-
Chương 3
Hắn cười nhạt nhẽo, rõ ràng không quan tâm đến lời ta.
Kết quả một nén nhang sau, trời quả nhiên đổ mưa.
Hắn cúi đầu trầm ngâm, không mấy để tâm.
"Ngươi thử nói vài chữ."
Ta trêu hắn:
"Ta sẽ tính xem khi nào có người đến cứu ngươi."
Hắn vẫn không tin, nói vài chữ tùy ý.
Ta tính toán một hồi.
"Hôm nay vào giờ Mùi, gặp nạn nhưng sẽ hóa lành."
Giờ Mùi, tức là một canh giờ sau.
Hắn lúc này mới cười cười nhìn ta, rõ ràng không tin.
"Không tin, vậy chúng ta cược một trận thế nào?"
"Cược gì?" Hắn nhíu mày hơi giãn, cuối cùng cũng có chút hứng thú.
"Nếu ta thắng, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lấy thân báo đáp thì sao?"
"Khụ khụ, cô nương cứ nói đùa."
"Ta không đùa, dung mạo ngươi rất hợp ý ta, nếu giờ chia tay thật là đáng tiếc."
Gương mặt tuấn tú của hắn không chút biến sắc, nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh thân lại không lừa được mắt ta.
"Vậy nếu cô nương thua thì sao?" Hắn hỏi.
"Thì hôm nay chúng ta gặp đại họa, sợ rằng phải làm đôi uyên ương bất hạnh."
Hắn lúc này mới thực sự nhìn ta: "Tại hạ là Mục Kích."
"Ta là Mạc Nhân."
Ta đã nhìn ra, hôm nay hắn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không thể hiện chút tài năng, hắn sao có thể đưa ta đi?
Dù hắn có nghi ngờ thân phận ta, so đo tính toán chỉ e sẽ cho ta ít bạc, coi như đền ơn cứu mạng là xong.
Thứ ta muốn không phải là chút bạc đó.
Ta muốn hắn làm rõ thân phận của ta, đưa ta về kinh thành, nhận lại thân sinh của ta.
Chỉ có vậy ta mới có một thân phận được người khác xem trọng.
Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, kẻ không có gì chỉ là bèo nổi giữa dòng, mặc cho sóng gió cuốn đi.
Chỉ có những người có gốc gác, thân phận, địa vị, tài năng, mới có thể trở thành người cầm cờ ngồi bên bàn cờ!
Thiên hạ, vận mệnh, chẳng qua là như vậy!
Đến giờ Mùi, quả nhiên ngoài động có động tĩnh.
"Ở đây! Ngay tại đây!"
Bên ngoài hang có người hét lên:
"Thật là quái lạ, mấy canh giờ trước đã tìm qua, sao khi đó không thấy cái hang này?"
Mục Kích rút d.a.o găm bên hông ra, nhìn ta một cái sâu thẳm, trước khi những người kia xông vào hang, hắn đã lao ra ngoài, giao chiến với họ.
Ta vừa trốn trong bóng tối thưởng thức dáng vẻ một địch mười của hắn, vừa vô tư trong lòng đếm ngược, ba, hai, một, đến rồi.
"Điện hạ, thuộc hạ đến muộn!"
Lúc này tiếng d.a.o kiếm va chạm không ngừng vang lên.
Ta sờ bụng đói cồn cào, nghĩ thầm tối nay thế nào cũng được một bữa đại tiệc.
Qua một khắc, tiếng động dần ngừng, cùng với việc đầu của tên thích khách cuối cùng bị chém xuống, ta không nhanh không chậm bước ra khỏi hang.
Tên tiểu tướng đang nói gì đó với Mục Kích chợt quay đầu nhìn ta, ánh mắt như tia sét.
Ta thầm than, đúng là dung mạo tốt, chính khí đầy mình, khí thế phi phàm, có tướng của một trung thần, nếu phò tá minh chủ, ắt sẽ lưu danh thiên cổ, cũng là lựa chọn tuyệt vời cho phu quân, chỉ tiếc là...
Tên tiểu tướng cầm kiếm chỉ vào ta, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Không đợi ta mở miệng, Mục Kích bên cạnh đã đè kiếm của hắn xuống: "Ngu Hoài, đừng vô lễ, chính vị cô nương này đã cứu ta."
Ta không để ý đến máu tươi đầy đất, tiến lên nói: "Ta đã thắng cược."
Nửa câu sau ta không nói, nhưng nháy mắt với hắn, nhắc nhở rằng, ngươi nên lấy thân báo đáp rồi.
Mục Kích bị ta chọc cười, có lẽ thực sự xác định ta không phải người bình thường, mời: "Ngươi có muốn theo ta về kinh không?"
Ta gật đầu: "Được thôi."
"Điện hạ?"
Ngu Hoài mặt đầy kinh ngạc, nhưng cũng không thể trái lời Mục Kích, nhìn ta như đang nhìn gián điệp.
Nửa ngày sau, Ngu Hoài vừa giải quyết những rắc rối còn lại, vừa ngăn cản ta và Mục Kích tiếp xúc, liên tục khuyên nhủ Mục Kích rằng thân phận của ta đáng nghi.
Thấy hắn có vẻ sẽ trở thành vật cản, ta đành phải ra tay trước.
Trong bữa tối, ta nhất quyết yêu cầu ngồi cùng bàn ăn với họ ở khách điếm, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Ngu Hoài, ta nói:
"Ngu công tử, ngươi là dưỡng tử* trong gia đình phải không?"
* Dưỡng tử là từ chỉ con trai nuôi trong gia đình. Đây là đứa con không phải do cha mẹ sinh ra, mà được nhận nuôi và nuôi dưỡng như con ruột.
Ánh mắt của Ngu Hoài càng cảnh giác hơn, không trả lời ta.
Ngược lại, Mục Kích hứng thú hỏi: "Sao vậy, điều này cũng biết được à?"
"Ừ." Ta gật đầu, nói một câu hai ý: "Điểm này của hắn giống ta, có duyên mỏng với thân sinh của mình."
Mục Kích nhìn ta ngày càng sâu sắc.
Ngu Hoài không nói một lời, nhưng nhìn ta như nhìn kẻ lừa đảo.
Ta nhìn hắn cứng rắn, tay dày đặc vết chai và vết thương, trong lòng thầm nghĩ thật đáng tiếc:
"Thực ra ta có thể thử, giúp ngươi tìm ra con ruột của nghĩa phụ, nghĩa mẫu ngươi."
Ngu Hoài hít thở một chút, cuối cùng cũng có phản ứng, bán tín bán nghi hỏi: "Thật chứ?"
"Đương nhiên." Ta đưa tay ra: "Ngươi có vật gì do nghĩa phụ, nghĩa mẫu ngươi tặng không?"
Hắn lập tức tháo ngọc bội bên hông xuống.
Ta cầm ngọc bội trong tay chơi đùa.
Ngọc bội này đã có niên đại, chất liệu thượng hạng, trên đó khắc chữ "Hoài", chữ và hoa văn đều tinh tế, có thể thấy người tặng rất yêu quý đứa con này.
Kết quả một nén nhang sau, trời quả nhiên đổ mưa.
Hắn cúi đầu trầm ngâm, không mấy để tâm.
"Ngươi thử nói vài chữ."
Ta trêu hắn:
"Ta sẽ tính xem khi nào có người đến cứu ngươi."
Hắn vẫn không tin, nói vài chữ tùy ý.
Ta tính toán một hồi.
"Hôm nay vào giờ Mùi, gặp nạn nhưng sẽ hóa lành."
Giờ Mùi, tức là một canh giờ sau.
Hắn lúc này mới cười cười nhìn ta, rõ ràng không tin.
"Không tin, vậy chúng ta cược một trận thế nào?"
"Cược gì?" Hắn nhíu mày hơi giãn, cuối cùng cũng có chút hứng thú.
"Nếu ta thắng, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lấy thân báo đáp thì sao?"
"Khụ khụ, cô nương cứ nói đùa."
"Ta không đùa, dung mạo ngươi rất hợp ý ta, nếu giờ chia tay thật là đáng tiếc."
Gương mặt tuấn tú của hắn không chút biến sắc, nhưng ánh sáng hồng nhạt quanh thân lại không lừa được mắt ta.
"Vậy nếu cô nương thua thì sao?" Hắn hỏi.
"Thì hôm nay chúng ta gặp đại họa, sợ rằng phải làm đôi uyên ương bất hạnh."
Hắn lúc này mới thực sự nhìn ta: "Tại hạ là Mục Kích."
"Ta là Mạc Nhân."
Ta đã nhìn ra, hôm nay hắn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu không thể hiện chút tài năng, hắn sao có thể đưa ta đi?
Dù hắn có nghi ngờ thân phận ta, so đo tính toán chỉ e sẽ cho ta ít bạc, coi như đền ơn cứu mạng là xong.
Thứ ta muốn không phải là chút bạc đó.
Ta muốn hắn làm rõ thân phận của ta, đưa ta về kinh thành, nhận lại thân sinh của ta.
Chỉ có vậy ta mới có một thân phận được người khác xem trọng.
Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, kẻ không có gì chỉ là bèo nổi giữa dòng, mặc cho sóng gió cuốn đi.
Chỉ có những người có gốc gác, thân phận, địa vị, tài năng, mới có thể trở thành người cầm cờ ngồi bên bàn cờ!
Thiên hạ, vận mệnh, chẳng qua là như vậy!
Đến giờ Mùi, quả nhiên ngoài động có động tĩnh.
"Ở đây! Ngay tại đây!"
Bên ngoài hang có người hét lên:
"Thật là quái lạ, mấy canh giờ trước đã tìm qua, sao khi đó không thấy cái hang này?"
Mục Kích rút d.a.o găm bên hông ra, nhìn ta một cái sâu thẳm, trước khi những người kia xông vào hang, hắn đã lao ra ngoài, giao chiến với họ.
Ta vừa trốn trong bóng tối thưởng thức dáng vẻ một địch mười của hắn, vừa vô tư trong lòng đếm ngược, ba, hai, một, đến rồi.
"Điện hạ, thuộc hạ đến muộn!"
Lúc này tiếng d.a.o kiếm va chạm không ngừng vang lên.
Ta sờ bụng đói cồn cào, nghĩ thầm tối nay thế nào cũng được một bữa đại tiệc.
Qua một khắc, tiếng động dần ngừng, cùng với việc đầu của tên thích khách cuối cùng bị chém xuống, ta không nhanh không chậm bước ra khỏi hang.
Tên tiểu tướng đang nói gì đó với Mục Kích chợt quay đầu nhìn ta, ánh mắt như tia sét.
Ta thầm than, đúng là dung mạo tốt, chính khí đầy mình, khí thế phi phàm, có tướng của một trung thần, nếu phò tá minh chủ, ắt sẽ lưu danh thiên cổ, cũng là lựa chọn tuyệt vời cho phu quân, chỉ tiếc là...
Tên tiểu tướng cầm kiếm chỉ vào ta, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Không đợi ta mở miệng, Mục Kích bên cạnh đã đè kiếm của hắn xuống: "Ngu Hoài, đừng vô lễ, chính vị cô nương này đã cứu ta."
Ta không để ý đến máu tươi đầy đất, tiến lên nói: "Ta đã thắng cược."
Nửa câu sau ta không nói, nhưng nháy mắt với hắn, nhắc nhở rằng, ngươi nên lấy thân báo đáp rồi.
Mục Kích bị ta chọc cười, có lẽ thực sự xác định ta không phải người bình thường, mời: "Ngươi có muốn theo ta về kinh không?"
Ta gật đầu: "Được thôi."
"Điện hạ?"
Ngu Hoài mặt đầy kinh ngạc, nhưng cũng không thể trái lời Mục Kích, nhìn ta như đang nhìn gián điệp.
Nửa ngày sau, Ngu Hoài vừa giải quyết những rắc rối còn lại, vừa ngăn cản ta và Mục Kích tiếp xúc, liên tục khuyên nhủ Mục Kích rằng thân phận của ta đáng nghi.
Thấy hắn có vẻ sẽ trở thành vật cản, ta đành phải ra tay trước.
Trong bữa tối, ta nhất quyết yêu cầu ngồi cùng bàn ăn với họ ở khách điếm, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Ngu Hoài, ta nói:
"Ngu công tử, ngươi là dưỡng tử* trong gia đình phải không?"
* Dưỡng tử là từ chỉ con trai nuôi trong gia đình. Đây là đứa con không phải do cha mẹ sinh ra, mà được nhận nuôi và nuôi dưỡng như con ruột.
Ánh mắt của Ngu Hoài càng cảnh giác hơn, không trả lời ta.
Ngược lại, Mục Kích hứng thú hỏi: "Sao vậy, điều này cũng biết được à?"
"Ừ." Ta gật đầu, nói một câu hai ý: "Điểm này của hắn giống ta, có duyên mỏng với thân sinh của mình."
Mục Kích nhìn ta ngày càng sâu sắc.
Ngu Hoài không nói một lời, nhưng nhìn ta như nhìn kẻ lừa đảo.
Ta nhìn hắn cứng rắn, tay dày đặc vết chai và vết thương, trong lòng thầm nghĩ thật đáng tiếc:
"Thực ra ta có thể thử, giúp ngươi tìm ra con ruột của nghĩa phụ, nghĩa mẫu ngươi."
Ngu Hoài hít thở một chút, cuối cùng cũng có phản ứng, bán tín bán nghi hỏi: "Thật chứ?"
"Đương nhiên." Ta đưa tay ra: "Ngươi có vật gì do nghĩa phụ, nghĩa mẫu ngươi tặng không?"
Hắn lập tức tháo ngọc bội bên hông xuống.
Ta cầm ngọc bội trong tay chơi đùa.
Ngọc bội này đã có niên đại, chất liệu thượng hạng, trên đó khắc chữ "Hoài", chữ và hoa văn đều tinh tế, có thể thấy người tặng rất yêu quý đứa con này.