Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Editor: Vivi
Trong thời gian ngắn, thuật độn thổ có thể đi được ngàn dặm, Ninh Thải Nhi theo Hề Phong đi trong lòng đất, sau nửa canh giờ, ánh sáng chói chang hiện ra khiến mắt nàng cảm thấy đau, bên tai tràn tràn những âm thanh ầm ĩ.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người, người xung quanh không hề có phản ứng lqd gì, giống như không nhìn thấy, có thể thấy được sự kỳ diệu của thuật độn thổ.
Hề Phong lấm lét nhìn trái nhìn phải: "Lạc Dương là kinh đô ngàn năm, thành của hoa Mẫu Đơn, từ xưa đã là đất của người dùng binh, hôm nay vừa nhìn đã thấy danh bất hư truyền."
Ninh Thải Nhi nghe giọng nói của hắn, phát hiện tay hắn vẫn còn đặt trên thắt lưng nàng, vội vàng tránh ra lại bất ngờ bị hắn kéo lại.
Hề Phong cư xử với nàng giống như huynh đệ, cánh tay khoác lên vai nàng, nói thầm bên tai nàng: "Bần đạo đổi ý rồi, ngày thường ở quê hương, hang ổ, lqd Kinh Thành mới là nơi kiếm được nhiều tiền. Ôi chao, ai, ôi, sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?"
Ninh Thải Nhi hất tay hắn ra, giọng nói cứng rắn: "Chúc Phong đạo trưởng buôn bán hưng thịnh, tiền tài như nước."
Hề Phong ngửa đầu cười nói: "Tất nhiên rồi."
Ninh Thải Nhi nói xong liền từ biệt, lập tức đi về phía trước, bỗng ngửi thấy mùi hành thơm của bán bao hấp, thấy chợt nghe một cỗ dầu hành hương, liền thấy trên lqd bếp lò, có một nồi thức ăn vừa giống sủi cảo vừa giống bánh rán.
Người bán hàng rong đứng cạnh thấy nàng đang nhìn, cũng biết là người từ nơi xa tới, cười híp mắt: "Tiểu huynh đệ, đây là thức ăn ở Lạc Dương, lqd tên là bánh bao hấp, muốn mua mấy cái nếm thử không, một cái bảy văn tiền."
Ninh Thải Nhi nghe xong cũng thấy không đắt, liền lấy ngân lượng ra từ giỏ trúc đưa cho hắn, ai ngờ lục đi lục lại mấy lần cũng không lục được đồng nào.
Hề Phong tung một gói vải to bụi bặm lên, tung lên lại rơi xuống, nói với giọng xem thường: "Tìm cái gì đấy, là cái này à?"
Ninh Thải Nhi vọt tới, kích động cướp lại: "Ngươi làm gì thế, sao lại lấy ngân lượng của ta, trả lại ta nhanh!"
Hề Phong giấu túi tiền ra sau lưng, nói hiên ngang lẫm liệt: "Ta nghĩ là chỉ đi một ngày, hiển nhiên là không nhét nhiều ngân lượng trong người, tiền của ngươi chỉ có thể đưa hết cho ta."
Ninh Thải Nhi muốn cướp lại, thở phì phò, miệng cong lên, không cam lòng, nghiêng mắt nhìn dầu bánh bao hấp trong nồi, đôi mắt như muốn bay ra ngoài.
Hề phong chỉ chỉ ngực nàng: "Ngực ngươi không phải đang giấu hai cái bánh màn thầu à?"
Khi độn thổi, hắn kéo Ninh Thải Nhi đi cùng, vô ý chạm vào ngực của nàng, lqd cảm thấy mềm mại như bông, không nhịn được véo mấy cái. Chỉ là trong lòng đất, cảm giác hơi rối loạn nên Ninh Thải Nhi không phát hiện ra.
Mặt Ninh Thải Nhi đỏ như mông khỉ một, cố nhịn không quay lại vả vào mặt hắn hai cái bạt tai.
Hề Phong móc hai lượng từ trong túi tiền, nhét vào tay nàng: "Thấy ngươi đói bụng đến mức mặt đỏ rần, cho ngươi chút tiền tiêu vặt nè."
Ninh Thải Nhi thở phì phò suy nghĩ, trong thời gian này phải đi theo hắn, ăn của hắn dùng của hắn, phải tiêu sạch tiền của hắn mới được.
Nàng đi tới chỗ người bán hàng rong mua một cái bánh bao hấp, há to miệng cắn một miếng, kết quả là bánh nóng quá, vì bỏng mà miệng phồng ra, vội vàng thổi: "Á, thật là nóng, thật là nóng......"
Hề Phong khinh thường, cười nhạo nàng, lời nói lơ đãng lộ ra sự dịu dàng: "Ăn từ từ, nhìn ngươi ăn tham chưa kìa."
Ninh Thải Nhi nhai nhai rồi nuốt xuống, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, chép chép miệng: "Ừ...... Ăn thật ngon!"
Trái tim Hề Phong khẽ rung động, chắp tay, quay lưng rời đi, đùa cợt: "Y như tiểu nha đầu."
Mua thêm một cái bánh bao hấp của người bán hàng rong, Ninh Thải Nhi đuổi theo hắn, đưa bánh bao đã gói kỹ đưa cho hắn: "Này, ngươi cũng nếm thử đi."
Hề Phong cũng không thèm ngó một cái: "Thứ này ta ăn không quen, ngươi tự ăn là được rồi, không phải nói liền như vậy từ biệt nha, còn đi theo ta làm cái gì?"
Đầu Ninh Thải Nhi cúi đầu, giả vờ đáng thương: "Ngân lượng của ta cũng đưa hết lqd cho ngươi rồi, không có lời nói của Phong đạo trưởng ngay cả chỗ dừng chân cũng là cả một vấn đề, không có cơm ăn thì sức lực cũng không có, học hành vài chục năm không phải là công cốc hay sao."
Hề Phong vỗ vai nàng: "Vậy ngươi phải đi theo ta, đừng có bỏ đi."
Ninh Thải Nhi khôn ngoan ừ một tiếng, yên lặng nắm chặt vạt áo của hắn.
Hai người tìm khách sạn dừng chân, Hề Phong vì tiết kiệm tiền nên chỉ đặt một gian phòng, lqd lúc đầu Ninh Thải Nhi không muốn nên tìm mọi cách, nhưng chắc là không thể thay đổi được quyết định của hắn, để bản thân không phải ở ngoài đầu lqd đường ăn gió nằm sương, nàng chỉ có thể đi theo hắn.
Hề Phong thấy trời còn sáng, muốn đi ra ngoài buôn bán một chút. Ninh Thải Nhi cảm thấy một người keo kiệt như hắn, chắc không phải muốn vứt bỏ nàng, tốn tiền mà lại không ở khách sạn, liền mặc kệ hắn đi đâu thì đi.
Ninh Thải Nhi dọn phòng một cách qua loa, trải chăn trên mặt đất, chuẩn bị sẵn nơi ngủ cho tối nay.
Nàng dọn dẹp đồ trong giỏ trúc thì vô tình lấy ra một bức tranh, mở bức họa ra, trong nháy mắt khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.
Đây là bức tranh mĩ nam đánh đàn nàng vẽ giúp Thiên Quyết công tử, theo đạo lý bức tranh này phải ở Lan Nhược Tự, sao lại xuất hiện trong sọt tre.
Càng khiến nàng không thể tưởng tượng là nàng lại nghe thấy âm thanh giống như tiếng đàn, dường như gần trong gang tấc.
Trong bức tranh, tay áo trắng của mỹ nam khẽ bay bay, đôi bàn tay trắng nõn khẽ gảy Thất Huyền cầm, âm thanh chói tai vang lên.
Nàng vô thức chạm tay vào bức tranh, cả người bị hút vào bên trong, bức họa mất điềm tựa bay xuống mặt đất.
Khi Ninh Thải Nhi tỉnh lại, giật mình khi thấy xung quanh bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, vài chiếc lqd đèn lồng treo trên không tỏa ra ánh sáng, loáng thoáng soi rõ nơi nàng tỉnh lại, ngoài lương đình, tầng tầng lụa trắng vây quanh đình.
Lan Nhược Tự, tại sao nàng lại quay trở lại?
Cách đó không xa, tiếng bước chân vang lên, một tiếng một tiếng, khiến sự sợ hãi của nàng dâng lên như thủy triều.
Ở trong gió, sương mù dạy đặc mờ dần, hiện ra một công tử trắng như tuyết. Mắt phượng hẹp dài nhếch lên, liếc nhìn Ninh Thải Nhi đang nằm dưới đất, môi mỏng khẽ mở mấp máy.
"Cuối cùng cũng bắt được nàng......"
Trong thời gian ngắn, thuật độn thổ có thể đi được ngàn dặm, Ninh Thải Nhi theo Hề Phong đi trong lòng đất, sau nửa canh giờ, ánh sáng chói chang hiện ra khiến mắt nàng cảm thấy đau, bên tai tràn tràn những âm thanh ầm ĩ.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người, người xung quanh không hề có phản ứng lqd gì, giống như không nhìn thấy, có thể thấy được sự kỳ diệu của thuật độn thổ.
Hề Phong lấm lét nhìn trái nhìn phải: "Lạc Dương là kinh đô ngàn năm, thành của hoa Mẫu Đơn, từ xưa đã là đất của người dùng binh, hôm nay vừa nhìn đã thấy danh bất hư truyền."
Ninh Thải Nhi nghe giọng nói của hắn, phát hiện tay hắn vẫn còn đặt trên thắt lưng nàng, vội vàng tránh ra lại bất ngờ bị hắn kéo lại.
Hề Phong cư xử với nàng giống như huynh đệ, cánh tay khoác lên vai nàng, nói thầm bên tai nàng: "Bần đạo đổi ý rồi, ngày thường ở quê hương, hang ổ, lqd Kinh Thành mới là nơi kiếm được nhiều tiền. Ôi chao, ai, ôi, sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?"
Ninh Thải Nhi hất tay hắn ra, giọng nói cứng rắn: "Chúc Phong đạo trưởng buôn bán hưng thịnh, tiền tài như nước."
Hề Phong ngửa đầu cười nói: "Tất nhiên rồi."
Ninh Thải Nhi nói xong liền từ biệt, lập tức đi về phía trước, bỗng ngửi thấy mùi hành thơm của bán bao hấp, thấy chợt nghe một cỗ dầu hành hương, liền thấy trên lqd bếp lò, có một nồi thức ăn vừa giống sủi cảo vừa giống bánh rán.
Người bán hàng rong đứng cạnh thấy nàng đang nhìn, cũng biết là người từ nơi xa tới, cười híp mắt: "Tiểu huynh đệ, đây là thức ăn ở Lạc Dương, lqd tên là bánh bao hấp, muốn mua mấy cái nếm thử không, một cái bảy văn tiền."
Ninh Thải Nhi nghe xong cũng thấy không đắt, liền lấy ngân lượng ra từ giỏ trúc đưa cho hắn, ai ngờ lục đi lục lại mấy lần cũng không lục được đồng nào.
Hề Phong tung một gói vải to bụi bặm lên, tung lên lại rơi xuống, nói với giọng xem thường: "Tìm cái gì đấy, là cái này à?"
Ninh Thải Nhi vọt tới, kích động cướp lại: "Ngươi làm gì thế, sao lại lấy ngân lượng của ta, trả lại ta nhanh!"
Hề Phong giấu túi tiền ra sau lưng, nói hiên ngang lẫm liệt: "Ta nghĩ là chỉ đi một ngày, hiển nhiên là không nhét nhiều ngân lượng trong người, tiền của ngươi chỉ có thể đưa hết cho ta."
Ninh Thải Nhi muốn cướp lại, thở phì phò, miệng cong lên, không cam lòng, nghiêng mắt nhìn dầu bánh bao hấp trong nồi, đôi mắt như muốn bay ra ngoài.
Hề phong chỉ chỉ ngực nàng: "Ngực ngươi không phải đang giấu hai cái bánh màn thầu à?"
Khi độn thổi, hắn kéo Ninh Thải Nhi đi cùng, vô ý chạm vào ngực của nàng, lqd cảm thấy mềm mại như bông, không nhịn được véo mấy cái. Chỉ là trong lòng đất, cảm giác hơi rối loạn nên Ninh Thải Nhi không phát hiện ra.
Mặt Ninh Thải Nhi đỏ như mông khỉ một, cố nhịn không quay lại vả vào mặt hắn hai cái bạt tai.
Hề Phong móc hai lượng từ trong túi tiền, nhét vào tay nàng: "Thấy ngươi đói bụng đến mức mặt đỏ rần, cho ngươi chút tiền tiêu vặt nè."
Ninh Thải Nhi thở phì phò suy nghĩ, trong thời gian này phải đi theo hắn, ăn của hắn dùng của hắn, phải tiêu sạch tiền của hắn mới được.
Nàng đi tới chỗ người bán hàng rong mua một cái bánh bao hấp, há to miệng cắn một miếng, kết quả là bánh nóng quá, vì bỏng mà miệng phồng ra, vội vàng thổi: "Á, thật là nóng, thật là nóng......"
Hề Phong khinh thường, cười nhạo nàng, lời nói lơ đãng lộ ra sự dịu dàng: "Ăn từ từ, nhìn ngươi ăn tham chưa kìa."
Ninh Thải Nhi nhai nhai rồi nuốt xuống, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, chép chép miệng: "Ừ...... Ăn thật ngon!"
Trái tim Hề Phong khẽ rung động, chắp tay, quay lưng rời đi, đùa cợt: "Y như tiểu nha đầu."
Mua thêm một cái bánh bao hấp của người bán hàng rong, Ninh Thải Nhi đuổi theo hắn, đưa bánh bao đã gói kỹ đưa cho hắn: "Này, ngươi cũng nếm thử đi."
Hề Phong cũng không thèm ngó một cái: "Thứ này ta ăn không quen, ngươi tự ăn là được rồi, không phải nói liền như vậy từ biệt nha, còn đi theo ta làm cái gì?"
Đầu Ninh Thải Nhi cúi đầu, giả vờ đáng thương: "Ngân lượng của ta cũng đưa hết lqd cho ngươi rồi, không có lời nói của Phong đạo trưởng ngay cả chỗ dừng chân cũng là cả một vấn đề, không có cơm ăn thì sức lực cũng không có, học hành vài chục năm không phải là công cốc hay sao."
Hề Phong vỗ vai nàng: "Vậy ngươi phải đi theo ta, đừng có bỏ đi."
Ninh Thải Nhi khôn ngoan ừ một tiếng, yên lặng nắm chặt vạt áo của hắn.
Hai người tìm khách sạn dừng chân, Hề Phong vì tiết kiệm tiền nên chỉ đặt một gian phòng, lqd lúc đầu Ninh Thải Nhi không muốn nên tìm mọi cách, nhưng chắc là không thể thay đổi được quyết định của hắn, để bản thân không phải ở ngoài đầu lqd đường ăn gió nằm sương, nàng chỉ có thể đi theo hắn.
Hề Phong thấy trời còn sáng, muốn đi ra ngoài buôn bán một chút. Ninh Thải Nhi cảm thấy một người keo kiệt như hắn, chắc không phải muốn vứt bỏ nàng, tốn tiền mà lại không ở khách sạn, liền mặc kệ hắn đi đâu thì đi.
Ninh Thải Nhi dọn phòng một cách qua loa, trải chăn trên mặt đất, chuẩn bị sẵn nơi ngủ cho tối nay.
Nàng dọn dẹp đồ trong giỏ trúc thì vô tình lấy ra một bức tranh, mở bức họa ra, trong nháy mắt khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.
Đây là bức tranh mĩ nam đánh đàn nàng vẽ giúp Thiên Quyết công tử, theo đạo lý bức tranh này phải ở Lan Nhược Tự, sao lại xuất hiện trong sọt tre.
Càng khiến nàng không thể tưởng tượng là nàng lại nghe thấy âm thanh giống như tiếng đàn, dường như gần trong gang tấc.
Trong bức tranh, tay áo trắng của mỹ nam khẽ bay bay, đôi bàn tay trắng nõn khẽ gảy Thất Huyền cầm, âm thanh chói tai vang lên.
Nàng vô thức chạm tay vào bức tranh, cả người bị hút vào bên trong, bức họa mất điềm tựa bay xuống mặt đất.
Khi Ninh Thải Nhi tỉnh lại, giật mình khi thấy xung quanh bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, vài chiếc lqd đèn lồng treo trên không tỏa ra ánh sáng, loáng thoáng soi rõ nơi nàng tỉnh lại, ngoài lương đình, tầng tầng lụa trắng vây quanh đình.
Lan Nhược Tự, tại sao nàng lại quay trở lại?
Cách đó không xa, tiếng bước chân vang lên, một tiếng một tiếng, khiến sự sợ hãi của nàng dâng lên như thủy triều.
Ở trong gió, sương mù dạy đặc mờ dần, hiện ra một công tử trắng như tuyết. Mắt phượng hẹp dài nhếch lên, liếc nhìn Ninh Thải Nhi đang nằm dưới đất, môi mỏng khẽ mở mấp máy.
"Cuối cùng cũng bắt được nàng......"
Bình luận facebook