Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Editor: Vivi
Ninh Thải Nhi bị Thiên Quyết công tử ôm trong ngực, không thể động đậy, môi lưỡi bị đôi mỏng mát lạnh ngăn chặn, vừa mở mắt liền thấy cặp lông mi dày như cánh ve của hắn, rủ xuống, che đi cặp mắt mất hồn.
Lần đầu nhìn hắn với khoảng cách gần như vậy, Ninh Thải Nhi có chút hoảng hốt, hắn bất ngờ cúi xuống, trước mắt tối sầm lại, một bàn tay vươn ra che mắt nàng.
Như thế cũng tốt, ngay cả nhìn, cũng bị hắn cướp đi.
Tiếng bước chân của Hứa Thế Mẫn càng ngày càng gần, từng bước từng bước đi tới gốc cây.
Ninh Thải Nhi không dám phát ra một chút tiếng động nào, cả người căng thẳng sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, lo sợ Hứa Thế Mẫn đứng ở dưới phát hiện ra nàng.
Nhưng kỳ lạ là, cây này đứng ở nơi thông thoáng nhưng Hứa Thế Mẫn dường như không nhìn thấy bọn họ, băn khoăn gãi đầu, thầm nói: "Lạ nhỉ, không ai quen thuộc núi Ba Lăng hơn mình, hai vị kia chạy đi đâu nhỉ?"
Hứa Thế Mẫn đá hòn đá, buồn nản rời đi.
Đúng lúc đó, Thiên Quyết công tử cũng buông tha cho đôi môi nàng, lúc này Ninh Thải Nhi mới dám thở ra một hơi.
Thiên Quyết công tử hôn phớt lên khóe môi nàng như chuồn chuồn lướt nước: "Nàng muốn khiến bản thân mình phải buồn bực hay sao."
Ninh Thải Nhi oán giận trách hắn: "Tại ngươi làm hại."
"Chỉ trách nàng quá ngon thôi." Đầu lưỡi Thiên Quyết công tử khẽ liếm đôi môi ướt át, dưới ánh mắt do dự của nàng, hắn tiếp tục hạ những nụ hôn từ lqd đôi môi đỏ hơi sưng, đến cần cổ nhò dài trắng như tuyết, không che dấu dục vọng nơi đáy mắt một chút nào, giống như ngậm trong bờ môi, há lqd miệng là có thể nuốt vào bụng.
Công tử ở trước mắt mỹ ngăn chặn môi nàng, hơi thở mập mờ lưu chuyển giữa hơi thở của hai người.
Nút thắt áo hắn chẳng biết bật mở từ khi nào, làn da trắng muốt dưới gáy thon dài dưới gáy, một nét xuân sắc hiện ra vô cùng toàn vẹn.
Ninh Thải Nhi hơi thẫn thờ, nuốt nước bọt một cái.
"Thì ra nàng cũng đói bụng." Thiên Quyết công tử khẽ vuốt má nàng, nhẫn tâm nói bóc trần cảm xúc của nàng.
Nàng không thể không thừa nhận, bản thân vừa bị dụ dỗ bởi nhan sắc nam nhân này.
Ninh Thải Nhi dịch mông về phía sau một chút, cách hắn, cà người lung la lung lay trên cành cây khô, khuôn mặt nàng trắng bệch, theo bản năng nắm chặt cánh tay của hắn, cảm thấy an tâm hơn.
"Ta thường xuyên lo lắng, không có ta, nàng sẽ thế nào?" Thiên Quyết công tử thuận thế ôm nàng chặt hơn, nhìn cây đại thụ nói, "Dài."
Đại thụ sinh ra vô số cây càng cây, bỗng chốc sinh trưởng dài hơn rất nhiều, giống như một loại cây dệt vải bao quanh bọn họ.
Từ dưới nhìn lên, cả cây đại thụ đã biến thành hình dáng ổ chim.
"Nơi này rất thích hợp làm chuyện gì đó." Khóe môi Thiên Quyết công tử áp sát vành tai của nàng, đi xuống cần cổ trắng mịn của nàng, dùng răng tháo từng nút áo của nàng.
Chóp mũi tựa trên cái yếu màu hồng đào, ngửi hương thơm thiếu nữ, đầu lưỡi khẽ liếm hai quả anh đào, nước vương trên ngực nàng óng ánh trong suốt.
Ninh Thải Nhi bị hắn đè ở dưới, hai má lặng lẽ ửng hồng, cho đến khi bị vật nóng bỏng xỏ xuyên, bởi vì lối mòn khô khốc, nàng đau đớn rên rỉ, hắn mới dịu dàng hơn.
Từ chậm rồi nhanh, không lâu sau, lại vô cùng điên cuồng.
Lá cây rung rinh theo lời rên rỉ, rì rào bên tai nàng, hòa cùng khúc nhạc xuân phấp phới xôn xao.
......
Hứa Thế Mẫn lật tung ngọn núi, cũng không tìm được bóng dánh một ai, định ra bến tàu ngồi, hứng gió lạnh cả một ngày, chờ mãi cũng không thấy ai.
Hắn đoán, chẳng lẽ Ninh muội muội và vị công tử tuấn tú kia, định qua đêm ở trên núi. Cô nam quả nữ, nếu huynh đệ NinhThái Thần mà biết, phá hủy lqd danh dự muội muội của hắn, không phải hắn sẽ mắng chết mình hay sao.
Hứa Thế Mẫn lại chạy một vòng nữa quanh núi, dưới gốc cây đại thụ đầy lá rụng, bóng dáng cao lớn như cây ngọc đón gió đang bế một người, nhẹ nhàng bay xuống tựa như thiên tiên.
Là trích tiên hay hiệp khách ẩn cư?
Hứa Thế Mẫn còn đang mơ tưởng viễn vong, nhờ ánh trăng, thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Ah, không phải Thiên công tử hya sao?
Hứa Thế Mẫn vội vàng đi tới chào hỏi, hỏi Ninh muội muội ngủ thiếp đi à.
Thiên Quyết công tử chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mê man của Ninh Thải Nhi, lạnh nhạt đáp lại hắn một câu.
Gió đêm phất qua, thổi qua cổ áo Ninh Thải Nhi, lộ mấy vết đỏ trên cổ.
Hứa Thế Mẫn ngạc nhiên: "Ninh muội muội ngủ sâu thật, bị con muỗi cắn nhiều nốt thế kia, còn chưa tỉnh lại."
Thiên Quyết công tử kéo tay áo nàng, lập tức ôm nàng rời đi, sương mù trên núi che phủ bóng dáng cao to mờ ảo của hắn.
Trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng của Thiên Quyết công tử.
Dù Hứa Thế Mẫn có ngu tới mức nào chăng nữa, cũng nhìn ra được hai người có quan hệ không bình thường.
"Đúng là trai tài gái sắc." Hứa Thế Mẫn cảm khái.
Suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, khuôn mặt Thiên công tử quá tuấn mỹ.
"Đúng là nữ tài nam mạo." Dường như lại thấy cũng không đúng, khuôn mặt Ninh muội muội cũng không kém mà.
Đêm nay, đống từ ngữ ngoằn ngoèo của hắn dùng mãi cũng không hết.
Ninh Thải Nhi bị Thiên Quyết công tử ôm trong ngực, không thể động đậy, môi lưỡi bị đôi mỏng mát lạnh ngăn chặn, vừa mở mắt liền thấy cặp lông mi dày như cánh ve của hắn, rủ xuống, che đi cặp mắt mất hồn.
Lần đầu nhìn hắn với khoảng cách gần như vậy, Ninh Thải Nhi có chút hoảng hốt, hắn bất ngờ cúi xuống, trước mắt tối sầm lại, một bàn tay vươn ra che mắt nàng.
Như thế cũng tốt, ngay cả nhìn, cũng bị hắn cướp đi.
Tiếng bước chân của Hứa Thế Mẫn càng ngày càng gần, từng bước từng bước đi tới gốc cây.
Ninh Thải Nhi không dám phát ra một chút tiếng động nào, cả người căng thẳng sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, lo sợ Hứa Thế Mẫn đứng ở dưới phát hiện ra nàng.
Nhưng kỳ lạ là, cây này đứng ở nơi thông thoáng nhưng Hứa Thế Mẫn dường như không nhìn thấy bọn họ, băn khoăn gãi đầu, thầm nói: "Lạ nhỉ, không ai quen thuộc núi Ba Lăng hơn mình, hai vị kia chạy đi đâu nhỉ?"
Hứa Thế Mẫn đá hòn đá, buồn nản rời đi.
Đúng lúc đó, Thiên Quyết công tử cũng buông tha cho đôi môi nàng, lúc này Ninh Thải Nhi mới dám thở ra một hơi.
Thiên Quyết công tử hôn phớt lên khóe môi nàng như chuồn chuồn lướt nước: "Nàng muốn khiến bản thân mình phải buồn bực hay sao."
Ninh Thải Nhi oán giận trách hắn: "Tại ngươi làm hại."
"Chỉ trách nàng quá ngon thôi." Đầu lưỡi Thiên Quyết công tử khẽ liếm đôi môi ướt át, dưới ánh mắt do dự của nàng, hắn tiếp tục hạ những nụ hôn từ lqd đôi môi đỏ hơi sưng, đến cần cổ nhò dài trắng như tuyết, không che dấu dục vọng nơi đáy mắt một chút nào, giống như ngậm trong bờ môi, há lqd miệng là có thể nuốt vào bụng.
Công tử ở trước mắt mỹ ngăn chặn môi nàng, hơi thở mập mờ lưu chuyển giữa hơi thở của hai người.
Nút thắt áo hắn chẳng biết bật mở từ khi nào, làn da trắng muốt dưới gáy thon dài dưới gáy, một nét xuân sắc hiện ra vô cùng toàn vẹn.
Ninh Thải Nhi hơi thẫn thờ, nuốt nước bọt một cái.
"Thì ra nàng cũng đói bụng." Thiên Quyết công tử khẽ vuốt má nàng, nhẫn tâm nói bóc trần cảm xúc của nàng.
Nàng không thể không thừa nhận, bản thân vừa bị dụ dỗ bởi nhan sắc nam nhân này.
Ninh Thải Nhi dịch mông về phía sau một chút, cách hắn, cà người lung la lung lay trên cành cây khô, khuôn mặt nàng trắng bệch, theo bản năng nắm chặt cánh tay của hắn, cảm thấy an tâm hơn.
"Ta thường xuyên lo lắng, không có ta, nàng sẽ thế nào?" Thiên Quyết công tử thuận thế ôm nàng chặt hơn, nhìn cây đại thụ nói, "Dài."
Đại thụ sinh ra vô số cây càng cây, bỗng chốc sinh trưởng dài hơn rất nhiều, giống như một loại cây dệt vải bao quanh bọn họ.
Từ dưới nhìn lên, cả cây đại thụ đã biến thành hình dáng ổ chim.
"Nơi này rất thích hợp làm chuyện gì đó." Khóe môi Thiên Quyết công tử áp sát vành tai của nàng, đi xuống cần cổ trắng mịn của nàng, dùng răng tháo từng nút áo của nàng.
Chóp mũi tựa trên cái yếu màu hồng đào, ngửi hương thơm thiếu nữ, đầu lưỡi khẽ liếm hai quả anh đào, nước vương trên ngực nàng óng ánh trong suốt.
Ninh Thải Nhi bị hắn đè ở dưới, hai má lặng lẽ ửng hồng, cho đến khi bị vật nóng bỏng xỏ xuyên, bởi vì lối mòn khô khốc, nàng đau đớn rên rỉ, hắn mới dịu dàng hơn.
Từ chậm rồi nhanh, không lâu sau, lại vô cùng điên cuồng.
Lá cây rung rinh theo lời rên rỉ, rì rào bên tai nàng, hòa cùng khúc nhạc xuân phấp phới xôn xao.
......
Hứa Thế Mẫn lật tung ngọn núi, cũng không tìm được bóng dánh một ai, định ra bến tàu ngồi, hứng gió lạnh cả một ngày, chờ mãi cũng không thấy ai.
Hắn đoán, chẳng lẽ Ninh muội muội và vị công tử tuấn tú kia, định qua đêm ở trên núi. Cô nam quả nữ, nếu huynh đệ NinhThái Thần mà biết, phá hủy lqd danh dự muội muội của hắn, không phải hắn sẽ mắng chết mình hay sao.
Hứa Thế Mẫn lại chạy một vòng nữa quanh núi, dưới gốc cây đại thụ đầy lá rụng, bóng dáng cao lớn như cây ngọc đón gió đang bế một người, nhẹ nhàng bay xuống tựa như thiên tiên.
Là trích tiên hay hiệp khách ẩn cư?
Hứa Thế Mẫn còn đang mơ tưởng viễn vong, nhờ ánh trăng, thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Ah, không phải Thiên công tử hya sao?
Hứa Thế Mẫn vội vàng đi tới chào hỏi, hỏi Ninh muội muội ngủ thiếp đi à.
Thiên Quyết công tử chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mê man của Ninh Thải Nhi, lạnh nhạt đáp lại hắn một câu.
Gió đêm phất qua, thổi qua cổ áo Ninh Thải Nhi, lộ mấy vết đỏ trên cổ.
Hứa Thế Mẫn ngạc nhiên: "Ninh muội muội ngủ sâu thật, bị con muỗi cắn nhiều nốt thế kia, còn chưa tỉnh lại."
Thiên Quyết công tử kéo tay áo nàng, lập tức ôm nàng rời đi, sương mù trên núi che phủ bóng dáng cao to mờ ảo của hắn.
Trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng của Thiên Quyết công tử.
Dù Hứa Thế Mẫn có ngu tới mức nào chăng nữa, cũng nhìn ra được hai người có quan hệ không bình thường.
"Đúng là trai tài gái sắc." Hứa Thế Mẫn cảm khái.
Suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, khuôn mặt Thiên công tử quá tuấn mỹ.
"Đúng là nữ tài nam mạo." Dường như lại thấy cũng không đúng, khuôn mặt Ninh muội muội cũng không kém mà.
Đêm nay, đống từ ngữ ngoằn ngoèo của hắn dùng mãi cũng không hết.
Bình luận facebook