-
Chương 211-215
Chương 211 Nguyệt Minh Không chen ngang
Ngay tại lúc đó, ở một bên khác.
Mấy người Xích Linh, Diệp Lăng cũng đang gặp phải phiền toái.
Mới vừa tiến nhập Tiên Cổ đại lục không bao lâu, bọn hắn liền gặp phải một hung thú cường đại cùng loại với Tê Ngưu, tu vi chừng Chân Thần cảnh.
Xích Linh mặc dù là tuổi trẻ chí tôn, nhưng thực lực chân chính cũng chỉ là Phong Vương cảnh sơ kỳ, có thể chống đỡ được Hư Thần cảnh mà thôi.
Một khi gặp được Chân Thần cảnh liền không thể đánh lại được.
Nàng cho dù là lấy ra pháp khí, cũng rất khó giết chết nó, trừ khi vận dụng một chút cấm khí hoặc trọng bảo.
Bất quá nàng không nỡ.
Dù sao lúc này cũng không biết vì sao vận khí của mình lại kém như vậy, mới vừa vào liền gặp phải hung thú Chân Thần cảnh.
Hung thú Tê Ngưu này tu vi Chân Thần cảnh trung kỳ rất cường đại.
Mở miệng phun một cái, liền có ánh lửa cuồn cuộn ngút trời, thần hà dâng lên, hóa thành biển lửa, thiêu chết mấy tộc nhân, làm cho những người còn lại cũng biến sắc hoảng sợ không thôi.
"Xích Linh, ta liên thủ với ngươi, ngươi phụ trách ngăn chặn nó, ta phụ trách đánh giết."
Lúc này, Diệp Lăng dịch dung ngụy trang trong đám tùy tùng bỗng nhiên mở miệng nói.
Khi tiến đến Tiên Cổ đại lục, hắn lập tức dùng các biện pháp ám chỉ cho Xích Linh biết Cố Trường Ca kia không phải thứ tốt đẹp gì, để Xích Linh cách Cố Trường Ca xa xa một chút.
Nhưng Xích Linh không biết tại sao, không tin lời hắn, cũng không thèm để ý đến lời hắn nói.
Điều này khiến Diệp Lăng có chút bất đắc dĩ, dù sao thủ đoạn ngụy trang của Cố Trường Ca quả thực là quá tốt.
Hơn nữa còn có dáng vẻ bên ngoài dễ lừa gạt nữ nhân.
Hiện tại thấy cảnh này, Diệp Lăng nhịn không được muốn đứng ra.
Bởi vì hắn có tự tin, gần đây khiêu chiến vượt cấp đã quen, nhất là hắn có rất nhiều Đại Thần Thông cùng thủ đoạn.
Lúc này, cũng là lúc hắn thể hiện cho bọn người Xích Linh xem.
Nghe được lời này của Diệp Lăng, Xích Linh nhìn lại chưa kịp nói gì.
"Ngươi nói cái gì? Lúc này muốn nổi tiếng cũng không cần làm như vậy đi?"
"Hắn chính là không muốn sống nữa, coi như muốn thể hiện ở trước mặt thiên nữ cũng không cần phải như vậy đi?"
Những người đi theo nàng thay đổi thái độ, có chút không dám tin, nhao nhao nổi giận mắng.
Hành động này của Diệp Lăng trong mắt bọn hắn dường như muốn thể hiện trước mặt Xích Linh.
Diệp Lăng này bất quá cũng chỉ có thực lực Phong Hầu cảnh mà thôi, hắn muốn chết sao? Dám xuất thủ với hung thú Chân Thần cảnh còn dám nói ra những lời này.
"Không muốn sống nữa à? Đã lúc nào rồi còn muốn thể hiện?"
Một đám tùy tùng cùng những nữ thiên kiêu Chu Tước nhất tộc còn lại cũng nhịn không được lộ ra sắc mặt khác thường với Diệp Lăng, có người nhịn không được trào phúng.
Diệp Lăng hiển nhiên đã quen với thái độ trào phúng này của tất cả mọi người, dù sao hắn nhìn chỉ có tu vi Phong Hầu cảnh.
Đối mặt với Chân Thần cảnh, phần thắng đương nhiên rất xa vời.
Cũng đừng quên hắn còn có một thân phận khác.
"Tí nữa mở to mắt chó của các ngươi nhìn cho kĩ đi."
"Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi được mở mang kiến thức."
Diệp Lăng sờ sờ cái mũi, cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó cười lạnh.
Hắn chuẩn bị thi triển thủ đoạn cường đại, đánh mặt một đám gọi là thiên kiêu trẻ tuổi đang xem thường hắn này.
Nói xong, Diệp Lăng lập tức động thủ, toàn thân dâng lên quang mang hai màu trắng đen, ở trong có huyền diệu ba động, lại có một loại cảm giác muốn chôn vùi chúng sinh.
"Diệp Lăng thực lực kỳ thật rất mạnh "
Xích Linh cũng không khỏi gật đầu, cảm thấy có Diệp Lăng tương trợ, đánh giết hung thú này dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này!
Ông!
Hư không run rẩy!
Nhưng mà, một chưởng ấn toát ra ánh sáng long lanh xinh đẹp tốc độ nhanh hơn so với Diệp Lăng, giống như Tiên thạch chế tạo mà thành.
Đạo chưởng ấn này phá vỡ hư không, thần uy mênh mông, trực tiếp từ trên ngọn núi nhỏ phía xa nhanh chóng rơi xuống.
Phốc một tiếng, đầu kia hung thú Chân Thần cảnh kia hoảng sợ, không kịp phản ứng liền bị trọng thương, thân thể vỡ ra, có vết máu phun ra.
Lân phiến cứng rắn, căn bản ngăn không được, như là giấy rách, trực tiếp bị xé rách.
Tê!
Một màn này, lập tức khiến một đám người hít một ngụm lãnh khí, nhìn về phía trên ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Nơi đó xuất hiện một đám thiên kiêu khí tức cường đại, người mặc thần giáp kim sắc, cưỡi các loại hung thú cường đại dữ tợn, tựa như kỵ sĩ.
Cầm đầu là vị nữ tử tuyệt mỹ áo bào bay trong gió, thanh ti như đang múa, ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập lạnh lùng thâm thúy, có một cảm giác như Nữ Đế giáng lâm thế gian!
"Là nàng!"
"Nguyệt Minh Không!"
" Trữ đế Vô Song tiên triều!"
Chúng thiên kiêu Chu Tước nhất tộc cùng nhau biến sắc, nhịn không được kinh hãi.
Xích Linh không đối phó được hung thú Chân Thần cảnh, kết quả vị Nữ Đế tương lai trước mặt này, chỉ một chưởng liền đánh trọng thương.
Đây cũng quá mạnh đi! Phải nói là quá kinh khủng !
"Thật mạnh, chí ít thực lực cũng là Phong Vương cảnh trung kỳ trở lên, không phải vậy tuyệt đối không có khả năng có năng lực này "
Xích Linh cũng không nhịn được có chút giật mình.
Nàng mới vừa đột phá Phong Vương cảnh, nếu như đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, cũng làm không được trình độ này.
Có thể thấy cùng là tuổi trẻ chí tôn, nhưng Nguyệt Minh Không hoàn toàn mạnh hơn nàng rất rất nhiều.
Dù sao tuổi trẻ chí tôn, cũng chia thượng trung hạ.
Giống như nàng chỉ vào trung cấp mà thôi, nhưng Nguyệt Minh Không hiển nhiên là thượng cấp thậm chí tầng thứ cao hơn.
"Nguyệt Minh Không" Diệp Lăng cũng ngây ngẩn cả người , sau đó ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Bất kể lúc nào nhìn thấy vị thiên chi kiều nữ danh dương thiên hạ này, hắn cũng nhịn không được sinh ra cảm giác kinh diễm.
Thật sự quá đẹp, tiên nhan như vẽ, đẹp đến mức kinh tâm động phách, giống như là một kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhất là loại khí chất hiên ngang, ngạo nghễ ngắm nhìn chúng sinh, khiến hắn nhịn không được tim đập thình thịch.
"Thật sự là tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, đúng là khốn nạn mà "
Diệp Lăng cũng không nghĩ tới mình đang muốn xuất thủ, kết quả bị Nguyệt Minh Không ra tay trước một bước làm hung thú này bị thương nặng.
Giờ phút này trong lòng hắn đều là hâm mộ ghen ghét, thậm chí là không cam tâm.
Hắn cảm thấy lần trước Nguyệt Minh Không thiết kế phục sát hắn, hoàn toàn là do Cố Trường Ca an bài.
Vì vậy tất cả mọi chuyện đương nhiên đều ném lên đầu Cố Trường Ca.
Bất quá Diệp Lăng cũng yên tâm, thủ đoạn ẩn tang của mình rất tốt, Nguyệt Minh Không không có khả năng nhận ra hắn.
Dù sao ngay cả trước đó Cố Trường Ca cũng không nhận ra hắn.
Chương 212 . Bố cục bắt đầu
"Đa tạ Minh Không trữ đế xuất thủ tương trợ."
Kịp phản ứng, thiên kiêu trẻ tuổi Chu Tước nhất tộc, nhao nhao hướng về phía Nguyệt Minh Không ở phía xa mở miệng cảm kích nói.
Ánh mắt Xích Linh cũng vô cùng phức tạp, chắp tay nói, "Đa tạ Minh Không trữ đế tương trợ!"
Nàng biết Nguyệt Minh Không sẽ ra tay, rất có thể là bởi vì Cố Trường Ca.
Mà khả năng rất lớn cũng không phải là thân mật lấy lòng mà là thị uy với nàng.
Tuyên bố chủ quyền.
Ngày đó ở trước Vô Thượng Phong, dáng vẻ nàng cùng Cố Trường Ca trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thế nhưng lại bị Nguyệt Minh Không nhìn hết trong mắt.
Nàng hôm nay ra tay, khả năng rất lớn là biểu thị thị uy.
Điều này khiến Xích Linh thầm cười khổ, cũng không biết giải thích gì.
Không thể không nói, vẫn là nữ nhân hiểu nữ nhân, nàng đoán được lí do Nguyệt Minh Không xuất thủ chính là như thế.
Trên ngọn núi, Nguyệt Minh Không quét mắt liếc nhìn Xích Linh, thần sắc lạnh lùng, không nói một lời.
Sau đó quay người mang theo tùy tùng rời khỏi nơi này, đi về khu vực sâu hơn.
Nếu như không phải nhìn thấy Xích Linh, nàng sẽ không quản nhiều một chút.
Mặc dù biết thiên chi kiêu nữ này chỉ là một con cờ của Cố Trường Ca mà thôi, nhưng vẫn phải để cho nàng hiểu rõ, Cố Trường Ca không phải người nàng có thể động vào.
Thực ra đây cũng là vì tốt cho Xích Linh , đừng để nàng tiến vào trong âm mưu thủ đoạn của Cố Trường Ca quá sâu.
Mà Nguyệt Minh Không cũng không có phát giác được, Diệp Lăng sẽ xen lẫn vào trong đám tùy tùng của Xích Linh.
Ở kiếp trước, Diệp Lăng không mang trên lưng cái nồi người thừa kế ma công, là quang minh chính đại đi vào Tiên Cổ đại lục.
Ở chỗ này, Diệp Lăng thu hoạch được không ít cơ duyên.
Trừ cái đó ra, tin tức nàng biết cũng không nhiều.
Đương nhiên quan trọng nhất là trong đó có một số tin tức về mấy tuổi trẻ chí tôn thu hoạch được cơ duyên gì ở đâu, những thứ này nàng đều biết rõ.
Nguyệt Minh Không nắm chắc chuyến đi Tiên Cổ đại lục lần này, có thể giúp nàng tăng tu vi đột phá Hư Thần cảnh.
Nếu như đến lúc đó có thể đoạt Tiên Linh về tay, nàng thậm chí một bước lập địa thành thánh, cũng không phải không thể.
Bởi vì Tiên Linh kia thế nhưng là tiên chi bản nguyên, là thứ mà ngay cả Chí Tôn đều sẽ bị kinh động.
"Căn cứ vào thời gian ở kiếp trước, Tiên Cổ đại lục rất nhanh sẽ lâm vào một trận chấn động lớn, tổ mộ của dân bản địa bị người ta phá hư "
"Ở kiếp trước ta không suy nghĩ sâu xa, nhưng chắc là do Cố Trường Ca làm."
"Hắn có được Thôn Tiên Ma Công, bên trong tổ mộ mai táng rất nhiều thi thể Tiên Cổ cường giả, chỉ cần thi thể của bọn hắn còn chưa mục nát, lưu lại một ít bản nguyên, cũng đủ cho Cố Trường Ca thôn phệ hấp thu."
"Đây quả thực là miếng mồi béo bở của hắn, đến lúc đó rời khỏi Tiên Cổ đại lục, tu vi của hắn không biết sẽ cao đến mức nào "
"Chớ nói chi Cố Trường Ca còn nhìn chằm chằm vào Tiên Linh sắp xuất thế."
Nguyệt Minh Không vuốt vuốt mi tâm, cảm giác được một loại cảm giác nhụt chí cùng không có lực lượng, nàng coi như biết được hết thảy, cũng căn bản không ngăn cản được loại chuyện này.
Cố Trường Ca quả thật quá kinh khủng.
Dù là thực lực cùng hay là thủ đoạn, cũng đều thiên y vô phùng, không có kẽ hở.
Thân là người trọng sinh, nàng coi như đoán được Cố Trường Ca muốn làm gì? Nhưng cũng không ngăn cản được, cái này còn có ý nghĩa gì nữa...
Mặc dù mấy ngày trước Cố Trường Ca nói không nỡ giết nàng, nhưng đối với những gì nàng hiểu biết về tính cách của Cố Trường Ca mà nói, độ tin cậy của câu nói này hiển nhiên chỉ là nhất thời thôi.
Nàng mấy ngày nay mặc dù ngủ đã ngon hơn trước rất nhiều.
Nhưng ở bên người Cố Trường Ca, muốn giữ được tính mạng, cũng không phải chuyện đơn giản.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Cố Trường Ca ở kiếp trước để lại cho nàng ám ảnh quá lớn.
Cố Trường Ca tâm ngoan thủ lạt, kỳ thật cũng không thay đổi chút nào.
Hiện tại không giết nàng, thậm chí đối xử với nàng không tệ, là bởi vì nàng có chỗ hữu dụng cùng giá trị lợi dụng đối với Cố Trường Ca.
Cho nên Nguyệt Minh Không vẫn luôn nghĩ đến các biện pháp, để cho mình không ngừng mạnh lên.
"Tiên Nhi quỹ tích ngược lại không thay đổi bao nhiêu, đắc tội Hải Vương cung, tiếp đó mặc dù nàng sẽ gặp phải truy sát, nhưng kỳ thật cũng trong họa có phúc, ngược lại còn có thể trong chiến đấu đột phá."
Thần sắc trên khuôn mặt Nguyệt Minh Không không thay đổi, trong lòng có nhiều ý nghĩ hiện ra, sau đó mang theo một đám tùy tùng đi tìm cơ duyên cách nàng gần nhất.
Nàng nhớ kỹ ở kiếp trước có một vị tuổi trẻ chí tôn ở chỗ này tìm được một góc trận văn Đế cấp.
Mà lúc này, cảm giác được cách đó không xa truyền đến chiến đấu ba động, đang ngóng nhìn Nguyệt Minh Không sắc mặt Diệp Lăng bỗng nhiên tối lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, thần sắc biến đổi, thấy được nơi đó đang có một thân ảnh mặc váy đỏ bị công kích, đang tiến gần về phía hắn.
"Kia là Doãn Mi "
"Không tốt, nàng đang gặp nguy hiểm."
Nhìn đến đây, thân ảnh Diệp Lăng khẽ động, không do dự, thân ảnh hóa thành thần hồng, nhanh chóng hướng về phía đó lao đi.
Với hắn mà nói, Doãn Mi không chỉ đơn giản là vị hôn thê của Bạch Liệt, đồng thời cũng là nhân chứng có thể chứng minh hắn không giết Bạch Liệt.
"Diệp "
Xích Linh thấy vậy nhướng mày, bất quá cũng không để ý đến Diệp Lăng, dù sao chỉ là xen lẫn trong đám người đi theo nàng, kỳ thật Diệp Lăng cũng không nghe nàng phân phó.
Nàng không thèm để ý, nhưng mà những tùy tùng còn lại của nàng thì bất mãn, cực độ khó chịu đối với Diệp Lăng kia .
Gia hỏa này vậy mà tự mình chạy đi, thân là tùy tùng, còn không nghe phân phó của Xích Linh.
"Trước đó cảm thấy gia hỏa này rất lạ lẫm, có phải trà trộn vào hay không?" Lúc này, có người nghi hoặc, không khỏi hoài nghi nói.
"Đừng nói hắn là người thừa kế ma công, lén lút tiến đến, xen lẫn trong chúng ta" một người khác cũng không nhịn được nói, không ít người rùng mình một cái.
Gần đây chuyện người thừa kế ma công vô cùng huyên náo xôn xao, cũng làm lòng người bàng hoàng.
Bọn hắn càng ngày càng cảm thấy Diệp Lăng có hiềm nghi rất lớn.
Mà lúc này Xích Linh có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do giải thích một chút.
Bất quá trong lòng đối với hành vi của Diệp Lăng , vẫn có chút bất mãn mình là xuất phát từ lòng hảo tâm giúp hắn, hắn dường như không hề cảm kích, cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
"Xem ra, Diệp Lăng hoàn toàn không thể so sánh được với Trường Ca đạo huynh " Xích Linh lắc đầu, ngoài miệng không nói, nhưng tránh không được có hơi thất vọng đối với Diệp Lăng.
Chương 213 Anh hùng cứu mỹ nhân
Ở một bên khác, Diệp Lăng nhìn thấy Doãn Mi đang cùng một tuổi trẻ chí tôn giao thủ thần quang lập lòe, ngọn núi sụp đổ, bão cát nổi lên.
Ở đây các loại bảo quang cuồn cuộn, giống như mưa to, phù văn bộc phát, bao phủ các phương.
Nhưng Doãn Mi lại tựa như lâm vào thế hạ phong, khuôn mặt tiều tụy, khóe miệng có tia máu.
Một đám tùy tùng này của nàng, cũng bị một hung thú dây dưa kéo lại, khó mà tiến lên trợ giúp nàng.
"Doãn Mi gặp nguy hiểm! Ta phải ra tay trợ giúp nàng!"
Diệp Lăng không chút do dự, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân giống như vậy, hắn cũng kinh lịch không ít, hầu như đều quen thuộc.
Bây giờ làm đương nhiên vô cùng quen tay.
Hắn lấy ra một đoản kiếm màu đỏ.
Xoẹt!
Hư không vang lên một tiếng nứt vớ khủng bố, đạo này đoản kiếm hóa thành một đường xích hà cực tốc bắn tới, tựa như trường hồng, xuyên thủng không trung, làm vỡ đám mây, bay thẳng về phía vị tuổi trẻ chí tôn kia.
"Là ai?"
Vị tuổi trẻ chí tôn kia thần quang lập lòe, toàn thân cũng có hỏa diễm đang thiêu đốt, hiển nhiên là nhân vật cường đại.
Hắn cảm nhận được một kiếm bất phàm của đoản kiếm này, thi triển một môn thần thông ngăn lại.
Hắn liếc mắt nhìn Diệp Lăng đánh tới sau lưng không khỏi nhíu mày.
Mà hắn chẳng biết tại sao, luôn cảm giác Doãn Mi trước mặt, tựa hồ là đang yếu thế, nhưng lại không sử dụng bất kỳ thủ đoạn cường đại nào.
Mắt thấy lại có một người đánh tới, lúc này hắn cũng dứt khoát từ bỏ, từ bỏ gốc kiếm cỏ này, trực tiếp hóa thành thần hồng rời đi.
Doãn Mi đáy mắt lóe lên một tia khác thường, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, có chút cảm kích cùng tò mỏ nói, "Đa tạ đạo huynh ra tay trợ giúp "
Căn cứ theo những gì Cố Trường Ca phân phó, tên nam tử mặt trắng trước mắt này, hẳn là Diệp Lăng sau khi dịch dung.
Dù sao chỉ có loại người ham mê nữ sắc, mới có thể không để ý phong hiểm, trực tiếp chạy tới "Anh hùng cứu mỹ nhân "
Điều này khiến Doãn Mi trong lòng nhịn không được nổi vẻ đùa cợt.
Nghe được lời Doãn Mi nói, Diệp Lăng lúc này kỳ thật cũng có chút do dự.
Bởi vì một khi lựa chọn nói ra thân phận chân thật của mình mà nói, vạn nhất Doãn Mi có ác ý với hắn.
Vậy hắn sẽ rất nguy hiểm.
Bất quá sau khi cân nhắc, hắn kết hợp với hành động trước đó của Doãn Mi, vẫn là lựa chọn tin tưởng cách làm người của Doãn Mi trực tiếp nói thẳng " Doãn Mi, ta là Diệp Lăng."
"Cái gì?!"
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Doãn Mi lập tức trừng lớn, có chút chấn kinh cùng không dám tin, sau đó vội vàng nói, " ngươi không muốn sống nữa sao? Dám tới nơi này, còn dám bại lộ thân phận của mình?"
"Ngươi làm sao ngốc như vậy? Đến lúc đó vạn nhất ta muốn hại ngươi thì phải làm sao đây?"
Nói đến đây, thần sắc nàng càng them sốt ruột, vô cùng lo lắng choDiệp Lăng.
Nếu như Cố Trường Ca ở chỗ này, tuyệt đối sẽ nhịn không được tán dương nàng một tiếng.
Kỹ thuật diễn xuất này của nàng, không hổ là thiên nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ, nếu ở thế giới hiện đại có lẽ có thể gọi là ảnh hậu.
Dù là thần sắc hay lời nói, cũng không tìm được một chút kẽ hở nào.
Diệp Lăng hoàn toàn bị hành động của nàng làm cho đầu óc choáng váng.
Thấy Doãn Mi lo lắng, vẻ mặt ân cần cho hắn như thế, trong lòng Diệp Lăng cũng là một trận cảm động.
Thế gian này có người vẫn tin tưởng hắn!
Hắn quả nhiên không nhìn lầm con người của Doãn Mi.
Ngay lập tức, Diệp Lăng đem thanh âm đè thấp, nói với Doãn Mi, "Ngươi yên tâm, thủ đoạn ẩn nấp của ta rất cao minh, không ai có thể phát hiện được ta."
Nghe vậy, Doãn Mi cũng tỉnh táo lại, nhưng nhìn vẫn có chút lo lắng.
"Ngươi cũng quá lớn mật, dám chạy vào nơi này, chẳng lẽ không biết có rất nhiều tu sĩ cũng đang tìm ngươi sao?"
"Dù sao ta là bị oan uổng, ta sẽ nghĩ biện pháp rửa sạch hiềm nghi, mà ở trong Tiên Cổ đại lục có thứ ta muốn." Diệp Lăng trả lời.
Nghe vậy, Doãn Mi tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu.
"Doãn Mi, ngươi không nghi ngờ ta giết Bạch Liệt lão đại sao?" Lúc này, Diệp Lăng nhịn không được dò hỏi, có chút hiếu kì.
Doãn Mi lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng mà nói, " ta chưa từng hoài nghi ngươi, mặc dù sau khi ngươi rời đi Bạch Liệt rất tức giận, nhưng cũng không tới mức tức giận công tâm đến mức muốn giết ngươi."
"Hắn sẽ không không để ý đến tình cảm huynh đệ nhiều năm giữa các ngươi, huống chi ta tin tưởng cách làm người của ngươi."
"Ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Ngữ khí của nàng rất chắc chắn, không có một tia hoài nghi.
Nghe xong lời này, không nghĩ tới Doãn Mi vậy mà tín nhiệm với mình, điều này khiến trong lòng Diệp Lăng vô cùng cảm động, gật đầu nói, " yên tâm, ta nhất định sẽ rửa sạch oan khuất, mặt khác ngươi cũng phải cẩn thận Cố Trường Ca, ta hoài nghi hắn chính là người hãm hại"
Dù sao Doãn Mi đã đắc tội Cố Trường Ca.
Cho nên Diệp Lăng trực tiếp thẳng thắn nói những lời này, để Doãn Mi ở Đạo Thiên Tiên Cung đề phòng Cố Trường Ca một chút.
"Cái gì? ! Là Cố sư huynh sao?"
Nghe vậy, Doãn Mi bỗng nhiên làm một dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, sau đó hoảng sợ, không thể tin được.
Nhưng trong lòng lại âm thầm nói: Công tử đoán không lầm, Diệp Lăng đầu óc không tệ, đã hoài nghi đến công tử, nhưng cũng tiếc gia hỏa này vẫn là quá ngu.
Nàng âm thầm lắc đầu.
Mà rất nhanh, Diệp Lăng cũng thành công lấy thân phận "Lão bằng hữu" của Doãn Mi lộ diện trước mặt đám tùy tùng của nàng.
Đằng sau bọn người Xích Linh chạy tới, có chút chấn kinh, cũng không biết nói gì.
Ngay lập tức bởi vì Diệp Lăng ,Xích Linh cùng Doãn Mi cũng quyết định hợp tác cũng nhau, tạm thời tạo thành một đoàn.
Một đoàn người đi hướng vào nơi sâu nhất đại lục.
Khuôn mặt Diệp Lăng mang theo nụ cười.
Hắn dần dần hiện ra một chút thủ đoạn cường đại, khiến đám người có chút tin phục, nhất là vận khí của hắn thật sự không tệ, vậy mà đụng phải không ít thần dược trân quý.
Ngay cả một chút thần binh mai táng trong đất, cũng bị hắn tìm được.
"Lão Quy, dựa theo phương hướng ngươi nói mà đi, thật sự có thể tìm được nơi Luân Hồi Cổ Thiên Tôn năm đó ngộ đạo sao?"
Diệp Lăng hỏi thăm lão Quy bên trong mặt dây chuyền, rất tự tin bây giờ đội ngũ này, đã ẩn ẩn lấy hắn làm chủ.
"Yên tâm đi, kia là Thiên Tôn cố ý để lại cho ngươi, mà ngộ đạo đài nơi đó, còn có rất nhiều đồ tốt để lại cho ngươi."
Lão Quy nói với Diệp Lăng.
Nghe được câu trả lời chắc chắn này, trong lòng Diệp Lăng càng thêm hưng phấn.
Mà nhất cử nhất động của hắn, cũng bị Doãn Mi lưu ý , nàng trong bóng tối cẩn thận lưu lại tung tích cho Cố Trường Ca, lo lắng Cố Trường Ca đến lúc đó không tìm tới được nơi này.
Dù sao Tiên Cổ đại lục quá lớn.
Cho nên vì để phòng vạn nhất, nàng vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút.
Mà hết thảy cũng không bị người nào phát giác được.
Nhìn về phía trước Diệp Lăng đang có chút hưng phấn, Doãn Mi trong mắt có tia đùa đùa cợt chợt lóe lên, nội tâm không nhịn được buồn cười nói, " không chỉ giúp chủ nhân cõng nồi, hiện tại còn giúp chủ nhân tìm cơ duyên. Cũng là làm khó ngươi rồi."
Chương 214 Dù sao cũng đều là tại hắn
Trong nháy mắt, nhiều ngày đã trôi qua.
Khu vực phía đông Tiên cổ đại lục vô cùng rộng lớn.
Oang!
Một dãy núi hình giống như một con rồng bỗng nhiên nổ tung, bị một lực đạo kinh khủng đánh trúng.
Một món cấm khí giống như Thiên La Tán xuất hiện, từ không trung, rơi xuống tỉ vạn tia thần mang, phía dưới ngọn núi mọi thứ đều biến thành bột mịn.
"Bắt lấy nàng, đừng để nàng trốn thoát!"
Một đoàn sinh linh Hải tộc, ở phía sau vừa truy sát vừa hét lớn.
Ở trong xông ra một dáng người mảnh khảnh.
Nàng hóa thành thần hồng, chạy nhanh hơn, giống như học được một loại bí thuật nào đó, trong chốc lát tốc độ nhanh gấp nhiều lần.
"Những người này quả là âm hồn bất tán, Hải tộc làm sao có thế có lực lượng lớn đến như vậy?"
Cố Tiên Nhi chau mày, trên mặt có chút mệt mỏi.
Quay đầu nhìn, rút ra một thanh trường đao màu đen, phù văn lượn lờ, đao khí ngút ngàn, phá không mà đi, trảm diệt sạch đám sinh linh Hải tộc truy sát đằng sau nàng.
Mấy ngày nay nàng liên tục bị người đuổi giết, đây đã là đám thứ ba trong ngày hôm nay rồi, nếu như không phải vừa rồi nàng linh cảm nhanh nhạy, hiện tại có lẽ đã bị món cấm khí kia làm bị thương nặng.
"Thiếu nữ mặc áo xanh kia vẫn bị người ta truy sát "
"Quá thảm rồi ! Đắc tội với Hải tộc, chí ít trong khu vực này, không có người nào dám giúp nàng."
"Nghe nói nàng họ Cố, cùng Cố gia thiếu chủ có quan hệ, cũng không biết là thật hay giả."
"Cho dù có quan hệ, nghe nói nàng có mâu thuẫn với thiếu chủ Cố gia, nhìn cũng là một thiếu nữ thanh lệ tuyệt luân, thật là đáng tiếc "
"Ngay cả đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung nhìn thấy, cũng không dám ra tay giúp nàng ."
Một đoàn tu sĩ nhìn thấy cảnh này, vô cùng khiếp sợ, chỉ dám đứng ở nơi xa quan sát.
Những ngày này, ở khu vực này thường có thể thấy cảnh như vậy.
Tin tức này cũng truyền xa ra ngoài, không ít tu sĩ cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Thế lực của Hải Vương cung vô cùng to lớn, mặc dù biết thiếu nữ này có thể có quan hệ với Cố Trường Ca, thế nhưng bọn chúng vẫn không kiêng nể gì cả, không ngừng sai Hải tộc đi truy sát nàng.
Lần này sinh linh Hải tộc tiến về Tiên Cổ đại lục rất đông, đều nghe theo hiệu lệnh của Hải Vương cung.
Nhất là thất công chúa còn đã hạ lệnh, nói rằng ai có thể giúp nàng bắt được thiếu nữ này, sẽ được trọng thưởng thần thông pháp khí, thậm chí nhận được một nhân tình của nàng.
Phần thưởng này rất hấp dẫn.
Chỉ là rất nhiều tu sĩ chần chừ khi nghĩ đến thiếu nữ này dù sao cũng có quan hệ khó mà nói rõ với Cố Trường Ca.
Nên chuyện này không ai dám nhúng tay vào.
Cho nên chỉ có thể ở nơi xa xem kịch.
"Đáng ghét, bọn chúng sao lại đông đến như vậy "
Cố Tiên Nhi biểu cảm lạnh lùng như băng, vất vả lắm mới thoát khỏi một nhóm người, đến nghỉ ngơi còn không kịp, liền lập tức gặp phải một đám người khác.
Xung quanh rung mạnh, trong đó có thần phù ba động mênh mông truyền đến, lại là một cấm khí, uy lực rất lớn.
Ngọn núi trước mắt nàng lập tức liền nổ tung , nàng cũng bị uy lực này chấn bay, một trận khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, bị thương không hề nhẹ.
Cố Tiên Nhi mặc dù thể chất hơn người, nhưng nhiều ngày liên tục bị đuổi giết như vậy, không tìm được một cơ hội để nghỉ ngơi, hiện tại đã rất mệt.
Điều này khiến nàng vô cùng phẫn nộ, bực bội, thế nhưng lại không có cách nào khác.
Đám Hải tộc kia như là giòi trong xương, cắt đuôi cũng không cắt đuôi được, giết một đám này một đám khác lại tới.
Trong đó thậm chí còn có mấy vị tuổi trẻ chí tôn Phong Vương cảnh, đối mặt với sự hợp lực tiến công của bọn chúng, Cố Tiên Nhi ngoại trừ chạy trốn, không còn cách nào khác.
Thật ra nàng còn có thể dùng thủ đoạn mạnh hơn, đó chính là sử dụng pháp khí được mấy vị sư tôn ban cho.
Nhưng đây chỉ là tranh đấu cùng đám người trẻ tuổi cùng thế hệ, nàng không muốn lãng phí pháp bảo chân quý ở nơi này, vả lại đây cũng chỉ coi là một trận lịch luyện mà thôi.
Nhưng hiện tại Cố Tiên Nhi có chút hối hận, lúc ấy tại sao lại tự tay giết người thanh niên kia, hậu quả cũng quá lớn rồi.
Lúc ấy cái ánh mắt của hắn thực sự làm nàng rất phẫn nộ, sát ý bừng lên.
"Đều do Cố Trường Ca, nếu như không phải do hắn làm tâm trạng ta không tốt, thì làm sao ta lại giết người kia chứ "
"Dù sao đều là lỗi của hắn, ta sẽ tìm hắn tính sổ một lượt."
Cố Tiên Nhi quyết định khấu trừ mọi tội lỗi lên đầu Cố Trường Ca.
Vả lại không phải hắn đã nói không cho phép người khác ức hiếp mình sao?
Lúc này, mình bị một đám tạp nham truy sát khắp nơi, hắn tại sao đến cái bóng cũng không thấy?
Không nhắc tới Cố Trường Ca còn đỡ.
Vừa nhắc tới hắn, Cố Tiên Nhi càng nghĩ càng giận, thậm chí có chút uất ức.
Nàng thật ra cũng biết rõ, đây là nàng tự mình đa tình, dù sao Cố Trường Ca đã không còn để ý tới nàng.
Thế thì sao có thể để tâm tới chuyện nàng sống chết như thế nào?
Dù sao nàng chết rồi cũng sẽ không có người tìm hắn báo thù.
Cố Trường Ca nên vui mừng mới đúng.
Hải Vương cung truy sát nàng, loại chuyện này sớm đã kinh động đến tuổi trẻ chí tôn ở khắp nơi, Cố Trường Ca hắn quyền thế ngập trời, tùy tùng nhiều như vậy, sao lại có thể không nghe thấy?
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đều không thấy hắn đến giúp mình.
Cái này đủ để chứng minh thái độ của Cố Trường Ca.
"Cố Tiên Nhi ngươi đang suy nghĩ cái gì? Còn chờ mong điều gì?"
Rất nhanh, Cố Tiên Nhi lắc đầu, rũ bỏ tạp niệm trong đầu.
Nàng tiếp tục chạy trốn, sau lưng thoát ẩn thoát hiện một đôi cánh sáng chói bay đến, phù văn lượn lờ, chính là một thần thông tăng tốc.
Cũng may sư tôn của nàng dạy nàng không ít thủ đoạn.
Trong thời gian ngắn cũng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng trong lòng Cố Tiên Nhi vẫn có chút thất vọng khó hiểu.
Chương 215 Thần Ẩn Phù
"Nơi này chính là một căn cứ của dân bản địa sao?"
Ngay tại lúc đó.
Cố Trường Ca đang có hứng thú dừng chân trên một ngọn núi, hắn nhìn từ hướng này, có thể trông thấy trụ cở của bọn hắn chính là một sơn cốc.
Bên ngoài sơn cốc, được làm từ ngọn núi tử sắc tuyệt đẹp, mỗi một toà đều tràn ngập tử khí, mê hoặc vô cùng.
Trong cốc vô cùng rộng lớn, có mảng lớn di tích cùng thành trì.
Cung điện to lớn có vài chục tòa, còn có rất nhiều cung điện lầu các, có vẻ ngày xưa nơi này đã từng là đất thánh.
"Đại nhân, nơi này chính là đất của bộ lạc chúng ta."
trước mặt Cố Trường Ca, các sinh linh thổ dân đang quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi, run rẩy nói.
Bọn chúng cẩn thận từng li từng tí dẫn đường cho Cố Trường Ca đến nơi này.
bên trong thành trì phía trước, có cường giả của tộc bọn chúng, có lẽ tới cứu được bọn chúng.
Ngay lập tức, bọn chúng hoảng sợ quỳ phục trên mặt đất, nh ưng thật ra là đang lén lút có ý định lấy bí pháp liên hệ cường giả trong đó.
Nhưng Cố Trường Ca liếc mắt nhìn bọn chúng, ánh mắt mang theo dị sắc.
Sau đó, một tiếng phụt vang lên, máu me tung toé ngay trước mắt.
Thân thể những sinh linh này đổ ụp xuống, căn bản không chịu nổi ánh mắt uy áp của Cố Trường Ca.
Những tính toán nhỏ nhặt này của bọn hắn , Cố Trường Ca làm sao lại không đoán được chứ.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Sau đó, Cố Trường Ca thản nhiên nói với một đám tùy tùng phía sau lưng, nói xong thân ảnh của hắn liền dần biến mất.
Trong hư không bên trong vặn vẹo một trận sau đó tiếp biến mất không thấy gì nữa.
"Vâng, chủ nhân."
Đám tùy tùng đã không cảm thấy kinh ngạc đối với các loại thủ đoạn cường đại thần bí của Cố Trường Ca.
Bọn chúng không dám hỏi Cố Trường Ca có mục đích gì.
Cố Trường Ca bảo bọn chúng chờ ở đây, thì cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi mệnh lệnh là được.
Rất nhanh, thân ảnh Cố Trường Ca xuyên thẳng trong hư không.
Ông!
Hắn đã chú ý tới không ít sinh linh bên trong khu di tích cổ thành này, khí tức rất mạnh, đại đa số đều là cường giả Thần cảnh, Chân Thần cảnh, không ít Thiên Thần cảnh.
Một số còn là Thần Vương cảnh, thậm chí Thánh Cảnh cũng có.
Chỉ đang ngồi ngay ngắn trong cung điện, cơ thể toả ra thần quang, đang ngồi yên tu luyện.
"Nếu đánh lén, không khó giết được Thánh Cảnh này "
"Chỉ là trước tiên vẫn nên đi xem một chút bên trong tổ mộ của dân bản địa."
Lúc này thân ảnh Cố Trường Ca đang biến mất vào trong hư không, trong lòng bàn tay của hắn có một phù văn kim quang sáng chói lấp lánh .
Thần ẩn Phù, có thể hoàn toàn che lấp khí tức của hắn.
Dựa vào thực lực của đám đám dân bản địa này, Cố Trường Ca suy đoán thực lực các vị tổ tiên được mai táng trong tổ mộ của bọn hắn sẽ không yếu.
Chí ít cũng phải đến Chuẩn Chí Tôn.
Hắn cảm giác lần này mình có thể đạt đến Thần Vương cảnh.
Chỉ cần tinh hoa bản nguyên đủ dùng, đạt Chuẩn Thánh cảnh cũng không phải là không được.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, mà chuyện này đối với hắn mà nói, cũng không tính là chuyện nguy hiểm gì.
Át chủ bài của Cố Trường Ca rất nhiều, cho dù ở trong ẩn giấu một vị đại thánh, hay chuẩn Chí Tôn, hắn cũng không hề hoảng sợ.
Ông!
Hư không chao đảo , cỗ ba động này không thu hút sự chú ý.
Mà Cố Trường Ca cũng thuận lợi đi sâu vào di tích này, đi qua mảng lớn kiến trúc cùng cung điện, một đường đi thẳng về phía bên trong nơi sâu nhất.
Khi thì có bàng bạc thần niệm quét xuống, đơn giản giống như là Thái Sơn ép xuống, làm Cố Trường Ca cũng không nhịn được mà nhíu mày.
"Bên trong di tích nhỏ này, thật sự có cả cường giả hơn chuẩn Chí Tôn "
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không lo lắng. Hắn còn có một thế giới khác, đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước hết sẽ chui vào trong đó.
Mà hắn biết rõ đặc điểm ngôi mộ của dân bản địa này, cho nên cũng không sợ không tìm thấy vị trí tổ mộ chân chính.
Một đường an toàn, không dẫn phát một chút thanh âm cùng ba động nào.
Đại khái sau nửa khắc sau.
Cố Trường Ca rốt cục nhìn thấy một mộ động rất cao lớn xưa cũ, bốn phía đều khắc chữ cổ, đường vân phía trên thể hiện thời gian ít nhất cũng là ngàn vạn năm trước.
Trừ cái đó ra, hắn còn chú ý tới nơi này bố trí rất nhiều trận văn, còn có vài toà tế đàn.
Trước mộ huyệt có hai sinh linh nhìn rất mạnh mẽ dáng người như một con rết khuôn mặt màu tím đang canh giữ, thực lực là Chuẩn Thánh cảnh.
" Những thứ mộ táng ở Tiên Cổ đại lục này trải qua hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hàng ngàn vạn năm cùng linh khí tẩm bổ, lưu lại cũng không ít tinh hoa bản nguyên, chí ít cũng hơn cổ thi ở ngoại giới gấp mấy lần "
"Nếu như bọn hắn phát hiện mộ tổ của mình bị người khác đào, chỉ sợ đến lúc đó sẽ phát rồ, cái nồi này Diệp Lăng ngươi không muốn cũng không được a."
Cố Trường Ca trông có chút suy tư, ý niệm trong lòng vừa mới động.
Hư không bên trong, có chút mơ hồ, thân ảnh của hắn trong nháy mắt từ trong đó bước ra.
Đồng thời Bát Hoang Ma Kích ma khí ngập trời vắt ngang ở trên không, bị hắn nắm trong tay, trực tiếp đánh xuống, giống như phá tan vũ trụ, âm thanh ầm ầm vang lên.
"Người nào?"
Hai sinh linh trước mắt, chấn động vô cùng, nhưng còn không có kịp phản ứng.
Trước mắt có hắc quang chói mắt xẹt qua!
Phốc một tiếng!
Lân giáp cứng rắn lập tức nổ tung, máu tươi văng tung toé khắp nơi!
Một người trong đó liền bị Cố Trường Ca một kích quét ngang, trực tiếp phá vỡ thân thể, bị đâm xuyên người ở giữa không trung.
Thân thể Chuẩn Thánh cảnh, lại bị xé rách dễ dàng như tờ giấy, căn bản ngăn không được phong mang của Bát Hoang Ma Kích!
Ngay tại lúc đó, ở một bên khác.
Mấy người Xích Linh, Diệp Lăng cũng đang gặp phải phiền toái.
Mới vừa tiến nhập Tiên Cổ đại lục không bao lâu, bọn hắn liền gặp phải một hung thú cường đại cùng loại với Tê Ngưu, tu vi chừng Chân Thần cảnh.
Xích Linh mặc dù là tuổi trẻ chí tôn, nhưng thực lực chân chính cũng chỉ là Phong Vương cảnh sơ kỳ, có thể chống đỡ được Hư Thần cảnh mà thôi.
Một khi gặp được Chân Thần cảnh liền không thể đánh lại được.
Nàng cho dù là lấy ra pháp khí, cũng rất khó giết chết nó, trừ khi vận dụng một chút cấm khí hoặc trọng bảo.
Bất quá nàng không nỡ.
Dù sao lúc này cũng không biết vì sao vận khí của mình lại kém như vậy, mới vừa vào liền gặp phải hung thú Chân Thần cảnh.
Hung thú Tê Ngưu này tu vi Chân Thần cảnh trung kỳ rất cường đại.
Mở miệng phun một cái, liền có ánh lửa cuồn cuộn ngút trời, thần hà dâng lên, hóa thành biển lửa, thiêu chết mấy tộc nhân, làm cho những người còn lại cũng biến sắc hoảng sợ không thôi.
"Xích Linh, ta liên thủ với ngươi, ngươi phụ trách ngăn chặn nó, ta phụ trách đánh giết."
Lúc này, Diệp Lăng dịch dung ngụy trang trong đám tùy tùng bỗng nhiên mở miệng nói.
Khi tiến đến Tiên Cổ đại lục, hắn lập tức dùng các biện pháp ám chỉ cho Xích Linh biết Cố Trường Ca kia không phải thứ tốt đẹp gì, để Xích Linh cách Cố Trường Ca xa xa một chút.
Nhưng Xích Linh không biết tại sao, không tin lời hắn, cũng không thèm để ý đến lời hắn nói.
Điều này khiến Diệp Lăng có chút bất đắc dĩ, dù sao thủ đoạn ngụy trang của Cố Trường Ca quả thực là quá tốt.
Hơn nữa còn có dáng vẻ bên ngoài dễ lừa gạt nữ nhân.
Hiện tại thấy cảnh này, Diệp Lăng nhịn không được muốn đứng ra.
Bởi vì hắn có tự tin, gần đây khiêu chiến vượt cấp đã quen, nhất là hắn có rất nhiều Đại Thần Thông cùng thủ đoạn.
Lúc này, cũng là lúc hắn thể hiện cho bọn người Xích Linh xem.
Nghe được lời này của Diệp Lăng, Xích Linh nhìn lại chưa kịp nói gì.
"Ngươi nói cái gì? Lúc này muốn nổi tiếng cũng không cần làm như vậy đi?"
"Hắn chính là không muốn sống nữa, coi như muốn thể hiện ở trước mặt thiên nữ cũng không cần phải như vậy đi?"
Những người đi theo nàng thay đổi thái độ, có chút không dám tin, nhao nhao nổi giận mắng.
Hành động này của Diệp Lăng trong mắt bọn hắn dường như muốn thể hiện trước mặt Xích Linh.
Diệp Lăng này bất quá cũng chỉ có thực lực Phong Hầu cảnh mà thôi, hắn muốn chết sao? Dám xuất thủ với hung thú Chân Thần cảnh còn dám nói ra những lời này.
"Không muốn sống nữa à? Đã lúc nào rồi còn muốn thể hiện?"
Một đám tùy tùng cùng những nữ thiên kiêu Chu Tước nhất tộc còn lại cũng nhịn không được lộ ra sắc mặt khác thường với Diệp Lăng, có người nhịn không được trào phúng.
Diệp Lăng hiển nhiên đã quen với thái độ trào phúng này của tất cả mọi người, dù sao hắn nhìn chỉ có tu vi Phong Hầu cảnh.
Đối mặt với Chân Thần cảnh, phần thắng đương nhiên rất xa vời.
Cũng đừng quên hắn còn có một thân phận khác.
"Tí nữa mở to mắt chó của các ngươi nhìn cho kĩ đi."
"Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi được mở mang kiến thức."
Diệp Lăng sờ sờ cái mũi, cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó cười lạnh.
Hắn chuẩn bị thi triển thủ đoạn cường đại, đánh mặt một đám gọi là thiên kiêu trẻ tuổi đang xem thường hắn này.
Nói xong, Diệp Lăng lập tức động thủ, toàn thân dâng lên quang mang hai màu trắng đen, ở trong có huyền diệu ba động, lại có một loại cảm giác muốn chôn vùi chúng sinh.
"Diệp Lăng thực lực kỳ thật rất mạnh "
Xích Linh cũng không khỏi gật đầu, cảm thấy có Diệp Lăng tương trợ, đánh giết hung thú này dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này!
Ông!
Hư không run rẩy!
Nhưng mà, một chưởng ấn toát ra ánh sáng long lanh xinh đẹp tốc độ nhanh hơn so với Diệp Lăng, giống như Tiên thạch chế tạo mà thành.
Đạo chưởng ấn này phá vỡ hư không, thần uy mênh mông, trực tiếp từ trên ngọn núi nhỏ phía xa nhanh chóng rơi xuống.
Phốc một tiếng, đầu kia hung thú Chân Thần cảnh kia hoảng sợ, không kịp phản ứng liền bị trọng thương, thân thể vỡ ra, có vết máu phun ra.
Lân phiến cứng rắn, căn bản ngăn không được, như là giấy rách, trực tiếp bị xé rách.
Tê!
Một màn này, lập tức khiến một đám người hít một ngụm lãnh khí, nhìn về phía trên ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Nơi đó xuất hiện một đám thiên kiêu khí tức cường đại, người mặc thần giáp kim sắc, cưỡi các loại hung thú cường đại dữ tợn, tựa như kỵ sĩ.
Cầm đầu là vị nữ tử tuyệt mỹ áo bào bay trong gió, thanh ti như đang múa, ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập lạnh lùng thâm thúy, có một cảm giác như Nữ Đế giáng lâm thế gian!
"Là nàng!"
"Nguyệt Minh Không!"
" Trữ đế Vô Song tiên triều!"
Chúng thiên kiêu Chu Tước nhất tộc cùng nhau biến sắc, nhịn không được kinh hãi.
Xích Linh không đối phó được hung thú Chân Thần cảnh, kết quả vị Nữ Đế tương lai trước mặt này, chỉ một chưởng liền đánh trọng thương.
Đây cũng quá mạnh đi! Phải nói là quá kinh khủng !
"Thật mạnh, chí ít thực lực cũng là Phong Vương cảnh trung kỳ trở lên, không phải vậy tuyệt đối không có khả năng có năng lực này "
Xích Linh cũng không nhịn được có chút giật mình.
Nàng mới vừa đột phá Phong Vương cảnh, nếu như đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, cũng làm không được trình độ này.
Có thể thấy cùng là tuổi trẻ chí tôn, nhưng Nguyệt Minh Không hoàn toàn mạnh hơn nàng rất rất nhiều.
Dù sao tuổi trẻ chí tôn, cũng chia thượng trung hạ.
Giống như nàng chỉ vào trung cấp mà thôi, nhưng Nguyệt Minh Không hiển nhiên là thượng cấp thậm chí tầng thứ cao hơn.
"Nguyệt Minh Không" Diệp Lăng cũng ngây ngẩn cả người , sau đó ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Bất kể lúc nào nhìn thấy vị thiên chi kiều nữ danh dương thiên hạ này, hắn cũng nhịn không được sinh ra cảm giác kinh diễm.
Thật sự quá đẹp, tiên nhan như vẽ, đẹp đến mức kinh tâm động phách, giống như là một kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhất là loại khí chất hiên ngang, ngạo nghễ ngắm nhìn chúng sinh, khiến hắn nhịn không được tim đập thình thịch.
"Thật sự là tiện nghi cho tên Cố Trường Ca kia, đúng là khốn nạn mà "
Diệp Lăng cũng không nghĩ tới mình đang muốn xuất thủ, kết quả bị Nguyệt Minh Không ra tay trước một bước làm hung thú này bị thương nặng.
Giờ phút này trong lòng hắn đều là hâm mộ ghen ghét, thậm chí là không cam tâm.
Hắn cảm thấy lần trước Nguyệt Minh Không thiết kế phục sát hắn, hoàn toàn là do Cố Trường Ca an bài.
Vì vậy tất cả mọi chuyện đương nhiên đều ném lên đầu Cố Trường Ca.
Bất quá Diệp Lăng cũng yên tâm, thủ đoạn ẩn tang của mình rất tốt, Nguyệt Minh Không không có khả năng nhận ra hắn.
Dù sao ngay cả trước đó Cố Trường Ca cũng không nhận ra hắn.
Chương 212 . Bố cục bắt đầu
"Đa tạ Minh Không trữ đế xuất thủ tương trợ."
Kịp phản ứng, thiên kiêu trẻ tuổi Chu Tước nhất tộc, nhao nhao hướng về phía Nguyệt Minh Không ở phía xa mở miệng cảm kích nói.
Ánh mắt Xích Linh cũng vô cùng phức tạp, chắp tay nói, "Đa tạ Minh Không trữ đế tương trợ!"
Nàng biết Nguyệt Minh Không sẽ ra tay, rất có thể là bởi vì Cố Trường Ca.
Mà khả năng rất lớn cũng không phải là thân mật lấy lòng mà là thị uy với nàng.
Tuyên bố chủ quyền.
Ngày đó ở trước Vô Thượng Phong, dáng vẻ nàng cùng Cố Trường Ca trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thế nhưng lại bị Nguyệt Minh Không nhìn hết trong mắt.
Nàng hôm nay ra tay, khả năng rất lớn là biểu thị thị uy.
Điều này khiến Xích Linh thầm cười khổ, cũng không biết giải thích gì.
Không thể không nói, vẫn là nữ nhân hiểu nữ nhân, nàng đoán được lí do Nguyệt Minh Không xuất thủ chính là như thế.
Trên ngọn núi, Nguyệt Minh Không quét mắt liếc nhìn Xích Linh, thần sắc lạnh lùng, không nói một lời.
Sau đó quay người mang theo tùy tùng rời khỏi nơi này, đi về khu vực sâu hơn.
Nếu như không phải nhìn thấy Xích Linh, nàng sẽ không quản nhiều một chút.
Mặc dù biết thiên chi kiêu nữ này chỉ là một con cờ của Cố Trường Ca mà thôi, nhưng vẫn phải để cho nàng hiểu rõ, Cố Trường Ca không phải người nàng có thể động vào.
Thực ra đây cũng là vì tốt cho Xích Linh , đừng để nàng tiến vào trong âm mưu thủ đoạn của Cố Trường Ca quá sâu.
Mà Nguyệt Minh Không cũng không có phát giác được, Diệp Lăng sẽ xen lẫn vào trong đám tùy tùng của Xích Linh.
Ở kiếp trước, Diệp Lăng không mang trên lưng cái nồi người thừa kế ma công, là quang minh chính đại đi vào Tiên Cổ đại lục.
Ở chỗ này, Diệp Lăng thu hoạch được không ít cơ duyên.
Trừ cái đó ra, tin tức nàng biết cũng không nhiều.
Đương nhiên quan trọng nhất là trong đó có một số tin tức về mấy tuổi trẻ chí tôn thu hoạch được cơ duyên gì ở đâu, những thứ này nàng đều biết rõ.
Nguyệt Minh Không nắm chắc chuyến đi Tiên Cổ đại lục lần này, có thể giúp nàng tăng tu vi đột phá Hư Thần cảnh.
Nếu như đến lúc đó có thể đoạt Tiên Linh về tay, nàng thậm chí một bước lập địa thành thánh, cũng không phải không thể.
Bởi vì Tiên Linh kia thế nhưng là tiên chi bản nguyên, là thứ mà ngay cả Chí Tôn đều sẽ bị kinh động.
"Căn cứ vào thời gian ở kiếp trước, Tiên Cổ đại lục rất nhanh sẽ lâm vào một trận chấn động lớn, tổ mộ của dân bản địa bị người ta phá hư "
"Ở kiếp trước ta không suy nghĩ sâu xa, nhưng chắc là do Cố Trường Ca làm."
"Hắn có được Thôn Tiên Ma Công, bên trong tổ mộ mai táng rất nhiều thi thể Tiên Cổ cường giả, chỉ cần thi thể của bọn hắn còn chưa mục nát, lưu lại một ít bản nguyên, cũng đủ cho Cố Trường Ca thôn phệ hấp thu."
"Đây quả thực là miếng mồi béo bở của hắn, đến lúc đó rời khỏi Tiên Cổ đại lục, tu vi của hắn không biết sẽ cao đến mức nào "
"Chớ nói chi Cố Trường Ca còn nhìn chằm chằm vào Tiên Linh sắp xuất thế."
Nguyệt Minh Không vuốt vuốt mi tâm, cảm giác được một loại cảm giác nhụt chí cùng không có lực lượng, nàng coi như biết được hết thảy, cũng căn bản không ngăn cản được loại chuyện này.
Cố Trường Ca quả thật quá kinh khủng.
Dù là thực lực cùng hay là thủ đoạn, cũng đều thiên y vô phùng, không có kẽ hở.
Thân là người trọng sinh, nàng coi như đoán được Cố Trường Ca muốn làm gì? Nhưng cũng không ngăn cản được, cái này còn có ý nghĩa gì nữa...
Mặc dù mấy ngày trước Cố Trường Ca nói không nỡ giết nàng, nhưng đối với những gì nàng hiểu biết về tính cách của Cố Trường Ca mà nói, độ tin cậy của câu nói này hiển nhiên chỉ là nhất thời thôi.
Nàng mấy ngày nay mặc dù ngủ đã ngon hơn trước rất nhiều.
Nhưng ở bên người Cố Trường Ca, muốn giữ được tính mạng, cũng không phải chuyện đơn giản.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Cố Trường Ca ở kiếp trước để lại cho nàng ám ảnh quá lớn.
Cố Trường Ca tâm ngoan thủ lạt, kỳ thật cũng không thay đổi chút nào.
Hiện tại không giết nàng, thậm chí đối xử với nàng không tệ, là bởi vì nàng có chỗ hữu dụng cùng giá trị lợi dụng đối với Cố Trường Ca.
Cho nên Nguyệt Minh Không vẫn luôn nghĩ đến các biện pháp, để cho mình không ngừng mạnh lên.
"Tiên Nhi quỹ tích ngược lại không thay đổi bao nhiêu, đắc tội Hải Vương cung, tiếp đó mặc dù nàng sẽ gặp phải truy sát, nhưng kỳ thật cũng trong họa có phúc, ngược lại còn có thể trong chiến đấu đột phá."
Thần sắc trên khuôn mặt Nguyệt Minh Không không thay đổi, trong lòng có nhiều ý nghĩ hiện ra, sau đó mang theo một đám tùy tùng đi tìm cơ duyên cách nàng gần nhất.
Nàng nhớ kỹ ở kiếp trước có một vị tuổi trẻ chí tôn ở chỗ này tìm được một góc trận văn Đế cấp.
Mà lúc này, cảm giác được cách đó không xa truyền đến chiến đấu ba động, đang ngóng nhìn Nguyệt Minh Không sắc mặt Diệp Lăng bỗng nhiên tối lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, thần sắc biến đổi, thấy được nơi đó đang có một thân ảnh mặc váy đỏ bị công kích, đang tiến gần về phía hắn.
"Kia là Doãn Mi "
"Không tốt, nàng đang gặp nguy hiểm."
Nhìn đến đây, thân ảnh Diệp Lăng khẽ động, không do dự, thân ảnh hóa thành thần hồng, nhanh chóng hướng về phía đó lao đi.
Với hắn mà nói, Doãn Mi không chỉ đơn giản là vị hôn thê của Bạch Liệt, đồng thời cũng là nhân chứng có thể chứng minh hắn không giết Bạch Liệt.
"Diệp "
Xích Linh thấy vậy nhướng mày, bất quá cũng không để ý đến Diệp Lăng, dù sao chỉ là xen lẫn trong đám người đi theo nàng, kỳ thật Diệp Lăng cũng không nghe nàng phân phó.
Nàng không thèm để ý, nhưng mà những tùy tùng còn lại của nàng thì bất mãn, cực độ khó chịu đối với Diệp Lăng kia .
Gia hỏa này vậy mà tự mình chạy đi, thân là tùy tùng, còn không nghe phân phó của Xích Linh.
"Trước đó cảm thấy gia hỏa này rất lạ lẫm, có phải trà trộn vào hay không?" Lúc này, có người nghi hoặc, không khỏi hoài nghi nói.
"Đừng nói hắn là người thừa kế ma công, lén lút tiến đến, xen lẫn trong chúng ta" một người khác cũng không nhịn được nói, không ít người rùng mình một cái.
Gần đây chuyện người thừa kế ma công vô cùng huyên náo xôn xao, cũng làm lòng người bàng hoàng.
Bọn hắn càng ngày càng cảm thấy Diệp Lăng có hiềm nghi rất lớn.
Mà lúc này Xích Linh có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do giải thích một chút.
Bất quá trong lòng đối với hành vi của Diệp Lăng , vẫn có chút bất mãn mình là xuất phát từ lòng hảo tâm giúp hắn, hắn dường như không hề cảm kích, cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
"Xem ra, Diệp Lăng hoàn toàn không thể so sánh được với Trường Ca đạo huynh " Xích Linh lắc đầu, ngoài miệng không nói, nhưng tránh không được có hơi thất vọng đối với Diệp Lăng.
Chương 213 Anh hùng cứu mỹ nhân
Ở một bên khác, Diệp Lăng nhìn thấy Doãn Mi đang cùng một tuổi trẻ chí tôn giao thủ thần quang lập lòe, ngọn núi sụp đổ, bão cát nổi lên.
Ở đây các loại bảo quang cuồn cuộn, giống như mưa to, phù văn bộc phát, bao phủ các phương.
Nhưng Doãn Mi lại tựa như lâm vào thế hạ phong, khuôn mặt tiều tụy, khóe miệng có tia máu.
Một đám tùy tùng này của nàng, cũng bị một hung thú dây dưa kéo lại, khó mà tiến lên trợ giúp nàng.
"Doãn Mi gặp nguy hiểm! Ta phải ra tay trợ giúp nàng!"
Diệp Lăng không chút do dự, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân giống như vậy, hắn cũng kinh lịch không ít, hầu như đều quen thuộc.
Bây giờ làm đương nhiên vô cùng quen tay.
Hắn lấy ra một đoản kiếm màu đỏ.
Xoẹt!
Hư không vang lên một tiếng nứt vớ khủng bố, đạo này đoản kiếm hóa thành một đường xích hà cực tốc bắn tới, tựa như trường hồng, xuyên thủng không trung, làm vỡ đám mây, bay thẳng về phía vị tuổi trẻ chí tôn kia.
"Là ai?"
Vị tuổi trẻ chí tôn kia thần quang lập lòe, toàn thân cũng có hỏa diễm đang thiêu đốt, hiển nhiên là nhân vật cường đại.
Hắn cảm nhận được một kiếm bất phàm của đoản kiếm này, thi triển một môn thần thông ngăn lại.
Hắn liếc mắt nhìn Diệp Lăng đánh tới sau lưng không khỏi nhíu mày.
Mà hắn chẳng biết tại sao, luôn cảm giác Doãn Mi trước mặt, tựa hồ là đang yếu thế, nhưng lại không sử dụng bất kỳ thủ đoạn cường đại nào.
Mắt thấy lại có một người đánh tới, lúc này hắn cũng dứt khoát từ bỏ, từ bỏ gốc kiếm cỏ này, trực tiếp hóa thành thần hồng rời đi.
Doãn Mi đáy mắt lóe lên một tia khác thường, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, có chút cảm kích cùng tò mỏ nói, "Đa tạ đạo huynh ra tay trợ giúp "
Căn cứ theo những gì Cố Trường Ca phân phó, tên nam tử mặt trắng trước mắt này, hẳn là Diệp Lăng sau khi dịch dung.
Dù sao chỉ có loại người ham mê nữ sắc, mới có thể không để ý phong hiểm, trực tiếp chạy tới "Anh hùng cứu mỹ nhân "
Điều này khiến Doãn Mi trong lòng nhịn không được nổi vẻ đùa cợt.
Nghe được lời Doãn Mi nói, Diệp Lăng lúc này kỳ thật cũng có chút do dự.
Bởi vì một khi lựa chọn nói ra thân phận chân thật của mình mà nói, vạn nhất Doãn Mi có ác ý với hắn.
Vậy hắn sẽ rất nguy hiểm.
Bất quá sau khi cân nhắc, hắn kết hợp với hành động trước đó của Doãn Mi, vẫn là lựa chọn tin tưởng cách làm người của Doãn Mi trực tiếp nói thẳng " Doãn Mi, ta là Diệp Lăng."
"Cái gì?!"
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Doãn Mi lập tức trừng lớn, có chút chấn kinh cùng không dám tin, sau đó vội vàng nói, " ngươi không muốn sống nữa sao? Dám tới nơi này, còn dám bại lộ thân phận của mình?"
"Ngươi làm sao ngốc như vậy? Đến lúc đó vạn nhất ta muốn hại ngươi thì phải làm sao đây?"
Nói đến đây, thần sắc nàng càng them sốt ruột, vô cùng lo lắng choDiệp Lăng.
Nếu như Cố Trường Ca ở chỗ này, tuyệt đối sẽ nhịn không được tán dương nàng một tiếng.
Kỹ thuật diễn xuất này của nàng, không hổ là thiên nữ Cửu Vĩ Thiên Hồ, nếu ở thế giới hiện đại có lẽ có thể gọi là ảnh hậu.
Dù là thần sắc hay lời nói, cũng không tìm được một chút kẽ hở nào.
Diệp Lăng hoàn toàn bị hành động của nàng làm cho đầu óc choáng váng.
Thấy Doãn Mi lo lắng, vẻ mặt ân cần cho hắn như thế, trong lòng Diệp Lăng cũng là một trận cảm động.
Thế gian này có người vẫn tin tưởng hắn!
Hắn quả nhiên không nhìn lầm con người của Doãn Mi.
Ngay lập tức, Diệp Lăng đem thanh âm đè thấp, nói với Doãn Mi, "Ngươi yên tâm, thủ đoạn ẩn nấp của ta rất cao minh, không ai có thể phát hiện được ta."
Nghe vậy, Doãn Mi cũng tỉnh táo lại, nhưng nhìn vẫn có chút lo lắng.
"Ngươi cũng quá lớn mật, dám chạy vào nơi này, chẳng lẽ không biết có rất nhiều tu sĩ cũng đang tìm ngươi sao?"
"Dù sao ta là bị oan uổng, ta sẽ nghĩ biện pháp rửa sạch hiềm nghi, mà ở trong Tiên Cổ đại lục có thứ ta muốn." Diệp Lăng trả lời.
Nghe vậy, Doãn Mi tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu.
"Doãn Mi, ngươi không nghi ngờ ta giết Bạch Liệt lão đại sao?" Lúc này, Diệp Lăng nhịn không được dò hỏi, có chút hiếu kì.
Doãn Mi lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng mà nói, " ta chưa từng hoài nghi ngươi, mặc dù sau khi ngươi rời đi Bạch Liệt rất tức giận, nhưng cũng không tới mức tức giận công tâm đến mức muốn giết ngươi."
"Hắn sẽ không không để ý đến tình cảm huynh đệ nhiều năm giữa các ngươi, huống chi ta tin tưởng cách làm người của ngươi."
"Ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Ngữ khí của nàng rất chắc chắn, không có một tia hoài nghi.
Nghe xong lời này, không nghĩ tới Doãn Mi vậy mà tín nhiệm với mình, điều này khiến trong lòng Diệp Lăng vô cùng cảm động, gật đầu nói, " yên tâm, ta nhất định sẽ rửa sạch oan khuất, mặt khác ngươi cũng phải cẩn thận Cố Trường Ca, ta hoài nghi hắn chính là người hãm hại"
Dù sao Doãn Mi đã đắc tội Cố Trường Ca.
Cho nên Diệp Lăng trực tiếp thẳng thắn nói những lời này, để Doãn Mi ở Đạo Thiên Tiên Cung đề phòng Cố Trường Ca một chút.
"Cái gì? ! Là Cố sư huynh sao?"
Nghe vậy, Doãn Mi bỗng nhiên làm một dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, sau đó hoảng sợ, không thể tin được.
Nhưng trong lòng lại âm thầm nói: Công tử đoán không lầm, Diệp Lăng đầu óc không tệ, đã hoài nghi đến công tử, nhưng cũng tiếc gia hỏa này vẫn là quá ngu.
Nàng âm thầm lắc đầu.
Mà rất nhanh, Diệp Lăng cũng thành công lấy thân phận "Lão bằng hữu" của Doãn Mi lộ diện trước mặt đám tùy tùng của nàng.
Đằng sau bọn người Xích Linh chạy tới, có chút chấn kinh, cũng không biết nói gì.
Ngay lập tức bởi vì Diệp Lăng ,Xích Linh cùng Doãn Mi cũng quyết định hợp tác cũng nhau, tạm thời tạo thành một đoàn.
Một đoàn người đi hướng vào nơi sâu nhất đại lục.
Khuôn mặt Diệp Lăng mang theo nụ cười.
Hắn dần dần hiện ra một chút thủ đoạn cường đại, khiến đám người có chút tin phục, nhất là vận khí của hắn thật sự không tệ, vậy mà đụng phải không ít thần dược trân quý.
Ngay cả một chút thần binh mai táng trong đất, cũng bị hắn tìm được.
"Lão Quy, dựa theo phương hướng ngươi nói mà đi, thật sự có thể tìm được nơi Luân Hồi Cổ Thiên Tôn năm đó ngộ đạo sao?"
Diệp Lăng hỏi thăm lão Quy bên trong mặt dây chuyền, rất tự tin bây giờ đội ngũ này, đã ẩn ẩn lấy hắn làm chủ.
"Yên tâm đi, kia là Thiên Tôn cố ý để lại cho ngươi, mà ngộ đạo đài nơi đó, còn có rất nhiều đồ tốt để lại cho ngươi."
Lão Quy nói với Diệp Lăng.
Nghe được câu trả lời chắc chắn này, trong lòng Diệp Lăng càng thêm hưng phấn.
Mà nhất cử nhất động của hắn, cũng bị Doãn Mi lưu ý , nàng trong bóng tối cẩn thận lưu lại tung tích cho Cố Trường Ca, lo lắng Cố Trường Ca đến lúc đó không tìm tới được nơi này.
Dù sao Tiên Cổ đại lục quá lớn.
Cho nên vì để phòng vạn nhất, nàng vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút.
Mà hết thảy cũng không bị người nào phát giác được.
Nhìn về phía trước Diệp Lăng đang có chút hưng phấn, Doãn Mi trong mắt có tia đùa đùa cợt chợt lóe lên, nội tâm không nhịn được buồn cười nói, " không chỉ giúp chủ nhân cõng nồi, hiện tại còn giúp chủ nhân tìm cơ duyên. Cũng là làm khó ngươi rồi."
Chương 214 Dù sao cũng đều là tại hắn
Trong nháy mắt, nhiều ngày đã trôi qua.
Khu vực phía đông Tiên cổ đại lục vô cùng rộng lớn.
Oang!
Một dãy núi hình giống như một con rồng bỗng nhiên nổ tung, bị một lực đạo kinh khủng đánh trúng.
Một món cấm khí giống như Thiên La Tán xuất hiện, từ không trung, rơi xuống tỉ vạn tia thần mang, phía dưới ngọn núi mọi thứ đều biến thành bột mịn.
"Bắt lấy nàng, đừng để nàng trốn thoát!"
Một đoàn sinh linh Hải tộc, ở phía sau vừa truy sát vừa hét lớn.
Ở trong xông ra một dáng người mảnh khảnh.
Nàng hóa thành thần hồng, chạy nhanh hơn, giống như học được một loại bí thuật nào đó, trong chốc lát tốc độ nhanh gấp nhiều lần.
"Những người này quả là âm hồn bất tán, Hải tộc làm sao có thế có lực lượng lớn đến như vậy?"
Cố Tiên Nhi chau mày, trên mặt có chút mệt mỏi.
Quay đầu nhìn, rút ra một thanh trường đao màu đen, phù văn lượn lờ, đao khí ngút ngàn, phá không mà đi, trảm diệt sạch đám sinh linh Hải tộc truy sát đằng sau nàng.
Mấy ngày nay nàng liên tục bị người đuổi giết, đây đã là đám thứ ba trong ngày hôm nay rồi, nếu như không phải vừa rồi nàng linh cảm nhanh nhạy, hiện tại có lẽ đã bị món cấm khí kia làm bị thương nặng.
"Thiếu nữ mặc áo xanh kia vẫn bị người ta truy sát "
"Quá thảm rồi ! Đắc tội với Hải tộc, chí ít trong khu vực này, không có người nào dám giúp nàng."
"Nghe nói nàng họ Cố, cùng Cố gia thiếu chủ có quan hệ, cũng không biết là thật hay giả."
"Cho dù có quan hệ, nghe nói nàng có mâu thuẫn với thiếu chủ Cố gia, nhìn cũng là một thiếu nữ thanh lệ tuyệt luân, thật là đáng tiếc "
"Ngay cả đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung nhìn thấy, cũng không dám ra tay giúp nàng ."
Một đoàn tu sĩ nhìn thấy cảnh này, vô cùng khiếp sợ, chỉ dám đứng ở nơi xa quan sát.
Những ngày này, ở khu vực này thường có thể thấy cảnh như vậy.
Tin tức này cũng truyền xa ra ngoài, không ít tu sĩ cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Thế lực của Hải Vương cung vô cùng to lớn, mặc dù biết thiếu nữ này có thể có quan hệ với Cố Trường Ca, thế nhưng bọn chúng vẫn không kiêng nể gì cả, không ngừng sai Hải tộc đi truy sát nàng.
Lần này sinh linh Hải tộc tiến về Tiên Cổ đại lục rất đông, đều nghe theo hiệu lệnh của Hải Vương cung.
Nhất là thất công chúa còn đã hạ lệnh, nói rằng ai có thể giúp nàng bắt được thiếu nữ này, sẽ được trọng thưởng thần thông pháp khí, thậm chí nhận được một nhân tình của nàng.
Phần thưởng này rất hấp dẫn.
Chỉ là rất nhiều tu sĩ chần chừ khi nghĩ đến thiếu nữ này dù sao cũng có quan hệ khó mà nói rõ với Cố Trường Ca.
Nên chuyện này không ai dám nhúng tay vào.
Cho nên chỉ có thể ở nơi xa xem kịch.
"Đáng ghét, bọn chúng sao lại đông đến như vậy "
Cố Tiên Nhi biểu cảm lạnh lùng như băng, vất vả lắm mới thoát khỏi một nhóm người, đến nghỉ ngơi còn không kịp, liền lập tức gặp phải một đám người khác.
Xung quanh rung mạnh, trong đó có thần phù ba động mênh mông truyền đến, lại là một cấm khí, uy lực rất lớn.
Ngọn núi trước mắt nàng lập tức liền nổ tung , nàng cũng bị uy lực này chấn bay, một trận khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, bị thương không hề nhẹ.
Cố Tiên Nhi mặc dù thể chất hơn người, nhưng nhiều ngày liên tục bị đuổi giết như vậy, không tìm được một cơ hội để nghỉ ngơi, hiện tại đã rất mệt.
Điều này khiến nàng vô cùng phẫn nộ, bực bội, thế nhưng lại không có cách nào khác.
Đám Hải tộc kia như là giòi trong xương, cắt đuôi cũng không cắt đuôi được, giết một đám này một đám khác lại tới.
Trong đó thậm chí còn có mấy vị tuổi trẻ chí tôn Phong Vương cảnh, đối mặt với sự hợp lực tiến công của bọn chúng, Cố Tiên Nhi ngoại trừ chạy trốn, không còn cách nào khác.
Thật ra nàng còn có thể dùng thủ đoạn mạnh hơn, đó chính là sử dụng pháp khí được mấy vị sư tôn ban cho.
Nhưng đây chỉ là tranh đấu cùng đám người trẻ tuổi cùng thế hệ, nàng không muốn lãng phí pháp bảo chân quý ở nơi này, vả lại đây cũng chỉ coi là một trận lịch luyện mà thôi.
Nhưng hiện tại Cố Tiên Nhi có chút hối hận, lúc ấy tại sao lại tự tay giết người thanh niên kia, hậu quả cũng quá lớn rồi.
Lúc ấy cái ánh mắt của hắn thực sự làm nàng rất phẫn nộ, sát ý bừng lên.
"Đều do Cố Trường Ca, nếu như không phải do hắn làm tâm trạng ta không tốt, thì làm sao ta lại giết người kia chứ "
"Dù sao đều là lỗi của hắn, ta sẽ tìm hắn tính sổ một lượt."
Cố Tiên Nhi quyết định khấu trừ mọi tội lỗi lên đầu Cố Trường Ca.
Vả lại không phải hắn đã nói không cho phép người khác ức hiếp mình sao?
Lúc này, mình bị một đám tạp nham truy sát khắp nơi, hắn tại sao đến cái bóng cũng không thấy?
Không nhắc tới Cố Trường Ca còn đỡ.
Vừa nhắc tới hắn, Cố Tiên Nhi càng nghĩ càng giận, thậm chí có chút uất ức.
Nàng thật ra cũng biết rõ, đây là nàng tự mình đa tình, dù sao Cố Trường Ca đã không còn để ý tới nàng.
Thế thì sao có thể để tâm tới chuyện nàng sống chết như thế nào?
Dù sao nàng chết rồi cũng sẽ không có người tìm hắn báo thù.
Cố Trường Ca nên vui mừng mới đúng.
Hải Vương cung truy sát nàng, loại chuyện này sớm đã kinh động đến tuổi trẻ chí tôn ở khắp nơi, Cố Trường Ca hắn quyền thế ngập trời, tùy tùng nhiều như vậy, sao lại có thể không nghe thấy?
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đều không thấy hắn đến giúp mình.
Cái này đủ để chứng minh thái độ của Cố Trường Ca.
"Cố Tiên Nhi ngươi đang suy nghĩ cái gì? Còn chờ mong điều gì?"
Rất nhanh, Cố Tiên Nhi lắc đầu, rũ bỏ tạp niệm trong đầu.
Nàng tiếp tục chạy trốn, sau lưng thoát ẩn thoát hiện một đôi cánh sáng chói bay đến, phù văn lượn lờ, chính là một thần thông tăng tốc.
Cũng may sư tôn của nàng dạy nàng không ít thủ đoạn.
Trong thời gian ngắn cũng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng trong lòng Cố Tiên Nhi vẫn có chút thất vọng khó hiểu.
Chương 215 Thần Ẩn Phù
"Nơi này chính là một căn cứ của dân bản địa sao?"
Ngay tại lúc đó.
Cố Trường Ca đang có hứng thú dừng chân trên một ngọn núi, hắn nhìn từ hướng này, có thể trông thấy trụ cở của bọn hắn chính là một sơn cốc.
Bên ngoài sơn cốc, được làm từ ngọn núi tử sắc tuyệt đẹp, mỗi một toà đều tràn ngập tử khí, mê hoặc vô cùng.
Trong cốc vô cùng rộng lớn, có mảng lớn di tích cùng thành trì.
Cung điện to lớn có vài chục tòa, còn có rất nhiều cung điện lầu các, có vẻ ngày xưa nơi này đã từng là đất thánh.
"Đại nhân, nơi này chính là đất của bộ lạc chúng ta."
trước mặt Cố Trường Ca, các sinh linh thổ dân đang quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi, run rẩy nói.
Bọn chúng cẩn thận từng li từng tí dẫn đường cho Cố Trường Ca đến nơi này.
bên trong thành trì phía trước, có cường giả của tộc bọn chúng, có lẽ tới cứu được bọn chúng.
Ngay lập tức, bọn chúng hoảng sợ quỳ phục trên mặt đất, nh ưng thật ra là đang lén lút có ý định lấy bí pháp liên hệ cường giả trong đó.
Nhưng Cố Trường Ca liếc mắt nhìn bọn chúng, ánh mắt mang theo dị sắc.
Sau đó, một tiếng phụt vang lên, máu me tung toé ngay trước mắt.
Thân thể những sinh linh này đổ ụp xuống, căn bản không chịu nổi ánh mắt uy áp của Cố Trường Ca.
Những tính toán nhỏ nhặt này của bọn hắn , Cố Trường Ca làm sao lại không đoán được chứ.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Sau đó, Cố Trường Ca thản nhiên nói với một đám tùy tùng phía sau lưng, nói xong thân ảnh của hắn liền dần biến mất.
Trong hư không bên trong vặn vẹo một trận sau đó tiếp biến mất không thấy gì nữa.
"Vâng, chủ nhân."
Đám tùy tùng đã không cảm thấy kinh ngạc đối với các loại thủ đoạn cường đại thần bí của Cố Trường Ca.
Bọn chúng không dám hỏi Cố Trường Ca có mục đích gì.
Cố Trường Ca bảo bọn chúng chờ ở đây, thì cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi mệnh lệnh là được.
Rất nhanh, thân ảnh Cố Trường Ca xuyên thẳng trong hư không.
Ông!
Hắn đã chú ý tới không ít sinh linh bên trong khu di tích cổ thành này, khí tức rất mạnh, đại đa số đều là cường giả Thần cảnh, Chân Thần cảnh, không ít Thiên Thần cảnh.
Một số còn là Thần Vương cảnh, thậm chí Thánh Cảnh cũng có.
Chỉ đang ngồi ngay ngắn trong cung điện, cơ thể toả ra thần quang, đang ngồi yên tu luyện.
"Nếu đánh lén, không khó giết được Thánh Cảnh này "
"Chỉ là trước tiên vẫn nên đi xem một chút bên trong tổ mộ của dân bản địa."
Lúc này thân ảnh Cố Trường Ca đang biến mất vào trong hư không, trong lòng bàn tay của hắn có một phù văn kim quang sáng chói lấp lánh .
Thần ẩn Phù, có thể hoàn toàn che lấp khí tức của hắn.
Dựa vào thực lực của đám đám dân bản địa này, Cố Trường Ca suy đoán thực lực các vị tổ tiên được mai táng trong tổ mộ của bọn hắn sẽ không yếu.
Chí ít cũng phải đến Chuẩn Chí Tôn.
Hắn cảm giác lần này mình có thể đạt đến Thần Vương cảnh.
Chỉ cần tinh hoa bản nguyên đủ dùng, đạt Chuẩn Thánh cảnh cũng không phải là không được.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, mà chuyện này đối với hắn mà nói, cũng không tính là chuyện nguy hiểm gì.
Át chủ bài của Cố Trường Ca rất nhiều, cho dù ở trong ẩn giấu một vị đại thánh, hay chuẩn Chí Tôn, hắn cũng không hề hoảng sợ.
Ông!
Hư không chao đảo , cỗ ba động này không thu hút sự chú ý.
Mà Cố Trường Ca cũng thuận lợi đi sâu vào di tích này, đi qua mảng lớn kiến trúc cùng cung điện, một đường đi thẳng về phía bên trong nơi sâu nhất.
Khi thì có bàng bạc thần niệm quét xuống, đơn giản giống như là Thái Sơn ép xuống, làm Cố Trường Ca cũng không nhịn được mà nhíu mày.
"Bên trong di tích nhỏ này, thật sự có cả cường giả hơn chuẩn Chí Tôn "
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không lo lắng. Hắn còn có một thế giới khác, đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước hết sẽ chui vào trong đó.
Mà hắn biết rõ đặc điểm ngôi mộ của dân bản địa này, cho nên cũng không sợ không tìm thấy vị trí tổ mộ chân chính.
Một đường an toàn, không dẫn phát một chút thanh âm cùng ba động nào.
Đại khái sau nửa khắc sau.
Cố Trường Ca rốt cục nhìn thấy một mộ động rất cao lớn xưa cũ, bốn phía đều khắc chữ cổ, đường vân phía trên thể hiện thời gian ít nhất cũng là ngàn vạn năm trước.
Trừ cái đó ra, hắn còn chú ý tới nơi này bố trí rất nhiều trận văn, còn có vài toà tế đàn.
Trước mộ huyệt có hai sinh linh nhìn rất mạnh mẽ dáng người như một con rết khuôn mặt màu tím đang canh giữ, thực lực là Chuẩn Thánh cảnh.
" Những thứ mộ táng ở Tiên Cổ đại lục này trải qua hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hàng ngàn vạn năm cùng linh khí tẩm bổ, lưu lại cũng không ít tinh hoa bản nguyên, chí ít cũng hơn cổ thi ở ngoại giới gấp mấy lần "
"Nếu như bọn hắn phát hiện mộ tổ của mình bị người khác đào, chỉ sợ đến lúc đó sẽ phát rồ, cái nồi này Diệp Lăng ngươi không muốn cũng không được a."
Cố Trường Ca trông có chút suy tư, ý niệm trong lòng vừa mới động.
Hư không bên trong, có chút mơ hồ, thân ảnh của hắn trong nháy mắt từ trong đó bước ra.
Đồng thời Bát Hoang Ma Kích ma khí ngập trời vắt ngang ở trên không, bị hắn nắm trong tay, trực tiếp đánh xuống, giống như phá tan vũ trụ, âm thanh ầm ầm vang lên.
"Người nào?"
Hai sinh linh trước mắt, chấn động vô cùng, nhưng còn không có kịp phản ứng.
Trước mắt có hắc quang chói mắt xẹt qua!
Phốc một tiếng!
Lân giáp cứng rắn lập tức nổ tung, máu tươi văng tung toé khắp nơi!
Một người trong đó liền bị Cố Trường Ca một kích quét ngang, trực tiếp phá vỡ thân thể, bị đâm xuyên người ở giữa không trung.
Thân thể Chuẩn Thánh cảnh, lại bị xé rách dễ dàng như tờ giấy, căn bản ngăn không được phong mang của Bát Hoang Ma Kích!
Bình luận facebook