• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot THIÊN TÀI CUỒNG PHI (2 Viewers)

  • Quyển 4 - Chương 19-2: Đặc quyền (2)

Mọi người nhìn nhau, mặc dù ở trong lòng đang hâm mộ lão gia hỏa này, nhưng lại cũng có mấy phần mong chờ, có lẽ không đến trăm năm, nữ tử này liền có thể vượt qua Huyền Lão, lúc đó, liền có thể cứu trị Thái thượng Trưởng lão bọn họ.



"Khụ khụ, đồ nhi bảo bối, hôm nay trước hết đến đây thôi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."



Hắn cũng không dám tiếp tục dạy nữa, nếu không, lại bị tên biến thái này hù dọa thì phải làm thế nào? Vì vậy, tạm thời dừng lại, đợi ngày mai tiếp tục dạy nàng luyện chế đan dược.



Đương nhiên, đây chỉ là một trong các nguyên nhân.



Lúc này, trên khuôn mặt Dạ Nhược Ly mang theo một chút mệt mỏi, nếu làm đồ nhi bảo bối mệt chết, đau lòng chính là bản thân lão. So sánh xong, chuyện kế tiếp cũng không phải vô cùng quan trọng.



"Đúng rồi, tất cả sách trong Tàng Kinh Các Lâu gia, ngươi có thể tùy ý xem, đây chính là đặc quyền ta cho ngươi."



Nghe vậy, mấy người Nam Lão đều kinh ngạc nhìn Huyền Lão.



Tàng Kinh Các, chính là địa phương trọng yếu nhất của Lâu gia, ngoài Thái thượng Trưởng lão cùng Bảo chủ ra, cũng chỉ có thân là luyện đan sư Huyền Lão vốn có đặc quyền hủy bỏ cấm chế, cho dù là con của Bảo chủ Lâu gia, Lâu Phi Mặc cũng không thể xem tất cả thư tịch*.



*thư tịch: bộ sách



Hôm nay, thế nhưng Huyền Lão lại hủy bỏ cấm chế tất cả với một nữ tử vừa mới gia nhập Lâu gia, cho dù là Bảo chủ cũng khó có thể đồng ý, chớ nói chi là mấy người Thái thượng Trưởng lão quyền cao chức trọng kia.



Chẳng qua, bọn họ cũng biết tính khí quật cường của Huyền Lão, chuyện lão đã quyết định, mười đầu bò cũng không kéo lại được, vì vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng mà, bất kể như thế nào, về phía góc độ bằng hữu, bọn họ cũng sẽ đứng về phía của lão.



Đúng như sự suy đoán của Phong Lão, chỉ thị của Huyền Lão vừa công bố ra, liền có người truyền đến trong tai Bảo chủ…



Không khí nghiêm túc trang trọng bao phủ cả đại sảnh, nam tử ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất, khẽ nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng tập trung vào mọi người phía dưới, môi mỏng khẽ mở, tiếng nói uy nghiêm chậm rãi vang lên trong nội đường yên tĩnh này.



"Huyền Lão, ta nghe nói, ngươi thu một truyền nhân, cũng mở ra tất cả quyền hạn ở Tàng Kinh Các cho nàng, có đúng như thế không?"



Không trách được, vị nam tử ngồi trên vị trí cao nhất này, cũng là một nam tử tuấn mỹ hiếm có, ngay cả tiếng nói uy nghiêm kia, lại phảng phất như tiếng nước suối chảy rất êm tai, chỉ nghe hắn nói thôi, cũng là một loại hưởng thụ.



"Không sai, đúng là có việc này," Huyền Lão khẽ mỉm cười, ôm quyền, nói, "Bảo chủ, ta làm việc này, cũng là có nguyên nhân, không biết bảo chủ có nguyện ý nghe ta nói một câu?"



"Hừ!"



Vừa dứt lời, bên cạnh Huyền Lão liền truyền tới một tiếng hừ lạnh rất là khinh thường.



"Huyền Lão, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có biết lai lịch của người nữ tử kia không? Đừng có người nào cũng mang vào Lâu gia, ngươi thật coi Lâu gia ta là của một mình Huyền Lão ngươi sao? Đừng tưởng rằng biết luyện đan liền rất giỏi, đừng quên, ngươi nguyện trung thành với ai, nếu như mang đến nguy hiểm cho Lâu gia cùng Bảo chủ, ai có thể chịu trách nhiệm? Huyền Lão ngươi có thể sao?"



Sắc mặt Huyền Lão đại biến, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản bác thế nào.



Bởi vì, người này nói rất đúng, thật sự lão không biết lai lịch của Dạ Nhược Ly, nhưng việc này thì như thế nào? Lão tin tưởng người nữ tử này, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Lâu gia.



"Âm Lão, ngày thường ngươi đối nghịch với ta cũng coi như xong, ta cảnh cáo ngươi, nha đầu kia là truyền nhân ta nhìn trúng, nếu như ngươi dám động vào nàng một chút nào, lão đầu ta sẽ liều mạng với ngươi!"



Tay nắm chặt thành quả đấm, Huyền Lão chưa từng cảm nhận được sự giận dữ lớn như vậy.



Hỗn đảng chết tiệt này, luôn mồm nói chính mình xem thường luyện đan sư, lại quên, lúc trước là ai cung cấp đan dược cho lão, mỗi lần bị thương hoặc là tiêu hao huyền lực quá nhiều, thì lại dùng đan dược của ai cứu mạng?



Không có Huyền Lão hắn, lão gia hỏa này còn có thể sống đến bây giờ sao? Chớ nói chi là trở thành Trưởng lão Lâu gia, đoán chừng đã sớm bị mất mạng lâu rồi.



Đan dược là bàng môn tả đạo? Có bản lĩnh, cho dù là chết, hắn cũng đừng dùng tới đan dược! Nếu không phải Lâu gia có quy định, phải cung cấp đan dược một lượng nhất định cho các Trưởng lão, hắn mới mặc kệ sống chết của lão gia hỏa này!



Mà bình thường, Âm Lão hay ngăn trở hắn, hắn đều có thể không so đo, nhưng nếu thương tổn đến đồ nhi thiên tài thật không dễ dàng hắn mới nhìn trúng, hắn tuyệt đối sẽ chơi đến cùng với lão!



"Thôi đi, Âm Lão ngươi cũng đừng giả bộ nữa!" Nam Lão liếc mắt xem thường, khinh bỉ liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Âm Lão, "Ai mà không biết là ngươi đang ghen tỵ với địa vị của Huyền Lão đầu, có bản lĩnh ngươi cũng luyện chế đan dược đi, không có bản lĩnh thì cũng đừng làm ẩm ĩ ở chỗ này, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy tức cười thôi?"



"Ghen tỵ? Ta ghen tỵ hắn?" Mâu quang Âm Lão trầm xuống, khóe môi lạnh lẽo cong lên, "Đậy thật sự là tức cười đến cực điểm, chỉ bằng hắn? Chỉ biết chút bàng môn tả đạo, có tư cách gì xứng đáng để ta ghen tỵ?"



Tuy rằng nói như thế, tay Âm Lão không khỏi nắm chặt lại, con ngươi âm lãnh không hề che giấu căm thù.



Ghen tỵ? Không sai, hắn quả thật ghen tỵ với địa vị của Huyền Lão! Dựa vào cái gì luyện đan sư liền cao hơn người một bậc? Cũng bởi vì hắn có thể luyện chế đan được thần kỳ sao?"



Dù đan dược có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là bàng môn tả đạo thôi, chỉ có lực lượng chân thật, mới là nhân tố quyết định thắng lợi.



"Đủ rồi!" Mắt thấy hai phe tràn lan khói thuốc súng, Bảo chủ nhướng mày, lạnh giọng cắt đứt phân tranh giữa hai phe, "Hiện giờ bệnh của Thái thượng Trưởng lão lâu chưa khỏi, bên ngoài có bao nhiêu thế lực nhất lưu nhìn chằm chằm Lâu gia ta như hổ rình mồi? Hiện tại bọn họ không dám động, không có nghĩa là bọn họ vẫn sẽ luôn không động, chưa trừ được họa ngoại xâm*, đây không phải là thời điểm các ngươi gây mâu thuẫn!"



*họa ngoại xâm: sự xâm lược/ xâm nhập của các thế lực khác



Nghe vậy, mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt già nua mang theo một tia xấu hổ.



Nhìn thấy cuộc tranh cãi dừng lại, Bảo chủ thở phào nhẹ nhõm, tức thì ánh mắt quăng về phía Huyền Lão, nói: "Huyền Lão, ngươi muốn nói với ta cái gì? Ít nhất, ngươi nên cho ta lý do!"



"Dạ, Bảo chủ," Huyền Lão hơi cong môi, trên khuôn mặt giương lên vẻ đắc ý, "Đệ tử này của ta, thật sự không phải là một cái dù hỏng, nàng luyện chế Trúc Cơ Tán, thế nhưng một lần liền thành công."



"Cái gì?" Bảo chủ đột nhiên ngẩn ra, trên dung nhan tuấn mỹ thoáng qua vẻ khiếp sợ, "Ngươi nói chính là sự thật? Luyện chế một lần liền có thể thành công? Có phải nàng đã từng luyện chế qua đan dược không?"



"Bảo chủ, ta có thể cam đoan, đây là lần đầu tiên nàng luyện chế đan dược, vô luận là trình độ hay là hỏa diễm nắm trong tay, đều giống như là mới bắt đầu học, nhưng, nàng có hỏa hệ huyền lực vô cùng thuần túy, ta có thể cam đoan, trong vòng ba mươi năm, nhất định làm cho thuật luyện đan của nàng đại thành, đây chính là lý do ta để cho nàng đi Tàng Kinh Các."



Trong vòng ba mươi năm?



Bảo chủ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng đứng lên từ vị trí cao nhất, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy mừng rỡ: "Huyền Lão, ngươi nói thật sao? Trong vòng ba mươi năm, ngươi có thể nắm chắc không? Đúng rồi, ta quên mất phải nói với các ngươi một chuyện, thân thể của mấy vị Thái thượng Trưởng lão càng ngày càng hao tổn, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ ba mươi năm!"



"Cái gì?"



Tin tức này, giống như sấm sét giữa trời quang, cho dù là Âm Lão, cũng chấn động choáng váng.



Ba mươi năm? Nếu ba mươi năm sau, Thái thượng Trưởng lão ngã xuống, bọn họ thật không thể tin, sau này Lâu gia biết làm như thế nào?



"Nếu đồ nhi của ta không xảy ra cái gì ngoài dự liệu, ta có tám phần nắm chắc," Nói lời này thì ánh mắt của Huyền Lão không khỏi có ý tứ đảo qua khuôn mặt của Âm Lão, ý tứ này không cần nói cũng đã biết, "Cho nên, ta mới mở ra quyền hạn này cho nàng, mặc nàng tùy ý đọc các thư tịch của Tàng Kinh Các, để cho nàng lấy tốc độ nhanh nhất để thuật luyện đan đại thành."



Hít thở một hơi thật sâu, Bảo chủ cưỡng ép chính mình trấn định lại, chậm rãi ngồi xuống vị trí cao nhất, thản nhiên nói: "Tốt, nếu nàng thực sự có thiên phú này, cho nàng đặc quyền lại có làm sao? Không có gì quan trọng hơn thân thể của các vị Thái thượng Trưởng lão!"



Vẻ mặt Huyền Lão vui vẻ, đắc ý liếc nhìn Âm Lão, khóe miệng cong lên ý cười.



Trái ngược lại, trong nháy mắt nét mặt già nua của Âm Lão trở nên âm trầm, giống như cuồng phong bão táp, nhưng hắn biết, trong lòng Bảo chủ, cho dù chỉ có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không buông bỏ.



"Hừ, cho rằng lừa gạt được Bảo chủ, lừa gạt là một Huyền Giả luyện đan mà có thể che chở nàng sao? Trong vòng ba mươi năm thuật luyện đan đạt thành? Đây thật quá buồn cười, sợ là không phải luyện đan sư, cũng biết chuyện này hoàn toàn là không thể! Lúc này, liền để cho ngươi đắc ý trước một thời gian, sau này các ngươi sẽ hối hận!"



Đáy lòng phát ra một tiếng cười lạnh, Âm Lão khinh thường cười mỉa.



Lão cũng không cho rằng, có ai có thể dùng ba mươi năm để cho thuật luyện đan đại thành, trừ phi là thần, nếu không, chuyện này không ai có khả năng làm được. Cho nên, theo lão, Huyền Lão đang lừa gạt bọn họ, muốn mượn đệ tử của hắn lấy được đặc quyền.



Mà một ngày nào đó, chắc chắn lão ta vì những lời nói láo hôm nay sẽ hối hận cả đời!



Vì vậy, nhờ có đặc quyền, Dạ Nhược Ly có thể tùy ý tiến vào bất kỳ tầng nào trong Tàng Kinh Các, ngay cả khi đối với những huyền kỹ cùng bộ sách luyện đan nàng cũng không có bất kì hứng thú nào, nhưng vì muốn che mắt đám người Huyền Lão, mỗi ngày nàng sẽ đi tới Tàng Kinh Các trình diện.



Ở trong Tàng Kinh Các, cũng không phải là không thu hoạch được gì, thông qua các ghi chép lịch sử Lâu gia thì biết được Phong Huyền Đại lục này, là do một vị thần thành lập, mà Lâu gia, sở dĩ tồn tại từ lúc mới thành lập Đại lục, chính là bởi vì, Lâu gia có chút liên quan tới vị thần này.



Xem ra, thần cũng không phải là không tồn tại ở Đại lục, chỉ là không có ai biết thôi…



Ngày đó, Dạ Nhược Ly vừa mới rời khỏi Tàng Kinh Các, liền bị một bóng người ngăn lại ở trước mặt.



Khẽ cau mày, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, một dung nhan tuấn mỹ, không khỏi đụng vào hai đồng tử tối đen.



Chỉ thấy người trước mắt, tuổi khoảng chừng hai mươi, một đầu tóc đen như mực vén lên đơn giản, rũ xuống bên hông, hai mắt trong suốt như mặt nước nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, lộ ra một tia ngạo nghễ.



Tàng Kinh Các, người có tư cách tới đây không nhiều, mà vào lúc này sắc trời đã tốt, vì vậy, chỗ sân trống trải này chỉ có hai người bọn họ.



Dưới trời chiều, vẻ mặt Dạ Nhược Ly bình tĩnh nhìn nam tử ngăn trở đường đi của nàng, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"



Lâu Phi Mặc ngẩn ra một chút, ở Phong Huyền Đại lục này, chỉ có mình được xưng là đệ nhất mỹ nam, tuy rằng hắn không thích những hư danh này, nhưng với thái độ của nữ tử này, vẫn để cho hắn có chút buồn bực.



"Ngươi chính là đồ đệ Huyền Lão vừa mới thu kia?" Lâu Phi Mặc cong môi lên, quan sát Dạ Nhược Ly từ trên xuống dưới một lần, nói, "Ta xem cũng không ra sao, ngươi có gan đánh một trận với ta hay không?"



"Ta không có hứng thú!"



Dứt lời, Dạ Nhược Ly không để ý tới Lâu Phi Mặc nữa, tự ý rời khỏi Tàng Kinh Các.



"Hả?" Lâu Phi Mặc ngớ ra tại chỗ, lúc lấy lại tinh thần, thì thấy Dạ Nhược Ly sắp biến mất trong tầm mắt của hắn, vội vàng gọi, "Nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ là người của ngươi, như thế nào?"



Đương nhiên, điều kiện trước tiên là có thể thắng hắn, điều này với Lâu Phi Mặc, hoàn toàn là chuyện không thể nào, tự mình cũng không cần bỏ ra tiền đặt cược.



Vậy mà, Dạ Nhược Ly vẫn chưa từng để ý tới như cũ, trong nháy mắt nàng xoay người rời đi, Lâu Phi Mặc đã không quản được nhiều được như vậy, rút ngân kiếm ra, lấy khí thế sét đánh không kịp đánh úp về phía Dạ Nhược Ly.



Bất kể như thế nào, hắn cũng phải đánh một trận với nàng, để cho nữ nhân này biết, nàng không xứng lấy được đặc quyền.



Ngay lúc Lâu Phi Mặc giơ lên nụ cười vô cùng ngạo nghễ, nữ tử phía trước chợt xoay người lại, một cú đá xoáy hung hăng đạp hắn bay ra ngoài, tức thì, một tiếng nói nhàn nhạt, theo gió chiều thổi vào trong tai Lâu Phi Mặc.



"Ta hận nhất người khác đánh lén sau lưng, nếu có lần sau, thì sẽ không chỉ là đơn giản như vậy…"



Hết chương 19.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom