• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên quan tứ phúc (quan trời ban phúc) (1 Viewer)

  • Chương 59

Đứa nhỏ này cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi là cao, thật sự là một đứa trẻ vừa gầy vừa nhỏ con. Nó ngã xuống từ nơi cao như vậy, thân thể nhỏ nhắn run bần bật trong tay hắn, hệt như ấu tể (con non) mới sinh của động vật. Nhưng mà, từ bên trong lớp băng vải quấn loạn xà ngầu quanh đầu cậu ta, lộ ra một con mắt đen to tròn, trong mắt phản chiếu ra một thân ảnh tuyết trắng, y nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, tựa như đã bỏ mặc tất cả những thứ bên ngoài.

Từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến một trận tiếng hít lạnh, Tạ Liên ngẩng đầu, trong lòng bỗng dưng trầm xuống. Bởi vì, khóe mắt hắn bỗng nhiên thấy một vật gì đó màu vàng rơi xuống phía trước không xa.

Chiếc mặt nạ hoàng kim dùng để che khuất mặt hắn, rớt mất rồi.

Tạ Liên đáp xuống giữa đường cái Thần Võ, đội danh dự đi sau hắn mấy trượng, chưa diễu hành đến chỗ này. Kinh biến đột nhiên xảy ra, những bước chân vững vàng của các võ sĩ bị sự cố ngoài ý muốn này quấy rầy, nhóm Ngọc Nữ tán hoa cũng lộ vẻ sợ hãi, kim xa (xe vàng) ngừng lại, mấy con ngựa trắng cao lớn cất vó hí vang, sênh* tiêu sáo đàn trong bất chợt vang lên vài nhịp loạn. Có người đi, có người dừng, không thể nhanh chóng thống nhất bước chân, trường hợp tựa hồ sắp vượt tầm kiểm soát. Đoàn người tụ tập hai bên đường cái nhất thời còn chưa phản ứng, quốc chủ Tiên Nhạc trên cao lầu đứng lên, nhìn bóng dáng nhi tử mình, nét mặt lộ vẻ quan tâm sâu sắc.

(Bamboo: *nguyên văn là sanh, mình tìm mòn con mắt mới dò được chữ Cái sênh. Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay, hiện mình vẫn đang tìm hình, khi nào đào ra rồi mình sẽ thông báo sau cho mọi người)

Quốc chủ đã đứng lên thì vương công quý tộc nào còn dám ngồi? Sôi nổi hoảng hốt đứng phắt dậy. Mông quốc sư vừa đặt xuống ghế còn chưa nóng, chính cấp tốc tự hỏi xem có nên lập tức ngũ thể đầu địa* quỳ xuống tự trách hay không, Thích Dung đã nhảy lên lan can, xắn tay áo lên, tức giận chất vấn: “Gì nữa đây? Sao lại thế này? Đội ngũ sao lại loạn lên hết rồi? Đám phế vật này đang làm gì đấy? Các ngươi ăn cơm trắng hay sao mà cả ngựa cũng không kéo nổi?!”

(Bamboo: *Ngũ thể đầu địa là năm vóc ( 1. gối trái, 2. gối phải, 3. tay trái, 4. tay phải, 5. cái đầu) đều gieo xuống đất)

Sắc mặt Hoàng Hậu tái lại, hai hàng lông mày hơi chau, nhanh chóng kêu người kéo gã xuống. Thấy đoàn người bên dưới bắt đầu ẩn ẩn xôn xao, như sắp bộc phát một trận đại loạn, đúng lúc này, Tạ Liên bỗng nhiên đứng dậy.

Ngày thường, bị Thái Tử điện hạ tôn quý đều giấu mình trong hoàng cung, hoặc ở ẩn trong đạo trường hoàng gia tĩnh tu, gần như không có cơ hội xuất đầu lộ diện trước bá tánh. Đây xem như là lần đầu phá lệ đi, thế nên mọi người đều không tự chủ được bị hắn hấp dẫn, nhìn sang hắn. Vừa mới nhìn, họ lại không nhịn được mà nín thở. Chỉ thấy thiếu niên kia mắt phượng mày ngài, tuấn mỹ tột cùng, toàn thân tỏa sáng, rực rỡ lóa mắt, khiến người ta không dám nhìn gần. Hắn một tay ôm hài tử kia, một tay kia cầm kiếm chậm rãi giơ lên, chĩa lên đài hoa.

Yêu ma kia vẫn ở trên đài quan sát tình hình bên dưới, thấy động tác ấy, cậu ta ngừng một lát rồi bỗng nhiên nâng gót chân lên một chút.

Mọi người há hốc mồm kinh hô, bóng dáng yêu ma lướt qua không trung như một đám mây đen, bay đến chỗ thanh trường đao đã bị văng ra đính chặt vào cây cột, cầm chuôi đao, kéo nó ra khỏi khe đá, sau đó xoay người bật nhảy, đáp xuống trước mặt võ giả ngay giữa đường.

Thấy cậu ta tức khắc đã hiểu mật ý của mình nên tiến lại phối hợp, Tạ Liên thấp giọng tán thưởng một tiếng: “Mộ Tình giỏi!”

(Bamboo: kêu người ta như kêu cờ-hó:v)

Lúc này, duyệt Thần Võ giả và yêu ma đều hạ đài. Một đen một trắng, một đao một kiếm, cuối cùng đã so tài thêm lần nữa, nhiệt huyết dâng lên, mọi người cũng hứng khởi lần thứ hai. Trên lầu cao, sắc mặt của các quý tộc cũng đồng thời giãn ra, đã đỡ hơn một chút.

Yêu ma làm bộ muốn chém đứa bé võ giả ôm trong lòng ngực, hai tay nắm đao, bổ mạnh trường đao về phía Tạ Liên. Hai người làm bộ làm tịch đỡ vài đòn, đánh cho có, sau đó lại phi thân lên đài hoa. Phong Tín tranh thủ lúc mọi người phân tâm, lăn một cái trên đường, bắt lấy cái mặt nạ, cuối cùng vọt vào nghi thức trận, thấp giọng quát: “Ai đi đầu trận tuyến thì đừng loạn! Đừng có loạn! Coi như chưa có cái gì xảy ra cả! Đi hết vòng này rồi hồi cung!”

Những người trong nghi thức trận vội vàng thu liễm, bình tâm lại, từng người một trở về vị trí, đứng nghiêm chỉnh lại. Mà bên kia, khi về đến đài, thế công của Mộ Tình càng dũng mãnh hơn, Tạ Liên “leng keng” tiếp đao, lúc này, hắn nghe hài tử trong lòng ngực “A” một tiếng, rồi nghĩ ngay đến việc y bị cuốn vào ánh đao kiếm khí, nên sợ run người là đúng rồi. Tay trái Tạ Liên ôm chặt y, trầm giọng bảo: “Đừng sợ!”

Nghe vậy, đứa bé kia nắm chặt phần áo ngay ngực hắn. Tạ Liên một tay ôm hài tử, một tay sử dụng kiếm, thành thạo và điêu luyện. Đánh một trận, hắn cảm thấy hài tử trong ngực lại run rẩy giơ tay lên gắt gao ôm lấy vai hắn, như ôm một cọng rơm cứu mạng, hắn trấn an: “Không sao đây, sẽ không có thứ gì sẽ làm tổn thương ngươi.”

Nói xong, hắn khẽ quát một tiếng: “Mộ Tình!”

Yêu ma ở đối diện khẽ gật đầu một cái rất khó để nhận ra, Tạ Liên xuất một kiếm.

Vì thế, nghìn người vạn mắt, duyệt Thần Võ giả cuối cùng đã đâm một kiếm xuyên tim yêu ma, giết chết nó ngay tại chỗ!

Mộ Tình vẫn mang yêu ma mặt nạ, che “miệng vết thương” lại, lảo đảo lùi về sau vài bước, giãy giụa một lát, cuối cùng “bịch” rồi ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Thích Dung ở trên lầu cười ha hả, vỗ tay nói: “Chết rồi! Chết rồi! Thái Tử biểu ca giết chết yêu ma quỷ quái rồi!”

Cùng lúc đó, đội diễu hành cho lễ tế trời tiếp tục tiến lên, nhanh chóng hướng về phía hoàng cung, rút về, chuẩn bị tiến vào cửa cung. Bởi vì cứu vãn kịp thời, đã làm cho tình tiết kích thích hơn, cái sự cố ngoài ý vừa rồi như bản nhạc đệm, bá tánh không những không có oán giận, mà ngược lại càng hào hứng hơn. Vô số người hô to “Điện hạ”, gọi lớn “Thiên thần”, họ theo sau hoa đài sau, hàng ngàn hàng vạn, đồng loạt chen lấn xô đẩy tiến về hoàng cung. Vài vị tướng sĩ không thể không phái thêm võ sĩ và binh lính nhiều gấp vài lần để chặn bá tánh phấn khởi quá mức này. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể cản họ lại, đám đông phá tan phòng tuyến, ùa lên.

Tiên Lạc quốc chủ ngồi trên lầu cao quát: “Vệ binh! Võ sĩ!”

Đúng vào lúc này, toàn bộ mấy trăm người của đội danh dự đã thành công tiến vào cửa cung, đại môn màu son sau hoa đài hoa đài phát ra tiếng “cán cán” khi được cẩn thận đóng lại, cờ màu không còn bay phấp phới nữa. Bá tánh xông vào, bổ nhào lên cửa, tiếng đập cửa và tiếng hoan hô rân trời rân đất vang lớn.

Sau khi đại môn đóng lại, hai tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trên hoa đài, bạch y duyệt Thần Võ giả và hắc y yêu ma, song song ném hết binh khí trong tay, mệt rũ rượi ngã liệt xuống đất.

Tạ Liên cả người toàn là mồ hôi, trút bỏ tầng tầng lớp lớp thần phục hoa lệ ra, thở phào một hơi, nói: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Mệt chết ta rồi.”

Mộ Tình cũng cởi cái mặt nạ yêu ma nặng thiệt nặng xuống, âm thầm thở ra một hơi, nhưng lại không có kêu mệt.

Cậu ta xoay đầu, thấy Tạ Liên vẫn còn ôm đứa bé trong tay, nhíu mày không nói. Phong Tín đuổi theo bên dưới hoa đài vừa chạy vừa nói: “Điện hạ, sao ngài lại mang thằng nhóc này vào đây?”

Đứa bé kia nép sát vào ngực Tạ Liê, cả thân hình nho nhỏ cứng ngắc, không hề nhúc nhích, không dám thở mạnh. Tạ Liên ngồi dậy, bảo: “Không mang vào, chẳng lẽ ném ở ngoài sao? Trên đường loạn như vậy, đệ ấy lại nhỏ con, thả một lát sẽ bị dẫm chết thôi.”

Nói xong, hắn bế thốc đứa bé lên, tiện tay xoa đầu y hai cái, thuận miệng hỏi: “Tiểu bằng hữu, đệ mấy tuổi rồi?”

Hài tử kia không chớp mắt, miệng cũng không rên một tiếng. Tạ Liên tiếp tục hỏi hắn, dỗ dành nói: “Vì sao khi nãy đệ lại rơi xuống nha?”

Mộ Tình nói: “Điện hạ, sợ là thằng nhóc này sẽ không ho he tiếng nào, chắc là bị dọa ngây ngốc rồi.”

Tạ Liên lại xoa đầu đứa nhỏ, cảm thấy đứa nhỏ này cứ ngốc ngốc không có gì thú vị nên thôi, không xoa nữa, bình luận: “Ngây ngốc luôn rồi. Phong Tín, lát nữa ngươi tìm ai đó từ thiên môn dẫn đệ ấy ra ngoài đi, rồi kiểm tra xem trên người có thương tích gì không, trên mặt quấn đầy băng vải kìa.”

Phong Tín duỗi tay, nói: “Hảo. Đưa nó qua đây đi.”

Tạ Liên ôm đứa trẻ kia, bế lên, đưa qua. Ai ngờ, lại không thành, Phong Tín thắc mắc hỏi: “Điện hạ, sao ngài chưa buông tay ra vậy?”

Tạ Liên kỳ quái nói: “Ta buông rồi mà?” Hắn cúi đầu nhìn thấy, không biết nên khóc hay cười, hóa ra là do đôi tay của tiểu hài nhi kia, bấu chặt vào vạt áo hắn, không chịu buông ra.

Mấy người ngẩn ra một lát rồi lập tức cười phá lên. Tạ Liên tu hành trong Hoàng Cực Quan, không ít thì nhiều thiện nam tín nữ, hoặc vì xem cảnh hiếm lạ, hoặc vì tín ngưỡng trong lòng, mà sau khi thấy mặt Thái Tử điện hạ thì liền vắt hết óc, hao tâm tổn trí, muốn thấy lại lần nữa, rồi sau khi gặp lần thứ hai, chỉ hận không thể cùng hắn làm đạo sĩ. Không ngờ vị tiểu bằng hữu tuổi nhỏ này cũng bị dính chưởng rồi. Ở trên hoa đài trong nhóm hộ pháp cũng có không ít tiểu đạo sĩ cùng tu hành trong Hoàng Cực Quan, cười ríu rít nói: “Thái Tử điện hạ, bạn nhỏ này cũng không muốn đi đâu!”

Tạ Liên cười nói: “Thật không? Nhưng khó lắm, ta còn phải làm chuyện cá nhân của mình, tiểu bằng hữu về nhà đi.”

Nghe vậy, tiểu hài tử kia cũng chậm rãi buông tay, không nắm chặt áo hắn nữa, ngay sau đó Phong Tín xách y lên. Đứa bé bị Phong Tín xách trong tay, vẫn luôn nhìn lăng lăng chằm chằm Tạ Liên bằng con mắt đen sáng ngời của mình. Cái biểu cảm này cứ như bị quỷ bám vào ấy. Thấy thế, rất nhiều đạo nhân đều không khỏi âm thầm suy tư trong lòng. Còn Tạ Liên căn bản không nhìn hài tử kia nữa, nói với Phong Tín: “Ngươi đừng có dẫn đệ ấy đi như xách ve chai được không, dọa tiểu hài nhi của người ta rồi kìa.”

Phong Tín liền thả đứa bé xuống mặt đất, nói: “Đừng cười nữa. Quốc sư sắp điên rồi, chỉ có điện hạ ngài vẫn nghĩ là ổn, tí nữa lựa lời thế nào để nói đây.”

Nghe vậy, quả nhiên không ai cười nữa.

Nửa canh giờ sau. Trong Hoàng Cực Quan, đỉnh núi Thần Võ, tại Thần Võ Điện.

Khói hương lượn lờ, tiếng tụng kinh vang thành từng trận. Quốc sư và ba vị phó quốc sư ngồi ở một bên đại điện, mây đen vây kín mặt, Mộ Tình quỳ trước mặt bọn họ. Tạ Liên cũng thế. Nhưng hướng hắn quỳ chẳng có ai, chỉ có tượng kim thân Thần Võ Đại Đế. Phong Tín quỳ theo chủ, quỳ gối phía sau hắn.

Quốc sư cầm lấy chiếc mặt nạ hoàng kim được tạo tác tỉ mỉ, sau một lúc lâu, ông ta thở ngắn than dài nói: “Thái Tử điện hạ ơi là Thái Tử điện hạ.”

Dù là quỳ, thì Tạ Liên cũng quỳ thẳng, ngẩng đầu nói: “Vâng.”

Quốc sư vô cùng đau đớn, nói: “Con có biết, trong lịch sử Tiên Lạc quốc, đã tổ chức rất nhiều đợt nguyên tế thiên du (tế trời), nhưng chưa từng có lần nào đài nghi trượng chỉ đi ba vòng quanh thành. Ba vòng!”

(Bamboo: con số 3 huyền thoại)

Mỗi một đạo nghi thức, mỗi một chỗ bố trí ở thượng nguyên tế thiên du, đều có ý nghĩa ngầm. Hoa đài vòng một vòng quanh thành, liền tượng trưng cho vì quốc gia khẩn cầu một năm quốc thái dân an cho quốc gia, bởi vậy tại lễ thượng nguyên tế thiên du đi được bao nhiêu vòng liền có bấy nhiêu năm không cần phải tổ chức một đại lễ long trọng như thế nữa. Không chỉ đơn thuần là mang lại điềm lành lại còn tiết kiệm được tiền. Ba vòng, chẳng khác nào nói chỉ giữ được ba năm yên bình???

Điều muốn giết người hơn nữa chính là, mặt nạ hoàng kim của duyệt Thần Võ giả còn rớt ngay trên đường tế điển (lễ tế).

Người Tiên Lạc từ xưa đã có một đức tin, linh khí của cơ thể người tụ tập tại ngũ quan, đồ trang sức là nơi thần hồn của người ngụ trú, nhất định phải đem thứ tốt nhất hiến cho trời cao, cho nên, trên đường trong tế điển, võ giả bắt buộc phải mang một chiếc mặt nạ hoàng kim, che khuất khuôn mặt, bởi vì mặt hắn chỉ có thể để chư thiên tiên thần thưởng thức, phàm nhân không có tư cách để nhìn.

Quốc sư chỉ hận sắt không thể thành thép, nói: “Những duyệt Thần Võ giả trước đây, số vòng thấp kỉ lục là năm, bon chen nhiều nhất cũng được mười lăm sáu vòng, còn con thì sao? Con dù có nhắm mắt cũng có thể đi năm mươi vòng! Một trăm vòng! Nhưng kết quả chính là con tự bóp chết mình ở vòng thứ ba —— sao trước đó con không bóp chết sư phụ là ta đi??? Vậy là đỡ rồi, Thái Tử điện hạ con muốn vang danh thanh sử (sử sách), ta cũng sẽ muốn cùng con vang danh thanh sử!”

Trong đại điện, không ai dám lên tiếng. Tạ Liên vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói: “Quốc sư, chi bằng ngài xem mặt khác đi. Nếu tiểu hài nhi ngã xuống mà không ai tiếp thì sẽ chết, giữ lễ tế thiên du mà đổ máu, chẳng nhẽ không phải dấu hiệu của điềm xấu? Tế điển không phải cũng sẽ bị ngừng sao? Ít nhất thì kết quả này vẫn giữ được chút thể diện, vậy là tốt lắm rồi. Sự tình phát sinh như vậy, cứ xem là chuyện ngoài ý muốn đi.”

Quốc sư nghẹn lời, lát sau mới nói: “Thằng bé này! Ở đấy có nhiều võ sĩ hoàng gia như vậy, tùy tiện chọn một người thì vẫn dư sức tiếp được? Đây còn chưa tính khả năng sau khi ngã sẽ chỉ gãy vài cánh tay cái chân, nhưng cũng đâu đến nước mất mạng. Con bước nhiều thêm vài bước, đánh đẹp chút cho người ta xem, sau một lát sẽ không còn ai chú ý đến thứ vừa rơi xuống.”

Tạ Liên nhướng mày, nói: “Quốc sư, ngài thừa biết. Dưới tình huống này, ngoại trừ ta, sẽ không có người thứ hai sẽ phản ứng kịp, cũng sẽ không có người thứ hai có thể bình yên vô sự tiếp được đệ ấy. Nếu không tiếp thì chết một người, mà tiếp thì chết cả hai.”

Ngữ khí hắn như thể là chuyện hiển nhiên, mười phần chắc chắn. Chúng quốc sư cũng hiểu rõ, lời hắn nói chính là thật, cũng chẳng thể phản bác. Nhìn hắn quỳ gối thần tượng trước mà hoàn toàn không để trong lòng, bọn học vừa tò mò, vừa buồn cười, nhưng cũng vừa hãnh diện. Đồ nhi bảo bối quý giá mà, dù sao cũng chẳng giận được hắn, nên cũng chỉ có thể bức mấy sợi tóc, dùng da đầu đau nhức mà dấu đi ưu thương vào lòng. Ngừng một chút, quốc sư nói tiếp: “Còn có!”

Tạ Liên khẽ cúi đầu, nói: “Đệ tử đang nghe.”

Quốc sư nói: “Hôm nay con lên sàn, diễn khá lắm. Mặc kệ là khá đến đâu thì con cũng không thể không báo trước một tiếng đã tự ý muốn sửa, bệ hạ và nương nương đều bị con dọa sợ đến mất mật rồi. Vạn nhất nếu con không đến kịp, thì sẽ biến thành cái gì nữa đây?”

Tạ Liên nhướng hàng mi dài, ngạc nhiên hỏi: “Quốc sư, không phải hôm qua ta đã hỏi ngài chuyện này rồi sao?”

Quốc sư cũng là ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Con đã hỏi ta? Hôm qua? Khi nào chứ?”

Nghe vậy, Tạ Liên ngưng mi, nhìn sang một bên, hỏi: “Mộ Tình?”

Tác giả có lời muốn nói:

Ở khu bình luận hình rất bình luận dài đều tự động bị cắt bỏ, khả năng bình luận dài sẽ bị hệ thống phán đoán vì bình luận tưới nước? Hay là bởi vì ** liên tục lặp lại? Dù sao nếu có bạn nào viết bình luận dài tốt nhất nên sơ yếu giản lược đi, bởi vì tui cũng không rõ lắm tiêu chuẩn xóa bình của hệ thống, nói không chừng gì vài ngày nữa liền không sao ……
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom