Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Editor; Vivi
Hề Phong lê thân thể mệt mỏi trở lại Ninh gia.
Lúc này sắc trời sđã tối, cửa phòng ngủ Ninh Thải Nhi đóng chặt, song cửa sổ hắt hiu ánh nến mờ ảo.
Hề Phong sững sờ đứng một lúc lâu trước cửa, trong lúc giật mình, nhớ lại lời Tiêu Dao Sĩ nói.
"Năm đó sư phụ ngươi ở một nông trang, cùng ta chống lại tà ma, không nghĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tà ma nhiễu loạn tinh thần sư phụ ngươi, nhân lúc pháp lực hắn suy yếu lúc giết chết hắn."
"Ngươi có nhớ sau khi sư phụ ngươi chết, quanh thân không một mảnh tàn hồn hay không? Bởi vì hồn phách của hắn đã bị tà ma nuốt sống."
"Ken két", cửa mở ra. Ninh Thải Nhi bưng chậu nước bước ra cửa phòng, thấy Hề Phong đứng ở ngoài cửa, hơi sửng sốt.
"Phong đạo trưởng, ngươi ngây ngốc đứng ở đây làm chi, ban đêm không thấy lạnh à?" Ninh Thải Nhi đổ bỏ nước rửa mặt, ân cần hỏi.
Hề Phong không đáp, chỉ lắc đầu.
Ninh Thải Nhi nhìn vẻ mặt nặng nề của hắn, ánh mắt lại nhìn vạt áo của hắn: "Áo ngoài của ngươi rách rồi, cởi ra ta vá giúp cho."
Hề Phong thẫn thờ cởi áo ngoài, đi theo Ninh Thải Nhi vào phòng.
Ninh Thải Nhi lấy kim chỉ từ trong hộp, trong đêm tối, dưới ngọn đèn dầu hắt híu, nàng cố gắng xâu kim, một cây kim một sợi chỉ vá giúp hắn áo ngoài tốt.
Áng sàng màu vàng nhạt phủ quanh người nàng, tràn đầy tình cảm ấm áp.
Trái tim bị đông cứng của Hề Phong dường như đang tan ra, sau khi sư phụ mất, cũng không có ai thay hắn khâu vá sửa lại quần áo.
Hề Phong đờ đẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi cúi của nàng, lông mi dài như cánh bướm khẽ vỗ, nửa che nửa mở đôi mắt sáng như ánh trăng.
Đôi môi đỏ bôi lớp son bóng như mỡ đông, lúc này màu sắc đã nhạt đi lqd không ít, khóe miệng hơi nhếch, dường như tâm trạng nàng rất tốt.
Hề Phong thấy nàng vui vẻ, một hình ảnh bỗng lóe lên -- dưới bóng đêm dày đặc, nam nhân kia ôm nàng vào trong ngực, hôn môi nàng rất sâu.
Hề Phong siết chặt nắm đấm, phẫn nộ vì bị lừa gạt, ngọn lửa trong lồng ngực cháy hừng hực.
Nàng lừa hắn, từ đầu đến cuối nàng coi hắn là đứa ngốc mà đùa bỡn!
Ban đầu, nàng nói nợ nam nhân kia số tiền lớn, muốn dùng mọi biện pháp để chạy trốn.
Kết quả, thì ra là tình yêu à.
Để cho lòng hắn khổ sở, nam nhân thân mật với Ninh Thải Nhi, có thể chính là tà mua đã giết chết sư phụ hắn.
Báo thù, hắn đã suy nghĩ mười năm, nhưng lại do dự vào chính giờ khắc lqd này.
Là kiêng kỵ sự cường đại củ tà ma? Hay là bận tâm tới Ninh Thải Nhi?
Hắn nghĩ không ra......
Ninh Thải Nhi vừa vá xong một vết rách, áo lập tức bị Hề Phong Nhất giật lại, Hề Phong đạp cửa rời đi.
"Đi như một cơn gió, Phong đạo trưởng, người cũng như tên." Ninh Thải Nhi sờ thứ ở trên giường, "Ngươi nói phải không, Tiểu Kim?"
"Chít chít kỷ......" Một con chim nhỏ lông vàng to bằng nắm tay trẻ em từ từ chui ra, ngước đầu nhỏ nhìn Ninh Thải Nhi kêu to.
Tiểu Kim thấy Hề Phong vào nhà, vội vàng trốn lên giường, cũng không biết nó sợ hãi vì lý do gì.
Con chim nhỏ này là của Thiên Quyết công tử đưa cho nàng, nếu có chuyện gì muốn nói, trực tiếp nói với nó là được.
Ninh Thải Nhi cúi người, nói bên tai Tiểu Kim: "Có thể chuyển lời giúp ta một câu, hỏi chủ nhân ngươi, bây giờ hắn đang làm gì."
Tối nay, nàng nhất định không ngủ yên giấc, không tên khởi xướng đã hại nàng như thế nào, ý nghĩ ra sao.
"Nàng mất ngủ thật à, nếu biết sớm, ta đã không thả cho nàng về."
Là giọng nói của Thiên Quyết công tử.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên nhìn bốn phía, trong phòng ngủ trừ nàng, không có một bóng người. Một lúc sau mới phát hiện ra, giọng nói ấy phát ra từ lqd chiếc mỏ nhọn của.
Ninh Thải Nhi lúng túng nhìn chằm chằm Tiểu Kim: "Chẳng lẽ ngươi do Thiên Quyết biến thành?"
Tiểu Kim phát ra tiếng cười khẽ dễ nghe: "Con chim ta đưa cho nàng là một con trong cặp chim đồng mệnh, trống mái cách nhau ngàn dặm cũng có thể truyền đạt tiếng người cho nhau."
Ninh Thải Nhi thấy kỳ lạ, hỏii: "Đúng là loài chim lợi hại, muốn nuôi nó cần cho nó ăn gì?"
"Không cần chăm soc nó, thỉnh thoảng thả nó ra ngoài, nó sẽ tự kiếm ăn."
"Không cần ra ngoài kiếm ăn, ta có thể bón hạt kê cho nó ăn."
"Nó không ăn ngũ cốc hoa màu."
"Được rồi."
Con chim này có chỗ thần kỳ, cách thức nuôi nó tất nhiên là khác với chim bình thường.
Ninh Thải Nhi lại hỏi: "Chàng vẫn chưa trả lời vấn đề ta vừa hỏi."
"Ta vừa lấy được một bản cầm phổ, theo truyền thuyết là Tư Mã Tương Như vì theo đuổi Trác Văn Quân nên sáng tác bài này."
"《 Phượng Cầu Hoàng 》, không phải đã thất truyền rồi hay sao?"
"Chỉ cần ta muốn thứ gì trong thiên hạ, có việc gì là không thể." Hắn dừng lqd lại một chút, "Bao gồm cả nàng."
Khuôn mặt Ninh Thải Nhi như bị bỏng, oán trách nhẹ nhàng: "Ta chỉ là một người phàm thôi, trước kia ở Lan Nhược Tự, không phải chàng muốn làm gì thì làm hay sao."
Thiên Quyết công tử nói thản nhiên: "Những thứ kia còn kém xa."
Hắn muốn đi từng bước một, vây khốn nàng, buộc chặt cả người nàng, khiến nàng tự nguyện để hắn giam cầm.
Lúc này, hắn đã thành công hơn nửa rồi.
Ninh Thải Nhi nằm ở trên giường êm, nói nhẹ nhàng: "Ta muốn nghe chàng đánh đàn."
Lời vừa dứt, tiếng đàn linh hoạt như nước chảy róc rách, lấp đầy khuê phòng chật hẹp.
Khúc nhạc tuyệt mĩ như vậy, khó trách, chỉ dựa vào đánh đàn, Tư Mã lqd Tương Như có thể bắt trái tim Trác Văn Quân làm tù binh.
Trác Văn Quân từng viết bài thơ tình 《 chim sáo đá 》, nguyện lấy được trái tim một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Trong tình yêu, hoặc sống xa nhau, hoặc chết chia ly, tóc đen đến tóc bạc.
Thiên Quyết công tử sẽ không già, vậy nàng phải làm sao?
Ninh Thải Nhi lau khuôn mặt trắng mịn, không nhịn được hỏi hắn "Nếu là có một ngày ta già đi, chàng có ghét bỏ ta không?"
"Ta có cách, khiến dung nhan nàng mãi không già." Hắn vừa đánh đàn vừa nói những lời sâu kín "Cho dù dương thọ đã hết, nàng sống là người của ta, lqd chết cũng là quỷ của ta."
Ninh Thải Nhi rùng mình, cố gắng coi những lời này như những lời yêu thương.
Ôm chiếc chăn mềm mại nhũn, giống như Thiên Quyết công tử đang gảy đàn bên cạnh nàng, nghe tiếng đàn du dương từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thải Nhi thả Tiểu Kim ra ngoài kiếm ăn, nhưng đến giữa trưa cũng không thấy nó quay về.
Ninh Thải Nhi đi xung quanh tìm vài vòng, ở tiểu viện, trên núi nhỏ, phát hiện vài sợi lông vũ màu vàng kim rơi lả tả.
"Ngươi tìm thứ này ở đây à?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng nàng, Ninh Thải Nhi quay đầu nhìn lại, lqd thấy khuôn mặt âm trầm của Hề Phong, hắn từ từ tới gần nàng.
Đôi cánh của Tiểu Kim co ro, đang thoi thóp co quắp nằm trong bàn tay hắn.
Ninh Thải Nhi kích động: "Ngươi đã làm gì với nó? Trả nó cho ta!"
"A......" Hề Phong nhíu mày, cười khinh miệt cười, "Người yêu khác đường, ngươi muốn u mê không tỉnh tới lúc nào?"
Hề Phong lê thân thể mệt mỏi trở lại Ninh gia.
Lúc này sắc trời sđã tối, cửa phòng ngủ Ninh Thải Nhi đóng chặt, song cửa sổ hắt hiu ánh nến mờ ảo.
Hề Phong sững sờ đứng một lúc lâu trước cửa, trong lúc giật mình, nhớ lại lời Tiêu Dao Sĩ nói.
"Năm đó sư phụ ngươi ở một nông trang, cùng ta chống lại tà ma, không nghĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tà ma nhiễu loạn tinh thần sư phụ ngươi, nhân lúc pháp lực hắn suy yếu lúc giết chết hắn."
"Ngươi có nhớ sau khi sư phụ ngươi chết, quanh thân không một mảnh tàn hồn hay không? Bởi vì hồn phách của hắn đã bị tà ma nuốt sống."
"Ken két", cửa mở ra. Ninh Thải Nhi bưng chậu nước bước ra cửa phòng, thấy Hề Phong đứng ở ngoài cửa, hơi sửng sốt.
"Phong đạo trưởng, ngươi ngây ngốc đứng ở đây làm chi, ban đêm không thấy lạnh à?" Ninh Thải Nhi đổ bỏ nước rửa mặt, ân cần hỏi.
Hề Phong không đáp, chỉ lắc đầu.
Ninh Thải Nhi nhìn vẻ mặt nặng nề của hắn, ánh mắt lại nhìn vạt áo của hắn: "Áo ngoài của ngươi rách rồi, cởi ra ta vá giúp cho."
Hề Phong thẫn thờ cởi áo ngoài, đi theo Ninh Thải Nhi vào phòng.
Ninh Thải Nhi lấy kim chỉ từ trong hộp, trong đêm tối, dưới ngọn đèn dầu hắt híu, nàng cố gắng xâu kim, một cây kim một sợi chỉ vá giúp hắn áo ngoài tốt.
Áng sàng màu vàng nhạt phủ quanh người nàng, tràn đầy tình cảm ấm áp.
Trái tim bị đông cứng của Hề Phong dường như đang tan ra, sau khi sư phụ mất, cũng không có ai thay hắn khâu vá sửa lại quần áo.
Hề Phong đờ đẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi cúi của nàng, lông mi dài như cánh bướm khẽ vỗ, nửa che nửa mở đôi mắt sáng như ánh trăng.
Đôi môi đỏ bôi lớp son bóng như mỡ đông, lúc này màu sắc đã nhạt đi lqd không ít, khóe miệng hơi nhếch, dường như tâm trạng nàng rất tốt.
Hề Phong thấy nàng vui vẻ, một hình ảnh bỗng lóe lên -- dưới bóng đêm dày đặc, nam nhân kia ôm nàng vào trong ngực, hôn môi nàng rất sâu.
Hề Phong siết chặt nắm đấm, phẫn nộ vì bị lừa gạt, ngọn lửa trong lồng ngực cháy hừng hực.
Nàng lừa hắn, từ đầu đến cuối nàng coi hắn là đứa ngốc mà đùa bỡn!
Ban đầu, nàng nói nợ nam nhân kia số tiền lớn, muốn dùng mọi biện pháp để chạy trốn.
Kết quả, thì ra là tình yêu à.
Để cho lòng hắn khổ sở, nam nhân thân mật với Ninh Thải Nhi, có thể chính là tà mua đã giết chết sư phụ hắn.
Báo thù, hắn đã suy nghĩ mười năm, nhưng lại do dự vào chính giờ khắc lqd này.
Là kiêng kỵ sự cường đại củ tà ma? Hay là bận tâm tới Ninh Thải Nhi?
Hắn nghĩ không ra......
Ninh Thải Nhi vừa vá xong một vết rách, áo lập tức bị Hề Phong Nhất giật lại, Hề Phong đạp cửa rời đi.
"Đi như một cơn gió, Phong đạo trưởng, người cũng như tên." Ninh Thải Nhi sờ thứ ở trên giường, "Ngươi nói phải không, Tiểu Kim?"
"Chít chít kỷ......" Một con chim nhỏ lông vàng to bằng nắm tay trẻ em từ từ chui ra, ngước đầu nhỏ nhìn Ninh Thải Nhi kêu to.
Tiểu Kim thấy Hề Phong vào nhà, vội vàng trốn lên giường, cũng không biết nó sợ hãi vì lý do gì.
Con chim nhỏ này là của Thiên Quyết công tử đưa cho nàng, nếu có chuyện gì muốn nói, trực tiếp nói với nó là được.
Ninh Thải Nhi cúi người, nói bên tai Tiểu Kim: "Có thể chuyển lời giúp ta một câu, hỏi chủ nhân ngươi, bây giờ hắn đang làm gì."
Tối nay, nàng nhất định không ngủ yên giấc, không tên khởi xướng đã hại nàng như thế nào, ý nghĩ ra sao.
"Nàng mất ngủ thật à, nếu biết sớm, ta đã không thả cho nàng về."
Là giọng nói của Thiên Quyết công tử.
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên nhìn bốn phía, trong phòng ngủ trừ nàng, không có một bóng người. Một lúc sau mới phát hiện ra, giọng nói ấy phát ra từ lqd chiếc mỏ nhọn của.
Ninh Thải Nhi lúng túng nhìn chằm chằm Tiểu Kim: "Chẳng lẽ ngươi do Thiên Quyết biến thành?"
Tiểu Kim phát ra tiếng cười khẽ dễ nghe: "Con chim ta đưa cho nàng là một con trong cặp chim đồng mệnh, trống mái cách nhau ngàn dặm cũng có thể truyền đạt tiếng người cho nhau."
Ninh Thải Nhi thấy kỳ lạ, hỏii: "Đúng là loài chim lợi hại, muốn nuôi nó cần cho nó ăn gì?"
"Không cần chăm soc nó, thỉnh thoảng thả nó ra ngoài, nó sẽ tự kiếm ăn."
"Không cần ra ngoài kiếm ăn, ta có thể bón hạt kê cho nó ăn."
"Nó không ăn ngũ cốc hoa màu."
"Được rồi."
Con chim này có chỗ thần kỳ, cách thức nuôi nó tất nhiên là khác với chim bình thường.
Ninh Thải Nhi lại hỏi: "Chàng vẫn chưa trả lời vấn đề ta vừa hỏi."
"Ta vừa lấy được một bản cầm phổ, theo truyền thuyết là Tư Mã Tương Như vì theo đuổi Trác Văn Quân nên sáng tác bài này."
"《 Phượng Cầu Hoàng 》, không phải đã thất truyền rồi hay sao?"
"Chỉ cần ta muốn thứ gì trong thiên hạ, có việc gì là không thể." Hắn dừng lqd lại một chút, "Bao gồm cả nàng."
Khuôn mặt Ninh Thải Nhi như bị bỏng, oán trách nhẹ nhàng: "Ta chỉ là một người phàm thôi, trước kia ở Lan Nhược Tự, không phải chàng muốn làm gì thì làm hay sao."
Thiên Quyết công tử nói thản nhiên: "Những thứ kia còn kém xa."
Hắn muốn đi từng bước một, vây khốn nàng, buộc chặt cả người nàng, khiến nàng tự nguyện để hắn giam cầm.
Lúc này, hắn đã thành công hơn nửa rồi.
Ninh Thải Nhi nằm ở trên giường êm, nói nhẹ nhàng: "Ta muốn nghe chàng đánh đàn."
Lời vừa dứt, tiếng đàn linh hoạt như nước chảy róc rách, lấp đầy khuê phòng chật hẹp.
Khúc nhạc tuyệt mĩ như vậy, khó trách, chỉ dựa vào đánh đàn, Tư Mã lqd Tương Như có thể bắt trái tim Trác Văn Quân làm tù binh.
Trác Văn Quân từng viết bài thơ tình 《 chim sáo đá 》, nguyện lấy được trái tim một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Trong tình yêu, hoặc sống xa nhau, hoặc chết chia ly, tóc đen đến tóc bạc.
Thiên Quyết công tử sẽ không già, vậy nàng phải làm sao?
Ninh Thải Nhi lau khuôn mặt trắng mịn, không nhịn được hỏi hắn "Nếu là có một ngày ta già đi, chàng có ghét bỏ ta không?"
"Ta có cách, khiến dung nhan nàng mãi không già." Hắn vừa đánh đàn vừa nói những lời sâu kín "Cho dù dương thọ đã hết, nàng sống là người của ta, lqd chết cũng là quỷ của ta."
Ninh Thải Nhi rùng mình, cố gắng coi những lời này như những lời yêu thương.
Ôm chiếc chăn mềm mại nhũn, giống như Thiên Quyết công tử đang gảy đàn bên cạnh nàng, nghe tiếng đàn du dương từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thải Nhi thả Tiểu Kim ra ngoài kiếm ăn, nhưng đến giữa trưa cũng không thấy nó quay về.
Ninh Thải Nhi đi xung quanh tìm vài vòng, ở tiểu viện, trên núi nhỏ, phát hiện vài sợi lông vũ màu vàng kim rơi lả tả.
"Ngươi tìm thứ này ở đây à?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng nàng, Ninh Thải Nhi quay đầu nhìn lại, lqd thấy khuôn mặt âm trầm của Hề Phong, hắn từ từ tới gần nàng.
Đôi cánh của Tiểu Kim co ro, đang thoi thóp co quắp nằm trong bàn tay hắn.
Ninh Thải Nhi kích động: "Ngươi đã làm gì với nó? Trả nó cho ta!"
"A......" Hề Phong nhíu mày, cười khinh miệt cười, "Người yêu khác đường, ngươi muốn u mê không tỉnh tới lúc nào?"
Bình luận facebook