-
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tiểu Bạch, những năm qua, anh luôn quan tâm đến em, dù em có biết hay không…
Về nhà, tôi thay quần jean bị đổ cafe ra, gọi điện thoại báo với mẹ một tiếng rằng máy tính tôi bị hỏng, phải qua nhà bạn vẽ cả đêm, sau đó cầm di động và HDD, CD hệ thống cùng bản gốc tranh minh họa đến văn phòng tạm thời của Mộ Dung Tĩnh Huyền ở bảo tàng để làm việc.
Trên đường đi, anh nhìn đồng hồ, hỏi tôi: “17h rồi, em có muốn ăn gì không?”
Tôi lắc đầu: “Thôi, giờ em nuốt không trôi”
“Nhiều chuyện chút nhé? Em thấy bản thân thảm quá, ăn không ngon ngủ không yên à?” (1) – Anh liếc nhìn tôi, tỏ vẻ ngờ vực – “Ăn no mới có sức, em muốn vẽ cả đêm còn gì?”
Tôi không đáp, anh tiếp tục nói: “Em không nuốt trôi nhưng anh lại nuốt được. Anh vội vàng chạy theo em từ 15h đến giờ, bây giờ em nhẫn tâm để anh nhịn đói theo em à?” *lưu manh quá >_< Lưu manh không hỏi tuổi là đây*
Anh nói câu này lại có vẻ sung sướng, tôi quay qua nhìn anh thì phát hiện ra anh cười cười, cảm thấy bực mình: “Sao em lại thấy anh cười trên nỗi đau người khác thế nhỉ?” (2)
Nghe tôi nói vậy, anh ngay lập tức quay sang, nghiêm túc nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em không được suy bụng ta ra bụng người” (3)
Lời nói ấy, vừa thân quen lại vừa xa lạ. Trống ngực tôi đập thình thịch.
Đến nhà hàng, gọi món xong, nhân lúc đợi mang đồ ăn lên, tôi tranh thủ mở cặp lấy tranh minh họa đã vẽ ra, âm thầm tính xem một bản vẽ màu cần bao nhiêu thời gian. Tính đi tính lại, cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ lúc 16h mai là không thể.
“Sao thế? Thời gian không đủ? – Anh hỏi
“Vâng” – tôi méo miệng, lẩm bẩm – “Có Edwin ở đây thì tốt, cậu ta rất quen kiểu vẽ của em, cũng biết kiểu phối màu. Có một lần sắp đến hạn giao bản thảo, em bị sốt không làm được, cậu ta làm hộ em phần hậu kỳ, giống đến mức y như bản em làm…” – nói đến đây, tôi chợt nhận ra anh không biết Edwin, thế nên nhìn anh giải thích – “Edwin là bạn học ở RMIT với em, em gặp khi đọc sách còn cậu ta làm việc ở nhà hàng ở đó…”
“Anh biết” – anh ngắt lời tôi
“Anh biết?” – tôi ngạc nhiên
Anh ngồi phía bên kia bàn, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sóng sánh, giọng nói thong thả, nhẹ nhàng ấm áp: “Hạ Tiểu Mạch, những năm qua, anh luôn quan tâm đến em, dù em biết hay không…”
Tôi nhìn anh, giật mình. Vừa như hiểu, lại vừa như không hiểu anh vừa nói gì.
“Không có Edwin cũng không sao” – anh cười, êm ái nói – “Mấy năm nay mỗi một bức tranh của em anh đều xem qua, anh cũng hiểu rõ phong cách vẽ và dùng màu của em. Hơn nữa…” – ngón tay anh hơi thả lỏng cốc thủy tinh, ánh mắt sáng bừng, rõ ràng mang vẻ đắc ý – “Hạ Tiểu Bạch, em đừng quên phong cách của em là do anh dạy, trên đời này chẳng có ai thích hợp làm pháo thủ (4) hơn anh”
“Pháo thủ?”
“Đúng rồi” – anh gật đầu – “đêm nay anh và em sẽ cùng lên màu cho bản thảo. Nếu em tin kỹ thuật của anh thì yên tâm ăn bữa này đi”
Tôi nhìn đôi mắt đen sâu của anh, dạo một vòng lời anh trong đầu, ngực nóng lên, mắt thấy xót xót, suýt thì khóc.
Tôi tưởng rằng gặp lại người yêu sau nhiều năm, những lời cảm động nhất phải là “Anh chưa từng quên em”, “Anh vẫn yêu em”, “Anh vẫn ở đây đợi em”… Giờ mới hiểu, mọi người đều phải thay đổi, anh cũng không nói “chưa từng quên em, vẫn yêu em, vẫn ở đây chờ em”… nhưng bạn vẫn hiểu được tấm lòng của anh qua từng câu nói.
—
Tới bảo tàng, Mộ Dung Tĩnh Huyền chỉ laptop trên bàn làm việc, nói với tôi: “Máy đang stand by, em cứ dùng CD hệ thống và TimeMachine khôi phục lại dữ liệu trên máy anh, anh giúp em phân bố tranh”, sau đó thuận tay cầm cặp hồ sơ trên tay tôi.
Tôi nhìn qua phòng làm việc của anh, trừ chiếc MacBook Pro ngoại trên bàn, máy scan, máy in, máy fax và các thiết bị văn phòng khác thì còn hai chiếc iMac iOne. Do dự chút, tôi nói: “Notebook kia là máy riêng của anh, hay em dùng iOne khôi phục dữ liệu sao lưu nhé?”
Anh bỏ tranh vào máy scan, nhìn tôi, tay chỉ vào một tablet vuông màu trắng: “TimeCapsule lưu lại mỗi tiếng một lần từ máy anh, em dùng xong thì anh dùng nó khôi phục hệ thống là được”. Tay lại chỉ hai cái iOne iMac kia: “Hai cái này, một cái là hệ thống Windows, cái còn lại giữ phần lớn thông tin về hệ thống bảo tàng mới, ngày mai cần dùng bất cứ lúc nào, không thể dùng để em khôi phục dữ liệu…” *vâng, thật sang, thật hoành tráng, và thật phức tạp. Mình mù tịt mấy cái này nên chỉ cố được đến đây L*
Tôi chần chừ, anh nhăn nhó: “Vừa rồi còn lo thiếu thời gian, sao giờ vẫn còn lải nhải thế này?”
Anh đã nói thế thì tôi đợi gì nữa? Tôi ngồi vào bàn, bỏ đĩa sao lưu vào, từng bước một khôi phục hệ thống trên máy anh.
Sau khi hệ thống khôi phục xong, anh dùng wifi gửi bản thảo cho tôi. Tôi ngồi thoải mái trên ghế da trâu, dùng photoshop xử lý bản thảo ban đầu một lượt, dùng bluetooth kết nối với tablet, sau đó dùng Corel Painter tô màu bản thảo. *may quá ba cái này thì biết*
Tôi có thói quen một bên dùng Painter, một bên dùng Photoshop chỉnh màu, chuyển bản thảo liên tục giữa hai phần mềm cho đến khi hoàn thiện. Lần này, vì tiết kiệm thời gian, tôi nghe lời Mộ Dung Tĩnh Huyền, dùng Painter chỉnh sửa màu sắc hoàn thiện, sau đó anh dùng iOne chỉnh nét và chi tiết cho tôi.
Vốn tôi không yên tâm lắm, sau lại thấy bản thảo chi tiết anh làm được chỉnh sửa và phối màu còn đẹp hơn cả mình, tôi mới thả lỏng người, bình tĩnh để mấy phần khó nhằn cho anh làm.
Bóng đêm lan tỏa, hai người ngồi lù lù trong phòng làm việc, vô cùng chăm chú nhìn máy tính và thao tác, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương nhưng không ai nói gì. Đối với một đôi tình nhân cũ mà nói, cảnh này có hơi kỳ lạ, nhưng lại vô cùng ấm áp và hài hòa.
Lúc ba giờ sáng, tôi đã bắt đầu mệt mỏi, ngáp liên tục. Ngẩng đầu nhìn qua anh, anh đeo kính tản quang, chăm chú nhìn màn hình, tay phải di chuột không dây liên tục, tay trái đặt trên bàn phím, thành thạo dùng các phím tắt ra lệnh. Dáng vẻ chăm chú tập trung như đang làm chuyện quan trọng nhất trên đời, đường nét trên mặt kiên nghị mê người, nhất thời tôi nhìn đến xuất thần.
Hình như tôi nhìn anh rất lâu, anh liếc mắt, cười cười: “Sao thế?”
Tôi giật mình, phục hồi tinh thần, lúng túng cười, giơ tay xoa mắt, lề mề nói: “Em hơi mệt. Anh có cafe không?”
Nói xong, tôi chợt phát hiện mình lỡ lời. Quả nhiên, anh nghe thấy hai chữ “cafe” thì nhăn mặt, nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, chẳng nhẽ lần này chưa nhận được bài học à?”
Tôi cắn môi, ngượng ngùng giải thích: “Em mệt quá, hai mí sắp gặp nhau rồi nhưng giờ không thể ngủ được…”
Anh nhíu mày một lúc rồi đứng lên: “Em đợi anh một chút”
10 phút sau, anh quay lại, một tay cầm sữa, một tay cầm lát…chanh?
Anh đưa sữa cho tôi: “Uống sữa trước, vừa quay lò vi sóng, đủ ấm”
Tôi thuận theo cầm cái cốc trong tay anh, mắt lại nhìn chằm chằm vào hai nửa chanh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Chanh để làm gì?”
“À, trước anh nghe con gái của người quản lý tòa nhà nói rằng vì mẹ nó thích uống nước ép trái cây nên người quản lý trưng dụng tủ lạnh ở phòng nước để đựng hoa quả…” – Anh đưa chanh cho tôi – “Em mệt còn gì, ăn cái này nâng cao tinh thần được đấy”
Tôi thấy đầu mình xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, thầm nghĩ: bản thân vốn bụng quá nhiều acid, giờ lại ăn cái đồ chua loét này, thà uống cafe cho rồi!
Cầm chanh, tôi nghĩ lại hỏi anh: “Con gái quản lý tòa nhà là Thượng Quan Nhất Nhất đúng không?”
“Đúng rồi” – anh gật đầu, cười cười – “Em gặp rồi đúng không?”
“Vâng…trước kia Thượng Quan phu nhân có đưa con bé qua bệnh viện thăm bố em” – nghĩ đến những lời Thượng Quan Nhất Nhất nói, tôi hơi hoảng hốt.
Anh im lặng một chút, sau đó hỏi: “Bố em giờ sao rồi?”
“Bố em cũng ổn rồi, cuối tuần này có thể xuất viện…” – nói đến đây, đầu tôi xoay vòng, cân nhắc một hồi rồi vẫn nói – “Đúng rồi, chuyện Dr. Steven, cảm ơn anh”
Tôi vừa dứt lời, đột nhiên ánh mắt anh có vẻ là lạ. Từ vị trí của tôi nhìn lên, cảm giác gương mặt anh có gì đó sâu xa khác thường.
Tôi thấy vậy lại hơi thấp thỏm, thế là giải thích: “Em lên mạng tra thử thì phát hiện ra Dr. Steven là chồng của bác sĩ chính Dr. Suess của bố anh ở Anh. Cảm ơn anh…cảm ơn anh đã giúp gia đình em chuyện này”
“Không cần cảm ơn” – anh rũ mi mắt, nhìn tôi, dường như có dòng nước mềm mại lăn tăn trong ánh mắt – “Hạ Tiểu Bạch, anh cho rằng đây là những thứ anh phải làm”
Lòng tôi nhói lên, mắt xót xót, nhìn anh nói không nên lời.
Trong nháy mắt, tôi không thấy buồn ngủ nữa, cần gì đến chanh để nâng cao tinh thần?
Cố gắng cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc một đêm gian khổ.
Sáng sớm, vừa qua 7h, phụ tá Green của anh đem bữa sáng phong phú giàu dinh dưỡng đến. Hai người bọn tôi ngừng làm, ngồi ở sô pha ăn sáng. Anh cầm tách cafe, tôi cầm cốc sữa *ủa chả làm gương gì*, một đen một trắng trong nắng sớm ấm áp nhẹ nhàng càng thêm phần êm dịu, uống vào bụng ấm áp cả thể chất và tinh thần.
Bữa sáng này rõ ràng chỉ kéo dài 10 phút nhưng tôi lại có cảm giác như mình cướp được nửa ngày thanh nhàn êm ả, cả người không còn tí buồn ngủ nào, toàn thân tràn đầy sức sống.
Lúc 9h, Mộ Dung Tĩnh Huyền và người của phòng thiết kế đi khảo sát tiến độ khu vực bảo tàng mới, lúc về thì thuận tiện mang cho tôi một hộp kẹo đường bạc hà giúp tỉnh táo *kiểu như Xylitol í*
Tôi ngậm viên kẹo, ruột gan ngọt ngào đến rối tinh rối mù.
10h30, nhìn người nhân vật chỉ còn lại mấy mảng màu là xong, tôi ngẩng đầu nhìn người bỏ cả công việc để giúp mình: “Em làm cũng OK rồi, anh còn bao nhiêu? Hay thôi bức cuối cứ để em xử lý hậu kỳ đi. Anh làm việc của anh đi”
Anh vẫn chăm chú nhìn màn hình, trả lời: “Không cần, bây giờ anh cũng không có việc gì gấp” – cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay – “Anh làm cũng gần xong rồi, em gửi bản thảo cuối kia cho anh, sau đó nằm lên sô pha ngủ chút đi. Muộn nhất 13h là anh làm xong”
Tôi gửi bản thảo cuối cùng cho anh, âm thầm nhìn những bản thảo đã được anh chỉnh sửa. Quả thực anh nắm rất rõ phong cách vẽ của tôi. Những cái lớn như chỉnh mảng màu, hay nhỏ như phối màu nhân vật, từng chi tiết anh đều xử lý rất hoàn hảo không khác gì tôi làm, cao tay hơn cả Edwin rất nhiều.
Sau khi lưu lại cẩn thận tất cả các bản thảo đã chỉnh sửa, tôi đến bên anh, hơi cúi xuống nhìn anh làm, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ anh làm kiến trúc mà có thể dùng phần mềm vẽ 2D đẹp thế này, em kiếm sống bằng tranh minh họa cũng phải thấy xấu hổ!”
Anh nhếch nhếch khóe môi, liếc nhìn tôi nhưng động tác tay không hề chậm lại: “Em cũng đừng coi nhẹ bản thân, giúp em sửa một đêm, năng lực của em sao anh lại không nhận ra?”
Tôi cười, nói thật lòng: “Lần này may mà có anh không thì không biết em phải làm sao”
Anh quay mặt, đôi mắt gần trong gang tấc nhìn tôi chăm chú, vừa bất lực vừa buồn cười: “Hạ Tiểu Bạch, em chạy nhanh ra sô pha ngủ cho anh. Em có biết giờ trông em kinh thế nào không?”
Lúc còn ở Australia, việc thức đêm vẽ tranh là chuyện bình thường, đương nhiên tôi biết giờ trông mình kinh thế nào. Sáng ra anh đã đi đánh răng rửa mặt, cũng thay áo sơ mi Green đưa tới, dù trông cũng có vẻ sạch sẽ thoải mái nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này, sắc mặt tái nhợt và bọng mắt thâm đen của anh cũng không qua được mắt tôi.
Anh vừa xấu vừa hốc hác như vậy, nhưng tôi nhìn lại càng thấy yêu thương.
Lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào.
—
13h30. Gửi email bản thảo cho biên tập viên tạp chí xong, tôi chợt thấy thư thái vô cùng, cứ như vừa đánh thắng một trận đấu vô cùng ác liệt. Bỏ tablet và tài liệu vào balo, dùng TimeMachine lưu lại tất cả các bản thảo mới nhất vào HDD, tôi lại chăm chỉ dùng TimeCapsule khôi phục lại hệ thống cho Mộ Dung Tĩnh Huyền.
Anh cầm cốc nước, nhìn tôi bận rộn, nhíu mày như suy nghĩ gì đó rồi hỏi tôi: “Em nhất định phải khôi phục hệ thống ngay, có phải máy tính em giấu cái gì mà không muốn ai biết không?”
Tôi gật đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Bảo vệ quyền riêng tư là trách nhiệm của mọi người”
Tôi trả lời như vậy, anh không hỏi nữa. Nhìn đồng hồ một chút, anh nói với tôi: “Anh phải chủ trì một hội nghị, không lâu đâu. Em ở đây đợi anh quay lại rồi cùng ăn trưa”. Im lặng chút, anh nói thêm: “Em mời khách”
Tôi cười cười: “Được”
Xét thấy bản thân vừa tỏ ra đứng đắn nói với anh “Bảo vệ quyền riêng tư là trách nhiệm của mọi người”, sau khi khôi phục hệ thống cho máy anh, tôi không lục lọi mấy folders trong máy. Tôi chỉ mở iTunes trên desktop xem bình thường anh nghe nhạc gì.
Mở phần mặc định “Yêu thích nhất” ra, đây là bộ sưu tập những bài hát được đánh giá 5 sao của người dùng iTunes. Tôi nhìn danh sách 6 bài hát trong đó và cột số liệu thống kê, chợt cảm thấy trái tim nhói đau.
Bài hát đầu tiên:
[Tên bài]: Canon
[Thời gian]: 05:24
[Người biểu diễn]: mylove
[Album]: –
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 14769
Click đúp vào đó thì đây chính là bài Canon mà tôi đã chơi ở nhà hàng của nhà Edwin. Tiếng nhạc lộn xộn, còn có tiếng người trong nhà hàng…
“Hạ Tiểu Bạch, những năm qua, anh luôn quan đến em, dù em biết hay không…”
Hóa ra, đây chính là một trong những điều tôi không biết
Bài hát thứ hai:
[Tên bài]: Thiên sứ của riêng anh
[Thời gian]: 04:29
[Người biểu diễn]: Tank
[Album]: Keep Fighting (tên tiếng Anh chính thức của album như thế nên mình lấy luôn)
[Phong cách]: Pop
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 9332
Không ai có thể cướp em từ bên anh, em là thiên sứ của riêng anh, chỉ là của anh mà thôi. Không ai có thể thay thế em trong lòng anh, chỉ cần có em mà thôi, còn cần điều gì khác…”
Chưa bao giờ tôi biết lời ca dịu dàng da diết như vậy lại có thể khiến người ta khóc, từng chữ rót vào tai đều có một ý nghĩa nhất định.
Bài hát thứ ba:
[Tên bài]: Bức tường trái tim
[Thời gian]: 03:47
[Người biểu diễn]: Quách Tĩnh
[Album]: Ngồi hát ca trên tán cây
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 7824
Em học được cách đừng lo quá xa, đừng lên kế hoạch quá nhiều, nhưng lại có thể dũng cảm phiêu lưu, sống phong phú từng ngày, từng ngày… Trái tim của em có một bức tường ngăn, nhưng em phát hiện ra một cánh cửa sổ, thỉnh thoảng có tia sáng mờ nhạt. Dù cho anh có bức tường ngăn, tình yêu của em cũng sẽ leo lên cửa sổ rồi nở rộ. Mở cửa sổ ra, và anh sẽ thấy nỗi buồn tan biến…
Những lời ca vô tâm nhưng rất lạc quan, khi hát cho anh nghe ở KTV, trong lòng dường như tràn ngập dũng khí yêu đương. Lúc này, lọt vào tai tôi, chúng lại nhắc nhở về sự nhát gan khi đối mặt với tình yêu của tôi.
Bài hát thứ tư:
[Tên bài]: Mỳ ăn liền
[Thời gian]: 03:26
[Người biểu diễn]: Tiếu Phi
[Album]: Đế quốc âm nhạc động trời của loài trâu *chả hiểu*
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 6259
Anh không xe không tiền cũng không thề thốt, anh chỉ có một tình yêu trong tim mình để tuân thủ đến năm năm. Ngay cả khi khuôn mặt em giống mỳ ăn liền, anh cũng sẽ ngâm cùng em mãi mãi… *hic, lời tỏ tình cảm động quá*
Những lời ca phi lý như thế rơi vào tai tôi, chuyện cũ lại lướt qua trong suy nghĩ, nước mắt bỗng dưng rơi không ngừng được, không ngừng, không ngừng. Khi đó nấu mỳ ở ký túc xá cho anh, tôi cố ý hát những lời vớ vẩn này cho anh nghe, vậy mà anh cũng nhớ. Bài hát không phù hợp với gu thưởng thức của anh, vậy mà anh nghe được đến hơn 6000 lần…
Bài hát thứ năm:
[Tên bài]: Hotel California
[Thời gian]: 07:12
[Người biểu diễn]: Eagles
[Album]: –
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 5289
You can check out, but you can never leave
Tôi vẫn nhớ Lục An Thần đã giải thích về bài hát thế này: “Nếu một người đàn ông thật sự hiểu và đánh giá cao ý nghĩa của bài hát này, trong lòng anh ta hẳn phải có một Hotel California, đó là nơi trú ẩn của linh hồn anh ta, để anh ta không từ bỏ cuộc sống này”. Giống câu hát cuối bài: Bạn có thể bỏ đi, nhưng trái tim bạn không bao giờ có thể thoát khỏi điều đó.
Khi đó, tôi hiểu bập bõm thôi.
Bây giờ, trong lòng tôi cũng có Hotel California, tự nhiên tôi hiểu được lời cậu ta.
Bài hát thứ sáu:
[Tên bài]: Shape of My Heart
[Thời gian]: 049
[Người biểu diễn]: Sting
[Album]: Ten Legends
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 5543
And if I told you I love you, you’d maybe think there’s something wrong. I’m not a man of too many faces. The mask I wear is one…
Nếu anh nói anh yêu em, hẳn em sẽ nghĩ có nhầm lẫn gì ở đây. Anh không phải người đàn ông nhiều mặt. Chiếc mặt nạ của anh chỉ có một…
Cho dù biết anh có nhiều mặt, nhưng em tin người yêu trái tim của em chỉ có một mặt mà thôi…
—
Tắt iTunes, tôi ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc, bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, mùi bạc hà xông lên khiến tôi thấy muốn khóc.
Khoảng 10 phút sau, hoặc lâu hơn, tôi nghe thấy giọng anh ngoài cửa, hình như là dặn dò Green làm gì đó. Tôi chợt hít sâu, tự nhiên ngồi thẳng lưng lên.
Lúc anh đẩy cửa đi vào, tôi đột nhiên đứng lên, mím môi, nhìn anh chằm chằm.
Dường như tôi làm anh giật mình. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó cười cười: “Sao thế? Em vội vàng thế, đói lắm à?”
Tôi nhìn anh, gật đầu nặng nề: “Đúng thế, em đói lâu lắm rồi”
Anh khép lại tài liệu trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Đợi chút, anh còn một hồ sơ phải ký, ký xong chúng ta…”
Anh không thể nói xong.
Bởi vì…tôi xông lên hôn anh.
Bờ môi ấm áp kề sát, dường như có gì đó bùng cháy lên trong thân thể bồng bột.
Hai tay vịn lên vai anh, tôi ngước mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, kiên quyết nói: “Mộ Dung Tĩnh Huyền, em không đợi được. Em nói rồi, em đói lâu lắm rồi!”. Hương bạc hà phảng phất quanh chúng tôi.
Bốn mắt cứ thế nhìn nhau. Anh không nói lời nào, đứng yên, rũ lông mi nhìn tôi, tôi không nhìn rõ được những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt như thế khiến lòng tôi lo lắng.
Tôi cắn môi, nhìn vào cặp đồng tử sâu thẳm tối thẫm của anh, nhấn mạnh từng chữ – ẩn chứa cả nỗi mong chờ, cả nỗi lo sợ – hỏi anh: “Mộ Dung Tĩnh Huyền, Hạ Tiểu Bạch có can đảm ở bên anh, anh có còn, cần, em, không?”
Lông mi anh khẽ rung, đáy mắt như dập dềnh sóng nước, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, không nhận ra được cảm xúc: “Hạ Tiểu Bạch, có một chuyện, em vẫn không hiểu…”
Tôi chăm chú nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Anh ném tâp tài liệu “bộp” cái xuống bàn làm việc bên cạnh, ôm eo tôi, đưa gương mặt dịu dàng sát gần tôi, khiến tôi không thể không ngả ra phía sau.
Anh nhếch mép cười, ngâm nga: “Hạ Tiểu Bạch, dù là William, Mộ Nghịch Hắc hay Mộ Dung Tĩnh Huyền, chưa bao giờ từ bỏ em. Đến giờ, không ở bên anh, đang ở bên anh thì bỏ chạy, đều LÀ EM”
Hơi thở quen thuộc vấn vít, lòng tôi cuống cuồng hỗn loạn lại êm ái, não tôi không thể hoạt động nổi, tôi chỉ cố chấp hỏi anh: “Vậy em về rồi, anh-có-còn-cần-em-không?”
Ánh mắt anh lóe sáng: “CẦN”. Một chữ dứt khoát vang lên, môi anh cũng áp xuống.
Vậy là bốn năm nhớ nhung mong chờ yêu thương say đắm đã được nói hết trong ôn nhu triền miên. Trong chớp mắt, tôi hiểu rất rõ “mấu chốt” với “quyết định” của tôi đã đi vào quá khứ.
Sau đó, là chương mới cho tình yêu của tôi.
Cái gì là trời đất tác thành?
Cái gì là quần anh tụ hội?
Cái gì là trai tài gái sắc?
Khi thiên nga đen lấp lánh ngắm đúng con cóc trắng bẩn thỉu, cái gọi là không xứng cũng hóa thành mây trôi!
[Mộ Nghịch Hắc]: Không có cóc không ăn được, chỉ có thiên nga đen không chịu cố gắng
[Hạ Tiểu Bạch]: Không bị thiên nga ăn cóc không bao giờ thành công chúa cóc
[Tang Nghê]: Hỏi thế gian tình ái là chi, bất quá chính là hắc xứng với bạch.
Câu gốc: Trà phạn bất tư. 茶饭不思. chá fàn bù sī. Cũng có nghĩa là không có hứng thú ăn uống.
Câu gốc: Vui sướng khi người gặp họa. 幸灾乐祸. xìng zāi lè huò
Câu gốc: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. 以小人之心度君子之腹
Từ này rất thú vị. Nghĩa gốc của nó là pháo thủ hoặc là tay thương. Tuy nhiên trong học đường ở Trung Quốc thì từ枪手qiāng shǒu lại có nghĩa là “người thi hộ”. Ý anh Mộ Dung Tĩnh Huyền ở đây là anh ấy sẽ vẽ hộ chị Tiểu Bạch
END
Hạ Tiểu Bạch, những năm qua, anh luôn quan tâm đến em, dù em có biết hay không…
Về nhà, tôi thay quần jean bị đổ cafe ra, gọi điện thoại báo với mẹ một tiếng rằng máy tính tôi bị hỏng, phải qua nhà bạn vẽ cả đêm, sau đó cầm di động và HDD, CD hệ thống cùng bản gốc tranh minh họa đến văn phòng tạm thời của Mộ Dung Tĩnh Huyền ở bảo tàng để làm việc.
Trên đường đi, anh nhìn đồng hồ, hỏi tôi: “17h rồi, em có muốn ăn gì không?”
Tôi lắc đầu: “Thôi, giờ em nuốt không trôi”
“Nhiều chuyện chút nhé? Em thấy bản thân thảm quá, ăn không ngon ngủ không yên à?” (1) – Anh liếc nhìn tôi, tỏ vẻ ngờ vực – “Ăn no mới có sức, em muốn vẽ cả đêm còn gì?”
Tôi không đáp, anh tiếp tục nói: “Em không nuốt trôi nhưng anh lại nuốt được. Anh vội vàng chạy theo em từ 15h đến giờ, bây giờ em nhẫn tâm để anh nhịn đói theo em à?” *lưu manh quá >_< Lưu manh không hỏi tuổi là đây*
Anh nói câu này lại có vẻ sung sướng, tôi quay qua nhìn anh thì phát hiện ra anh cười cười, cảm thấy bực mình: “Sao em lại thấy anh cười trên nỗi đau người khác thế nhỉ?” (2)
Nghe tôi nói vậy, anh ngay lập tức quay sang, nghiêm túc nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em không được suy bụng ta ra bụng người” (3)
Lời nói ấy, vừa thân quen lại vừa xa lạ. Trống ngực tôi đập thình thịch.
Đến nhà hàng, gọi món xong, nhân lúc đợi mang đồ ăn lên, tôi tranh thủ mở cặp lấy tranh minh họa đã vẽ ra, âm thầm tính xem một bản vẽ màu cần bao nhiêu thời gian. Tính đi tính lại, cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ lúc 16h mai là không thể.
“Sao thế? Thời gian không đủ? – Anh hỏi
“Vâng” – tôi méo miệng, lẩm bẩm – “Có Edwin ở đây thì tốt, cậu ta rất quen kiểu vẽ của em, cũng biết kiểu phối màu. Có một lần sắp đến hạn giao bản thảo, em bị sốt không làm được, cậu ta làm hộ em phần hậu kỳ, giống đến mức y như bản em làm…” – nói đến đây, tôi chợt nhận ra anh không biết Edwin, thế nên nhìn anh giải thích – “Edwin là bạn học ở RMIT với em, em gặp khi đọc sách còn cậu ta làm việc ở nhà hàng ở đó…”
“Anh biết” – anh ngắt lời tôi
“Anh biết?” – tôi ngạc nhiên
Anh ngồi phía bên kia bàn, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sóng sánh, giọng nói thong thả, nhẹ nhàng ấm áp: “Hạ Tiểu Mạch, những năm qua, anh luôn quan tâm đến em, dù em biết hay không…”
Tôi nhìn anh, giật mình. Vừa như hiểu, lại vừa như không hiểu anh vừa nói gì.
“Không có Edwin cũng không sao” – anh cười, êm ái nói – “Mấy năm nay mỗi một bức tranh của em anh đều xem qua, anh cũng hiểu rõ phong cách vẽ và dùng màu của em. Hơn nữa…” – ngón tay anh hơi thả lỏng cốc thủy tinh, ánh mắt sáng bừng, rõ ràng mang vẻ đắc ý – “Hạ Tiểu Bạch, em đừng quên phong cách của em là do anh dạy, trên đời này chẳng có ai thích hợp làm pháo thủ (4) hơn anh”
“Pháo thủ?”
“Đúng rồi” – anh gật đầu – “đêm nay anh và em sẽ cùng lên màu cho bản thảo. Nếu em tin kỹ thuật của anh thì yên tâm ăn bữa này đi”
Tôi nhìn đôi mắt đen sâu của anh, dạo một vòng lời anh trong đầu, ngực nóng lên, mắt thấy xót xót, suýt thì khóc.
Tôi tưởng rằng gặp lại người yêu sau nhiều năm, những lời cảm động nhất phải là “Anh chưa từng quên em”, “Anh vẫn yêu em”, “Anh vẫn ở đây đợi em”… Giờ mới hiểu, mọi người đều phải thay đổi, anh cũng không nói “chưa từng quên em, vẫn yêu em, vẫn ở đây chờ em”… nhưng bạn vẫn hiểu được tấm lòng của anh qua từng câu nói.
—
Tới bảo tàng, Mộ Dung Tĩnh Huyền chỉ laptop trên bàn làm việc, nói với tôi: “Máy đang stand by, em cứ dùng CD hệ thống và TimeMachine khôi phục lại dữ liệu trên máy anh, anh giúp em phân bố tranh”, sau đó thuận tay cầm cặp hồ sơ trên tay tôi.
Tôi nhìn qua phòng làm việc của anh, trừ chiếc MacBook Pro ngoại trên bàn, máy scan, máy in, máy fax và các thiết bị văn phòng khác thì còn hai chiếc iMac iOne. Do dự chút, tôi nói: “Notebook kia là máy riêng của anh, hay em dùng iOne khôi phục dữ liệu sao lưu nhé?”
Anh bỏ tranh vào máy scan, nhìn tôi, tay chỉ vào một tablet vuông màu trắng: “TimeCapsule lưu lại mỗi tiếng một lần từ máy anh, em dùng xong thì anh dùng nó khôi phục hệ thống là được”. Tay lại chỉ hai cái iOne iMac kia: “Hai cái này, một cái là hệ thống Windows, cái còn lại giữ phần lớn thông tin về hệ thống bảo tàng mới, ngày mai cần dùng bất cứ lúc nào, không thể dùng để em khôi phục dữ liệu…” *vâng, thật sang, thật hoành tráng, và thật phức tạp. Mình mù tịt mấy cái này nên chỉ cố được đến đây L*
Tôi chần chừ, anh nhăn nhó: “Vừa rồi còn lo thiếu thời gian, sao giờ vẫn còn lải nhải thế này?”
Anh đã nói thế thì tôi đợi gì nữa? Tôi ngồi vào bàn, bỏ đĩa sao lưu vào, từng bước một khôi phục hệ thống trên máy anh.
Sau khi hệ thống khôi phục xong, anh dùng wifi gửi bản thảo cho tôi. Tôi ngồi thoải mái trên ghế da trâu, dùng photoshop xử lý bản thảo ban đầu một lượt, dùng bluetooth kết nối với tablet, sau đó dùng Corel Painter tô màu bản thảo. *may quá ba cái này thì biết*
Tôi có thói quen một bên dùng Painter, một bên dùng Photoshop chỉnh màu, chuyển bản thảo liên tục giữa hai phần mềm cho đến khi hoàn thiện. Lần này, vì tiết kiệm thời gian, tôi nghe lời Mộ Dung Tĩnh Huyền, dùng Painter chỉnh sửa màu sắc hoàn thiện, sau đó anh dùng iOne chỉnh nét và chi tiết cho tôi.
Vốn tôi không yên tâm lắm, sau lại thấy bản thảo chi tiết anh làm được chỉnh sửa và phối màu còn đẹp hơn cả mình, tôi mới thả lỏng người, bình tĩnh để mấy phần khó nhằn cho anh làm.
Bóng đêm lan tỏa, hai người ngồi lù lù trong phòng làm việc, vô cùng chăm chú nhìn máy tính và thao tác, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương nhưng không ai nói gì. Đối với một đôi tình nhân cũ mà nói, cảnh này có hơi kỳ lạ, nhưng lại vô cùng ấm áp và hài hòa.
Lúc ba giờ sáng, tôi đã bắt đầu mệt mỏi, ngáp liên tục. Ngẩng đầu nhìn qua anh, anh đeo kính tản quang, chăm chú nhìn màn hình, tay phải di chuột không dây liên tục, tay trái đặt trên bàn phím, thành thạo dùng các phím tắt ra lệnh. Dáng vẻ chăm chú tập trung như đang làm chuyện quan trọng nhất trên đời, đường nét trên mặt kiên nghị mê người, nhất thời tôi nhìn đến xuất thần.
Hình như tôi nhìn anh rất lâu, anh liếc mắt, cười cười: “Sao thế?”
Tôi giật mình, phục hồi tinh thần, lúng túng cười, giơ tay xoa mắt, lề mề nói: “Em hơi mệt. Anh có cafe không?”
Nói xong, tôi chợt phát hiện mình lỡ lời. Quả nhiên, anh nghe thấy hai chữ “cafe” thì nhăn mặt, nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, chẳng nhẽ lần này chưa nhận được bài học à?”
Tôi cắn môi, ngượng ngùng giải thích: “Em mệt quá, hai mí sắp gặp nhau rồi nhưng giờ không thể ngủ được…”
Anh nhíu mày một lúc rồi đứng lên: “Em đợi anh một chút”
10 phút sau, anh quay lại, một tay cầm sữa, một tay cầm lát…chanh?
Anh đưa sữa cho tôi: “Uống sữa trước, vừa quay lò vi sóng, đủ ấm”
Tôi thuận theo cầm cái cốc trong tay anh, mắt lại nhìn chằm chằm vào hai nửa chanh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Chanh để làm gì?”
“À, trước anh nghe con gái của người quản lý tòa nhà nói rằng vì mẹ nó thích uống nước ép trái cây nên người quản lý trưng dụng tủ lạnh ở phòng nước để đựng hoa quả…” – Anh đưa chanh cho tôi – “Em mệt còn gì, ăn cái này nâng cao tinh thần được đấy”
Tôi thấy đầu mình xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, thầm nghĩ: bản thân vốn bụng quá nhiều acid, giờ lại ăn cái đồ chua loét này, thà uống cafe cho rồi!
Cầm chanh, tôi nghĩ lại hỏi anh: “Con gái quản lý tòa nhà là Thượng Quan Nhất Nhất đúng không?”
“Đúng rồi” – anh gật đầu, cười cười – “Em gặp rồi đúng không?”
“Vâng…trước kia Thượng Quan phu nhân có đưa con bé qua bệnh viện thăm bố em” – nghĩ đến những lời Thượng Quan Nhất Nhất nói, tôi hơi hoảng hốt.
Anh im lặng một chút, sau đó hỏi: “Bố em giờ sao rồi?”
“Bố em cũng ổn rồi, cuối tuần này có thể xuất viện…” – nói đến đây, đầu tôi xoay vòng, cân nhắc một hồi rồi vẫn nói – “Đúng rồi, chuyện Dr. Steven, cảm ơn anh”
Tôi vừa dứt lời, đột nhiên ánh mắt anh có vẻ là lạ. Từ vị trí của tôi nhìn lên, cảm giác gương mặt anh có gì đó sâu xa khác thường.
Tôi thấy vậy lại hơi thấp thỏm, thế là giải thích: “Em lên mạng tra thử thì phát hiện ra Dr. Steven là chồng của bác sĩ chính Dr. Suess của bố anh ở Anh. Cảm ơn anh…cảm ơn anh đã giúp gia đình em chuyện này”
“Không cần cảm ơn” – anh rũ mi mắt, nhìn tôi, dường như có dòng nước mềm mại lăn tăn trong ánh mắt – “Hạ Tiểu Bạch, anh cho rằng đây là những thứ anh phải làm”
Lòng tôi nhói lên, mắt xót xót, nhìn anh nói không nên lời.
Trong nháy mắt, tôi không thấy buồn ngủ nữa, cần gì đến chanh để nâng cao tinh thần?
Cố gắng cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc một đêm gian khổ.
Sáng sớm, vừa qua 7h, phụ tá Green của anh đem bữa sáng phong phú giàu dinh dưỡng đến. Hai người bọn tôi ngừng làm, ngồi ở sô pha ăn sáng. Anh cầm tách cafe, tôi cầm cốc sữa *ủa chả làm gương gì*, một đen một trắng trong nắng sớm ấm áp nhẹ nhàng càng thêm phần êm dịu, uống vào bụng ấm áp cả thể chất và tinh thần.
Bữa sáng này rõ ràng chỉ kéo dài 10 phút nhưng tôi lại có cảm giác như mình cướp được nửa ngày thanh nhàn êm ả, cả người không còn tí buồn ngủ nào, toàn thân tràn đầy sức sống.
Lúc 9h, Mộ Dung Tĩnh Huyền và người của phòng thiết kế đi khảo sát tiến độ khu vực bảo tàng mới, lúc về thì thuận tiện mang cho tôi một hộp kẹo đường bạc hà giúp tỉnh táo *kiểu như Xylitol í*
Tôi ngậm viên kẹo, ruột gan ngọt ngào đến rối tinh rối mù.
10h30, nhìn người nhân vật chỉ còn lại mấy mảng màu là xong, tôi ngẩng đầu nhìn người bỏ cả công việc để giúp mình: “Em làm cũng OK rồi, anh còn bao nhiêu? Hay thôi bức cuối cứ để em xử lý hậu kỳ đi. Anh làm việc của anh đi”
Anh vẫn chăm chú nhìn màn hình, trả lời: “Không cần, bây giờ anh cũng không có việc gì gấp” – cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay – “Anh làm cũng gần xong rồi, em gửi bản thảo cuối kia cho anh, sau đó nằm lên sô pha ngủ chút đi. Muộn nhất 13h là anh làm xong”
Tôi gửi bản thảo cuối cùng cho anh, âm thầm nhìn những bản thảo đã được anh chỉnh sửa. Quả thực anh nắm rất rõ phong cách vẽ của tôi. Những cái lớn như chỉnh mảng màu, hay nhỏ như phối màu nhân vật, từng chi tiết anh đều xử lý rất hoàn hảo không khác gì tôi làm, cao tay hơn cả Edwin rất nhiều.
Sau khi lưu lại cẩn thận tất cả các bản thảo đã chỉnh sửa, tôi đến bên anh, hơi cúi xuống nhìn anh làm, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ anh làm kiến trúc mà có thể dùng phần mềm vẽ 2D đẹp thế này, em kiếm sống bằng tranh minh họa cũng phải thấy xấu hổ!”
Anh nhếch nhếch khóe môi, liếc nhìn tôi nhưng động tác tay không hề chậm lại: “Em cũng đừng coi nhẹ bản thân, giúp em sửa một đêm, năng lực của em sao anh lại không nhận ra?”
Tôi cười, nói thật lòng: “Lần này may mà có anh không thì không biết em phải làm sao”
Anh quay mặt, đôi mắt gần trong gang tấc nhìn tôi chăm chú, vừa bất lực vừa buồn cười: “Hạ Tiểu Bạch, em chạy nhanh ra sô pha ngủ cho anh. Em có biết giờ trông em kinh thế nào không?”
Lúc còn ở Australia, việc thức đêm vẽ tranh là chuyện bình thường, đương nhiên tôi biết giờ trông mình kinh thế nào. Sáng ra anh đã đi đánh răng rửa mặt, cũng thay áo sơ mi Green đưa tới, dù trông cũng có vẻ sạch sẽ thoải mái nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này, sắc mặt tái nhợt và bọng mắt thâm đen của anh cũng không qua được mắt tôi.
Anh vừa xấu vừa hốc hác như vậy, nhưng tôi nhìn lại càng thấy yêu thương.
Lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào.
—
13h30. Gửi email bản thảo cho biên tập viên tạp chí xong, tôi chợt thấy thư thái vô cùng, cứ như vừa đánh thắng một trận đấu vô cùng ác liệt. Bỏ tablet và tài liệu vào balo, dùng TimeMachine lưu lại tất cả các bản thảo mới nhất vào HDD, tôi lại chăm chỉ dùng TimeCapsule khôi phục lại hệ thống cho Mộ Dung Tĩnh Huyền.
Anh cầm cốc nước, nhìn tôi bận rộn, nhíu mày như suy nghĩ gì đó rồi hỏi tôi: “Em nhất định phải khôi phục hệ thống ngay, có phải máy tính em giấu cái gì mà không muốn ai biết không?”
Tôi gật đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Bảo vệ quyền riêng tư là trách nhiệm của mọi người”
Tôi trả lời như vậy, anh không hỏi nữa. Nhìn đồng hồ một chút, anh nói với tôi: “Anh phải chủ trì một hội nghị, không lâu đâu. Em ở đây đợi anh quay lại rồi cùng ăn trưa”. Im lặng chút, anh nói thêm: “Em mời khách”
Tôi cười cười: “Được”
Xét thấy bản thân vừa tỏ ra đứng đắn nói với anh “Bảo vệ quyền riêng tư là trách nhiệm của mọi người”, sau khi khôi phục hệ thống cho máy anh, tôi không lục lọi mấy folders trong máy. Tôi chỉ mở iTunes trên desktop xem bình thường anh nghe nhạc gì.
Mở phần mặc định “Yêu thích nhất” ra, đây là bộ sưu tập những bài hát được đánh giá 5 sao của người dùng iTunes. Tôi nhìn danh sách 6 bài hát trong đó và cột số liệu thống kê, chợt cảm thấy trái tim nhói đau.
Bài hát đầu tiên:
[Tên bài]: Canon
[Thời gian]: 05:24
[Người biểu diễn]: mylove
[Album]: –
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 14769
Click đúp vào đó thì đây chính là bài Canon mà tôi đã chơi ở nhà hàng của nhà Edwin. Tiếng nhạc lộn xộn, còn có tiếng người trong nhà hàng…
“Hạ Tiểu Bạch, những năm qua, anh luôn quan đến em, dù em biết hay không…”
Hóa ra, đây chính là một trong những điều tôi không biết
Bài hát thứ hai:
[Tên bài]: Thiên sứ của riêng anh
[Thời gian]: 04:29
[Người biểu diễn]: Tank
[Album]: Keep Fighting (tên tiếng Anh chính thức của album như thế nên mình lấy luôn)
[Phong cách]: Pop
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 9332
Không ai có thể cướp em từ bên anh, em là thiên sứ của riêng anh, chỉ là của anh mà thôi. Không ai có thể thay thế em trong lòng anh, chỉ cần có em mà thôi, còn cần điều gì khác…”
Chưa bao giờ tôi biết lời ca dịu dàng da diết như vậy lại có thể khiến người ta khóc, từng chữ rót vào tai đều có một ý nghĩa nhất định.
Bài hát thứ ba:
[Tên bài]: Bức tường trái tim
[Thời gian]: 03:47
[Người biểu diễn]: Quách Tĩnh
[Album]: Ngồi hát ca trên tán cây
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 7824
Em học được cách đừng lo quá xa, đừng lên kế hoạch quá nhiều, nhưng lại có thể dũng cảm phiêu lưu, sống phong phú từng ngày, từng ngày… Trái tim của em có một bức tường ngăn, nhưng em phát hiện ra một cánh cửa sổ, thỉnh thoảng có tia sáng mờ nhạt. Dù cho anh có bức tường ngăn, tình yêu của em cũng sẽ leo lên cửa sổ rồi nở rộ. Mở cửa sổ ra, và anh sẽ thấy nỗi buồn tan biến…
Những lời ca vô tâm nhưng rất lạc quan, khi hát cho anh nghe ở KTV, trong lòng dường như tràn ngập dũng khí yêu đương. Lúc này, lọt vào tai tôi, chúng lại nhắc nhở về sự nhát gan khi đối mặt với tình yêu của tôi.
Bài hát thứ tư:
[Tên bài]: Mỳ ăn liền
[Thời gian]: 03:26
[Người biểu diễn]: Tiếu Phi
[Album]: Đế quốc âm nhạc động trời của loài trâu *chả hiểu*
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 6259
Anh không xe không tiền cũng không thề thốt, anh chỉ có một tình yêu trong tim mình để tuân thủ đến năm năm. Ngay cả khi khuôn mặt em giống mỳ ăn liền, anh cũng sẽ ngâm cùng em mãi mãi… *hic, lời tỏ tình cảm động quá*
Những lời ca phi lý như thế rơi vào tai tôi, chuyện cũ lại lướt qua trong suy nghĩ, nước mắt bỗng dưng rơi không ngừng được, không ngừng, không ngừng. Khi đó nấu mỳ ở ký túc xá cho anh, tôi cố ý hát những lời vớ vẩn này cho anh nghe, vậy mà anh cũng nhớ. Bài hát không phù hợp với gu thưởng thức của anh, vậy mà anh nghe được đến hơn 6000 lần…
Bài hát thứ năm:
[Tên bài]: Hotel California
[Thời gian]: 07:12
[Người biểu diễn]: Eagles
[Album]: –
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 5289
You can check out, but you can never leave
Tôi vẫn nhớ Lục An Thần đã giải thích về bài hát thế này: “Nếu một người đàn ông thật sự hiểu và đánh giá cao ý nghĩa của bài hát này, trong lòng anh ta hẳn phải có một Hotel California, đó là nơi trú ẩn của linh hồn anh ta, để anh ta không từ bỏ cuộc sống này”. Giống câu hát cuối bài: Bạn có thể bỏ đi, nhưng trái tim bạn không bao giờ có thể thoát khỏi điều đó.
Khi đó, tôi hiểu bập bõm thôi.
Bây giờ, trong lòng tôi cũng có Hotel California, tự nhiên tôi hiểu được lời cậu ta.
Bài hát thứ sáu:
[Tên bài]: Shape of My Heart
[Thời gian]: 049
[Người biểu diễn]: Sting
[Album]: Ten Legends
[Phong cách]: Khác
[Đánh giá]: 5 sao
[Số lượt nghe]: 5543
And if I told you I love you, you’d maybe think there’s something wrong. I’m not a man of too many faces. The mask I wear is one…
Nếu anh nói anh yêu em, hẳn em sẽ nghĩ có nhầm lẫn gì ở đây. Anh không phải người đàn ông nhiều mặt. Chiếc mặt nạ của anh chỉ có một…
Cho dù biết anh có nhiều mặt, nhưng em tin người yêu trái tim của em chỉ có một mặt mà thôi…
—
Tắt iTunes, tôi ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc, bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, mùi bạc hà xông lên khiến tôi thấy muốn khóc.
Khoảng 10 phút sau, hoặc lâu hơn, tôi nghe thấy giọng anh ngoài cửa, hình như là dặn dò Green làm gì đó. Tôi chợt hít sâu, tự nhiên ngồi thẳng lưng lên.
Lúc anh đẩy cửa đi vào, tôi đột nhiên đứng lên, mím môi, nhìn anh chằm chằm.
Dường như tôi làm anh giật mình. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó cười cười: “Sao thế? Em vội vàng thế, đói lắm à?”
Tôi nhìn anh, gật đầu nặng nề: “Đúng thế, em đói lâu lắm rồi”
Anh khép lại tài liệu trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Đợi chút, anh còn một hồ sơ phải ký, ký xong chúng ta…”
Anh không thể nói xong.
Bởi vì…tôi xông lên hôn anh.
Bờ môi ấm áp kề sát, dường như có gì đó bùng cháy lên trong thân thể bồng bột.
Hai tay vịn lên vai anh, tôi ngước mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, kiên quyết nói: “Mộ Dung Tĩnh Huyền, em không đợi được. Em nói rồi, em đói lâu lắm rồi!”. Hương bạc hà phảng phất quanh chúng tôi.
Bốn mắt cứ thế nhìn nhau. Anh không nói lời nào, đứng yên, rũ lông mi nhìn tôi, tôi không nhìn rõ được những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt như thế khiến lòng tôi lo lắng.
Tôi cắn môi, nhìn vào cặp đồng tử sâu thẳm tối thẫm của anh, nhấn mạnh từng chữ – ẩn chứa cả nỗi mong chờ, cả nỗi lo sợ – hỏi anh: “Mộ Dung Tĩnh Huyền, Hạ Tiểu Bạch có can đảm ở bên anh, anh có còn, cần, em, không?”
Lông mi anh khẽ rung, đáy mắt như dập dềnh sóng nước, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, không nhận ra được cảm xúc: “Hạ Tiểu Bạch, có một chuyện, em vẫn không hiểu…”
Tôi chăm chú nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Anh ném tâp tài liệu “bộp” cái xuống bàn làm việc bên cạnh, ôm eo tôi, đưa gương mặt dịu dàng sát gần tôi, khiến tôi không thể không ngả ra phía sau.
Anh nhếch mép cười, ngâm nga: “Hạ Tiểu Bạch, dù là William, Mộ Nghịch Hắc hay Mộ Dung Tĩnh Huyền, chưa bao giờ từ bỏ em. Đến giờ, không ở bên anh, đang ở bên anh thì bỏ chạy, đều LÀ EM”
Hơi thở quen thuộc vấn vít, lòng tôi cuống cuồng hỗn loạn lại êm ái, não tôi không thể hoạt động nổi, tôi chỉ cố chấp hỏi anh: “Vậy em về rồi, anh-có-còn-cần-em-không?”
Ánh mắt anh lóe sáng: “CẦN”. Một chữ dứt khoát vang lên, môi anh cũng áp xuống.
Vậy là bốn năm nhớ nhung mong chờ yêu thương say đắm đã được nói hết trong ôn nhu triền miên. Trong chớp mắt, tôi hiểu rất rõ “mấu chốt” với “quyết định” của tôi đã đi vào quá khứ.
Sau đó, là chương mới cho tình yêu của tôi.
Cái gì là trời đất tác thành?
Cái gì là quần anh tụ hội?
Cái gì là trai tài gái sắc?
Khi thiên nga đen lấp lánh ngắm đúng con cóc trắng bẩn thỉu, cái gọi là không xứng cũng hóa thành mây trôi!
[Mộ Nghịch Hắc]: Không có cóc không ăn được, chỉ có thiên nga đen không chịu cố gắng
[Hạ Tiểu Bạch]: Không bị thiên nga ăn cóc không bao giờ thành công chúa cóc
[Tang Nghê]: Hỏi thế gian tình ái là chi, bất quá chính là hắc xứng với bạch.
Câu gốc: Trà phạn bất tư. 茶饭不思. chá fàn bù sī. Cũng có nghĩa là không có hứng thú ăn uống.
Câu gốc: Vui sướng khi người gặp họa. 幸灾乐祸. xìng zāi lè huò
Câu gốc: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. 以小人之心度君子之腹
Từ này rất thú vị. Nghĩa gốc của nó là pháo thủ hoặc là tay thương. Tuy nhiên trong học đường ở Trung Quốc thì từ枪手qiāng shǒu lại có nghĩa là “người thi hộ”. Ý anh Mộ Dung Tĩnh Huyền ở đây là anh ấy sẽ vẽ hộ chị Tiểu Bạch
END
Bình luận facebook