• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Mệnh Phản Phái (2 Viewers)

  • Chương 341-345

Chương 341 Ta tin tưởng ngươi

Nguyệt Minh Không luôn cho rằng dù hắn đối xử với ai, bao gồm đối với cả chính nàng, cũng đều là mang theo mục đích nhất định.

Nhưng từ khi trọng sinh trọng sinh đến nay, Cố Trường Ca thật không có làm qua bất cứ điều gì tổn thương đến nàng.

Ngay cả khi nàng biết được bí mật Cố Trường Ca là người thừa kế ma công, hắn cũng không có ý định giết người diệt khẩu.

Ngược lại là nàng, một mực phỏng đoán suy nghĩ và mục đích thực sự của Cố Trường Ca.

Ở kiếp trước, Cố Trường Ca đích thực là đã ra tay giết nàng, là cừu nhân mà nàng hận nhất.

Nhưng Cố Trường Ca ở một kiếp này, rõ ràng so với kiếp trước đã có khác biệt rất lớn…

Chính mình dựa trên kiếp trước, để đối đãi với Cố Trường Ca ở kiếp này.

Nghĩ tới đây, nỗi lòng của Nguyệt Minh Không trở nên vô cùng phức tạp.

Ở kiếp này, điều này hoàn toàn chính xác có chút bất công với Cố Trường Ca, rõ ràng là hắn chưa hề làm tổn thương nàng.

Cố Trường Ca đích thực là tên đại ác nhân, nhưng hắn cũng là người.

Cố Trường Ca nghe được chính những lời nói vừa rồi của mình, đoán chừng cũng rất khó chịu a?

Chính mình tìm hắn báo mối thù ở kiếp trước, chủ yếu là bởi vì lo lắng tương lai mình sẽ bị Cố Trường Ca giết chết, muốn tự vệ.

Chuyện tương lai, thực sự sẽ là thật sao?

Nguyệt Minh Không mặc dù không biết nguyên nhân phát sinh thay đổi của Cố Trường Ca là cái gì, nhưng nàng có thể xác định được một chuyện.

Bởi vì nguyên nhân mình là người trọng sinh, để cho Cố Trường Ca thực sự phát sinh thay đổi.

Nguyệt Minh Không nhớ tới những thứ này, định nói điều gì.

Đã thấy Cố Trường Ca buông lỏng bờ eo của nàng.

Cất bước đi trước, tiến vào bên trong vách đá trước mặt.

Bên trên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt yên tĩnh, giờ khắc này tựa như Thượng Tiên cao cao tại thượng, không chứa một tia cảm xúc.

Nhất thời, Nguyệt Minh Không sửng sốt tại chỗ, có chút buồn vu vơ như có như không.

Mà rất nhanh, nàng cũng đuổi theo.

Cố Trường Ca bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, cái này khiến nàng trong lúc nhất thời còn có chút không quen.

Bởi vì Nguyệt Minh Không vẫn cho là bộ dáng đối xử tốt với nàng trước đó của Cố Trường Ca, là do hắn giả vờ như thế.

Đối với chuyện này chẳng thèm ngó tới.

Nhưng là bây giờ nghĩ lại, hết thảy rất có thể chỉ là do nàng suy nghĩ nhiều, cũng không phải là do Cố Trường Ca giả vờ.

Bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không có thái độ cùng thần sắc như thế.

Hiển nhiên vách đá đó chỉ là thuật che mắt.

Cố Trường Ca liếc mắt một cái liền thấy ngay, tầng tầng gợn sóng ở trước mắt hắn tản ra, hắn thuận đường tiến vào.

Thứ đập vào trước mắt là một phương thạch thất không quá lớn.

Trên bốn vách tường điêu khắc rất nhiều đường vân cổ lão, niên đại rất xa xưa, cùng cảnh tượng Thượng Tiên cổ sinh linh tế thiên.

Trong thoáng chốc hiển hiện ra một cảnh tượng cổ lão mênh mông.

Bên trong tiên quốc hùng vĩ, vô số thần dân cùng sinh linh triều bái, thành kính quỳ xuống đất, dập đầu về phía nơi đó, âm hưởng vang khắp thiên hạ.

Ở trước nơi trung tâm của vách đá, có một cánh cửa cổ xưa đứng sừng sững.

Trong cánh cửa, mơ hồ hiển hiện một cái khe cửa hở, bên trong tỏa ra một phương thế giới cổ lão mênh mông.

Ở giữa làn mưa tiên phiêu diêu, từng tia từng sợi tiên vụ, từ trong khe cửa lộ ra.

"Đây chính là tiên môn."

"Xem ra Nguyệt Minh Không sớm đã tìm được, đáng tiếc nàng lại không có biện pháp đi vào."

Cố Trường Ca nhìn xem cái này đạo cánh cửa, khóe miệng không khỏi lộ ra tiếu dung dị thường.

Rất nhanh, phát giác được Nguyệt Minh Không ở sau lưng hắn cũng đã tiến vào.

Ý cười trên khuôn mặt của hắn đã thu liễm không thấy, trở nên bình tĩnh.

"Nếu ngươi đã không tin ta, vậy thì sau khi mở ra đạo tiên môn này, ngươi tiến vào trước là được."

Sau đó, Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Nguyệt Minh Không, tùy ý nói,

"Đương nhiên nếu như ngươi lo lắng ta ở phía sau tính kế ngươi, ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại bên ngoài."

Trong lời nói tựa như đối với chuyện vừa rồi, căn bản không có để ở trong lòng.

Nhưng Nguyệt Minh Không đã từ trong thần sắc biến hóa của Cố Trường Ca, cảm nhận được rất nhiều biến hóa.

Trước đó, Cố Trường Ca nói chuyện với nàng còn mang theo ý cười.

Nhưng mà bây giờ cảm xúc hiện trong cặp mắt đó, lại nhạt giống như nước đá.

Loại thái độ này, so với việc hắn không thèm để ý đến nàng còn khiến Nguyệt Minh Không khó chịu hơn.

"Ta tin tưởng ngươi." Âm thanh của nàng không tự giác được nhẹ nhàng hơn.

Cố Trường Ca lại nhìn nàng một cái, cũng không nói nhiều, chỉ là cười ha hả nói, "Như vậy là tốt nhất."

Ánh mắt của Nguyệt Minh Không vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn như không có biến hóa.

Nhưng lúc này chợt cảm thấy trong miệng có chút đắng chát.

Rất hiển nhiên, Cố Trường Ca cũng không đem câu "tin tưởng ngươi" của nàng để ở trong lòng.

Điều này hoàn toàn có thể nhìn ra từ thái độ của hắn.

Nàng hối hận, chính mình tại sao lại nói ra những lời kia.

Tính tình của Cố Trường Ca vốn là lạnh lùng tuyệt tình, lại cực kỳ cao ngạo, thật vất vả bị nàng hơi cảm hóa một chút.

Nhưng bây giờ một câu nói của nàng, lại kéo quan hệ của hai người trở lại vạch xuất phát, thậm chí so với ban đầu còn có khoảng cách xa hơn.

Điều này khiến trong lòng của Nguyệt Minh Không hối hận, thậm chí là thất vọng mất mát.

Cố Trường Ca nhất định là có nguyên do nào đó, nếu không sẽ không nhạy cảm với câu nói đó được.

Tiên môn ở trước mắt, tựa hồ cũng đã mất đi dụ hoặc với nàng.

Bố trí một tháng qua, đều không còn ý nghĩa.

Lúc này, Nguyệt Minh Không cũng đã hiểu rõ.

Kỳ thực, mục đích lớn nhất của nàng sau khi sống lại, cũng không phải là vì báo thù Cố Trường Ca, mà là muốn có được tâm của hắn.
Chương 342 Yêu hắn còn hơn cả tính mạng

Giờ phút này Cố Trường Ca phảng phất cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Nguyệt Minh Không.

Hắn chắp tay.

Tại trước tiên môn đi vài vòng, bắt đầu hồi ức lại những tin tức mà mình biết.

"Hiện tại, mở ra tiên môn chỉ có hai loại biện pháp, hoặc là chờ nó tự động mở ra, hoặc là dùng tiên lục thôi động…"

"Tự động mở ra còn không biết phải chờ tới khi nào, lúc đó Tiên Cổ đại lục đã đại loạn, rất dễ thu hút sự chú ý của các cường giả siêu cấp.”

Giữa lúc đó, tâm niệm của Cố Trường Ca chớp động, đã có kế hoạch.

Khởi Tiên Lục, đây thực ra là tiên văn của thời kỳ Tiên Cổ, được dùng trong lúc cúng tế, chuyên dùng để cầu nguyện Thượng Tiên, khởi bẩm việc phàm.

"Thương thành trong hệ thống vừa hay lại có bán tiên lục, một vạn tám ngàn giá trị thiên mệnh, giá cả rất cao."

Cố Trường Ca không do dự, rất nhanh liền mua bộ tiên lục này.

Ông!

Từng cái tiên văn cổ lão, giống như là ngôi sao nhỏ sáng chói, hiển hiện ở trong đầu hắn, quang mang loá mắt, phát ra kim sắc chói mắt.

Cuối cùng, những thứ tiên văn cổ lão này trở nên rõ ràng mà mênh mông, diễn hóa ra từng tôn tiên ảnh mơ hồ.

Trong đầu Cố Trường Ca có thêm một bộ Tiên Kinh.

"Chìa khoá tới tay."

Hắn lộ ra ý cười dị dạng.

Chỉ bất quá tia dị dạng này cũng không có bị Nguyệt Minh Không chú ý đến.

Giờ phút này nàng còn lâm vào trong một trận xoắn xuýt, đang nghĩ ngợi không biết nên xin lỗi Cố Trường Ca như thế nào về chuyện vừa rồi.

Nàng thật không muốn bởi vì việc này, để cho quan hệ khởi sắc của hai người trở lại vách xuất phát lần nữa.

"Ta lập tức liền sẽ mở ra toà tiên môn này, ngươi muốn đi vào trước, hay là đi sau ta? Ở trong có Tiên Linh, hai ta mạnh ai nấy lo, như thế nào hả?"

Rất nhanh, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, hời hợt nói.

Câu nói này khiến Nguyệt Minh Không đang trầm tư kịp thì phản ứng lại, hơi kinh ngạc, xem ra Cố Trường Ca thật sự có thể mở ra tòa tiên môn này.

Nàng chờ đợi ở chỗ này một tháng rồi, kỳ thực vẫn uổng công.

Nhưng nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Trường Ca, trên khuôn mặt của nàng nhất thời càng thêm xoắn xuýt.

Đi vào trước, hay vào sau, kỳ thực cũng không khác.

Vì Tiên Linh, nàng đã bố trí bao lâu?

Trọn vẹn hơn một tháng.

Thậm chí nhờ vào đó tu luyện ra tiên linh chi khí, khiến cho tu vi cường đại hơn.

Nếu để cho nàng từ bỏ, nói thật nàng cũng không cam tâm.

Bất quá, Nguyệt Minh Không liếc mắt nhìn Cố Trường Ca ở phía trước, cuối cùng đã quyết định.

Nàng mở miệng nói, "Ta sẽ không vào."

"Ta ở lại bên ngoài hộ pháp cho ngươi. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi vì những lời vừa nãy. Chuyện lúc trước, là ta hiểu lầm ngươi, ta sẽ không tranh giành Tiên Linh với ngươi."

"Nếu như vậy còn chưa đủ chứng minh thành ý của ta, vậy ngươi cũng có thể động thủ giết ta."

"Ta có thể cam đoan ta sẽ không đánh trả. Dù sao coi như ta đánh trả, cũng không phải là đối thủ của ngươi."

Nguyệt Minh Không bình tĩnh nói.

Nàng đã chủ động lựa chọn từ bỏ.

Như nàng nói, đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra để chứng minh thành ý của nàng với Cố Trường Ca.

Nếu như Cố Trường Ca không tin, muốn xuất thủ giết nàng.

Thế thì nàng cũng hết cách.

Dù sao nàng đã biết quá nhiều bí mật của Cố Trường Ca.

Nhưng Nguyệt Minh Không kỳ thực cũng không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài của nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện trước kia, hiện tại nàng thật sợ rằng Cố Trường Ca sẽ rời xa nàng mãi mãi.

Thà rằng Cố Trường Ca sinh ra sát tâm với nàng, giết nàng như kiếp trước, nàng cũng không muốn cùng Cố Trường Ca mỗi người một ngả.

Điều này so với giết nàng, còn làm nàng khó chịu hơn, quả thực là sống không bằng chết.

"Dứt khoát như vậy ư?"

Mà lúc này đây, Cố Trường Ca nghe xong, cũng là hơi sững sờ.

Thật ra, hắn không nghĩ là Nguyệt Minh Không sẽ lựa chọn như vậy.

Để mình tự tay giết nàng?

Hắn nghĩ ra rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ là Nguyệt Minh Không sẽ cắn răng, lộ ra thần thái ủy khuất hiếm thấy, nước mắt đầm đìa, nũng nịu với hắn, nói là nàng sai rồi.

Chứ không hề nghĩ tới loại khả năng này.

Nếu hắn không tin tưởng nàng, vậy thì giết chết nàng.

Nữ nhân này ngốc như vậy sao?

Nói thực ra, việc Nguyệt Minh Không hoài nghi bản thân, Cố Trường Ca hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng.

Suy cho cùng, nàng hoài nghi như vậy cũng đúng thôi.

Hắn đối với Nguyệt Minh Không quả thực luôn có mục đích khác, một người hoàn toàn lý trí như hắn, rất khó động tâm với ai đó.

Cái gọi là động tâm, bất quá chỉ là thèm muốn cơ thể thôi.

Đối với nữ nhân mà nói, muốn chạm đến trái tim của hắn, càng khó như lên trời, không có khả năng đó.

"Ngươi làm sao lại ngốc như vậy?"

Cố Trường Ca khẽ thở dài một cái nói, "Làm sao ta có thể giết ngươi."

Nữ nhân này thực sự là quá ngốc, khiến hắn cũng cảm thấy có chút nhàm chán.

Ngốc đến nỗi hắn đều không đành lòng ức hiếp nàng.

Chuyện ngày hôm nay, đối với hắn mà nói có lẽ chỉ là trò đùa vô nghĩa, nhưng đối Nguyệt Minh Không mà nói, lại liên quan đến sinh tử.

Nữ nhân này yêu hắn, còn hơn cả tính mạng của nàng.

Loại tình tiết mà kiếp trước Cố Trường Ca chỉ có thể thấy trong các tiểu thuyết ngôn tình, hắn thực không ngờ rằng sẽ có một ngày sẽ phát sinh trên người mình.

Lúc này, hắn có nên bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực rồi ấm giọng nhẹ lời với nàng không?

Chỉ bất quá Cố Trường Ca không có làm như thế.

Biểu hiện như thế quá giả tạo, Nguyệt Minh Không coi như có ngốc, cũng sẽ nhìn ra được.

Làm như thế, ngược lại sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn.
Chương 343 Mở ra Tiên môn

"Cố Trường Ca, ngươi vì cái gì không giết ta?"

Nguyệt Minh Không giật mình, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Trường Ca.

Nói như vậy, Cố Trường Ca tiếp nhận lời xin lỗi của nàng rồi? Hay là chưa?

Nàng mê hoặc.

"Giết ngươi để làm gì? Ngươi còn sống, so với chết đi còn có nhiều tác dụng hơn." Cố Trường Ca hời hợt cười một tiếng.

"Thế thì ngươi thật nhẫn tâm a." Nguyệt Minh Không cũng nói, ngầm hiểu lẫn nhau.

Hiện tại chuyện duy nhất mà nàng muốn làm, chính là xác định tâm ý của Cố Trường Ca đối với nàng đến cùng là như thế nào.

Còn những chuyện khác, đều không trọng yếu.

Nguyệt Minh Không tin tưởng mọi chuyện, đều là có nguyên do.

Nàng muốn tìm đến cái nguyên do sâu xa này của Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca cũng không để ý tới nàng nữa.

Đưa tay.

Ức vạn đạo quang hoa, nở rộ trong lòng bàn tay, mơ hồ mà chói lọi, giống như là từng đoá từng đoá tiên hoa, rủ xuống ô quang, cắm rễ ở tứ phương.

Ông!

Từng cái chữ nghĩa cổ lão thần bí, nổi lên giữa hư không, Cố Trường Ca bắt đầu tụng niệm những thứ tiên văn này.

Trong thoáng chốc, khắp nơi đều có bóng người mơ hồ, đều là các bậc tiền bối cổ lão, quỳ phục trên mặt đất, cầu nguyện khấu bái tiên nhân.

"Tiên môn chẳng lẽ muốn mở ra?" Ánh mắt của Nguyệt Minh Không cũng ngưng tụ, nhìn sang.

Những chữ nghĩa cổ lão thần bí này, giống như là bị một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn lấy, đi tới cửa đá phía trước.

Răng rắc!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, có mảng quang vũ chói lọi xông ra!

Cửa đá mở!

Một con đường hiện lên.

Ở chỗ này, có tiên hà cao vút xuyên qua bầu trời, ức vạn đạo tiên khí lượn lờ, ẩn chứa tinh khí nồng đậm đến khó tin, tráng kiện như là dãy núi.

Phảng phất như muốn vũ hóa ( mọc cánh) thành tiên.

Nếu không phải Nguyệt Minh Không sớm bố trí trận văn cùng phù văn, phong tỏa mỗi một tấc hư không, khí tức nơi này tuyệt đối sẽ xuyên thấu bầu trời, chấn động bát phương, hấp dẫn vô số người đến đây.

Bất chấp việc này, trong nháy mắt nơi đây vẫn như cũ tràn ngập tiên khí nồng đậm.

Tiên môn mở, tiên lộ xuất hiện.

Ở trước mắt của Cố Trường Ca, một con đường mơ mơ hồ hò xuyên qua tiên môn, như thể nối liền với các thế giới rộng lớn bao la khác.

Ở nơi đó, tiên mộc cao lớn, tiên ba sáng chói, thánh dược phù hương.

"Tiên môn vậy mà bị Cố Trường Ca mở ra, hắn đến cùng là làm sao làm được, là nhờ bản kinh văn này sao? Hay là nói kiếp trước hắn cũng làm như vậy?"

Ánh mắt của Nguyệt Minh Không rất thâm thúy, váy áo bồng bềnh, cả người bị mưa tiên bao phủ.

Nàng cảm giác được cơ thể mình, đang bị tiên quang sáng chói tràn vào người, mỗi một tấc da thịt, đều lộ ra tiên ý dạt dào, óng ánh long lanh.

Chỉ cần đứng ở chỗ này, liền đã có tạo hóa lớn như vậy.

Nhưng tương tự, có cỗ khí tức kinh khủng đang chìm nổi, đủ để nghiền ép hết thảy sinh linh.

Tiên lộ cũng không phải là sinh linh tu sĩ bình thường có thể đi lên.

Nguyệt Minh Không đã thử qua, nếu như nàng muốn tiến vào, cần phải trả giá lớn.

Bất quá, vì đã nói sẽ ở bên ngoài hộ pháp cho Cố Trường Ca, nàng sẽ không tiến vào.

Nếu như một lát nữa có tu sĩ chạy đến nơi này, nàng cũng có thể trì hoãn thêm một chút thời gian cho Cố Trường Ca.

Mà ngay lúc nàng đang suy nghĩ, Cố Trường Ca đã bước vào bên trong tiên môn trước mắt.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của hắn, có một tôn Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh đang chìm nổi, tạo ra một áp lực kinh khủng, hóa thành một đường thần quang, trực tiếp vọt tới bên trong tiên lộ.

"Dựa theo trí nhớ kiếp trước, thời gian tiên lộ mở ra sẽ là nửa tháng, nửa tháng sau sẽ tự động đóng lại. Chỉ có những nhân vật đi đến đỉnh cao, mới có thể đi theo con đường này, dòm ngó tới bí mật thành tiên…"

Nguyệt Minh Không nhíu mày.

Cũng may nàng phát hiện khí tức nơi này đang bị trận văn của nàng bày ra bao phủ và ẩn giấu, bao trùm cả phạm vi ngàn dặm.

Trừ phi chí cường giả giáng lâm nơi đây, nếu không thì không thể nào phát giác được.

"Trong thời gian ngắn, Cố Trường Ca sẽ không xuất hiện vấn đề, lấy tâm tư kín đáo của hắn, ta cũng không cần lo lắng cho hắn."

Nguyệt Minh Không cũng hiểu rõ hiện tại hai người đang trong tình trạng núp trong bóng tối.

Một khi bị chí cường giả phát giác, đến lúc đó toàn bộ Tiên Cổ đại lục đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Rất nhiều tồn tại cấp bậc lão tổ, đều sẽ bị kinh động mà kéo tới.

Mà rất nhanh, xuyên thấu qua tiên lộ mơ hồ ở trước mắt.

Nguyệt Minh Không đã thấy rõ một số cảnh tượng trong đó.

Bên trong tiên môn, bên trong cái thế giới mênh mông kia.

Bên dưới vòm trời, trong khoảng không bỗng xuất hiện một vũng hồ lớn lượn lờ tiên khí, phạm vị bao phủ lên đến ngàn vạn dặm.

Dòng thác tiên vụ chảy xuôi xuốnghồ lớn xuất hiện, vạn đạo thần mang, thất thải đạo vận, vô cùng thần dị.

Trong đó, sóng nước lấp loáng, giống như thời gian dừng lại tại thời kỳ đầu của Thái Cổ, bên trong có sương mù bừng bừng, có từng cây Thanh Liên cổ lão che trời sinh trưởng.

Thân ảnh của Cố Trường Ca hiện ra tại đó.

Hắn đang theo dõi một chút nguồn sáng trong hồ nước.

Ánh mắt có vẻ kỳ dị.

Sâu trong hồ.

Ráng mây xanh điểm điểm, phảng phất như từng khỏa tinh thần cổ lão dày đặc biến thành.

Những ráng mây xanh kia, một hồi chìm vào trong hồ, một hồi bay vào trong không trung, thần bí phi phàm, vô cùng cổ quái.

Nhưng Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không cũng rất rõ ràng, đó chính là Tiên Linh.

Danh xưng tiên chi linh!

Đối với tu sĩ chuẩn Chí Tôn mà nói, đều là đồ vật cực kì trân quý.

Bất luận một khối nhỏ nào cũng đủ làm cho bọn hắn tranh đoạt điên cuồng, không tiếc phát động ra đại chiến chuẩn Chí Tôn!

Giờ phút này, Cố Trường Ca đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia.

Trên đầu của hắn, một ngụm Đại Đạo Bảo Bình kinh khủng, đang chìm nổi, ô quang rủ xuống tựa như thác nước, thay hắn chống đỡ uy áp bàng bạc nặng nề của thế giới kia.

Đồng thời có khí tức như lỗ đen truyền ra.

Giờ khắc này, tu vi Thần Vương cảnh đỉnh phong của hắn đã hoàn toàn triển lộ ra!
Chương 344 . Lão tổ Cố gia

Những cái hào quang lục sắc kia, giống như là có linh tính, biến thành thai nghén trong phiến tiên hồ này.

Nhưng hiện tại Đại Đạo Bảo Bình đang bị Cố Trường Ca thôn phệ điên cuồng.

Đến mức thế giới bên trong cơ thể hắn, cũng triển lộ ra ngoài, khí tức tiên đạo đang điên cuồng lao vào trong đó.

Khí tức thần thánh mênh mông cổ lão, hiển hiện ở bên trong thế giới, từng mảnh từng mảnh tòa thiên cung, đang hiển hiện ở phía trên.

Tựa như Nam Thiên môn trong thần thoại.

Tu vi của Cố Trường Ca, cũng tựa hồ là chịu đến kích thích, đang điên cuồng tăng lên.

Mặc dù những thứ Tiên Linh này nhìn rất thưa thớt, nhưng mỗi một sợi đều dị thường trân quý, ẩn chứa khí tức tiên đạo chính thống nhất.

Thần Vương cảnh đỉnh phong, đột phá!

Chuẩn Thánh!

Chuẩn Thánh sơ kỳ!

Trung kỳ!

....

"Ngươi nói ngươi là lão tổ của ta? Ngươi gọi là Cố Nam Sơn?"

Ngay tại lúc đó.

Bên dưới một gốc cổ thụ cao lớn, Cố Tiên Nhi – vừa giải quyết xong mấy tênTiên Cổ sinh linh, đôi mắt đẹp nghi ngờ nhìn chằm chằm lão giả đột nhiên hiện thân ở trước mặt.

Nói là lão giả, nhưng kỳ thực là lão nông.

Dáng người còng lưng, lôi tha lôi thôi, khuôn mặt đen nhánh, trên răng vàng còn dính lấy rau quả, ngay cả cái thanh dao phay kia đều đã rỉ sét, còn lũng vài cái lỗ.

Bộ dáng này, vứt ở trên đường bán đồ ăn, đoán chừng cũng không người nào nguyện ý mua.

Ngại bẩn.

Kết quả bất chợt xuất hiện từ hư không, còn tuyên bố là lão tổ của nàng, suýt chút nữa hù chết nàng.

Bởi vì Cố Tiên Nhi từ nhỏ đã tiếp xúc với sư tôn và mấy vị lão ngoan đồng kia, đối với loại cường giả lôi thôi lếch thếch này, vẫn còn có thể tiếp nhận được.

Chỉ bất quá nàng rất khó đem lão nông trước mặt coi là lão tổ của mình.

"Tiên Nhi, đây chính là lão tổ của các ngươi." Lúc này, bên trong hư không, thân ảnh của đại trưởng lão đi ra, khuôn mặt hòa ái cười nói.

"Sư tôn." Cố Tiên Nhi vội vàng hành lễ nói, đối với đại trưởng lão dốc lòng dạy bảo nàng, nàng vẫn rất tôn kính.

"Lần này nha đầu ngươi đã tin chưa?" Cố Nam Sơn móc móc lỗ tai, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

Nha đầu này, vừa rồi lần đầu tiên gặp hắn, vậy mà không phải tin tưởng hắn, còn lặng lẽ cầm tới một kiện cấm khí.

Tính cảnh giác này, để hắn rất hài lòng, nhưng cũng rất cảm khái và đau lòng.

Những năm gần đây, ngược lại là ủy khuất nha đầu này, không có che chở của gia tộc, ở bên ngoài nhất định phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Dù sao định mệnh của nàng sinh ra là để trở thành tiểu công chúa của Trường Sinh Cố gia, một thân một mình nhận được sủng ái, hào quang rực rỡ.

Thế nhưng lại bị Cố Trường Ca, đào đi đại đạo chi cốt thuộc về nàng, lưu lạc ở bên ngoài, chịu nhiều đau khổ.

Đi đến hôm một bước như ngày hôm nay, cũng không dễ dàng.

Cái này khiến nỗi lòng của Cố Nam Sơn phức tạp, áy náy với nàng.

Bản thân mình không đủ tư cách làm lão tổ a!

Nếu như không phải bị chôn vùi quá lâu, gần đây mới ra ngoài hít thở không khí, cũng còn không biết trong đám hậu bối của gia tộc lại có con sói con Cố Trường Ca này, làm ra sự việc đồng tộc tương tàn như thế.

Việc này để hắn rất phẫn nộ.

Bất quá về sau phát hiện Cố Trường Ca làm việc coi như có chút phân tấc, không có làm điều gì quá phận, mới khiến cho cục tức của hắn hơi tiêu tan.

Hiện tại người mà hắn áy náy nhất, kỳ thực chính là Cố Tiên Nhi - hậu bối này.

"Tiên Nhi, gặp qua lão tổ."

Gặp đại trưởng lão hiện thân, Cố Tiên Nhi lúc này, cũng tin tưởng thân phận của lão nông trước mặt, sau đó khéo léo nói.

"Thật là một cái tiểu nha đầu thông minh hiểu chuyện a."

Cố Nam Sơn gật đầu một cái, cười ha hả.

Càng nhìn càng ưa thích.

Thông minh lanh lợi, nhu thuận động lòng người.

Mặc dù là chí tôn niết bàn trẻ tuổi, tu vi lại không kém chút nào so với thế hệ cùng trang lứa.

Trên thân còn có ấn ký của vô số cường giả lưu lại.

Nha đầu này là người có được đại khí vận.

"Tiên Nhi a, ngươi yên tâm, hiện tại có lão tổ cho chỗ dựa, không có người có thể giết ngươi, kể cả Cố Trường Ca cũng không ngoại lệ. Mặc dù hắn là thiếu gia chủ, nhưng có lão tổ ta đây, hắn cũng không thể làm ra sóng gió gì."

Sau đó, Cố Nam Sơn mở miệng nói, cảm thấy mình làm lão tổ, nên giải quyết một chút phiền toái cho Cố Tiên Nhi.

Hắn sở dĩ sẽ đếnTiên Cổ đại lục, hoàn toàn cũng là bởi vì muốn làm chỗ dựa cho Cố Tiên Nhi, sợ nàng ở chỗ này bị Cố Trường Ca ám hại.

"Ài, lão tổ…"

"Lời của ngươi nói là thật sao?"

Cố Tiên Nhi nghe nói như thế, bỗng nhiên sững sờ, đôi mắt sáng chớp chớp, sau đó có chút ít mong đợi hỏi, “Cố Trường Ca cũng không thể sao?"

"Yên tâm đi. Có lão tổ tại đây, Cố Trường Ca hắn cũng không dám giết ngươi." Cố Nam Sơn bảo đảm nói.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Cố Tiên Nhi lúc này, bỗng nhiên cảm giác lão tổ này có vẻ không đáng tin cậy.

Bộ dáng khéo léo trên mặt cũng biến mất, tỏ ra rất thất vọng.

"Ừm?"

Lần này, Cố Nam Sơn ngược lại là ngây ngẩn cả người, "Lẽ nào Tiên Nhi ngươi dự định để lão tổ giúp ngươi giết Cố Trường Ca, chuyện này…"

Đang nói, hắn bắt đầu hơi lúng túng một chút.

Thân là lão tổ, ra tay hạ sát một cái hậu bối, nói thực hắn thật đúng là không làm được.

"Ai để lão tổ ngươi giết hắn?"

Cố Tiên Nhi nghe nói như thế, lại là có chút gấp, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nho nhỏ thần sắc chờ mong, nói, "Nếu không lão tổ ngươi giúp ta áp chế tu vi của Cố Trường Ca là được…"

"Tốt nhất áp chế đến cùng một cảnh giới với ta, không… hay là ép đến thấp hơn ta một cảnh giới đi…"

Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ.

Nếu như cùng một cảnh giới, nàng có thể vẫn đánh không lại Cố Trường Ca.

Tên kia mạnh đến mức không còn gì để nói.

Nhưng mà, khi nghe đến mấy câu này, cả người của Cố Nam Sơn cũng ngẩn ra, con mắt hơi trừng lớn.

Chuyện này là sao a?

Cố Tiên Nhi không phải là hận Cố Trường Ca đến thấu xương ư?

Tin tức mà hắn nhận được, lẽ nào đều sai?

Thấy vậy, đại trưởng lão ở một bên đối với chuyện này ngược lại là cười cười không nói, hiển nhiên sớm đã có dự liệu như vậy.

Dù sao tin tức bên trong Tiên Cổ đại lục, hắn vẫn luôn chú ý.

Ân oán giữa Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca, Cố Nam Sơn mà hiểu được mới là lạ a.
Chương 345 Dụng tâm lương khổ

Gió núi thổi vù vù, mây mù phun trào, lộ vẻ thanh u cao xa.

Cố Tiên Nhi thanh tú động lòng người đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao to, thanh lệ tuyệt luân, làn váy nhẹ nhàng lay động theo gió, bên trong con ngươi, có quang mang sáng óng ánh, lộ vẻ long lanh mà động lòng người.

"Nếu như lão tổ ngươi muốn giúp ta, vậy liền giúp ta áp chế tu vi của hắn! Áp chế hắn đến Phong Hầu cảnh là đủ!"

"Ta muốn quang minh chính đại đánh bại Cố Trường Ca."

Nàng lặp lại lời mà nàng nói với lão tổ lần nữa.

Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút thanh lãnh cao ngạo.

Đại trưởng lão ở một bên, sắc mặt có chút cổ quái.

Bình thường nha đầu này ngược lại là vô cùng ngoan, nhưng làm sao trong lời nói luôn có chút cảm giác giống với cái tính xấu bụng và da mặt dày của Cố Trường Ca.

Áp chế tu vi của Cố Trường Ca xuống thấp hơn nàng một cảnh giới, sau đó nàng mới quang minh chính đại đánh bại Cố Trường Ca?

Lời này cũng có thể thản nhiên nói ra được? Xem ra là học cái xấu của Cố Trường Ca.

Nếu như để Cố Trường Ca nghe được, nàng sợ sẽ bị hắn trị tội.

Đương nhiên, giờ khắc này nếu như Cố Trường Ca ở nơi này, thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nhịn được đánh Cố Tiên Nhi một trận.

Hảo hảo tu hành tăng lên cảnh giới không tốt sao? Cũng không có chuyện gì nhưng làm sao luôn thích đi gây hấn với hắn.

Xem ra nha đầu Cố Tiên Nhi này, vẫn chưa chừa.

"Áp chế tu vi… tại sao không trực tiếp giết hắn để báo thù?"

"Tiên Nhi a, nếu như tên hỗn đản Cố Trường Ca đó lấy chuyện gì ra uy hiếp ngươi, vậy thì ngươi cứ nói cho lão tổ, hắn càn rỡ nhưng cũng không dám càn rỡ ở trước mặt ta."

Nghe được những lời này của Cố Tiên Nhi thản nhiên như thế.

Cố Nam Sơn trầm mặc thật lâu, mới chịu mở miệng nói.

Hắn vẫn cho là, trong khoảng thời gian này Cố Tiên Nhi tu hành ở Đạo Thiên Tiên Cung, gặp phải Cố Trường Ca bức bách và tổn thương, rất e ngại hắn.

Cho nên Cố Tiên Nhi mới một phen nói ra những lời như thế.

Suy cho cùng… lời này quá vô lý!

Thấy tiểu nha đầu này biết điều, lanh lợi như thế, sao có thể bị Cố Trường Ca dọa sợ đến như vậy được?

Mối thù khoét xương, vậy mà không muốn báo thù chút nào.

Hắn có nghe lầm cái gì hay không?

"Lão tổ, ngươi suy nghĩ nhiều quá, trước khi đến ngươi cũng chưa hiểu rõ mọi chuyện a?"

Cố Tiên Nhi nghe vậy, hơi liếc mắt.

Hiện tại càng cảm thấy vị lão tổ này rất không đáng tin cậy.

Trong lòng của đại trưởng lão cũng thầm lắc đầu.

Mặc dù thực lực của vị Cố gia lão tổ này rất mạnh, nhưng đối mặt với Cố Trường Ca, đoán chừng cũng không có kết quả tốt gì.

Dù sao liền ngay cả tâm cảnh của hắn, cũng bị Cố Trường Ca chọc tức đến mức suýt nhảy dựng lên.

Lão nông răng vàng này, khi gặp được Cố Trường Ca, đoán chừng cũng sẽ rắp tâm muốn đập chết tên tử tôn bất hiếu đó.

"A, lẽ nào chuyện này còn có điều gì mà lão phu không biết sao?" Cố Nam Sơn hỏi.

Hắn nghi hoặc.

Theo biểu hiện của Cố Tiên Nhi, nàng hẳn cũng không ngốc, làm sao lại nói ra những lời này?

Lẽ nào một đám tử tôn bất hiếu đó của Cố gia, thực sự giấu diếm hắn điều gì ư?

"Lão tổ, ngươi cũng không biết được bí mật của mọi chuyện năm đó sao?" Cố Tiên Nhi hỏi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

"Ừm?" Lúc này Cố Nam Sơn cũng ngây ngẩn cả người.

"Hình như là có một chút…"

Bộ dáng chắc chắn như thế của Cố Tiên Nhi, làm hắn hoài nghi.

Loại chuyện khoét xương đồng tộc, tự mình hại mình này cũng không phải là chuyện mà gia phong của Cố gia có thể làm ra.

Cho nên khi biết được chuyện này khiến hắn rất phẫn nộ.

Trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại đến cảnh tượng lúc hắn đi ra từ trong tổ địa.

Ngoại trừ sắc mặt quái dị của không ít tộc nhân ra.

Những người khác cũng có vẻ rất bình thường.

Cố gia gia chủ hiện tại, phụ thân của Cố Trường Ca, đích thực là có chút thần sắc khó xử và áy náy đối với việc này.

Lúc ấy trong lòng Cố Nam Sơn chỉ có phẫn nộ, cũng không có hỏi kỹ càng, bây giờ bị Cố Tiên Nhi nhắc lại.

Hắn bỗng nhiên cũng có chút minh bạch.

Cố Trường Ca đào đi đại đạo chi cốt của Cố Tiên Nhi, hiển nhiên là có mục đích nào đó.

Những năm qua, Cố Trường Ca được xưng tụng là Chân Tiên chi tư, nhưng cũng không phải là nhờ vào khối đại đạo chi cốt kia của Cố Tiên Nhi.

"Thiên phú ẩn tang của Cố Trường Ca, tựa hồ là không gian thiên phú…"

"Mặc dù đại đạo chi cốt cường đại, nhưng so với không gian thiên phú, kỳ thực cũng không đến mức để hắn phải khoét xương."

Cố Nam Sơn híp mắt, bị Cố Tiên Nhi nhắc như thế, trong nháy mắt cũng cảm thấy sự việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Chỉ bất quá ở trước mặt Cố Tiên Nhi, hắn lão tổ này sao có thể làm ra bộ dạng “không hiểu chuyện gì” được?

Cho nên, hắn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nói, "Không nghĩ tới Tiên Nhi ngươi cũng phát hiện, lúc đầu ta còn không biết phải giải thích với ngươi như thế nào, nhưng hiện tại ngươi đã hiểu ra, vậy thì tốt rồi…"

Mặc dù đối với việc này hắn cũng rất mơ hồ, trong lòng mộng bức.

Nhưng vào thời điểm này, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn duy trì bộ dáng uy nghiêm của một lão tổ ở trước mặt Cố Tiên Nhi.

Cố Tiên Nhi nghe vậy, không khỏi lộ ra thần sắc “quả nhiên là như vây”.

Việc này hoàn toàn đúng như nàng nghĩ.

Trái lại nàng cũng không có hoài nghi Cố Nam Sơn.

"Thế thì vừa rồi vì sao lão tổ ngươi lại nói những lời đó?" Nàng nhíu mày lại nói.

Coi như chuyện này không có người tiết lộ chân tướng cho nàng, nàng cũng sẽ tự mình tìm hiểu.

Trừ chuyện đó ra, nàng còn muốn làm một chuyện khác, muốn đi vào trong một vị diện thế giới nào đó để tìm phụ mẫu và gia gia đang mất tích của nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom