Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 16: Vấn đề này rất đơn giản
Edit: Preiya
"Triệu Lâm, quản cẩu của ngươi đi, hắn ta thật là quá đáng!" Y Phỉ Phỉ nắm hai tay thật chặt, mặt mũi xanh mét, căm hận trừng mắt nhìn thiếu niên phía sau Triệu Lâm, chuyển tầm mắt sang trên người của nàng ta.
"Ngươi…" Sắc mặt Kiền Khôn Lâm đại biến, vừa định muốn nói ra lời nhục mạ thì một cánh tay ngọc đưa ra ngăn lại lời của hắn ta.
Nuốt lời vào trong miệng, Kiền Khôn Lâm lui về phía sau hai bước, trong hai tròng mắt to kia có căm hận rõ ràng.
Có lẽ bởi vì do có Triệu Lâm chống lưng, hắn ta thật sự không giống với những người đã từng gặp người Y gia thì e sợ tránh không kịp.
"Mặc kệ có phải là cẩu của ta hay không, vậy cũng không tới phiên loại phế vật như ngươi tới xen vào việc của người khác." Khóe môi câu lên, Triệu Lâm hất cái cằm lên, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh.
Chợt ánh mắt của nàng ta nhìn về phía đám người Dạ Nhược Ly, lúc quét đến Cung Vô Y, trong mắt xẹt qua kinh diễm rất rõ ràng, nàng ta sống đến chừng này cũng chưa từng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tuyệt thế như thế.
Đáng tiếc, mình chưa bao giờ gặp qua nam nhân này ở trong Hoàng Thành, cũng tất nhiên không phải là những người siêu nhiên trong các thế lực, dù sao những người đứng đầu thế lực tại Phong Vực kia, làm sao sẽ đi chung đường với phế vật Y gia chứ?
Cho nên thân phận của nam nhân này không xứng với mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành là đồ chơi của Triệu Lâm nàng ta…
Liếm liếm đôi môi đỏ mọng, Triệu Lâm yêu mị khẽ cười, dáng vẻ tươi cười vô cùng mị hoặc, khiến cho tất cả người bên cạnh nàng ta đều chảy máu mũi dữ dội, si ngốc nhìn chăm chú vào nàng ta.
Vậy mà từ đầu tới cuối, Cung Vô Y cũng chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái nào, trong mắt hắn chỉ có một người, cũng không chứa được những người khác nữa.
Híp híp mắt, trong mắt Triệu Lâm xẹt qua lửa giận, người nam nhân này không nhìn nàng ta, sao nàng ta có thể thi triển mị thuật được? Dù sao điều kiện cần thiết của mị thuật chính là đối phương cần nhìn thẳng vào nàng ta.
"Triệu Lâm, ngươi đang làm gì vậy?"
Sắc mặt Y Phỉ Phỉ chợt xanh mét, làm sao nàng không biết Triệu Lâm đang sử dụng mị thuật chứ? Việc này cũng không phải là bí mật gì ở Hoàng Thành, bất quá loại huyền kỹ này chỉ hữu dụng đối với nam tử.
Nghĩ đến nhiệm vụ gia gia giao cho nàng, trong mắt Y Phỉ Phỉ xẹt qua tức giận rất rõ ràng.
"Hắn không phải là người ngươi có thể quyến rũ, ta khuyên ngươi vẫn là nên thu hồi lại dáng vẻ kia đi."
Triệu Lâm hơi sững sờ, có lẽ không ngờ tới phế vật Y gia này còn có cái khí phách này, xem ra quan hệ giữa nàng và nam nhân này không tầm thường, nếu không với tính tình thế kia của Y Phỉ Phỉ, làm sao sẽ nói lời này với mình chứ?
"Y Phỉ Phỉ, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng nam tử này rồi hả?" Khóe môi hơi cong lên, Triệu Lâm cười như không cười nhìn Y Phỉ Phỉ, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương, giữa lông mày ẩn hàm một tia khinh thường.
Nam nhân mà Triệu Lâm nàng ta nhìn trúng, cũng không có mấy người có thể ngăn cản được mị thuật của nàng ta, sau đó người nam nhân này liền chính là vật sở hữu của nàng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể dụ dỗ được.
Về phần phế vật Y gia thì lại càng thêm không thể nào!
"Ngươi câm miệng!" Y Phỉ Phỉ tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy, dè dặt cẩn thận liếc nhìn Dạ Nhược Ly, sau khi thấy nàng không có tức giận, đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng bảo hộ bọn họ như thế, không chỉ là vì lời dặn dò của Y Ân Lạc, hơn nữa là bởi vì chỉ có nữ tử này mới có thể cứu trị ca ca của nàng, đương nhiên không hi vọng nàng có hiểu lầm gì đó.
Hơn nữa tuy thời gian chung đụng ngắn ngủi nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, trong mắt hai người này đều chỉ có đối phương, cho dù là Triệu Lâm có mị thuật, muốn quyến rũ nam nhân này thì cũng không có hy vọng quá lớn.
"Thế nào, bị ta đoán trúng rồi hả?"
Nụ cười trên mặt Triệu Lâm dần dần lạnh lẽo, đương nhiên nàng ta không biết, Y Phỉ Phỉ tức giận như thế không phải là vì Cung Vô Y mà là vì Dạ Nhược Ly, cho nên nàng ta còn tưởng rằng mình đoán được tâm sự của Y Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy lãnh ý trên mặt Triệu Lâm, một tộc nhân Triệu gia bên cạnh nàng ta lập tức đứng dậy, chỉ vào lỗ mũi Y Phỉ Phỉ lên tiếng mắng to: "Hừ, thật không biết làm sao cha nương ngươi sẽ sinh ra loại thể chất phế vật tam hệ như ngươi, mười tám tuổi mới tới Huyền tôn cao cấp, ngươi nói ngươi không phải là phế vật thì là cái gì? Thật là một đồ không có giáo dưỡng, không biết cha nương ngươi là dạy ngươi thế nào, cũng đúng thôi, ngay cả chuyện giải trừ hôn ước Y gia các ngươi cũng làm được, sinh ra bất quá cũng chỉ là một phế vật tạp chủng, tự cho rằng rất tài giỏi, ta cho ngươi biết, ở trong mắt người Triệu gia chúng ta, thế hệ sau Y gia các ngươi, ngay cả con cẩu cũng không bằng!"
Nắm quả đấm thật chặt, Y Phỉ Phỉ cảm nhận được lửa giận đang bừng cháy, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói từng chữ: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi có gan lặp lại lần nữa coi!"
Bởi vì không có thị vệ đi theo phía sau Y Phỉ Phỉ, thực lực bản thân lại chỉ ở Huyền Tôn cao cấp, hiển nhiên thanh niên này không sợ hãi, hơn nữa thiên phú Y Phỉ Phỉ không mạnh, nếu không phải thân là hậu đại trực hệ, vừa là thân nữ nhi của Gia chủ Y gia thì sợ rằng căn bản không được chào đón.
Mà bọn họ chỉ cần không phế nàng đi, chỉ đánh một trận thôi thì Y gia cũng sẽ không làm quá ra mặt cho nàng, cho dù là Gia chủ Y gia muốn hưng sư vấn tội thì những lão gia hỏa đó cũng sẽ không cho phép.
"Ta nói lại lần nữa thì có thể thế nào? Ta nói Y Phỉ Phỉ ngươi là phế vật tạp chủng, Y gia ngươi đều không phải là người, ngươi có thể làm gì được ta? Ha ha ha…"
Thanh niên ngửa đầu cười to, bày ra một dáng vẻ không coi ai ra gì, tựa hồ như chưa bao giờ để Y Phỉ Phỉ ở trong mắt.
"Ngày thường các ngươi vũ nhục ta thì cũng thôi, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục phụ mẫu của ta!" Y Phỉ Phỉ gắt gao cắn môi, cặp mắt hàm chứa một tầng hơi nước, bàn tay giơ lên thật cao, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay của nàng.
Trong mắt thanh niên tràn đầy khinh thường, cho dù là Y Phỉ Phỉ liều mạng cũng không thể đả thương hắn ta một chút nào. Mà hắn ta lại chỉ cần một chưởng, không, một đầu ngón tay thôi là có thể đánh bay nàng.
Tựa hồ như những người còn lại cũng đã đoán trước được kết cục của Y Phỉ Phỉ, khóe môi câu lên nụ cười không có ý tốt.
Đột nhiên một cánh tay ngọc duỗi tới cầm lấy tay cầm kiếm của Y Phỉ Phỉ thật chặt.
Hơi ngẩn ra, Y Phỉ Phỉ ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, trong mắt xẹt qua kinh ngạc. Trên đoạn đường cùng đi, trong lúc nói chuyện với nhau thì nàng đã nhìn ra, tính tình nữ tử này lạnh nhạt, tại sao lại nguyện ý ra mặt cho nàng?
Trong làn gió, bạch y lướt qua, nữ tử cất bước tiến lên, buông cánh tay Y Phỉ Phỉ ra, trên khuôn mặt tuyệt thế hiện ra lãnh ý nhàn nhạt, thần sắc như có cuồng ngạo coi trời bằng vung.
"Vũ nhục không đề cập đến gia nhân, các ngươi đã nghe qua những lời này chưa?"
Bị ánh mắt của nàng nhìn đến, thanh niên hung hăng rùng mình một cái, nghĩ đến thế nhưng mình lại bị ánh mắt của một nữ tử dọa sợ, nhất thời vẻ mặt xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, cười dâm đãng hai tiếng: "Ta vũ nhục gia nhân của nàng, vậy thì thế nào hả? Bất quá tiểu mỹ nhân, ngươi cần gì phải đi theo phía sau phế vật Y gia? Dựa vào thân phận của nàng ở Y gia cũng không thể bảo vệ ngươi thật tốt, nếu không thì đi theo bản thiếu gia ta, tuyệt đối có thể bảo vệ ngươi, khiến cho không người nào ở Hoàng Thành dám khi dễ ngươi, nếu không, hừ hừ, gia nhân của ngươi liền…"
Thèm thuồng nuốt một ngụm nước miếng, thanh niên không chút nào che dấu ham muốn trong mắt mình.
Thần sắc Dạ Nhược Ly lạnh lùng, quanh thân lan tràn ra sát khí mãnh liệt.
Nếu nói nguyên cớ lúc đầu là do Y Phỉ Phỉ, chỉ tính toán dạy dỗ cái phế sài này một chút, nhưng hiện giờ hắn ta xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng! Tốt, rất tốt, nàng sẽ khiến cho hắn vì thế mà trả giá đại giới!
"Oanh!"
Không đợi nàng ra tay, phía sau truyền đến một cỗ khí tức bạo ngược, cỗ khí tức kia đụng vào ầm ầm trên thân thể thanh niên, tức thì sắc mặt thanh niên trắng bệch, bên trong thân thể vang lên tiếng bùm bùm.
Huyết vụ lan tràn ra che lại tầm mắt của hắn ta, không cần trong chốc lát, mặt thanh niên xám như tro tàn nằm trên mặt đất, vết thương chồng chất toàn thân, máu tươi đầm đìa, giống như là trải qua một cuộc đại chiến.
"Chết… Chết rồi?"
Một Huyền Thánh liền dễ dàng bị khí thế đè ép giết trong nháy mắt như vậy? Vẫn còn là cái chết tàn nhẫn như vậy?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng dáng hồng y phong hoa tuyệt đại dưới ánh mặt trời này, trong mắt trừ kinh diễm ra vẫn là kinh diễm…
"Nữ nhân của ta, há là một con cẩu cũng có tư cách nghĩ muốn?"
Mâu quang Cung Vô Y âm lãnh hướng về phía mặt đất, trên dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt âm trầm u ám, thế nhưng lúc hắn đi về phía Dạ Nhược Ly, lãnh ý toàn thân tản đi, bờ môi câu lên nụ cười mị hoặc.
"Tiểu Dạ Nhi, làm sao có thể để cho máu bẩn thỉu của cái loại người đó làm bẩn tay của nàng chứ? Về sau loại chuyện nhỏ thế này thì cứ để cho vi phu làm hộ là được, nàng liền an an tâm tâm giúp phu quân của nàng sinh một bảo bảo đi."
Khóe miệng khẽ co rút, Dạ Nhược Ly hiểu được yêu nghiệt này nhất định là cố ý.
"Xin lỗi, ta tạm thời còn chưa có ý định này."
"Cái gì?" Nghe vậy, Cung Vô Y nôn nóng thiếu chút nữa đã nhảy lên, bàn tay đè lại bả vai Dạ Nhược Ly, nói, "Nữ nhân, nàng không muốn sao?"
"Chỉ là tạm thời không có ý định này thôi," khẽ nhíu mày, tầm mắt Dạ Nhược Ly rơi vào trên vai của mình, khóe môi không để lại dấu vết hơi giương lên, "Chàng có ý kiến?"
Có lẽ là cảm nhận được bất mãn trong lời nói của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y vội vàng buông lỏng tay ra, vẻ mặt cười làm lành nói: "Nương tử nói cái gì thì là cái đấy, sao vi phu dám có ý kiến chứ?"
Lúc nói lời này thì mâu quang chợt lóe lên, tiếu ý trong mắt phượng càng sâu hơn.
Cung Vô Y hiểu được băn khoăn trong lòng Dạ Nhược Ly, thế nhưng có một số việc, lại không thể theo nàng.
Hơn nữa, thời gian dư lại của hắn không còn nhiều lắm…
Mà những người còn lại nhìn thấy bộ dáng thê nô kia của Cung Vô Y, tập thể không khỏi sững sờ, rất khó có thể liên hệ với nam tử mặt mày âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn đó lại với nhau.
"Ta mệt rồi, trở về đi."
Hứng trí bị quấy rầy, Dạ Nhược Ly cũng không còn hứng thú đi dạo tiếp nữa, ngáp một cái liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiên Lưu xoay chuyển trên thân hai người một vòng, trong mắt to xẹt qua tiếu ý hứng thú nồng đậm, không biết hài tử của hai người này, sẽ lạnh lùng cuồng ngạo giống như Dạ Nhược Ly, hay là yêu nghiệt tàn nhẫn giống như Cung Vô Y đây?
Chợt, nàng quay đầu quét mắt liếc nhìn mọi người phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác lập tức liền trầm xuống, trong mắt xẹt qua quang mang băng lãnh túc sát, vậy mà cuối cùng nàng vẫn là rời đi không hề quay đầu lại.
"Triệu Lâm tiểu thư, người nam nhân kia giết Triệu Phàm thiếu gia, có phải chúng ta nên bắt bọn họ lại không?" Kiền Khôn Lâm gắt gao nhìn chằm chằm vào người đã đi xa, trong mắt xẹt qua vẻ oán độc.
Cười lạnh một tiếng, Triệu Lâm khinh bỉ nhìn Kiền Khôn Lâm: "Ngươi cho rằng dựa vào năng lực của ngươi là có thể bắt hắn được sao? Ta có thể cảm nhận được thực lực của người nam nhân này mạnh hơn ta, bởi vì cho dù là ta tự mình liên thủ cũng không thể vượt qua, liền chỉ dựa vào khí tức giết Triệu Phàm, cho nên cho dù là chúng ta cùng tiến lên thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn?"
Nghe vậy, cả người Kiền Khôn Lâm sợ run cầm cập, hắn còn mạnh hơn Triệu Lâm tiểu thư, điều này sao có thể? Phải biết rằng, ba năm trước đây Triệu Lâm tiểu thư lợi dụng cơ hội đột phá đến Thần Tướng cấp thấp, hiện giờ cự ly cách trung cấp cũng không xa, làm sao nam tử này có thể thắng được Triệu Lâm tiểu thư chứ?
Triệu Lâm không để ý tới người khác nữa, ngước mắt ngắm nhìn bóng dáng Cung Vô Y đã đi xa, trong mắt xẹt qua si mê thật sâu…
Không ngờ tới, nam tử này chẳng những có dung mạo tuyệt thế, mà còn có một thân thực lực cường hãn, như thế hắn cũng có tư cách xứng với thiên chi kiêu nữ Triệu gia là nàng ta.
Về phần Dạ Nhược Ly thì nàng ta hoàn toàn không để mắt đến, theo ý nàng ta, nàng ta có mị thuật, chỉ cần Cung Vô Y liếc nhìn nàng ta một cái, liền sẽ không thể tự kiềm chế yêu thương nàng ta.
Tiếc là từ đầu đến cuối, Cung Vô Y chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sợ rằng cũng không biết có một nhân vật như nàng ta, nếu không phải là một vài lời vũ nhục của Triệu Phàm thì hắn cũng sẽ không chú ý tới chuyện phát sinh trước mặt.
Hiển nhiên thấy được chỉ có chuyện của Dạ Nhược Ly mới có thể đưa tới phản ứng của hắn, ngoài ra thì đều không ở trong tầm mắt của hắn.
"Nhược Ly tỷ tỷ, vừa rồi cảm ơn tỷ." Y Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười, hai tròng mắt đen phát sáng nhìn Dạ Nhược Ly, sau đó dường như nhớ tới lời nói của Triệu Phàm thì vẻ mặt ảm đạm đi.
"Ngươi không cần phải cảm ơn ta, dù sao cũng là do ngươi dẫn chúng ta đi tham quan Hoàng Thành, vô luận như thế nào, ta đều không thể mặc kệ," lắc đầu một cái, giọng nói của Dạ Nhược Ly vẫn không nghe ra tâm tình gì như cũ.
Đột nhiên, nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: "Ngoài ra, sau khi trở lại Y gia, ngươi tới chỗ ta một chuyến, ta có việc tìm ngươi."
Hơi sững sờ, Y Phỉ Phỉ nghi ngờ chớp chớp mắt, nhưng không hỏi cái gì hết, mỉm cười gật đầu một cái: "Được, muội nhất định sẽ đi tìm Dạ Nhược Ly tỷ tỷ."
Có lẽ là đã thoát khỏi chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, con chim sẻ nhỏ Y Phỉ Phỉ này không hề líu ríu như lúc tới nữa, lại an tĩnh khiến cho người ta có chút bất ngờ, dọc theo đường đi đều là trầm mặc không nói.
Hoàng cung Lạc Nguyệt Quốc, mặc dù thoạt nhìn lộng lẫy nguy nga nhưng lại lộ ra một cỗ khí tức trang nghiêm.
Ánh mặt trời giữa trưa rơi vẩy khắp trong hoa viên, lương đình rộng rãi đứng ở nơi này, che lại ánh nắng trên bầu trời, khiến cho hai lão giả đang đánh cờ phía dưới rất là sảng khoái.
"Ha ha, Y lão đầu, làm sao ngươi lại có thời gian rãnh rỗi tới tìm ta đánh cờ hả? Những năm gần đây, ngươi đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta cũng đã lâu không thanh tịnh đánh cờ như thế rồi."
Lão giả hoàng bào đặt con cờ xuống, khẽ ngước mắt lên, khuôn mặt thương lão có chứa nụ cười mỉm: "Hơn nữa, mấy ngày gần đây, hình như chuyện tình của Y gia các ngươi rất nhiều, lão gia hỏa ngươi cũng không quản sao? Ngược lại làm chưởng quỹ buông tay không tệ đó."
"Trịnh lão đầu, ngươi nói lời này sai rồi, ta cũng không phải là Gia chủ Y gia, ta quản chuyện này để làm gì? Huống chi, để cho thế hệ sau của gia tộc tranh đấu với người Triệu gia, cũng có chỗ tốt đối với bọn họ, va chạm giữa tiểu bối, chúng ta làm trưởng bối sao có thể nhúng tay? Hơn nữa, đối với ta mà nói, quan trọng nhất là thân thể Thanh Ca."
"Hả?" Khẽ nhíu mày, trên mặt của lão giả hoàng bào vẫn treo lên nụ cười như cũ, "Không biết Thanh Ca hắn thế nào rồi? Xem lão đầu ngươi lại có tâm tư rãnh rỗi tới tìm ta đánh cờ, bệnh tình của hắn hẳn là được kiểm soát."
"Sao mà là được kiểm soát chứ?" Ngẩng đầu lên, thần sắc Y Ân Lạc rất là đắc ý, cũng là từ lúc sau khi Y Thanh Ca bị bệnh nặng thì vẻ mặt chưa từng có rạng rỡ, "Ta cho ngươi biết, lần này sau khi ta xuất môn, gặp được một Đại Sư Luyện Đan…"
Hôm nay Y Ân Lạc chợt nói ra chuyện từ đầu đến cuối cho Trịnh Thiên Nhiên biết, nghe đến cuối cùng, Trịnh Thiên Nhiên đã không ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn trừng ra giống như chuông đồng lớn.
"Ngươi nói nàng có thể luyện chế đan dược tăng lên cường độ thân thể và linh hồn sao?"
"Không chỉ như thế, ta còn cảm nhận được, Thanh Ca hiện giờ sống năm sáu năm là không có vấn đề gì, cho nên ta tràn đầy lòng tin với nàng, ta tin tưởng, nàng nhất định có thể trị hết bệnh tật của Thanh Ca."
Tâm tư Trịnh Thiên Nhiên căng thẳng, hô hấp cũng dồn dập mấy phần, ánh mắt mang theo vài phần mong đợi: "Y lão đầu, chúng ta là lão bằng hữu, ngươi liền giới thiệu ta với vị Đại Sư Luyện Đan kia đi, ta cũng muốn học tập một số kiến thức luyện đan của nàng."
Mặc dù lão là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nhưng trong hàng ngũ Thần Phẩm Luyện Đan Sư vẫn có sự phân biệt rất lớn, mà bất quá lão cũng chỉ mới bước vào cái ngưỡng cửa này không lâu thôi, thật sự không thể đánh đồng với những Thần Phẩm Luyện Đan Sư khác.
"Lão bằng hữu? Ha ha, chúng ta không tính là lão bằng hữu gì đó, nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu đánh cờ hơn hai mươi năm thôi, cái xưng hô lão bằng hữu này, ta lại vạn vạn không dám nhận."
Khoát khoát tay áo, Y Ân Lạc lắc đầu thở dài một tiếng, tựa hồ như thật sự không dám trở thành lão bằng hữu của Trịnh Thiên Nhiên.
Hít thở thật sâu một hơi, Trịnh Thiên Nhiên áp chế kích động muốn đấm vào mặt Y Ân Lạc một cái, khuôn mặt già nua treo lên nụ cười lấy lòng: "Ha ha, Y Trưởng lão, vậy ngươi có thể nhìn trên phân thượng chúng ta thân là bằng hữu đánh cờ, giới thiệu ta một chút?"
Hắn hiểu được, với tính tình của Y Ân Lạc là khinh thường nói dốc, Luyện Đan Đại Sư đó nhất định là thật sự tồn tại. Nếu như có thể nhận được sự chỉ điểm của đại sư đó thì trình độ Luyện Đan Thuật của mình tuyệt đối sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Nghĩ tới đây, hắn không kiềm được kích động, nếu như có thể nhận được chỉ điểm thì hạ thấp tư thái với lão đầu Y Ân Lạc này thì lại thế nào?
Dù sao với thiên phú của hắn, không có cao nhân chỉ điểm thì trình độ luyện đan rất khó tiến thêm một tầng.
"Được rồi, " Y Ân Lạc hài lòng gật đầu một cái, giữa lông mày hiển thị rõ vẻ rất đắc ý, "Ngươi đã có thành ý như thế, ta không giới thiệu giúp ngươi thì cũng quá không thể nào nói được, chỉ là Nhược Ly đại sư có nguyện ý gặp ngươi hay không, ta không thể cam đoan."
Khóe miệng co quắp giật giật, Trịnh Thiên Nhiên chưa bao giờ cảm thấy cái khuôn mặt già nua của Y Ân Lạc này là đáng đánh đòn như thế.
Nhưng vì nhìn thấy vị Luyện Đan Đại Sư kia trong miệng Y Ân Lạc, hắn cứng rắn áp chế kích động trong nội tâm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy thì đa tạ Y lão huynh ngươi."
Vì muốn lấy lòng Y Ân Lạc, Trịnh Thiên Nhiên vô sỉ ngay cả cái xưng hô lão huynh này cũng gọi ra.
"Ha ha, lão đệ, ngươi làm rất tốt, nói không chừng sẽ vào được mắt Nhược Ly đại sư, nàng sẽ chỉ điểm ngươi mấy câu, mặc dù Nhược Ly đại sư cũng đã là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nhưng năng lực tuyệt đối thuộc hàng thượng thừa, không phải là Thần Phẩm Luyện Đan Sư bình thường có thể so với, à đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, lúc đó nàng chỉ là liếc nhìn đan phương ta đưa tới một cái thì liền nhìn ra bệnh chứng của Thanh Ca, hơn nữa lúc ở Tinh Nguyệt Thành, nàng luyện chế ra đan dược để cho Thần Tướng đột phá tại trước mặt mọi người."
Vỗ vỗ bả vai của Trịnh Thiên Nhiên, Y Ân Lạc nói ra lời nói thấm thía, hơn nữa còn gọi lão đệ trôi chảy như thế, không để ý tới sắc mặt xanh mét của Trịnh Thiên Nhiên chút nào.
Nếu như nói lời lúc đầu khiến cho Trịnh Thiên Nhiên có một loại kích động muốn đánh Y Ân Lạc tơi bời, còn sau đó, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng trong lương đình, thật lâu cũng chưa từng hồi hồn lại…
Luyện chế ra đan dược để cho Thần Tướng đột phá, đây là thật sao? Càng thậm chí là nhìn thấy đan phương liền hiểu được tình huống của người bệnh? Trình độ Luyện Đan Thuật cỡ này thật là quá mạnh mẽ.
Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải bái vị cường giả kia làm sư phụ! Nói không chừng sau này hắn cũng có thể đi tới một bước kia.
Lúc này, trong sương phòng đẹp đẽ sạch sẽ, huân hương toát ra mùi thơm thanh nhã, Dạ Nhược Ly phất phất tay áo, ngồi vào chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn, mặc cho Cung Vô Y ôm lấy nàng từ phía sau.
Hơi ngước mắt lên, tầm mắt Dạ Nhược Ly chuyển về phía Y Phỉ Phỉ, không để lại dấu vết khẽ nhíu mày: "Tam hệ thể chất?"
Y Phỉ Phỉ ngẩn ra một chút, trong mắt dần hiện ra vẻ ảm đạm, khẽ gật đầu một cái: "Không sai, ta là tam hệ thể chất, chính là bởi vì nguyên nhân này nên hiện giờ mới chỉ đạt tới Huyền Tôn cao cấp."
Tam hệ thể chất, mỗi loại thuộc tính đều cần tăng lên, tốc độ như thế tự nhiên so ra kém huyền giả đơn hệ thể chất. Bất quá Ngũ Thần Quyết của Dạ Nhược Ly tuyệt đối không ở trong phạm vi này.
Người khác chính là không có cách nào khiến cho tam hệ thể chất đồng thời tăng lên, cũng không có nghĩa là Dạ Nhược Ly liền không có cách.
"Y Phỉ Phỉ, ngươi không phải là phế vật, nếu như so sánh thì ngươi lại càng là thiên tài hơn bất luận kẻ nào, đáng tiếc là không có ai dạy ngươi phương pháp tu luyện chính xác, thế cho nên ngươi bị lạc lối."
Lạnh nhạt đứng dậy, rời khỏi cái ôm của Cung Vô Y, vẻ mặt Dạ Nhược Ly nghiêm túc hẳn lên, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ, cũng phát thề không nói tất cả mọi thứ về ta cho người khác biết, ta liền giúp ngươi duy trì thăng bằng."
Đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly nổi lên ý định thu đồ đệ, dù sao người có được tam hệ thể chất thật sự là quá ít, huống chi nàng có thể đồng tu đồng thời ba loại mà còn có thể đạt tới Huyền Tôn cao cấp, thiên phú bực này cũng là hiếm có.
Nghe vậy, Y Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, khuôn mặt dần hiện ra khiếp sợ thật sâu.
Trầm mặc một hồi lâu, nàng chợt quỳ rạp xuống đất, ngón tay hướng lên trời nói: "Nếu như Dạ Nhược Ly thật sự có thể giúp ta duy trì tam hệ thăng bằng, ta - Y Phỉ Phỉ nguyện ý bái nàng làm sư phụ, bất cứ chuyện gì của nàng, tuyệt đối sẽ không nói ra, cũng nguyện trung thành với nàng một đời một thế, không bao giờ phản bội, nếu không, nhất định bị thiên lôi đánh, trọn đời không được siêu sinh."
Người ở Phong Vực cũng khá là tin tưởng lời thề, dù sao đã từng có những người không tuân thủ lời thề, cuối cùng sẽ đúng như thế đó trong lời thề, mà bất kể đây có phải là trùng hợp hay không, có lẽ là từ đó về sau thì không người nào còn dám làm trái lời thề.
Đây cũng là nguyên nhân Dạ Nhược Ly để cho nàng thề, chỉ là không ngờ tới, Y Phỉ Phỉ còn giữ lại một chút, chỉ rõ sau khi nàng có thể trợ giúp nàng ấy thì lời thề mới có hiệu lực.
Khẽ mỉm cười, ánh mắt Dạ Nhược Ly hơi thưởng thức: "Đưa tay của ngươi đây."
Dù rằng không hiểu Dạ Nhược Ly muốn làm cái gì, Y Phỉ Phỉ vẫn là ngoan ngoãn đưa tay của mình qua. Chợt, Dạ Nhược Ly nắm lấy tay của nàng, ba đạo huyền khí thuộc tính khác nhau chui vào bên trong thân thể của nàng.
"Ngươi cũng là huyền giả tam hệ?" Y Phỉ Phỉ hơi kinh ngạc, nhưng nàng còn không kịp chờ đến lúc Dạ Nhược Ly hồi đáp thì liền cảm giác đươc ba đạo huyền lực này mãnh liệt đụng vào kinh mạch trong cơ thể.
Cắn chặt môi, khóe miệng Y Phỉ Phỉ tràn ra một vệt máu, lúc nàng không chịu nổi thì lực lượng cuồng bạo rốt cuộc biến mất, toàn bộ thân thể đều tràn đầy thoải mái.
"Ngươi thử hấp thu huyền khí xem." Dạ Nhược Ly thu tay về, có chút mệt mỏi tựa vào trên người Cung Vô Y.
Hơi nghi ngờ, Y Phỉ Phỉ khoanh chân ngồi xếp bằng, lẳng lặng hấp thu huyền khí chung quanh.
Hấp thu đồng nhất, Y Phỉ Phỉ bất giác bị dọa cho phát hoảng, chỉ vì bình thường nàng chỉ có thể hấp thu huyền khí của một loại thuộc tính, bây giờ tất cả ba loại huyền khí quen thuộc đều tràn vào trong cơ thể nàng.
Sau khi kinh ngạc còn lại chính là cuồng hỉ, ánh mắt Y Phỉ Phỉ nhìn Dạ Nhược Ly tràn đầy cảm kích.
Có lẽ theo nàng ấy đây là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng với nàng mà nói thì giống như là ân tái tạo, nếu thực lực của mình mãnh liệt tăng lên nhanh chóng, phụ thân cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy, cũng sẽ không người nào mắng nàng là phế vật tam hệ thể chất nữa.
Nàng có tự tin, không tới mấy năm, toàn bộ Y gia trừ ca ca có thiên phú biến thái ra thì không còn người nào có thể so sánh với nàng.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Dạ Nhược Ly phất phất tay áo, có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Xem ra, coi như với thực lực hiện giờ của nàng, dùng Ngũ Thần Quyết giúp người cải tạo, tiêu hao cũng là cực kỳ lớn.
"Dạ, sư phụ." Y Phỉ Phỉ cung kính đáp một tiếng, liền xoay người đi về phía cửa.
Lúc nàng sắp đi đến cửa, một giọng nói nhàn nhạt truyền vào bên tai: "Ngoài ra, trước mặt người khác không cần gọi ta là sư phụ, ta không muốn để cho năng lực của ta bị người khác biết."
Dẫu sao chuyện như thế là quá mức quỷ dị, nàng cũng không muốn trước khi thực lực chưa đủ mà đưa tới quá nhiều phiền toái.
Sau khi Y Phỉ Phỉ rời đi, Cung Vô Y duỗi cánh tay ra kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, rũ mắt chăm chú nhìn nữ tử trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng: "Tiểu Dạ Nhi, vì sao nàng muốn giúp nữ nhân này?"
Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên cười nói: "Chờ xem đi, có lẽ mấy năm hoặc mười mấy năm sau, nàng nhất định sẽ trở thành cường giả một phương, mà cường giả này lại thuộc về ta."
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, tâm Cung Vô Y chợt đau nhói: "Mặc kệ như thế nào, về sau không cho phép làm tiếp loại chuyện như vậy nữa."
Ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly nhìn thấy đau lòng trong mắt hắn, nụ cười bên môi càng sâu hơn: "Chỉ một lần này, ta cũng chỉ muốn thí nghiệm năng lực của mình một chút, lần sau quyết sẽ không làm như thế nữa, đây là lời ta cam đoan với chàng."
Đôi môi đỏ mọng của Cung Vô Y giương lên, mị hoặc khẽ cười, ngắm nhìn nữ tử mình tâm ái, cảm thấy cổ họng khô khan, bàn tay cũng không an phận, nhưng cố tình lại vừa khéo có chuyện, vào đúng thời khắc này, cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.
Nam tử chưa trải qua sự đồng ý của bọn họ liền đẩy cửa bước vào, quét mắt hai người trong phòng, mặt không chút biểu tình nói: "Hai vị, Đại Trưởng lão chúng ta mời các ngươi tới tiền thính một chuyến."
Cung Vô Y nhìn cũng không nhìn người tới một cái nào, trực tiếp ném ra hai chữ: "Không rãnh!"
"Hừ," hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nơi đáy mắt nam tử càng sâu, "Hai vị, đây cũng không thể theo các ngươi, người Triệu gia đến đây, ta nghĩ các ngươi vẫn là đi gặp thì tốt hơn, dù sao đây là tai họa do các ngươi trêu chọc ra, đừng hy vọng Y gia ta sẽ nhận lấy vì các ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, Cung Vô Y chậm rãi xoay người, trong mắt phượng dần hiện ra một tia quang mang khát máu.
Bỗng có người kéo cánh tay, lúc Cung Vô Y quay người, đập vào mắt chính là một dung mạo tuyệt sắc, lệ khí trên người không tự chủ được tản đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười động lòng người.
"Yêu nghiệt, coi như xem màn kịch vui đi." Dạ Nhược Ly buông tay ra, bước lên trước, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
"Được."
Đương nhiên Cung Vô Y sẽ không không nghe theo lời của Dạ Nhược Ly nói, bất quá những người Triệu gia ở trong mắt của hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi, thật sự là bé nhỏ không đáng kể, nhưng nàng muốn xem kịch, phụng bồi nàng thì lại thế nào?
Bên trong đại sảnh, một đám chức vị cao của Y gia đều đang ngồi, mà ngồi ở trên chủ tọa hiển nhiên đó là Gia chủ Y gia Y Phi Phàm.
Mà ở vị trí dưới tay y là nam tử trung niên mang theo ánh mắt âm lãnh, nam tử trung niên này chính là Gia chủ Triệu gia Triệu Nam, hắn mắt lạnh quét qua mọi người bên trong phòng khách, lạnh lùng nói: "Các vị, ta đã nói ra chuyện đã phát sinh từ đầu đến đuôi rồi, bình thường mặc kệ con cháu hai nhà mâu thuẫn nhau như thế nào thì cũng có thể không ngó ngàng tới, thế nhưng người Y gia các ngươi lại giết chết con cháu Triệu gia ta, ngươi không thể không giao cho ta một công đạo về chuyện này!"
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát mặt bàn, vẻ mặt Triệu Nam càng lúc càng âm u.
"Triệu Gia chủ, chuyện này ngươi tìm Y gia chúng ta cũng vô dụng, hai người kia cũng không phải là người Y gia, Y gia chúng ta không làm chủ được, dĩ nhiên…" Ánh mắt Đại Trưởng lão chợt lóe lên, cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn tìm bọn họ báo thù thì đó cũng là chuyện của ngươi, chúng ta cũng không quản được, cho nên đây là mâu thuẫn giữa hai bên các ngươi."
Khẽ nhíu mày, Y Phi Phàm mắt lạnh xẹt qua Đại Trưởng lão.
Ngay cả y cũng không tin tưởng nữ tử kia thật sự có cái thực lực cứu trị Thanh Ca kia, thế nhưng đó là người phụ thân nhìn trúng, nếu để cho phụ thân biết được mình giao nàng ra thì khi phụ thân trở lại chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không chờ Y Phi Phàm mở miệng ngăn Đại Trưởng lão lại, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói thanh thúy: "Nhược Ly tỷ tỷ là khách nhân của Y gia ta, Y gia ta há có thể không có đạo lý hộ khách nhân, nếu để cho những thế lực khác tại Lạc Nguyệt Quốc biết được thì không chừng còn tưởng rằng chúng ta sợ Triệu gia."
Y Phi Phàm sửng sốt một chút, quét mắt liếc nhìn Y Phỉ Phỉ, cứ có cảm giác nữ nhi này sinh ra biến hóa cực lớn ở chỗ nào đó.
"Càn rỡ!" Đại Trưởng lão chợt vỗ mặt bàn thật mạnh, sắc mặt tái xanh nói: "Trưởng bối nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi nói chen vào?"
Rõ ràng Y Phỉ Phỉ bị Đại Trưởng lão ngoan lệ dọa cho sợ hết hồn, nàng nỗ lực bình phục lại tâm tư, làm ra vẻ vững chãi nhìn chăm chú vào Đại Trưởng lão: "Nếu như Đại Trưởng lão thật sự muốn làm như vậy thì ta không ngại mời gia gia trở lại chủ trì công đạo!"
"Ha ha," Đại Trưởng lão giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Y Phi Phàm, "Gia chủ, đây chính là nữ nhi tốt mà ngươi dạy ra đó, nếu tộc nhân Y gia ta đều là hướng cánh tay về phía bên ngoài như vậy thì chẳng phải là rất nhanh sẽ suy tàn sao?"
Sắc mặt hơi biến đổi, Y Phi Phàm cười lạnh một tiếng: "Đại Trưởng lão ngươi quá lo lắng rồi, ta chẳng hề cảm thấy Phỉ Phỉ có lỗi, nếu như ngay cả khách nhân Y gia cũng không bảo hộ được, vậy chắc chắn Y gia ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."
"Ầm!"
Ly trà rơi xuống đất đột nhiên vang lên tiếng thanh thúy, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Triệu Nam chậm rãi đứng dậy, âm lãnh nói: "Xem ra, Y gia chủ là không có ý định giao bọn họ ra đây?"
"Thật có lỗi, xin thứ cho ta không thể ra sức."
Vậy mà y vừa dứt lời, liền phát hiện ngoài cửa có hai người đang đi tới, sắc mặt không khỏi đại biến, nắm quả đấm thật chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đại Trưởng lão: "Đại Trưởng Lão, là ngươi phái người gọi bọn họ đến?"
Cười lạnh một tiếng, Đại Trưởng lão không chút để ý thưởng thức nước trà: "Gia chủ, ta đã sớm đoán được quyết định của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không giao bọn họ ra, cho nên ta liền tự chủ trương gọi bọn họ tới, dù sao ta đây cũng là vì Y gia."
Nếu như là bình thường hắn sẽ không làm như thế, nhưng mấy ngày trước, Triệu Lâm Triệu gia được Luyện Đan Sư Hoàng tộc Trịnh Thiên Nhiên nhìn trúng, mặc dù còn chưa có làm nghi lễ bái sư chính thức, nhưng chuyện này cũng đã chắc chắn.
Mà ban đầu hắn vốn cũng không đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng Thái Thượng Trưởng Lão hết lần này tới lần khác khăng khăng làm theo ý mình, Gia chủ lại là hiếu tử mười phần, hơn nữa Triệu Lan đã thành phế vật, chuyện này chỉ có thể từ bỏ như thế.
Hiện giờ lại làm sao cho phép công khai đối địch với Triệu gia vì người ngoài chứ?
"Đại Trưởng lão, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút nên giao phó thế nào khi phụ thân trở lại!" Hung hăng vung tay áo, sắc mặt Y Phi Phàm xanh mét đáng sợ, khiến cho những người còn lại trong đại sảnh đều cúi thấp đầu, không dám phát ra một lời.
"Nhược Ly tỷ tỷ?" Thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, trên mặt Y Phỉ Phỉ xẹt qua lo lắng rất rõ ràng, nàng thật hy vọng bọn họ có thể không xuất hiện vào thời điểm này, phụ thân sẽ thay chống đỡ được những chuyện này cho bọn họ.
Đồng thời, ánh mắt của những người khác đều nhìn ra bên ngoài phòng.
Híp híp mắt, tầm mắt Triệu Nam quét qua Dạ Nhược Ly, cuối cùng dừng lại trên người Cung Vô Y: "Đây chính là người Lâm Nhi nói sao? Quả thật là hoàn mỹ không thể bắt bẻ, khó trách Lâm Nhi sẽ mất tâm, mà nữ nhi Triệu Nam ta là nữ tử kiệt xuất nhất trên đời, bên cạnh có người vô số theo đuổi, thì thế nào lại không xứng với người nam nhân này? Trước tiên bắt hai người này trở về, chắc hẳn không bao lâu nữa nam nhân này sẽ quên đi thê tử của hắn mà yêu Lâm Nhi đến chết đi sống lại."
Nếu Cung Vô Y nghe được lời nói này trong lòng hắn ta, tất nhiên sẽ ói đến chết đi sống lại.
"Về phần vị nữ tử này…" Trong mắt xẹt qua kinh diễm, Triệu Nam cười lạnh một tiếng, "Chết thì thật sự có hơi đáng tiếc, xinh đẹp bực này cũng xứng là đệ nhất, không bằng thì tiện nghi cho mình, chờ đến lúc ngán lại giết nàng."
Tâm tư xoay chuyển, trên mặt Triệu Nam cũng dâng lên một luồng hàn ý lạnh lẽo.
Trước mắt bao người, Cung Vô Y ôm lấy bả vai của Dạ Nhược Ly, chậm rãi bước vào bên trong phòng khách, trong mắt phượng của hắn từ đầu đến cuối đều hàm chứa tiếu ý, tuy nhiên bất luận kẻ nào cũng có thể phát hiện ra khí tức thô bạo trên người hắn.
Thật không dễ dàng mới có thể ở riêng với Dạ Nhược Ly, nhưng hết lần này tới lần khác bị người khác cắt ngang, tâm tình của hắn có thể tốt mới là chuyện lạ.
"Nhược Ly tỷ tỷ," Y Phỉ Phỉ chạy tới trước mặt hai người, trong mắt tràn ngập sầu lo, "Các ngươi không nên tới đây."
Y Phi Phàm kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, y chẳng biết từ lúc nào mà Phỉ Phỉ lại quen thuộc với vị nữ tử kia như thế? Dựa vào tình hình vừa rồi xem ra, hình như quan hệ không tầm thường.
Đối mặt với sự lo lắng của Y Phỉ Phỉ, Dạ Nhược Ly thản nhiên khẽ cười một tiếng, đáy lòng cũng thở dài một hơi, nàng không có nhìn lầm người…
"Hừ, chính là hai tên khốn kiếp các ngươi đả thương người Triệu gia ta sao?" Triệu Nam nắm chặt hai quả đấm, mắt lạnh nhìn chăm chú vào hai người đi vào từ ngoài cửa, "Ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo ta về Triệu gia, nếu không thì…"
Hai mắt híp lại lần nữa, một cỗ sát ý lập tức lan tràn ra: "Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!"
"Muốn giết chúng ta? Chỉ bằng ngươi?" Dạ Nhược Ly ngáp một cái, lười biếng liếc nhìn Triệu Nam, khóe môi hơi cong lên, "Sợ rằng ngươi còn chưa có cái thực lực này!"
"Hí!"
Mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Nhược Ly.
Nàng còn dám cuồng vọng một chút nữa không? Tưởng mình là Thần Hoàng cường giả sao? Lại dám nói chuyện như thế với Triệu Nam, có phải nàng rãnh rỗi chê mình chết quá chậm không?
Cho dù là Y Phi Phàm cũng cảm thấy dường như nữ tử này cuồng vọng có chút quá mức.
Chỉ có Y Phỉ Phỉ trước sau đều tin chắc rằng lời nàng nói là sự thật, bởi vì sư phụ có thể làm cho tu luyện của mình không khác với người thường, thì lại có cái gì mà nàng không làm được chứ?
Sư phụ nói Triệu Nam không giết được nàng, vậy thì nhất định sẽ không giết được nàng, lời của sư phụ quyết sẽ không sai.
Hiển nhiên, sự sùng bái của Y Phỉ Phỉ đối với Dạ Nhược Ly đã đến mức cuồng nhiệt…
"Xú nha đầu, ngươi nói cái gì?" Mặt mũi Triệu Nam xanh mét, sát ý trên người càng sâu hơn, một lúc lâu sau hắn cười to hai tiếng, nói, "Ngươi đã muốn chết, vậy thì bổn gia chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"
Dứt lời, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thân như lợi kiếm nhanh chóng xông về phía Dạ Nhược Ly, bàn tay hung hăng đánh về phía đầu của nàng.
Vốn là hắn ta còn muốn lưu cho nàng một mạng, chỉ là nữ nhân này muốn chết, vì sao hắn ta lại không thành toàn cho nàng chứ?
Vẻ mặt Cung Vô Y âm trầm xuống, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, thân hình thoáng qua, ngăn ở trước người Dạ Nhược Ly, lúc bàn tay hắn ta sắp chạm đến thì phía sau lưng có một bàn tay to hung hăng đánh tới, trực tiếp đánh bay thân thể Triệu Nam ra ngoài.
"Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tiếng nói thương lão trầm thấp chậm rãi truyền đến, lập tức vẻ mặt của mọi người bên trong phòng khách rất khác nhau, kinh hỉ cũng có, kinh sợ cũng có, bất quá người Triệu gia đều khẽ run rẩy.
Không phải lão gia hỏa này đi hoàng cung rồi sao? Vì sao trở về nhanh như vậy?
"Phụ thân, người đã trở về?" Áp chế kích động trong nội tâm, Y Phi Phàm cất bước tiến lên, cung kính chắp tay ôm quyền.
Hờ hững gật đầu một cái, Y Ân Lạc chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Nam té ngã trên đất, thả một cỗ uy áp ra, giọng nói trầm thấp đi vài phần: "Triệu Gia chủ, không biết ngươi hưng sư động chúng tới Y gia ta là có chuyện gì?"
Nhếch nhác bò dậy, Triệu Nam lau chùi vết máu ở khóe miệng, vốn là vẻ mặt kinh sợ, nhưng sau khi nhìn thấy hoàng bào lão giả bên cạnh Y Ân Lạc, lại như kỳ tích khôi phục lại bình tĩnh.
"Thiên Nhiên đại sư, thì ra là ngài cũng ở đây sao?"
Thật tốt quá, có Thiên Nhiên đại sư ở đây, coi như Y Ân Lạc là Thần Hoàng cường giả, cũng sẽ không thể động đến hắn một chút nào.
Dù sao giao tình giữa Thiên Nhiên đại sư và Y Ân Lạc chẳng qua cũng chỉ là bằng hữu đánh cờ bình bình thường thường thôi, làm sao sánh được quan hệ với Triệu gia, phải biết rằng Thiên Nhiên đại sư có ý thu Triệu Lâm làm đồ đệ, vào lúc này tất nhiên sẽ giúp đỡ Triệu gia.
Nghĩ đến đây, Triệu Nam sức lực hô hấp cũng tăng lên.
"Y Lão, hai người kia giết con cháu Triệu gia ta, ta thân là Gia chủ Triệu gia lẽ ra nên báo thù cho hắn, nếu Y gia các ngươi ngoan ngoãn giao bọn họ cho Triệu gia ta thì mọi thứ đều dễ nói chuyện, nếu không thì…"
Hắn ta chưa từng nói ra khỏi miệng câu nói kế tiếp, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra uy hiếp trong lời nói của hắn ta.
"Ha ha, tiểu tử Triệu gia, ngươi dám nói chuyện như thế với lão phu sao?" Y Ân Lạc giận quá hóa cười, khinh bỉ quét mắt nhìn Triệu Nam, "Lão phu nói cho ngươi biết, để cho lão phu giao bọn họ ra là tuyệt đối không thể, lập tức cút cho ta!"
Giao hai người này ra, làm sao có thể? Nhược Ly đại sư chính là hi vọng của Y gia, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ bất trắc nào!
Sắc mặt liền thay đổi, Triệu Nam chưa từng ngờ tới lão lại không nể mặt như thế, chuyển mắt nhìn về phía Trịnh Thiên Nhiên, chắp tay ôm quyền, nói: "Thiên Nhiên đại sư, Y gia khinh người quá đáng như thế, xin đại sư chủ trì công đạo cho Triệu Gia ta!"
Nhếch môi cười lạnh, Triệu Nam đắc ý liếc nhìn người Y gia, hắn ta dường như đã có thể dự liệu được kết cục sau đó.
"Triệu Gia chủ, ngươi ra ngoài cũng đã đủ lâu đi?"
Một tiếng nói lạnh nhạt bay vào lỗ tai, Triệu Nam đứng ngây ngẩn cả người tại chỗ, không rõ nguyên nhân nhìn Triệu Thiên Nhiên: "Thiên Nhiên đại sư, lời này của ngài là có ý gì?"
"Cũng không có ý tứ gì, ta chỉ nói là ngươi cần phải trở về." Trịnh Thiên Nhiên chắp tay sau lưng, giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ như đang nói một chuyện không quan trọng.
Lần này, Triệu Nam không hiểu lời nói của Trịnh Thiên Nhiên nữa thì đó chính là ngu dại.
Thế nhưng Thiên Nhiên đại sư lại giúp đỡ Y gia, điều này sao có thể? Phải biết bệ hạ vẫn hi vọng hai nhà ngang hàng, vì vậy dù rằng trong khoảng thời gian này hai nhà phân tranh không ngừng nhưng lại không hạ tử thủ đối với những người giữ chức vị cao, chỉ vì đây không phải là kỳ vọng của bệ hạ.
Áp chế nội tâm khiếp sợ và không cam lòng, Triệu Nam chắp tay ôm quyền, hít sâu một hơi, nói: "Vậy ta đây cáo từ, mọi người Triệu gia, đi theo ta!"
Dứt lời, Triệu Nam dẫn người Triệu gia bước nhanh rời đi, thế nhưng hai tay đặt bên hai chân của hắn ta lại càng nắm càng chặt…
"Y Lão, ta thay ngươi giải quyết phiền toái, có phải ngươi nên giới thiệu vị Luyện Đan Đại Sư kia cho ta không hả?" Trịnh Thiên Nhiên khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hòa khí.
Người Y gia đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thế nào lại không biết, Trịnh Thiên Nhiên thân là Luyện Đan Đại Sư, còn sẽ có lúc khách khí như thế, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?
"Luyện Đan Đại Sư?" Miết miết miệng, Y Ân Lạc quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Đây không phải sao?"
Men theo ánh mắt của lão, Trịnh Thiên Nhiên nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, không để lại dấu vết khẽ nhíu mày: "Y Lão, ngươi đang nói giỡn với ta sao? Vị nữ tử này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, làm sao nàng có thể là vị Luyện Đan Đại Sư kia ngươi nói đến chứ?"
Hơn hai mươi tuổi Thần Phẩm, hoàn toàn không có người nào tin tưởng, huống chi Thần Phẩm này còn có thể luyện chế ra đan dược nghịch thiên như thế.
"Trịnh lão đầu, ta có lúc nào từng lừa gạt ngươi chưa?" Nhún vai một cái, Y Ân Lạc từ chối cho ý kiến.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Trịnh Thiên Nhiên dần hiện ra khiếp sợ thật sâu, lão vốn tưởng rằng Luyện Đan Đại Sư trong miệng Y lão đầu hẳn là vị lão giả lớn tuổi, ai ngờ lại trẻ tuổi như vậy.
"Vị cô nương này, nghe nói ngươi là một vị Luyện Đan Sư, ta có một vài vấn đề muốn thảo luận với ngươi, chẳng biết có được không? Những vấn đề này quấn ta thật lâu, vẫn không tìm được phương pháp giải quyết."
Khẽ nhíu mày, trên mặt Dạ Nhược Ly thoáng qua một chút hứng thú: "Nói nghe một chút."
"À, là như vậy…"
Trịnh Thiên Nhiên lập tức liền nói ra vấn đề gần đây gặp phải.
Trong đại sảnh, yên tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe, tất cả mọi người ngừng thở nhìn chăm chú vào hai người, lúc này tất cả mọi người hâm mộ nhìn Dạ Nhược Ly.
Cùng thảo luận vấn đề với Thiên Nhiên đại sư, đây là chuyện may mắn bao nhiêu.
Bất quá trừ Y Ân Lạc và Y Phỉ Phỉ ra thì không có người nào tin tưởng nàng có cái tư cách thảo luận với Thiên Nhiên đại sư, về phần giúp lão giải quyết vấn đề thì lại càng thêm không thể nào.
Rất nhanh Trịnh Thiên Nhiên liền nói hết vấn đề, khi lão ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên mặt Dạ Nhược Ly thoáng qua thất vọng rất rõ ràng.
Xem ra nữ tử này quả thật là không có bản lãnh gì nên nàng mới có thể lộ vẻ thất vọng như thế.
Trịnh Thiên Nhiên thở dài một hơi, lúc lão định đi về phủ thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Cũng chỉ có cái vấn đề này thôi sao? Thật ra thì, vấn đề này rất đơn giản…"
"Triệu Lâm, quản cẩu của ngươi đi, hắn ta thật là quá đáng!" Y Phỉ Phỉ nắm hai tay thật chặt, mặt mũi xanh mét, căm hận trừng mắt nhìn thiếu niên phía sau Triệu Lâm, chuyển tầm mắt sang trên người của nàng ta.
"Ngươi…" Sắc mặt Kiền Khôn Lâm đại biến, vừa định muốn nói ra lời nhục mạ thì một cánh tay ngọc đưa ra ngăn lại lời của hắn ta.
Nuốt lời vào trong miệng, Kiền Khôn Lâm lui về phía sau hai bước, trong hai tròng mắt to kia có căm hận rõ ràng.
Có lẽ bởi vì do có Triệu Lâm chống lưng, hắn ta thật sự không giống với những người đã từng gặp người Y gia thì e sợ tránh không kịp.
"Mặc kệ có phải là cẩu của ta hay không, vậy cũng không tới phiên loại phế vật như ngươi tới xen vào việc của người khác." Khóe môi câu lên, Triệu Lâm hất cái cằm lên, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh.
Chợt ánh mắt của nàng ta nhìn về phía đám người Dạ Nhược Ly, lúc quét đến Cung Vô Y, trong mắt xẹt qua kinh diễm rất rõ ràng, nàng ta sống đến chừng này cũng chưa từng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tuyệt thế như thế.
Đáng tiếc, mình chưa bao giờ gặp qua nam nhân này ở trong Hoàng Thành, cũng tất nhiên không phải là những người siêu nhiên trong các thế lực, dù sao những người đứng đầu thế lực tại Phong Vực kia, làm sao sẽ đi chung đường với phế vật Y gia chứ?
Cho nên thân phận của nam nhân này không xứng với mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành là đồ chơi của Triệu Lâm nàng ta…
Liếm liếm đôi môi đỏ mọng, Triệu Lâm yêu mị khẽ cười, dáng vẻ tươi cười vô cùng mị hoặc, khiến cho tất cả người bên cạnh nàng ta đều chảy máu mũi dữ dội, si ngốc nhìn chăm chú vào nàng ta.
Vậy mà từ đầu tới cuối, Cung Vô Y cũng chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái nào, trong mắt hắn chỉ có một người, cũng không chứa được những người khác nữa.
Híp híp mắt, trong mắt Triệu Lâm xẹt qua lửa giận, người nam nhân này không nhìn nàng ta, sao nàng ta có thể thi triển mị thuật được? Dù sao điều kiện cần thiết của mị thuật chính là đối phương cần nhìn thẳng vào nàng ta.
"Triệu Lâm, ngươi đang làm gì vậy?"
Sắc mặt Y Phỉ Phỉ chợt xanh mét, làm sao nàng không biết Triệu Lâm đang sử dụng mị thuật chứ? Việc này cũng không phải là bí mật gì ở Hoàng Thành, bất quá loại huyền kỹ này chỉ hữu dụng đối với nam tử.
Nghĩ đến nhiệm vụ gia gia giao cho nàng, trong mắt Y Phỉ Phỉ xẹt qua tức giận rất rõ ràng.
"Hắn không phải là người ngươi có thể quyến rũ, ta khuyên ngươi vẫn là nên thu hồi lại dáng vẻ kia đi."
Triệu Lâm hơi sững sờ, có lẽ không ngờ tới phế vật Y gia này còn có cái khí phách này, xem ra quan hệ giữa nàng và nam nhân này không tầm thường, nếu không với tính tình thế kia của Y Phỉ Phỉ, làm sao sẽ nói lời này với mình chứ?
"Y Phỉ Phỉ, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng nam tử này rồi hả?" Khóe môi hơi cong lên, Triệu Lâm cười như không cười nhìn Y Phỉ Phỉ, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương, giữa lông mày ẩn hàm một tia khinh thường.
Nam nhân mà Triệu Lâm nàng ta nhìn trúng, cũng không có mấy người có thể ngăn cản được mị thuật của nàng ta, sau đó người nam nhân này liền chính là vật sở hữu của nàng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể dụ dỗ được.
Về phần phế vật Y gia thì lại càng thêm không thể nào!
"Ngươi câm miệng!" Y Phỉ Phỉ tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy, dè dặt cẩn thận liếc nhìn Dạ Nhược Ly, sau khi thấy nàng không có tức giận, đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng bảo hộ bọn họ như thế, không chỉ là vì lời dặn dò của Y Ân Lạc, hơn nữa là bởi vì chỉ có nữ tử này mới có thể cứu trị ca ca của nàng, đương nhiên không hi vọng nàng có hiểu lầm gì đó.
Hơn nữa tuy thời gian chung đụng ngắn ngủi nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, trong mắt hai người này đều chỉ có đối phương, cho dù là Triệu Lâm có mị thuật, muốn quyến rũ nam nhân này thì cũng không có hy vọng quá lớn.
"Thế nào, bị ta đoán trúng rồi hả?"
Nụ cười trên mặt Triệu Lâm dần dần lạnh lẽo, đương nhiên nàng ta không biết, Y Phỉ Phỉ tức giận như thế không phải là vì Cung Vô Y mà là vì Dạ Nhược Ly, cho nên nàng ta còn tưởng rằng mình đoán được tâm sự của Y Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy lãnh ý trên mặt Triệu Lâm, một tộc nhân Triệu gia bên cạnh nàng ta lập tức đứng dậy, chỉ vào lỗ mũi Y Phỉ Phỉ lên tiếng mắng to: "Hừ, thật không biết làm sao cha nương ngươi sẽ sinh ra loại thể chất phế vật tam hệ như ngươi, mười tám tuổi mới tới Huyền tôn cao cấp, ngươi nói ngươi không phải là phế vật thì là cái gì? Thật là một đồ không có giáo dưỡng, không biết cha nương ngươi là dạy ngươi thế nào, cũng đúng thôi, ngay cả chuyện giải trừ hôn ước Y gia các ngươi cũng làm được, sinh ra bất quá cũng chỉ là một phế vật tạp chủng, tự cho rằng rất tài giỏi, ta cho ngươi biết, ở trong mắt người Triệu gia chúng ta, thế hệ sau Y gia các ngươi, ngay cả con cẩu cũng không bằng!"
Nắm quả đấm thật chặt, Y Phỉ Phỉ cảm nhận được lửa giận đang bừng cháy, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói từng chữ: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi có gan lặp lại lần nữa coi!"
Bởi vì không có thị vệ đi theo phía sau Y Phỉ Phỉ, thực lực bản thân lại chỉ ở Huyền Tôn cao cấp, hiển nhiên thanh niên này không sợ hãi, hơn nữa thiên phú Y Phỉ Phỉ không mạnh, nếu không phải thân là hậu đại trực hệ, vừa là thân nữ nhi của Gia chủ Y gia thì sợ rằng căn bản không được chào đón.
Mà bọn họ chỉ cần không phế nàng đi, chỉ đánh một trận thôi thì Y gia cũng sẽ không làm quá ra mặt cho nàng, cho dù là Gia chủ Y gia muốn hưng sư vấn tội thì những lão gia hỏa đó cũng sẽ không cho phép.
"Ta nói lại lần nữa thì có thể thế nào? Ta nói Y Phỉ Phỉ ngươi là phế vật tạp chủng, Y gia ngươi đều không phải là người, ngươi có thể làm gì được ta? Ha ha ha…"
Thanh niên ngửa đầu cười to, bày ra một dáng vẻ không coi ai ra gì, tựa hồ như chưa bao giờ để Y Phỉ Phỉ ở trong mắt.
"Ngày thường các ngươi vũ nhục ta thì cũng thôi, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục phụ mẫu của ta!" Y Phỉ Phỉ gắt gao cắn môi, cặp mắt hàm chứa một tầng hơi nước, bàn tay giơ lên thật cao, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay của nàng.
Trong mắt thanh niên tràn đầy khinh thường, cho dù là Y Phỉ Phỉ liều mạng cũng không thể đả thương hắn ta một chút nào. Mà hắn ta lại chỉ cần một chưởng, không, một đầu ngón tay thôi là có thể đánh bay nàng.
Tựa hồ như những người còn lại cũng đã đoán trước được kết cục của Y Phỉ Phỉ, khóe môi câu lên nụ cười không có ý tốt.
Đột nhiên một cánh tay ngọc duỗi tới cầm lấy tay cầm kiếm của Y Phỉ Phỉ thật chặt.
Hơi ngẩn ra, Y Phỉ Phỉ ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, trong mắt xẹt qua kinh ngạc. Trên đoạn đường cùng đi, trong lúc nói chuyện với nhau thì nàng đã nhìn ra, tính tình nữ tử này lạnh nhạt, tại sao lại nguyện ý ra mặt cho nàng?
Trong làn gió, bạch y lướt qua, nữ tử cất bước tiến lên, buông cánh tay Y Phỉ Phỉ ra, trên khuôn mặt tuyệt thế hiện ra lãnh ý nhàn nhạt, thần sắc như có cuồng ngạo coi trời bằng vung.
"Vũ nhục không đề cập đến gia nhân, các ngươi đã nghe qua những lời này chưa?"
Bị ánh mắt của nàng nhìn đến, thanh niên hung hăng rùng mình một cái, nghĩ đến thế nhưng mình lại bị ánh mắt của một nữ tử dọa sợ, nhất thời vẻ mặt xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, cười dâm đãng hai tiếng: "Ta vũ nhục gia nhân của nàng, vậy thì thế nào hả? Bất quá tiểu mỹ nhân, ngươi cần gì phải đi theo phía sau phế vật Y gia? Dựa vào thân phận của nàng ở Y gia cũng không thể bảo vệ ngươi thật tốt, nếu không thì đi theo bản thiếu gia ta, tuyệt đối có thể bảo vệ ngươi, khiến cho không người nào ở Hoàng Thành dám khi dễ ngươi, nếu không, hừ hừ, gia nhân của ngươi liền…"
Thèm thuồng nuốt một ngụm nước miếng, thanh niên không chút nào che dấu ham muốn trong mắt mình.
Thần sắc Dạ Nhược Ly lạnh lùng, quanh thân lan tràn ra sát khí mãnh liệt.
Nếu nói nguyên cớ lúc đầu là do Y Phỉ Phỉ, chỉ tính toán dạy dỗ cái phế sài này một chút, nhưng hiện giờ hắn ta xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng! Tốt, rất tốt, nàng sẽ khiến cho hắn vì thế mà trả giá đại giới!
"Oanh!"
Không đợi nàng ra tay, phía sau truyền đến một cỗ khí tức bạo ngược, cỗ khí tức kia đụng vào ầm ầm trên thân thể thanh niên, tức thì sắc mặt thanh niên trắng bệch, bên trong thân thể vang lên tiếng bùm bùm.
Huyết vụ lan tràn ra che lại tầm mắt của hắn ta, không cần trong chốc lát, mặt thanh niên xám như tro tàn nằm trên mặt đất, vết thương chồng chất toàn thân, máu tươi đầm đìa, giống như là trải qua một cuộc đại chiến.
"Chết… Chết rồi?"
Một Huyền Thánh liền dễ dàng bị khí thế đè ép giết trong nháy mắt như vậy? Vẫn còn là cái chết tàn nhẫn như vậy?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng dáng hồng y phong hoa tuyệt đại dưới ánh mặt trời này, trong mắt trừ kinh diễm ra vẫn là kinh diễm…
"Nữ nhân của ta, há là một con cẩu cũng có tư cách nghĩ muốn?"
Mâu quang Cung Vô Y âm lãnh hướng về phía mặt đất, trên dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt âm trầm u ám, thế nhưng lúc hắn đi về phía Dạ Nhược Ly, lãnh ý toàn thân tản đi, bờ môi câu lên nụ cười mị hoặc.
"Tiểu Dạ Nhi, làm sao có thể để cho máu bẩn thỉu của cái loại người đó làm bẩn tay của nàng chứ? Về sau loại chuyện nhỏ thế này thì cứ để cho vi phu làm hộ là được, nàng liền an an tâm tâm giúp phu quân của nàng sinh một bảo bảo đi."
Khóe miệng khẽ co rút, Dạ Nhược Ly hiểu được yêu nghiệt này nhất định là cố ý.
"Xin lỗi, ta tạm thời còn chưa có ý định này."
"Cái gì?" Nghe vậy, Cung Vô Y nôn nóng thiếu chút nữa đã nhảy lên, bàn tay đè lại bả vai Dạ Nhược Ly, nói, "Nữ nhân, nàng không muốn sao?"
"Chỉ là tạm thời không có ý định này thôi," khẽ nhíu mày, tầm mắt Dạ Nhược Ly rơi vào trên vai của mình, khóe môi không để lại dấu vết hơi giương lên, "Chàng có ý kiến?"
Có lẽ là cảm nhận được bất mãn trong lời nói của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y vội vàng buông lỏng tay ra, vẻ mặt cười làm lành nói: "Nương tử nói cái gì thì là cái đấy, sao vi phu dám có ý kiến chứ?"
Lúc nói lời này thì mâu quang chợt lóe lên, tiếu ý trong mắt phượng càng sâu hơn.
Cung Vô Y hiểu được băn khoăn trong lòng Dạ Nhược Ly, thế nhưng có một số việc, lại không thể theo nàng.
Hơn nữa, thời gian dư lại của hắn không còn nhiều lắm…
Mà những người còn lại nhìn thấy bộ dáng thê nô kia của Cung Vô Y, tập thể không khỏi sững sờ, rất khó có thể liên hệ với nam tử mặt mày âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn đó lại với nhau.
"Ta mệt rồi, trở về đi."
Hứng trí bị quấy rầy, Dạ Nhược Ly cũng không còn hứng thú đi dạo tiếp nữa, ngáp một cái liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiên Lưu xoay chuyển trên thân hai người một vòng, trong mắt to xẹt qua tiếu ý hứng thú nồng đậm, không biết hài tử của hai người này, sẽ lạnh lùng cuồng ngạo giống như Dạ Nhược Ly, hay là yêu nghiệt tàn nhẫn giống như Cung Vô Y đây?
Chợt, nàng quay đầu quét mắt liếc nhìn mọi người phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác lập tức liền trầm xuống, trong mắt xẹt qua quang mang băng lãnh túc sát, vậy mà cuối cùng nàng vẫn là rời đi không hề quay đầu lại.
"Triệu Lâm tiểu thư, người nam nhân kia giết Triệu Phàm thiếu gia, có phải chúng ta nên bắt bọn họ lại không?" Kiền Khôn Lâm gắt gao nhìn chằm chằm vào người đã đi xa, trong mắt xẹt qua vẻ oán độc.
Cười lạnh một tiếng, Triệu Lâm khinh bỉ nhìn Kiền Khôn Lâm: "Ngươi cho rằng dựa vào năng lực của ngươi là có thể bắt hắn được sao? Ta có thể cảm nhận được thực lực của người nam nhân này mạnh hơn ta, bởi vì cho dù là ta tự mình liên thủ cũng không thể vượt qua, liền chỉ dựa vào khí tức giết Triệu Phàm, cho nên cho dù là chúng ta cùng tiến lên thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn?"
Nghe vậy, cả người Kiền Khôn Lâm sợ run cầm cập, hắn còn mạnh hơn Triệu Lâm tiểu thư, điều này sao có thể? Phải biết rằng, ba năm trước đây Triệu Lâm tiểu thư lợi dụng cơ hội đột phá đến Thần Tướng cấp thấp, hiện giờ cự ly cách trung cấp cũng không xa, làm sao nam tử này có thể thắng được Triệu Lâm tiểu thư chứ?
Triệu Lâm không để ý tới người khác nữa, ngước mắt ngắm nhìn bóng dáng Cung Vô Y đã đi xa, trong mắt xẹt qua si mê thật sâu…
Không ngờ tới, nam tử này chẳng những có dung mạo tuyệt thế, mà còn có một thân thực lực cường hãn, như thế hắn cũng có tư cách xứng với thiên chi kiêu nữ Triệu gia là nàng ta.
Về phần Dạ Nhược Ly thì nàng ta hoàn toàn không để mắt đến, theo ý nàng ta, nàng ta có mị thuật, chỉ cần Cung Vô Y liếc nhìn nàng ta một cái, liền sẽ không thể tự kiềm chế yêu thương nàng ta.
Tiếc là từ đầu đến cuối, Cung Vô Y chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sợ rằng cũng không biết có một nhân vật như nàng ta, nếu không phải là một vài lời vũ nhục của Triệu Phàm thì hắn cũng sẽ không chú ý tới chuyện phát sinh trước mặt.
Hiển nhiên thấy được chỉ có chuyện của Dạ Nhược Ly mới có thể đưa tới phản ứng của hắn, ngoài ra thì đều không ở trong tầm mắt của hắn.
"Nhược Ly tỷ tỷ, vừa rồi cảm ơn tỷ." Y Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười, hai tròng mắt đen phát sáng nhìn Dạ Nhược Ly, sau đó dường như nhớ tới lời nói của Triệu Phàm thì vẻ mặt ảm đạm đi.
"Ngươi không cần phải cảm ơn ta, dù sao cũng là do ngươi dẫn chúng ta đi tham quan Hoàng Thành, vô luận như thế nào, ta đều không thể mặc kệ," lắc đầu một cái, giọng nói của Dạ Nhược Ly vẫn không nghe ra tâm tình gì như cũ.
Đột nhiên, nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: "Ngoài ra, sau khi trở lại Y gia, ngươi tới chỗ ta một chuyến, ta có việc tìm ngươi."
Hơi sững sờ, Y Phỉ Phỉ nghi ngờ chớp chớp mắt, nhưng không hỏi cái gì hết, mỉm cười gật đầu một cái: "Được, muội nhất định sẽ đi tìm Dạ Nhược Ly tỷ tỷ."
Có lẽ là đã thoát khỏi chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, con chim sẻ nhỏ Y Phỉ Phỉ này không hề líu ríu như lúc tới nữa, lại an tĩnh khiến cho người ta có chút bất ngờ, dọc theo đường đi đều là trầm mặc không nói.
Hoàng cung Lạc Nguyệt Quốc, mặc dù thoạt nhìn lộng lẫy nguy nga nhưng lại lộ ra một cỗ khí tức trang nghiêm.
Ánh mặt trời giữa trưa rơi vẩy khắp trong hoa viên, lương đình rộng rãi đứng ở nơi này, che lại ánh nắng trên bầu trời, khiến cho hai lão giả đang đánh cờ phía dưới rất là sảng khoái.
"Ha ha, Y lão đầu, làm sao ngươi lại có thời gian rãnh rỗi tới tìm ta đánh cờ hả? Những năm gần đây, ngươi đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta cũng đã lâu không thanh tịnh đánh cờ như thế rồi."
Lão giả hoàng bào đặt con cờ xuống, khẽ ngước mắt lên, khuôn mặt thương lão có chứa nụ cười mỉm: "Hơn nữa, mấy ngày gần đây, hình như chuyện tình của Y gia các ngươi rất nhiều, lão gia hỏa ngươi cũng không quản sao? Ngược lại làm chưởng quỹ buông tay không tệ đó."
"Trịnh lão đầu, ngươi nói lời này sai rồi, ta cũng không phải là Gia chủ Y gia, ta quản chuyện này để làm gì? Huống chi, để cho thế hệ sau của gia tộc tranh đấu với người Triệu gia, cũng có chỗ tốt đối với bọn họ, va chạm giữa tiểu bối, chúng ta làm trưởng bối sao có thể nhúng tay? Hơn nữa, đối với ta mà nói, quan trọng nhất là thân thể Thanh Ca."
"Hả?" Khẽ nhíu mày, trên mặt của lão giả hoàng bào vẫn treo lên nụ cười như cũ, "Không biết Thanh Ca hắn thế nào rồi? Xem lão đầu ngươi lại có tâm tư rãnh rỗi tới tìm ta đánh cờ, bệnh tình của hắn hẳn là được kiểm soát."
"Sao mà là được kiểm soát chứ?" Ngẩng đầu lên, thần sắc Y Ân Lạc rất là đắc ý, cũng là từ lúc sau khi Y Thanh Ca bị bệnh nặng thì vẻ mặt chưa từng có rạng rỡ, "Ta cho ngươi biết, lần này sau khi ta xuất môn, gặp được một Đại Sư Luyện Đan…"
Hôm nay Y Ân Lạc chợt nói ra chuyện từ đầu đến cuối cho Trịnh Thiên Nhiên biết, nghe đến cuối cùng, Trịnh Thiên Nhiên đã không ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn trừng ra giống như chuông đồng lớn.
"Ngươi nói nàng có thể luyện chế đan dược tăng lên cường độ thân thể và linh hồn sao?"
"Không chỉ như thế, ta còn cảm nhận được, Thanh Ca hiện giờ sống năm sáu năm là không có vấn đề gì, cho nên ta tràn đầy lòng tin với nàng, ta tin tưởng, nàng nhất định có thể trị hết bệnh tật của Thanh Ca."
Tâm tư Trịnh Thiên Nhiên căng thẳng, hô hấp cũng dồn dập mấy phần, ánh mắt mang theo vài phần mong đợi: "Y lão đầu, chúng ta là lão bằng hữu, ngươi liền giới thiệu ta với vị Đại Sư Luyện Đan kia đi, ta cũng muốn học tập một số kiến thức luyện đan của nàng."
Mặc dù lão là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nhưng trong hàng ngũ Thần Phẩm Luyện Đan Sư vẫn có sự phân biệt rất lớn, mà bất quá lão cũng chỉ mới bước vào cái ngưỡng cửa này không lâu thôi, thật sự không thể đánh đồng với những Thần Phẩm Luyện Đan Sư khác.
"Lão bằng hữu? Ha ha, chúng ta không tính là lão bằng hữu gì đó, nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu đánh cờ hơn hai mươi năm thôi, cái xưng hô lão bằng hữu này, ta lại vạn vạn không dám nhận."
Khoát khoát tay áo, Y Ân Lạc lắc đầu thở dài một tiếng, tựa hồ như thật sự không dám trở thành lão bằng hữu của Trịnh Thiên Nhiên.
Hít thở thật sâu một hơi, Trịnh Thiên Nhiên áp chế kích động muốn đấm vào mặt Y Ân Lạc một cái, khuôn mặt già nua treo lên nụ cười lấy lòng: "Ha ha, Y Trưởng lão, vậy ngươi có thể nhìn trên phân thượng chúng ta thân là bằng hữu đánh cờ, giới thiệu ta một chút?"
Hắn hiểu được, với tính tình của Y Ân Lạc là khinh thường nói dốc, Luyện Đan Đại Sư đó nhất định là thật sự tồn tại. Nếu như có thể nhận được sự chỉ điểm của đại sư đó thì trình độ Luyện Đan Thuật của mình tuyệt đối sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Nghĩ tới đây, hắn không kiềm được kích động, nếu như có thể nhận được chỉ điểm thì hạ thấp tư thái với lão đầu Y Ân Lạc này thì lại thế nào?
Dù sao với thiên phú của hắn, không có cao nhân chỉ điểm thì trình độ luyện đan rất khó tiến thêm một tầng.
"Được rồi, " Y Ân Lạc hài lòng gật đầu một cái, giữa lông mày hiển thị rõ vẻ rất đắc ý, "Ngươi đã có thành ý như thế, ta không giới thiệu giúp ngươi thì cũng quá không thể nào nói được, chỉ là Nhược Ly đại sư có nguyện ý gặp ngươi hay không, ta không thể cam đoan."
Khóe miệng co quắp giật giật, Trịnh Thiên Nhiên chưa bao giờ cảm thấy cái khuôn mặt già nua của Y Ân Lạc này là đáng đánh đòn như thế.
Nhưng vì nhìn thấy vị Luyện Đan Đại Sư kia trong miệng Y Ân Lạc, hắn cứng rắn áp chế kích động trong nội tâm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy thì đa tạ Y lão huynh ngươi."
Vì muốn lấy lòng Y Ân Lạc, Trịnh Thiên Nhiên vô sỉ ngay cả cái xưng hô lão huynh này cũng gọi ra.
"Ha ha, lão đệ, ngươi làm rất tốt, nói không chừng sẽ vào được mắt Nhược Ly đại sư, nàng sẽ chỉ điểm ngươi mấy câu, mặc dù Nhược Ly đại sư cũng đã là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nhưng năng lực tuyệt đối thuộc hàng thượng thừa, không phải là Thần Phẩm Luyện Đan Sư bình thường có thể so với, à đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, lúc đó nàng chỉ là liếc nhìn đan phương ta đưa tới một cái thì liền nhìn ra bệnh chứng của Thanh Ca, hơn nữa lúc ở Tinh Nguyệt Thành, nàng luyện chế ra đan dược để cho Thần Tướng đột phá tại trước mặt mọi người."
Vỗ vỗ bả vai của Trịnh Thiên Nhiên, Y Ân Lạc nói ra lời nói thấm thía, hơn nữa còn gọi lão đệ trôi chảy như thế, không để ý tới sắc mặt xanh mét của Trịnh Thiên Nhiên chút nào.
Nếu như nói lời lúc đầu khiến cho Trịnh Thiên Nhiên có một loại kích động muốn đánh Y Ân Lạc tơi bời, còn sau đó, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng trong lương đình, thật lâu cũng chưa từng hồi hồn lại…
Luyện chế ra đan dược để cho Thần Tướng đột phá, đây là thật sao? Càng thậm chí là nhìn thấy đan phương liền hiểu được tình huống của người bệnh? Trình độ Luyện Đan Thuật cỡ này thật là quá mạnh mẽ.
Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải bái vị cường giả kia làm sư phụ! Nói không chừng sau này hắn cũng có thể đi tới một bước kia.
Lúc này, trong sương phòng đẹp đẽ sạch sẽ, huân hương toát ra mùi thơm thanh nhã, Dạ Nhược Ly phất phất tay áo, ngồi vào chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn, mặc cho Cung Vô Y ôm lấy nàng từ phía sau.
Hơi ngước mắt lên, tầm mắt Dạ Nhược Ly chuyển về phía Y Phỉ Phỉ, không để lại dấu vết khẽ nhíu mày: "Tam hệ thể chất?"
Y Phỉ Phỉ ngẩn ra một chút, trong mắt dần hiện ra vẻ ảm đạm, khẽ gật đầu một cái: "Không sai, ta là tam hệ thể chất, chính là bởi vì nguyên nhân này nên hiện giờ mới chỉ đạt tới Huyền Tôn cao cấp."
Tam hệ thể chất, mỗi loại thuộc tính đều cần tăng lên, tốc độ như thế tự nhiên so ra kém huyền giả đơn hệ thể chất. Bất quá Ngũ Thần Quyết của Dạ Nhược Ly tuyệt đối không ở trong phạm vi này.
Người khác chính là không có cách nào khiến cho tam hệ thể chất đồng thời tăng lên, cũng không có nghĩa là Dạ Nhược Ly liền không có cách.
"Y Phỉ Phỉ, ngươi không phải là phế vật, nếu như so sánh thì ngươi lại càng là thiên tài hơn bất luận kẻ nào, đáng tiếc là không có ai dạy ngươi phương pháp tu luyện chính xác, thế cho nên ngươi bị lạc lối."
Lạnh nhạt đứng dậy, rời khỏi cái ôm của Cung Vô Y, vẻ mặt Dạ Nhược Ly nghiêm túc hẳn lên, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ, cũng phát thề không nói tất cả mọi thứ về ta cho người khác biết, ta liền giúp ngươi duy trì thăng bằng."
Đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly nổi lên ý định thu đồ đệ, dù sao người có được tam hệ thể chất thật sự là quá ít, huống chi nàng có thể đồng tu đồng thời ba loại mà còn có thể đạt tới Huyền Tôn cao cấp, thiên phú bực này cũng là hiếm có.
Nghe vậy, Y Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, khuôn mặt dần hiện ra khiếp sợ thật sâu.
Trầm mặc một hồi lâu, nàng chợt quỳ rạp xuống đất, ngón tay hướng lên trời nói: "Nếu như Dạ Nhược Ly thật sự có thể giúp ta duy trì tam hệ thăng bằng, ta - Y Phỉ Phỉ nguyện ý bái nàng làm sư phụ, bất cứ chuyện gì của nàng, tuyệt đối sẽ không nói ra, cũng nguyện trung thành với nàng một đời một thế, không bao giờ phản bội, nếu không, nhất định bị thiên lôi đánh, trọn đời không được siêu sinh."
Người ở Phong Vực cũng khá là tin tưởng lời thề, dù sao đã từng có những người không tuân thủ lời thề, cuối cùng sẽ đúng như thế đó trong lời thề, mà bất kể đây có phải là trùng hợp hay không, có lẽ là từ đó về sau thì không người nào còn dám làm trái lời thề.
Đây cũng là nguyên nhân Dạ Nhược Ly để cho nàng thề, chỉ là không ngờ tới, Y Phỉ Phỉ còn giữ lại một chút, chỉ rõ sau khi nàng có thể trợ giúp nàng ấy thì lời thề mới có hiệu lực.
Khẽ mỉm cười, ánh mắt Dạ Nhược Ly hơi thưởng thức: "Đưa tay của ngươi đây."
Dù rằng không hiểu Dạ Nhược Ly muốn làm cái gì, Y Phỉ Phỉ vẫn là ngoan ngoãn đưa tay của mình qua. Chợt, Dạ Nhược Ly nắm lấy tay của nàng, ba đạo huyền khí thuộc tính khác nhau chui vào bên trong thân thể của nàng.
"Ngươi cũng là huyền giả tam hệ?" Y Phỉ Phỉ hơi kinh ngạc, nhưng nàng còn không kịp chờ đến lúc Dạ Nhược Ly hồi đáp thì liền cảm giác đươc ba đạo huyền lực này mãnh liệt đụng vào kinh mạch trong cơ thể.
Cắn chặt môi, khóe miệng Y Phỉ Phỉ tràn ra một vệt máu, lúc nàng không chịu nổi thì lực lượng cuồng bạo rốt cuộc biến mất, toàn bộ thân thể đều tràn đầy thoải mái.
"Ngươi thử hấp thu huyền khí xem." Dạ Nhược Ly thu tay về, có chút mệt mỏi tựa vào trên người Cung Vô Y.
Hơi nghi ngờ, Y Phỉ Phỉ khoanh chân ngồi xếp bằng, lẳng lặng hấp thu huyền khí chung quanh.
Hấp thu đồng nhất, Y Phỉ Phỉ bất giác bị dọa cho phát hoảng, chỉ vì bình thường nàng chỉ có thể hấp thu huyền khí của một loại thuộc tính, bây giờ tất cả ba loại huyền khí quen thuộc đều tràn vào trong cơ thể nàng.
Sau khi kinh ngạc còn lại chính là cuồng hỉ, ánh mắt Y Phỉ Phỉ nhìn Dạ Nhược Ly tràn đầy cảm kích.
Có lẽ theo nàng ấy đây là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng với nàng mà nói thì giống như là ân tái tạo, nếu thực lực của mình mãnh liệt tăng lên nhanh chóng, phụ thân cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy, cũng sẽ không người nào mắng nàng là phế vật tam hệ thể chất nữa.
Nàng có tự tin, không tới mấy năm, toàn bộ Y gia trừ ca ca có thiên phú biến thái ra thì không còn người nào có thể so sánh với nàng.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Dạ Nhược Ly phất phất tay áo, có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Xem ra, coi như với thực lực hiện giờ của nàng, dùng Ngũ Thần Quyết giúp người cải tạo, tiêu hao cũng là cực kỳ lớn.
"Dạ, sư phụ." Y Phỉ Phỉ cung kính đáp một tiếng, liền xoay người đi về phía cửa.
Lúc nàng sắp đi đến cửa, một giọng nói nhàn nhạt truyền vào bên tai: "Ngoài ra, trước mặt người khác không cần gọi ta là sư phụ, ta không muốn để cho năng lực của ta bị người khác biết."
Dẫu sao chuyện như thế là quá mức quỷ dị, nàng cũng không muốn trước khi thực lực chưa đủ mà đưa tới quá nhiều phiền toái.
Sau khi Y Phỉ Phỉ rời đi, Cung Vô Y duỗi cánh tay ra kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, rũ mắt chăm chú nhìn nữ tử trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng: "Tiểu Dạ Nhi, vì sao nàng muốn giúp nữ nhân này?"
Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên cười nói: "Chờ xem đi, có lẽ mấy năm hoặc mười mấy năm sau, nàng nhất định sẽ trở thành cường giả một phương, mà cường giả này lại thuộc về ta."
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, tâm Cung Vô Y chợt đau nhói: "Mặc kệ như thế nào, về sau không cho phép làm tiếp loại chuyện như vậy nữa."
Ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly nhìn thấy đau lòng trong mắt hắn, nụ cười bên môi càng sâu hơn: "Chỉ một lần này, ta cũng chỉ muốn thí nghiệm năng lực của mình một chút, lần sau quyết sẽ không làm như thế nữa, đây là lời ta cam đoan với chàng."
Đôi môi đỏ mọng của Cung Vô Y giương lên, mị hoặc khẽ cười, ngắm nhìn nữ tử mình tâm ái, cảm thấy cổ họng khô khan, bàn tay cũng không an phận, nhưng cố tình lại vừa khéo có chuyện, vào đúng thời khắc này, cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.
Nam tử chưa trải qua sự đồng ý của bọn họ liền đẩy cửa bước vào, quét mắt hai người trong phòng, mặt không chút biểu tình nói: "Hai vị, Đại Trưởng lão chúng ta mời các ngươi tới tiền thính một chuyến."
Cung Vô Y nhìn cũng không nhìn người tới một cái nào, trực tiếp ném ra hai chữ: "Không rãnh!"
"Hừ," hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nơi đáy mắt nam tử càng sâu, "Hai vị, đây cũng không thể theo các ngươi, người Triệu gia đến đây, ta nghĩ các ngươi vẫn là đi gặp thì tốt hơn, dù sao đây là tai họa do các ngươi trêu chọc ra, đừng hy vọng Y gia ta sẽ nhận lấy vì các ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, Cung Vô Y chậm rãi xoay người, trong mắt phượng dần hiện ra một tia quang mang khát máu.
Bỗng có người kéo cánh tay, lúc Cung Vô Y quay người, đập vào mắt chính là một dung mạo tuyệt sắc, lệ khí trên người không tự chủ được tản đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười động lòng người.
"Yêu nghiệt, coi như xem màn kịch vui đi." Dạ Nhược Ly buông tay ra, bước lên trước, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
"Được."
Đương nhiên Cung Vô Y sẽ không không nghe theo lời của Dạ Nhược Ly nói, bất quá những người Triệu gia ở trong mắt của hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi, thật sự là bé nhỏ không đáng kể, nhưng nàng muốn xem kịch, phụng bồi nàng thì lại thế nào?
Bên trong đại sảnh, một đám chức vị cao của Y gia đều đang ngồi, mà ngồi ở trên chủ tọa hiển nhiên đó là Gia chủ Y gia Y Phi Phàm.
Mà ở vị trí dưới tay y là nam tử trung niên mang theo ánh mắt âm lãnh, nam tử trung niên này chính là Gia chủ Triệu gia Triệu Nam, hắn mắt lạnh quét qua mọi người bên trong phòng khách, lạnh lùng nói: "Các vị, ta đã nói ra chuyện đã phát sinh từ đầu đến đuôi rồi, bình thường mặc kệ con cháu hai nhà mâu thuẫn nhau như thế nào thì cũng có thể không ngó ngàng tới, thế nhưng người Y gia các ngươi lại giết chết con cháu Triệu gia ta, ngươi không thể không giao cho ta một công đạo về chuyện này!"
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát mặt bàn, vẻ mặt Triệu Nam càng lúc càng âm u.
"Triệu Gia chủ, chuyện này ngươi tìm Y gia chúng ta cũng vô dụng, hai người kia cũng không phải là người Y gia, Y gia chúng ta không làm chủ được, dĩ nhiên…" Ánh mắt Đại Trưởng lão chợt lóe lên, cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn tìm bọn họ báo thù thì đó cũng là chuyện của ngươi, chúng ta cũng không quản được, cho nên đây là mâu thuẫn giữa hai bên các ngươi."
Khẽ nhíu mày, Y Phi Phàm mắt lạnh xẹt qua Đại Trưởng lão.
Ngay cả y cũng không tin tưởng nữ tử kia thật sự có cái thực lực cứu trị Thanh Ca kia, thế nhưng đó là người phụ thân nhìn trúng, nếu để cho phụ thân biết được mình giao nàng ra thì khi phụ thân trở lại chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng không chờ Y Phi Phàm mở miệng ngăn Đại Trưởng lão lại, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói thanh thúy: "Nhược Ly tỷ tỷ là khách nhân của Y gia ta, Y gia ta há có thể không có đạo lý hộ khách nhân, nếu để cho những thế lực khác tại Lạc Nguyệt Quốc biết được thì không chừng còn tưởng rằng chúng ta sợ Triệu gia."
Y Phi Phàm sửng sốt một chút, quét mắt liếc nhìn Y Phỉ Phỉ, cứ có cảm giác nữ nhi này sinh ra biến hóa cực lớn ở chỗ nào đó.
"Càn rỡ!" Đại Trưởng lão chợt vỗ mặt bàn thật mạnh, sắc mặt tái xanh nói: "Trưởng bối nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi nói chen vào?"
Rõ ràng Y Phỉ Phỉ bị Đại Trưởng lão ngoan lệ dọa cho sợ hết hồn, nàng nỗ lực bình phục lại tâm tư, làm ra vẻ vững chãi nhìn chăm chú vào Đại Trưởng lão: "Nếu như Đại Trưởng lão thật sự muốn làm như vậy thì ta không ngại mời gia gia trở lại chủ trì công đạo!"
"Ha ha," Đại Trưởng lão giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Y Phi Phàm, "Gia chủ, đây chính là nữ nhi tốt mà ngươi dạy ra đó, nếu tộc nhân Y gia ta đều là hướng cánh tay về phía bên ngoài như vậy thì chẳng phải là rất nhanh sẽ suy tàn sao?"
Sắc mặt hơi biến đổi, Y Phi Phàm cười lạnh một tiếng: "Đại Trưởng lão ngươi quá lo lắng rồi, ta chẳng hề cảm thấy Phỉ Phỉ có lỗi, nếu như ngay cả khách nhân Y gia cũng không bảo hộ được, vậy chắc chắn Y gia ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."
"Ầm!"
Ly trà rơi xuống đất đột nhiên vang lên tiếng thanh thúy, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Triệu Nam chậm rãi đứng dậy, âm lãnh nói: "Xem ra, Y gia chủ là không có ý định giao bọn họ ra đây?"
"Thật có lỗi, xin thứ cho ta không thể ra sức."
Vậy mà y vừa dứt lời, liền phát hiện ngoài cửa có hai người đang đi tới, sắc mặt không khỏi đại biến, nắm quả đấm thật chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đại Trưởng lão: "Đại Trưởng Lão, là ngươi phái người gọi bọn họ đến?"
Cười lạnh một tiếng, Đại Trưởng lão không chút để ý thưởng thức nước trà: "Gia chủ, ta đã sớm đoán được quyết định của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không giao bọn họ ra, cho nên ta liền tự chủ trương gọi bọn họ tới, dù sao ta đây cũng là vì Y gia."
Nếu như là bình thường hắn sẽ không làm như thế, nhưng mấy ngày trước, Triệu Lâm Triệu gia được Luyện Đan Sư Hoàng tộc Trịnh Thiên Nhiên nhìn trúng, mặc dù còn chưa có làm nghi lễ bái sư chính thức, nhưng chuyện này cũng đã chắc chắn.
Mà ban đầu hắn vốn cũng không đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng Thái Thượng Trưởng Lão hết lần này tới lần khác khăng khăng làm theo ý mình, Gia chủ lại là hiếu tử mười phần, hơn nữa Triệu Lan đã thành phế vật, chuyện này chỉ có thể từ bỏ như thế.
Hiện giờ lại làm sao cho phép công khai đối địch với Triệu gia vì người ngoài chứ?
"Đại Trưởng lão, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút nên giao phó thế nào khi phụ thân trở lại!" Hung hăng vung tay áo, sắc mặt Y Phi Phàm xanh mét đáng sợ, khiến cho những người còn lại trong đại sảnh đều cúi thấp đầu, không dám phát ra một lời.
"Nhược Ly tỷ tỷ?" Thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, trên mặt Y Phỉ Phỉ xẹt qua lo lắng rất rõ ràng, nàng thật hy vọng bọn họ có thể không xuất hiện vào thời điểm này, phụ thân sẽ thay chống đỡ được những chuyện này cho bọn họ.
Đồng thời, ánh mắt của những người khác đều nhìn ra bên ngoài phòng.
Híp híp mắt, tầm mắt Triệu Nam quét qua Dạ Nhược Ly, cuối cùng dừng lại trên người Cung Vô Y: "Đây chính là người Lâm Nhi nói sao? Quả thật là hoàn mỹ không thể bắt bẻ, khó trách Lâm Nhi sẽ mất tâm, mà nữ nhi Triệu Nam ta là nữ tử kiệt xuất nhất trên đời, bên cạnh có người vô số theo đuổi, thì thế nào lại không xứng với người nam nhân này? Trước tiên bắt hai người này trở về, chắc hẳn không bao lâu nữa nam nhân này sẽ quên đi thê tử của hắn mà yêu Lâm Nhi đến chết đi sống lại."
Nếu Cung Vô Y nghe được lời nói này trong lòng hắn ta, tất nhiên sẽ ói đến chết đi sống lại.
"Về phần vị nữ tử này…" Trong mắt xẹt qua kinh diễm, Triệu Nam cười lạnh một tiếng, "Chết thì thật sự có hơi đáng tiếc, xinh đẹp bực này cũng xứng là đệ nhất, không bằng thì tiện nghi cho mình, chờ đến lúc ngán lại giết nàng."
Tâm tư xoay chuyển, trên mặt Triệu Nam cũng dâng lên một luồng hàn ý lạnh lẽo.
Trước mắt bao người, Cung Vô Y ôm lấy bả vai của Dạ Nhược Ly, chậm rãi bước vào bên trong phòng khách, trong mắt phượng của hắn từ đầu đến cuối đều hàm chứa tiếu ý, tuy nhiên bất luận kẻ nào cũng có thể phát hiện ra khí tức thô bạo trên người hắn.
Thật không dễ dàng mới có thể ở riêng với Dạ Nhược Ly, nhưng hết lần này tới lần khác bị người khác cắt ngang, tâm tình của hắn có thể tốt mới là chuyện lạ.
"Nhược Ly tỷ tỷ," Y Phỉ Phỉ chạy tới trước mặt hai người, trong mắt tràn ngập sầu lo, "Các ngươi không nên tới đây."
Y Phi Phàm kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, y chẳng biết từ lúc nào mà Phỉ Phỉ lại quen thuộc với vị nữ tử kia như thế? Dựa vào tình hình vừa rồi xem ra, hình như quan hệ không tầm thường.
Đối mặt với sự lo lắng của Y Phỉ Phỉ, Dạ Nhược Ly thản nhiên khẽ cười một tiếng, đáy lòng cũng thở dài một hơi, nàng không có nhìn lầm người…
"Hừ, chính là hai tên khốn kiếp các ngươi đả thương người Triệu gia ta sao?" Triệu Nam nắm chặt hai quả đấm, mắt lạnh nhìn chăm chú vào hai người đi vào từ ngoài cửa, "Ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo ta về Triệu gia, nếu không thì…"
Hai mắt híp lại lần nữa, một cỗ sát ý lập tức lan tràn ra: "Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!"
"Muốn giết chúng ta? Chỉ bằng ngươi?" Dạ Nhược Ly ngáp một cái, lười biếng liếc nhìn Triệu Nam, khóe môi hơi cong lên, "Sợ rằng ngươi còn chưa có cái thực lực này!"
"Hí!"
Mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Nhược Ly.
Nàng còn dám cuồng vọng một chút nữa không? Tưởng mình là Thần Hoàng cường giả sao? Lại dám nói chuyện như thế với Triệu Nam, có phải nàng rãnh rỗi chê mình chết quá chậm không?
Cho dù là Y Phi Phàm cũng cảm thấy dường như nữ tử này cuồng vọng có chút quá mức.
Chỉ có Y Phỉ Phỉ trước sau đều tin chắc rằng lời nàng nói là sự thật, bởi vì sư phụ có thể làm cho tu luyện của mình không khác với người thường, thì lại có cái gì mà nàng không làm được chứ?
Sư phụ nói Triệu Nam không giết được nàng, vậy thì nhất định sẽ không giết được nàng, lời của sư phụ quyết sẽ không sai.
Hiển nhiên, sự sùng bái của Y Phỉ Phỉ đối với Dạ Nhược Ly đã đến mức cuồng nhiệt…
"Xú nha đầu, ngươi nói cái gì?" Mặt mũi Triệu Nam xanh mét, sát ý trên người càng sâu hơn, một lúc lâu sau hắn cười to hai tiếng, nói, "Ngươi đã muốn chết, vậy thì bổn gia chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"
Dứt lời, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thân như lợi kiếm nhanh chóng xông về phía Dạ Nhược Ly, bàn tay hung hăng đánh về phía đầu của nàng.
Vốn là hắn ta còn muốn lưu cho nàng một mạng, chỉ là nữ nhân này muốn chết, vì sao hắn ta lại không thành toàn cho nàng chứ?
Vẻ mặt Cung Vô Y âm trầm xuống, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, thân hình thoáng qua, ngăn ở trước người Dạ Nhược Ly, lúc bàn tay hắn ta sắp chạm đến thì phía sau lưng có một bàn tay to hung hăng đánh tới, trực tiếp đánh bay thân thể Triệu Nam ra ngoài.
"Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tiếng nói thương lão trầm thấp chậm rãi truyền đến, lập tức vẻ mặt của mọi người bên trong phòng khách rất khác nhau, kinh hỉ cũng có, kinh sợ cũng có, bất quá người Triệu gia đều khẽ run rẩy.
Không phải lão gia hỏa này đi hoàng cung rồi sao? Vì sao trở về nhanh như vậy?
"Phụ thân, người đã trở về?" Áp chế kích động trong nội tâm, Y Phi Phàm cất bước tiến lên, cung kính chắp tay ôm quyền.
Hờ hững gật đầu một cái, Y Ân Lạc chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Nam té ngã trên đất, thả một cỗ uy áp ra, giọng nói trầm thấp đi vài phần: "Triệu Gia chủ, không biết ngươi hưng sư động chúng tới Y gia ta là có chuyện gì?"
Nhếch nhác bò dậy, Triệu Nam lau chùi vết máu ở khóe miệng, vốn là vẻ mặt kinh sợ, nhưng sau khi nhìn thấy hoàng bào lão giả bên cạnh Y Ân Lạc, lại như kỳ tích khôi phục lại bình tĩnh.
"Thiên Nhiên đại sư, thì ra là ngài cũng ở đây sao?"
Thật tốt quá, có Thiên Nhiên đại sư ở đây, coi như Y Ân Lạc là Thần Hoàng cường giả, cũng sẽ không thể động đến hắn một chút nào.
Dù sao giao tình giữa Thiên Nhiên đại sư và Y Ân Lạc chẳng qua cũng chỉ là bằng hữu đánh cờ bình bình thường thường thôi, làm sao sánh được quan hệ với Triệu gia, phải biết rằng Thiên Nhiên đại sư có ý thu Triệu Lâm làm đồ đệ, vào lúc này tất nhiên sẽ giúp đỡ Triệu gia.
Nghĩ đến đây, Triệu Nam sức lực hô hấp cũng tăng lên.
"Y Lão, hai người kia giết con cháu Triệu gia ta, ta thân là Gia chủ Triệu gia lẽ ra nên báo thù cho hắn, nếu Y gia các ngươi ngoan ngoãn giao bọn họ cho Triệu gia ta thì mọi thứ đều dễ nói chuyện, nếu không thì…"
Hắn ta chưa từng nói ra khỏi miệng câu nói kế tiếp, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra uy hiếp trong lời nói của hắn ta.
"Ha ha, tiểu tử Triệu gia, ngươi dám nói chuyện như thế với lão phu sao?" Y Ân Lạc giận quá hóa cười, khinh bỉ quét mắt nhìn Triệu Nam, "Lão phu nói cho ngươi biết, để cho lão phu giao bọn họ ra là tuyệt đối không thể, lập tức cút cho ta!"
Giao hai người này ra, làm sao có thể? Nhược Ly đại sư chính là hi vọng của Y gia, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ bất trắc nào!
Sắc mặt liền thay đổi, Triệu Nam chưa từng ngờ tới lão lại không nể mặt như thế, chuyển mắt nhìn về phía Trịnh Thiên Nhiên, chắp tay ôm quyền, nói: "Thiên Nhiên đại sư, Y gia khinh người quá đáng như thế, xin đại sư chủ trì công đạo cho Triệu Gia ta!"
Nhếch môi cười lạnh, Triệu Nam đắc ý liếc nhìn người Y gia, hắn ta dường như đã có thể dự liệu được kết cục sau đó.
"Triệu Gia chủ, ngươi ra ngoài cũng đã đủ lâu đi?"
Một tiếng nói lạnh nhạt bay vào lỗ tai, Triệu Nam đứng ngây ngẩn cả người tại chỗ, không rõ nguyên nhân nhìn Triệu Thiên Nhiên: "Thiên Nhiên đại sư, lời này của ngài là có ý gì?"
"Cũng không có ý tứ gì, ta chỉ nói là ngươi cần phải trở về." Trịnh Thiên Nhiên chắp tay sau lưng, giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ như đang nói một chuyện không quan trọng.
Lần này, Triệu Nam không hiểu lời nói của Trịnh Thiên Nhiên nữa thì đó chính là ngu dại.
Thế nhưng Thiên Nhiên đại sư lại giúp đỡ Y gia, điều này sao có thể? Phải biết bệ hạ vẫn hi vọng hai nhà ngang hàng, vì vậy dù rằng trong khoảng thời gian này hai nhà phân tranh không ngừng nhưng lại không hạ tử thủ đối với những người giữ chức vị cao, chỉ vì đây không phải là kỳ vọng của bệ hạ.
Áp chế nội tâm khiếp sợ và không cam lòng, Triệu Nam chắp tay ôm quyền, hít sâu một hơi, nói: "Vậy ta đây cáo từ, mọi người Triệu gia, đi theo ta!"
Dứt lời, Triệu Nam dẫn người Triệu gia bước nhanh rời đi, thế nhưng hai tay đặt bên hai chân của hắn ta lại càng nắm càng chặt…
"Y Lão, ta thay ngươi giải quyết phiền toái, có phải ngươi nên giới thiệu vị Luyện Đan Đại Sư kia cho ta không hả?" Trịnh Thiên Nhiên khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hòa khí.
Người Y gia đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thế nào lại không biết, Trịnh Thiên Nhiên thân là Luyện Đan Đại Sư, còn sẽ có lúc khách khí như thế, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?
"Luyện Đan Đại Sư?" Miết miết miệng, Y Ân Lạc quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Đây không phải sao?"
Men theo ánh mắt của lão, Trịnh Thiên Nhiên nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, không để lại dấu vết khẽ nhíu mày: "Y Lão, ngươi đang nói giỡn với ta sao? Vị nữ tử này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, làm sao nàng có thể là vị Luyện Đan Đại Sư kia ngươi nói đến chứ?"
Hơn hai mươi tuổi Thần Phẩm, hoàn toàn không có người nào tin tưởng, huống chi Thần Phẩm này còn có thể luyện chế ra đan dược nghịch thiên như thế.
"Trịnh lão đầu, ta có lúc nào từng lừa gạt ngươi chưa?" Nhún vai một cái, Y Ân Lạc từ chối cho ý kiến.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Trịnh Thiên Nhiên dần hiện ra khiếp sợ thật sâu, lão vốn tưởng rằng Luyện Đan Đại Sư trong miệng Y lão đầu hẳn là vị lão giả lớn tuổi, ai ngờ lại trẻ tuổi như vậy.
"Vị cô nương này, nghe nói ngươi là một vị Luyện Đan Sư, ta có một vài vấn đề muốn thảo luận với ngươi, chẳng biết có được không? Những vấn đề này quấn ta thật lâu, vẫn không tìm được phương pháp giải quyết."
Khẽ nhíu mày, trên mặt Dạ Nhược Ly thoáng qua một chút hứng thú: "Nói nghe một chút."
"À, là như vậy…"
Trịnh Thiên Nhiên lập tức liền nói ra vấn đề gần đây gặp phải.
Trong đại sảnh, yên tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe, tất cả mọi người ngừng thở nhìn chăm chú vào hai người, lúc này tất cả mọi người hâm mộ nhìn Dạ Nhược Ly.
Cùng thảo luận vấn đề với Thiên Nhiên đại sư, đây là chuyện may mắn bao nhiêu.
Bất quá trừ Y Ân Lạc và Y Phỉ Phỉ ra thì không có người nào tin tưởng nàng có cái tư cách thảo luận với Thiên Nhiên đại sư, về phần giúp lão giải quyết vấn đề thì lại càng thêm không thể nào.
Rất nhanh Trịnh Thiên Nhiên liền nói hết vấn đề, khi lão ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên mặt Dạ Nhược Ly thoáng qua thất vọng rất rõ ràng.
Xem ra nữ tử này quả thật là không có bản lãnh gì nên nàng mới có thể lộ vẻ thất vọng như thế.
Trịnh Thiên Nhiên thở dài một hơi, lúc lão định đi về phủ thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Cũng chỉ có cái vấn đề này thôi sao? Thật ra thì, vấn đề này rất đơn giản…"
Bình luận facebook