-
Phần 3
05
Mùa hè năm trước, tôi đã bỏ rơi Tần Chiêu Nghiệp một lần.
Khi biết anh là con của một gia đình giàu có, tôi đã ngồi một mình trong phòng rất lâu.
Tần Chiêu Nghiệp điên cuồng đập vào cửa phòng tôi hét lên: "Lâm Sam! Chỉ cần em nói một lời! Anh liền sẽ không rời đi nữa!"
Mẹ của Tần Chiêu Nghiệp là một người hầu rượu, người đã sinh ra anh ta sau lưng Tần gia.
Tần gia thế hệ này chỉ còn lại một đứa trẻ duy nhất chính là Tần Chiêu Nghiệp.
Đáng tiếc mẹ anh ấy mệnh bạc, còn trẻ liền đi, chưa kịp hưởng phúc.
Tần Chiêu Nghiệp đã bị rượt đuổi đánh đập từ khi còn nhỏ, người ta gọi anh là một đứa con hoang của tiện nhân.
Ngay cả khi Tần Chiêu Nghiệp muốn trở lại nhà họ Tần, anh ta cũng phải ra nước ngoài để dát một lớp vàng.
Nếu không, để người trong giới thượng lưu biết lai lịch của anh, nhất định sẽ khinh thường anh ấy.
Tôi đẩy cửa ra, cười nói với Tần Chiêu Nghiệp: “Tần Chiêu Nghiệp, anh thật sự thích em sao?”
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bướng bỉnh.
“Một năm nữa em sẽ thành người lớn, em sẽ thi vào Đại học Nam Kinh, tương lai trở thành luật sư lớn.” Tôi chọc chọc lồng ngực của anh, cười nói: “Còn anh, bởi vì bệnh của mẹ anh mang cả một thân nợ nần. Trông cậy vào em tốt nghiệp nuôi anh hả? Nằm mơ đi."
Tần Chiêu Nghiệp bị lời nói của tôi tổn thương, lại ẩn nhẫn nói:"Anh đã nói với bà anh rằng chúng ta sẽ ra nước ngoài cùng nhau."
Tôi lạnh mặt nói: "Tần Chiêu Nghiệp, anh nhất định phải bắt tôi nói thẳng như vậy sao? Tôi chưa bao giờ thích anh! Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ thích anh, tôi đối xử tốt với anh chỉ vì anh có thể giúp tôi chặn đường đám lưu manh ngoài trường học. Anh hiểu chưa?"
Kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, đôi mắt của Tần Chiêu Nghiệp đỏ lên, anh ấy quay người rời đi.
Tôi không thể cùng anh ấy ra nước ngoài, bởi vì nếu tôi, Lâm Sam, muốn đứng bên cạnh Tần Chiêu Nghiệp, tôi phải có địa vị ngang hàng với anh ấy.
Tôi sẽ không bao giờ cầu xin sự thương xót, làm một con chó bên chân cậu chủ trẻ Tần gia.
Lúc trước, tôi là con gái của kẻ nát rượu, anh ấy là con trai của gái bồi rượu.
Chúng tôi dựa vào nhau, tìm kiếm chút hơi ấm trong những ngày mục nát của đời mình.
Bây giờ anh ấy giàu sang phú quý rồi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không trèo cao.
Nếu có một ngày tôi thực sự đứng bên cạnh anh ấy, đó sẽ là do tôi có vốn liếng và bản lĩnh riêng.
Chỉ trong hai năm, tôi đã trở lại bên Tần Chiêu Nghiệp.
Anh ấy thậm chí không hỏi về quá khứ, chỉ đơn giản nắm lấy tay tôi một lần nữa.
Tôi nằm trên gối vuốt tóc Tần Chiêu Nghiệp.
“Tần Chiêu Nghiệp.” Tôi gọi tên anh ấy.
Anh ấy hôn lên ngón tay tôi, nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời hỏi tôi: “Đau không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, nói: "Người xưa nói đàn ông tóc cứng thì trái tim cũng cứng rắn, sao anh lại mềm lòng như vậy? Không sợ em lừa anh rồi lại đá anh ư?"
“Không sợ.” Anh xoay người ôm chặt lấy tôi, nhìn tôi một chút mới lên tiếng: “Có chuyện anh muốn nói cho em biết, em đừng giận được không?”
Tôi nheo mắt: "Anh nói trước đi."
Tần Chiêu Nghiệp rũ mi nói: "Ngày đó kỳ thật anh có quay lại. Anh nhìn thấy em ngồi ở cửa khóc rất thương tâm."
Tôi sửng sốt một chút, vội vàng bịt miệng anh lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng nói nữa.”
Tần Chiêu Nghiệp kéo tay tôi ra và nhẹ nhàng nói: "Lâm Sam, người mềm lòng thực sự là em. Em là một người mạnh mẽ và có lòng tự trọng, thế nhưng lúc đó em đã chịu quay đầu lại nhìn anh. Anh lúc ấy rất muốn chạy đến ôm em, nhưng anh biết, em không muốn anh nhìn thấy em khóc."
“Anh nghe lời em tiếp tục đi du học.” Anh ôm chặt tôi, thì thầm vào tai tôi, "Anh nhất định sẽ là người có tư cách đứng ở bên em, nhất định sẽ không để cho vận mệnh của hai người chúng ta bị thao túng bởi những người khác."
Ánh mắt tôi có chút chua xót, lại cười nhạo anh: "Vừa rồi là ai khóc nói không muốn rời đi, không muốn rời xa em."
"Là anh, là anh!" Tần Chiêu Nghiệp cọ đầu vào vai tôi, nói: "Trước khi anh đi sẽ giúp em giải quyết xong sự tình của Tô gia, ngừoi cha kia của em năng lực thì chẳng ra làm sao nhưng tâm tư lại đặc biệt nhiều. Người đàn bà được ông ấy nuôi bên ngoài đã mang theo con trai của hai người đó về nước, đoán chừng là muốn tranh giành tài sản với mẹ em."
“Vậy em nhất định phải gặp bà ấy.” Tôi tặc lưỡi nói: “Tiền của nhà họ Tô sau này sẽ là của em, ai đụng vào sẽ chặt chân.”
“Vậy anh sẽ là con dao của em.” Tần Chiêu Nghiệp làm động tác khứ.a c.ổ.
...
Đạo lí chọn quả hồng mềm trước mà bóp, mối tình đầu của cha tôi, bạch nguyệt quang, thực sự coi tôi là quả hồng mềm của Tô gia.
Tần Mai Tuyết không hỗ là diễn viên thành danh từ khi còn rất trẻ, bà ấy ăn mặc rất trang nhã.
Bà ta ngồi trong quán cà phê nói chuyện với tôi, dịu dàng như nước.
“Sam Sam, cha con đã nói với dì về con.” Tần Mai Tuyết thương hại nhìn tôi nói: “Thật là một đứa trẻ đáng thương, nếu năm đó Bạch Phương không giận dỗi với cha con, cũng sẽ không bị người ta lợi dụng để con phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy."
Cha tôi đúng là một tên bội bạc ngu ngốc, thấy sắp ký hợp đồng cung ứng với nhà họ Tần, ông ấy không đề cập đến chuyện chia cổ phần và bất động sản cho tôi, thay vào đó ông ấy đã nhờ Tần Mai Tuyết đến gặp và chơi bài gia đình với tôi ở đây.
Không biết não ông ấy bị lừa đá, hay bị thiếu não bẩm sinh, ông ấy thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị lay động trước tình cảm gia đình.
Chẳng lẽ ông ấy cho rằng tôi từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ cần ông ấy tìm được người phụ nữ nào đó cho tôi chút tình mẫu tử là tôi sẽ muốn quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt sao?
Tôi tranh thủ cúi đầu uống nước, sợ không nhịn được phun thẳng vào mặt bà ta.
Tần Mai Tuyết nghĩ rằng tôi cảm động, nắm lấy tay tôi thở dài, "Năm đó dì yêu cha con, nhưng chúng ta phải chia tay vì sự can thiệp của Bạch Phương. Dì đã ra nước ngoài, còn ông ấy mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này. Không sao cả, ông trời đã cho chúng ta một cơ hội để bù đắp, đừng lo lắng Sam Sam, sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, dì nhất định sẽ không đối xử tệ với con, con còn có một người em trai tên là Tần Vũ, dì sẽ tìm một cơ hội để bọn con có thể gặp nhau.
Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tần Mai Tuyết thở dài: "Dì Tần, dì không sao chứ?"
Tần Mai Tuyết sửng sốt trước câu hỏi của tôi: "Không... không sao."
"Không bị gì thì dì cùng tôi chơi cái trò mẹ con tình thâm gì ở đây? Mẹ nuôi của tôi đã ch.ết, mẹ ruột của tôi còn sống sờ sờ ra đó. Dì yếu ớt như vậy, mẹ tôi tát một cái liền có thể đập bẹp." Tôi kiên nhẫn nói: "Làm tình nhân cho dì cảm giác thành tựu quá sao. Chiếm đàn ông của mẹ tôi còn muốn chiếm luôn con gái của bà ấy. Dì ở nước ngoài đã lâu, khi trở về không thích nghi kịp khí hậu dẫn đến IQ bị tuột ư?"
"Con... Con đứa nhỏ này, con nói gì vậy?" Tần Mỹ Tuyết bị tôi trách mắng làm cho sửng sốt, thở dài nói: "Con về Tô gia lâu như vậy, Bạch Phương có cho con sắc mặt tốt sao? Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy cùng con có thể có cái gì cảm tình, Bạch Phương là một người ích kỷ. Không cần tìm đâu xa, xem cách bà ta đối xử với Tiểu Nhan là biết."
“Không tới lượt bà quan tâm.” Tôi cười với bà ấy, “Dì Trần, thật vui khi dì thích diễn xuất như vậy, trùng hợp là cháu cũng thích diễn xuất.”
Tôi đứng dậy "thình thịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh bà ấy, ôm lấy chân bà ấy gào khóc nói: "Dì Tần! Xin đừng mang cha con đi! Con không thể sống thiếu mẹ! Dì là một nghệ sĩ nổi tiếng, từ nhỏ con đã ngưỡng mộ cùng kính trọng dì, không nghĩ tới dì lại là người như vậy!"
Tôi gào khóc điên cuồng, tiếng hú vang xa ba dặm.
Mẹ tôi là tiểu thư quyền quý, muốn thể diện, không muốn nháo trực diện với Tần Mai Tuyết.
Nhưng tôi từ nhỏ đã biết uy lực của việc lăn lộn khóc lóc om sòm.
Tần Mai Tuyết, bà không phải thanh cao lắm sao?
Hôm nay, tôi là một con lừa, quyết tâm xé xuống lớp da trà xanh của bà.
“Đứa nhỏ này đứng dậy đi!” Tần Mai Tuyết vội vàng xô tôi khi nhìn thấy những người khác đang chụp ảnh.
Tôi thuận thế ngã xuống nằm sõng soài trên mặt đất!
"Chị! Chị bị sao vậy! Tỉnh lại đi!" Tôi nghe thấy Tô Nhan chạy đến ôm tôi khóc chít chít.
Giỏi lắm, thời điểm vô cùng vừa vặn.
Lỡ như hai chúng ta thật sự bị đuổi ra đường, làm đôi tỷ muội chuyên giả bị xe đụng rồi lăn ra ăn vạ, không lo thiếu ăn thiếu uống.
06
Tôi ngồi trong phòng, nhìn đôi mắt sưng húp như quả óc chó của Tô Nhan, nhất thời không nói nên lời.
“Em bị ngốc hả!” Tôi gõ vào đầu em ấy, “Bôi nhiều hành như vậy vào tay áo, khóc không được thì giả vờ tru tréo hai tiếng, nhìn giống thật là được rồi.”
Tô Nhan nắm lấy tay của ta, ôn nhu nói: "Đây không phải là do chị dạy hư sao? Nếu như em giả bộ khóc quá giả, người ta nhìn thấu thì phải làm sao?"
Nàng lại lo lắng nói: "Chị nói chúng ta làm ầm ĩ như vậy, mẹ trở về sẽ đánh chúng ta không?"
"Sợ mẹ đánh mà còn dám gây ra một màn như vậy." Một giọng nói trào phúng truyền vào.
Mẹ tôi đi giày cao gót, bước đi như gió, đập điện thoại di động xuống giường và cười lạnh nói: "Mở to mắt xem tin tức đang viết gì, Bạch Phương tôi mạnh mẽ một đời. Kết quả là tranh giành tình nhân cùng tiện nhân Tần Mai Tuyết khiến mọi ngừoi trong vòng giao thiệp đều chê cười. Con gái của tôi còn thật sự vì tôi mà tranh đua nha, khóc lóc om sòm trước mặt mọi ngừoi trong quán cà phê!"
Tô Nhan sợ hãi co rụt cổ lại, ghé sát vào tôi, rơm rớm nước mắt nói: "Mẹ đừng mắng Lâm Lâm. Chuyện này... Đây đều là ý của con."
Mẹ tôi liếc xéo Tô Nhan, mắng: "Nhìn bộ dạng chim cút của con đi! Nếu con thực sự có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, mẹ sẽ không thất vọng về con nhiều năm như vậy. Nếu con có nhiều tâm tư như vậy, mặt trời phải mọc ở phía tây."
Tôi cầm điện thoại di động lên, vô cùng thích thú xem. Hào môn tranh giành tài sản, nghệ sĩ trở về nước thực sự là kẻ thứ ba? Tiêu đề tin tức hấp dẫn hơn những tin tức khác, số lượng thảo luận và lượt xem đặc biệt cao.
Tần Chiêu Nghiệp đã khiến truyền thông dậy sóng, sự việc đã được lên hotsearch chỉ sau hai tiếng.
“Mẹ, con bị Tần Mai Tuyết đá, tim rất đau.” Tôi dựa vào đầu giường, che trái tim lại, nói: “Mẹ nói chuyện nhẹ nhàng với con một chút, bác sĩ nói con có thể bị kinh sợ."
"Nếu không phải con làm loạn như vậy mẹ còn nằm phơi nắng trên đảo, đâu cần phải chạy về cái phòng đầy mùi thuốc này." Mẹ tôi ghét bỏ lôi nước hoa ra xịt, bà quay đầu lại nói với Tô Nhan: "Con còn đứng đó làm gì, mang ghế cho mẹ."
Tô Nhan nói "Ồ" một tiếng, sau đó ngoan ngoãn mang ghế qua, còn chu đáo lấy một bộ quần áo trải trên đó.
Mẹ tôi lại giận dữ mắng mỏ Tô Nhan: "Ai bảo gì làm đó! Từ nhỏ đã có bộ dáng giống như nha hoàn rồi."
"Mẹ, đủ rồi nha. Mẹ biết chuyện này do con đề xuất, cho nên không cần nói những lời nặng lời như vậy với Tô Nhan." Tôi nhịn không được nói: "Mà mẹ, nếu mẹ không muốn tới thì cũng không cần tới. Dù sao con dám ra tay với Tần Mai Tuyết thì cũng đã chuẩn bị xong tâm lí đấu với cha."
Mẹ tôi nhìn tôi vài giây rồi mắng: "Con bớt bao che khuyết điểm đi, hôm nay gây ra một màn như vậy, trừ việc muốn đấu với cha con còn muốn bày tỏ sự oán trách đối với ta vì nhiều năm không đối xử tốt với Tô Nhan đúng không.
Tôi mỉm cười với bà: "Đây là mẹ tự nói."
Tô Nhan kéo cánh tay của tôi, ý bảo tôi nói ít thôi.
Mẹ tôi nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt hơi cáu kỉnh.
Bà ấy lấy ra một chiếc bật lửa, nghịch nó một lúc trước khi bình tĩnh lại và nói: "Tính cách của Tô Nhan con hiểu rõ mà. Từ nhỏ nó đã không quả quyết, con chó con mèo nào cũng có thể khi dễ nó. Không có bản lĩnh không nói, đầu óc còn không thông minh, làm việc gì cũng không bền lòng. Khi nó còn nhỏ thường bị anh chị em họ khi dễ. Nói thật, những năm qua mẹ có hơi thất vọng về nó."
"Có mấy lời mẹ nói đúng là khó nghe, chuyện này mẹ không phủ nhận. Tô Nhan tính cách kiểu này, tuyệt đối không có khả năng có thể kế thừa sự nghiệp của mẹ. Tương lai tốt nhất của nó chính là gả cho một ngừoi tốt, làm một phu nhân ngây ngốc. Chọn Tần gia cho nó, cũng bởi vì bà nội Tần thích nó, mà phu nhân Tần gia cũng là bạn từ thuở thiếu thời của mẹ, tương lai dù Tần Chiêu Nghiệp không thương nó, Tô Nhan có thân phận Tần phu nhân cũng vẫn có thể sống tốt."
Sau khi nghe thấy, Tô Nhan cúi đầu nói: "Thật xin lỗi mẹ, là con khiến cho mẹ thất vọng rồi."
"Mẹ rất là thất vọng, phu nhân Tần gia không làm, đi tìm con trai của luật sư để yêu đương. Tìm bạn trai cũng không biết cảnh giác, Lâm Vũ chính là một đứa hoa ngôn xảo ngữ. Tô Nhan, tương lai sau này con định dựa vào cái gì để mưu sinh? Từ nhỏ đã được chiều chuộng, đi trên con đường của một thiên kim đại tiểu thư. Chẳng lẽ trông cậy vào cái tấm bằng nghệ thuật của con, định ngày ngày đi dạy đàn cho lũ trẻ con?"
"Mẹ, mẹ thôi đi. Tương lai sau này Tô Nhan làm sao mà sống cũng không đến lượt mẹ sắp xếp, con vẫn còn sống mà." Tôi nắm chặt tay Tô Nhan, cau mày nói, "Nếu mẹ hôm nay đến chỉ đề mắng chửi chúng con, thì mẹ có thể đi rồi."
Mẹ tôi đột nhiên cười đầy ẩn ý: "Lâm Sam, năm đó mẹ và Tần Mai Tuyết cũng thân thiết như hai người các con vậy. Nhưng bà ấy và Tô Bồi An lại vụng trộm sau lưng mẹ. Mẹ giống như một đứa ngốc, mang theo một đống của hồi môn gả cho Tô Bồi An, mãi cho đến khi sinh con ra mới phát hiện sự mờ ám giữa hai người bọn họ."
Tô Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, lau nước mắt nói: "Mẹ, mẹ nói con thế nào cũng được, đừng có nói xa nói gần Lâm Lâm. Mẹ đang muốn nói về mối quan hệ của chị ấy và Tần Chiêu Nghiệp đúng không, mẹ muốn ám chỉ rằng chị ấy muốn đoạt hôn sự của con chứ gì? Chuyện hai người họ con vốn dĩ đã biết từ lâu. Đừng nói con không thích Tần Chiêu Nghiệp, cho dù con thích, chỉ cần Lâm Lâm muốn, con cũng tình nguyện rời đi. Nam nhân trên đời có rất nhiều, nhưng người móc tim móc phổi ra đối xử tốt với con chỉ có một mình Lâm Lâm mà thôi."
Mẹ tôi ngừng nói, dựa vào ghế và nghịch bật lửa.
Đột nhiên có một tiếng ầm!
Cánh cửa bị đá tung, kèm theo giọng nói giận dữ của cha tôi.
"Lâm Sam! Ai cho mày ăn hiếp Mai Tuyết? Mày là cái thá gì, tao còn chưa nhận mày đâu!"
Cha tôi lao vào, mặt tái xanh vì tức giận.
Tần Mai Tuyết ở một bên, nắm tay thuyết phục ông: "Bồi An, đừng nóng giận, trẻ con không có nhiều tâm tư đâu."
Yoyo, nghe câu chữ mới nghệ thuật làm sao.
“Chắc chắn là do con mụ Bạch Phương ác độc sai sử!” Cha tôi chửi rủa, ông chưa nhìn thấy mẹ tôi.
Ông ta hai ba bước lao tới trước mặt tôi, đẩy Tô Nhan ra, chỉ vào mũi tôi chửi: "Lập tức quỳ xuống xin lỗi Mai Tuyết, nếu không mày và Tô Nhan cút ngay ra khỏi Tô gia!"
Mẹ tôi duyên dáng đứng dậy ném chiếc bật lửa xuống đất.
Cha tôi nhìn bà ấy cau mày vẫn chưa kịp lên tiếng.
Bốp!
Bốp!
Mẹ tôi trái phải cho ông hai cái tát, lạnh lùng mà cao quý nói: "Tô Bồi An, những năm này tôi quá cho ông mặt mũi rồi nên ông không thèm xem tôi ra gì. Tô Nhan là do tôi nuôi lớn, Lâm Sam là do tôi sinh ra. Ông là một kẻ ăn bám ngu ngốc, dựa vào cái gì đuổi bọn nó ra khỏi Tô gia."
Thấy vậy, Tần Mai Tuyết lập tức khóc nói: "Bạch Phương, năm đó tôi là người đã làm cô thất vọng, cô ..."
Bốp
Mẹ tôi tát thêm một cái nữa, cau mày nhìn vào tay.
Tôi ngay lập tức dâng lên khăn ướt.
Mẹ tôi lau tay, đập chiếc khăn ướt trên mặt Tần Mai Tuyết, cười lạnh nói: “Mấy năm nay tôi không thèm để ý đến cô, bởi vì lười tranh cãi với cô, cô lại tự tìm chế.t đến trước mặt tôi nhảy nhót, không thành toàn cho cô thì tôi lại trông như kẻ hẹp hòi."
Tôi và Tô Nhan nhìn nhau, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Bạch Phương nữ sĩ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì thật chấn động lòng người biết bao.
Ba cái tát này thực sự đánh quá đẹp!
07
Mẹ tôi, Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết lớn lên cùng nhau. Mẹ tôi yêu cha tôi, điều này bà chưa bao giờ giấu diếm.
Mặc dù ông ấy chỉ là một cái bao cỏ, chẳng được tích sự gì, mẹ tôi trăng sáng vẫn nguyện soi xuống cống rãnh.
Đến tuổi kết hôn, mẹ tôi không chút do dự kết hôn với Tô Bồi An, để ông ấy đảm bảo được vị trí người thừa kế của Tô gia.
Lúc đó, mẹ tôi nghĩ rằng mặc dù Tô Bồi An không có khiếu kinh doanh, nhưng chỉ cần mẹ tôi đủ thông minh là được.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, chỉ hai tháng sau khi tôi được sinh ra, mẹ tôi phát hiện ra rằng Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết đã ở bên nhau trong một thời gian dài.
Bà lúc đó đã tức giận nói: " Tần Mai Tuyết, trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu cô nói với tôi sớm hơn, tôi sẽ không tranh giành đàn ông của bạn mình."
Tần Mai Tuyết khóc lóc nói: "Phương Phương, tôi không muốn tranh giành với cậu. Nhưng cậu đã có tất cả mọi thứ từ lúc sinh ra. Tôi lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu. Nếu cậu mang Bồi An đi, tôi sẽ không còn gì cả. "
Mẹ tôi thưởng cho Tần Mai Tuyết hai cái tát trời giáng và bắt đầu chiến tranh lạnh với Tô Bồi An.
Chỉ là bà chơi cờ kém một chiêu, lúc đó nhất định muốn gả cho Tô Bội An nên đã bị người Tô gia lừa gạt.
Nếu họ ly hôn, mẹ tôi sẽ phải chia một nửa tài sản của mình cho Tô Bồi An.
Vì vậy bà ấy đã dành tất cả những năm này cùng Tô Bồi An tổn thương lẫn nhau.
Cho đến khi tôi xuất hiện và phá vỡ sự cân bằng giữa bọn họ.
"Lâm Sam, con cũng có chút thông minh. Nhưng chỉ dựa vào hợp đồng nhà cung cấp và tin tức của Tần Mai Tuyết, con muốn lợi dụng cha con, con vẫn còn hơi non nớt. Thấy chưa, Tô Bồi An hoàn toàn không quan tâm đến vụ bê bối với Tần Mai Tuyết. Ông ta vốn là một kẻ ích kỷ."
Tôi suy nghĩ hồi lâu, nhìn mẹ chằm chằm nói: "Mẹ, nếu có thể để mẹ thuận lợi ly hôn với cha con, khiến ông ấy không thể chia tài sản của mẹ, thì mẹ cũng có thể chia cho con một phần cổ phần của tập đoàn cùng với chuỗi khách sạn của Bạch gia sao?"
“Được.” Mẹ tôi cười nói: “Trông con rất giống lúc mẹ tranh giành tài sản với các cậu của con.”
Tôi sờ mặt chậc lưỡi: “Không phải ba nói con giống ông ấy sao?”
“Giống con khỉ.” Mẹ tôi ưu nhã trợn mắt, gõ bàn nói: “Mẹ cho con một tháng, con làm không được thì mẹ sẽ ra tay. Mẹ cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với đôi tiện nhân này."
Tôi mỉm cười, cúi xuống nắm lấy cánh tay của mẹ nói: "Ba ngày là đủ rồi."
Mẹ tôi bị tôi thân cận, có chút không tự nhiên đẩy tôi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đứng về phía con.” Tôi ôm lấy mẹ, “Sau này nếu mẹ có thể nói chuyện dễ nghe với Tô Nhan hơn thì càng tốt.”
Nói xong tôi né vội sang một bên, mẹ lườm tôi một cái: "Con chưa mọc cánh mà dám ra lệnh cho mẹ hả? Nói cho mẹ biết, con có diệu kế gì?"