Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Vào lúc chính ngọ mặt trời lên cao, Ninh Thái Nhi bị ánh sáng rọi từ ngoài cửa sổ vào làm cho lóa mắt đến bừng tỉnh, tuy rằng cái trán nóng ran đã hạ nhiệt, nhưng giữa hai chân lại đau giống như đã bị cọc gỗ to dài chọc xuyên qua.
Nàng vén chăn lên xem, phát hiện toàn thân lại đang trần trụi, vừa ngồi dậy, giữa hai cánh hoa sưng đỏ chảy ra chất lỏng màu trắng đục có mùi xạ hương.
Ninh Thái Nhi tuy là thiếu nữ khuê các, nhưng đọc nhiều sách vở, vẫn biết một ít về nam nữ hoan ái, lập tức hiểu được rằng mình đã bị làm nhục, hơn nữa kẻ làm là ai cũng không biết.
Nếu là thiếu nữ bình thường ắt sẽ kêu cha gọi mẹ, sau đó nhảy sông tự sát. Còn nàng thì sau khi đầu óc choáng váng, vẫn cố tự trấn an tâm trí đang rối loạn của mình.
Ninh Thái Nhi tùy tiện sắp xếp lại hành lí, vội vã bước ra khỏi cửa lớn của Lan Nhược tự. Tấm bảng tên nghiêng ngả phát ra tiếng kẽo kẹt, tựa như đang cười nhạo tình cảnh quẫn bách của nàng, nàng nhìn tòa tháp cổ lạnh lẽo này, nghĩ rằng sẽ không bao giờ đặt chân vào đây nữa.
Đường lên kinh thành phải đi ngang qua trấn Ô Cốc, ông lão bán tranh trông thấy Ninh Thái Nhi thì hai mắt sáng lên, muốn nàng ở lại mấy ngày vẽ tranh cho cửa hàng của lão, nếu không có chỗ ở thì có thể trú lại nhà lão.
Ninh Thái Nhi từ chối, nói:
"Ta phải vào kinh ứng thí, thật sự không thể ở lâu, hơn nữa ba ngày qua ta đều trú lại Lan Nhược tự, không dám làm phiền lão tiên sinh."
Ông lão bán tranh kinh ngạc há hốc mồm, hỏi:
"Cậu vẫn ở tại Lan Nhược tự, suốt ba ngày lại không có chuyện gì à?"
Ninh Thái Nhi gật đầu nói phải, ngạc nhiên hỏi lão sao lại giật mình như vậy.
Ông lão bán tranh kéo Ninh Thái Nhi vào góc tường, nhỏ giọng bảo:
"Lan Nhược tự này đã mấy trăm năm, thậm chí là một ngàn năm hơn không ai dám ở lại, nghe đồn có một đám ma quỷ chiếm cứ trong đấy, phàm là kẻ đi vào Lan Nhược tự, chưa từng có ngoại lệ, đều bị hút cạn tinh khí, chết bất đắc kỳ tử."
Chẳng trách nàng luôn bị người ta quở là yểu mệnh, hóa ra nguyên do là ở đây, vậy tại sao không ai kể cho nàng nghe chuyện này.
Ông lão bán tranh như đoán được nghi ngờ của nàng, bèn giải thích rằng:
"Đám ma quỷ này vô cùng lợi hại, cứ cách một khoảng thời gian là hút tinh khí của con người, trên trấn không ai dám vào Lan Nhược tự, thế nhưng người từ nơi khác đến không biết xông vào đó, bọn ta sợ quỷ quái làm hại người trong trấn, nên không nói cho người bên ngoài nghe sự thật. Cậu ở trong đấy ba ngày mà lông tóc không mảy may tổn hại, cũng xem như là may mắn của tổ tiên tích đức để lại rồi."
Ninh Thái Nhi nhớ lại ba ngày tá túc ở Lan Nhược tự, ngoài trừ cặp nam nữ mặc áo bào vàng nhạt đến quyến rũ nàng, cũng không có điểm nào khiến nàng cảm thấy kỳ quái. Về phần vị Thiên Quyết công tử lúc thì cao khiết lạnh lùng, khi thì quyến rũ mị hoặc kia, dung mạo thoát tục tuyệt sẽ không khiến người ta liên tưởng tới quỷ quái được.
Mặc kệ việc này là thật hay giả, nàng nhanh chóng lên đường rời đi, nếu không sẽ lại phải đi đường ban đêm.
Ninh Thái Nhi cáo từ với ông lão bán tranh, khi quay người lại đâm sầm vào một lòng ngực rộng lớn, vừa ngẩng đầu lên đã gặp khuôn mặt tuấn tú đang cười cực kỳ ngả ngớn.
"A, ngươi còn sống à, đã ba ngày ba đêm, xem ra vụ làm ăn này không thành rồi."
Ninh Thái Nhi giận dữ không thôi, đạo trưởng này tốt xấu gì cũng là người xuất gia, không nhắc nhở cho nàng chuyện kỳ dị ở Lan Nhược tự thì thôi, còn trong lòng luôn muốn nàng chết xuống suối vàng, nàng liền không nói không rằng lách qua hắn, mới đi vài bước lại bị kéo về.
"Sao hôm nay lại đi đứng giống con cua thế kia, cứ nghiêng trái ngả phải. Lá bùa lần trước của ta dùng ra sao rồi, ta đã bán lỗ vốn cho ngươi đấy."
Ninh Thái Nhi nghe vậy liền liên tưởng tới chuyện đêm qua, không khỏi ôm một bụng lửa giận, định đem lá bùa dán vào mặt tên đạo sĩ giả này, sau khi xốc lên giỏ trúc lại tái nhợt mặt.
Lá bùa dường như là khi bị đẩy xuống hồ cũng bị rơi xuống theo, có điều việc khiến nàng tuyệt vọng nhất là, nàng đã bỏ quên văn điệp tú tài của ca ca ở Lan Nhược tự. Nếu là không đi lấy về, có lỗi với ca ca thì không nói, lại còn uổng phí hành trình mấy tháng nay của nàng.
Hề Phong quan sát vẻ mặt của Ninh Thái Nhi, hỏi:
"Thế nào, gặp ma ban ngày à? Chớ quên bần đạo pháp lực vô biên, nếu có khó khăn thì chỉ cần bỏ chút ngân lượng liền có thể giải quyết thôi."
Tính tình của vị đạo trưởng này thật không đáng tin, có điều nàng chỉ đành phải tạm tin tưởng một lần.
Diendanlelequydon-Ngọc~Giao
Ninh Thái Nhi nghiêm túc xin:
"Phong đạo trưởng, ta muốn mua thêm một lá bùa nữa."
Hề Phong cười bảo:
"Ngươi lại muốn trở về Lan Nhược tự sao?"
"Ta có thứ quan trọng bỏ quên ở đó..."
Hề Phong không nói thêm lời thứ hai, lấy ra một lá bùa từ trong lòng đưa cho cho nàng, đoạn phiêu dật như gió quay người rời đi:
"Lá này xem như miễn phí cho ngươi cũng được, nếu ngươi chết ở Lan Nhược tự, vụ làm ăn đưa xác về quê nhà này sẽ không bị lỡ mất nữa."
Ninh Thái Nhi cầm lá bùa còn nhỏ hơn ngón tay út của nàng, thật chẳng biết có nên cảm kích hắn hay không.
Nàng vén chăn lên xem, phát hiện toàn thân lại đang trần trụi, vừa ngồi dậy, giữa hai cánh hoa sưng đỏ chảy ra chất lỏng màu trắng đục có mùi xạ hương.
Ninh Thái Nhi tuy là thiếu nữ khuê các, nhưng đọc nhiều sách vở, vẫn biết một ít về nam nữ hoan ái, lập tức hiểu được rằng mình đã bị làm nhục, hơn nữa kẻ làm là ai cũng không biết.
Nếu là thiếu nữ bình thường ắt sẽ kêu cha gọi mẹ, sau đó nhảy sông tự sát. Còn nàng thì sau khi đầu óc choáng váng, vẫn cố tự trấn an tâm trí đang rối loạn của mình.
Ninh Thái Nhi tùy tiện sắp xếp lại hành lí, vội vã bước ra khỏi cửa lớn của Lan Nhược tự. Tấm bảng tên nghiêng ngả phát ra tiếng kẽo kẹt, tựa như đang cười nhạo tình cảnh quẫn bách của nàng, nàng nhìn tòa tháp cổ lạnh lẽo này, nghĩ rằng sẽ không bao giờ đặt chân vào đây nữa.
Đường lên kinh thành phải đi ngang qua trấn Ô Cốc, ông lão bán tranh trông thấy Ninh Thái Nhi thì hai mắt sáng lên, muốn nàng ở lại mấy ngày vẽ tranh cho cửa hàng của lão, nếu không có chỗ ở thì có thể trú lại nhà lão.
Ninh Thái Nhi từ chối, nói:
"Ta phải vào kinh ứng thí, thật sự không thể ở lâu, hơn nữa ba ngày qua ta đều trú lại Lan Nhược tự, không dám làm phiền lão tiên sinh."
Ông lão bán tranh kinh ngạc há hốc mồm, hỏi:
"Cậu vẫn ở tại Lan Nhược tự, suốt ba ngày lại không có chuyện gì à?"
Ninh Thái Nhi gật đầu nói phải, ngạc nhiên hỏi lão sao lại giật mình như vậy.
Ông lão bán tranh kéo Ninh Thái Nhi vào góc tường, nhỏ giọng bảo:
"Lan Nhược tự này đã mấy trăm năm, thậm chí là một ngàn năm hơn không ai dám ở lại, nghe đồn có một đám ma quỷ chiếm cứ trong đấy, phàm là kẻ đi vào Lan Nhược tự, chưa từng có ngoại lệ, đều bị hút cạn tinh khí, chết bất đắc kỳ tử."
Chẳng trách nàng luôn bị người ta quở là yểu mệnh, hóa ra nguyên do là ở đây, vậy tại sao không ai kể cho nàng nghe chuyện này.
Ông lão bán tranh như đoán được nghi ngờ của nàng, bèn giải thích rằng:
"Đám ma quỷ này vô cùng lợi hại, cứ cách một khoảng thời gian là hút tinh khí của con người, trên trấn không ai dám vào Lan Nhược tự, thế nhưng người từ nơi khác đến không biết xông vào đó, bọn ta sợ quỷ quái làm hại người trong trấn, nên không nói cho người bên ngoài nghe sự thật. Cậu ở trong đấy ba ngày mà lông tóc không mảy may tổn hại, cũng xem như là may mắn của tổ tiên tích đức để lại rồi."
Ninh Thái Nhi nhớ lại ba ngày tá túc ở Lan Nhược tự, ngoài trừ cặp nam nữ mặc áo bào vàng nhạt đến quyến rũ nàng, cũng không có điểm nào khiến nàng cảm thấy kỳ quái. Về phần vị Thiên Quyết công tử lúc thì cao khiết lạnh lùng, khi thì quyến rũ mị hoặc kia, dung mạo thoát tục tuyệt sẽ không khiến người ta liên tưởng tới quỷ quái được.
Mặc kệ việc này là thật hay giả, nàng nhanh chóng lên đường rời đi, nếu không sẽ lại phải đi đường ban đêm.
Ninh Thái Nhi cáo từ với ông lão bán tranh, khi quay người lại đâm sầm vào một lòng ngực rộng lớn, vừa ngẩng đầu lên đã gặp khuôn mặt tuấn tú đang cười cực kỳ ngả ngớn.
"A, ngươi còn sống à, đã ba ngày ba đêm, xem ra vụ làm ăn này không thành rồi."
Ninh Thái Nhi giận dữ không thôi, đạo trưởng này tốt xấu gì cũng là người xuất gia, không nhắc nhở cho nàng chuyện kỳ dị ở Lan Nhược tự thì thôi, còn trong lòng luôn muốn nàng chết xuống suối vàng, nàng liền không nói không rằng lách qua hắn, mới đi vài bước lại bị kéo về.
"Sao hôm nay lại đi đứng giống con cua thế kia, cứ nghiêng trái ngả phải. Lá bùa lần trước của ta dùng ra sao rồi, ta đã bán lỗ vốn cho ngươi đấy."
Ninh Thái Nhi nghe vậy liền liên tưởng tới chuyện đêm qua, không khỏi ôm một bụng lửa giận, định đem lá bùa dán vào mặt tên đạo sĩ giả này, sau khi xốc lên giỏ trúc lại tái nhợt mặt.
Lá bùa dường như là khi bị đẩy xuống hồ cũng bị rơi xuống theo, có điều việc khiến nàng tuyệt vọng nhất là, nàng đã bỏ quên văn điệp tú tài của ca ca ở Lan Nhược tự. Nếu là không đi lấy về, có lỗi với ca ca thì không nói, lại còn uổng phí hành trình mấy tháng nay của nàng.
Hề Phong quan sát vẻ mặt của Ninh Thái Nhi, hỏi:
"Thế nào, gặp ma ban ngày à? Chớ quên bần đạo pháp lực vô biên, nếu có khó khăn thì chỉ cần bỏ chút ngân lượng liền có thể giải quyết thôi."
Tính tình của vị đạo trưởng này thật không đáng tin, có điều nàng chỉ đành phải tạm tin tưởng một lần.
Diendanlelequydon-Ngọc~Giao
Ninh Thái Nhi nghiêm túc xin:
"Phong đạo trưởng, ta muốn mua thêm một lá bùa nữa."
Hề Phong cười bảo:
"Ngươi lại muốn trở về Lan Nhược tự sao?"
"Ta có thứ quan trọng bỏ quên ở đó..."
Hề Phong không nói thêm lời thứ hai, lấy ra một lá bùa từ trong lòng đưa cho cho nàng, đoạn phiêu dật như gió quay người rời đi:
"Lá này xem như miễn phí cho ngươi cũng được, nếu ngươi chết ở Lan Nhược tự, vụ làm ăn đưa xác về quê nhà này sẽ không bị lỡ mất nữa."
Ninh Thái Nhi cầm lá bùa còn nhỏ hơn ngón tay út của nàng, thật chẳng biết có nên cảm kích hắn hay không.
Bình luận facebook