• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Mệnh Phản Phái (4 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Người đến từ Đông Hoang

Lai lịch của Thượng Cổ Thần sơn thực rất cổ xưa, có thể nói là trước cả thời kỳ của thời Thiên Thanh giới.

Thậm chí rất nhiều tu sĩ còn suy đoán, bên trong mỗi ngọn Thượng Cổ Thần sơn đều có một vị thần linh cao cao tại thượng tọa trấn, vị ấy có thể đã từng là một vị hỏa thần chiếu rọi ánh sáng khắp chân trời, còn có rất nhiều truyền thuyết đáng sợ được truyền khắp thiên hạ.

Bây giờ lại có không ít cổ thần sơn sinh linh xuất thế, từ các nơi khác nhau lộ diện.

Có tu sĩ chú ý đến hướng đi của bọn họ thì phát hiện điểm điến của bọn họ tựa hồ chính là Cổ thành nơi Lâm gia đang sinh sống.

Rất nhiều người suy đoán dụng ý của Thượng Cổ Thần sơn.

Hành động này của họ có thể là có liên quan đến vị đại nhân trẻ tuổi kia!

Xung Nguyệt Cổ thành.

Một tòa Cổ thành với tư cách là một khu vực then chốt, trọng yếu của Thiên Vực, nhân khẩu của khu vực rộng lớn xung quanh này cũng có đến gần một tỷ đạo sĩ.

Trời quang mây tạnh, sương mù dâng lên.

Có rất nhiều cung điện, lầu các, đền, tửu quán mọc lên san sát nhau.

Ánh sáng lóng lánh của thần phù và quang hoa bỗng nhiên hiện lên, ở giữa vùng ánh sáng ấy thân ảnh của các tu sĩ và sinh linh hóa thành một dải sắc cầu vồng, phi hành xuyên qua thần dị phi phàm.

Đây là nơi gần nhất với nơi tổ chức Thiên Kiêu luận đạo, cho nên bây giờ mới thu hút được rất nhiều sự chú ý của các tu sĩ.

Càng chưa cần nói đến trong khoảng thời gian này còn đang xôn xao về việc có một vị đại nhân trẻ tuổi từ thượng giới đến đây.

Có rất nhiều tu sĩ từ khắp nơi đổ về đây.

Các đại thánh địa, Hoàng triều đều phái cao thủ mang đại lễ đến bái kiến.

Không chỉ có Trung Châu đại địa phái người đến mà những vùng đất như Bắc Mạc, Nam Cương cũng phái những vị thiếu niên tuấn kiệt đến đây, vừa là vì luận đạo đại hội mà tới, vừa là vì muốn thể hiện bản lĩnh của mình mà đến.

Rất nhiều người đều có những tính toán nho nhỏ cho riêng mình.

Dù sao mấy chuyện ôm bắp đùi như này cũng không phải là chuyện gì mất mặt lắm.

"Kim Dương huynh, đã lâu không gặp, tu vi của huynh bây giờ càng thêm thâm sâu khó dò."

"Huynh khách khí rồi, Thiên huynh xem ra cũng tiến bộ không ít nhỉ, lại luyện thành công một bộ bảo thuật thần thông nào đúng không?"

"Ha ha, may mắn mà thôi, may mắn mà thôi, tại hạ vẫn không so được với chư vị đạo huynh."

"Trần Tiên Tử đã mấy năm không gặp, phong thái hiện giờ càng hơn trước kia nhiều, quả không hổ là người đứng đầu Vạn Hoa thánh địa mà, vượt xa thế hệ cùng thời."

Lúc này, trong một căn lầu các, một đám nam nữ trẻ tuổi đang nói chuyện với nhau, toàn thân tỏa quang huy, trong mắt thần quang ẩn hiện.

Hoặc là khí tức trầm ổn, bất động như núi.

Hoặc là dung nhan mỹ lệ, vô cùng động lòng người.

Những tên tu sĩ ở xung quanh từ xa xa nhìn đến nơi này, đôi con ngươi cũng không nhịn được mà lộ vẻ kính sợ.

Thân phận của đám nam nữ trẻ tuổi này đều rất kinh người.

Bọn hắn hoặc là truyền nhân của Cổ thế gia, hoặc là hoàng tử Hoàng triều, thánh tử Thánh địa, đều là những người phía sau có bối cảnh lớn.

Ẩn thân trong bóng tối còn có khí tức của rất nhiều thủ vệ cường đại đang bảo vệ bọn hắn.

Một đám người trẻ tuổi thân phận bất phàm đều tề tụ tại đây đàm luận uống trà, cảnh tượng này quả thực không dám tưởng tượng.

Nếu như tin tức này truyền đi, tuyệt đối sẽ kinh động rất nhiều người.

"Kim Dương huynh, nghe nói một đoạn thời gian trước, huynh có giao đấu với một vị công tử tuấn kiệt đến từ vùng Đông Hoang, khó phân thắng bại, cuối cùng thậm chí còn cùng hắn kết bái huynh đệ?"

"Việc này không biết thật giả thế nào?"

Trong lầu các, có người hiếu kỳ lên tiếng hỏi một vị nam tử tựa như thần thái dương ngồi bên cạnh mình.

Người nam tử trẻ tuổi này ngay cả những sợi tóc cũng như đang phát quang vậy, thần quang nhấp nháy, là thánh tử của Già Lâu thánh địa, tên là Kim Dương.

Ở Trung Châu đại địa, Già Lâu thánh địa còn lâu đời hơn cả Lâm gia, tổ tiên bọn họ cũng có người phi thăng lên thượng giới, thực lực bên trong cường đại.

Là một vị thánh tử, tu vi của Kim Dương thì không cần phải nói rồi, thực lực vượt qua chúng bạn cùng thời, bây giờ tu vi đã đạt đến hậu kỳ thần thông cảnh.

Nghe vậy, hắn lộ ra nụ cười sang sảng nói:"Việc này đương nhiên là thật rồi, ta nói mọi người nghe này, thiên phú của vị tiểu huynh đệ kia của ta ấy à, thật không phải ta thổi phồng nhưng hắn tuyệt đối là loại nhân vật ngàn năm hiếm gặp đó."

"Mặc dù tu vi chỉ ở bậc trung kỳ của thần thông cảnh, nhưng lại có thể giao đấu với ta hơn trăm chiêu mà không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí hắn còn buộc ta phải sử dụng đến Đại Nhật Chân Thân mới có thể ngăn chặn hắn. Ta tuy chặn được hắn nhưng theo như ta thấy hắn vẫn còn một con bài tẩy chưa dùng đến..."

"Vị tiểu huynh đệ kia của ta, rất là bất phàm. Hơn nữa tính cách tương đối trầm ổn, vừa nhìn là biết hắn là người có thể làm nên đại sự. Đáng tiếc hắn đắc tội đại nhân vật, bị người ta hãm hại vì thế hắn mới phải rời xa quê hương đi tới Trung Châu này."

Trong giọng nói của hắn còn mang theo chút tiếc hận.

Vị đại nhân vật kia, hắn có nghe tiểu huynh đệ của hắn nói qua, là một thế lực mà căn bản tiểu huynh đệ của hắn không thể nào chống lại được.

Hơn nữa những lời đồn đãi mà hắn nghe được từ Đông Hoang đại địa truyền đến, hắn không hề tin tưởng.

Cái gì mà gọi là tâm tư đố kị? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?

Hắn thấy rõ ràng là Thái Huyền Thánh nữ thấy sang bắt quàng làm họ, phản bội vị tiểu huynh đệ kia của hắn.

Hơn nữa lại còn truyền tin đồn bậy bạ khắp nơi vu hãm người khác nhằm ý đồ trả đũa tiểu huynh đệ của hắn.

Câu nói độc nhất là lòng dạ đàn bà quả nhiên ứng với người phụ nữ này.

Tê!

Nghe những lời này của Kim Dương, nhất thời làm cho mấy người trong tửu lâu đều hít vào một ngụm khí lạnh, liếc nhau, nhưng ánh mắt lại có điểm không đúng.

Bọn họ rất là khiếp sợ.

Cùng là những vị thiên kiêu trẻ tuổi, Kim Dương là người thế nào bọn họ đều biết rất rõ ràng, tính cách hắn chính trực sảng khoái, không có khả năng sẽ nói dối.

Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu là thực lực của Kim Dương rất mạnh, chí ít là trong số những người ở đây đều mạnh hơn một bậc.

Ở cả vùng Trung Châu đại địa này ngoại trừ tam hoàng tử của Đại Hạ Hoàng triều và một vài người ở vùng ngoài ra, rất khó tìm ra kẻ khác có thể sánh ngang với hắn.

Nhìn khắp một lượt những thanh niên trẻ tuổi trong Trung Châu đại địa, tuyệt đối có thể xếp vào một trong năm vị trí đứng đầu.

Ngay cả hắn cũng nói như vậy, vị tuấn kiệt Đông Hoang thần bí kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?

"Vị tuấn kiệt Đông Hoang mà Kim Dương huynh nói đến kia rốt cuộc tên họ là gì? Chúng ta nhất định sẽ đến kết giao bằng hữu một phen." mọi người có chút ngạc nhiên, không khỏi lên tiếng hỏi, muốn dò xét lai lịch vị kia.

Nhưng nghe mọi người hỏi như vậy, Kim Dương nhất thời lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, có chút muốn nói lại thôi:"Cái này..."

Tên của vị tiểu huynh đệ không phải không thể nói ra.

Mà chỉ sợ vừa mới nói ra sẽ dọa sợ mấy vị huynh đệ đang ngồi trước mặt này đây nên hắn cũng không dám đáp lại mấy câu hỏi kia.

Kim Dương tuy là người thẳng thắn, nhưng cũng không phải kẻ ngu.

Mọi người thấy hắn không nói gì, cũng rất thức thời, không có hỏi lại nữa.

Lúc này, một người bỗng có chút kinh ngạc nói:"Hôm nay Trích tinh các của Lâm gia sao lại được mở ra rồi?"

Người vừa lên tiếng hỏi là thánh tử của Nguyên Chu thánh địa, cũng là một vị thiên kiêu trẻ tuổi có thực lực cường đại.

Mọi người cũng nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, không khỏi sửng sốt.

Trích Tinh Các của Lâm gia, ý nghĩa của nó là dùng tay hái sao, chính là tòa lầu các cao nhất của Xung Nguyệt Cổ thành, từ đây có thể quan sát mọi thứ, tầm nhìn vô cùng tốt.

Từ vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên đó.

Ngày bình thường chỉ phụ trách tiếp đãi người có quyền thế nhất trong các thánh địa, Hoàng triều, những nhân vật tỷ như thánh chủ, hoàng chủ.

Nhưng sao hôm nay lại mở ra rồi?

Điều này khiến bọn họ có chút kinh ngạc.

"Còn được trưởng lão đạt đến đại năng cảnh của Lâm gia tự mình tiếp đãi..."

"Di, vị nữ tử mặc quần xanh kia tựa hồ là kiều nữ của Lâm gia, Lâm Thu Hàn? Vị nữ tử bên cạnh mặc đồ trắng, trên mặt có một lớp mạng sa mỏng che khuất dung mạo, hình như là Thái Huyền Thánh nữ của Đông Hoang..."

Một gã thiên kiêu khác, có chút khiếp sợ không khỏi thốt lên một tiếng, hắn nhận ra được hai người trong nhóm người kia.

Năm đó hắn có dịp đi qua Đông Hoang một lần, hắn từng có may mắn được gặp qua vị đệ nhất mỹ nhân ở Đông Hoang này.

"Nói như vậy, vị nam tử mặc quần áo màu trắng kia chẳng lẽ lại là..."

"Chính là vị kia?!"

Rất nhanh sau đó bọn họ đều kịp phản ứng lại, không khỏi đồng loạt đứng lên, biểu tình hết sức kích động.

Loại đãi ngộ bậc này không cần đoán cũng biết người kia là ai.

Không nghĩ tới bọn họ có thể gặp được vị đại nhân trẻ tuổi kia ở nơi này!

Dù sao đây cũng là cơ hội bái kiến ngàn năm khó có được !

Bọn họ nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị tiến vào bái kiến.

Còn mấy vị thiên kiêu chi nữ khác thậm chí còn lấy ra phấn son các loại từ không gian bên trong chiếc nhẫn mang theo người, trang điểm lại một chút, dung mạo tỏa sáng.

Chỉ có thần sắc trên mặt Kim Dương thoáng có chút mất tự nhiên, cũng may không có ai phát hiện ra sự dị thường này của hắn.

Dưới sự chỉ dẫn của một vị trưởng lão trong Lâm gia, mấy người Cố Trường ca đã đến Trích Tinh các.

Lấy thân phận của Cố Trường Ca, đãi ngộ của Lâm gia dành cho hắn đương nhiên là những thứ tốt nhất.

Phạm vị quan sát của Trích Tinh các đủ để quan sát cả tòa Cổ thành, trông về phía xa vạn dặm, rộng lớn mạnh mẽ.

Thường ngày chỉ có nhân vật cấp thánh chủ mới có tư cách đến nơi đây

Hết chương 41.
Chương 42 Dự tính sau này

"Người xây dựng tòa các này quả thực là một người rất biết cách hưởng thụ."

Cố Trường Ca chắp tay sau lưng, đứng ở đài cao hướng tầm mắt xuống bên dưới quan sát.

Nhìn thấy chúng sinh mênh mông, tu sĩ tới lui, không khỏi cất lời khen.

Đứng trên cao quan sát mọi sinh linh phía dưới trông nhỏ bé như giun dế, cảm giác này thật thú vị.

Hắn suy nghĩ, sau này về lại thượng giới, cũng nên tìm người xây một tòa các giống như này ở nơi hắn ở mới được.

Nhưng đương nhiên là cao hơn, hùng vĩ hơn nhiều rồi.

Có thân phận, địa vị như này, Cố Trường Ca muốn hưởng thụ như thế nào thì đương nhiên sẽ làm thế đó.

"Cố công tử cảm thấy hứng thú là tốt rồi, nơi đây là do mấy vị gia chủ đời trước xây dựng nên, chuyên dùng để tiếp đãi thánh chủ của các đại thế lực, hay các nhân vật thuộc cấp Hoàng chủ."

Lâm Thu Hàn cười giải thích.

Ngày hôm nay, nếu không phải nhờ vào mối quan hệ với Cố Trường Ca, nàng cũng không có tư cách tới nơi này.

"Rất đẹp, tay giữ nhật nguyệt hái sao trời, thế gian không có kẻ bình phàm như ta, thật là một cảnh đẹp..." Cố Trường Ca cười cười.

Tính toán của hắn rất đơn giản, rất sâu xa.

Hắn để Lâm Thu Hàn dẫn hắn đi tham quan xung quanh Cổ thành một chút, thực chất cũng là muốn nhìn xem thiên phú của nàng đạt đến trình độ nào rồi.

Nghĩ sau khi đưa Lâm Thu Hàn lên thượng giới thì làm sao bồi dưỡng tiếp.

Bối cảnh sau lưng Cố Trường Ca tuy là khủng bố nhưng kỳ thật cũng rất rắc rối, phức tạp.

Minh lão dù sao cũng chỉ là một gia thần khác họ đương nhiên chưa từng gặp phải cũng sẽ không hiểu được.

Mặc dù trên thượng giới có nhiều tông môn theo phái luyện đan nhưng cũng thiếu một truyền nhân có thiên phú khủng bố như Lâm Thu Hàn.

Đến lúc đó hắn nghĩ cách đưa Lâm Thu Hàn đi, sau đó dựa vào bối cảnh phía sau của hắn giúp sức, việc Lâm Thu Hàn lên làm chưởng môn của một tông môn luyện đan cũng không phải không thể xảy ra.

Làm trước một chút chuẩn bị cũng là điều nên làm.

Đương nhiên, mặt khác Cố Trường Ca cũng muốn tăng thêm hảo cảm, sớm một chút chính thức thu phục được Lâm Thu Hàn.

Đến lúc đó, một nghìn điểm giá trị thiên mệnh tới tay, không phải việc tốt sao?

Được cái là Lâm Thu Hàn rất đơn thuần, dưới những lời "hoa ngôn xảo ngữ" của Cố Trường Ca, đầu óc nàng không tránh khỏi có chút mụ mị, tâm tư của nàng hầu như đều đặt hết lên trên người Cố Trường Ca.

Những lời mà Lâm Thiên nói với nàng trước đây kỳ thực cũng không sai.

Cố Trường Ca thực chất cũng không phải dạng tốt lành gì, dù gì hắn đã xác định được bản thân là một nhân vật phản diện.

Lời tuy là nói như vậy, nhưng chỉ cần là người của mình, Cố Trường Ca cũng sẽ không bạc đãi các nàng.

Bản thân hắn cũng không có ác ý với Lâm Thu Hàn, còn nghĩ sau này sẽ tìm cách bồi dưỡng nàng, bây giờ cũng chỉ xem như đang lợi dụng một chút mà thôi.

"Thế gian không có ai bình phàm như ta? Trong mắt Cố công tử, tu hành rốt cuộc là gì?"

Nghe hắn nói thế, trong tròng mắt Lâm Thu Hàn hiện lên tia sáng kỳ dị, không khỏi nghiêng người nhìn về phía Cố Trường Ca.

"Cái gọi là tu hành, trong mắt ta bất quá chỉ là một hồi tranh đấu giữa đất trời mà thôi, lấy thân thể ra chịu phạt, ở hồng trần cạnh tranh, vượt qua khổ ải, đi về miền cực lạc."

Cố Trường Ca nói, trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tuấn nhã điềm đạm.

Đương nhiên những lời nói trên chỉ là một cái lí do thoái thác mà thôi hắn thật sự cũng không quan tâm đến những việc như này.

"Khổ ải? Cực lạc?"

Ngay cả ánh mắt của Tô Thanh Ca cũng phải sáng lên, tỉ mỉ bình phẩm.

"Cách nghĩ của Cố công tử, quả thực không giống người thường, nhưng lại thâm sâu khó lường..."

Lâm Thu Hàn nhịn không được nói thế, trên đường đến đây nàng cùng Cố Trường Ca nói chuyện với nhau, những đề tài mà nàng đề cập đến Cố Trường Ca đều có thể tiếp lời với nàng, hơn nữa những lời giải thích của hắn vô cùng cặn kẽ không chút qua loa nào, điều này khiến cho nàng càng thêm kính phục, ngưỡng mộ hắn.

Nhất là khi nghe hắn nói về suy nghĩ của hắn về việc tu hành, càng khiến cho một vị trưởng lão dạy ở học đường như nàng cũng sinh lòng hiếu kỳ.

Thân thể như cái bè da, vượt qua biển khổ đến miền cực lạc?

Loại thuyết pháp này nàng chưa từng nghe nói qua, thế giới tu hành thượng giới, nơi đó đoán chừng là một nơi thần bí mênh mông mà nàng không thể nào tưởng tượng ra được.

"Cố công tử, việc của tiểu Thiên, lúc đó may nhờ có những câu nói đó của ngài ta mới có thể tỉnh ngộ được, nếu không phỏng chừng ta lại tiếp tục bị hắn lừa mà chẳng hay biết gì."

Mà lúc này, chẳng biết Lâm Thu Hàn nghĩ đến điều gì mà thần sắc trở nên ảm đạm, có chút thương cảm.

Dù sao đối với Lâm Thiên của trước đây nàng vẫn rất quan tâm chăm sóc.

Nhưng đương nhiên việc hắn ám hại Cố công tử thì không thể tha thứ được.

May mắn người đó không phải là Lâm Thiên thực sự.

Nếu không...Nàng cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Cố Trường Ca nữa.

"Lúc đó ta chỉ thuận miệng nói ra vài câu thôi, cũng không biết mọi việc sẽ biến thành như vậy..." Cố Trường Ca tùy ý cười.

"Kỳ thực lúc đó ta cũng cảm thấy có chút hoài nghi thần hồn của Lâm Thiên xảy ra vấn đề, đang muốn tìm hắn hỏi một chút, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy..."

Lâm Thu Hàn có chút hổ thẹn nói.

"Ah, nói ra thì ta cũng có chuyện muốn nhắc nhở Lâm cô nương." nụ cười của Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa.

"Cố công tử mời nói."

Lâm Thu Hàn nhìn về phía hắn, nếu như là việc Cố công tử muốn nói thì việc đó nhất định rất quan trọng.

"Thi thể của Lâm Thiên, ngươi nên chú ý một chút, ta đoán thần hồn của hắn không chỉ bị người ta khống chế mà có lẽ đã bị chiếm luôn rồi. Bí thuật nơi thượng giới cũng có không ít cái có thể làm được như vậy..."

"Chết đi sống lại kỳ thực cũng là chuyện bình thường."

Cố Trường ca nói, nét mặt vừa hay cũng biểu lộ ra một bộ thần thái như mới đoán ra việc gì đó.

Lâm Thu Hàn sửng sốt, chết đi sống lại? Loại chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra sao?

Lúc đó Lâm Thiên rõ ràng đã hồn phi phách tán, cơ hội sống không còn rồi.

Bất quá Cố Trường Ca đã nói như vậy, nàng vẫn nên nghiêm chỉnh suy xét lại lần nữa.

Không lẽ nào là giả chết?

"Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là giả thuyết của ta mà thôi, Lâm cô nương chú ý một chút cũng tốt." Cố Trường Ca bất động thanh sắc cười cười.

Hắn rất muốn để Lâm Thu Hàn chính mắt nhìn thấy Lâm Thiên "chết đi sống lại".

Nếu như vậy mối bận lòng còn lại của Lâm Thu Hàn cũng sẽ đoạn thôi.

Cố Trường Ca lúc đó cũng không cần đến giá trị lợi dụng còn sót lại của Lâm Thiên nữa rồi.

Lúc này, bên ngoài Trích Tinh các một trận ồn ào truyền tới.

"Cố công tử, bên ngoài có một đám thiên kiêu trẻ tuổi đến từ Trung Châu và các đại địa thế lực đến từ Đông Hoang muốn bái phỏng ngài."

Vị trưởng lão của Lâm gia ban nãy vừa dẫn đường cho bọn họ, lễ độ cung kính đến bẩm báo với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca thoáng chớp mắt.

Vốn dĩ hắn không muốn gặp bọn họ, nhưng bây giờ rảnh đến buồn chán, chẳng có việc gì để làm cả nên hắn gật đầu nói:"Bảo bọn họ đều lên đây đi!"

Hắn hy vọng đám thiên kiêu này có thể đem đến cho hắn chút vui vẻ nào đó.

Rất nhanh sau đó, một đoàn nam nữ trẻ tuổi toàn thân bao phủ quang huy, khí tức bất phàm, dưới sự hướng dẫn của trưởng lão Lâm gia cung kính đi lên.

"Sở Huyền ra mắt công tử."

Tên chân chó số một của Cố Trường Ca ở Đông Hoang, thánh tử Thái Huyền Sở Huyền cũng ở trong số người đến bái phỏng, vội vội vàng vàng bước lên hành lễ với Cố Trường Ca.

Ngoại trừ hắn, còn có rất nhiều thiên kiêu khác đến từ Đông Hoang, lúc trước bọn họ có ngồi cùng một phi hành thuyền đến đây nên cũng không xem là những gương mặt xa lạ được.

Đám người cuối cùng bước lên chính là thiên kiêu của Trung Châu.

Lúc này, tâm trạng của bọn họ có chút chấn động dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà bọn họ được tiếp xúc với vị đại nhân trẻ tuổi ở khoảng cách gần đến vậy.

Cảm nhận được khí tức tựa như thần tiên của Cố Trường Ca khiến cho bọn họ đều kính sợ từ tận đáy lòng.

"Bọn ta gặp qua đại nhân."

Bao gồm cả Kim Dương thánh tử của Già Lâu lúc trước có phê bình kín đáo với Cố Trường Ca bây giờ cũng đang cúi đầu thi lễ.

"Chư vị không cần đa lễ."

Cố Trường ca ngồi lại vị trí chủ tạ, hắn khẽ vuốt cằm, thần sắc đạm nhiên bình thản, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo hay cao cao tại thượng như trong suy đoán, điều này khiến cho một người âm thầm thở phào một hơi.

Xem ra lời đồn không phải là giả.

Vị đại nhân trẻ tuổi này không hề có dáng vẻ khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp xúc.

Sau đó, một đám thiên kiêu trẻ tuổi tự mình giới thiệu một phen, sau đó bọn họ bắt đầu thể hiện bản lĩnh của mình ra, muốn lưu lại một ấn tượng tốt với vị đại nhân kia.

Mỗi một người như một con công đang ra sức vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp của mình, cạnh tranh khoe sắc.

Cố Trường Ca thỉnh thoảng gật đầu, mỉm cười, khiến cho bọn họ có cảm giác như được cổ vũ không ngừng.

Nhóm thiên kiêu chi nữ cũng mang một bộ dáng nịnh nọt không thôi như hóa thân thành một đám cẩu nịnh hót vẫy đuôi không ngừng, điều này khiến cho đám người Lâm Thu Hàn chấn động trong lòng.

Bình thường những nữ này đều tự cho mình rằng bản thân tựa như tiên nữ, thần nữ vậy.

Nhưng ở trước mặt Cố công tử cũng phải bày ra dáng vẻ nịnh nọt như này.

Khiến bọn họ có cảm giác như đang được mở mang tầm mắt vậy.

Cảm xúc của Lâm Thu Hàn là sâu sắc nhất, dù sao thân phận của nàng cũng không khác là bao với những thiên kiêu chi nữ kia.

Nhưng thái độ của Cố công tử đối với nàng lại khác hoàn toàn với đám thiên kiêu chi nữ kia.

Cái phát hiện này khiến nàng có cảm giác như thụ sủng nhược kinh mà trước đây không có.

Cố công tử đối xử với mình dường như có chút khác biệt.

Hết chương 42.
Chương 43 Nhiệm vụ ngẫu nhiên

Cố công tử đối xử với mình thật sự không giống người khác.

Tâm Lâm Thu Hàn loạn như ma, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhuận của Cố Trường ca lúc nói chuyện với mình.

Nàng có cảm giác như vậy, có thể nói thực bình thường, những thiên kiêu chi nữ ở trước mặt này đây, hoặc là công chúa Hoàng triều, hoặc là thánh nữ thánh địa, về mặt thân phận cũng không khác với nàng là bao.

Ở bên ngoài cũng có rất nhiều người tụ tập, mỗi người đều cao ngạo mỹ lệ, chẳng thèm ngó ngàng gì đến kẻ khác bao giờ, các nàng được tôn là tiên tử, thần nữ.

Nhưng những người đó bây giờ lại trưng ra vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng Cố công tử, dáng dấp các nàng tựa như mấy nữ tử phong trần trong thanh lâu mà nàng đã từng đọc qua trong sách.

Dáng vẻ khác biệt một trời một vực với thường ngày như vậy của các nàng ta nếu bị tu sĩ đứng ngoài kia nhìn thấy, bọn họ khả năng cao sẽ trợn tròn con mắt, không dám tin tưởng.

Nàng tuy đơn thuần nhưng cũng biết đây chính là sự khác biệt thân phận giữa Cố Trường Ca với tất cả những người khác ở đây.

Đây cũng là thái độ mà bọn họ nên có đối với Cố Trường Ca!

"Cố công tử đối với mình thật tốt..."

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng nhớ tới những lần Cố công tử nói chuyện với mình, đầu nàng có chút choáng váng rồi.

Loại cục diện như này Tô Thanh Ca nhìn đã thành quen rồi, mặc kệ từ bất cứ phương diện nào, Cố Trường Ca đều có lực hấp dẫn rất lớn đối với nữ tử.

Bây giờ sau khi nhìn thấy hắn, vị nhân vật được xưng tụng có quyền thế kinh khủng, mấy vị thiên kiêu chi nữ kia làm sao chịu ngồi yên được nữa.

Xem chừng các nàng thấy Lâm Thu Hàn có thân phận cũng không khác các nàng mà lại được công tử nhìn trúng, vậy thì vì sao các nàng không thể?

Nếu như có thể được công tử nhìn trúng, vậy thì địa vị của các nàng sẽ có biến đổi rất lớn.

Lúc này, còn rụt rè gì nữa, đương nhiên là phải nghĩ hết biện pháp để được công tử yêu thích rồi.

Suy nghĩ của mấy nữ tử này, Tô Thanh Ca đoán được rất rõ ràng.

Ánh mắt yên tĩnh nhưng trong lòng thì lơ đễnh.

Theo như tính tình của công tử, những nữ tử son phấn dung tục như vậy há có thể lọt vào mắt ngài?

Vẻ mặt ôn nhuận như ngọc này, chỉ là dáng dấp hắn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

Một Cố Trường Ca chân chính lại vô cùng thờ ơ, luôn cao cao tại thượng quan sát mọi việc, tâm tình thì khó bề nắm bắt.

Không thể không nói, Tô Thanh Ca đã đi theo Cố Trường Ca được một thời gian rồi nên tâm tư của Cố Trường ca nàng cũng nắm được mấy phần.

"Keng, sự kiện thiên mệnh thu phục Lâm Thu Hàn thành công, điểm khí vận tăng thêm 200 điểm, giá trị thiên mệnh tăng một nghìn."

Mà lúc này đây, thanh âm hệ thống trong đầu Cố Trường Ca vang lên, khiến cho tâm cũng hắn không khỏi khẽ động.

Một nghìn điểm giá trị thiên mệnh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm coi như đã vào túi rồi.

Lâm Thu Hàn cũng không làm cho hắn thất vọng.

Ngay sau đó, hắn cũng cảm thấy lười khi phải xem đám thiên kiêu chi tử này đàm luận tỷ thí mấy thứ linh tinh gì đó, ban nãy để bọn họ lên đây chỉ vì quá chán mà thôi.

Nhưng mà nghe bọn hắn thổi phồng nịnh nọt lấy lòng chính mình, cảm giác này không phải rất thoải mái sao?

Rất nhanh, tâm của Cố Trường Ca khẽ động.

Gọi ra hệ thống.

Giao diện thuộc tính hiện lên trước mặt hắn.

Chủ nhân: Cố Trường Ca.

Thân phận: đệ tử chân truyền của đạo thiên tiên cung.

Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.

Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ.

Công pháp thần công: Đạo thiên tiên điển (tầng thứ bảy), vạn hóa ma thiên (thiên phú), tiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công...

Giá trị thiên mệnh: 2600

Điểm số mệnh: 350 điểm (màu đen).

Hệ thống thương thành: Đã mở ra.

Kho hàng: Phá Vực phù * 1, một phần ba hạt giống thế giới * 1.

Điểm số mệnh đã tăng qua ba trăm điểm, nguyên nhân không chỉ vì thu phục được Lâm Thu Hàn, mà còn có nguyên nhân đến từ phía Tô Thanh Ca.

Cả hai đều là người có đại khí vận lại đi theo Cố Trường Ca nên cũng có khả năng trợ giúp tăng điểm khí vận của hắn lên.

Tổng kết lại từ đầu đến cuối, điểm khí vận của Lâm Thiên gần như đã thua sạch vào tay hắn rồi.

Bản thân mình cũng thu được hơn hai ngàn điểm giá trị thiên mệnh.

Thu phục tên rau hẹ này vẫn là rất thoải mái.

Cố Trường Ca suy nghĩ một hồi, cũng không vội vã tăng thêm thực lực ngay, dù sao ở dưới hạ giới này với cảnh giới của hắn hiện tại cũng đã đủ mạnh rồi.

Dường như giá trị thiên mệnh rất vạn năng, giữ lại không dùng đợi đến khi gặp tình huống bất lợi chắc sẽ có tác dụng tương đối lớn.

Hắn nhìn lướt qua những món đồ trong mục hệ thống thương thành.

Cuối cùng trong số lượt tìm kiếm giới hạn mỗi ngày, hắn tìm thấy một bộ sách đan đạo sơ cấp, giá trị tương ứng một trăm điểm giá trị thiên mệnh.

Đổi.

Sau khi tiêu hao một trăm điểm giá trị thiên mệnh, bộ sách đan đạo sơ cấp đã thu tới tay.

Cố Trường Ca định tìm cơ hội thích hợp sẽ đưa cuốn sách này cho Lâm Thu Hàn, đã nói muốn bồi dưỡng nàng, vậy thì từ bây giờ bắt đầu thực hiện thôi.

Thiên phú luyện đan tốt như vậy không nên lãng phí.

Sau đó ý thức của hắn thoát khỏi giao diện hệ thống.

Một thanh âm gợi ý vang lên trong đầu hắn.

"Keng, kiểm tra tuyến quan hệ nhân vật của khí vận chi tử, phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên, chèn ép nghĩa huynh của thiên mệnh chi tử, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 500 điểm giá trị thiên mệnh, nhiệm vụ thất bại, không có thưởng."

Cố Trường Ca hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút hứng thú.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được nhiệm vụ ngẫu nhiên như này.

Hoàn thành có thưởng, không hoàn thành thì không có thưởng.

Cái này hoàn toàn xem ý nghĩ của chính mình.

500 điểm giá trị thiên mệnh, khá hấp dẫn đấy.

Chỉ có điều nghĩa huynh của thiên mệnh chi tử, người này là ai?

Nghe qua thì có vẻ là có liên quan đến nhân vật Diệp Trần kia rồi.

Dù sao Lâm Thiên đã bị mình phế rồi.

Hệ thống cũng không có nói rõ, nhưng chắc là cũng có mặt trong đám thiên kiêu chi tử trước mắt này rồi.

Đông Hoang thiên kiêu hẳn là khả năng không lớn, trừ phi đầu của bọn hắn có vấn đề, bản thân ngớ ngẩn muốn chết mới làm thế.

Kẻ biết rõ Diệp Trần đã đắc tội với mình tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với Diệp Trần, trốn ra xa hắn.

Diệp Trần chạy một đường từ Đông Hoang đến Trung Châu.

Trên đường đi quen biết với một hai tên thiên kiêu ở Trung Châu, sau đó thuận tiện kết làm huynh đệ, vì hắn mà mở ra bản đồ đại môn mới.

Theo như trong tiểu thuyết tiên hiệp thì điều này cũng là rất bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới tên nghĩa huynh kia lại gặp phải mình.

Phần nguyên do này, cũng thật sự là tuyệt diệu a.

Cố Trường ca khẽ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có chút tán thưởng, trong lòng nghĩ.

Hắn đảo mắt nhìn đám thiên kiêu trước mắt này một vòng, đám thiên kiêu đến từ Đông Hoang thì coi như bỏ qua, đám thiên kiêu chi nữ đang vội lấy lòng mình đây cũng bỏ qua.

Phải làm chút việc để xác định mục tiêu lần này rồi.

"Sở Huyền..."

Cố Trường Ca sắc mặt hời hợt nói.

"Công tử, ngài có gì phân phó."

Sở Huyền nghe hắn gọi tên mình thì mang vẻ mặt nịnh nọt, một mực cung kính chầm chậm đi tới.

Một màn này khiến cho rất nhiều tên thiên kiêu trẻ tuổi đang có mặt ở đây nảy sinh tâm tình ao ước đố kị.

Đều là thiên kiêu tuổi trẻ như nhau nhưng Sở Huyền lại được vị đại nhân trẻ tuổi này để ý đến, đoán chừng là không cần bao lâu nữa hắn có thể một bước lên trời sẽ không còn là người cùng một thế giới với bọn họ nữa.

"Ở Trung Châu có tin tức gì của tên Diệp Trần kia không?"

Cố Trường Ca nhàn nhạt hỏi, hắn rõ ràng biết rõ mọi hành tung của Diệp Trần nhưng vẫn cố ý hỏi.

Vẫn chưa đến thời điểm thu lưới.

Mục đích chủ yếu của hắn khi hỏi câu này là để quan sát phản ứng của mọi người ở đây.

"Diệp Trần?" Sở Huyền nhất thời biến sắc, có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái ót:"Công tử...cái này..."

"Ý ngươi là không có?"

Cố Trường Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nhất thời mồ hôi lạnh chảy đầy đầu Sở Huyền, có chút sợ hãi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Thanh Ca.

Tuy bản thân làm chó săn cho công tử là một việc rất vinh hạnh.

Nhưng loại áp lực khủng bố như này, người bình thường không phải ai cũng có thể chịu được.

Diệp Trần!?

Tên đó là ai?

Sắc mặt đám thiên kiêu đang đứng ở đây cũng thay đổi, may mắn là Cố Trường Ca không hỏi bọn hắn, nếu không...phản ứng của bọn họ chắc càng khó coi hơn nữa.

Tin tức bên phía Đông Hoang, bọn họ cũng chỉ biết một chút chứ không đến mức tường tận.

Lúc này, trong lòng Kim Dương thánh tử của Già Lâu thánh địa cũng có chút cảm giác bất an mơ hồ.

Tính cách hắn tuy là chính trực sảng khoái nhưng trong lòng cũng có chút ngông nghênh.

Hắn đối với bọn Thiên kiêu đang nịnh hót kia rất chi là kinh thường, đối với hành vi lấy lòng Cố Trường Ca của bọn họ thì chẳng thèm ngó ngàng tới thậm chí còn cảm thấy thật trơ trẽn.

Hắn thấy tiểu huynh đệ Diệp Trần kia của hắn tính tình còn trầm ổn, kiên nghị hơn đám thiên kiêu này gấp bao nhiên lần.

Hắn nghe thấy Cố Trường Ca hỏi về tin tức của Diệp Trần thì trong lòng cũng vang lên vài tiếng lộp bộp, thầm nghĩ không ổn.

Nhưng cũng may hắn khống chế nét mặt tốt, cũng không để lộ ra chút dị thường nào.

Hết chương 43.
Chương 44 Hoàn thành nhiệm vụ

Bên trong Trích Tinh Các, bầu không khí vô cùng khẩn trương, lo lắng.

Mọi người đều không dám lên tiếng, phía sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Tuy Cố Trường Ca chỉ hỏi Sở Huyền không có hỏi tới bọn họ nhưng tầng áp lực nặng nề này cũng đè lên vai bọn họ.

Ngay cả Lâm Thu Hàn, người lúc trước vừa mới trò chuyện tự nhiên với Cố Trường Ca lúc này cũng cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng.

Đừng xem bình thường Cố Trường Ca vẫn luôn ôn nhuận thần nhã, nhưng tận trong xương tủy vẫn cao cao tại thượng như cũ, lộ ra uy nghiêm của thần linh!

Đây mới chính là bộ mặt thật của hắn!

Lúc này, Tô Thanh Ca lên tiếng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Công tử, Trung Châu đại địa rộng lớn như vậy, nếu như một người cố ý muốn trốn, muốn tìm tung tích của hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể, Sở Huyền chắc cũng khó mà tìm thấy được..."

Nghe được thanh âm của Tô Thanh Ca, mọi người ngước mắt nhìn qua nàng, đây cũng được coi là lần đầu tiên mọi người nhìn thẳng vào vị mỹ nhân đệ nhất Đông Hoang trong truyền thuyết này.

Bọn họ cũng không dám quan sát quá mức, sợ làm Cố Trường Ca không vui.

Không thể không nói, danh hiệu Thái Huyền Thánh nữ Tô Thanh Ca này quả thực xứng đáng với nàng.

Mang lụa che mặt mỏng, áo trắng như tuyết.

Không dính một hạt bụi, không chút vết bẩn, nàng lộ ra khí chất xuất trần, tựa như một vị cửu thiên tiên nữ trên trời.

Chỉ có điều khiến mọi người tò mò là, dưới áp lực kinh khủng như vậy, Tô Thanh Ca lại dám mở miệng khuyên bảo Cố Trường Ca.

Sở Huyền không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích.

"Nếu như Thanh Ca đã nói như vậy thì chuyện này tạm gác lại đã, Sở Huyền ngươi cũng đừng làm ta thất vọng đấy..."

Thanh âm của Cố Trường ca rất bình thản, khiến Sở Huyền cũng không nghe ra tâm tình của hắn lúc này.

"Dạ dạ dạ, công tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra tung tích của Diệp Trần."

Thực sự là gần vua như gần cọp.

Một màn này, khiến cho mọi người không khỏi khiếp sợ thêm lần nữa, vị Huyền thánh nữ này không ngờ được sủng ái đến như vậy? Nàng ta thật sự có thể khuyên nhủ được vị đại nhân trẻ tuổi này.

Điều này không khỏi làm cho thần sắc của bọn họ khi nhìn Tô Thanh Ca có phần thay đổi, trước đây chỉ xem như nàng cùng bọn họ ngang hàng ngang vế, hiện giờ lại lộ ra sự kính nể mơ hồ.

"Đa tạ công tử." khuôn mặt Tô Thanh Ca lộ ra ý cười với Cố Trường Ca, bộ dáng nàng tựa hồ rất vui vẻ.

Đương nhiên nàng hiểu rõ, ban nãy Cố Trường Ca làm như vậy chỉ để hù dọa Sở Huyền mà thôi.

Còn về dụng ý của hắn, nàng không đoán được.

Cho nên nàng liền cùng Cố Trường ca kẻ xướng người họa, dựng một bậc thang cho hắn bước xuống.

Tuy là vẻ mặt Cố Trường Ca không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại không khỏi khen ngợi sự thông minh của Tô Thanh ca.

Ban nãy thử dò xét một phen, khi nghe thấy hắn nhắc đến Diệp Trần, những người đứng ở dưới cũng không có ai lộ ra thần sắc khác thường, khả năng khống chế thật tốt vô cùng.

Đương nhiên, Cố Trường Ca cũng không vội.

Hắn cảm thấy khá hứng thú, hắn muốn xem xem người này còn có thể nhịn được bao lâu nữa.

Sau đó, mọi người đều có chút thận trọng, dè dặt hơn.

Suy nghĩ của vài tên thiên kiêu cũng bắt đầu lung lay, đến chỗ Sở Huyền hỏi thăm lai lịch của tên Diệp Trần kia, làm thế nào mà tên đó đắc tội với vị đại nhân trẻ tuổi kia.

Sở Huyền liền giải thích cho bọn họ, nói Diệp Trần tên này tự tìm đường chết như thế nào, lại đắc tội công tử như thế nào, tất cả đều nói ra hết.

Sau khi nghe ngóng xong, vẻ mặt đám thiên kiêu đó có chút kì lạ.

"Sao lại nghe có vẻ giống với..."

Sao lại giống với miêu tả của Già Lâu thánh tử Kim Dương về vị tiểu huynh đệ kia của hắn như vậy? Hơn nữa ban nãy khi hỏi tên vị tiểu huynh đệ kia, hắn cũng không lên tiếng trả lời.

Lúc này, rất nhiều người trong số bọn họ đã mơ hồ đoán ra được, đều lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Đại nhân, ta cảm thấy Già Lâu thánh tử hẳn là biết rất rõ tung tích của tên Diệp Trần kia..."

Ngay tức thì, Nguyên Chu thánh tử đi trước mọi người một bước, báo cáo lại hết những điều mà ban nãy thánh tử Kim Dương vừa nói trong lầu các.

Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Kim Dương mơ hồ trắng bệch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, có chút hối hận lúc đó sao lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra hết như vậy.

"Ah, Già Lâu thánh tử, lẽ nào ngươi có quen biết với Diệp Trần?"

Cố Trường Ca ngồi ở vị trí cao nhất, không nhanh không chậm thổi thổi ly trà, thanh âm bình thản hỏi.

Ánh mắt của hắn ngay sau đó liền hướng đễn vị trí của nam tử trẻ tuổi kia.

Loại áp lực khủng bố lại một lần nữa ập đến.

Sắc mặt của tất cả những thiên kiêu trẻ tuổi vùng Trung Châu đại địa cũng không khỏi trắng bệch, sự sợ hãi toát ra từ linh hồn, vẻ mặt hoảng sợ.

Thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố?

Bọn họ được xem là thánh chủ, hoàng chủ cũng thua xa hắn.

Chẳng lẽ là cảnh giới Phong Hầu cảnh?

Nhưng tuổi tác của hắn nhìn qua cũng không cách biệt bao nhiêu với bọn họ, thậm chí nhìn kỹ thì thấy có khi còn trẻ hơn bọn họ đôi chút.

"Thì ra đây mới là mục đích của công tử? Tìm ra người có quan hệ với Diệp Trần?" lúc này, Tô Thanh Ca đã có chút hiểu rõ hành động của Cố Trường Ca.

Nhưng chỉ là nàng không hiểu tại sao công tử lại biết ở đây có người có quan hệ với Diệp Trần.

Cố Trường Ca ở trong mắt nàng càng trở nên thâm sâu khó lường.

"Đại nhân, ta quả thực có quen biết với Diệp Trần huynh đệ..."

Kim Dương mở miệng nói nhưng vì phải chịu một áp lực khổng lồ đè xuống nên sắc mặt có chút trắng bệch, hô hấp khó khăn.

Ngay lúc này, hắn có không thừa nhận hắn quen biết Diệp Trần cũng không thể được nữa rồi, ban nãy đã để lộ quá nhiều thông tin.

"Ah, quen biết thì tốt, bây giờ Diệp Trần đang ở đâu?"

Thần sắc Cố Trường Ca không đổi, vẫn hời hợt như trước.

"Xin lỗi đại nhân, ta không thể tiết lộ hành tung của Diệp Trần huynh đệ." Kim Dương cắn răng nói, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này khủng bố đến mức nào rồi.

Chẳng trách Diệp Trần phải rời xa quê hương hắn, không dám hiện thân.

Nhưng hắn cũng không muốn chỉ vì bản thân nhanh mồm nhanh miệng mà hại Diệp Trần huynh đệ bị bại lộ hành tung, điều này sẽ khiến lương tâm của hắn bị cắn rứt.

"Ngu xuẩn, ta hỏi ngươi một lần nữa, Diệp Trần hiện đang ở nơi nào?"

Sắc mặt Cố Trường Ca bỗng chốc trở nên lạnh lùng, trong đôi con ngươi sâu thẳm hiện lên sự uy nghiêm của thần linh.

"Đại nhân, Diệp Trần là nghĩa đệ của ta, ta hiểu rất rõ cách làm người của hắn, có phải giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không..."

Kim Dương cắn răng, toàn thân run rẩy, dưới sự áp bức của loại uy nghiêm bậc này hắn thật sự nhịn không được muốn hạ gối quỳ xuống.

Nhưng hắn vẫn kiên quyết không muốn khuất phục.

"Ta hỏi chuyện ngươi, đó chính là vinh hạnh của ngươi."

Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt tựa như đang nhìn một con kiến bé nhỏ, trong giọng nói không hề có chút gợn sóng nào:"Ngươi có tư cách gì mà hỏi ta?"

Vừa dứt lời, một áp lực kinh khủng như thủy triều ập tới.

Kim Dương hộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó cả người phủ phục xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Thánh tử ngu dốt, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân thứ tội."

Lúc này, người âm thầm bảo vệ Kim Dương cũng bị dọa đến mức phải vội vàng hiện thân.

Bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu tha thứ, vẻ mặt mang nỗi khiếp sợ tột cùng.

Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Thánh tử sao lại ngu xuẩn như vậy chứ! Sao lại đem đến một mối nguy hại lớn như vậy cho thánh địa!

Bên trong Trích Tinh Các hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người câm như hến, có một loại kinh sợ như đang phải đối mặt với thiên uy.

"keng, nhiệm vụ ngẫu nhiên, chèn ép nghĩa huynh của thiên mệnh chi tử hoàn thành, đánh giá cấp độ hoàn thành nhiệm vụ..."

"Cấp bậc hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, hoàn mỹ."

"Giá trị thiên mệnh được thêm vào bốn mươi phần trăm, phần thưởng nhiệm vụ đạt được bảy trăm điểm giá trị thiên mệnh."

Mà ngay lúc này đây, thanh âm nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu Cố Trường Ca.

Hết chương 44.
Chương 45 Dáng vẻ chân chính của Cố Trường Ca

Nhiệm vụ ngẫu nhiên này xem ra cũng rất đơn giản nhưng lại thu về được bảy trăm điểm thiên mệnh, trừ đi một trăm điểm thiên mệnh ban nãy dùng để đổi lấy bộ sách đan dược sơ cấp kia.

Thì hắn hiện tại đã có ba nghìn điểm giá trị thiên mệnh, cũng coi như là một khoản tiền lớn.

Hắn luôn đối xử ôn hòa với đám người Tô Thanh Ca đương nhiên chỉ vì hắn có mưu đồ riêng với các nàng.

Còn về tên Già Lâu thánh tử này là thứ đồ chơi gì? Hắn thật sự cho rằng hắn có thể giống với mấy tên thiên mệnh chi tử khác sao? Đắc tội mình xong vẫn có thể tùy ý hành động?

Hắn chỉ như một con kiến nhỏ bé ngay cả tư cách để làm một bó rau hẹ cho hắn cắt cũng không đáng.

Cố Trường Ca có thể thuận tay bóp chết hắn, chỉ là bây giờ cần tìm một lý do thích hợp mà thôi.

"Đại nhân thứ tội..."

"Thánh tử ngu dốt, chọc giận ngài..."

Sắc mặt của Già Lâu thánh tử cùng với người thủ hộ của hắn trắng bệch, phủ phục quỳ xuống, trong lòng hoảng sợ.

Chỉ có điều ngay cả mí mắt Cố Trường Ca cũng không thèm nâng lên dù một chút, thản nhiên nói: "Minh lão..."

"Công tử, có lão nô!"

Một đợt chấn động mãnh liệt trên không, một vị lão nhân mặc hắc y xuất hiện, vẻ mặt cung kính lễ độ, chính là Minh lão.

Mặc dù hắn đã về đến gia tộc mình, nhưng hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh Cố Trường Ca, nửa bước cũng không dám rời.

Lúc này, khi nhìn thấy Minh lão hiện thân, mọi người càng thêm khiếp sợ, đây là lần đầu tiên họ chính mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ ba vạn năm trước đã phi thăng thành công, Lâm gia lão tổ.

Nhất là thái độ cung kính ấy của hắn đã nói lên rằng tin tức được truyền ngoài kia không phải là giả!

"Ta không muốn ngày mai vẫn nghe được tin tức Già Lâu thánh địa vẫn còn tồn tại..."

Cố Trường Ca hời hợt nói.

"Vâng, lão nô sẽ đi giải quyết." Minh lão cung kính nói, trên không lại xuất hiện dị động, hắn cất bước vào trong vùng không gian đó rồi biến mất.

Tê!

Mọi người trong giờ khắc này, chỉ cảm thấy như da đầu muốn nổ tung, sau lưng dâng lên một cỗ hàn ý khủng khiếp.

"Ngươi..."

Già Lâu Thánh tử lại phốc một tiếng phun ra một búng máu tươi, dáng vẻ không dám tin, con mắt trừng lớn.

Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ gây nên một tai họa lớn như vậy cho tông môn.

Trong lòng hắn tức giận, vừa tức giận lại vừa hối hận.

Lòng dạ vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi này thật là độc ác!

"Hết rồi hết rồi..." người thủ hộ của hắn, mặt mày xám như tro, hai mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng.

Đừng thấy rằng vị đại nhân trẻ tuổi này luôn có dáng vẻ ôn nhuận bình hòa.

Nhưng kỳ thật tất cả mọi người ở trước mặt hắn đều chỉ như những con kiến bé nhỏ thông thường mà thôi, không có gì khác biệt cả.

Một câu nói hời hợt của hắn lại có thể quyết định cả vận mệnh của Già Lâu thánh địa.

Bọn họ dường như đã thấy trước được cảnh tượng máu tươi đầm đìa trước mắt.

Cũng chỉ bởi vì đắc tội với vị đại nhân trẻ tuổi này đây.

Ngay cả hai người Tô Thanh Ca, Lâm Thu Hàn cũng thấy lạnh cả sống lưng, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy bộ dạng như thế này của Cố Trường Ca.

Thờ ơ, cao cao tại thượng tựa như một vị thần linh chấp trưởng quan sát tất cả.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca không khỏi cảm thấy có chút may mắn, Cố Trường Ca đối đãi với nàng, quả thật đã khá tốt rồi.

Thậm chí có thể nói là đã đạt đến mức cưng chiều luôn rồi.

Chuyện thánh tử của Già Lâu thánh địa ở trước mặt mọi người trong Trích Tinh Các chống đối với vị đại nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã được truyền từ Xung Nguyệt Cổ thành đến các nơi trong Trung Châu, việc này hiển nhiên đã gây ra một hồi sóng to gió lớn.

Vô số tu sĩ khiếp sợ, lưng phát khí lạnh.

Nguyên nhân hậu quả của chuyện này sau khi bị các thiên kiêu trẻ tuổi kia truyền ra ngoài đã nhanh chóng dẫn đến một trận thảo luận kịch liệt.

Vô số tu sĩ thở dài, cảm thấy Già Lâu thánh tử quá ngu xuẩn, chính mình tự tìm đường chết thì thôi đi còn kéo theo toàn bộ thánh địa chôn cùng mình.

Đương nhiên cũng có người âm thầm tỏ ý vui mừng, hô to đáng đời.

Ai bảo tự tìm đường chết.

Già Lâu thánh địa tốt xấu gì cũng tồn tại ở Trung Châu này hơn mười vạn năm, cũng từng có rất nhiều tổ tiên đạt đến Hư thần cảnh phi thăng lên thượng giới, sở hữu rất nhiều công pháp dị bảo, lực lượng nội bộ dồi dào.

Nhưng Già Lâu thánh địa ngay ngày hôm đó lại bị một con cự long to lớn bao trùm hết thảy, tổ khí sống lại, những sự chống cự của bọn họ đều rơi vào vô vọng, tựa như đang phải đối mặt với thiên uy mênh mông!

Các tòa lầu các, dãy núi năm nghìn dặm xung quanh đó đều hóa thành phế tích.

"Ác giả ác báo..."

"Sẽ có người có thể thu phục ngươi..." cuối cùng chỉ còn lại câu nói đó của Già Lâu thánh địa vang vọng trong thiên địa.

Già Lâu thánh địa từ đó bị xóa tên khỏi Trung Châu đại địa.

Việc này tạo nên một cơn chấn động lớn ở Trung Châu đại địa và thậm chí là cả thế giới, ngay cả Già Lâu thánh địa từng là nơi sinh ra của nhiều vị tổ tiên đạt Hư thần cảnh cũng có kết cục như vậy, càng không cần nói đến bọn họ rồi.

Dù sao đối với những tu sĩ trên thượng giới, người dưới hạ giới này cũng chỉ như những con kiến bình thường mà thôi, họ căn bản không để người hạ giới vào trong mắt.

Gã tu sĩ tên gọi Diệp Trần đến từ Đông Hoang kia coi như lại một lần nữa nổi danh ở Trung Châu, vô số tu sĩ đều coi hắn như ôn thần.

Thậm chí có vài tu sĩ chỉ vì muốn lấy lòng Cố Trường Ca mà bắt đầu truy tìm tung tích Diệp Trần, chuẩn bị lùng bắt sống hắn đem về.

Trong khu vực Thiên Vực của Trung Châu, tại một tiểu trấn xa xôi.

Một gã nam tử có khuôn mặt kiên nghị, tướng mạo thông thường sau khi nghe được tin tức này thì như bị sét đánh trúng giữa trời quang vậy, ngây ngẩn cả người đứng đó.

"Kim Dương đại ca..."

"Ta nhất định sẽ giết Cố Trường Ca báo thù cho huynh, vì Già Lâu thánh địa của mọi người báo thù!"

Ánh mắt hắn đỏ lên, hàm răng cắn chặt, thân thể run rẩy, nỗi bi thống không gì sánh được dâng lên trong lòng.

Hắn vốn muốn dựa vào mối quan hệ với Già Lâu thánh tử mà bái nhập vào Già Lâu thánh địa, hơn nữa cũng bởi vì vậy mà Già Lâu thánh chủ rất xem trọng hắn.

Nhưng không ngờ hiện tại toàn bộ Già Lâu thánh địa đều đã bị diệt rồi, bị xóa tên khỏi thế gian, điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ trong lòng, sát ý băng lãnh quả thật như muốn điên lên vậy.

"Sư tôn, người mau nói cho ta biết, làm thế nào ta mới có thể trở nên mạnh hơn, ta muốn giết Cố Trường Ca!"

"Ta muốn giết hắn!"

Diệp Trần cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ lên, Kim Dương là hảo huynh đệ mà hắn thực lòng muốn kết giao, Kim Dương làm người trượng nghĩa lại đối xử với hắn rất tốt.

Nhưng cuối cùng lại vì có mối liên hệ với hắn mà bị liên lụy, khiến cả Già Lâu thánh địa đều bị tận diệt.

Mà hết thảy nguyên cớ đều do Cố Trường Ca, hắn hận không thể dùng đao chém hắn ra thành ngàn vạn mảnh, bất quá như thế vẫn chưa thể làm nguôi cơn hận ý trong hắn.

"Tiểu Trần..."

Trong không gian bên trong nhẫn, Diễm Cơ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, chuyện này đã phát triển đến cục diện mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Nhìn đôi mắt sớm đã bị hận thù nung đỏ của Diệp Trần, nàng cũng từ bỏ việc khuyên ngăn Diệp Trần buông bỏ cừu hận cùng thành kiến.

Đều đã vô dụng rồi.

Bây giờ kết quả không phải Diệp Trần chết thì chính là Cố Trường Ca vong mạng.

Nàng cảm thấy thật khó xử, dù sao cảm giác của nàng đối với Cố Trường Ca kỳ thực không tồi.

Nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc Diệp Trần...

Diễm Cơ thở dài một tiếng nói với Diệp Trần: "Dựa theo mảnh ghi chép mà ngươi lấy được, muốn mở ra Thiên Nguyên Cổ bí cảnh, không chỉ cần có một thanh ma khí cổ xưa ở Phong Ấn trấn mà đồng thời còn cần có truyền nhân của người đã phong ấn thanh ma khí đó nữa..."

"Ta nhất định sẽ đoạt được truyền thừa, giết chết Cố Trường Ca!"

Rất nhanh sau đó, vẻ mặt bi thống của Diệp Trần biến mất thay vào đó là vẻ mặt tỉnh táo, hắn nắm chặt tay, cắn răng nói.

Hết chương 45.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom