Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 16: Ghen
Trời xanh vẫn lạnh lùng lại thả một vài bông tuyết trắng bay xuống nhẹ nhàng làm cho trời xanh lại trở nên tinh khiết.
Khu nhà ở phồn hoa nhất ở Thiên Vũ quốc vẫn nhộn nhịp ồn ào nhưng có một toà biệt viện cực kỳ yên tĩnh, bởi vì nơi này là biệt viện của Hoả gia nên những ai đi ngang qua đây đều yên lặng mà đi...
Trong một sân bị tuyết phủ đầy đất có một thiếu nữ vận hồng y nhẹ nhàng đi lại trong bầu khí lạnh này, chỉ thấy dung mạo của thiếu nữ này yêu mị quyến rũ lòng người nhưng lại đang nhíu mày buồn bực. Mà trong đôi mắt sâu đen kia cứ loé lên vài tia sáng khó hiểu.
"Chủ nhân..." Một cái đầu màu đỏ chui ra từ ống tay áo của thiếu nữ, một đôi mắt đỏ như hồng thạch nhìn nàng "Chủ nhân, người đừng nóng vội, ta nghĩ rồi chúng ta sẽ gặp được Nhược Ly đại nhân thôi..."
Thiếu nữ dừng chân lại, nhẹ vỗ đầu nó, cười khẽ nói "Từ lúc gặp lốc xoáy thời không kia đến nay đã là mười năm rồi, mà cuối cùng Nhược Ly còn dùng Huyền Linh nhẫn bảo vệ ta nên ta tin nàng nhất định cũng ở thời không này, nhưng với thiên phú và thực lực của nàng sao ta lại không nghe được tin tức gì của nàng hết vậy? Hay là chúng ta bị tách ra? Thiên Hoả ngươi là huyền thú mà cũng không tìm được nàng sao?"
Thiên Hoả chớp mắt lắc đầu: "Ta làm không được, trong huyền thú chúng ta chỉ có Bạch Hổ đại nhân mới có khứu giác linh mẫn nhất, nếu Bạch Hổ đại nhân xuất hiện rồi thì Nhược Ly đại nhân sẽ tìm được chúng ta, hơn nữa chủ nhân không phải đã nghĩ Nhược Ly đại nhân nếu ở thời không này sẽ tham gia Huyền Giả đại hôi nên mới tới đây sao?"
"Đúng vậy, Nhược Ly sẽ tới đây, ta tin nàng..." Khuôn mặt yêu mị thoáng hiện lên một nụ cười tự tin, đôi mắt trở nên sáng bóng lạ kỳ "Những năm này ta che giấu cũng chỉ là người khôn phải biết giữ mình, hào quang của đại ca đã quá chói rồi, nếu thêm thiên phú của ta nữa thì sẽ gặp phải mọi người ghen tị, nhưng ta chưa từng bỏ qua huấn luyện chỉ vì ta hi vọng khi gặp lại nàng sẽ có thể giúp nàng, ta dám chắc bởi vì tính tình của mình mà nàng sẽ có rất nhiều kẻ thù."
Hoả Vũ Sa nhếch môi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong đôi mắt xếch kia lại tràn đầy kiên định.
"Ồ, đây không phải là muội muội của Hoả Viêm sao?" Ngay lúc này từ phía sau nàng truyền đến một câu khiêu khích "Hừ, thật không biết các trưởng lão sao lại đồng ý cho một phế vật như ngươi tới nơi này, ngoài bản sự dựa dẫm vào đại ca thì ngươi còn có thể làm gì? À quên, ngươi có một dung mạo như yêu tinh a, ngươi định dùng đi câu dẫn ai đây?"
Hoả Vũ Sa thu nụ cười lại, nhét Thiên Hoả vào trong ống tay áo rồi rời đi, không thèm để ý nữ tử phía sau nàng.
Nữ tử mặc áo trắng kia thấy Hoả Vũ Sa không để ý nàng liền thay đổi sắc mặt, tàn nhẫn nhìn nàng "Hoả Vũ Sa, ngươi chỉ là một chi thứ, nếu không phải đại ca của ngươi thì các trưởng lão sẽ để ý các ngươi sao? Chi thứ chỉ mãi là chi thứ làm sao bằng dòng chính chúng ta!"
Nhìn bóng lưng rời đi của Hoả Vũ Sa làm nữ tử kia hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám ra tay với nàng... bởi vì Hoả Viếm cũng không phải là dễ chọc!
Ngã tư đường phồn hoa trong Thiên Vũ quốc, Dạ Nhược Ly đi chầm chậm trên đường, không biết bông tuyết đã ngừng rơi khi nào, đã rơi vài bông trên bạch y của nàng và ánh sáng mặt trời ban trưa làm cho nàng như được phủ thêm một lớp ánh kim. Bỗng nàng thấy được một thân ảnh quen thuộc, đang định tiến đến bắt chuyện nhưng khi gặp người đi cũng hắn thì không khỏi dừng chân lại.
Bên cạnh thanh sam thiếu niên là một hồng y nam tử yêu nghiệt, nhìn hắn mà làm cho người ta ghen tị với ngũ quan tinh xảo cùng dung nhan hoàn mỹ kia, nam tử yêu nghiệt như vậy thật sự là rất hiếm thấy, mà một bộ hồng y càng làm cho hắn thêm phong hoa tuyệt đại.
Nam tự này đương nhiên cũng đã thấy Dạ Nhược Ly, mắt phượng của hắn cứ thế mà nhìn thẳng vào nàng.
Dạ Nhược Ly ngây người ba giây, sau đó liền nhanh chân chạy đi, nàng không muốn gặp phiền toái với hắn trước khi có thực lực mạnh mẽ.
"Vô Y, huynh đã làm gì Nhược Ly muội muội? Sao muội ấy vừa thấy huynh đã chạy rồi?" Nam Cung Thần ngạc nhiên nhìn thân ảnh ngày càng xa tầm mắt của hắn, nàng lúc này không giống với Nhược Ly mà hắn biết.
Mặt Cung Vô Y tối sầm lại, híp mắt lại, trong chốc lát, hắn đã đứng chắn trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc này của nàng, hắn cắn chặt răng hỏi "Nữ nhân, bổn vương có ghên tởm như vậy sao? Vì sao nàng vừa thấy bổn vương đã chạy trốn rồi?"
Dạ Nhược Ly nhíu mày liếc hắn một cái "Yêu nghiệt, ngươi muốn gì?"
"Tiểu Dạ nhi, bổn vương nhớ tám năm trước ở Ly Phong quốc, bổn vương đã giúp nàng một lần..." Cung Vô Y cười âm hiểm nhìn nàng "Vậy... nàng còn thiếu bổn vương một ân tình, tình này không phải là nàng nên đáp sao?"
"Nha, vậy ngươi muốn gì?"
"Đơn giản thôi, bổn vương muốn nàng" Cung Vô Y nhếch môi cười, một tia sáng vụt qua mắt hắn nhanh đến nỗi không ai kịp nhận ra, ngay lúc thấy nàng biến sắc mặt liền lười biếng nói tiếp "Bổn vương đã tới tuổi cưới vợ nhưng mà đám nữ tử kia ác tục làm cho bổn vương vừa nhìn đã thấy ớn, mà tiểu Dạ nhi nàng là người duy nhất làm cho bổn vương có thể nhận, sao, chúng ta kết hợp lại chứ?"
Dạ Nhược Ly liếc hắn rồi nói "Không tốt lắm!"
Cung Vô Y không nghĩ tới nàng lại quyết đoán cự tuyệt như vậy, nhưng hắn vẫn chưa mất lòng tin mà nghiêm túc nói "Nữ nhân, bổn vương biết nàng có một trái tim cường giả, mà bổn vương lại xứng với nàng nên bổn vương sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ."
Lúc này Nam Cung Thần vừa chạy tới nên nghe được lời này của Cung Vô Y, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, trước giờ hắn rất ít khi nào thấy y nghiêm túc như vậy, thấy Cung Vô Y động tâm nhưng hắn không chắc là đúng hay không...
"Nam Cung?" Vừa thấy Nam Cung Thần nàng liền cười cười nói "Ta đang định định tới Nam Cung gia tìm huynh..."
Không biết tại sao mà khi Cung Vô Y thấy nàng cười với Nam Cung Thần làm hắn rất khó chịu, giống như có cái gì đó bị nghẹn mà hắn cũng cảm thấy là lạ. Hắn chỉ cảm thấy gương mặt tuấn dật của Nam Cung Thần đáng đánh đòn, nhìn hắn càng lúc càng không thuận mắt, rất muốn đánh hắn một trận...
Khu nhà ở phồn hoa nhất ở Thiên Vũ quốc vẫn nhộn nhịp ồn ào nhưng có một toà biệt viện cực kỳ yên tĩnh, bởi vì nơi này là biệt viện của Hoả gia nên những ai đi ngang qua đây đều yên lặng mà đi...
Trong một sân bị tuyết phủ đầy đất có một thiếu nữ vận hồng y nhẹ nhàng đi lại trong bầu khí lạnh này, chỉ thấy dung mạo của thiếu nữ này yêu mị quyến rũ lòng người nhưng lại đang nhíu mày buồn bực. Mà trong đôi mắt sâu đen kia cứ loé lên vài tia sáng khó hiểu.
"Chủ nhân..." Một cái đầu màu đỏ chui ra từ ống tay áo của thiếu nữ, một đôi mắt đỏ như hồng thạch nhìn nàng "Chủ nhân, người đừng nóng vội, ta nghĩ rồi chúng ta sẽ gặp được Nhược Ly đại nhân thôi..."
Thiếu nữ dừng chân lại, nhẹ vỗ đầu nó, cười khẽ nói "Từ lúc gặp lốc xoáy thời không kia đến nay đã là mười năm rồi, mà cuối cùng Nhược Ly còn dùng Huyền Linh nhẫn bảo vệ ta nên ta tin nàng nhất định cũng ở thời không này, nhưng với thiên phú và thực lực của nàng sao ta lại không nghe được tin tức gì của nàng hết vậy? Hay là chúng ta bị tách ra? Thiên Hoả ngươi là huyền thú mà cũng không tìm được nàng sao?"
Thiên Hoả chớp mắt lắc đầu: "Ta làm không được, trong huyền thú chúng ta chỉ có Bạch Hổ đại nhân mới có khứu giác linh mẫn nhất, nếu Bạch Hổ đại nhân xuất hiện rồi thì Nhược Ly đại nhân sẽ tìm được chúng ta, hơn nữa chủ nhân không phải đã nghĩ Nhược Ly đại nhân nếu ở thời không này sẽ tham gia Huyền Giả đại hôi nên mới tới đây sao?"
"Đúng vậy, Nhược Ly sẽ tới đây, ta tin nàng..." Khuôn mặt yêu mị thoáng hiện lên một nụ cười tự tin, đôi mắt trở nên sáng bóng lạ kỳ "Những năm này ta che giấu cũng chỉ là người khôn phải biết giữ mình, hào quang của đại ca đã quá chói rồi, nếu thêm thiên phú của ta nữa thì sẽ gặp phải mọi người ghen tị, nhưng ta chưa từng bỏ qua huấn luyện chỉ vì ta hi vọng khi gặp lại nàng sẽ có thể giúp nàng, ta dám chắc bởi vì tính tình của mình mà nàng sẽ có rất nhiều kẻ thù."
Hoả Vũ Sa nhếch môi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong đôi mắt xếch kia lại tràn đầy kiên định.
"Ồ, đây không phải là muội muội của Hoả Viêm sao?" Ngay lúc này từ phía sau nàng truyền đến một câu khiêu khích "Hừ, thật không biết các trưởng lão sao lại đồng ý cho một phế vật như ngươi tới nơi này, ngoài bản sự dựa dẫm vào đại ca thì ngươi còn có thể làm gì? À quên, ngươi có một dung mạo như yêu tinh a, ngươi định dùng đi câu dẫn ai đây?"
Hoả Vũ Sa thu nụ cười lại, nhét Thiên Hoả vào trong ống tay áo rồi rời đi, không thèm để ý nữ tử phía sau nàng.
Nữ tử mặc áo trắng kia thấy Hoả Vũ Sa không để ý nàng liền thay đổi sắc mặt, tàn nhẫn nhìn nàng "Hoả Vũ Sa, ngươi chỉ là một chi thứ, nếu không phải đại ca của ngươi thì các trưởng lão sẽ để ý các ngươi sao? Chi thứ chỉ mãi là chi thứ làm sao bằng dòng chính chúng ta!"
Nhìn bóng lưng rời đi của Hoả Vũ Sa làm nữ tử kia hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám ra tay với nàng... bởi vì Hoả Viếm cũng không phải là dễ chọc!
Ngã tư đường phồn hoa trong Thiên Vũ quốc, Dạ Nhược Ly đi chầm chậm trên đường, không biết bông tuyết đã ngừng rơi khi nào, đã rơi vài bông trên bạch y của nàng và ánh sáng mặt trời ban trưa làm cho nàng như được phủ thêm một lớp ánh kim. Bỗng nàng thấy được một thân ảnh quen thuộc, đang định tiến đến bắt chuyện nhưng khi gặp người đi cũng hắn thì không khỏi dừng chân lại.
Bên cạnh thanh sam thiếu niên là một hồng y nam tử yêu nghiệt, nhìn hắn mà làm cho người ta ghen tị với ngũ quan tinh xảo cùng dung nhan hoàn mỹ kia, nam tử yêu nghiệt như vậy thật sự là rất hiếm thấy, mà một bộ hồng y càng làm cho hắn thêm phong hoa tuyệt đại.
Nam tự này đương nhiên cũng đã thấy Dạ Nhược Ly, mắt phượng của hắn cứ thế mà nhìn thẳng vào nàng.
Dạ Nhược Ly ngây người ba giây, sau đó liền nhanh chân chạy đi, nàng không muốn gặp phiền toái với hắn trước khi có thực lực mạnh mẽ.
"Vô Y, huynh đã làm gì Nhược Ly muội muội? Sao muội ấy vừa thấy huynh đã chạy rồi?" Nam Cung Thần ngạc nhiên nhìn thân ảnh ngày càng xa tầm mắt của hắn, nàng lúc này không giống với Nhược Ly mà hắn biết.
Mặt Cung Vô Y tối sầm lại, híp mắt lại, trong chốc lát, hắn đã đứng chắn trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc này của nàng, hắn cắn chặt răng hỏi "Nữ nhân, bổn vương có ghên tởm như vậy sao? Vì sao nàng vừa thấy bổn vương đã chạy trốn rồi?"
Dạ Nhược Ly nhíu mày liếc hắn một cái "Yêu nghiệt, ngươi muốn gì?"
"Tiểu Dạ nhi, bổn vương nhớ tám năm trước ở Ly Phong quốc, bổn vương đã giúp nàng một lần..." Cung Vô Y cười âm hiểm nhìn nàng "Vậy... nàng còn thiếu bổn vương một ân tình, tình này không phải là nàng nên đáp sao?"
"Nha, vậy ngươi muốn gì?"
"Đơn giản thôi, bổn vương muốn nàng" Cung Vô Y nhếch môi cười, một tia sáng vụt qua mắt hắn nhanh đến nỗi không ai kịp nhận ra, ngay lúc thấy nàng biến sắc mặt liền lười biếng nói tiếp "Bổn vương đã tới tuổi cưới vợ nhưng mà đám nữ tử kia ác tục làm cho bổn vương vừa nhìn đã thấy ớn, mà tiểu Dạ nhi nàng là người duy nhất làm cho bổn vương có thể nhận, sao, chúng ta kết hợp lại chứ?"
Dạ Nhược Ly liếc hắn rồi nói "Không tốt lắm!"
Cung Vô Y không nghĩ tới nàng lại quyết đoán cự tuyệt như vậy, nhưng hắn vẫn chưa mất lòng tin mà nghiêm túc nói "Nữ nhân, bổn vương biết nàng có một trái tim cường giả, mà bổn vương lại xứng với nàng nên bổn vương sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ."
Lúc này Nam Cung Thần vừa chạy tới nên nghe được lời này của Cung Vô Y, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, trước giờ hắn rất ít khi nào thấy y nghiêm túc như vậy, thấy Cung Vô Y động tâm nhưng hắn không chắc là đúng hay không...
"Nam Cung?" Vừa thấy Nam Cung Thần nàng liền cười cười nói "Ta đang định định tới Nam Cung gia tìm huynh..."
Không biết tại sao mà khi Cung Vô Y thấy nàng cười với Nam Cung Thần làm hắn rất khó chịu, giống như có cái gì đó bị nghẹn mà hắn cũng cảm thấy là lạ. Hắn chỉ cảm thấy gương mặt tuấn dật của Nam Cung Thần đáng đánh đòn, nhìn hắn càng lúc càng không thuận mắt, rất muốn đánh hắn một trận...
Bình luận facebook