt cũng lớn, cằm cũng nhọn rồi, nhìn đích thực là xinh xắn.”
Hạ Viên ở bên cạnh nghe cười tủm tỉm, hì hì. Châu nhi mười bốn tuổi rồi, ngực ra ngực, eo ra eo, đợi Tưởng Hoa An nhìn bảo đảm giật mình.
Khi tối về phòng, Trần Châu lại đi tìm Hạ Viên, vào phòng nói: “Viên nhi, hôm nay trời lạnh, ta với muội ngủ cùng một chỗ thôi, còn muốn tám chuyện muội có muốn gì cứ nói đi.”
“Được được, ta đang cần một người làm ấm giường đấy!" Hạ tròn trêu ghẹo Trần Châu, cũng vội mờinàng lên trên giường, hai người nằm nói chuyện.
"Viên nhi, ta có chút phiền lòng đây!"d-dan*lqd* Trần Châu thở dài một hơi nói: "Vì lúc ta thành thân cùng Hoa Khoan ca ca đồ cưới không chuẩn bị, mẹ ta trong lòng băn khoăn, năm trước thừa dịp ta về nhà mẹ đẻ, lại cho ta vài món trang sức. Chuyện này không biết như thế nào, để cho Tam tẩu ta. Lần này ta về nhà, Tam tẩu ở sau lưng nói thầm nói mẹ ta đem thứ tốt để lại cho ta, không để lại cho con dâu. Còn nói cái gì mà nữ nhi gả đi ra ngoài chính là bát nước hất đi, ta thấy ngày về nhà mẹ, cũng không biết mưu đồ cái gì? Ta muốn biện bạch cùng tẩu ấy, lại sợ mẹ ta khó chịu, muốn trả trang sức lại cho ta nương, lại sợ mẹ ta thương cảm, ai!"
"Vẫn là mẹ ta nói đúng, ca ca chưa thú tẩu tử thì nàng đối với ta cũng không có gì, sau này cưới tẩu tử, thì không thể thể hiện quá rõ rệt đối ta rất tốt.” Hạ Viên cũng cảm thán một câu nói: "Không biết sau này ca ca ta sẽ lấy nữ hài dạng gì đây?”
Hai cái nói thầmmột ít chuyện khi về nhà mẹ đẻ, vì Trần Châu thấy Hạ Viên lấy tay gối lên đầu, nằm nghiêng, xiêm y mở rộng, trước ngực hơi hơi gồ lên, cười đáng khinh nói: “Nhìn cái dạng này của ngươi, ta mà là nam nhân, liền nhào tới."
Hạ Viên lấy lại tinh thần, buông hai tay, kéo cao chăn, nhìn trộm nhìn chỗ Trần Châu đang hở ra, cười hắc hắc nói: “Nhìn dạng này của ngươi, ta không phải nam nhân, cũng muốn nhào tới."
Hai người cười đùamột hồi, Trần Châu lại trầm mặc xuống, một lúc sau nói: "Viên nhi, tối hôm qua ta mơ thấy Khoan ca ca. Hôm nay, trong lòng cảm thấy vắng vẻ."
“Đây là ngươi nhớ hắn đó!” Hạ Viên cười nhìn Trần Châu nói: “Phu nhân phải gửi thư cho Hoa An bọn họ, tỷ cũng viết một phong thư cấp cho Khoan ca ca đi!”
“Ừm!” Trần Châu thấy Hạ Viên cười bỡn cợt, trừng nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhớ An ca ca à?"
Hạ Viên bật thốt lên nói: “Nhớ chứ, nhớ muốn chết rồi!”
Ở nơi Bắc Thành xa xôi, đêm hôm nay Tưởng Hoa An bỗng nhiên đánh vài cái hắt xì, nhất thời nắm chặt túi thơm Hạ Viên cho đến xuất thần.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook