-
Chương 8
Cuộc hôn nhân của ta trở thành một câu chuyện đẹp ở kinh thành.
Mọi người đều nói rằng ta cùng hắn về kinh chung đường, chính là do duyên phận, hôn nhân trời định, diệu kỳ không thể tả.
Bởi vì ta gả cho hoàng tử, của hồi môn rất phong phú.
Mặc dù Mục Kích không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, vẫn có một số người ủng hộ, không hề nghèo nàn như lời đồn.
Đêm tân hôn, ta cùng hắn vượt qua biển đỏ, thân thể khỏe mạnh của hắn khiến ta rất hài lòng.
Sau đại hôn, ta và hắn càng thân thiết hơn.
Vài ngày sau, hắn đưa ta lên mái nhà, hai người bày tỏ tâm tình.
Ta ngước nhìn sao trời, nói với hắn:
"Phu quân, ba ngày nữa sẽ có nhật thực."
Mục Kích lập tức gạt bỏ tình cảm cá nhân:
"Thật sao?" Hắn dường như không tin.
"Chúng ta là phu thê, ta sao có thể lừa chàng." Ta nhìn hắn, "Cơ hội hiếm có."
Mục Kích nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên, nắm chặt tay ta:
"Có thê tử như nàng, ta còn mong gì hơn!"
Ba ngày sau, trong cung xảy ra một chuyện lớn.
Mẫu phi của nhị hoàng tử, Thục phi, phạt quỳ tiểu thư nhà Trương Tể tướng, Trương Tần, dẫn đến một xác hai mạng.
Vừa lúc đó, nhật thực xảy ra.
Cung đình chấn động, hoàng thượng nổi giận.
Thục phi bị đưa vào lãnh cung. Nhị hoàng tử cũng bị liên lụy.
Mục Kích dù đã tính toán, nhưng chỉ được giao công việc xây dựng, trong khi tứ hoàng tử Mục Sơ lại được trọng dụng.
Vì thế, tâm trạng hắn không tốt trong nhiều ngày.
Ta mời hắn ra ngoài dạo chơi, tình cờ gặp mấy vị tài tử:
"Mấy vị tài tử này, năm nay nhất định sẽ đỗ cao."
Mục Kích không hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn vui vẻ tiến lên kết giao với họ.
Khi trở về, ta tình cờ nhắc đến:
"Thiếu tướng Ngu Hoài, sao lâu rồi không nghe điện hạ nhắc đến?"
"Nàng không thích hắn, nên ta tự nhiên phải xa cách. Hắn dường như đã đi biên cương."
Ta cúi đầu cười nhạt, không nhắc đến người này trước mặt hắn nữa, càng không nói rằng ta đã gửi thư cho Ngu Hoài, người bị đuổi khỏi nhà.
Cứ như vậy, ta gợi ý hắn nên kết giao với ai.
Ban đầu hắn chỉ bán tín bán nghi, sau đó những người ta đề cập thực sự đỗ cao, hắn có ơn tri ngộ với họ, giao tình rất tốt.
Sau nhiều lần điều tra, hắn xác định ta có con mắt tinh tường, càng yên tâm nghe lời ta.
Nhưng nửa năm trôi qua, hắn vẫn bị chèn ép trong triều, đệ đệ mà hắn không để ý đến trước đây, giờ đã vượt qua hắn.
Những ngày này, hắn luôn bực tức, trút giận lên nhiều người, chỉ khi đối diện với ta mới có thể kiềm chế một chút, mỉm cười.
Biết rằng hắn không thuận lợi trong triều, có những lời ta không cần giấu diếm nữa.
Một ngày, ta vào thư phòng của hắn, cho hạ nhân lui ra rồi nói:
"Có những lời chỉ ta mới có thể nói với điện hạ."
"Chuyện gì?"
"Điện hạ chưa nhận ra ý của hoàng thượng sao?"
"Cái gì?"
Ta nhúng ngón tay vào nước trà bên cạnh, viết lên bàn mấy chữ.
"Mục Hạo, Mục Kích, Mục Sơ" đây là tên của nhị, tam và tứ hoàng tử.
Mục Kích mím môi thành một đường thẳng, ta trực tiếp nói ra điều hắn sợ hãi nhất trong lòng.
"Hạo, như mặt trời giữa trưa."
"Sơ, ngày đầu tháng, buổi sáng, mang ý nghĩa tràn đầy sức sống."
"Tên của nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều mang ý nghĩa tốt đẹp."
"Còn điện hạ..."
Mục Kích, "Kích" là vũ khí, từ khi hoàng thượng đặt tên cho hắn, đã định sẵn hắn là lưỡi d.a.o của các hoàng tử khác.
Vị hoàng đế kia, từ đầu đến cuối, chưa từng có ý định để Mục Kích trở thành thái tử.
Hắn nén giận, ta biết nếu không phải người nói là ta, có lẽ hắn đã sớm lôi ra ngoài đánh đòn rồi.
"Phu quân đừng giận, giận quá hại thân."
Thấy ta bình tĩnh, Mục Kích biết ta chắc chắn đã có kế hoạch gì đó: "Phu nhân có kế sách gì?"
Ta tiến gần hắn, dùng giọng chỉ hai người chúng ta nghe thấy nói:
"Lần trước ta vào cung, có dịp diện kiến thánh nhan, thấy rằng mạng số của đương kim hoàng đế không còn dài."
Hắn bật dậy, suýt làm đổ tách trà bên cạnh.
Chuyện này trọng đại, Mục Kích dĩ nhiên không chỉ tin lời ta.
Hắn có tai mắt trong cung, có phương hướng rồi, nên không lâu sau liền tìm ra manh mối.
Hôm đó, hắn vội vàng về nhà, cùng ta bàn đối sách:
"Phu quân thời trẻ từng trấn thủ biên cương, chắc hẳn có chút quan hệ."
Ta viết hai chữ: "Phong địa."
Vài tháng sau, biên cương có loạn, Mục Kích xin đi dẹp loạn, hoàng đế cảm thán đứa con này trung hiếu, liền chia đất đó cho Mục Kích làm phong địa*, phong làm Cẩn Vương.
*Phong địa: là từ chỉ lãnh địa hoặc đất phong. Đây là vùng đất mà vua chúa hoặc chính quyền phong kiến ban tặng cho một quan lại hoặc quý tộc để cai quản và thu thuế. Người nhận đất phong sẽ có quyền quản lý và thu lợi từ vùng đất đó, nhưng cũng phải đảm bảo bảo vệ và duy trì trật tự trong lãnh địa của mình.
Đợi khi chiến loạn yên bình, gia quyến cùng đi.
Mọi người đều nói rằng ta cùng hắn về kinh chung đường, chính là do duyên phận, hôn nhân trời định, diệu kỳ không thể tả.
Bởi vì ta gả cho hoàng tử, của hồi môn rất phong phú.
Mặc dù Mục Kích không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, vẫn có một số người ủng hộ, không hề nghèo nàn như lời đồn.
Đêm tân hôn, ta cùng hắn vượt qua biển đỏ, thân thể khỏe mạnh của hắn khiến ta rất hài lòng.
Sau đại hôn, ta và hắn càng thân thiết hơn.
Vài ngày sau, hắn đưa ta lên mái nhà, hai người bày tỏ tâm tình.
Ta ngước nhìn sao trời, nói với hắn:
"Phu quân, ba ngày nữa sẽ có nhật thực."
Mục Kích lập tức gạt bỏ tình cảm cá nhân:
"Thật sao?" Hắn dường như không tin.
"Chúng ta là phu thê, ta sao có thể lừa chàng." Ta nhìn hắn, "Cơ hội hiếm có."
Mục Kích nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên, nắm chặt tay ta:
"Có thê tử như nàng, ta còn mong gì hơn!"
Ba ngày sau, trong cung xảy ra một chuyện lớn.
Mẫu phi của nhị hoàng tử, Thục phi, phạt quỳ tiểu thư nhà Trương Tể tướng, Trương Tần, dẫn đến một xác hai mạng.
Vừa lúc đó, nhật thực xảy ra.
Cung đình chấn động, hoàng thượng nổi giận.
Thục phi bị đưa vào lãnh cung. Nhị hoàng tử cũng bị liên lụy.
Mục Kích dù đã tính toán, nhưng chỉ được giao công việc xây dựng, trong khi tứ hoàng tử Mục Sơ lại được trọng dụng.
Vì thế, tâm trạng hắn không tốt trong nhiều ngày.
Ta mời hắn ra ngoài dạo chơi, tình cờ gặp mấy vị tài tử:
"Mấy vị tài tử này, năm nay nhất định sẽ đỗ cao."
Mục Kích không hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn vui vẻ tiến lên kết giao với họ.
Khi trở về, ta tình cờ nhắc đến:
"Thiếu tướng Ngu Hoài, sao lâu rồi không nghe điện hạ nhắc đến?"
"Nàng không thích hắn, nên ta tự nhiên phải xa cách. Hắn dường như đã đi biên cương."
Ta cúi đầu cười nhạt, không nhắc đến người này trước mặt hắn nữa, càng không nói rằng ta đã gửi thư cho Ngu Hoài, người bị đuổi khỏi nhà.
Cứ như vậy, ta gợi ý hắn nên kết giao với ai.
Ban đầu hắn chỉ bán tín bán nghi, sau đó những người ta đề cập thực sự đỗ cao, hắn có ơn tri ngộ với họ, giao tình rất tốt.
Sau nhiều lần điều tra, hắn xác định ta có con mắt tinh tường, càng yên tâm nghe lời ta.
Nhưng nửa năm trôi qua, hắn vẫn bị chèn ép trong triều, đệ đệ mà hắn không để ý đến trước đây, giờ đã vượt qua hắn.
Những ngày này, hắn luôn bực tức, trút giận lên nhiều người, chỉ khi đối diện với ta mới có thể kiềm chế một chút, mỉm cười.
Biết rằng hắn không thuận lợi trong triều, có những lời ta không cần giấu diếm nữa.
Một ngày, ta vào thư phòng của hắn, cho hạ nhân lui ra rồi nói:
"Có những lời chỉ ta mới có thể nói với điện hạ."
"Chuyện gì?"
"Điện hạ chưa nhận ra ý của hoàng thượng sao?"
"Cái gì?"
Ta nhúng ngón tay vào nước trà bên cạnh, viết lên bàn mấy chữ.
"Mục Hạo, Mục Kích, Mục Sơ" đây là tên của nhị, tam và tứ hoàng tử.
Mục Kích mím môi thành một đường thẳng, ta trực tiếp nói ra điều hắn sợ hãi nhất trong lòng.
"Hạo, như mặt trời giữa trưa."
"Sơ, ngày đầu tháng, buổi sáng, mang ý nghĩa tràn đầy sức sống."
"Tên của nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều mang ý nghĩa tốt đẹp."
"Còn điện hạ..."
Mục Kích, "Kích" là vũ khí, từ khi hoàng thượng đặt tên cho hắn, đã định sẵn hắn là lưỡi d.a.o của các hoàng tử khác.
Vị hoàng đế kia, từ đầu đến cuối, chưa từng có ý định để Mục Kích trở thành thái tử.
Hắn nén giận, ta biết nếu không phải người nói là ta, có lẽ hắn đã sớm lôi ra ngoài đánh đòn rồi.
"Phu quân đừng giận, giận quá hại thân."
Thấy ta bình tĩnh, Mục Kích biết ta chắc chắn đã có kế hoạch gì đó: "Phu nhân có kế sách gì?"
Ta tiến gần hắn, dùng giọng chỉ hai người chúng ta nghe thấy nói:
"Lần trước ta vào cung, có dịp diện kiến thánh nhan, thấy rằng mạng số của đương kim hoàng đế không còn dài."
Hắn bật dậy, suýt làm đổ tách trà bên cạnh.
Chuyện này trọng đại, Mục Kích dĩ nhiên không chỉ tin lời ta.
Hắn có tai mắt trong cung, có phương hướng rồi, nên không lâu sau liền tìm ra manh mối.
Hôm đó, hắn vội vàng về nhà, cùng ta bàn đối sách:
"Phu quân thời trẻ từng trấn thủ biên cương, chắc hẳn có chút quan hệ."
Ta viết hai chữ: "Phong địa."
Vài tháng sau, biên cương có loạn, Mục Kích xin đi dẹp loạn, hoàng đế cảm thán đứa con này trung hiếu, liền chia đất đó cho Mục Kích làm phong địa*, phong làm Cẩn Vương.
*Phong địa: là từ chỉ lãnh địa hoặc đất phong. Đây là vùng đất mà vua chúa hoặc chính quyền phong kiến ban tặng cho một quan lại hoặc quý tộc để cai quản và thu thuế. Người nhận đất phong sẽ có quyền quản lý và thu lợi từ vùng đất đó, nhưng cũng phải đảm bảo bảo vệ và duy trì trật tự trong lãnh địa của mình.
Đợi khi chiến loạn yên bình, gia quyến cùng đi.
Bình luận facebook