Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 29: Tiên Địa đánh tới
Edit: Preiya
Gió nhẹ lướt qua, trên đỉnh núi, yên tĩnh đến mức chính là ngay cả tiếng lá phong rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.
Tình cảnh hai người ôm nhau, có thể là hình ảnh động lòng người nhất trên thế gian, một thân bạch y cùng hồng y dây dưa triền miên ở trong gió, dường như muốn hòa làm một thể với đối phương, cũng không tách ra nữa.
Mà hai người này, nam tử tuấn mỹ tuyệt thế, giống như yêu nghiệt, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại*, bóng dáng bọn họ ở chung một chỗ, lại là xứng đôi như thế, hơn nữa chặt chẽ đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.
*phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được
Vô luận là các cường giả đi theo Dạ Nhược Ly tới đây, hoặc là mọi người chạy nhanh từ chân núi đến, vào thời khắc này, đều lựa chọn trầm mặc, không có bất kỳ người nào lên tiếng quấy nhiễu đến đôi tình nhân này.
"Nữ nhân…"
Cung Vô Y nhẹ nhàng buông nữ tử trong ngực ra, dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết làm sao mở miệng, chỉ hóa thành tràn đầy nhu tình, thâm tình ngưng mắt nhìn người trước mặt.
"Khụ khụ."
Rốt cuộc, vẫn là hắc bào lão giả không nhịn được cảnh đoàn tụ hâm nóng tình cảm của hai người khi xa cách, ho khan hai tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thiếu chủ tử, ngươi không giới thiệu vị công tử này cho chúng ta biết một chút sao?"
Thiếu chủ tử?
Cung Vô Y khẽ nhíu mày, mắt phượng hẹp dài rơi vào trên người hắc bào lão giả, trong mắt xẹt qua một tia quang mang khó hiểu.
"Hắn?" Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Cung Vô Y, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên nói, "Hắn là nam nhân của ta."
Khóe miệng chợt co rút, hắc bào lão giả cùng tất cả mọi người phía sau lão không ngờ tới, Dạ Nhược Ly sẽ nói ra lời nói hung hãn như vậy, hơn nữa, rốt cuộc nam nhân này có sức quyến rũ gì, có thể được nàng thừa nhận?
So sánh với sự kinh ngạc của bọn họ, cả người Cung Vô Y đều kích động.
Đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly thừa nhận thân phận của hắn với người ngoài, cũng liền đại biểu rằng hắn hoàn toàn chiếm giữ tâm của nàng. Trong lúc lơ đãng, Cung Vô Y hồi tưởng lại mọi chuyện trong những năm gần đây, khóe môi giơ lên một nụ cười hạnh phúc.
Với hắn mà nói, những lời này của Dạ Nhược Ly, đều quan trọng hơn bất cứ cái gì…
Thương Quỳnh cùng chư vị Trưởng lão Thánh Huyền sơn trước đó cũng đã cảm thấy được, chẳng qua chỉ là không có lên tiếng quấy rầy, vậy mà, lúc chú ý tới đám người Dạ Nhược Ly mang đến phía sau kia, thân thể đều không khỏi run lên.
Bởi vì, từ trên người đám người kia, bọn họ cảm nhận được khí tức đến từ Huyền Thánh cường giả, nhất là hắc bào lão giả dẫn đầu, uy áp trên người của lão càng thâm sâu hơn Thiên Lưu đại nhân, thậm chí càng mạnh hơn Thánh Thiên sau khi đột phá một phần.
Huyền Thánh đỉnh phong cường giả!
Lão giả kia, nhất định là Huyền Thánh đỉnh phong cường giả, lại càng dường như đã tiến vào Huyền Thánh đỉnh phong rất lâu rồi, nếu không, trên người sẽ không sinh ra ba động mãnh liệt như vậy.
Trời ạ, nàng ở Phong Huyền Đại lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao sau khi Phong Huyền Đại lục đóng kín rồi còn có thể mở ra, vả lại còn mang về nhiều Huyền Thánh cường giả như vậy? Huyền Thánh đỉnh phong này, lại càng gọi nàng là Thiếu chủ tử?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt không che giấu vẻ kinh ngạc chút nào, tức thì là một trận mừng như điên.
Có thực lực thế này, diệt đi Tiên Địa, quả thật là dễ dàng như trở bàn tay, nàng thật sự là đại ân nhân Thương Khung Giới, đầu tiên là chữa trị thương thế cho Thiên Lưu Giới chủ, hiện giờ bởi vì nàng, đại nghịch chuyển tình thế.
Vì vậy, ở trong vòng mọi người Thương Khung Giới bao quanh, Dạ Nhược Ly trở về Thánh Huyền sơn.
Lần này hôi bào lão giả chưa từng đi theo tiến đến, dù sao Lâu Gia Bảo tại Phong Huyền Đại lục cần Huyền Thánh đỉnh phong cường giả trấn giữ, vì vậy, là do hắc bào lão giả dẫn dắt chúng lão giả Lâu gia tới đây trợ uy cho Dạ Nhược Ly.
Trên đường đi, Cung Vô Y nói ra những chuyện đã phát sinh gần đây từ đầu đến cuối cho Dạ Nhược Ly, thế nhưng thật may là, đám người Bắc Ảnh Thần được bảo hộ vô cùng tốt, không có phát sinh ngoài ý muốn.
Sau đó lại gặp người nhà trong thời gian ngắn, Dạ Nhược Ly liền cùng Cung Vô Y rời đi nơi này, đợi đến lúc không có người nào, mới để lộ Thanh Minh Phủ ra ở trước mắt hắn.
Trừ Phong Thần sinh tồn dựa vào nó, không thể nghi ngờ Cung Vô Y là người thứ nhất biết được sự tồn tại của Thanh Minh Phủ.
Sau khi bày ra Thanh Minh Phủ, Dạ Nhược Ly xoay đầu qua, ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay của hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, bóng dáng của hai người đồng thời biến mất trong phòng, phảng phất như chưa từng xuất hiện, chỉ có một hộp gỗ màu xanh đen lẳng lặng nằm trên mặt đất, tản ra vầng sáng nhàn nhạt…
Dưới bầu trời màu xám tro, không có một tia ánh sáng, huyền khí nồng nặc giống như sương mù tràn ngập cả phiến không gian.
Chợt, hai chùm quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất, hóa thành một đôi nam nữ, tay của hai người này đang đan xen nhau, bóng dáng đứng chung một chỗ hài hòa đến mức không tha cho bất luận kẻ nào, mà nhìn bóng dáng đứng sóng vai của bọn họ, liền có thể đoán ra được quan hệ giữa hai người.
"Nhược Ly nha đầu?"
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, trong nội tâm Phong Thần rất vui vẻ, vội vàng chạy nhanh tới, nhưng lúc nhìn thấy Cung Vô Y đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày, mang theo mấy phần địch ý nói: "Hắn là người nào?"
Có lẽ đã từng bị nam nhân mình yêu phản bội, Phong Thần đều ôm lấy một tia địch ý đối với bât kỳ nam tử nào, nếu không phải nam nhân này là Dạ Nhược Ly mang đến, phỏng chừng là nàng sẽ ra tay đánh đập tàn nhẫn.
Làm sao Dạ Nhược Ly lại không biết cảm xúc của Phong Thần? Thế nhưng, nàng hiểu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Cung Vô Y tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, dù sao người nam nhân này, từ khi nàng còn nhỏ yếu, liền đảm nhiệm làm người bảo hộ.
"Ta là phu quân của nàng," Cung Vô Y duỗi ra một cánh tay, kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, hai mắt ngậm cười ngưng mắt nhìn nữ tử trong ngực, khóe môi giơ lên một nụ cười mị hoặc, "Nương tử, nàng xem vi phu nói có đúng không?"
Mặc dù còn chưa có động phòng, nhưng cũng đã bái đường, vậy bọn họ quả thật là phu thê.
Vì vậy, lời nói của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly hoàn toàn không thể phủ nhận.
"Ngươi là nam nhân của đồ nhi ta?" Phong Thần híp híp mắt, đánh giá Cung Vô Y một phen, hừ lạnh một tiếng, nói, "Dáng dấp tuấn mỹ yêu nghiệt như thế, khẳng định rất dễ quyến rũ nữ tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng nhìn bây giờ ta là trạng thái linh hồn, nhưng ta muốn giết ngươi quả thật là dễ như trở bàn tay, nếu để cho ta biết, ngươi làm ra chuyện có lỗi với đồ nhi ta, như vậy, ngươi nhất định khó thoát khỏi cái chết!"
Nói tới đây, một cỗ sát khí lan tràn ra, rất nhanh lại thu liễm, sắc mặt Phong Thần vẫn không tốt như cũ: "Ngoài ra, Nhược Ly nha đầu nhất định phải tiến về Phong Vực, Phong Vực có vô số cường giả, ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, nếu không, ngươi cũng không xứng làm nam nhân của nàng."
"Nữ nhân của ta, đương nhiên là ta sẽ bảo vệ thật tốt, chuyện này không phiền ngươi quan tâm, chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đụng đến nữ nhân của ta một chút nào."
Cung Vô Y nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, vốn là một thân khí thế yêu nghiệt, đều bị kiên định thay thế, vào giờ phút này đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, biểu hiện ra nội tâm kiên quyết của hắn.
Trong lòng của hắn, Dạ Nhược Ly đã sớm vượt qua tính mạng của hắn, cho dù là để cho hắn tan thành mây khói, cũng không chịu để nàng bị tổn thương chút nào.
Tập trung nhìn chằm chằm vào Cung Vô Y, trên khuôn mặt tuấn tú không thấy vẻ giả bộ, sắc mặt Phong Thần không khỏi buông lỏng, không còn căm thù như lúc đầu.
"Nhớ lời nói hôm nay của ngươi, nếu để cho ta biết, ngươi ngấm ngầm làm ra cái gì tổn thương nàng, dù là Nhược Ly tha thứ cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ giết chết ngươi!"
Cung Vô Y không đáp lại lời nói của Phong Thần nữa, hắn ngưng mắt nhìn nữ tử bên cạnh, môi đỏ mọng khẽ giơ lên.
Với tính tình của Tiểu Dạ Nhi, nếu như mình thật sự làm ra chuyện có lỗi với nàng, như vậy kiếp này muốn đạt được lòng của nàng lần nữa, hoàn toàn vô vọng, mà hắn, thế nào lại cho phép loại chuyện như vậy xảy ra?
Huống chi, trừ nữ nhân này ra, kiếp này hắn không có ai để theo đuổi nữa.
"Chủ nhân."
Hai tiếng nói non nớt truyền đến từ bên cạnh, Dạ Nhược Ly đưa mắt nhìn sang, chẳng biết lúc nào hai linh đồng đã đứng ở bên cạnh nàng.
Nữ đồng chớp chớp mắt, con ngươi nghi ngờ rơi vào trên người Cung Vô Y, tiếng nói mềm mại nho nhỏ vang lên ở dưới bầu trời màu xám tro: "Chủ nhân, vị này chính là chủ công sao?"
"Không sai, hắn chính là chủ công của các ngươi."
"Ha ha, chủ nhân, ta có một đồ vật muốn tặng cho ngươi và chủ công, ta nghĩ các ngươi nhất định cần."
Nam đồng cười gian hai tiếng, trong tiếng nói non nớt mang theo một tia xảo trá, trong hai mắt linh động xẹt qua một tia quang mang khác thường, vươn tay ra khẽ lật, một quyển sách liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là đồ vật mà chủ nhân tiền nhiệm cùng chủ mẫu của chúng ta lưu lại."
Nghe lời của hắn liền biết, chủ nhân tiền nhiệm của hắn là một nam tử.
Thật là tò mò, Dạ Nhược Ly nhận lấy quyển sách, chỉ là nhìn lướt qua, giống như là cầm củ khoai phỏng tay ném trả lại cho nam đồng.
Chẳng qua là quyển sách vừa tới tay nam đồng, liền bị một bàn tay to đoạt mất.
Cung Vô Y tùy ý lật xem quyển sách, khi thấy các hình vẽ ở trên sách, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười trêu tức: "Quyển bí tịch tu luyện này không tệ, Tiểu Dạ Nhi, nếu không, chúng ta thử một lần, như thế nào?"
Trong lúc ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Cung Vô Y, vội vàng lui về sau hai bước: "Chàng muốn tu luyện, có thể đi tìm những người khác."
"Tìm những người khác?" Gương mặt tuấn tú ngay lập tức liền tối sầm lại, hồng y lướt qua, Cung Vô Y vọt đến trước mặt Dạ Nhược Ly, đè hai vai của nàng thật chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân, nàng thế nhưng lại để cho ta đi tìm những người khác? Nàng xem phu quân nàng là cái gì hả? Nếu như ta đụng vào những nữ tử khác, vậy không bằng ta phế đi chính mình, đúng rồi, lần trước nàng ném ta lại rồi bỏ chạy, ta vẫn còn chưa tính sổ với nàng! Nàng sẽ không sợ ta không nhịn được mà phạm phải sai lầm không cách nào bù đắp sao?"
Nhớ tới chuyện lần trước không có giải độc cho Cung Vô Y, trong lòng Dạ Nhược Ly cũng có chút áy náy: "Lúc đó, ta cũng chỉ là có chút khẩn trương thôi, hơn nữa, ta tin tưởng chàng có thể nhịn được."
Nghe vậy, Cung Vô Y nhất thời im lặng, không biết là mình nên kích động vì nàng tin tưởng, hay là nên tức giận nàng lâm trận bỏ chạy, hơn nữa, lúc nàng bỏ chạy đá một cước kia, thiếu chút nữa là phế hắn rồi.
Một lát sau, sắc mặt của Cung Vô Y từ từ khôi phục, mâu quang chợt lóe, trong mắt xẹt qua quang mang âm hiểm: "Tiểu Dạ Nhi, bí tịch này thật đúng là không tệ, có thể làm cho chúng ta đề cao thực lực, chuyện này đối với ta và nàng đều có ích."
Dễ nhận thấy, Cung Vô Y vẫn còn muốn dụ dỗ Dạ Nhược Ly tu luyện.
Khóe miệng co rút, Dạ Nhược Ly liếc mắt xem thường, im lặng nói: "Yêu nghiệt, không phải là chàng nhớ đến một cửa ải động phòng kia đó chứ, cần gì nói quang minh chính đại như thế? Chờ sau khi giải quyết xong Tiên Địa, ta sẽ bù lại cho chàng."
"Thật sao?" Ánh mắt Cung Vô Y sáng lên, trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được kích động, thế nhưng, nghĩ tới một cước hung mãnh của nàng, không khỏi có chút trống rỗng.
Dạ Nhược Ly làm sao không biết suy nghĩ của Cung Vô Y, không khỏi nhớ lại một màn đã qua, trên mặt lại dần hiện ra một vẻ áy náy lần nữa.
"Yêu nghiệt, chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ không khẩn trương nữa, nếu như chàng thật sự lo lắng, dứt khoát để ta ở trên, như vậy, cũng sẽ không vô tình đá chàng một cước nữa."
"Được, cứ làm theo lời nàng nói." Cung Vô Y nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy kích động, hắn dường như có lẽ đã không kịp chờ tiêu diệt Tiên Địa chết tiệt.
Phong Thần cùng hai linh đồng đều không còn gì để nói nhìn về phía hai người này, nơi này còn có người nha, bọn họ liền cứ thương lượng những việc này như ở nơi không có người, quả thật là coi bọn họ như người tàng hình.
Đúng lúc này, bên ngoài Thanh Minh Phủ, truyền đến một cỗ ba động cường đại, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, là người Tiên Địa đến.
"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi, cũng là thời điểm tính sổ với Tiên Địa rồi." Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn bầu trời màu xám tro, một cỗ sát khí chợt lóe lên trong mắt.
Bóng dáng của hai người rất nhanh biến mất, linh đồng nhìn địa phương bọn họ biến mất, trong mắt xẹt qua ánh sáng khó hiểu…
Bên ngoài Thánh Huyền sơn, cả đám người mặc bạch y chặn lại ngay ở đầu núi.
Trong đó vị cầm đầu kia, thần sắc uy nghiêm, khí thế bàng bạc, tầm mắt lạnh như băng kia quét qua mấy người Ngô Trưởng lão, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Thế nào? Thiên Lưu Giới chủ tiền nhiệm Thương Khung Giới, còn có Cung Vô Y Giới chủ hạ nhiệm của các ngươi, cũng muốn làm con rùa đen rúc đầu hay sao? Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi, cũng dám tới đây chống cự lại ta, đường đường là một Huyền Thánh đỉnh phong cường giả? Ha ha, Thánh Thiên ta, đã định trước là sẽ vượt lên trên bất luận kẻ nào, trên đời này ta là cường giả mạnh nhất, bất luận kẻ nào không tuân theo ta, chỉ có một kết cục, đó chính là, chết!"
Gió nhẹ lướt qua, trên đỉnh núi, yên tĩnh đến mức chính là ngay cả tiếng lá phong rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.
Tình cảnh hai người ôm nhau, có thể là hình ảnh động lòng người nhất trên thế gian, một thân bạch y cùng hồng y dây dưa triền miên ở trong gió, dường như muốn hòa làm một thể với đối phương, cũng không tách ra nữa.
Mà hai người này, nam tử tuấn mỹ tuyệt thế, giống như yêu nghiệt, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại*, bóng dáng bọn họ ở chung một chỗ, lại là xứng đôi như thế, hơn nữa chặt chẽ đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.
*phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được
Vô luận là các cường giả đi theo Dạ Nhược Ly tới đây, hoặc là mọi người chạy nhanh từ chân núi đến, vào thời khắc này, đều lựa chọn trầm mặc, không có bất kỳ người nào lên tiếng quấy nhiễu đến đôi tình nhân này.
"Nữ nhân…"
Cung Vô Y nhẹ nhàng buông nữ tử trong ngực ra, dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết làm sao mở miệng, chỉ hóa thành tràn đầy nhu tình, thâm tình ngưng mắt nhìn người trước mặt.
"Khụ khụ."
Rốt cuộc, vẫn là hắc bào lão giả không nhịn được cảnh đoàn tụ hâm nóng tình cảm của hai người khi xa cách, ho khan hai tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thiếu chủ tử, ngươi không giới thiệu vị công tử này cho chúng ta biết một chút sao?"
Thiếu chủ tử?
Cung Vô Y khẽ nhíu mày, mắt phượng hẹp dài rơi vào trên người hắc bào lão giả, trong mắt xẹt qua một tia quang mang khó hiểu.
"Hắn?" Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Cung Vô Y, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên nói, "Hắn là nam nhân của ta."
Khóe miệng chợt co rút, hắc bào lão giả cùng tất cả mọi người phía sau lão không ngờ tới, Dạ Nhược Ly sẽ nói ra lời nói hung hãn như vậy, hơn nữa, rốt cuộc nam nhân này có sức quyến rũ gì, có thể được nàng thừa nhận?
So sánh với sự kinh ngạc của bọn họ, cả người Cung Vô Y đều kích động.
Đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly thừa nhận thân phận của hắn với người ngoài, cũng liền đại biểu rằng hắn hoàn toàn chiếm giữ tâm của nàng. Trong lúc lơ đãng, Cung Vô Y hồi tưởng lại mọi chuyện trong những năm gần đây, khóe môi giơ lên một nụ cười hạnh phúc.
Với hắn mà nói, những lời này của Dạ Nhược Ly, đều quan trọng hơn bất cứ cái gì…
Thương Quỳnh cùng chư vị Trưởng lão Thánh Huyền sơn trước đó cũng đã cảm thấy được, chẳng qua chỉ là không có lên tiếng quấy rầy, vậy mà, lúc chú ý tới đám người Dạ Nhược Ly mang đến phía sau kia, thân thể đều không khỏi run lên.
Bởi vì, từ trên người đám người kia, bọn họ cảm nhận được khí tức đến từ Huyền Thánh cường giả, nhất là hắc bào lão giả dẫn đầu, uy áp trên người của lão càng thâm sâu hơn Thiên Lưu đại nhân, thậm chí càng mạnh hơn Thánh Thiên sau khi đột phá một phần.
Huyền Thánh đỉnh phong cường giả!
Lão giả kia, nhất định là Huyền Thánh đỉnh phong cường giả, lại càng dường như đã tiến vào Huyền Thánh đỉnh phong rất lâu rồi, nếu không, trên người sẽ không sinh ra ba động mãnh liệt như vậy.
Trời ạ, nàng ở Phong Huyền Đại lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao sau khi Phong Huyền Đại lục đóng kín rồi còn có thể mở ra, vả lại còn mang về nhiều Huyền Thánh cường giả như vậy? Huyền Thánh đỉnh phong này, lại càng gọi nàng là Thiếu chủ tử?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt không che giấu vẻ kinh ngạc chút nào, tức thì là một trận mừng như điên.
Có thực lực thế này, diệt đi Tiên Địa, quả thật là dễ dàng như trở bàn tay, nàng thật sự là đại ân nhân Thương Khung Giới, đầu tiên là chữa trị thương thế cho Thiên Lưu Giới chủ, hiện giờ bởi vì nàng, đại nghịch chuyển tình thế.
Vì vậy, ở trong vòng mọi người Thương Khung Giới bao quanh, Dạ Nhược Ly trở về Thánh Huyền sơn.
Lần này hôi bào lão giả chưa từng đi theo tiến đến, dù sao Lâu Gia Bảo tại Phong Huyền Đại lục cần Huyền Thánh đỉnh phong cường giả trấn giữ, vì vậy, là do hắc bào lão giả dẫn dắt chúng lão giả Lâu gia tới đây trợ uy cho Dạ Nhược Ly.
Trên đường đi, Cung Vô Y nói ra những chuyện đã phát sinh gần đây từ đầu đến cuối cho Dạ Nhược Ly, thế nhưng thật may là, đám người Bắc Ảnh Thần được bảo hộ vô cùng tốt, không có phát sinh ngoài ý muốn.
Sau đó lại gặp người nhà trong thời gian ngắn, Dạ Nhược Ly liền cùng Cung Vô Y rời đi nơi này, đợi đến lúc không có người nào, mới để lộ Thanh Minh Phủ ra ở trước mắt hắn.
Trừ Phong Thần sinh tồn dựa vào nó, không thể nghi ngờ Cung Vô Y là người thứ nhất biết được sự tồn tại của Thanh Minh Phủ.
Sau khi bày ra Thanh Minh Phủ, Dạ Nhược Ly xoay đầu qua, ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay của hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, bóng dáng của hai người đồng thời biến mất trong phòng, phảng phất như chưa từng xuất hiện, chỉ có một hộp gỗ màu xanh đen lẳng lặng nằm trên mặt đất, tản ra vầng sáng nhàn nhạt…
Dưới bầu trời màu xám tro, không có một tia ánh sáng, huyền khí nồng nặc giống như sương mù tràn ngập cả phiến không gian.
Chợt, hai chùm quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất, hóa thành một đôi nam nữ, tay của hai người này đang đan xen nhau, bóng dáng đứng chung một chỗ hài hòa đến mức không tha cho bất luận kẻ nào, mà nhìn bóng dáng đứng sóng vai của bọn họ, liền có thể đoán ra được quan hệ giữa hai người.
"Nhược Ly nha đầu?"
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, trong nội tâm Phong Thần rất vui vẻ, vội vàng chạy nhanh tới, nhưng lúc nhìn thấy Cung Vô Y đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày, mang theo mấy phần địch ý nói: "Hắn là người nào?"
Có lẽ đã từng bị nam nhân mình yêu phản bội, Phong Thần đều ôm lấy một tia địch ý đối với bât kỳ nam tử nào, nếu không phải nam nhân này là Dạ Nhược Ly mang đến, phỏng chừng là nàng sẽ ra tay đánh đập tàn nhẫn.
Làm sao Dạ Nhược Ly lại không biết cảm xúc của Phong Thần? Thế nhưng, nàng hiểu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Cung Vô Y tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, dù sao người nam nhân này, từ khi nàng còn nhỏ yếu, liền đảm nhiệm làm người bảo hộ.
"Ta là phu quân của nàng," Cung Vô Y duỗi ra một cánh tay, kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, hai mắt ngậm cười ngưng mắt nhìn nữ tử trong ngực, khóe môi giơ lên một nụ cười mị hoặc, "Nương tử, nàng xem vi phu nói có đúng không?"
Mặc dù còn chưa có động phòng, nhưng cũng đã bái đường, vậy bọn họ quả thật là phu thê.
Vì vậy, lời nói của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly hoàn toàn không thể phủ nhận.
"Ngươi là nam nhân của đồ nhi ta?" Phong Thần híp híp mắt, đánh giá Cung Vô Y một phen, hừ lạnh một tiếng, nói, "Dáng dấp tuấn mỹ yêu nghiệt như thế, khẳng định rất dễ quyến rũ nữ tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng nhìn bây giờ ta là trạng thái linh hồn, nhưng ta muốn giết ngươi quả thật là dễ như trở bàn tay, nếu để cho ta biết, ngươi làm ra chuyện có lỗi với đồ nhi ta, như vậy, ngươi nhất định khó thoát khỏi cái chết!"
Nói tới đây, một cỗ sát khí lan tràn ra, rất nhanh lại thu liễm, sắc mặt Phong Thần vẫn không tốt như cũ: "Ngoài ra, Nhược Ly nha đầu nhất định phải tiến về Phong Vực, Phong Vực có vô số cường giả, ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, nếu không, ngươi cũng không xứng làm nam nhân của nàng."
"Nữ nhân của ta, đương nhiên là ta sẽ bảo vệ thật tốt, chuyện này không phiền ngươi quan tâm, chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đụng đến nữ nhân của ta một chút nào."
Cung Vô Y nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, vốn là một thân khí thế yêu nghiệt, đều bị kiên định thay thế, vào giờ phút này đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, biểu hiện ra nội tâm kiên quyết của hắn.
Trong lòng của hắn, Dạ Nhược Ly đã sớm vượt qua tính mạng của hắn, cho dù là để cho hắn tan thành mây khói, cũng không chịu để nàng bị tổn thương chút nào.
Tập trung nhìn chằm chằm vào Cung Vô Y, trên khuôn mặt tuấn tú không thấy vẻ giả bộ, sắc mặt Phong Thần không khỏi buông lỏng, không còn căm thù như lúc đầu.
"Nhớ lời nói hôm nay của ngươi, nếu để cho ta biết, ngươi ngấm ngầm làm ra cái gì tổn thương nàng, dù là Nhược Ly tha thứ cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ giết chết ngươi!"
Cung Vô Y không đáp lại lời nói của Phong Thần nữa, hắn ngưng mắt nhìn nữ tử bên cạnh, môi đỏ mọng khẽ giơ lên.
Với tính tình của Tiểu Dạ Nhi, nếu như mình thật sự làm ra chuyện có lỗi với nàng, như vậy kiếp này muốn đạt được lòng của nàng lần nữa, hoàn toàn vô vọng, mà hắn, thế nào lại cho phép loại chuyện như vậy xảy ra?
Huống chi, trừ nữ nhân này ra, kiếp này hắn không có ai để theo đuổi nữa.
"Chủ nhân."
Hai tiếng nói non nớt truyền đến từ bên cạnh, Dạ Nhược Ly đưa mắt nhìn sang, chẳng biết lúc nào hai linh đồng đã đứng ở bên cạnh nàng.
Nữ đồng chớp chớp mắt, con ngươi nghi ngờ rơi vào trên người Cung Vô Y, tiếng nói mềm mại nho nhỏ vang lên ở dưới bầu trời màu xám tro: "Chủ nhân, vị này chính là chủ công sao?"
"Không sai, hắn chính là chủ công của các ngươi."
"Ha ha, chủ nhân, ta có một đồ vật muốn tặng cho ngươi và chủ công, ta nghĩ các ngươi nhất định cần."
Nam đồng cười gian hai tiếng, trong tiếng nói non nớt mang theo một tia xảo trá, trong hai mắt linh động xẹt qua một tia quang mang khác thường, vươn tay ra khẽ lật, một quyển sách liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là đồ vật mà chủ nhân tiền nhiệm cùng chủ mẫu của chúng ta lưu lại."
Nghe lời của hắn liền biết, chủ nhân tiền nhiệm của hắn là một nam tử.
Thật là tò mò, Dạ Nhược Ly nhận lấy quyển sách, chỉ là nhìn lướt qua, giống như là cầm củ khoai phỏng tay ném trả lại cho nam đồng.
Chẳng qua là quyển sách vừa tới tay nam đồng, liền bị một bàn tay to đoạt mất.
Cung Vô Y tùy ý lật xem quyển sách, khi thấy các hình vẽ ở trên sách, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười trêu tức: "Quyển bí tịch tu luyện này không tệ, Tiểu Dạ Nhi, nếu không, chúng ta thử một lần, như thế nào?"
Trong lúc ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Cung Vô Y, vội vàng lui về sau hai bước: "Chàng muốn tu luyện, có thể đi tìm những người khác."
"Tìm những người khác?" Gương mặt tuấn tú ngay lập tức liền tối sầm lại, hồng y lướt qua, Cung Vô Y vọt đến trước mặt Dạ Nhược Ly, đè hai vai của nàng thật chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân, nàng thế nhưng lại để cho ta đi tìm những người khác? Nàng xem phu quân nàng là cái gì hả? Nếu như ta đụng vào những nữ tử khác, vậy không bằng ta phế đi chính mình, đúng rồi, lần trước nàng ném ta lại rồi bỏ chạy, ta vẫn còn chưa tính sổ với nàng! Nàng sẽ không sợ ta không nhịn được mà phạm phải sai lầm không cách nào bù đắp sao?"
Nhớ tới chuyện lần trước không có giải độc cho Cung Vô Y, trong lòng Dạ Nhược Ly cũng có chút áy náy: "Lúc đó, ta cũng chỉ là có chút khẩn trương thôi, hơn nữa, ta tin tưởng chàng có thể nhịn được."
Nghe vậy, Cung Vô Y nhất thời im lặng, không biết là mình nên kích động vì nàng tin tưởng, hay là nên tức giận nàng lâm trận bỏ chạy, hơn nữa, lúc nàng bỏ chạy đá một cước kia, thiếu chút nữa là phế hắn rồi.
Một lát sau, sắc mặt của Cung Vô Y từ từ khôi phục, mâu quang chợt lóe, trong mắt xẹt qua quang mang âm hiểm: "Tiểu Dạ Nhi, bí tịch này thật đúng là không tệ, có thể làm cho chúng ta đề cao thực lực, chuyện này đối với ta và nàng đều có ích."
Dễ nhận thấy, Cung Vô Y vẫn còn muốn dụ dỗ Dạ Nhược Ly tu luyện.
Khóe miệng co rút, Dạ Nhược Ly liếc mắt xem thường, im lặng nói: "Yêu nghiệt, không phải là chàng nhớ đến một cửa ải động phòng kia đó chứ, cần gì nói quang minh chính đại như thế? Chờ sau khi giải quyết xong Tiên Địa, ta sẽ bù lại cho chàng."
"Thật sao?" Ánh mắt Cung Vô Y sáng lên, trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được kích động, thế nhưng, nghĩ tới một cước hung mãnh của nàng, không khỏi có chút trống rỗng.
Dạ Nhược Ly làm sao không biết suy nghĩ của Cung Vô Y, không khỏi nhớ lại một màn đã qua, trên mặt lại dần hiện ra một vẻ áy náy lần nữa.
"Yêu nghiệt, chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ không khẩn trương nữa, nếu như chàng thật sự lo lắng, dứt khoát để ta ở trên, như vậy, cũng sẽ không vô tình đá chàng một cước nữa."
"Được, cứ làm theo lời nàng nói." Cung Vô Y nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy kích động, hắn dường như có lẽ đã không kịp chờ tiêu diệt Tiên Địa chết tiệt.
Phong Thần cùng hai linh đồng đều không còn gì để nói nhìn về phía hai người này, nơi này còn có người nha, bọn họ liền cứ thương lượng những việc này như ở nơi không có người, quả thật là coi bọn họ như người tàng hình.
Đúng lúc này, bên ngoài Thanh Minh Phủ, truyền đến một cỗ ba động cường đại, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, là người Tiên Địa đến.
"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi, cũng là thời điểm tính sổ với Tiên Địa rồi." Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn bầu trời màu xám tro, một cỗ sát khí chợt lóe lên trong mắt.
Bóng dáng của hai người rất nhanh biến mất, linh đồng nhìn địa phương bọn họ biến mất, trong mắt xẹt qua ánh sáng khó hiểu…
Bên ngoài Thánh Huyền sơn, cả đám người mặc bạch y chặn lại ngay ở đầu núi.
Trong đó vị cầm đầu kia, thần sắc uy nghiêm, khí thế bàng bạc, tầm mắt lạnh như băng kia quét qua mấy người Ngô Trưởng lão, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Thế nào? Thiên Lưu Giới chủ tiền nhiệm Thương Khung Giới, còn có Cung Vô Y Giới chủ hạ nhiệm của các ngươi, cũng muốn làm con rùa đen rúc đầu hay sao? Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi, cũng dám tới đây chống cự lại ta, đường đường là một Huyền Thánh đỉnh phong cường giả? Ha ha, Thánh Thiên ta, đã định trước là sẽ vượt lên trên bất luận kẻ nào, trên đời này ta là cường giả mạnh nhất, bất luận kẻ nào không tuân theo ta, chỉ có một kết cục, đó chính là, chết!"
Bình luận facebook