1.
Lúc Tống Duyệt cầm báo cáo giám định thân nhân tới cửa cũng là ngày Tần gia đang tiến hành họp mặt gia đình mỗi tháng một lần.
Cô ta ủy khuất tố cáo mình mới là con gái ruột của Tần gia, mà tôi chẳng qua chỉ là thứ đồ giả tu hú chiếm tổ.
Mọi người trầm mặc, cũng không ai nhiệt liệt chào đón như cô ta đã nghĩ.
"Đây là bằng chứng, con thật sự là con gái của Tần gia mà." Tống Duyệt có chút sốt ruột, cô ta đặt báo cáo giám định thân nhân lên bàn, nhưng ngoài ý muốn là không ai chủ động đi lấy nó.
Ông nội Tần đức cao vọng trọng không nói gì, tất nhiên người Tần gia cũng sẽ không ai dám lên tiếng.
Đợi đến khi cô ta sắp chịu không nổi luồng không khí áp bức này, lúc này ông nội Tần mới bố thí liếc mắt nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn, gật gật đầu.
Lúc này, những người khác mới lục tục mở miệng.
"Duyệt Duyệt phải không? Trở về là tốt rồi." Niềm vui vừa mới lộ ra trên mặt Tống Duyệt đột nhiên cứng đờ, sự tình phát triển không hề giống như cô ta đã nghĩ.
Không một ai hỏi cô ta có chịu ủy khuất khi lưu lạc bên ngoài hay không, cũng không có ai an ủi, thậm chí không có lời hỏi thăm dư thừa nào, chứ đừng nói đến việc xử lí thiên kim giả là tôi đây.
2.
"Ông nội, là cô ta cướp đi thân phận của con, hại con lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ sở như vậy!" Tống Duyệt bất ngờ đứng dậy, vẻ mặt phẫn hận chỉ vào tôi.
Huyết mạch Tần gia đã tiếp thêm sức mạnh cho cô ta.
Ông nội Tần không lên tiếng, thậm chí ông còn lười nhấc mí mắt lên, người Tần gia tất nhiên càng không dám mở miệng nói gì.
Tống Duyệt dường như vẫn chưa chú ý tới tình cảnh cô độc của chính mình, ngay cả cha mẹ ruột cũng chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt không vui không buồn nhìn về phía cô ta.
"Dẫn Tống tiểu thư xuống đi." Anh trai đang đứng bên cạnh tôi đột nhiên mở miệng, anh không có hứng thú thưởng thức trò khôi hài nhàm chán này.
Chẳng mấy chốc có người đi lên kéo cô ta xuống.
"Dựa vào cái gì chứ! Nó mới là người nên rời khỏi nơi này!" Không ai đáp lại cô ta, lúc này Tống Duyệt thật sự không thể tin nổi, không ai lên tiếng vì cô ta sao?
Tầm mắt của cô ta đảo quanh một vòng, ai ai cũng đều mang vẻ mặt bình tĩnh thong dong, toàn thân đều tản ra sự quý phái hoàn toàn bất đồng với cô ta, bao gồm thiên kim giả là tôi.
Cô ta hình như còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị cái liếc mắt thờ ơ của tôi quét qua nên im thin thít.
Cô ta tất nhiên không thể đấu lại với người được lớn lên trong vinh hoa phú quý là tôi đây. Huống chi, hôm nay cô ta vì muốn diễn vở kịch nhàm chán này mà cố ý làm khiến mình đáng thương chật vật.
Vốn dĩ muốn dùng huyết mạch thân tình khiến cả nhà đau lòng cho chính mình nhưng tình cảnh hiện tại của cô ta thật xa lạ, lúng túng làm sao.
Tôi nhìn khuôn mặt đang vô cùng khó chịu và không cam lòng kia, sau đó bắt đầu suy đoán cô ta đang tính toán cái gì.
Đột nhiên có người đụng nhẹ vào tôi, là Tần Triệt, cũng là người vừa rồi mở miệng sai người đưa Tống Duyệt ra chỗ khác.
3.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh.
"Chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn mà thôi, không cần để tâm." Vẻ mặt anh lạnh nhạt, thật giống như người mà anh nói là chỉ là một người xa lạ chứ không phải là em gái ruột có quan hệ huyết thống với mình.
"Tất nhiên." Tôi có đủ tự tin để nói ra hai chữ này, Tần gia sẽ không bởi vì một đứa con gái ruột thịt đột nhiên xuất hiện mà từ bỏ người thừa kế họ đã bồi dưỡng nhiều năm.
"Kiêu Dương, đi theo ông." Ông nội đứng dậy, xua tay ngỏ ý không cần ai đỡ ông, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi.
"Vâng, thưa ông nội." Tôi gật đầu, sau đó tiến lên đỡ ông.
Đêm đó, đèn thư phòng sáng rất lâu, tất cả mọi người đều hiểu rõ, bố cục, địa vị trong gia đình không có thay đổi gì quá lớn.
Sự xuất hiện của Tống Duyệt cũng không có dấy lên đợt sóng nào. Tần gia tuy rằng thừa nhận thân phận của cô ta, nhưng thế thì sao chứ, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Tôi vẫn là sự lựa chọn số một cho vị trí người thừa kế Tần gia, không một ai có thể làm lung lay địa vị, quyền lực của tôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tống Duyệt quả thực vẫn có chút bản lĩnh, sống trong một gia tộc lớn như Tần gia, đừng bao giờ dùng đến ván bài tình thân hay tình cảm, điều họ quan tâm vĩnh viễn chỉ là lợi ích và giá trị, tình cảm đối với bọn họ chỉ là chút gia vị để cuộc sống bớt nhàm chán mà thôi. Nhưng có một điều khá thú vị là trong khoảng thời gian Tống Duyệt về nhà, cô ta ấy thế mà có thể khiến mẹ Tần cười rất nhiều.
Cô ta hay làm nũng với mọi người, xét về phương diện lấy lòng, cô ta quả thật giỏi hơn tôi đấy.
Ngoại trừ xung đột vào ngày đầu tiên về nhà, còn lại tháng ngày sau đó cô ta an phận hơn nhiều, xét thấy cô ta ngoan ngoãn hiền lành, người Tần gia cũng đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Cho đến khi…
Vào một buổi sáng sớm nọ, một tiếng động ở cầu thang đánh thức mọi người Tần gia.
Thiếu nữ váy trắng mang vẻ mặt đau đớn khổ sở nằm sõng soài ở đầu cầu thang, xung quanh là các mảnh vỡ từ bình hoa, dưới thân tràn ra máu tươi, mà ở trên cầu thang, tôi lấy vị thế cao ngạo, tư thái ngạo nghễ đứng từ trên cao mặt không đổi sắc nhìn cô ta...
4.
"Mẹ ơi, con đau quá." Đầu tiên cô ta không vội vạch trần tôi mà nhìn về phía mọi người, sau đó nước mắt đảo quanh hốc mắt, ủy khuất mở miệng.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, sau đó vội vàng nhấc điện thoại gọi bác sĩ.
"Hãm hại?" Tần Triệt đứng bên cạnh tôi, anh nhíu mày hỏi.
Với tình hình vừa rồi, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không bình thường.
Tôi mím môi nhìn Tống Duyệt thương tích đầy mình nằm ở đó, sau đó lắc đầu, ít nhất thì cô ta cũng không trực tiếp mở miệng hãm hại tôi.
Chỉ là lúc đi ngang qua tôi, cô ta "không cẩn thận" từ trên cầu thang lăn xuống, ở đây đều có camera, cô ta chắc chắn sẽ không ngu xuẩn đến mức vu oan là tôi đẩy.
"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Mẹ Tần, Thẩm Tố Tâm cau mày chạy đến bên cạnh cô ta. Bà có chút do dự, bây giờ xung quanh đều là mảnh vỡ bình hoa, có vài mảnh bị dính vào da thịt, bị máu tươi nhuộm đỏ thảm không nỡ nhìn, sắc mặt Tống Duyệt càng ngày càng tái nhợt.
Thẩm Tố Tâm không biết cô ta bị thương ở đâu cũng như tình huống nghiêm trọng đến mức nào, trước khi bác sĩ tới bà không dám chạm vào cô ta.
Nhưng Tống Duyệt lại không quan tâm điều đó, đây chính là thời điểm tốt để mọi người đau lòng cho cô ta.
Cô ta khó khăn giơ tay nắm góc áo Thẩm Tố Tâm, Thẩm Tố Tâm có chút nhíu mày không hiểu lắm.
"Mẹ..."
"Đừng nói nữa, bác sĩ sẽ tới ngay thôi." Thẩm Tố Tâm ngăn cô ta, lời nói đã đến bên môi Tống Duyệt chưa kịp nói ra đã nuốt xuống.
"Đi qua xem một chút?" Tần Triệt thấy tôi vẫn nhìn liền đề nghị, tôi gật đầu đồng ý.
"Đừng tới đây!"
"Đừng tới đây."
Hai câu đồng thanh, một câu đến từ Tống Duyệt, câu còn lại đến từ mẹ Tần.
Giọng điệu Tống Duyệt vô cùng kích động, dường như rất kiêng kỵ tôi.
Bước chân của tôi chợt dừng lại. Tần Triệt vẫn mang vẻ mặt không sợ hãi đi tới.
"Chậc, lại đây nào, sao thế?" Anh hơi khom lưng, trào phúng nhìn Tống Duyệt.
Lúc Tống Duyệt sắp không kiên trì được nữa thì xe cứu thương đến.
5.
"Cẩn thận mảnh vỡ dưới chân, đợi dì dọn xong thì con hẵng đi xuống." Trước khi rời đi, Thẩm Tố Tâm đột nhiên quay đầu nói một câu.
Đây dường như là lời giải thích cho việc lúc nãy tôi đột nhiên dừng bước, tôi ngẩn người, có chút lúng túng.
Mặc dù là quan hệ mẹ con trong nhiều năm nhưng thực ra giữa tôi và bà cũng không thân quen cho lắm.
Từ nhỏ tôi đã được ông nội tự mình bồi dưỡng để trở thành người thừa kế. Người Tần gia từ trước đến nay đối với mấy cái tình cảm gì đó rất thờ ơ và lãnh đạm, chỉ khi nào trong nhà có sự kiện trọng đại mới có thể tụ tập nói chuyện với nhau.
Thời gian tôi và bọn họ ở cùng một chỗ rất ít, tất nhiên cũng không có tình cảm sâu sắc gì, lúc gặp mặt cũng chỉ khách sáo nói đôi ba câu mà thôi.
"Sao đấy? Sao lại đứng đây ngơ ngẩn thế này?" Tần Triệt tiến lại gần đụng vào bả vai tôi.
"Anh thật ồn." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc phê bình.
Ý cười trên mặt Tần Triệt cứng đờ, anh có chút xấu hổ ho khan vài cái.
Anh nhìn về phía trước suy ngẫm một hồi, sau đó đột nhiên bày ra bộ dạng thành thục vỗ vỗ bả vai tôi: "Kiêu Dương, Tần gia sau này đều phải dựa vào em rồi."
Tôi có chút ghét bỏ liếc anh một cái, không nói gì.
6.
Sau khi Tống Duyệt bị thương, Thẩm Tố Tâm vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cô ta, người nhà họ Tần lúc này mới cảm giác có chút chân thật.
Tần gia có thêm một đứa con gái ruột thịt, hơn nữa đây rõ ràng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Chuyện bị thương ngoài ý muốn kia, tuy rằng không có kết luận, nhưng bất kể là tôi vì kiêng kỵ nên làm tổn thương Tống Duyệt hay là Tống Duyệt không cam lòng hãm hại tôi, ít nhất có thể nói lên rằng giữa chúng tôi không hòa thuận, Tần gia phải làm thế nào mới có thể cân bằng quan hệ giữa con gái nuôi và con gái ruột?
Tuy rằng địa vị trước mắt nhìn qua cũng không có gì thay đổi, nhưng đứng giữa huyết thống và năng lực, ai có thể đoán được tâm tư của người bề trên?
Và rồi có đợt sóng ngầm bắt đầu trào dâng, có người đang chờ thời cơ rình mò, chờ đợi mâu thuẫn bộc phát mà nhảy vào...
Bình luận facebook