Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Tìm mèo con
Cô như muốn ngã quỵ xuống đất... làm sao?
Chẳng phải Húc Dương nói rằng hành lí của cô bị Giai Kỳ đốt hết rồi sao?
Suy đi nghĩ lại thì tại sao anh lại có bằng đại học nhanh chóng như thế...
Bên kia, Húc Dương khoá cửa trong lại, hét lớn vào mặt Hứa Giai Kỳ:
-Tại sao lại nói những thứ này ra?
-Dương tổng, anh sợ mất cô ta à?
-Không phải việc của cô, đừng bao giờ bén xén chuyện này trước mặt mèo con của tôi.
-Dương tổng,anh không cần sợ. Cô ta không có thì có tôi.... Đàn ông các anh chỉ thích cảm giác mới...vậy thử nghĩ tôi có hợp không?
Nói rồi ả lại vuốt ve mặt anh, chân bẳt chéo lộ vòng ba đang o ép bởi chiếc váy bó sát kia!
-Tránh!!
-Thử tôi xem?
-Tôi không hứng thú với đồ người khác đã sử dụng.
-Vậy hoá ra cô ta là cừu non... trong khi.. anh là tên sói già trên toàn bộ mặt diện?
-Rốt cuộc cô muốn thứ gì hả?
-30% của Đại Thắng..
-Ha, cô có tư cách thế à?
-Cừu non kia là tôi đưa đến cho anh, cũng có nghĩa tôi có thể lấy lại. Việc anh ký hợp đồng kia không có chút gì gọi là lợi dụng cả, đặc biệt là lợi nhuận càng không! Vậy... sao anh có nhiều đặc ân thế? Dù sao cô ta cũng là em gái của Hàn Minh Huân mà, kẻ thù không bao giờ chung đội của anh...
-Chuyện này không phải của cô!
-Giờ... anh sẽ...không tìm được cô ấy nữa đâu!
Giai Kỳ cười gian, đưa anh xem điện thoại của mình... hình ảnh Tiểu Y đang mê man vì bị trúng thuốc.. đang không đứng vững.
Húc Dương đập mạnh lên bàn khiến ả đang tựa trên bàn bị giật thột mà suýt té.
-Đừng ngu dại làm vậy, tôi sẽ không nương tay với Hứa thị đâu.
-Ha, có vẻ anh chưa biết đối thủ của anh ở Bắc Kinh này nhỉ? Mới rồi đã động đến người của Hứa Giai Kỳ tôi đây.. còn lên mặt thế à?
-Rốt cuộc là cô muốn gì?
-30%!
-Tiểu Y giữ con dấu của công ry.
-Ha, anh tưởng tôi là trẻ con à? Loại như anh không biết có đang xây thành phố dưới lòng đất không ấy!
-Vậy tùy cô tin hay không!
Nói rồi anh chạy thẳng sang phòng làm việc của Tiểu Y... nhưng rồi... căn phòng trống vắng không thấy bóng của cô đâu.
Húc Dương liền chạy đi tìm Việt. Anh nói với giọng lạnh băng...
-Cắt hợp đồng với Hứa thị. Đăng nhập vị trí của Tiểu Y cho tôi.
Việt hơi đơ nhưng lại nhanh chóng làm theo.
Đúng như anh dự đoán, Tiểu Y nằm trong phạm vi của Hứa thị. Anh rút điện thoại ra, gọi vài cuộc gọi.
-Việt, tung sản phẩm mới của tập đoàn Hứa thị lên thị trường. Ta sẽ cắt toàn bộ con đường cho cô ta khỏi chạy.
Nói rồi anh xuống tầng hầm, phóng chiếc Ferrari đời mới như bay... và mất hút..
Phía trước Húc Dương là địa bàn của Hứa thị - 1/4 vùng đất Bắc Kinh này.
Anh vô thức lấy trong túi điếu thuốc lá, bật quẹt đốt lên và đứng đó hút.
Bây giờ đã gần 5 giờ chiều rồi...
Bỗng phía sau anh vô cùng ồn ào... là tiếng động cơ của rất nhiều xe hơi.
-Này, có con mèo nhỏ của cậu thì tự kiếm đi chứ! Bắt bọn tôi đến nữa là sao?
-Có chút rắc rối, mọi người ở đây lâu năm thì phải giúp tôi đi chứ?
-Vâỵ biết điều chút đi ông.
Nói rồi đám người kia bước vào khu đất nguy cơ đánh nhao caoo ????
-Umm... đây là..
Phía bên này, Tiểu Y đang mơ màng tỉnh giấc... nhưng cô bắt đầu sợ hãi khi nhận ra rằng mình đang bị trói...
-Lâu rồi không gặp, người yêu cũ của tôi!
-Đoàn Lăng Phong?
-Vẫn nhớ tên tôi à?
-Ha.. cái tên giẻ rách ấy phải nhớ để con tôi không mang tên đó chứ!
Đoàn Lăng Phong nghe vậy thì như tự vả vào mặt, tiến đến lôi tóc cô lên, nặng giọng :
-Vâỵ cô thì sao? Vừa oán trách tôi cắm sừng cô mà đã kè kè bên người nắm giữ 3/4 vùng đất Bắc Kinh này chỉ trong 2 tháng...
-Vâỵ anh thì sao? Gia đình tôi vừa phá sản đã ôm chân Hứa thị...
-Tôi và cô đều là vì kế sinh nhai. Có điều.. từ khi chơi đùa với cô, tôi chưa được nhận cái gì cả... làm sao đây nhỉ?
Nói rồi hắn vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô...
-Tranh thủ Hứa Giai Kỳ chưa về, tôi nên thưởng thức cô một chút nhỉ?
-Tên vô lại!
Vừa hay hắn lướt qua môi cô liền bị cô cắn một miếng khiến mặt mày cau có, la lên.
-Con khốn này!
Anh hất mạnh làm cô chao đao té khỏi ghế, cơ thể vì bị trói khiến từ hành động giữ mình vô cùng khơ khăn khiến cô sợ hãi trước người đàn ông kinh tởm này...
-Đừng lại gần tôi!
Bên ngoài, Húc Dương cùng nhóm bạn của mình đi vào quán bar này, qua một lúc giới thiệu lai lịch, đe doạ các kiểu thì Húc Dương đã có thể nắm quyền ở đât khách này. Nhóm bạn của anh cũng lôi ra vài cây súng lục, bỏ đạn vào như....
Phía bên này, Tiểu Y đã bị xé hết bộ vest công sở, trên người chỉ còn mảnh lót che những nơi tất yếu.
Tay cô bị ấn định trên đỉnh đầu, chân thì không thể cử động vì tên khốn nạn kia đã đè chân cô rồi!
Cô bật khóc, khóc nhưng không thể la lên, cô cảm thấy mình thật nhục nhã và dơ bẩn... thà cô cùng với Húc Dương vì anh nói rằng cô là lần đầu... dẫu không tin nhưng trong lòng cũng nhẹ đi còn tên này... biết bao người qua đường rồi chứ?
Chẳng phải Húc Dương nói rằng hành lí của cô bị Giai Kỳ đốt hết rồi sao?
Suy đi nghĩ lại thì tại sao anh lại có bằng đại học nhanh chóng như thế...
Bên kia, Húc Dương khoá cửa trong lại, hét lớn vào mặt Hứa Giai Kỳ:
-Tại sao lại nói những thứ này ra?
-Dương tổng, anh sợ mất cô ta à?
-Không phải việc của cô, đừng bao giờ bén xén chuyện này trước mặt mèo con của tôi.
-Dương tổng,anh không cần sợ. Cô ta không có thì có tôi.... Đàn ông các anh chỉ thích cảm giác mới...vậy thử nghĩ tôi có hợp không?
Nói rồi ả lại vuốt ve mặt anh, chân bẳt chéo lộ vòng ba đang o ép bởi chiếc váy bó sát kia!
-Tránh!!
-Thử tôi xem?
-Tôi không hứng thú với đồ người khác đã sử dụng.
-Vậy hoá ra cô ta là cừu non... trong khi.. anh là tên sói già trên toàn bộ mặt diện?
-Rốt cuộc cô muốn thứ gì hả?
-30% của Đại Thắng..
-Ha, cô có tư cách thế à?
-Cừu non kia là tôi đưa đến cho anh, cũng có nghĩa tôi có thể lấy lại. Việc anh ký hợp đồng kia không có chút gì gọi là lợi dụng cả, đặc biệt là lợi nhuận càng không! Vậy... sao anh có nhiều đặc ân thế? Dù sao cô ta cũng là em gái của Hàn Minh Huân mà, kẻ thù không bao giờ chung đội của anh...
-Chuyện này không phải của cô!
-Giờ... anh sẽ...không tìm được cô ấy nữa đâu!
Giai Kỳ cười gian, đưa anh xem điện thoại của mình... hình ảnh Tiểu Y đang mê man vì bị trúng thuốc.. đang không đứng vững.
Húc Dương đập mạnh lên bàn khiến ả đang tựa trên bàn bị giật thột mà suýt té.
-Đừng ngu dại làm vậy, tôi sẽ không nương tay với Hứa thị đâu.
-Ha, có vẻ anh chưa biết đối thủ của anh ở Bắc Kinh này nhỉ? Mới rồi đã động đến người của Hứa Giai Kỳ tôi đây.. còn lên mặt thế à?
-Rốt cuộc là cô muốn gì?
-30%!
-Tiểu Y giữ con dấu của công ry.
-Ha, anh tưởng tôi là trẻ con à? Loại như anh không biết có đang xây thành phố dưới lòng đất không ấy!
-Vậy tùy cô tin hay không!
Nói rồi anh chạy thẳng sang phòng làm việc của Tiểu Y... nhưng rồi... căn phòng trống vắng không thấy bóng của cô đâu.
Húc Dương liền chạy đi tìm Việt. Anh nói với giọng lạnh băng...
-Cắt hợp đồng với Hứa thị. Đăng nhập vị trí của Tiểu Y cho tôi.
Việt hơi đơ nhưng lại nhanh chóng làm theo.
Đúng như anh dự đoán, Tiểu Y nằm trong phạm vi của Hứa thị. Anh rút điện thoại ra, gọi vài cuộc gọi.
-Việt, tung sản phẩm mới của tập đoàn Hứa thị lên thị trường. Ta sẽ cắt toàn bộ con đường cho cô ta khỏi chạy.
Nói rồi anh xuống tầng hầm, phóng chiếc Ferrari đời mới như bay... và mất hút..
Phía trước Húc Dương là địa bàn của Hứa thị - 1/4 vùng đất Bắc Kinh này.
Anh vô thức lấy trong túi điếu thuốc lá, bật quẹt đốt lên và đứng đó hút.
Bây giờ đã gần 5 giờ chiều rồi...
Bỗng phía sau anh vô cùng ồn ào... là tiếng động cơ của rất nhiều xe hơi.
-Này, có con mèo nhỏ của cậu thì tự kiếm đi chứ! Bắt bọn tôi đến nữa là sao?
-Có chút rắc rối, mọi người ở đây lâu năm thì phải giúp tôi đi chứ?
-Vâỵ biết điều chút đi ông.
Nói rồi đám người kia bước vào khu đất nguy cơ đánh nhao caoo ????
-Umm... đây là..
Phía bên này, Tiểu Y đang mơ màng tỉnh giấc... nhưng cô bắt đầu sợ hãi khi nhận ra rằng mình đang bị trói...
-Lâu rồi không gặp, người yêu cũ của tôi!
-Đoàn Lăng Phong?
-Vẫn nhớ tên tôi à?
-Ha.. cái tên giẻ rách ấy phải nhớ để con tôi không mang tên đó chứ!
Đoàn Lăng Phong nghe vậy thì như tự vả vào mặt, tiến đến lôi tóc cô lên, nặng giọng :
-Vâỵ cô thì sao? Vừa oán trách tôi cắm sừng cô mà đã kè kè bên người nắm giữ 3/4 vùng đất Bắc Kinh này chỉ trong 2 tháng...
-Vâỵ anh thì sao? Gia đình tôi vừa phá sản đã ôm chân Hứa thị...
-Tôi và cô đều là vì kế sinh nhai. Có điều.. từ khi chơi đùa với cô, tôi chưa được nhận cái gì cả... làm sao đây nhỉ?
Nói rồi hắn vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô...
-Tranh thủ Hứa Giai Kỳ chưa về, tôi nên thưởng thức cô một chút nhỉ?
-Tên vô lại!
Vừa hay hắn lướt qua môi cô liền bị cô cắn một miếng khiến mặt mày cau có, la lên.
-Con khốn này!
Anh hất mạnh làm cô chao đao té khỏi ghế, cơ thể vì bị trói khiến từ hành động giữ mình vô cùng khơ khăn khiến cô sợ hãi trước người đàn ông kinh tởm này...
-Đừng lại gần tôi!
Bên ngoài, Húc Dương cùng nhóm bạn của mình đi vào quán bar này, qua một lúc giới thiệu lai lịch, đe doạ các kiểu thì Húc Dương đã có thể nắm quyền ở đât khách này. Nhóm bạn của anh cũng lôi ra vài cây súng lục, bỏ đạn vào như....
Phía bên này, Tiểu Y đã bị xé hết bộ vest công sở, trên người chỉ còn mảnh lót che những nơi tất yếu.
Tay cô bị ấn định trên đỉnh đầu, chân thì không thể cử động vì tên khốn nạn kia đã đè chân cô rồi!
Cô bật khóc, khóc nhưng không thể la lên, cô cảm thấy mình thật nhục nhã và dơ bẩn... thà cô cùng với Húc Dương vì anh nói rằng cô là lần đầu... dẫu không tin nhưng trong lòng cũng nhẹ đi còn tên này... biết bao người qua đường rồi chứ?
Bình luận facebook