Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Đồ bệnh hoạn (H+)
Húc Dương gầm mặt đứng dậy. Kéo Tiểu Y ra khỏi ghế. Áp cô sát tường:
\-Ha! Vậy đó là ý của cô ư? Tỏ vẻ thanh cao à?
Lý Húc Dương khoá môi cô ngay lập tức khiến cô sợ hãi vùng vằng thoát khỏi anh.
Một tay khoá chặt tay của Tiểu Y trên định đầu, một tay mò mẩn kéo set đầm của cô xuống.
Tiểu Y sợ hãi nhưng chẳng thể la lên vì Húc Dương vẫn khoá môi cô. Anh càn quét hết vị ngọt trong miệng cô.
Chiếc đầm mới tinh đã rớt xuống đất, trên người chỉ còn đồ lót che những chỗ cần thiết.
Đây là lần thứ hai trong ngày anh ăn cô.
Húc Dương hôn cô đến khi cả hai sắp ngạt thở và cô cắn môi anh mới buông nhau ra.
\-Dừng lại ngay! Nếu không tôi sẽ cắn lưỡi ngay tại đây cho anh xem đó!
\- Cứ việc, nhưng đâu biết được cô làm nổi không?!
Đúng như lời anh nói, Tiểu Y không có gan làm việc đó. Không dám! Đơn giản thôi, vì cô sợ đau.
Tay vẫn bị khoá trên đỉnh đầu cô lại tiếp tục đe doạ anh để dừng hành vi đồi bại này:
\- Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ la lên đó!
\-Dù có người cũng không có ai giúp cô đâu...
Nói xong Húc Dương gỡ nút áo ngực của cô ra, giật mạnh khiến áo bị đứt thành hai mảnh.
Tiểu Y vừa hét vừa khóc, chân siết chặt tránh để Húc Dương xâm phạm.
Biết ý định của Tiểu Y, anh cúi người cắn nhẹ vào một bên ngực khiến cô rùng mình mất cảnh giác. Thừa thắng xông lên, Húc Dương tách được hai chân của Tiểu Y, nhanh chóng để một chân của mình vào giữ cố định.
\-Thả tôi ra! Hức...hức... Đồ bênh hoạn!
Lý Húc Dương không quan tâm, cơ thể của cô là tuyệt vời nhất, nó khiến anh mê đắm trong những cảnh xuân từng có của anh, làm anh không muốn thoát ra tí nào.
\-Đừng mà! Tôi xin anh ... tôi van anh đấy! Huhu... nhục nhã lắm rồi...
\-Nhục? Tối qua tôi đã giúp cô rất thoả mãn mà? Lúc đó...\-Húc Dương kéo quần của mình xuống. \- cô rất hưởng thụ đấy...
Giọng nói của anh thật tà mị, câu dẫn cô phải nghe theo anh:
\-Có muốn trải nghiệm lại cảm giác ấy không?
Tiểu Y mệt lã vì vừa khóc vừa hét, lúc nãy còn gắng sức đẩy anh ra nên giờ không còn sức lực phản kháng nữa rồi...
Nơi đó thật to, lát nữa nó sẽ đâm sâu vào trong cô. Tiểu Y nhìn cái ấy mà sợ hãi....
Lý Húc Dương đánh lạc hướng cô một cách điêu luyện. Miệng thì cắn vào tai cô khiến coi rùng mình, tay thì tiến vào vùng tam giác bí mật của cô mò mẩn càn quét trong coi
\-Ahh\~\~\~..
Đau! Lại đau rồi...
Tiểu Y cảm nhận rõ ở dưới rất đau, đau đến mức siết chặt cái ngón tay tinh nghịch đang xâm phạm kia không cử động được...
\-Ngoan nào! Thả lỏng ra... đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.
Anh vuốt nhẹ eo cô khiến cô sợ hãi. Biện pháp mạnh?
\- Đã lỡ thì làm cho chót chứ?
Cơ thể Tiểu Y ngày càng run, không phải lạnh... mà vì tay của Húc Dương...
\-Chặt thật... \- Anh cũng hưởng thụ \- chỉ là ngón tay cô mà cô cũng không tha à? Mê người thật đấy... ha\~
Hai cơ thể cứ quấn lấy nhau tăng độ ấm giữa ngày cuối năm.
Một lúc để tay yên không chu du trên người Tiểu Y thì cô mới từ từ thả lỏng cơ thể theo lời anh. Rút ra ngón tay đầy chất dịch nhờn, Húc Dương liếm thử:
\- Ngọt lắm đó... muốn thử không?
\-Nước...
Nước ư? Mò lại chiếc uống một ly rượu vang. Anh quay lại hôn cô ngấu nghiến, miệng anh của chỉ có mùi rượu cũng khiến cô say hơn. Phần rượu còn lại trong ly, Húc Dương đổ lên ngực cô rồi liếm. Bây giờ anh buông tay cô ra, giữ lấy chân cô, kéo lên ngang hông anh. Hoàng tử “bé” kia không báo trước đâm thẳng vào hoa nguyệt của cô.
\-Ah\~\~\~ ừhm\~\~
Hai người khẽ rên lên, cô cuốn hút anh thật chặt..
\-Ah\~ đau.. hức hức...
Xoa dịu cô bằng nụ hôn nồng thắm.
Còn cô như một tình nhân đang hưởng thụ sự nam tính của anh
Anh nhích mình ra ngoài một chút rồi dồn hết lực đẩy thật mạnh vào trong cô thêm lần nữa.
\-Thật kích thích! Tuyệt lắm mèo con của tôi!
\#Cốc cốc\#
\- Boss ơi! Lão gia cho gọi anh về Lý gia..
Anh bắn hết nòng nọc vào trong rồi rút ra kết thúc cuộc chiến ân ái.
\-Được rồi!
Thả người Tiểu Y ra rồi mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Anh vẫn còn nhận được dư âm của sực sung sướng đến tột độ kia.
Tiểu Y không đứng nỗi nữa rồi!
Khi anh thả cô ra để chỉnh quần áo thì cô trượt theo tường ngồi khuỵu xuống, thất thần... nước mặt rơi lã chã
\- Tôi chọc giận anh à?
\- Uhm.
Uhm một tiếng, cúi xuống mặc đồ cho cô rồi bế cô lên
\- Tôi đã chọc gì?
\-Không cần biết!
Anh bế cô ra xe, chở cô đến một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, cẩn thận khoá trái cửa rồi phóng xe đến Lý gia.
\-Ha! Vậy đó là ý của cô ư? Tỏ vẻ thanh cao à?
Lý Húc Dương khoá môi cô ngay lập tức khiến cô sợ hãi vùng vằng thoát khỏi anh.
Một tay khoá chặt tay của Tiểu Y trên định đầu, một tay mò mẩn kéo set đầm của cô xuống.
Tiểu Y sợ hãi nhưng chẳng thể la lên vì Húc Dương vẫn khoá môi cô. Anh càn quét hết vị ngọt trong miệng cô.
Chiếc đầm mới tinh đã rớt xuống đất, trên người chỉ còn đồ lót che những chỗ cần thiết.
Đây là lần thứ hai trong ngày anh ăn cô.
Húc Dương hôn cô đến khi cả hai sắp ngạt thở và cô cắn môi anh mới buông nhau ra.
\-Dừng lại ngay! Nếu không tôi sẽ cắn lưỡi ngay tại đây cho anh xem đó!
\- Cứ việc, nhưng đâu biết được cô làm nổi không?!
Đúng như lời anh nói, Tiểu Y không có gan làm việc đó. Không dám! Đơn giản thôi, vì cô sợ đau.
Tay vẫn bị khoá trên đỉnh đầu cô lại tiếp tục đe doạ anh để dừng hành vi đồi bại này:
\- Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ la lên đó!
\-Dù có người cũng không có ai giúp cô đâu...
Nói xong Húc Dương gỡ nút áo ngực của cô ra, giật mạnh khiến áo bị đứt thành hai mảnh.
Tiểu Y vừa hét vừa khóc, chân siết chặt tránh để Húc Dương xâm phạm.
Biết ý định của Tiểu Y, anh cúi người cắn nhẹ vào một bên ngực khiến cô rùng mình mất cảnh giác. Thừa thắng xông lên, Húc Dương tách được hai chân của Tiểu Y, nhanh chóng để một chân của mình vào giữ cố định.
\-Thả tôi ra! Hức...hức... Đồ bênh hoạn!
Lý Húc Dương không quan tâm, cơ thể của cô là tuyệt vời nhất, nó khiến anh mê đắm trong những cảnh xuân từng có của anh, làm anh không muốn thoát ra tí nào.
\-Đừng mà! Tôi xin anh ... tôi van anh đấy! Huhu... nhục nhã lắm rồi...
\-Nhục? Tối qua tôi đã giúp cô rất thoả mãn mà? Lúc đó...\-Húc Dương kéo quần của mình xuống. \- cô rất hưởng thụ đấy...
Giọng nói của anh thật tà mị, câu dẫn cô phải nghe theo anh:
\-Có muốn trải nghiệm lại cảm giác ấy không?
Tiểu Y mệt lã vì vừa khóc vừa hét, lúc nãy còn gắng sức đẩy anh ra nên giờ không còn sức lực phản kháng nữa rồi...
Nơi đó thật to, lát nữa nó sẽ đâm sâu vào trong cô. Tiểu Y nhìn cái ấy mà sợ hãi....
Lý Húc Dương đánh lạc hướng cô một cách điêu luyện. Miệng thì cắn vào tai cô khiến coi rùng mình, tay thì tiến vào vùng tam giác bí mật của cô mò mẩn càn quét trong coi
\-Ahh\~\~\~..
Đau! Lại đau rồi...
Tiểu Y cảm nhận rõ ở dưới rất đau, đau đến mức siết chặt cái ngón tay tinh nghịch đang xâm phạm kia không cử động được...
\-Ngoan nào! Thả lỏng ra... đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.
Anh vuốt nhẹ eo cô khiến cô sợ hãi. Biện pháp mạnh?
\- Đã lỡ thì làm cho chót chứ?
Cơ thể Tiểu Y ngày càng run, không phải lạnh... mà vì tay của Húc Dương...
\-Chặt thật... \- Anh cũng hưởng thụ \- chỉ là ngón tay cô mà cô cũng không tha à? Mê người thật đấy... ha\~
Hai cơ thể cứ quấn lấy nhau tăng độ ấm giữa ngày cuối năm.
Một lúc để tay yên không chu du trên người Tiểu Y thì cô mới từ từ thả lỏng cơ thể theo lời anh. Rút ra ngón tay đầy chất dịch nhờn, Húc Dương liếm thử:
\- Ngọt lắm đó... muốn thử không?
\-Nước...
Nước ư? Mò lại chiếc uống một ly rượu vang. Anh quay lại hôn cô ngấu nghiến, miệng anh của chỉ có mùi rượu cũng khiến cô say hơn. Phần rượu còn lại trong ly, Húc Dương đổ lên ngực cô rồi liếm. Bây giờ anh buông tay cô ra, giữ lấy chân cô, kéo lên ngang hông anh. Hoàng tử “bé” kia không báo trước đâm thẳng vào hoa nguyệt của cô.
\-Ah\~\~\~ ừhm\~\~
Hai người khẽ rên lên, cô cuốn hút anh thật chặt..
\-Ah\~ đau.. hức hức...
Xoa dịu cô bằng nụ hôn nồng thắm.
Còn cô như một tình nhân đang hưởng thụ sự nam tính của anh
Anh nhích mình ra ngoài một chút rồi dồn hết lực đẩy thật mạnh vào trong cô thêm lần nữa.
\-Thật kích thích! Tuyệt lắm mèo con của tôi!
\#Cốc cốc\#
\- Boss ơi! Lão gia cho gọi anh về Lý gia..
Anh bắn hết nòng nọc vào trong rồi rút ra kết thúc cuộc chiến ân ái.
\-Được rồi!
Thả người Tiểu Y ra rồi mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Anh vẫn còn nhận được dư âm của sực sung sướng đến tột độ kia.
Tiểu Y không đứng nỗi nữa rồi!
Khi anh thả cô ra để chỉnh quần áo thì cô trượt theo tường ngồi khuỵu xuống, thất thần... nước mặt rơi lã chã
\- Tôi chọc giận anh à?
\- Uhm.
Uhm một tiếng, cúi xuống mặc đồ cho cô rồi bế cô lên
\- Tôi đã chọc gì?
\-Không cần biết!
Anh bế cô ra xe, chở cô đến một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô, cẩn thận khoá trái cửa rồi phóng xe đến Lý gia.
Bình luận facebook