Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
Tạ Liên hô to: “Vũ sư đại nhân!”
Vũ sư cưỡi trên con trâu đen, ngẩng lên nhìn y, khẽ gật đầu. Bùi Minh ngồi ở phía sau, hết bị lửa đốt lại bị mưa to xối xả dội cho ướt sũng như gà ngã vào nồi canh, đầu tóc tán loạn, nhếch nhác không chịu nổi. Sau một hồi mơ mơ màng màng, hắn mở mắt nhìn mới biết mình được Vũ sư đỡ lấy. Mặc dù nàng đang tập trung cưỡi trâu, không tiện quay sang nhìn hắn, thế nhưng bộ dáng không hề anh tuấn này vẫn lọt hết vào mắt nàng.
Hắn hơi ngượng ngùng, đứng lên nói: “Vũ… ”
Ai ngờ, vừa cất lời, trong miệng hắn liền phun ra một đám khói đen.
Dung Quảng tức giận đến phát điên: “Lại để nữ nhân tới cứu, vẫn là Vũ sư hoàng nữa chứ. Bùi Minh, ngươi có thấy mất mặt hay không?”
Bùi Minh cũng giận dữ, vừa phun ra khói đen vừa quát: “Còn ngươi có thể câm miệng lại được không!”
Phía bên kia, Bùi Túc và Bán Nguyệt thong thả bay tới chỗ Vũ sư, giúp đỡ Bùi Minh. Bên này, người khổng lồ rung động thân mình khiến hàng vạn hàng nghìn hòn đá rào rạt rơi xuống. Những hòn đá còn đang cháy bừng bừng, chẳng khác nào một trận sao băng thi nhau đâm xuống mặt đất.
Trời đổ mưa ngày càng to, vậy mà vẫn không dập tắt được lửa của Quân Ngô. Xem ra, hắn đã dùng pháp lực để cường hóa lửa. Hơn nữa, kể cả nước mưa có dập được lửa, sau đó thì sao? Một người đá to lớn như vậy ngã xuống mặt đất, chỉ sợ trong nháy mắt Hoàng thành đã xuất hiện trăm nghìn cái hố to, vô số người chết. Tượng thần vẫn luôn gắt gao kéo lấy người khổng lồ, Tạ Liên thì không phân thân ra được, cũng không biết có bao nhiêu vị ở đây là võ thần, liệu có thể chặn đứng nó trong một lượt không.
Tạ Liên sốt ruột, xoay người nói: “Tam Lang, cái này…?!”
Hoa Thành đứng phía sau, đem tay mình đặt lên mu bàn tay y: “Ca ca không cần phải lo, huynh chỉ cần cầm cự ở trên này là được rồi, việc ở dưới không cần xen vào.”
Thanh âm của hắn văng vẳng bên tai Tạ Liên, tỏa hơi thở thật ấm áp. Hắn nhẹ hất cằm, ra hiệu Tạ Liên nhìn xem. Y đưa mắt về phía hắn ra hiệu, chỉ thấy phía ngoài trận pháp, có một bóng người mặc đồ đỏ, chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi. Tạ Liên nheo mắt lại quan sát, chợt ngạc nhiên.
Đó là… Hoa Thành?
Một ‘Hoa Thành’ khác??
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tạ Liên vội xoay người. Không phải Hoa Thành đang đứng phía sau y sao?
Hoa Thành khẽ cười một tiếng: “Ca ca, đừng giật mình. Ta chính là Tam Lang thật, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không phải đồ giả.”
Như vậy, phía dưới kia là phân thân Hoa Thành tạo ra trước khi rời đi? Khó trách Quân Ngô lúc trước không hề nghi ngờ việc Hoa Thành lẻn vào Tiên Kinh, đến Tạ Liên còn thấy quái lạ, chẳng lẽ hắn mà lại không đặt mắt nhìn chằm chằm dưới đó. Thực ra, không phải hắn không theo dõi mà là đã tận mắt nhìn thấy ‘Hoa Thành’ canh giữ ở Hoàng thành, tất nhiên không còn hoài nghi.
Sư Thanh Huyền không rảnh rỗi để nhìn lên trời, mà có nhìn cũng không thấy nổi Hoa Thành với Tạ Liên ở tận trên cao.
Vừa trông thấy ‘Hoa Thành’ đi tới bên cạnh, y vội nói: “Huyết Vũ Thám Hoa!!! Cuối cùng ngươi cũng trở về! Ngươi làm cái gì mà đi lâu như vậy, đi bàn bạc kế hoạch với Thái tử điện hạ sao? Không không không, hay là ngươi giúp ta ứng phó ở đây trước đi, chắc ngươi cũng thấy mấy hòn đá bốc lửa rơi từ trên trời xuống rồi chứ? Mau nghĩ cách gì đó đi! Thổi một hơi, hoặc là bảo lũ bướm nhỏ của ngươi bay lên đập mấy hòn đá kia một trận, không thì sẽ chết hết đó… ”
‘Hoa Thành’ không đáp lời nào, cứ lạnh lùng để mặc cho y xình xịch xình xịch luôn miệng nói một hồi, cuối cùng hình như không nhịn nổi nữa, trực tiếp xen lời y: “Ngươi tự giải quyết.”
Sư Thanh Huyền ngạc nhiên: “Ta tự giải quyết? Lúc nào rồi mà ngươi còn đùa được nữa. Ta không phải Thái tử điện hạ, không hiểu được thú vui của ngươi. Ta tự giải quyết thế nào được một đống đá thế kia… ”
Còn chưa dứt lời, ‘Hoa Thành’ đã túm cổ y, lôi ra khỏi trận pháp.
Sư Thanh Huyền phản ứng rất nhanh, vừa ra khỏi trận liền lập tức kéo hai người bên cạnh đứng sát lại với nhau, trận pháp mới không bị phá hỏng. Ai mà biết được, ‘Hoa Thành’ đẩy y ra đã đành, lại còn tung một chưởng, đánh cho cả người y bay vụt ra ngoài!
Những tên ăn xin hoảng hốt: “Lão Phong?!”
Có người hướng về phía ‘Hoa Thành’ hô lớn: “Sao ngươi lại đánh người?!”
Mặc dù Sư Thanh Huyền bay ra ngoài nhưng cũng chỉ ngã lăn lộn mấy vòng, quỳ rạp trên mặt đất rồi lập tức bò dậy: “Không sao, không sao, vẫn chưa chết! Không phải hắn thật sự đánh ta, chỉ là cho ta mượn pháp lực thôi!”
“Thật không…”
Sư Thanh Huyền nhìn hai tay, lại nhìn xuống cả cơ thể mình, từ đầu đến chân đều tỏa ra linh quang: “Hoa thành chủ, ngươi không tìm được Thái tử điện hạ thì cũng đừng hành xử như vậy chứ. Ngươi cho mượn pháp lực thì cho mượn tử tế, ta cũng không ngại ăn mấy viên kẹo mùi vị kỳ lạ kia, đâu nhất thiết phải động thủ đánh người. Trước hết, ngươi cứ nhìn lên trời mà xem, còn có bao nhiêu hòn đá đang lao xuống kìa…”
Bỗng nhiên, ‘Hoa Thành’ vung tay phải, ném thứ gì đó cho y. Sư Thanh Huyền không cần nghĩ ngợi, giơ tay bắt lấy, vừa trông thấy đồ vật đó sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Cái thứ đó, thế nào mà lại là quạt Phong sư!
Nhìn thấy vậy, Tạ Liên đang đứng trên đỉnh tượng thần cũng giật mình: “Tam Lang, quạt Phong sư kia chẳng phải đang ở chỗ… Vậy người ở dưới kia là…?!”
(Là buồn rười rượi:(((()
Hoa Thành nói: “Không cần để ý. Vừa gọi tới giúp một tay thôi.”
Sư Thanh Huyền nắm trong tay cây quạt vô cùng quen thuộc của mình, cổ cứng ngắc lại, chậm rãi quay sang nhìn ‘Hoa Thành’.
‘Hoa Thành’ lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi tự giải quyết.”
Trận mưa sao băng rực lửa chuẩn bị đâm xuống mặt đất.
Những người trong trận tưởng như sắp bị đá đập thẳng vào mặt đến nơi, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy ròng ròng: “Lão Phong, lời ngươi nói có thật không vậy? Thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Chúng thần quan cũng sốt ruột: “Thái tử điện hạ, có thể phiền ngươi mau nghĩ ra biện pháp được không!”
Sư Thanh Huyền cầm chặt cây quạt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đôi mắt ẩn hiện một tầng tơ máu.
Trong giây lát, y quay phắt người lại, vung mạnh tay lên!
Trên mặt đất bằng phẳng bỗng xuất hiện một cơn cuồng phong phóng thẳng lên trời. Mưa sao băng đang lao xuống cũng bị bẻ cong đường đi, bắn sang hướng khác!
Những kẻ ăn xin sợ chết khiếp, tưởng như đang chuẩn bị kéo nhau chạy trốn, bỗng nhiên bị cơn cuồng phong này thổi cho tóc tai rối loạn, nghẹn họng trăn trối, khiếp đến ngây người lại.
Một lúc lâu sau, có người run rẩy lên tiếng: “… Thần… Thần tiên?!”
Có người chợt reo lên: “Mẹ cha lão Phong, chẳng lẽ ngươi đúng thật là thần tiên?!”
Sư Thanh Huyền phất một quạt, đôi tay run rẩy, thở hổn hển mấy hơi, một lúc sau mới bình ổn lại, miễn cưỡng nói: “… Thật vô nghĩa! Không phải ta đã nói sớm với các ngươi rồi sao. Thế nào, ta không hề khoác lác, phải không!”
“Không hề, không hề, không khoác lác chút nào! Ta tin! Oa, lão Phong là thần tiên, chúng ta là bạn của thần tiên, thế này phát đạt rồi ha ha ha ha… ”
“Lão Phong làm một cuộc thương lượng đi, khi nào đem chúng ta cùng bay với ha!”
Thấy thế, ‘Hoa Thành’ hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi. Sư Thanh Huyền ở phía bên kia cầm quạt Phong sư, vui cười trả lời vô số câu hỏi lung tung, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống, định ngẩng đầu nói chuyện nhưng người đó đã đi mất rồi.
Đột nhiên, trong bóng tối truyền tới một thứ âm thanh kỳ quái.
Chít chít chít, chít chít chít.
Có người nheo mắt lại, nói: “Đó là cái gì? Đen nghìn nghịt thế kia… Mọi người xem đi.”
“Phía sau còn có khuôn mặt nữa! Là người? Sao lại có cái gì xám trắng trông giống người thế kia…”
“Hình như không giống người sống…”
Tạ Liên giật mình: “Cái gì?”
Là những con thi chuột cùng vỏ rỗng giả người. Những con quái vật trong Đồng Lô cũng bị truyền tống tới đây!
Những cái vỏ rỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, chân tay cứng đờ bước về phía bên này. Thấy thịt người, đám thi chuột càng giống như thủy triều đen thi nhau vọt tới. Xem ra, Quân Ngô đã gạt phăng tất cả mọi thứ, không tiếc bất cứ cái gì, chỉ muốn phá hủy trận pháp người sống, muốn cả nhân gian này gánh chịu đại họa mới vừa lòng!
Bên kia, Vũ sư dặn dò Bán Nguyệt: “Các ngươi để ý tới Bùi tướng quân, ta đi phòng thủ trận pháp.”
Bùi Minh sau một hồi phun ra đầy khói đen, nghe vậy liền lên tiếng: “Ta không sao, để ta đi thủ trận.”
Hắn vừa giãy dụa bò dậy đã gã đổ xuống đất.
Bùi Túc thấy không ổn liên ngăn lại: “Bùi tướng quân, người… Dưỡng thương cho thật tốt đi, để Vũ sư đại nhân đi thủ trận được rồi.”
Bùi Minh lần đầu tiên mất mặt như vậy trước nữ nhân, cũng là lần đầu tiên được nữ nhân cứu, lòng tự trọng của hắn tác quái, da mặt như nóng trương cả lên.
Vũ sư không để tâm đến yêu cầu của hắn, hơi hơi mỉm cười: “Tướng quân không cần phải miễn cưỡng.”
Nàng cưỡi trâu đen bay đi.
Bùi tướng quân hô theo: “Vũ sư đại nhân!”
Bỗng dưng, một bàn tay lạnh ngắt từ đâu bò tới, bóp lấy cổ hắn.
Một thanh âm sâu kín vang lên: “Bùi lang… ”
Bùi Minh còn đang dồn sức giãy dụa, nghe thấy giọng nói này liền tức giận tột độ: “Làm thế nào mà ngươi còn sống?!”
Thực ra, Tuyên Cơ bị Dung Quảng đánh gục, nàng sống sót cũng là nhờ Bán Nguyệt đã tiện tay cứu nàng cùng Khắc Ma xuống cùng.
Nghe thấy khẩu khí Bùi Minh không tốt, nàng càng tỏ ý cay độc: “Làm thế nào mà ta còn sống? Ta vẫn luôn sống tốt! Còn ngươi, ngươi nhìn Vũ sư làm cái gì! Ngươi thay người yêu như thay áo có phải không? Ngươi muốn đuổi theo nàng có phải không? Nàng ta có cái gì tốt! Ta không cho phép!”
” … ”
Bùi Minh không thể nhịn nổi nữa, một tay xốc cả người nàng lên, cả giận quát: “Tuyên Cơ, đến lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn giữ mấy cái suy nghĩ đó?! Liên quan gì đến thay người yêu như thay áo, ta còn chưa nói chuyện được mấy câu với Vũ sư!”
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay với Tuyên Cơ. Nàng bị hắn hung hăng xốc khỏi mặt đất, sửng sốt vô cùng.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau mới ổn định được: “Bùi lang, ta luôn nghĩ về ngươi là vì ta yêu ngươi, có cái gì không đúng chứ? Ngươi chưa bao giờ đối xử hung bạo với ta thế này, chẳng lẽ ngươi đã thật sự chán ghét ta lắm rồi?”
Bùi Minh chống tay lên thanh kiếm, đỡ cả người đứng dậy: “Ta không nói chuyện nổi với ngươi.”
Tuyên Cơ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngươi nói đi! Ngươi thật sự không cần ta? Vì ngươi, ta đã làm nhiều việc như vậy, để rồi biến thành cái bộ dạng này, ngươi không cảm động một chút nào hay sao? Không thấy áy náy dù chỉ một chút hay sao?”
Bùi Minh nói: “Mấy trăm năm trước chẳng lẽ ta không đáp ứng ý nguyện của ngươi sao?!”
Tuyên Cơ đột nhiên trở nên mờ mịt, luống cuống.
Nàng không biết phải làm thế nào bây giờ, hai tay vẫn gắt gao bám lấy phía sau hắn, nhảy từng bước một trên đôi chân gãy: “Bùi lang… Bùi lang… Ngươi chờ một chút, chúng ta có thể nói chuyện mà, phải không… ”
Bán Nguyệt trông thấy nàng như vậy, mặc dù biết rằng trước đây, sau khi nàng bị Bùi Minh vứt bỏ đã giết vô số người vô tội, thậm trí còn có dã tâm muốn hại chết bọn họ, thế nhưng bộ dáng này của nàng lại có chút đáng thương.
Bùi Minh quay đầu lại nhìn nàng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tuyên Cơ, ngươi cũng nên tỉnh lại đi.”
Tuyên Cơ mở to mắt: “Tỉnh lại?”
Bùi Minh nói tiếp: “Ngươi biến thành bộ dạng thế này, một phần nguyên nhân cũng là do ta, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là do ngươi tự lựa chọn. Ngươi làm nhiều việc như vậy, chỉ có thể khiến chính ngươi cảm động, còn ta lại là người có tâm địa sắt đá. Ngươi yêu ta, không bằng yêu chính ngươi còn hơn.”
Hắn rút lại vạt áo trong tay Tuyên Cơ, bước đi không một lần ngoảnh đầu.
Ở trận pháp người sống phía bên kia, Sư Thanh Huyền quạt lên một phát, pháp lực đã không còn bao nhiêu. Tình hình cấp bách này chỉ có thể để Vũ sư cùng mấy võ thần tới trước ngăn cản.
Ai mà biết được, vào đúng lúc này, bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn loạn: “Quạc quạc quạc, nơi này chính là Hoàng thành sao quạc quạc, quả là một căn nhà lớn quạc quạc!”
“Ngạc nhiên cái gì, còn không to bằng nhà của thành chủ!”
“Cũng không đẹp bằng nhà của thành chủ!”
Đầu đường, trong hẻm, trên mái hiên thoắt hiện rất nhiều hình dáng kỳ quái, không ngừng náo nhiệt. Đột nhiên, yêu ma quỷ quái ở Chợ Quỷ từ đâu đồng loạt tràn tới!
Thiên Nhãn Khai đang đứng trong trận pháp, trông thấy cảnh này không chịu nổi mà hô lớn: “Quỷ ở đâu thế này! Cút đi! Cút ra chỗ khác! Hoàng thành ở ngay dưới chân thần tiên, các ngươi còn dám tới đây dương oai!”
“Con heo tinh này, còn dám hiện hình trước mặt ta!”
“Ta không nhìn lầm chứ… Đó là con vịt… Con vịt đang đập con chuột?”
Đột nhiên, một đống hoa quả lốp bốp ném về phía bọn họ: “Câm miệng đi đạo sĩ thúi! Mặt dày không biết xấu hổ!”
“Nếu không phải thành chủ ra lệnh thì ai thèm quan tâm tới các ngươi!”
“Còn không mau quỳ xuống cảm tạ chúng ta!"
Đám thi chuột tỏa ra hắc khí, mắt lóe đỏ. Thế nhưng, tình hình lại không giống như bọn chúng tưởng tượng. Một con chuột vừa bị giết đã lại thấy một đám quỷ đông hơn nữa xông tới.
Lũ yêu ma quỷ quái, kẻ thì nhe vuốt, kẻ thì cầm dao nĩa giống như vừa trải qua nạn đói tàn khốc, ánh mắt càng lóe lên tia đỏ rực ác liệt hơn: “Thật nhiều chuột!”
“Tới đi, tới đi, hi hi hi, chờ các ngươi lâu rồi! Ta vẫn chưa được thử qua đồ nhậu hai nghìn năm tuổi bao giờ, chắc chắn là rất bổ!”
“Nhiều như vậy có ăn hết không?”
“Thành chủ nói, không ăn hết có thể vác đi bán!”
Đám thi chuột thấy tình thế không ổn, bị dọa lui trở về. Những vỏ rỗng giả người bị lũ chuột chạy loạn làm trượt chân.
Nguy hiểm được loại bỏ, Tạ Liên thở dài một hơi, quay đầu nói: “Nhờ có Tam Lang đó.”
Hoa Thành mỉm cười: “Bọn chúng tự muốn giúp, không liên quan đến ta. Tập trung vào việc chính, ca ca, cẩn thận.”
Hai chữ cuối cùng, giọng hắn trở nên vô cùng nghiêm túc. Tạ Liên dời ánh mắt, chỉ thấy người khổng lồ vừa mới cử động, tay với tới thắt lưng, dường như muốn rút ra thứ gì đó.
Y bỗng cảm thấy căng thẳng.
Đó là một thanh kiếm!
___________
Ai cũng biết mà đúng không:((( Hạ Huyền tới trả quạt cho Thanh Huyền ấy:(( Mà truyền pháp lực gì bạo lực ghê:(((
Vũ sư cưỡi trên con trâu đen, ngẩng lên nhìn y, khẽ gật đầu. Bùi Minh ngồi ở phía sau, hết bị lửa đốt lại bị mưa to xối xả dội cho ướt sũng như gà ngã vào nồi canh, đầu tóc tán loạn, nhếch nhác không chịu nổi. Sau một hồi mơ mơ màng màng, hắn mở mắt nhìn mới biết mình được Vũ sư đỡ lấy. Mặc dù nàng đang tập trung cưỡi trâu, không tiện quay sang nhìn hắn, thế nhưng bộ dáng không hề anh tuấn này vẫn lọt hết vào mắt nàng.
Hắn hơi ngượng ngùng, đứng lên nói: “Vũ… ”
Ai ngờ, vừa cất lời, trong miệng hắn liền phun ra một đám khói đen.
Dung Quảng tức giận đến phát điên: “Lại để nữ nhân tới cứu, vẫn là Vũ sư hoàng nữa chứ. Bùi Minh, ngươi có thấy mất mặt hay không?”
Bùi Minh cũng giận dữ, vừa phun ra khói đen vừa quát: “Còn ngươi có thể câm miệng lại được không!”
Phía bên kia, Bùi Túc và Bán Nguyệt thong thả bay tới chỗ Vũ sư, giúp đỡ Bùi Minh. Bên này, người khổng lồ rung động thân mình khiến hàng vạn hàng nghìn hòn đá rào rạt rơi xuống. Những hòn đá còn đang cháy bừng bừng, chẳng khác nào một trận sao băng thi nhau đâm xuống mặt đất.
Trời đổ mưa ngày càng to, vậy mà vẫn không dập tắt được lửa của Quân Ngô. Xem ra, hắn đã dùng pháp lực để cường hóa lửa. Hơn nữa, kể cả nước mưa có dập được lửa, sau đó thì sao? Một người đá to lớn như vậy ngã xuống mặt đất, chỉ sợ trong nháy mắt Hoàng thành đã xuất hiện trăm nghìn cái hố to, vô số người chết. Tượng thần vẫn luôn gắt gao kéo lấy người khổng lồ, Tạ Liên thì không phân thân ra được, cũng không biết có bao nhiêu vị ở đây là võ thần, liệu có thể chặn đứng nó trong một lượt không.
Tạ Liên sốt ruột, xoay người nói: “Tam Lang, cái này…?!”
Hoa Thành đứng phía sau, đem tay mình đặt lên mu bàn tay y: “Ca ca không cần phải lo, huynh chỉ cần cầm cự ở trên này là được rồi, việc ở dưới không cần xen vào.”
Thanh âm của hắn văng vẳng bên tai Tạ Liên, tỏa hơi thở thật ấm áp. Hắn nhẹ hất cằm, ra hiệu Tạ Liên nhìn xem. Y đưa mắt về phía hắn ra hiệu, chỉ thấy phía ngoài trận pháp, có một bóng người mặc đồ đỏ, chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi. Tạ Liên nheo mắt lại quan sát, chợt ngạc nhiên.
Đó là… Hoa Thành?
Một ‘Hoa Thành’ khác??
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tạ Liên vội xoay người. Không phải Hoa Thành đang đứng phía sau y sao?
Hoa Thành khẽ cười một tiếng: “Ca ca, đừng giật mình. Ta chính là Tam Lang thật, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không phải đồ giả.”
Như vậy, phía dưới kia là phân thân Hoa Thành tạo ra trước khi rời đi? Khó trách Quân Ngô lúc trước không hề nghi ngờ việc Hoa Thành lẻn vào Tiên Kinh, đến Tạ Liên còn thấy quái lạ, chẳng lẽ hắn mà lại không đặt mắt nhìn chằm chằm dưới đó. Thực ra, không phải hắn không theo dõi mà là đã tận mắt nhìn thấy ‘Hoa Thành’ canh giữ ở Hoàng thành, tất nhiên không còn hoài nghi.
Sư Thanh Huyền không rảnh rỗi để nhìn lên trời, mà có nhìn cũng không thấy nổi Hoa Thành với Tạ Liên ở tận trên cao.
Vừa trông thấy ‘Hoa Thành’ đi tới bên cạnh, y vội nói: “Huyết Vũ Thám Hoa!!! Cuối cùng ngươi cũng trở về! Ngươi làm cái gì mà đi lâu như vậy, đi bàn bạc kế hoạch với Thái tử điện hạ sao? Không không không, hay là ngươi giúp ta ứng phó ở đây trước đi, chắc ngươi cũng thấy mấy hòn đá bốc lửa rơi từ trên trời xuống rồi chứ? Mau nghĩ cách gì đó đi! Thổi một hơi, hoặc là bảo lũ bướm nhỏ của ngươi bay lên đập mấy hòn đá kia một trận, không thì sẽ chết hết đó… ”
‘Hoa Thành’ không đáp lời nào, cứ lạnh lùng để mặc cho y xình xịch xình xịch luôn miệng nói một hồi, cuối cùng hình như không nhịn nổi nữa, trực tiếp xen lời y: “Ngươi tự giải quyết.”
Sư Thanh Huyền ngạc nhiên: “Ta tự giải quyết? Lúc nào rồi mà ngươi còn đùa được nữa. Ta không phải Thái tử điện hạ, không hiểu được thú vui của ngươi. Ta tự giải quyết thế nào được một đống đá thế kia… ”
Còn chưa dứt lời, ‘Hoa Thành’ đã túm cổ y, lôi ra khỏi trận pháp.
Sư Thanh Huyền phản ứng rất nhanh, vừa ra khỏi trận liền lập tức kéo hai người bên cạnh đứng sát lại với nhau, trận pháp mới không bị phá hỏng. Ai mà biết được, ‘Hoa Thành’ đẩy y ra đã đành, lại còn tung một chưởng, đánh cho cả người y bay vụt ra ngoài!
Những tên ăn xin hoảng hốt: “Lão Phong?!”
Có người hướng về phía ‘Hoa Thành’ hô lớn: “Sao ngươi lại đánh người?!”
Mặc dù Sư Thanh Huyền bay ra ngoài nhưng cũng chỉ ngã lăn lộn mấy vòng, quỳ rạp trên mặt đất rồi lập tức bò dậy: “Không sao, không sao, vẫn chưa chết! Không phải hắn thật sự đánh ta, chỉ là cho ta mượn pháp lực thôi!”
“Thật không…”
Sư Thanh Huyền nhìn hai tay, lại nhìn xuống cả cơ thể mình, từ đầu đến chân đều tỏa ra linh quang: “Hoa thành chủ, ngươi không tìm được Thái tử điện hạ thì cũng đừng hành xử như vậy chứ. Ngươi cho mượn pháp lực thì cho mượn tử tế, ta cũng không ngại ăn mấy viên kẹo mùi vị kỳ lạ kia, đâu nhất thiết phải động thủ đánh người. Trước hết, ngươi cứ nhìn lên trời mà xem, còn có bao nhiêu hòn đá đang lao xuống kìa…”
Bỗng nhiên, ‘Hoa Thành’ vung tay phải, ném thứ gì đó cho y. Sư Thanh Huyền không cần nghĩ ngợi, giơ tay bắt lấy, vừa trông thấy đồ vật đó sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Cái thứ đó, thế nào mà lại là quạt Phong sư!
Nhìn thấy vậy, Tạ Liên đang đứng trên đỉnh tượng thần cũng giật mình: “Tam Lang, quạt Phong sư kia chẳng phải đang ở chỗ… Vậy người ở dưới kia là…?!”
(Là buồn rười rượi:(((()
Hoa Thành nói: “Không cần để ý. Vừa gọi tới giúp một tay thôi.”
Sư Thanh Huyền nắm trong tay cây quạt vô cùng quen thuộc của mình, cổ cứng ngắc lại, chậm rãi quay sang nhìn ‘Hoa Thành’.
‘Hoa Thành’ lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi tự giải quyết.”
Trận mưa sao băng rực lửa chuẩn bị đâm xuống mặt đất.
Những người trong trận tưởng như sắp bị đá đập thẳng vào mặt đến nơi, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy ròng ròng: “Lão Phong, lời ngươi nói có thật không vậy? Thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Chúng thần quan cũng sốt ruột: “Thái tử điện hạ, có thể phiền ngươi mau nghĩ ra biện pháp được không!”
Sư Thanh Huyền cầm chặt cây quạt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đôi mắt ẩn hiện một tầng tơ máu.
Trong giây lát, y quay phắt người lại, vung mạnh tay lên!
Trên mặt đất bằng phẳng bỗng xuất hiện một cơn cuồng phong phóng thẳng lên trời. Mưa sao băng đang lao xuống cũng bị bẻ cong đường đi, bắn sang hướng khác!
Những kẻ ăn xin sợ chết khiếp, tưởng như đang chuẩn bị kéo nhau chạy trốn, bỗng nhiên bị cơn cuồng phong này thổi cho tóc tai rối loạn, nghẹn họng trăn trối, khiếp đến ngây người lại.
Một lúc lâu sau, có người run rẩy lên tiếng: “… Thần… Thần tiên?!”
Có người chợt reo lên: “Mẹ cha lão Phong, chẳng lẽ ngươi đúng thật là thần tiên?!”
Sư Thanh Huyền phất một quạt, đôi tay run rẩy, thở hổn hển mấy hơi, một lúc sau mới bình ổn lại, miễn cưỡng nói: “… Thật vô nghĩa! Không phải ta đã nói sớm với các ngươi rồi sao. Thế nào, ta không hề khoác lác, phải không!”
“Không hề, không hề, không khoác lác chút nào! Ta tin! Oa, lão Phong là thần tiên, chúng ta là bạn của thần tiên, thế này phát đạt rồi ha ha ha ha… ”
“Lão Phong làm một cuộc thương lượng đi, khi nào đem chúng ta cùng bay với ha!”
Thấy thế, ‘Hoa Thành’ hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi. Sư Thanh Huyền ở phía bên kia cầm quạt Phong sư, vui cười trả lời vô số câu hỏi lung tung, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống, định ngẩng đầu nói chuyện nhưng người đó đã đi mất rồi.
Đột nhiên, trong bóng tối truyền tới một thứ âm thanh kỳ quái.
Chít chít chít, chít chít chít.
Có người nheo mắt lại, nói: “Đó là cái gì? Đen nghìn nghịt thế kia… Mọi người xem đi.”
“Phía sau còn có khuôn mặt nữa! Là người? Sao lại có cái gì xám trắng trông giống người thế kia…”
“Hình như không giống người sống…”
Tạ Liên giật mình: “Cái gì?”
Là những con thi chuột cùng vỏ rỗng giả người. Những con quái vật trong Đồng Lô cũng bị truyền tống tới đây!
Những cái vỏ rỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, chân tay cứng đờ bước về phía bên này. Thấy thịt người, đám thi chuột càng giống như thủy triều đen thi nhau vọt tới. Xem ra, Quân Ngô đã gạt phăng tất cả mọi thứ, không tiếc bất cứ cái gì, chỉ muốn phá hủy trận pháp người sống, muốn cả nhân gian này gánh chịu đại họa mới vừa lòng!
Bên kia, Vũ sư dặn dò Bán Nguyệt: “Các ngươi để ý tới Bùi tướng quân, ta đi phòng thủ trận pháp.”
Bùi Minh sau một hồi phun ra đầy khói đen, nghe vậy liền lên tiếng: “Ta không sao, để ta đi thủ trận.”
Hắn vừa giãy dụa bò dậy đã gã đổ xuống đất.
Bùi Túc thấy không ổn liên ngăn lại: “Bùi tướng quân, người… Dưỡng thương cho thật tốt đi, để Vũ sư đại nhân đi thủ trận được rồi.”
Bùi Minh lần đầu tiên mất mặt như vậy trước nữ nhân, cũng là lần đầu tiên được nữ nhân cứu, lòng tự trọng của hắn tác quái, da mặt như nóng trương cả lên.
Vũ sư không để tâm đến yêu cầu của hắn, hơi hơi mỉm cười: “Tướng quân không cần phải miễn cưỡng.”
Nàng cưỡi trâu đen bay đi.
Bùi tướng quân hô theo: “Vũ sư đại nhân!”
Bỗng dưng, một bàn tay lạnh ngắt từ đâu bò tới, bóp lấy cổ hắn.
Một thanh âm sâu kín vang lên: “Bùi lang… ”
Bùi Minh còn đang dồn sức giãy dụa, nghe thấy giọng nói này liền tức giận tột độ: “Làm thế nào mà ngươi còn sống?!”
Thực ra, Tuyên Cơ bị Dung Quảng đánh gục, nàng sống sót cũng là nhờ Bán Nguyệt đã tiện tay cứu nàng cùng Khắc Ma xuống cùng.
Nghe thấy khẩu khí Bùi Minh không tốt, nàng càng tỏ ý cay độc: “Làm thế nào mà ta còn sống? Ta vẫn luôn sống tốt! Còn ngươi, ngươi nhìn Vũ sư làm cái gì! Ngươi thay người yêu như thay áo có phải không? Ngươi muốn đuổi theo nàng có phải không? Nàng ta có cái gì tốt! Ta không cho phép!”
” … ”
Bùi Minh không thể nhịn nổi nữa, một tay xốc cả người nàng lên, cả giận quát: “Tuyên Cơ, đến lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn giữ mấy cái suy nghĩ đó?! Liên quan gì đến thay người yêu như thay áo, ta còn chưa nói chuyện được mấy câu với Vũ sư!”
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay với Tuyên Cơ. Nàng bị hắn hung hăng xốc khỏi mặt đất, sửng sốt vô cùng.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau mới ổn định được: “Bùi lang, ta luôn nghĩ về ngươi là vì ta yêu ngươi, có cái gì không đúng chứ? Ngươi chưa bao giờ đối xử hung bạo với ta thế này, chẳng lẽ ngươi đã thật sự chán ghét ta lắm rồi?”
Bùi Minh chống tay lên thanh kiếm, đỡ cả người đứng dậy: “Ta không nói chuyện nổi với ngươi.”
Tuyên Cơ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngươi nói đi! Ngươi thật sự không cần ta? Vì ngươi, ta đã làm nhiều việc như vậy, để rồi biến thành cái bộ dạng này, ngươi không cảm động một chút nào hay sao? Không thấy áy náy dù chỉ một chút hay sao?”
Bùi Minh nói: “Mấy trăm năm trước chẳng lẽ ta không đáp ứng ý nguyện của ngươi sao?!”
Tuyên Cơ đột nhiên trở nên mờ mịt, luống cuống.
Nàng không biết phải làm thế nào bây giờ, hai tay vẫn gắt gao bám lấy phía sau hắn, nhảy từng bước một trên đôi chân gãy: “Bùi lang… Bùi lang… Ngươi chờ một chút, chúng ta có thể nói chuyện mà, phải không… ”
Bán Nguyệt trông thấy nàng như vậy, mặc dù biết rằng trước đây, sau khi nàng bị Bùi Minh vứt bỏ đã giết vô số người vô tội, thậm trí còn có dã tâm muốn hại chết bọn họ, thế nhưng bộ dáng này của nàng lại có chút đáng thương.
Bùi Minh quay đầu lại nhìn nàng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tuyên Cơ, ngươi cũng nên tỉnh lại đi.”
Tuyên Cơ mở to mắt: “Tỉnh lại?”
Bùi Minh nói tiếp: “Ngươi biến thành bộ dạng thế này, một phần nguyên nhân cũng là do ta, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là do ngươi tự lựa chọn. Ngươi làm nhiều việc như vậy, chỉ có thể khiến chính ngươi cảm động, còn ta lại là người có tâm địa sắt đá. Ngươi yêu ta, không bằng yêu chính ngươi còn hơn.”
Hắn rút lại vạt áo trong tay Tuyên Cơ, bước đi không một lần ngoảnh đầu.
Ở trận pháp người sống phía bên kia, Sư Thanh Huyền quạt lên một phát, pháp lực đã không còn bao nhiêu. Tình hình cấp bách này chỉ có thể để Vũ sư cùng mấy võ thần tới trước ngăn cản.
Ai mà biết được, vào đúng lúc này, bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn loạn: “Quạc quạc quạc, nơi này chính là Hoàng thành sao quạc quạc, quả là một căn nhà lớn quạc quạc!”
“Ngạc nhiên cái gì, còn không to bằng nhà của thành chủ!”
“Cũng không đẹp bằng nhà của thành chủ!”
Đầu đường, trong hẻm, trên mái hiên thoắt hiện rất nhiều hình dáng kỳ quái, không ngừng náo nhiệt. Đột nhiên, yêu ma quỷ quái ở Chợ Quỷ từ đâu đồng loạt tràn tới!
Thiên Nhãn Khai đang đứng trong trận pháp, trông thấy cảnh này không chịu nổi mà hô lớn: “Quỷ ở đâu thế này! Cút đi! Cút ra chỗ khác! Hoàng thành ở ngay dưới chân thần tiên, các ngươi còn dám tới đây dương oai!”
“Con heo tinh này, còn dám hiện hình trước mặt ta!”
“Ta không nhìn lầm chứ… Đó là con vịt… Con vịt đang đập con chuột?”
Đột nhiên, một đống hoa quả lốp bốp ném về phía bọn họ: “Câm miệng đi đạo sĩ thúi! Mặt dày không biết xấu hổ!”
“Nếu không phải thành chủ ra lệnh thì ai thèm quan tâm tới các ngươi!”
“Còn không mau quỳ xuống cảm tạ chúng ta!"
Đám thi chuột tỏa ra hắc khí, mắt lóe đỏ. Thế nhưng, tình hình lại không giống như bọn chúng tưởng tượng. Một con chuột vừa bị giết đã lại thấy một đám quỷ đông hơn nữa xông tới.
Lũ yêu ma quỷ quái, kẻ thì nhe vuốt, kẻ thì cầm dao nĩa giống như vừa trải qua nạn đói tàn khốc, ánh mắt càng lóe lên tia đỏ rực ác liệt hơn: “Thật nhiều chuột!”
“Tới đi, tới đi, hi hi hi, chờ các ngươi lâu rồi! Ta vẫn chưa được thử qua đồ nhậu hai nghìn năm tuổi bao giờ, chắc chắn là rất bổ!”
“Nhiều như vậy có ăn hết không?”
“Thành chủ nói, không ăn hết có thể vác đi bán!”
Đám thi chuột thấy tình thế không ổn, bị dọa lui trở về. Những vỏ rỗng giả người bị lũ chuột chạy loạn làm trượt chân.
Nguy hiểm được loại bỏ, Tạ Liên thở dài một hơi, quay đầu nói: “Nhờ có Tam Lang đó.”
Hoa Thành mỉm cười: “Bọn chúng tự muốn giúp, không liên quan đến ta. Tập trung vào việc chính, ca ca, cẩn thận.”
Hai chữ cuối cùng, giọng hắn trở nên vô cùng nghiêm túc. Tạ Liên dời ánh mắt, chỉ thấy người khổng lồ vừa mới cử động, tay với tới thắt lưng, dường như muốn rút ra thứ gì đó.
Y bỗng cảm thấy căng thẳng.
Đó là một thanh kiếm!
___________
Ai cũng biết mà đúng không:((( Hạ Huyền tới trả quạt cho Thanh Huyền ấy:(( Mà truyền pháp lực gì bạo lực ghê:(((
Bình luận facebook