Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11 Ta Tin Tưởng Cách Làm Người Của Công Tử!
Tô Thanh Ca nói những điều này, kỳ thật cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
Nàng là nữ nhân rất thông minh.
Mặt khác trên người nàng còn một linh hồn khác, trong nhiều trường hợp cũng giúp bày mưu tính kế, nghĩ cách xử lý.
Uy nghiêm trên người Cố Trường Ca quá nặng, đôi khi tỏ ra lạnh lùng hờ hững quan sát tất cả.
Có khi lại mang giác cảm giác hắn đang lừa gạt chúng sinh, thật là khiến người khác khó có thể nắm lấy.
Không giống với Diệp Trần, thuần túy giống một tờ giấy trắng.
Nhưng cũng bởi vì điều này, mới làm Tô Thanh Ca bất an.
Không có cách nào khác đành phải cho thấy bản thân nàng vô cùng thành ý.
Cửu Âm Huyền Xá Thể, loại thể chất tuyệt hảo để làm lô đỉnh này một khi bị phát hiện.
Nàng chắc chắn sẽ bị rất nhiều lão quái vật theo dõi.
Đưa nhược điểm nói cho Cố Trường Ca, đây không phải là bày tỏ mình không dám hai lòng sao.
Tô Thanh Ca biết trong lòng Cố Trường Ca sẽ hiểu rõ điều này.
Cho nên hiện tại phải xem Cố Trường Ca đối với tất cả những thứ này, rốt cuộc có phản ứng gì.
" Thể chất Cửu Âm Huyền Xá Thể tốt như vậy , ngươi cứ như vậy nói cho ta?"
Giọng nói Cố Trường Ca bình đạm, khiến cho người ta nghe không ra tâm tình của hắn.
Tô Thanh Ca rũ đầu, giọng nói rất nhẹ, " Thanh Ca rất tin tưởng cách làm người của Cố công tử ."
Tất nhiên, đây là biểu hiện bề ngoài mà thôi.
Cố Trường Ca có thể chính trực sao?
Lòng dạ thâm sâu, khó có thể nắm lấy, giống như là nhân vật phản diện.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Cố Trường Ca cười một tiếng.
Tô Thanh Ca mím môi không nói lời nào.
Cố Trường Ca quét mắt liếc nhìn nàng một cái.
Hắn nhìn kỹ lại lần nữa dáng vẻ chân thực của nhân vật nữ chính trước mặt mình.
Các đường nét trên khuôn mặt nàng rất tinh xảo xinh đẹp.
Đôi mắt như làn nước mùa thu, đôi lông mày lá liễu cong cong.
Tóc đen mềm mại, khuôn mặt xinh xắn trắng trong như pha lê, tỏa sáng lấp lánh.
Trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Thành thật mà nói, hắn không phải là Tây Môn Khánh..
Tình huống này của Tô Thanh Ca, hắn không khuyên bảo, cũng không bức bách.
Chỉ do ngươi tình ta nguyện.
Thiên kinh địa nghĩa.
"Hệ thống, tình huống nàng chủ động đưa tới cửa? Ăn nàng hẳn sẽ không bị khí vận phản phệ chứ?"
Đương nhiên, Cố Trường Ca vẫn phải dò hỏi hệ thống trước.
Trời đất bao la, mạng nhỏ lớn nhất.
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của mình, hắn mới không cần quản trong lòng Tô Thanh Ca rốt cuộc có ý gì.
Nhân vật chính mới là quan trọng.
Hắn là nhân vật phản diện, đương nhiên phải thật cẩn thận.
Lúc trước muốn vặn quả dưa xuống, nhưng sợ bị khí vận phản phệ.
Bây giờ quả dưa này lại tự dâng mình lên.
"Dựa vào điểm khí vận của nữ chủ hiện giờ, còn chưa thật sự thần phục chủ nhân, nếu như phát sinh quan hệ, khả năng rất lớn sẽ gặp khí vận phản phệ."
Hệ thống giải thích nói.
Được rồi, sớm nên dự đoán được kết quả này.
Lão thiên khốn khiếp, khí vận chó má này.
Đông phương xa xôi có Hà Thần Thú lặng yên nhìn chăm chú tất cả.
Vô cùng kỳ vọng vào chuyện của Cố Trường Ca.
Đương nhiên, biểu cảm trên mặt hắn lại không lộ một tia biến hóa, nhàn nhạt như cũ nói, "Chuyện Cửu Âm Huyền Xá Thể ngày hôm nay, Cố mỗ sẽ làm như chưa từng nghe thấy, Thanh Ca Thánh nữ nếu muốn mượn cái này đả động Cố mỗ, vậy mời trở về đi."
"Cô nương, thỉnh tự trọng."
Thần sắc có ba phần đạm mạc, lại có ba phần khinh thường "Lão tử một lòng tu hành, nữ chủ cái gì đều cút cho ta ".
Chậc chậc chậc.
Lúc này, Cố Trường Ca thực sự có chút bội phục kỹ năng diễn xuất của chính mình.
Hệ thống nếu có suy nghĩ.
Giờ phút này chắc chắn sẽ mắng to Cố Trường Ca vô sỉ.
Mới vừa rồi là ai còn muốn ăn người ta?
"Cố công tử. . ."
Lời này cũng làm Tô Thanh Ca có chút sửng sốt , trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp một mảnh ngạc nhiên.
Ngày hôm nay đến đây, thật ra nàng đã làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Tuy rằng không phải thực sự cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút khuất nhục.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà lời này của Cố Trường Ca, thật sự khiến nàng sững sờ.
Đương nhiên trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
" Cố Trường Ca này quả nhiên khiến cho người ta khó phỏng đoán, không đoán được dù chỉ một chút suy nghĩ của hắn. . ."
Giờ phút này, trong đầu nàng giọng nói của một linh hồn khác vang lên, có suy nghĩ giống hệt nàng.
"Cố công tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, xem ra trước đó ta trách lầm hắn. . ."
"Người như vậy mà ta lại nghĩ xấu về hắn, ta đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Tô Thanh Ca rời khỏi đại điện trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Tâm trạng của nàng chẳng biết tại sao cũng tốt lên rất nhiều.
Không giống như trước kia ủ rũ, thiếu sức sống.
Nghĩ kỹ lại, ngày đó ở đại điện Cố công tử cũng không làm gì sai?
Đêm hôm đó tự mình đi đến bên trong đại điện của hắn, hắn căn bản không thèm để ý đến mình, đến mở miệng nói chuyện cũng lười.
Lòng dạ thâm sâu không phải chuyện rất bình thường sao?
Chính mình ngày thường tâm tư cũng rất nặng.
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca bỗng nhiên có chút áy náy.
Vì sao trước kia cứ cho mình là đúng, coi Cố Trường Ca là người xấu?
"Đinh, Tô Thanh Ca đổi mới cách nhìn, điểm khí vận điểm gia tăng thêm hai mươi, giá trị thiên mệnh tăng thêm một trăm."
Mà cùng lúc đó.
Trong đầu Cố Trường Ca vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Nghe được nhắc nhở này, trong lòng hắn có chút không nói nên lời.
Tô Thanh Ca lại tự mình thay đổi cách nghĩ, tự mình làm công tác tư tưởng với chính mình?
Bất quá biến khéo thành vụng còn được.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, phương pháp gia tăng điểm khí vận của chính mình lại nằm trên người nữ chính.
Nhưng dù nói thế nào.
Sau ngày hôm nay hắn đã kiếm được một rổ giá trị thiên mệnh.
Bốn trăm.
Hai trăm.
Một trăm.
Từ đầu đến cuối, tổng cộng lấy được bảy trăm giá trị thiên mệnh
Điểm khí vận của Diệp Trần, cũng suy giảm đi hơn ba trăm .
Đối với khí vận chi tử mà nói, đây tuyệt đối là một ngày tổn thất vô cùng lớn.
Cố Trường Ca tâm tình không tệ.
Bảy trăm giá trị thiên mệnh hắn cũng không vội dùng, chuẩn bị tích cóp chờ hệ thống thương thành mở ra, xem xem bên trong có gì thú vị.
Công pháp thần thông hắn tuy không thiếu.
Nhưng công pháp thần thông mạnh hơn không tốt hơn sao?
Hơn nữa hiện giờ công tác chuẩn bị cũng ổn thỏa, cũng nên xuống tay với vị sư phụ thần bí của Diệp Trần rồi.
Hết chương 11.
Chương 12 Châm Ngòi Ly Gián!
Trong đại lao tối tăm ẩm ướt.
Diệp Trần tóc tai rối bù, vô cùng chật vật.
Cũng chỉ có bản thân hắn mới biết ba ngày này hắn sống như thế nào.
Không có người để ý, cũng không có ai tiến đến kiểm tra, dường như bị mọi người vứt bỏ vậy.
Trong lòng hắn hận Cố Trường Ca thấu xương, hận không thể băm hắn thành trăm ngàn mảnh.
Bất quá hiện tại Diệp Trần khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bởi vì hắn gặp được người hắn thống hận nhất, cũng là người hắn không muốn gặp nhất.
"Cố công tử dựa theo phân phó của ngài, Diệp Trần trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị giam giữ ở đây."
Một vị đệ tử dẫn đường cho Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đi ở phía sau, chậm rãi tiến vào nơi này.
"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."
Cố Trường Ca biểu tình đạm mạc, gật gật đầu nói với vị đệ tử này.
Bây giờ mới có thể cẩn thận đánh giá dáng vẻ hiện giờ của Diệp Trần.
Có thể nhìn ra được trong ba ngày bị giam giữ ở đây, Diệp Trần cũng sống không tốt.
Thái Huyền thánh địa để lấy lòng mình.
Thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không đưa cho Diệp Trần.
Khí vận chi tử đang yên đang lành thành bộ dạng chật vật như thế này, kể ra cũng rất đáng thương.
Đương nhiên, Cố Trường Ca không chút thương hại nào.
Dù sao nếu sau này Diệp Trần có năng lực, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"
Diệp Trần lớn tiếng quát hỏi , cảm nhận Cố Trường Ca đến đây chắc chắn không có ý tốt.
Hắn theo bản năng cho rằng Cố Trường Ca tới giết hắn.
"Ta tới nơi này đương nhiên là tới gặp ngươi."
"À, không đúng, là tới gặp sư tôn của ngươi."
Cố Trường Ca mỉm cười.
Hơn nữa thẳng thắn chỉ ra bí mật của Diệp Trần.
"Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi có ý gì."
Mặt Diệp Trần không khỏi biến sắc, trong lòng cả kinh cùng có chút luống cuống.
Cố Trường Ca sao lại biết chuyện về sư tôn của hắn?
Bí mật này ngoài hắn ra không có người thứ hai biết được.
Nhất thời cả người hắn có chút lạnh.
Mình ở trước mặt Cố Trường Ca chẳng khác gì con kiến hôi , không có chút bí mật nào.
"Đừng giả vờ nữa, dáng vẻ này của ngươi còn muốn lừa ai.”Cố Trường Ca cười nhạo, sau đó tiếp tục nói,
"Tiền bối chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trốn tránh, dấu đầu lộ đuôi sao, đây không giống phong phạm của tiền bối chút nào a."
Cố Trường Ca lúc nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Dáng vẻ này khiến trong lòng Diệp Trần hoàn toàn trầm xuống.
Cố Trường Ca không chỉ biết mình có sư tôn, còn biết chỗ ẩn thân của sư tôn.
"Cố công tử sao lại làm khó một sợi tàn hồn như ta?"
Lúc này, trong chiếc nhẫn của Diệp Trần rốt cục vang lên một câu thở dài sâu kín.
Âm thanh như tiếng trời, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Tiếp đó trước mắt hắn xuất hiện một chùm ánh sáng đỏ.
Một bóng người mờ nhạt trong chiếc váy đỏ xuất hiện trong khoảng không.
"Sư tôn?"
Diệp Trần không khỏi biến sắc, không nghĩ tới sư tôn của mình lại chủ động hiện thân.
Điều này khiến trong lòng hắn có chút ẩn ẩn cảm giác bất an.
"Ồ, thì ra tiền bối có dáng vẻ như này."
Cố Trường Ca thần sắc trên mặt không đổi.
Vốn cho rằng sư tôn thần bí này là một vị lão gia gia, không nghĩ tới lại là mỹ nhân sư tôn.
Đôi mắt màu đỏ, dung nhan tuyệt mỹ.
Trong lòng hắn không khỏi than một tiếng.
Vận đào hoa của tên Diệp Trần này thực không tồi.
Sư tôn ngươi thật đẹp, nhưng rất nhanh sẽ về tay ta thôi.
"Không biết Cố công tử đến đây, là có chuyện gì cần nói?"
Diễm Cơ nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút lạnh nhạt, nàng sở dĩ hiện thân cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cố Trường Ca nếu như đã phát hiện sự tồn tại của nàng, đương nhiên có thủ đoạn bức bách nàng hiện thân.
Vậy sao không dứt khoát tự mình chủ động hiện thân đi.
"Cũng không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ đến phía sau Diệp Trần có cao nhân tương trợ, có chút tò mò, nên muốn đến xem là người như thế nào thôi."
Cố Trường Ca tự nhiên trả lời nói.
Ít nhất mặt ngoài không ai nhìn ra hắn thực sự đang nghĩ gì.
Diễm Cơ cùng Diệp Trần cũng không ngoại lệ.
Diệp Trần dù sao một lòng cho rằng Cố Trường Ca không có ý tốt.
Ánh mắt mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm.
Diễm Cơ cũng không rõ ý đồ thực sự của Cố Trường Ca là gì, chỉ có thể âm thầm cảnh giác trong lòng.
" Cố công tử hiện tại đã gặp được rồi. Ta cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, không tính là cao nhân gì." Diễm Cơ thanh lãnh đáp lại .
"Có thể dạy dỗ kẻ ngu ngốc như Diệp Trần có được thành tựu như bây giờ, tiền bối cần gì phải khiêm tốn?"
"Chuyện minh châu phủ bụi trần từ xưa đến nay đều có. Cái gọi là chim khôn lựa cành cao mà đậu, hiền thần biết chọn chủ công mà phụng sự."
"Tiền bối ở lại bên người Diệp Trần, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?"
Cố Trường Ca tùy ý nói ra, tươi cười hiển lộ vài phần chân thành.
Hắn âm thầm thử ra tay cướp đoạt chiếc nhẫn của Diệp Trần, nhưng vừa mới tính toán trong đầu, liền cảm giác được một cỗ nguy hiểm ập tới.
Thầm mắng một tiếng khí vận chó má.
Bất quá trên mặt vẫn tỏ ra bình thường như không chuyện gì xảy ra.
"Cố Trường Ca ngươi mắng ai là kẻ ngu ngốc. . ."
Lời này lập tức khiến mặt Diệp Trần biến xanh.
Ngay trước mặt hắn, không kiêng nể gì nói với sư tôn hắn như thế.
Cố Trường Ca này thật sự vô sỉ đê tiện!
Nhưng mặt khác, Diệp Trần lại hoảng sợ.
Hiện giờ sư tôn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nếu quả thật nàng bỏ hắn mà đi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn quả thực không dám tưởng tượng.
Cố Trường Ca nói vậy khiến Diễm Cơ cũng có chút sửng sốt.
Mặc dù Diệp Trần đôi khi có chút ngu ngốc, nhưng hắn còn có những phương diện khác như phẩm chất, kiên nghị, dũng cảm, ngoan cường vân vân.
Hơn nữa Diệp Trần có ơn đánh thức nàng, nàng không thể bởi vì mấy câu nói đó liền bỏ hắn mà đi.
Vậy những lời này của Cố Trường Ca là có ý gì?
"Châm ngòi ly gián?"
Sắc mặt Diễm Cơ không khỏi có chút biến sắc, rất nhanh phản ứng lại, có thể đây mới là mục đích thực sự của Cố Trường Ca.
Bất quá nàng có thể nhìn ra điều này, Diệp Trần lại không nhất định nhìn ra được.
Kết quả là đúng như những gì Cố Trường Ca nói Diệp Trần là kẻ ngu ngốc.
Hết chương 12.
Chương 13 Châm Ngòi Ly Gián (2)
"Cố Trường Ca ngươi thật hèn hạ vô sỉ, không chỉ cướp đi Thanh Ca của ta, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên sư tôn ta ."
Sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi.
Thậm chí có chút vặn vẹo, vô cùng phẫn nộ, tức giận mắng.
Hắn theo bản năng cho là Cố Trường Ca đang đánh chủ ý lên sư tôn hắn, căn bản là không nghĩ tới chuyện châm ngòi ly gián.
Nhất là đối với Diễm Cơ, hắn còn có một loại tình cảm không nói rõ được.
Ngày thường coi nàng như sư tôn.
Nhưng trong tâm lại coi nàng như thuộc về mình, độc chiếm của riêng mình, không cho người khác động vào.
Lúc này bị Cố Trường Ca nói như thế, phẫn nộ cùng hận ý mấy ngày qua cơ hồ đều bạo phát.
"Hả? Cướp đi Thanh Ca của ngươi, cái nồi này Cố mỗ không đội nổi a."
Nghe thấy Diệp Trần tức giận mắng, Cố Trường Ca không ngạc nhiên chút nào, ngược lại nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
"Nên biết từ đầu tới đuôi, tất cả đều là chính nàng tự nguyện, ta không hề bắt ép Tô Thanh Ca. Ngươi không nên hiểu lầm ta chứ? Mặt khác lời ta vừa mới nói, xin hỏi Cố mỗ nói sai chỗ nào?"
"Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là định luật sinh tồn của vạn vật trên thế gian này."
"Ngược lại ngươi nếu quả thật muốn tốt cho sư tôn ngươi thì không nên làm chậm chễ nàng , ngươi thật sự cho rằng một sợi tàn hồn có thể trường tồn ở thế giới này sao?"
Từng câu từng chữ như cầm dao cắt vào da thịt Diệp Trần .
Khuôn mặt Diệp Trần khó coi tới cực điểm nắm tay nắm chặt.
Hắn đương nhiên biết tàn hồn rất khó tồn tại ở thế giới này, nên hắn mới có suy nghĩ muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, khiến sư tôn hắn có được thân thể.
"Tiểu Trần, mau bình tĩnh. . ."
Diễm Cơ thầm than một tiếng, vận chuyển pháp lực.
Tức khắc một cỗ năng lượng mát lạnh truyền vào trong đầu Diệp Trần, ép hắn tỉnh táo lại.
Suy cho cùng, hắn ta cũng là một chàng trai đang ở độ tuổi thiếu niên đầy nhiệt huyết, bốc đồng, sốc nổi.
Cố Trường Ca nói dăm ba câu, đã khiến cho tâm cảnh hắn đại loạn, không có trầm ổn kiên nghị như ngày thường chút nào.
Nàng cũng không biết vì cái gì, ngày thường Diệp Trần rất thông minh, chỉ cần ở trước mặt Cố Trường Ca sẽ phạm những sai lầm ngu xuẩn.
Chẳng lẽ lùi một bước nhỏ cũng khiến hắn không chịu được sao?
"Sư tôn. . ."
Diệp Trần cắn chặt hàm răng, tâm trạng phiền não cũng dần dần ổn định lại.
Những lời Cố Trường Ca nói vô cùng tàn nhẫn, tựa như lưỡi dao sắc bén không thấy máu, chọc thẳng vào trái tim hắn.
"Đinh, Diệp Trần tâm cảnh liên tục bị hao tổn, khí vận tổn thất hai mươi điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm một trăm."
Lúc này, trong đầu hắn truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Tuy nhiên Cố Trường Ca không hề để ý.
"Tiền bối nghĩ xem, nếu như người đi theo ta, ta không chỉ có thể giúp người khôi phục thân thể, thậm chí còn có thể đưa ngươi trở lại trạng thái đỉnh phong năm đó."
"Nói vậy tiền bối chắc cũng rõ lai lịch của ta, phía sau lưng ta là thế lực lớn như thế nào, tiền bối chắc hẳn biết rõ hơn bất kì kẻ nào."
"Hơn nữa bất kỳ phương diện nào Cố mỗ cũng ưu tú vượt xa Diệp Trần ."
Hắn lại mở miệng như cũ, thái độ chân thành, phảng phất đang nghiêm túc mời chào người tài vậy.
Về phần Diệp Trần bên kia, hắn hoàn toàn không để ý tới.
Ngay cả Diễm Cơ cũng phải nhíu mày, lúc này cũng khó có thể thăm dò ý đồ chân chính của Cố Trường Ca.
Châm ngòi ly gián?
Với thực lực của Cố Trường Ca, muốn giết chết Diệp Trần rất đơn giản, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy.
Có lẽ là nàng đa nghi rồi.
Nhìn qua có vẻ hắn đơn giản là muốn mời mình đi theo hắn.
Thành thật mà nói, ấn tượng của nàng với Cố Trường Ca thật sự không tệ.
Dù sao nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, tầm mắt đủ rộng, nàng biết chuyện gần đây Cố Trường Ca cũng không có làm gì sai.
Ngược lại là Diệp Trần, thái độ vẫn luôn không tha thứ, thậm chí thề giết chết Cố Trường Ca.
Nhưng Cố Trường Ca lại không có tính toán.
Đại độ đại lượng như vậy, khí chất bất phàm như vậy, thành tựu tương lai quả thực không thể hạn lượng được.
"Cố công tử, ngươi không cần nói nhiều, ta thiếu ân tình của tiểu Trần, khi hắn chưa trưởng thành ta sẽ không bỏ hắn mà đi."
Sau đó Diễm Cơ lắc lắc đầu, nói thẳng mong Cố Trường Ca không cần mời chào nàng nữa.
Tuy rằng điều kiện rất hấp dẫn, nhưng cũng không thể khiến nàng quay lưng với lương tâm của mình.
Cố Trường Ca đối với lời từ chối này phảng phất có chút thất vọng.
Thở dài một cái.
"Đương nhiên, ta sẽ cho tiền bối một khoảng thời gian suy xét, nếu ngươi đi theo ta, chuyện Diệp Trần mạo phạm ta cũng không so đo nữa, thậm chí khiến Thái Huyền thánh địa hủy bỏ xử phạt với hắn, cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
"Dù là Tô Thanh Ca, ta cũng có thể ban thưởng cho hắn."
"Ngươi. . ."
Gân xanh trên trán Diệp Trần lại nổi lên.
Hắn đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Đến bây giờ Diệp Trần cũng hiểu ra, Cố Trường Ca không chỉ muốn nhục nhã hắn, còn muốn cướp đi tất cả của hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt lạnh như băng.
Hắn vô cùng ngưỡng mộ Tô Thanh Ca, nhưng trong miệng Cố Trường Ca cũng chỉ là một câu ban thưởng đã có thể quyết định tương lai vận mệnh của nàng.
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có thực lực mới có địa vị, có thực lực mới là tất cả.
"Cố công tử đừng nói nữa, thành ý của ngươi ta xin ghi trong lòng. . ."
Diễm Cơ cũng có chút sững sờ, không nghĩ tới Cố Trường Ca lại nói những lời này.
Có thể nói vô cùng thành ý.
"Tiền bối cứ suy nghĩ thật kỹ, Cố mỗ cũng sẽ không ép buộc người khác, càng sẽ không dùng tính mạng Diệp Trần để uy hiếp tiền bối."
Lúc này, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, trong mắt mang theo dị sắc.
Nếu hắn thật sự có thể giết Diệp Trần, sao lại kéo dài tới hiện tại.
Diễm Cơ này tuy rằng sống lâu, tính tình lại có chút đơn thuần, đối phó dễ dàng hơn nhiều so với Tô Thanh Ca.
Dăm ba câu liền hóa giải thành kiến trong lòng nàng.
Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị rất lâu rất kỹ cho màn kịch này rồi.
Lời nên nói hắn đã nói, lúc này chỉ cần đợi đôi thầy trò này kẽ nứt càng ngày càng lớn thôi.
Hắn chỉ cần ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
"Viên thuốc này tên là Tụ Thần Đan tiền bối chắc hẳn nhận ra nó."
Lúc này, Cố Trường Ca mỉm cười, không nhanh không chậm móc từ trong ngực ra một vật.
Đây là một viên đan dược bên ngoài tỏa ra bảy màu của cầu vồng.
Có rất nhiều dị tượng hiện lên ở xung quanh, núi sông trăng tròn mặt trời hiện lên lại biến mất, nhìn vô cùng thần kì.
"Đây là Tụ Thần Đan?"
Diễm Cơ lúc này cũng không khỏi có chút kinh hô, đôi mắt đẹp khó nén nổi khiếp sợ.
"Tiền bối hiện giờ trạng thái không ổn, viên đan dược này cứ coi như quà gặp mặt của Trường Ca ngày hôm nay đi."
Cố Trường Ca mặt mang ý cười.
Dứt lời, để lại đan dược, không đợi Diễm Cơ cự tuyệt,, hắn đi thẳng ra khỏi đại lao.
Có câu nói rất hay.
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Ca dần dần biến mất, hắn cảm thấy rất thú vị.
Hết chương 13.
Chương 14 Mục Đích Hạ Giới!
"Công tử, kế ly gián ngày hôm nay tuy rằng có thể nói là diệu kế, nhưng lão nô vẫn có chút chuyện không rõ lắm."
Sau khi rời khỏi đại lao, Minh lão dần dần hiện thân trong không trung, mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Cố Trường Ca trở nên càng ngày càng đáng sợ, cũng càng ngày càng thâm sâu khó lường.
Đây là chuyện tốt.
Dù sao công tử càng cường đại thì mới có thể chân chính chấp chưởng gia tộc, khiến gia tộc về sau có thể phát dương quang đại.
Nhưng mà hắn không rõ một chuyện, rõ ràng công tử muốn giết tên Diệp Trần kia, nhưng mãi không chịu hạ thủ.
Với thực lực Phong Hầu cảnh của công tử hiện giờ, cho dù nhìn khắp thượng giới, cũng chỉ có đệ tử chân truyền của vô thượng đạo thống và đại giáo bất hủ, mới có thể so sánh với hắn.
Ở trên mảnh đất Đông Hoang này, đập chết một Diệp Trần không phải đơn giản như một cái tát sao.
Vì sao phải trăm phương ngàn kế cướp đi tất cả của Diệp Trần?
"Hử, có chuyện gì không rõ?"
Cố Trường Ca thuận miệng hỏi ngược lại, ngày hôm nay tâm tình của hắn không tệ.
Không chỉ khiến Diệp Trần và sư tôn tâm sinh rạn nứt, còn lấy được một rổ thiên mệnh giá trị
Cảm giác cắt rau hẹ này thật thoải mái a.
Ngày chân chính dẫm chết Diệp Trần đã không còn xa nữa.
"Lão nô thật sự không hiểu, công tử sao không trực tiếp giết chết Diệp Trần , mà phải làm ra nhiều chuyện như vậy."
Minh lão nghi hoặc nói, hắn cũng không biết thế giới này còn có khí vận hư vô mờ mịt.
Càng không biết Diệp Trần là khí vận chi tử.
Không chút khách khí nói, chỉ cần điểm khí vận của Diệp Trần chưa suy kiệt đến điểm thấp nhất.
Cho dù hắn bị Cố Trường Ca chèn ép khắp nơi, cũng có thể quật khởi.
Đây là sự đáng sợ của những kẻ có khí vận gia thân.
Những chuyện này, Cố Trường Ca đương nhiên không thể giải thích cho Minh lão.
Dù có giải thích, hắn cũng nghe không hiểu.
"Diệp Trần sẽ chết, nhưng không phải hiện tại, ta còn muốn hắn giúp ta tìm cơ duyên."
Cho nên Cố Trường Ca thay đổi cách giải thích, nụ cười có chút ý vị sâu xa.
Đối với lão nô trung thành và tận tâm này, kỳ thật cũng không có gì phải dấu diếm.
Trong kí ức của nguyên chủ, hắn sở dĩ hạ giới là vì một kiện tuyệt thế hung binh sắp xuất thế.
Bát Hoang Ma Kích.
Nghe nói vào thời kỳ Thái Cổ là thần binh của Bát Hoang Ma thần , sát khí cuồn cuộn, thần uy vô tận, thiếu chút nữa tàn sát thiên địa.
Sau này không biết lý do gì lại thất lạc bên trong dòng sông Thời Gian.
Nguyên chủ trên người có ma tâm, hơn nữa còn là một truyền thừa vô cùng khủng bố và đáng sợ đến từ thượng giới.
Tin tức về Bát Hoang ma kích, trong truyền thừa có ghi lại.
Nói rất có thể đang ở thế giới này.
Cho nên lúc này mới có chuyện nguyên chủ hạ giới tới đây rèn luyện.
Trên mặt nói là rèn luyện, trên thực tế là đang tìm kiếm vị trí của Bát Hoang ma kích.
Đương nhiên, dựa theo vận đen của nhân vật phản diện, đương nhiên sẽ không thể lấy được.
Cố Trường Ca nếu không đoán sai.
Sau đó quỹ đạo bình thường chính là, Diệp Trần cơ duyên xảo hợp, đánh bậy đánh bạ, xông vào di tích, trong thế ngàn cân treo sợi tóc nhận được sự tán thành của hung binh, sau đó thực lực bạo tăng.
Từ đó xoay chuyển thế cục, tiến lên vị trí đỉnh cao.
Nếu mình làm không tốt , chơi quá trớn ở hạ giới, mạng nhỏ cũng khó giữ.
Hoặc chật vật trốn về thượng giới, kết đại thù với Diệp Trần.
. ..
Con đường như vậy, Cố Trường Ca đã nhìn quen rồi.
Cho nên hắn bây giờ phảng phất như thượng đế nhìn xuống trần gian.
Một khi phân tích tất cả mọi chuyện, cơ bản sẽ giống tình huống thật tám chín phần.
Quả nhiên, đọc tiểu thuyết trên mạng cũng thật hữu dụng.
Cẩu tác giả không lừa ta.
"Nguyên lai công tử sớm đã có an bài."
Sau khi nghe giải thích, Minh lão bừng tỉnh, giờ phút này cũng hiểu ra, sự khâm phục đối với Cố Trường Ca càng ngày càng sâu.
Không hổ là công tử được xưng là trời sinh thần cách, từ nhỏ được gia tộc ký thác kỳ vọng mai sau
"Để ý kĩ nhất cử nhất động của Diệp Trần, tiếp theo Thái Huyền thánh địa có lẽ sẽ xảy ra vài chuyện."
Sau đó, Cố Trường Ca phân phó Minh lão một câu, mắt mang theo chút dị sắc.
Giam giữ khí vận chi tử suốt ba ngày, dựa theo khí vận hư vô mờ mịt mà nói.
Tiếp theo Thái Huyền thánh địa khẳng định sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Rốt cuộc sẽ là chuyện gì?
Cố Trường Ca cũng có chút tò mò.
Cùng lúc đó, đại lao bên kia.
"Tụ Thần Đan."
Diễm Cơ lẩm bẩm nói.
Nhìn viên đan dược trước mắt bị tử khí mờ mịt bao quanh, đôi mắt xinh đẹp của nàng khó nén vẻ khiếp sợ.
Nàng đương nhiên nhận ra được.
Cho nên mới cảm thấy khiếp sợ.
Không thể không nói, Cố Trường Ca thật sự rất hào phóng.
Nàng thân ở thời điểm đỉnh phong, đương nhiên không thiếu đan dược này.
Nhưng hiện giờ mị lực của nó đối với nàng, không khác nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, trong đêm tuyết lạnh được đưa than củi.
Tụ Thần Đan vô cùng trân quý, quá trình luyện chế cực kỳ phiền toái, nguyên liệu cũng rất khó gom đủ.
Nên biết mặc dù là ở thượng giới, Tụ Thần Đan trong phòng đấu giá cũng là một viên thần đan vạn kim khó cầu.
Ở hạ giới nơi tài nguyên cằn cỗi này, căn bản không luyện chế được Tụ Thần Đan.
Chỉ là cần 1 nguyên liệu chế tạo thần đan này cũng có công hiệu cường đại củng cố thần hồn, khiến rất nhiều cường giả thèm nhỏ dãi.
Thậm chí trong một số trường hợp, một viên Tụ Thần Đan, tương đương với rất nhiều tính mạng!
Trong tay một vài thiên thần cao cao tại thượng, cũng không thể có nổi một viên Tụ Thần Đan.
"Sư tôn, đan dược này rốt cuộc là cái gì. . ."
Thấy Diễm Cơ trầm mặc , sắc mặt Diệp Trần giờ phút này cũng không khỏi biến sắc, trong lòng dự cảm không tốt nổi lên.
Viên đan dược này, thật sự rất trân quý sao?
Thủ đoạn này của Cố Trường Ca thật diệu a!
Không chỉ có ngon ngọt khuyên bảo, còn muốn dùng đan dược này dụ hoặc sư tôn.
Lòng dạ nham hiểm!
Thần sắc Diễm Cơ thực phức tạp.
Lập tức nói cho Diệp Trần biết chỗ lợi hại và quý hiểm của Tụ Thần Đan này.
Nghe xong, Diệp Trần cũng không khỏi trầm mặc, cắn chặt hàm răng, tay nắm chặt.
Tác dụng của Tụ Thần Đan đâu chỉ có thể dung hai chữ cường đại để hình dung?
Có thể trợ giúp Diễm Cơ củng cố trạng thái trước mắt, tu bổ tàn hồn.
"Sư tôn, ngươi thật sự muốn sử dụng viên đan dược này sao?"
Đôi mắt Diệp Trần có chút đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào mà dò hỏi.
Hắn chịu không nổi khuất nhục này, cảm giác như là được Cố Trường Ca bố thí vậy.
Nhưng đan dược này, lại có thể trợ giúp sư tôn, để cho nàng giảm đi sự đau khổ do thần hồn tan vỡ.
Hai vấn đề này khiến hắn vô cùng khó nghĩ.
Có thể nói là hoàn cảnh khó lựa chọn nhất đến nay.
Cố Trường Ca, thủ đoạn của ngươi thật lợi hại a!
Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Giết ngươi!
Trong lòng hắn thống khổ gào rống.
"Dù sao cũng là ý tốt của Cố công tử. ."
Nói tới chỗ này, Diễm Cơ bỗng nhiên thấy thần sắc của Diệp Trần không đúng.
Trầm mặc một lát, mới khe khẽ thở dài hỏi,
"Tiểu Trần, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có phải có thành kiến gì với Cố công tử không?"
Nghe nói như vậy, Diệp Trần lập tức ngây dại, không dám tin trợn to hai mắt.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trước mặt của mình tối sầm, thế giới đều sụp đổ.
Hết chương 14.
Chương 15 Sư Đồ Rạn Nứt!
Diệp Trần đâu chỉ có thành kiến với Cố Trường Ca.
Hắn quả thực hận không thể đem Cố Trường Ca thiên đao vạn quả, nghiền xương cốt thành tro.
Lúc này, hắn cảm giác đầu mình ông ông vang dội.
Dăm ba câu ngon ngọt cộng thêm một viên đan dược đã mua chuộc được sư phụ mình?
Thần sắc hắn có chút thống khổ, thậm chí vặn vẹo.
Diễm Cơ cũng không biết vì sao Diệp Trần lại thống hận Cố Trường Ca như vậy .
Bất quá nàng suy đoán có lẽ có liên quan đến nữ nhân tên Tô Thanh Ca kia.
Bất cứ phương diện nào mà nói, Cố Trường Ca đều ưu tú vượt xa Diệp Trần.
Diệp Trần chung quy còn quá trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, làm việc theo cảm tính bốc đồng hiếu thắng.
"Tiểu Trần ngươi cũng không cần hâm mộ Cố công tử, ta tin tưởng thành tựu sau này của ngươi sẽ không thấp hơn hắn. . ." Diễm Cơ nhẹ giọng khuyên giải nói, suy nghĩ hóa giải mối thù truyền kiếp giữa hai người.
Dù sao Cố Trường Ca thật sự muốn giết Diệp Trần, cần gì phải chờ đến tận bây giờ.
Đương nhiên, nàng cũng không biết Diệp Trần chính là con trai cưng của trời .
Có khí vận hư vô mờ mịt trong bóng tối che chở cho hắn.
Bằng không Cố Trường Ca cũng không biết lợi dụng điểm này, diễn một màn kịch như vừa rồi.
"Mở miệng Cố công tử, ngậm miệng Cố công tử, sư tôn nếu thích hắn như vậy, sao không đi tìm hắn đi. . ."
"Hà tất phải thương hại ta, ở lại bên cạnh ta."
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên lớn tiếng đánh gãy lời của Diễm Cơ, cắn chặt răng, đôi mắt có chút đỏ lên.
Tựa như một con dã thú bị thương.
Tô Thanh Ca đã rời xa hắn, bây giờ đến cả sư tôn luôn đi theo hắn, cũng theo phe cừu nhân của hắn?
Chuyện này hắn làm sao có thể chịu được.
Quả thực hận muốn phát điên.
Nếu như là người bình thường, lúc này đã sớm thổ huyết vì tức mà hôn mê rồi.
Cũng may tâm tính của Diệp Trần đã vượt xa người thường, mới có thể dưới đả kích lớn như vậy không phát điên.
Nghe hắn nói như vậy, Diễm Cơ không khỏi sửng sốt.
Rồi sau đó rũ mắt xuống, trong đôi mắt đẹp của nàng có chút thất vọng.
Nàng không ngờ Diệp Trần sẽ nói ra những lời này.
Hành vi như vậy, đã không phải hai từ ghen ghét có thể giải thích.
Cái này hoàn toàn là ấu trĩ.
Hắn chẳng lẽ không phát hiện, Cố Trường Ca đã dùng nhiều công phu muốn mình đi theo hắn, mình đều không đáp ứng sao?
Diệp Trần chẳng lẽ không hiểu tấm lòng của mình sao?
Diễm Cơ trong lòng không khỏi thở dài, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tiếc nuối, nếu lúc trước người đánh thức mình là Cố công tử, thì thật tốt biết bao?
" Tiểu Trần mặc kệ ngươi nói như thế nào, đan dược này ta nhất định phải dùng. Dù Cố Trường Ca có tính toán gì , có lẽ cũng không nghĩ tới ta sẽ mượn cái này để đưa ngươi ra khỏi địa lao."
Diễm Cơ nói tiếp, chỉ là giọng nói không còn nhu hòa, mà có chút thất vọng và lạnh nhạt.
Tụ Thần Đan, không chỉ có thể giảm bớt trạng thái bây giờ của nàng.
Còn có thể củng cố tàn hồn của nàng, phát huy lực lượng cường đại hơn.
Cứu ta đi ra ngoài?
Thì ra sư tôn nghĩ như vậy sao?
Nghe vậy, Diệp Trần cũng không nói gì nữa.
Trong lòng hắn bây giờ rất loạn, cần phải bình tĩnh lại.
Bất quá lúc này trong lòng Diệp Trần bỗng dưng cảm giác được có thứ gì đó rất quan trọng với mình đang mất đi.
. ..
"Đinh, quan hệ của Diệp Trần cùng sư tôn nảy sinh rạn nứt, giá trị khí vận tổn thất tám mươi điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm bốn trăm."
Trong đại điện.
Bên tai lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống, khiến Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười.
Quá tuyệt!
Quả nhiên mọi chuyện phát triển theo hướng mà hắn đoán trước.
Đảo mắt mấy ngày, hơn năm trăm điểm khí vận của Diệp Trần , cũng đã mất hơn hai trăm.
Tuy rằng đối với người bình thường mà nói đây vẫn là điểm khí vận trên trời. Nhưng đối với Diệp Trần mà nói, đây chắc chắn là lần giảm điểm khí vận đẫm máu nhất trong hơn mười năm.
Nữ chủ bị đoạt, sư tôn tâm sinh rạn nứt. ..
Xem ra vận khí chi tử này khó mà ở trước mặt mình tiếp tục nhảy nhót nữa rồi.
Sau đó Cố Trường Ca mở giao diện thuộc tính của mình ra.
Bất kể nói thế nào, đối phó Diệp Trần, mục đích chính là cắt rau hẹ, để tăng giá trị thiên mệnh , tăng thực lực lên.
Nhưng cũng không thể nhất thời đắc ý.
Thực mau, thuộc tính giao diện hiện lên.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: Đệ tử chân truyền Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Hầu cảnh sơ kỳ.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. ..
Giá trị Thiên mệnh: Một ngàn một trăm.
Điểm khí vận: Năm mươi điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Kho hàng: Phá Vực phù * 1, một phần ba hạt giống thế giới * 1.
"Theo kinh nghiệm trước đây, giá trị thiên mệnh hơn một nghìn điểm chỉ có thể miễn cưỡng tăng tiến độ tu hành cho Đạo Thiên Tiên Điển, khó có thể đột phá đến tầng thứ tám."
"Cho nên nói các tầng của Đạo Thiên Tiên Điển hẳn là rất cao, tạm thời không cần vội."
"Về phần Thôn Tiên Ma Công , không đến Thần cảnh thì không thể sử dụng, hiện giờ chỉ có thể thi triển nhiều bí thuật khác thay thế."
"Bí thuật ta cũng đã nắm giữ tất cả hoàn mỹ rồi, không cần phải dùng điểm để học."
"Thôn Tiên Ma Công thật sự nghịch thiên, một khi bị bại lộ, đoán chừng cả thế giới sẽ thành địch nhân của ta."
Cố Trường Ca một bên phân tích, một bên mở ra hệ thống thương thành.
Hắn kết hợp ký ức trong óc, suy nghĩ thân phận đại nhân vật phản diện của nguyên chủ này đúng là chạy không thoát.
Thôn Tiên Ma Công ở thượng giới cũng là ma công khiến rất nhiều thế lực khủng bố cổ xưa khiếp sợ.
Sớm đã tuyệt tích trong dòng sông Thời Gian , không ai dám nhắc đến, nó được gọi là truyền thừa cấm kị.
"Xem ra thật sự muốn ta càng đi càng xa trên con đường nhân vật phản diện này.”
Cố Trường Ca rất nhanh tập trung vào những vật phẩm trong hệ thống thương thành.
Giống như những gì hắn đoán.
Vật phẩm ở đây chủ yếu phân làm ba loại lớn.
Loại Công pháp bảo thuật, loại thiên phú Thần Thông, loại vật phẩm phụ trợ vân vân.
Cố Trường Ca một đường đi tới tìm được các loại công pháp chủ đạo để tu luyện.
Thiên cấp, Thần cấp, Thánh cấp, Chí Tôn cấp. ..
"Giá trị thiên mệnh không đủ, công pháp cấp Chí Tôn chưa mở ra?"
"Công pháp Thiên cấp chưa được cho vào."
"Những công pháp này hơi rẻ a, có thể khiến tu sĩ trực tiếp tu luyện công pháp Thiên cấp đến Hư Thần cảnh, thế mà chỉ cần năm mươi giá trị thiên mệnh?"
"Có thể nói giá trị thiên mệnh ở trong hệ thống thương thành có sức mua rất lớn."
"Thánh Dương Thiên Công, tu luyện Thánh Dương chi lực. . ."
"Thánh Âm Thiên Công, tu luyện Thánh Âm chi lực. . ."
Cố Trường Ca không khỏi kinh ngạc.
Có thể nói tùy tiện một bộ công pháp Thiên cấp, đã có thể nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở Đông Hoang này.
Hết chương 15.
Tô Thanh Ca nói những điều này, kỳ thật cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
Nàng là nữ nhân rất thông minh.
Mặt khác trên người nàng còn một linh hồn khác, trong nhiều trường hợp cũng giúp bày mưu tính kế, nghĩ cách xử lý.
Uy nghiêm trên người Cố Trường Ca quá nặng, đôi khi tỏ ra lạnh lùng hờ hững quan sát tất cả.
Có khi lại mang giác cảm giác hắn đang lừa gạt chúng sinh, thật là khiến người khác khó có thể nắm lấy.
Không giống với Diệp Trần, thuần túy giống một tờ giấy trắng.
Nhưng cũng bởi vì điều này, mới làm Tô Thanh Ca bất an.
Không có cách nào khác đành phải cho thấy bản thân nàng vô cùng thành ý.
Cửu Âm Huyền Xá Thể, loại thể chất tuyệt hảo để làm lô đỉnh này một khi bị phát hiện.
Nàng chắc chắn sẽ bị rất nhiều lão quái vật theo dõi.
Đưa nhược điểm nói cho Cố Trường Ca, đây không phải là bày tỏ mình không dám hai lòng sao.
Tô Thanh Ca biết trong lòng Cố Trường Ca sẽ hiểu rõ điều này.
Cho nên hiện tại phải xem Cố Trường Ca đối với tất cả những thứ này, rốt cuộc có phản ứng gì.
" Thể chất Cửu Âm Huyền Xá Thể tốt như vậy , ngươi cứ như vậy nói cho ta?"
Giọng nói Cố Trường Ca bình đạm, khiến cho người ta nghe không ra tâm tình của hắn.
Tô Thanh Ca rũ đầu, giọng nói rất nhẹ, " Thanh Ca rất tin tưởng cách làm người của Cố công tử ."
Tất nhiên, đây là biểu hiện bề ngoài mà thôi.
Cố Trường Ca có thể chính trực sao?
Lòng dạ thâm sâu, khó có thể nắm lấy, giống như là nhân vật phản diện.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Cố Trường Ca cười một tiếng.
Tô Thanh Ca mím môi không nói lời nào.
Cố Trường Ca quét mắt liếc nhìn nàng một cái.
Hắn nhìn kỹ lại lần nữa dáng vẻ chân thực của nhân vật nữ chính trước mặt mình.
Các đường nét trên khuôn mặt nàng rất tinh xảo xinh đẹp.
Đôi mắt như làn nước mùa thu, đôi lông mày lá liễu cong cong.
Tóc đen mềm mại, khuôn mặt xinh xắn trắng trong như pha lê, tỏa sáng lấp lánh.
Trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Thành thật mà nói, hắn không phải là Tây Môn Khánh..
Tình huống này của Tô Thanh Ca, hắn không khuyên bảo, cũng không bức bách.
Chỉ do ngươi tình ta nguyện.
Thiên kinh địa nghĩa.
"Hệ thống, tình huống nàng chủ động đưa tới cửa? Ăn nàng hẳn sẽ không bị khí vận phản phệ chứ?"
Đương nhiên, Cố Trường Ca vẫn phải dò hỏi hệ thống trước.
Trời đất bao la, mạng nhỏ lớn nhất.
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của mình, hắn mới không cần quản trong lòng Tô Thanh Ca rốt cuộc có ý gì.
Nhân vật chính mới là quan trọng.
Hắn là nhân vật phản diện, đương nhiên phải thật cẩn thận.
Lúc trước muốn vặn quả dưa xuống, nhưng sợ bị khí vận phản phệ.
Bây giờ quả dưa này lại tự dâng mình lên.
"Dựa vào điểm khí vận của nữ chủ hiện giờ, còn chưa thật sự thần phục chủ nhân, nếu như phát sinh quan hệ, khả năng rất lớn sẽ gặp khí vận phản phệ."
Hệ thống giải thích nói.
Được rồi, sớm nên dự đoán được kết quả này.
Lão thiên khốn khiếp, khí vận chó má này.
Đông phương xa xôi có Hà Thần Thú lặng yên nhìn chăm chú tất cả.
Vô cùng kỳ vọng vào chuyện của Cố Trường Ca.
Đương nhiên, biểu cảm trên mặt hắn lại không lộ một tia biến hóa, nhàn nhạt như cũ nói, "Chuyện Cửu Âm Huyền Xá Thể ngày hôm nay, Cố mỗ sẽ làm như chưa từng nghe thấy, Thanh Ca Thánh nữ nếu muốn mượn cái này đả động Cố mỗ, vậy mời trở về đi."
"Cô nương, thỉnh tự trọng."
Thần sắc có ba phần đạm mạc, lại có ba phần khinh thường "Lão tử một lòng tu hành, nữ chủ cái gì đều cút cho ta ".
Chậc chậc chậc.
Lúc này, Cố Trường Ca thực sự có chút bội phục kỹ năng diễn xuất của chính mình.
Hệ thống nếu có suy nghĩ.
Giờ phút này chắc chắn sẽ mắng to Cố Trường Ca vô sỉ.
Mới vừa rồi là ai còn muốn ăn người ta?
"Cố công tử. . ."
Lời này cũng làm Tô Thanh Ca có chút sửng sốt , trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp một mảnh ngạc nhiên.
Ngày hôm nay đến đây, thật ra nàng đã làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Tuy rằng không phải thực sự cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút khuất nhục.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà lời này của Cố Trường Ca, thật sự khiến nàng sững sờ.
Đương nhiên trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
" Cố Trường Ca này quả nhiên khiến cho người ta khó phỏng đoán, không đoán được dù chỉ một chút suy nghĩ của hắn. . ."
Giờ phút này, trong đầu nàng giọng nói của một linh hồn khác vang lên, có suy nghĩ giống hệt nàng.
"Cố công tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, xem ra trước đó ta trách lầm hắn. . ."
"Người như vậy mà ta lại nghĩ xấu về hắn, ta đúng là lòng dạ hẹp hòi."
Tô Thanh Ca rời khỏi đại điện trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Tâm trạng của nàng chẳng biết tại sao cũng tốt lên rất nhiều.
Không giống như trước kia ủ rũ, thiếu sức sống.
Nghĩ kỹ lại, ngày đó ở đại điện Cố công tử cũng không làm gì sai?
Đêm hôm đó tự mình đi đến bên trong đại điện của hắn, hắn căn bản không thèm để ý đến mình, đến mở miệng nói chuyện cũng lười.
Lòng dạ thâm sâu không phải chuyện rất bình thường sao?
Chính mình ngày thường tâm tư cũng rất nặng.
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca bỗng nhiên có chút áy náy.
Vì sao trước kia cứ cho mình là đúng, coi Cố Trường Ca là người xấu?
"Đinh, Tô Thanh Ca đổi mới cách nhìn, điểm khí vận điểm gia tăng thêm hai mươi, giá trị thiên mệnh tăng thêm một trăm."
Mà cùng lúc đó.
Trong đầu Cố Trường Ca vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Nghe được nhắc nhở này, trong lòng hắn có chút không nói nên lời.
Tô Thanh Ca lại tự mình thay đổi cách nghĩ, tự mình làm công tác tư tưởng với chính mình?
Bất quá biến khéo thành vụng còn được.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, phương pháp gia tăng điểm khí vận của chính mình lại nằm trên người nữ chính.
Nhưng dù nói thế nào.
Sau ngày hôm nay hắn đã kiếm được một rổ giá trị thiên mệnh.
Bốn trăm.
Hai trăm.
Một trăm.
Từ đầu đến cuối, tổng cộng lấy được bảy trăm giá trị thiên mệnh
Điểm khí vận của Diệp Trần, cũng suy giảm đi hơn ba trăm .
Đối với khí vận chi tử mà nói, đây tuyệt đối là một ngày tổn thất vô cùng lớn.
Cố Trường Ca tâm tình không tệ.
Bảy trăm giá trị thiên mệnh hắn cũng không vội dùng, chuẩn bị tích cóp chờ hệ thống thương thành mở ra, xem xem bên trong có gì thú vị.
Công pháp thần thông hắn tuy không thiếu.
Nhưng công pháp thần thông mạnh hơn không tốt hơn sao?
Hơn nữa hiện giờ công tác chuẩn bị cũng ổn thỏa, cũng nên xuống tay với vị sư phụ thần bí của Diệp Trần rồi.
Hết chương 11.
Chương 12 Châm Ngòi Ly Gián!
Trong đại lao tối tăm ẩm ướt.
Diệp Trần tóc tai rối bù, vô cùng chật vật.
Cũng chỉ có bản thân hắn mới biết ba ngày này hắn sống như thế nào.
Không có người để ý, cũng không có ai tiến đến kiểm tra, dường như bị mọi người vứt bỏ vậy.
Trong lòng hắn hận Cố Trường Ca thấu xương, hận không thể băm hắn thành trăm ngàn mảnh.
Bất quá hiện tại Diệp Trần khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bởi vì hắn gặp được người hắn thống hận nhất, cũng là người hắn không muốn gặp nhất.
"Cố công tử dựa theo phân phó của ngài, Diệp Trần trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị giam giữ ở đây."
Một vị đệ tử dẫn đường cho Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đi ở phía sau, chậm rãi tiến vào nơi này.
"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."
Cố Trường Ca biểu tình đạm mạc, gật gật đầu nói với vị đệ tử này.
Bây giờ mới có thể cẩn thận đánh giá dáng vẻ hiện giờ của Diệp Trần.
Có thể nhìn ra được trong ba ngày bị giam giữ ở đây, Diệp Trần cũng sống không tốt.
Thái Huyền thánh địa để lấy lòng mình.
Thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không đưa cho Diệp Trần.
Khí vận chi tử đang yên đang lành thành bộ dạng chật vật như thế này, kể ra cũng rất đáng thương.
Đương nhiên, Cố Trường Ca không chút thương hại nào.
Dù sao nếu sau này Diệp Trần có năng lực, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"
Diệp Trần lớn tiếng quát hỏi , cảm nhận Cố Trường Ca đến đây chắc chắn không có ý tốt.
Hắn theo bản năng cho rằng Cố Trường Ca tới giết hắn.
"Ta tới nơi này đương nhiên là tới gặp ngươi."
"À, không đúng, là tới gặp sư tôn của ngươi."
Cố Trường Ca mỉm cười.
Hơn nữa thẳng thắn chỉ ra bí mật của Diệp Trần.
"Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi có ý gì."
Mặt Diệp Trần không khỏi biến sắc, trong lòng cả kinh cùng có chút luống cuống.
Cố Trường Ca sao lại biết chuyện về sư tôn của hắn?
Bí mật này ngoài hắn ra không có người thứ hai biết được.
Nhất thời cả người hắn có chút lạnh.
Mình ở trước mặt Cố Trường Ca chẳng khác gì con kiến hôi , không có chút bí mật nào.
"Đừng giả vờ nữa, dáng vẻ này của ngươi còn muốn lừa ai.”Cố Trường Ca cười nhạo, sau đó tiếp tục nói,
"Tiền bối chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trốn tránh, dấu đầu lộ đuôi sao, đây không giống phong phạm của tiền bối chút nào a."
Cố Trường Ca lúc nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Dáng vẻ này khiến trong lòng Diệp Trần hoàn toàn trầm xuống.
Cố Trường Ca không chỉ biết mình có sư tôn, còn biết chỗ ẩn thân của sư tôn.
"Cố công tử sao lại làm khó một sợi tàn hồn như ta?"
Lúc này, trong chiếc nhẫn của Diệp Trần rốt cục vang lên một câu thở dài sâu kín.
Âm thanh như tiếng trời, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Tiếp đó trước mắt hắn xuất hiện một chùm ánh sáng đỏ.
Một bóng người mờ nhạt trong chiếc váy đỏ xuất hiện trong khoảng không.
"Sư tôn?"
Diệp Trần không khỏi biến sắc, không nghĩ tới sư tôn của mình lại chủ động hiện thân.
Điều này khiến trong lòng hắn có chút ẩn ẩn cảm giác bất an.
"Ồ, thì ra tiền bối có dáng vẻ như này."
Cố Trường Ca thần sắc trên mặt không đổi.
Vốn cho rằng sư tôn thần bí này là một vị lão gia gia, không nghĩ tới lại là mỹ nhân sư tôn.
Đôi mắt màu đỏ, dung nhan tuyệt mỹ.
Trong lòng hắn không khỏi than một tiếng.
Vận đào hoa của tên Diệp Trần này thực không tồi.
Sư tôn ngươi thật đẹp, nhưng rất nhanh sẽ về tay ta thôi.
"Không biết Cố công tử đến đây, là có chuyện gì cần nói?"
Diễm Cơ nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút lạnh nhạt, nàng sở dĩ hiện thân cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cố Trường Ca nếu như đã phát hiện sự tồn tại của nàng, đương nhiên có thủ đoạn bức bách nàng hiện thân.
Vậy sao không dứt khoát tự mình chủ động hiện thân đi.
"Cũng không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ đến phía sau Diệp Trần có cao nhân tương trợ, có chút tò mò, nên muốn đến xem là người như thế nào thôi."
Cố Trường Ca tự nhiên trả lời nói.
Ít nhất mặt ngoài không ai nhìn ra hắn thực sự đang nghĩ gì.
Diễm Cơ cùng Diệp Trần cũng không ngoại lệ.
Diệp Trần dù sao một lòng cho rằng Cố Trường Ca không có ý tốt.
Ánh mắt mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm.
Diễm Cơ cũng không rõ ý đồ thực sự của Cố Trường Ca là gì, chỉ có thể âm thầm cảnh giác trong lòng.
" Cố công tử hiện tại đã gặp được rồi. Ta cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, không tính là cao nhân gì." Diễm Cơ thanh lãnh đáp lại .
"Có thể dạy dỗ kẻ ngu ngốc như Diệp Trần có được thành tựu như bây giờ, tiền bối cần gì phải khiêm tốn?"
"Chuyện minh châu phủ bụi trần từ xưa đến nay đều có. Cái gọi là chim khôn lựa cành cao mà đậu, hiền thần biết chọn chủ công mà phụng sự."
"Tiền bối ở lại bên người Diệp Trần, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?"
Cố Trường Ca tùy ý nói ra, tươi cười hiển lộ vài phần chân thành.
Hắn âm thầm thử ra tay cướp đoạt chiếc nhẫn của Diệp Trần, nhưng vừa mới tính toán trong đầu, liền cảm giác được một cỗ nguy hiểm ập tới.
Thầm mắng một tiếng khí vận chó má.
Bất quá trên mặt vẫn tỏ ra bình thường như không chuyện gì xảy ra.
"Cố Trường Ca ngươi mắng ai là kẻ ngu ngốc. . ."
Lời này lập tức khiến mặt Diệp Trần biến xanh.
Ngay trước mặt hắn, không kiêng nể gì nói với sư tôn hắn như thế.
Cố Trường Ca này thật sự vô sỉ đê tiện!
Nhưng mặt khác, Diệp Trần lại hoảng sợ.
Hiện giờ sư tôn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nếu quả thật nàng bỏ hắn mà đi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn quả thực không dám tưởng tượng.
Cố Trường Ca nói vậy khiến Diễm Cơ cũng có chút sửng sốt.
Mặc dù Diệp Trần đôi khi có chút ngu ngốc, nhưng hắn còn có những phương diện khác như phẩm chất, kiên nghị, dũng cảm, ngoan cường vân vân.
Hơn nữa Diệp Trần có ơn đánh thức nàng, nàng không thể bởi vì mấy câu nói đó liền bỏ hắn mà đi.
Vậy những lời này của Cố Trường Ca là có ý gì?
"Châm ngòi ly gián?"
Sắc mặt Diễm Cơ không khỏi có chút biến sắc, rất nhanh phản ứng lại, có thể đây mới là mục đích thực sự của Cố Trường Ca.
Bất quá nàng có thể nhìn ra điều này, Diệp Trần lại không nhất định nhìn ra được.
Kết quả là đúng như những gì Cố Trường Ca nói Diệp Trần là kẻ ngu ngốc.
Hết chương 12.
Chương 13 Châm Ngòi Ly Gián (2)
"Cố Trường Ca ngươi thật hèn hạ vô sỉ, không chỉ cướp đi Thanh Ca của ta, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên sư tôn ta ."
Sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi.
Thậm chí có chút vặn vẹo, vô cùng phẫn nộ, tức giận mắng.
Hắn theo bản năng cho là Cố Trường Ca đang đánh chủ ý lên sư tôn hắn, căn bản là không nghĩ tới chuyện châm ngòi ly gián.
Nhất là đối với Diễm Cơ, hắn còn có một loại tình cảm không nói rõ được.
Ngày thường coi nàng như sư tôn.
Nhưng trong tâm lại coi nàng như thuộc về mình, độc chiếm của riêng mình, không cho người khác động vào.
Lúc này bị Cố Trường Ca nói như thế, phẫn nộ cùng hận ý mấy ngày qua cơ hồ đều bạo phát.
"Hả? Cướp đi Thanh Ca của ngươi, cái nồi này Cố mỗ không đội nổi a."
Nghe thấy Diệp Trần tức giận mắng, Cố Trường Ca không ngạc nhiên chút nào, ngược lại nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
"Nên biết từ đầu tới đuôi, tất cả đều là chính nàng tự nguyện, ta không hề bắt ép Tô Thanh Ca. Ngươi không nên hiểu lầm ta chứ? Mặt khác lời ta vừa mới nói, xin hỏi Cố mỗ nói sai chỗ nào?"
"Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là định luật sinh tồn của vạn vật trên thế gian này."
"Ngược lại ngươi nếu quả thật muốn tốt cho sư tôn ngươi thì không nên làm chậm chễ nàng , ngươi thật sự cho rằng một sợi tàn hồn có thể trường tồn ở thế giới này sao?"
Từng câu từng chữ như cầm dao cắt vào da thịt Diệp Trần .
Khuôn mặt Diệp Trần khó coi tới cực điểm nắm tay nắm chặt.
Hắn đương nhiên biết tàn hồn rất khó tồn tại ở thế giới này, nên hắn mới có suy nghĩ muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, khiến sư tôn hắn có được thân thể.
"Tiểu Trần, mau bình tĩnh. . ."
Diễm Cơ thầm than một tiếng, vận chuyển pháp lực.
Tức khắc một cỗ năng lượng mát lạnh truyền vào trong đầu Diệp Trần, ép hắn tỉnh táo lại.
Suy cho cùng, hắn ta cũng là một chàng trai đang ở độ tuổi thiếu niên đầy nhiệt huyết, bốc đồng, sốc nổi.
Cố Trường Ca nói dăm ba câu, đã khiến cho tâm cảnh hắn đại loạn, không có trầm ổn kiên nghị như ngày thường chút nào.
Nàng cũng không biết vì cái gì, ngày thường Diệp Trần rất thông minh, chỉ cần ở trước mặt Cố Trường Ca sẽ phạm những sai lầm ngu xuẩn.
Chẳng lẽ lùi một bước nhỏ cũng khiến hắn không chịu được sao?
"Sư tôn. . ."
Diệp Trần cắn chặt hàm răng, tâm trạng phiền não cũng dần dần ổn định lại.
Những lời Cố Trường Ca nói vô cùng tàn nhẫn, tựa như lưỡi dao sắc bén không thấy máu, chọc thẳng vào trái tim hắn.
"Đinh, Diệp Trần tâm cảnh liên tục bị hao tổn, khí vận tổn thất hai mươi điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm một trăm."
Lúc này, trong đầu hắn truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Tuy nhiên Cố Trường Ca không hề để ý.
"Tiền bối nghĩ xem, nếu như người đi theo ta, ta không chỉ có thể giúp người khôi phục thân thể, thậm chí còn có thể đưa ngươi trở lại trạng thái đỉnh phong năm đó."
"Nói vậy tiền bối chắc cũng rõ lai lịch của ta, phía sau lưng ta là thế lực lớn như thế nào, tiền bối chắc hẳn biết rõ hơn bất kì kẻ nào."
"Hơn nữa bất kỳ phương diện nào Cố mỗ cũng ưu tú vượt xa Diệp Trần ."
Hắn lại mở miệng như cũ, thái độ chân thành, phảng phất đang nghiêm túc mời chào người tài vậy.
Về phần Diệp Trần bên kia, hắn hoàn toàn không để ý tới.
Ngay cả Diễm Cơ cũng phải nhíu mày, lúc này cũng khó có thể thăm dò ý đồ chân chính của Cố Trường Ca.
Châm ngòi ly gián?
Với thực lực của Cố Trường Ca, muốn giết chết Diệp Trần rất đơn giản, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy.
Có lẽ là nàng đa nghi rồi.
Nhìn qua có vẻ hắn đơn giản là muốn mời mình đi theo hắn.
Thành thật mà nói, ấn tượng của nàng với Cố Trường Ca thật sự không tệ.
Dù sao nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, tầm mắt đủ rộng, nàng biết chuyện gần đây Cố Trường Ca cũng không có làm gì sai.
Ngược lại là Diệp Trần, thái độ vẫn luôn không tha thứ, thậm chí thề giết chết Cố Trường Ca.
Nhưng Cố Trường Ca lại không có tính toán.
Đại độ đại lượng như vậy, khí chất bất phàm như vậy, thành tựu tương lai quả thực không thể hạn lượng được.
"Cố công tử, ngươi không cần nói nhiều, ta thiếu ân tình của tiểu Trần, khi hắn chưa trưởng thành ta sẽ không bỏ hắn mà đi."
Sau đó Diễm Cơ lắc lắc đầu, nói thẳng mong Cố Trường Ca không cần mời chào nàng nữa.
Tuy rằng điều kiện rất hấp dẫn, nhưng cũng không thể khiến nàng quay lưng với lương tâm của mình.
Cố Trường Ca đối với lời từ chối này phảng phất có chút thất vọng.
Thở dài một cái.
"Đương nhiên, ta sẽ cho tiền bối một khoảng thời gian suy xét, nếu ngươi đi theo ta, chuyện Diệp Trần mạo phạm ta cũng không so đo nữa, thậm chí khiến Thái Huyền thánh địa hủy bỏ xử phạt với hắn, cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
"Dù là Tô Thanh Ca, ta cũng có thể ban thưởng cho hắn."
"Ngươi. . ."
Gân xanh trên trán Diệp Trần lại nổi lên.
Hắn đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Đến bây giờ Diệp Trần cũng hiểu ra, Cố Trường Ca không chỉ muốn nhục nhã hắn, còn muốn cướp đi tất cả của hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt lạnh như băng.
Hắn vô cùng ngưỡng mộ Tô Thanh Ca, nhưng trong miệng Cố Trường Ca cũng chỉ là một câu ban thưởng đã có thể quyết định tương lai vận mệnh của nàng.
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có thực lực mới có địa vị, có thực lực mới là tất cả.
"Cố công tử đừng nói nữa, thành ý của ngươi ta xin ghi trong lòng. . ."
Diễm Cơ cũng có chút sững sờ, không nghĩ tới Cố Trường Ca lại nói những lời này.
Có thể nói vô cùng thành ý.
"Tiền bối cứ suy nghĩ thật kỹ, Cố mỗ cũng sẽ không ép buộc người khác, càng sẽ không dùng tính mạng Diệp Trần để uy hiếp tiền bối."
Lúc này, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, trong mắt mang theo dị sắc.
Nếu hắn thật sự có thể giết Diệp Trần, sao lại kéo dài tới hiện tại.
Diễm Cơ này tuy rằng sống lâu, tính tình lại có chút đơn thuần, đối phó dễ dàng hơn nhiều so với Tô Thanh Ca.
Dăm ba câu liền hóa giải thành kiến trong lòng nàng.
Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị rất lâu rất kỹ cho màn kịch này rồi.
Lời nên nói hắn đã nói, lúc này chỉ cần đợi đôi thầy trò này kẽ nứt càng ngày càng lớn thôi.
Hắn chỉ cần ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
"Viên thuốc này tên là Tụ Thần Đan tiền bối chắc hẳn nhận ra nó."
Lúc này, Cố Trường Ca mỉm cười, không nhanh không chậm móc từ trong ngực ra một vật.
Đây là một viên đan dược bên ngoài tỏa ra bảy màu của cầu vồng.
Có rất nhiều dị tượng hiện lên ở xung quanh, núi sông trăng tròn mặt trời hiện lên lại biến mất, nhìn vô cùng thần kì.
"Đây là Tụ Thần Đan?"
Diễm Cơ lúc này cũng không khỏi có chút kinh hô, đôi mắt đẹp khó nén nổi khiếp sợ.
"Tiền bối hiện giờ trạng thái không ổn, viên đan dược này cứ coi như quà gặp mặt của Trường Ca ngày hôm nay đi."
Cố Trường Ca mặt mang ý cười.
Dứt lời, để lại đan dược, không đợi Diễm Cơ cự tuyệt,, hắn đi thẳng ra khỏi đại lao.
Có câu nói rất hay.
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Ca dần dần biến mất, hắn cảm thấy rất thú vị.
Hết chương 13.
Chương 14 Mục Đích Hạ Giới!
"Công tử, kế ly gián ngày hôm nay tuy rằng có thể nói là diệu kế, nhưng lão nô vẫn có chút chuyện không rõ lắm."
Sau khi rời khỏi đại lao, Minh lão dần dần hiện thân trong không trung, mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Cố Trường Ca trở nên càng ngày càng đáng sợ, cũng càng ngày càng thâm sâu khó lường.
Đây là chuyện tốt.
Dù sao công tử càng cường đại thì mới có thể chân chính chấp chưởng gia tộc, khiến gia tộc về sau có thể phát dương quang đại.
Nhưng mà hắn không rõ một chuyện, rõ ràng công tử muốn giết tên Diệp Trần kia, nhưng mãi không chịu hạ thủ.
Với thực lực Phong Hầu cảnh của công tử hiện giờ, cho dù nhìn khắp thượng giới, cũng chỉ có đệ tử chân truyền của vô thượng đạo thống và đại giáo bất hủ, mới có thể so sánh với hắn.
Ở trên mảnh đất Đông Hoang này, đập chết một Diệp Trần không phải đơn giản như một cái tát sao.
Vì sao phải trăm phương ngàn kế cướp đi tất cả của Diệp Trần?
"Hử, có chuyện gì không rõ?"
Cố Trường Ca thuận miệng hỏi ngược lại, ngày hôm nay tâm tình của hắn không tệ.
Không chỉ khiến Diệp Trần và sư tôn tâm sinh rạn nứt, còn lấy được một rổ thiên mệnh giá trị
Cảm giác cắt rau hẹ này thật thoải mái a.
Ngày chân chính dẫm chết Diệp Trần đã không còn xa nữa.
"Lão nô thật sự không hiểu, công tử sao không trực tiếp giết chết Diệp Trần , mà phải làm ra nhiều chuyện như vậy."
Minh lão nghi hoặc nói, hắn cũng không biết thế giới này còn có khí vận hư vô mờ mịt.
Càng không biết Diệp Trần là khí vận chi tử.
Không chút khách khí nói, chỉ cần điểm khí vận của Diệp Trần chưa suy kiệt đến điểm thấp nhất.
Cho dù hắn bị Cố Trường Ca chèn ép khắp nơi, cũng có thể quật khởi.
Đây là sự đáng sợ của những kẻ có khí vận gia thân.
Những chuyện này, Cố Trường Ca đương nhiên không thể giải thích cho Minh lão.
Dù có giải thích, hắn cũng nghe không hiểu.
"Diệp Trần sẽ chết, nhưng không phải hiện tại, ta còn muốn hắn giúp ta tìm cơ duyên."
Cho nên Cố Trường Ca thay đổi cách giải thích, nụ cười có chút ý vị sâu xa.
Đối với lão nô trung thành và tận tâm này, kỳ thật cũng không có gì phải dấu diếm.
Trong kí ức của nguyên chủ, hắn sở dĩ hạ giới là vì một kiện tuyệt thế hung binh sắp xuất thế.
Bát Hoang Ma Kích.
Nghe nói vào thời kỳ Thái Cổ là thần binh của Bát Hoang Ma thần , sát khí cuồn cuộn, thần uy vô tận, thiếu chút nữa tàn sát thiên địa.
Sau này không biết lý do gì lại thất lạc bên trong dòng sông Thời Gian.
Nguyên chủ trên người có ma tâm, hơn nữa còn là một truyền thừa vô cùng khủng bố và đáng sợ đến từ thượng giới.
Tin tức về Bát Hoang ma kích, trong truyền thừa có ghi lại.
Nói rất có thể đang ở thế giới này.
Cho nên lúc này mới có chuyện nguyên chủ hạ giới tới đây rèn luyện.
Trên mặt nói là rèn luyện, trên thực tế là đang tìm kiếm vị trí của Bát Hoang ma kích.
Đương nhiên, dựa theo vận đen của nhân vật phản diện, đương nhiên sẽ không thể lấy được.
Cố Trường Ca nếu không đoán sai.
Sau đó quỹ đạo bình thường chính là, Diệp Trần cơ duyên xảo hợp, đánh bậy đánh bạ, xông vào di tích, trong thế ngàn cân treo sợi tóc nhận được sự tán thành của hung binh, sau đó thực lực bạo tăng.
Từ đó xoay chuyển thế cục, tiến lên vị trí đỉnh cao.
Nếu mình làm không tốt , chơi quá trớn ở hạ giới, mạng nhỏ cũng khó giữ.
Hoặc chật vật trốn về thượng giới, kết đại thù với Diệp Trần.
. ..
Con đường như vậy, Cố Trường Ca đã nhìn quen rồi.
Cho nên hắn bây giờ phảng phất như thượng đế nhìn xuống trần gian.
Một khi phân tích tất cả mọi chuyện, cơ bản sẽ giống tình huống thật tám chín phần.
Quả nhiên, đọc tiểu thuyết trên mạng cũng thật hữu dụng.
Cẩu tác giả không lừa ta.
"Nguyên lai công tử sớm đã có an bài."
Sau khi nghe giải thích, Minh lão bừng tỉnh, giờ phút này cũng hiểu ra, sự khâm phục đối với Cố Trường Ca càng ngày càng sâu.
Không hổ là công tử được xưng là trời sinh thần cách, từ nhỏ được gia tộc ký thác kỳ vọng mai sau
"Để ý kĩ nhất cử nhất động của Diệp Trần, tiếp theo Thái Huyền thánh địa có lẽ sẽ xảy ra vài chuyện."
Sau đó, Cố Trường Ca phân phó Minh lão một câu, mắt mang theo chút dị sắc.
Giam giữ khí vận chi tử suốt ba ngày, dựa theo khí vận hư vô mờ mịt mà nói.
Tiếp theo Thái Huyền thánh địa khẳng định sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Rốt cuộc sẽ là chuyện gì?
Cố Trường Ca cũng có chút tò mò.
Cùng lúc đó, đại lao bên kia.
"Tụ Thần Đan."
Diễm Cơ lẩm bẩm nói.
Nhìn viên đan dược trước mắt bị tử khí mờ mịt bao quanh, đôi mắt xinh đẹp của nàng khó nén vẻ khiếp sợ.
Nàng đương nhiên nhận ra được.
Cho nên mới cảm thấy khiếp sợ.
Không thể không nói, Cố Trường Ca thật sự rất hào phóng.
Nàng thân ở thời điểm đỉnh phong, đương nhiên không thiếu đan dược này.
Nhưng hiện giờ mị lực của nó đối với nàng, không khác nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, trong đêm tuyết lạnh được đưa than củi.
Tụ Thần Đan vô cùng trân quý, quá trình luyện chế cực kỳ phiền toái, nguyên liệu cũng rất khó gom đủ.
Nên biết mặc dù là ở thượng giới, Tụ Thần Đan trong phòng đấu giá cũng là một viên thần đan vạn kim khó cầu.
Ở hạ giới nơi tài nguyên cằn cỗi này, căn bản không luyện chế được Tụ Thần Đan.
Chỉ là cần 1 nguyên liệu chế tạo thần đan này cũng có công hiệu cường đại củng cố thần hồn, khiến rất nhiều cường giả thèm nhỏ dãi.
Thậm chí trong một số trường hợp, một viên Tụ Thần Đan, tương đương với rất nhiều tính mạng!
Trong tay một vài thiên thần cao cao tại thượng, cũng không thể có nổi một viên Tụ Thần Đan.
"Sư tôn, đan dược này rốt cuộc là cái gì. . ."
Thấy Diễm Cơ trầm mặc , sắc mặt Diệp Trần giờ phút này cũng không khỏi biến sắc, trong lòng dự cảm không tốt nổi lên.
Viên đan dược này, thật sự rất trân quý sao?
Thủ đoạn này của Cố Trường Ca thật diệu a!
Không chỉ có ngon ngọt khuyên bảo, còn muốn dùng đan dược này dụ hoặc sư tôn.
Lòng dạ nham hiểm!
Thần sắc Diễm Cơ thực phức tạp.
Lập tức nói cho Diệp Trần biết chỗ lợi hại và quý hiểm của Tụ Thần Đan này.
Nghe xong, Diệp Trần cũng không khỏi trầm mặc, cắn chặt hàm răng, tay nắm chặt.
Tác dụng của Tụ Thần Đan đâu chỉ có thể dung hai chữ cường đại để hình dung?
Có thể trợ giúp Diễm Cơ củng cố trạng thái trước mắt, tu bổ tàn hồn.
"Sư tôn, ngươi thật sự muốn sử dụng viên đan dược này sao?"
Đôi mắt Diệp Trần có chút đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào mà dò hỏi.
Hắn chịu không nổi khuất nhục này, cảm giác như là được Cố Trường Ca bố thí vậy.
Nhưng đan dược này, lại có thể trợ giúp sư tôn, để cho nàng giảm đi sự đau khổ do thần hồn tan vỡ.
Hai vấn đề này khiến hắn vô cùng khó nghĩ.
Có thể nói là hoàn cảnh khó lựa chọn nhất đến nay.
Cố Trường Ca, thủ đoạn của ngươi thật lợi hại a!
Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Giết ngươi!
Trong lòng hắn thống khổ gào rống.
"Dù sao cũng là ý tốt của Cố công tử. ."
Nói tới chỗ này, Diễm Cơ bỗng nhiên thấy thần sắc của Diệp Trần không đúng.
Trầm mặc một lát, mới khe khẽ thở dài hỏi,
"Tiểu Trần, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có phải có thành kiến gì với Cố công tử không?"
Nghe nói như vậy, Diệp Trần lập tức ngây dại, không dám tin trợn to hai mắt.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trước mặt của mình tối sầm, thế giới đều sụp đổ.
Hết chương 14.
Chương 15 Sư Đồ Rạn Nứt!
Diệp Trần đâu chỉ có thành kiến với Cố Trường Ca.
Hắn quả thực hận không thể đem Cố Trường Ca thiên đao vạn quả, nghiền xương cốt thành tro.
Lúc này, hắn cảm giác đầu mình ông ông vang dội.
Dăm ba câu ngon ngọt cộng thêm một viên đan dược đã mua chuộc được sư phụ mình?
Thần sắc hắn có chút thống khổ, thậm chí vặn vẹo.
Diễm Cơ cũng không biết vì sao Diệp Trần lại thống hận Cố Trường Ca như vậy .
Bất quá nàng suy đoán có lẽ có liên quan đến nữ nhân tên Tô Thanh Ca kia.
Bất cứ phương diện nào mà nói, Cố Trường Ca đều ưu tú vượt xa Diệp Trần.
Diệp Trần chung quy còn quá trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, làm việc theo cảm tính bốc đồng hiếu thắng.
"Tiểu Trần ngươi cũng không cần hâm mộ Cố công tử, ta tin tưởng thành tựu sau này của ngươi sẽ không thấp hơn hắn. . ." Diễm Cơ nhẹ giọng khuyên giải nói, suy nghĩ hóa giải mối thù truyền kiếp giữa hai người.
Dù sao Cố Trường Ca thật sự muốn giết Diệp Trần, cần gì phải chờ đến tận bây giờ.
Đương nhiên, nàng cũng không biết Diệp Trần chính là con trai cưng của trời .
Có khí vận hư vô mờ mịt trong bóng tối che chở cho hắn.
Bằng không Cố Trường Ca cũng không biết lợi dụng điểm này, diễn một màn kịch như vừa rồi.
"Mở miệng Cố công tử, ngậm miệng Cố công tử, sư tôn nếu thích hắn như vậy, sao không đi tìm hắn đi. . ."
"Hà tất phải thương hại ta, ở lại bên cạnh ta."
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên lớn tiếng đánh gãy lời của Diễm Cơ, cắn chặt răng, đôi mắt có chút đỏ lên.
Tựa như một con dã thú bị thương.
Tô Thanh Ca đã rời xa hắn, bây giờ đến cả sư tôn luôn đi theo hắn, cũng theo phe cừu nhân của hắn?
Chuyện này hắn làm sao có thể chịu được.
Quả thực hận muốn phát điên.
Nếu như là người bình thường, lúc này đã sớm thổ huyết vì tức mà hôn mê rồi.
Cũng may tâm tính của Diệp Trần đã vượt xa người thường, mới có thể dưới đả kích lớn như vậy không phát điên.
Nghe hắn nói như vậy, Diễm Cơ không khỏi sửng sốt.
Rồi sau đó rũ mắt xuống, trong đôi mắt đẹp của nàng có chút thất vọng.
Nàng không ngờ Diệp Trần sẽ nói ra những lời này.
Hành vi như vậy, đã không phải hai từ ghen ghét có thể giải thích.
Cái này hoàn toàn là ấu trĩ.
Hắn chẳng lẽ không phát hiện, Cố Trường Ca đã dùng nhiều công phu muốn mình đi theo hắn, mình đều không đáp ứng sao?
Diệp Trần chẳng lẽ không hiểu tấm lòng của mình sao?
Diễm Cơ trong lòng không khỏi thở dài, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tiếc nuối, nếu lúc trước người đánh thức mình là Cố công tử, thì thật tốt biết bao?
" Tiểu Trần mặc kệ ngươi nói như thế nào, đan dược này ta nhất định phải dùng. Dù Cố Trường Ca có tính toán gì , có lẽ cũng không nghĩ tới ta sẽ mượn cái này để đưa ngươi ra khỏi địa lao."
Diễm Cơ nói tiếp, chỉ là giọng nói không còn nhu hòa, mà có chút thất vọng và lạnh nhạt.
Tụ Thần Đan, không chỉ có thể giảm bớt trạng thái bây giờ của nàng.
Còn có thể củng cố tàn hồn của nàng, phát huy lực lượng cường đại hơn.
Cứu ta đi ra ngoài?
Thì ra sư tôn nghĩ như vậy sao?
Nghe vậy, Diệp Trần cũng không nói gì nữa.
Trong lòng hắn bây giờ rất loạn, cần phải bình tĩnh lại.
Bất quá lúc này trong lòng Diệp Trần bỗng dưng cảm giác được có thứ gì đó rất quan trọng với mình đang mất đi.
. ..
"Đinh, quan hệ của Diệp Trần cùng sư tôn nảy sinh rạn nứt, giá trị khí vận tổn thất tám mươi điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm bốn trăm."
Trong đại điện.
Bên tai lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống, khiến Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười.
Quá tuyệt!
Quả nhiên mọi chuyện phát triển theo hướng mà hắn đoán trước.
Đảo mắt mấy ngày, hơn năm trăm điểm khí vận của Diệp Trần , cũng đã mất hơn hai trăm.
Tuy rằng đối với người bình thường mà nói đây vẫn là điểm khí vận trên trời. Nhưng đối với Diệp Trần mà nói, đây chắc chắn là lần giảm điểm khí vận đẫm máu nhất trong hơn mười năm.
Nữ chủ bị đoạt, sư tôn tâm sinh rạn nứt. ..
Xem ra vận khí chi tử này khó mà ở trước mặt mình tiếp tục nhảy nhót nữa rồi.
Sau đó Cố Trường Ca mở giao diện thuộc tính của mình ra.
Bất kể nói thế nào, đối phó Diệp Trần, mục đích chính là cắt rau hẹ, để tăng giá trị thiên mệnh , tăng thực lực lên.
Nhưng cũng không thể nhất thời đắc ý.
Thực mau, thuộc tính giao diện hiện lên.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: Đệ tử chân truyền Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Hầu cảnh sơ kỳ.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. ..
Giá trị Thiên mệnh: Một ngàn một trăm.
Điểm khí vận: Năm mươi điểm (hắc sắc).
Hệ thống thương thành: Đã mở ra.
Kho hàng: Phá Vực phù * 1, một phần ba hạt giống thế giới * 1.
"Theo kinh nghiệm trước đây, giá trị thiên mệnh hơn một nghìn điểm chỉ có thể miễn cưỡng tăng tiến độ tu hành cho Đạo Thiên Tiên Điển, khó có thể đột phá đến tầng thứ tám."
"Cho nên nói các tầng của Đạo Thiên Tiên Điển hẳn là rất cao, tạm thời không cần vội."
"Về phần Thôn Tiên Ma Công , không đến Thần cảnh thì không thể sử dụng, hiện giờ chỉ có thể thi triển nhiều bí thuật khác thay thế."
"Bí thuật ta cũng đã nắm giữ tất cả hoàn mỹ rồi, không cần phải dùng điểm để học."
"Thôn Tiên Ma Công thật sự nghịch thiên, một khi bị bại lộ, đoán chừng cả thế giới sẽ thành địch nhân của ta."
Cố Trường Ca một bên phân tích, một bên mở ra hệ thống thương thành.
Hắn kết hợp ký ức trong óc, suy nghĩ thân phận đại nhân vật phản diện của nguyên chủ này đúng là chạy không thoát.
Thôn Tiên Ma Công ở thượng giới cũng là ma công khiến rất nhiều thế lực khủng bố cổ xưa khiếp sợ.
Sớm đã tuyệt tích trong dòng sông Thời Gian , không ai dám nhắc đến, nó được gọi là truyền thừa cấm kị.
"Xem ra thật sự muốn ta càng đi càng xa trên con đường nhân vật phản diện này.”
Cố Trường Ca rất nhanh tập trung vào những vật phẩm trong hệ thống thương thành.
Giống như những gì hắn đoán.
Vật phẩm ở đây chủ yếu phân làm ba loại lớn.
Loại Công pháp bảo thuật, loại thiên phú Thần Thông, loại vật phẩm phụ trợ vân vân.
Cố Trường Ca một đường đi tới tìm được các loại công pháp chủ đạo để tu luyện.
Thiên cấp, Thần cấp, Thánh cấp, Chí Tôn cấp. ..
"Giá trị thiên mệnh không đủ, công pháp cấp Chí Tôn chưa mở ra?"
"Công pháp Thiên cấp chưa được cho vào."
"Những công pháp này hơi rẻ a, có thể khiến tu sĩ trực tiếp tu luyện công pháp Thiên cấp đến Hư Thần cảnh, thế mà chỉ cần năm mươi giá trị thiên mệnh?"
"Có thể nói giá trị thiên mệnh ở trong hệ thống thương thành có sức mua rất lớn."
"Thánh Dương Thiên Công, tu luyện Thánh Dương chi lực. . ."
"Thánh Âm Thiên Công, tu luyện Thánh Âm chi lực. . ."
Cố Trường Ca không khỏi kinh ngạc.
Có thể nói tùy tiện một bộ công pháp Thiên cấp, đã có thể nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở Đông Hoang này.
Hết chương 15.
Bình luận facebook