• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THIÊN KIM TRỞ VỀ (1 Viewer)

  • Phần 5 END

10

Nếu con người phải có một tín ngưỡng, thì tín ngưỡng của tôi là Lâm Sam.

Cô ấy giống như một cây thông cao thẳng vươn lên bầu trời của mình, dũng cảm, không đắn đo.

Còn tôi nguyện làm một chú chim, xây tổ trên cành của cô ấy.

Khi tôi năm tuổi, mẹ tôi đưa tôi đến ngõ nhỏ sống đối diện nhà Lâm Sam.

Mẹ tôi ngày nào cũng đi sớm về muộn, có khi mẹ đi vắng lâu ngày.

Bà ấy sẽ đưa tiền cho Lâm Sam, bảo Lâm Sam đưa tôi đi ăn sáng và đi học.

Chỉ cần Lâm Sam lấy tiền từ mẹ tôi, cô ấy sẽ bảo vệ tôi một cách chu đáo.

Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường, lại cùng nhau ăn cơm.

Đôi khi mẹ tôi không ở nhà, chúng tôi liền ngủ cùng một cái giường.

Sau khi lên tiểu học, mẹ tôi có chuyện với cha của một bạn học trong lớp.

Mẹ của bạn ấy đến trường làm ầm ĩ lên, từ đó mọi người đều biết mẹ tôi làm nghề gì.

Tôi từ nhỏ vốn dĩ đã ưa nhìn, ăn mặc gọn gàng mỗi ngày, trong túi lại có tiền, rất được hoan nghênh.

Nhưng kể từ sau sự cố đó không ai chơi với tôi nữa.

Nhiều người ở sau lưng gọi tôi là đồ con hoang.

Chỉ có Lâm Sam không đẩy tôi ra, cô ấy nắm lấy tay tôi nói với tôi: "Tần Chiêu Nghiệp, mọi người có thể coi thường mẹ cậu, nhưng cậu thì không thể. Bà ấy có thể bỏ rơi cậu để sống một cuộc sống thoải mái hơn, nhưng bà ấy đã cố hết sức mình để nuôi nấng, cố gắng cho cậu một cuộc sống ổn định.”

Khi Lâm Sam nói với tôi điều này, cô ấy chỉ mới mười tuổi.

Trên trán Lâm Sam lúc ấy vẫn còn vết thương, cha cô say rượu đẩy cậu ấy đập đầu vào góc bàn.

Lâm Sam sẽ không bao giờ phàn nàn, nản lòng hay tuyệt vọng.

Cậu ấy đã quyết định từ khi còn nhỏ, phải tiết kiệm bao nhiêu tiền để trang trải cuộc sống hàng tháng, học trường cấp 2 nào, học trường đại học nào, sau này sẽ làm công việc gì. Cậu ấy có một vị trí về tất cả những điều này trong trái tim mình.

Nếu sự giác ngộ về thế giới của nhiều người đến từ cha mẹ của họ, thì sự hiểu biết về thế giới của tôi đến từ Lâm Sam.

Cô ấy nói với tôi rằng hối hận là vô ích, cô ấy nói với tôi rằng bất cứ lúc nào cũng không thể từ bỏ ý chí cùng nghị lực tiến về phía trước.

Hai chúng tôi tựa vào nhau sưởi ấm giữa cuộc đời mịt mù.

Lâm Sam đã thắp sáng nhân sinh của tôi, tôi cũng hy vọng mình sẽ là tia sáng của cuộc đời cô ấy.

Lâm Sam học tập rất chăm chỉ, tôi không dám lơ là. Nếu cô ấy là người đầu tiên, tôi phải là người thứ hai.

Nếu tôi có thể vượt qua cô ấy và trở thành số một, Lâm Sam sẽ cùng tôi đến công viên giải trí.

Tôi nhỏ hơn Lâm Sam một tuổi, hồi tiểu học tôi đã phải nhảy lớp để được học cùng lớp với cô ấy.

Con trai phát triển muộn hơn, hồi tiểu học tôi thấp hơn Lâm Sam nửa cái đầu.

Mẹ tôi nói đùa rằng tôi là đồ đệ nhỏ của Lâm Sam, lớn lên lùn hơn cô ấy, tương lai cô ấy sẽ không thích tôi.

Khi đó tôi đâu biết thích cái gì, tôi chỉ biết rằng cả cuộc đời này tôi đều không muốn rời xa Lâm Sam.

Tôi uống sữa đều đặn mỗi ngày trước khi đi ngủ, nếu không uống một ngày tôi sợ mình không cao được.

Đến năm thứ ba trung học, tôi đã cao hơn Lâm Sam rất nhiều.

Cô ấy đã phiền muộn một lúc, về sau liền nghĩ thoáng hơn.

"Tần Chiêu Nghiệp, anh cao như vậy cũng tốt, trời sập cũng là anh gánh trước." Lâm Sam vừa mới đạt được học bổng, tâm tình tốt trêu chọc tôi.

Tôi nhìn em nói: “Được, anh sẽ gánh cho em cả một đời”.

Cô ấy nhìn tôi hai lần, tôi không tự chủ được đỏ mặt.

Lâm Sam ném cặp sách cho tôi, uống sữa bằng ống hút, không trả lời.

Cô ấy chắc chắn biết rằng tôi thích cô ấy.

Trên thế giới này, không có gì mà Lâm Sam không biết.

Và tôi, không có chuyện gì có thể qua mắt nàng.

Cô ấy ngồi sau xe đạp của tôi, tôi cật lực đạp xe về nhà, không muốn để cô ấy phải phơi nắng.

Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể tiếp tục như thế này mãi mãi.

Lâm Sam sẽ được nhận vào khoa luật của Đại học Nam Kinh, mà tôi cũng sẽ đến Đại học Nam Kinh để học tài chính.

Nhưng căn bệnh của mẹ tôi đã phá vỡ quy luật cuộc sống của tôi.

Bà ấy đã tiêu rất nhiều tiền vào bệnh viện, sau một năm điều trị, thiếu nợ lên đến 50 vạn.

Mẹ tôi nói rằng không có cách nào chữa khỏi nên bà đã uống thuốc ngủ ra đi vào đêm hôm đó.

Lúc đó, nhìn bà ấy trút bỏ lớp trang điểm đậm, nằm trên giường bệnh, toàn thân không còn chút khí lực nào.

Kỳ thật, tôi và mẹ tôi ở chung rất kỳ lạ, bà ấy rất nhiệt tình với người khác, suốt ngày gọi Lâm Sam là tiểu mỹ nhân.

Nhưng bà ấy lại rất thờ ơ với tôi, đôi khi nhìn tôi với một chút soi mói.

Mẹ không dành cho tôi nhiều tình cảm thân mật nhưng cũng chưa bao giờ khắt khe với tôi.

Mối quan hệ mẹ con của chúng tôi yếu ớt và xa cách.

Nhưng sau khi bà ấy ra đi, tôi cảm thấy cô đơn tột cùng.

Một số người nói rằng cha mẹ là ranh giới ngăn cách giữa con người và cái chết.

Lúc đó tôi mới ngây thơ cảm nhận được ba phần.

Trước khi mẹ tôi đi, bà nói với tôi: "Tần Chiêu Nghiệp, Lâm Sam là một cô gái tốt. Con thật may mắn khi gặp được nó, bắt lấy được nó hay không phải dựa vào bản lãnh của con. Nếu con muốn bắt được con bé, con phải luôn ưu tiên lựa chọn nó đầu tiên, vĩnh viễn phải kiên định tin tưởng đứng về phía con bé, không được do dự dù chỉ một chút, hiểu không?"

Lúc đó tôi không trả lời, nhưng trong thâm tâm tôi đã đồng ý với bà ấy. Lâm Sam là một người như vậy, cô ấy muốn một tình yêu kiên định nhất.

Mẹ tôi cũng đã từng yêu đương, sau đó mang lấy một trái tim tổn thương quay về.

Sự dịu dàng lớn nhất mà mẹ tôi dành cho tôi là mẹ chưa bao giờ đưa những người bạn trai đó về nhà.

Sau khi tiễn mẹ đi, tôi ngồi trước bia mộ của mẹ và nói với Lâm Sam: “Thật ra mẹ anh đã từng có một người bạn trai rất yêu bà, người đàn ông đó nói muốn cưới bà nhưng không thể đưa anh đi cùng. Chỉ cần mẹ anh đem anh cho người khác, bà ấy liền có thể có một cuộc sống mới, một khởi đầu mới. Nhưng bà ấy không nghe lời người đó và đã chia tay với ông ấy. Mẹ anh nói với anh rằng ít nhất con trai đã chui ra từ bụng của chính mình, còn miệng lưỡi của đàn ông thì không đáng để tin."

Tôi biết lời đó chỉ là để an ủi tôi, bởi vì đêm đó mẹ tôi đã say đến lợi hại, cũng là lần đầu tiên bà đánh tôi.

Bà nói hối hận vì đã sinh ra tôi.

“Dậy đi, sắp mưa rồi.” Lâm Sam xoa tóc tôi.

Cô ấy luôn thích vuốt tóc tôi, tôi biết cô ấy rất muốn nuôi một chú golden retriever thật lớn nhưng tiếc là cô ấy không có điều kiện.

Tôi không ngại làm con chó lớn của cô ấy, tôi quay đầu lại vòng tay qua eo Lâm Sam, cô ấy cũng không có đẩy tôi ra.

Chủ nhà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi xách hành lý đến sống ở nhà của Lâm Sam, ngủ trên sàn trong phòng của cô ấy.

Lâm Sam kéo một tấm rèm ở giữa, từ khi mẹ tôi đi, tôi luôn trở mình trằn trọc không ngủ được.

Đôi khi Lâm Sam thấy tôi phiền phức liền đưa tay ra xoa tóc tôi.

Tôi nắm tay em, em không hất ra để tôi yên giấc ngủ.

Lâm Sam nói: "Tần Chiêu Nghiệp, cuối tuần đi làm với em. Dì đi rồi, anh phải tiếp tục học hành."

Chúng tôi đã cùng nhau đến trường luyện thi, cùng nhau đến quán trà sữa để làm công việc bán thời gian.

Từng xu tôi kiếm được sẽ giao cho Lâm Sam, những ngày em ấy đều phát tiền tiêu vặt cho tôi là những ngày đẹp nhất trong đời.

Vào sinh nhật lần thứ mười bảy, Lâm Sam đã mua một chiếc bánh kem nhỏ với giá năm mươi tệ.

Em ấy bảo tôi ước đi.

Tôi nhìn vào mắt em ấy nói nhẹ nhàng, "Tôi hy vọng tôi có thể hôn Lâm Sam vào ngày em ấy được nhận vào Đại học Nam Kinh."

Lâm Sam không tránh ánh mắt của tôi, em ấy thổi tắt ngọn nến nói một cách bình tĩnh, "Em nghe thấy rồi."

Chúa đã nghe thấy ước nguyện của tôi.

Rồi nhất định em ấy sẽ giúp tôi thực hiện được ước nguyện này.

Mùa hè năm đó, Tần gia hẳn đã tìm thấy tôi.

Cha tôi, người mà tôi chưa từng gặp mặt, đã qua đời trong một tai nạn xe hơi mà không để lại đứa con nào.

Bà tôi không biết từ đâu mà biết được sự tồn tại của tôi, tôi thực sự đã trở thành thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Tần.

Thì ra thỉnh thoảng mẹ soi mói, xét nét tôi cũng bởi vì cái thân thế này của tôi.

Tôi không muốn đi, nhưng Lâm Sam muốn tôi đi.

Em ấy nói dứt khoát, ánh mắt không chút lưu tình.

Nhưng sau khi đuổi tôi đi, em ấy lại ôm chân ngồi khóc một mình.

Tôi đi du học, ở một môi trường xa lạ, tôi thờ ơ với những người lạ.

Sau khi trở về nước, tôi đã gặp Tô Nhan, lúc mặt cô ấy co quắp vì ngượng ngùng, tôi mời cô ấy nhảy một bài.

Tôi biết rằng Tô Nhan vẫn luôn giúp đỡ Lâm Sam, tôi cũng biết vị trí của cô ấy trong trái tim Lâm Sam.

Thái độ của tôi đối với Tô Nhan có thể giúp cô ấy sống thoải mái hơn trong nhà của Tô, mà Lâm Sam nếu biết Tô Nhan sống tốt thì cũng sẽ vui vẻ hơn.

Tôi im lặng ẩn nhẫn đợi Lâm Sam, cho đến khi em ấy xuất hiện ở nhà họ Tần.

Đêm đó, em mặc một chiếc váy lông vũ màu trắng, đi giày cao gót, thoải mái đi lại trong yến tiệc như thể em sinh ra là để làm một nàng công chúa, coi thường hết thảy mọi phú quý trong cái vòng này.

Rất nhiều người đã nói xấu sau lưng em ấy, ngoại trừ những lời chỉ trích cấp thấp đó, rất nhiều người để ý đến Lâm Sam.

Lâm Sam trời sinh có khả năng thu hút ánh mắt người khác.

Em ấy liếc nhìn tôi như thể em ấy từng gặp tôi.

Tôi chán nản, sau khi nhận được tín hiệu của cô ấy, tôi vẫn trốn sau vườn đợi em ấy.

Lúc đầu tôi rất tức giận, nhưng khi tôi nhìn thấy cô ấy tiến về phía tôi với một nụ cười, sự tức giận bỗng tan thành mây khói, còn lại chỉ là khát vọng được ôm em.

Lâm Sam, tôi sớm đã xiêu lòng vì em.

Đời này, tôi nguyện vì em xông pha khói lửa, thực hiện mọi ước vọng của em.

11 Ngoại truyện

Cái tên Tần Chiêu Nghiệp là một huyền thoại trong làng giải trí.

Khi anh ta tiếp quản Thiên Thành Entertainment, Thiên Thành vẫn chỉ là một công ty nhỏ ít được biết đến, dựa vào sự đầu tư từ Tần gia để tồn tại.

Chỉ trong năm năm, Thiên Thành Entertainment đã trở thành công ty lớn hàng đầu trong ngành giải trí, được niêm yết trên thị trường.

Nó đã ký hợp đồng với nhiều nhân vật nổi tiếng quốc tế, thế hệ diễn viên mới lại càng nhiều không đếm hết.

Theo lý thuyết, thường đi dạo bờ sông làm sao tránh khỏi ướt giày.

Tuy nhiên, Tần tổng này lại không có bất kỳ tin đồn tình ái nào.

Tại một liên hoan phim quốc tế ngày hôm kia, một ngôi sao nữ bị trượt chân ngã về phía Tần Chiêu Nghiệp.

Tần Chiêu Nghiệp thực sự đã lùi lại một bước, nhìn nữ diễn viên đang nổi tiếng ngã xuống trước mặt anh.

Vẫn là nhân viên công tác tay mắt lanh lẹ, đem nữ diễn viên đỡ lên.

Các phương tiện truyền thông tinh mắt nhận thấy rằng Tần Chiêu Nghiệp đã liếc nhìn Tô Nhan!

Phát hiện này ngay lập tức được người hâm mộ săn đón một cách hào hứng.

Bạn biết đấy, Tô Nhan là nữ diễn viên thế hệ mới đang bạo hồng trong những năm gần đây.

Cô có vẻ ngoài dịu dàng và xinh đẹp, được nhiều fan nữ gọi là công chúa nhỏ của làng giải trí.

Tô Nhan đã ký hợp đồng với Thiên Thành Entertainment khi cô ấy vừa ra mắt, tài nguyên của cô ấy luôn thuộc dạng trung bình, nổi lên là do cô ấy rất biết nắm bắt cơ hội.

Năm nay dựa vào một bộ phim truyền hình đã cầm chắc giải dành cho ngừoi mới.

"Tin tức ngầm! Nghe đồn Tô Nhan cùng Tần tổng có hôn ước!"

Ngay sau khi tin tức xuất hiện, lập tức liền leo lên hotsearch.

Tần Chiêu Nghiệp ngồi trong văn phòng, cau mày không nói lời nào xem tin tức.

Giám đốc tuyên truyền của công ty và tổng quản lí nghệ sĩ đứng trong văn phòng không dám thở mạnh.

"Tần tổng, hotsearch đã bị xóa." Giám đốc tuyên truyền nói dưới áp lực, "Đã tra ra là đối thủ của Tô Nhan vì muốn bôi đen cô ấy cố ý mua."

Tần Chiêu Nghiệp nới lỏng cà vạt, dựa vào ghế im lặng.

Sau khi anh và Lâm Sam trở về nước, mỗi người tiếp quản công việc kinh doanh của riêng mình.

Dù đã kết hôn nhưng chưa bao giờ tổ chức đám cưới.

Mấy năm nay, nhiệt huyết của Lâm Sam đối với công việc lớn hơn rất nhiều so với anh, hơn nữa bởi vì anh là người trong ngành giải trí, Lâm Sam không muốn đem hôn nhân của bọn họ công khai để tránh tăng thêm phiền phức.

Tần Chiêu Nghiệp nhớ lại tại buổi tiệc rượu vài ngày trước, anh ấy đã nghe thấy một số người nói về Lâm Sam.

"Vị Lâm tổng này thật đúng là ngôi sao đang lên, đầu tư năm ngoái kiếm lời lên đến từng này con số."

"Thực phẩm của Tô thị lúc đầu không nổi tiếng, nhưng sau khi tiểu Lâm tổng tiếp quản đã nhảy vọt lên trở thành người dẫn đầu ngành thực phẩm. Thật đáng kinh ngạc."

“Nàng mới hai mươi tám tuổi, không biết con trai ta có cơ hội ăn bát cơm mềm này hay không.”

Lâm Sam đi hơi muộn, mặc một chiếc váy đính sequin cao cấp màu bạc, xuất hiện một cách duyên dáng trong bữa tiệc.

Những người đó lao đến bao vây cô.

Cô cười nhẹ, ứng phó những lời khen ngợi.

Anh quan sát từ bên cạnh, một số người đàn ông không có mắt đã cố gắng tiếp cận Lâm Sam.

Thậm chí còn có người giả vờ bất cẩn đổ rượu lên người Lâm Sam!

Anh đã quen với những mánh khóe cấp thấp này từ lâu.

Cả đêm, Lâm Sam thậm chí không thèm nhìn anh.

Tần Chiêu Nghiệp không nhịn được, lặng lẽ đặt ly rượu xuống, đi chặn người ở cửa phòng tắm.

Ai ngờ vừa mới rẽ qua một góc liền nhìn thấy Lâm Sam dựa vào tường, trên mặt tươi cười chờ anh, cũng không có thay quần áo.

“Em lười thay quần áo.” Lâm Sam khoác tay Tần Chiêu Nghiệp, cười hỏi: “Cả đêm không có sắc mặt tốt, nói cho em biết đi, là ai chọc giận Tần tổng nhà chúng ta rồi.”

Tần Chiêu Nghiệp cúi người nhặt đôi giày cao gót mà cô đá trên mặt đất, cởi áo khoác của anh ra để quấn quanh người cô, bế Lâm Sam lên.

Lâm Sam biết mình sai, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Tần Chiêu Nghiệp.

Khi về đến nhà, Tần Chiêu Nghiệp không nói lời nào.

Sau khi vào cửa, Lâm Sam gác chân lên đùi anh.

Tần Chiêu Nghiệp nhịn không được, nhào tới hôn nàng một cái, trầm trầm nói: "Không phải nói sẽ đi năm ngày sao?"

"Có một đối tác không dễ đối phó." Lâm Sam nhắm mắt nằm trên thảm.

“Vợ ơi, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé?” Tần Chiêu Nghiệp hỏi cô.

Lâm Sam như cũ từ chối, ngại phiền phức.

Tần Chiêu Nghiệp không nói gì, nhưng anh ấy luôn canh cánh về chuyện đó.

Những năm này tính khí của Lâm Sam thay đổi rất nhiều, càng ngày càng giống ngừoi mẹ Bạch Phương của cô.

Khi cô ấy im lặng, cô ấy quyến rũ động lòng người, khiến những người đàn ông đó lao về phía cô ấy như thể bị mê hoặc.

Tần Chiêu Nghiệp biết rằng có không dưới mười người đang liều mạng theo đuổi Lâm Sam.

Nghĩ đến những người đó, Tần Chiêu Nghiệp cảm thấy đủ phiền muộn.

Tần Chiêu Nghiệp ngồi tại chỗ không nói lời nào, sắc mặt càng lúc càng không dễ nhìn.

Hai vị giám đốc nhìn nhau, đều than thở trong lòng.
---------------------------------
Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Ai mà không biết rằng chủ tịch Tần rất ngại phiền phức!

Ngay cả những thư ký xung quanh anh ta đều là đàn ông.

Trên toàn bộ tầng hai mươi ba, không một người phụ nữ nào có thể đến gần anh trong vòng mười mét.

Ngay cả ở lúc bàn chuyện làm ăn, đối tác cũng không dám an bài hầu rượu cho Tần tổng.

Bây giờ đã lan truyền khắp nơi, giới tính của Tần tổng vẫn là một bí ẩn.

Lần này bê bối với Tô Nhan khắp nơi, Tần tổng chỉ sợ sẽ mang hai vị tổng giám ra tế trời.

Tần Chiêu Nghiệp không nói chuyện, hai vị tổng giám cũng không dám nói chuyện.

Đúng lúc này, giọng nói của thư ký từ hệ thống liên lạc nội bộ truyền đến: "Chủ tịch Tần, cô Lâm muốn lên tầng hai mươi ba."

Vừa dứt lời liền thấy Tần Chiêu Nghiệp đột nhiên đứng lên.

Tần Chiêu Nghiệp vội vàng sải bước ra bên ngoài.

“Cô Lâm này là ai!” Giám đốc tuyên truyền vội vàng đi theo, “Tôi chưa từng thấy bộ dạng này của Tần ca bao giờ.”

“Người không biết còn cho rằng bên ngoài có cháy.” Tổng quản lý không dám chậm trễ, đi theo ra ngoài.

Toàn bộ tầng hai mươi ba sôi trào!

Thư ký Lý thực sự đã đích thân đưa một người phụ nữ đến văn phòng của tổng giám đốc!

Phụ nữ! Là phụ nữ đó.

Mọi người nghển cổ nhìn qua.

Lâm Sam lập tức vui vẻ: "Lý thư ký, người trong công ty anh chưa từng gặp qua phụ nữ sao."

“Tổng giám đốc Trần chưa bao giờ gặp phụ nữ trong văn phòng.” Thư ký Lý vội vàng nói: “Cho nên đồng nghiệp của tôi càng tò mò hơn.”

Lâm Sam còn chưa tới nơi đã thấy Tần Chiêu Nghiệp đi về phía mình.

Cô liếc nhìn Tần Chiêu Nghiệp, bước chân anh liền dừng lại.

Tần Chiêu Nghiệp đi chậm lại, kiềm chế tâm trí của mình, anh có chút xúc động rồi.

Vì đây là lần đầu tiên Lâm Sam đến công ty tìm anh, anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn.

Lâm Sam bước tới, khoác tay Tần Chiêu Nghiệp một cách tự nhiên, đáp lại những ánh mắt tò mò đó, cô mỉm cười nói: "Tôi và Tần tổng sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng 10, đến lúc đó chúng tôi sẽ phát kẹo cưới cho các đồng nghiệp."

Một câu nói như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Lễ cưới?

Chủ tịch Tần thực sự đã kết hôn!

Lời này nói ra, trái tim của rất nhiều nữ minh tinh trong làng giải trí đều sẽ tan nát!

Ừm, trái tim của nam minh tinh cũng tan nát, bởi vì xu hướng tính dục của Tần ca đã được xác nhận...

Những người có đôi mắt sắc bén đã nhận ra Lâm Sam.

"Người trẻ tuổi nhất đang điều hành Tô thị thực phẩm!"

"Trời ơi, đây là cường cường liên thủ đó."

Đột nhiên, bàn phím trong văn phòng đều kêu răng rắc.

Tần Chiêu Nghiệp bị sốc bởi tin tức này nhưng anh vẫn duy trì bình tĩnh trên bề mặt.

"Đi thôi, vừa vặn đón anh tan làm." Lâm Sam nhìn thời gian, cười nói: "Tần tổng, ngài muốn đi đảo nghỉ ngơi không? Em được nghỉ một tuần."

Tần Chiêu Nghiệp cảm thấy tâm trí mình đã lạc đi đâu mất, anh hầu như không giữ được bình tĩnh đi một mạch ra xe.

Vừa lên xe, anh lập tức chạy tới, cọ cọ vào cánh tay Lâm Sam: "Làm sao vậy! Đột nhiên muốn tổ chức đám cưới lại muốn cùng anh đi nghỉ mát."

“Ngồi đi!” Lâm Sam xoa tóc Tần Chiêu Nghiệp, “Anh không muốn hả?”

Tần Chiêu Nghiệp ngồi dậy, siết chặt tay Lâm Sam, có chút ủy khuất: "Có phải vì scandal của anh với Tô Nhan không?"

Lâm Sam lườm Tần Chiêu Nghiệp, người này luôn suy nghĩ rất nhiều.

Vài ngày trước từ tiệc rượu trở về liền đem một đống chuyện để trong lòng không chịu nói ra.

Cô thực sự cảm thấy tổ chức hôn lễ rất phiền phức, nhưng Tần Chiêu Nghiệp đã thức gần như cả đêm, nằm trên giường nghịch nhẫn cưới của hai người bọn họ.

Nếu cô vẫn không nhìn thấy ra, tất cả những năm này đã sống uổng phí rồi.

“Anh tùy tiện nói thôi.” Tần Chiêu Nghiệp nhếch miệng, nói: “Chỉ cần trong lòng em có anh, liền không tổ chức hôn lễ cũng được.”

Lâm Sam nhìn thấu ý nghĩ nhỏ nhoi của anh ấy, cố ý nói: "Được, vậy thì không làm vậy."

"Không! Chúng ta làm đi." Tần Chiêu Nghiệp ôm lấy Lâm Sam, "Nếu em không muốn lộ diện, chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ. Khi đó, giới truyền thông sẽ không phát tán ảnh chụp của em, chỉ thông báo tin kết hôn của anh thôi. Vậy thì sẽ không có ai lại nhớ thương anh rồi."

Khi Tần Chiêu Nghiệp nói chuyện, trong đầu anh đã nghĩ đến hôn lễ: "Tháng mười có chút gấp, anh sợ chuẩn bị không chu đáo."

“Tháng mười không làm, bụng em sẽ to ra, mặc áo cưới nhìn không đẹp.” Lâm Sam nhàn nhạt nói.

Tần Chiêu Nghiệp ngơ mặt, ánh mắt thay đổi, đôi môi run rẩy: "Bụng của em. . . Tại sao lại lớn hơn? Em ngã bệnh đúng không? Lâm Sam, đừng làm anh sợ, anh chế.t cho em xem."

Lâm Sam nhìn biểu cảm của tên ngốc nào đó, không chịu đựng được nữa, lấy tờ xét nghiệm từ trong túi ra vỗ lên mặt anh, không nói nên lời: "Tần Chiêu Nghiệp, anh đã ở bên em mấy năm nay, chỉ đẹp trai hơn chứ não không tiến bộ phải không hả?"

Tần Chiêu Nghiệp cuối cùng cũng định thần lại sau khi nhìn tờ giấy một lúc lâu, cẩn thận chạm vào bụng Lâm Sam, tính toán thời gian, thấp giọng thì thầm: "Lần trước ở trên ban công ... Anh sợ rằng em bị cảm lạnh, anh còn..."

“Câm miệng!” Lâm San liếc nhìn tài xế một cái, vội vàng bịt miệng Tần Chiêu Nghiệp.

Tần Chiêu Nghiệp tựa trán lên vai Lâm Sam im lặng một lúc lâu.

Mu bàn tay của Lâm Sam bỗng có chút ướt, cô ôm lấy Tần Chiêu Nghiệp.

Tần Chiêu Nghiệp rơi nước mắt rơi trên cổ Lâm Sam, anh ấy nhẹ nhàng nói: "Lâm Sam, tại sao anh lại hạnh phúc như vậy."

“Đồ ngốc.” Lâm Sam mỉm cười mắng anh.

Tần Chiêu Nghiệp gật đầu: "Ừ, ngốc có phúc của kẻ ngốc mà."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom