Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 23: Gặp lại sau ba năm
Trời vừa sáng, sương mù vẫn còn đâu đó mà bay bay.
Sau khi nghe được câu nói kia ở Bắc Sơn, tất cả mọi người đều kinh ngạc chạy ra, họ muốn biết người nào mà gan lớn như vậy, dám tới Bắc Ảnh gia quấy rối, cái này khác gì tìm chết?
Cũng lúc này ở trên một ngọn núi, thanh sam nam tử nhìn về phía trước, hắn có chút kích động: “Tiếng này… Tiếng này là của Ly nhi, Ly nhi rốt cuộc cũng tới rồi, người đâu, ta muốn xuống núi.”
Ba năm, hắn đã ngây ngốc ở đây ba năm rồi, đến lúc đi được rồi.
Trong màn sương mù là một thiếu nữ bạch y đứng trên Phi Thiên Độc Giác Thú, nghênh đón gió sáng lộ ra phong hoa đầy người. Mà cả người nàng lại lộ ra phách thái bễ nghễ thiên hạ, Độc Giác Thú dưới chân nàng lúc này cũng toả ra quang mang thánh khiết, ánh hào quang này cực kỳ dịu dàng nhưng những người có thực lực thấp lại có cảm giác tim đập nhanh.
“Là ngươi?” Lục trưởng lão Bắc Ảnh Khâu vừa nhìn liền nhận ra đó là Dạ Nhược Ly, khinh thường hừ lạnh: “Hừ, ngươi cư nhiên dám tới Bắc Ảnh gia ta sao? Đến đây bắt chúng ta chết? Ngươi nghĩ ngươi là ai, nếu đã tới rồi thì cũng đừng đi nữa, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Mấy ngày này tâm tình Lục trưởng lão rất tệ, những người đi Huyền Giả đại hội ở Thiên Vũ quốc còn chưa về, mà trong đó còn có con của hắn, hắn đang muốn tìm người để phát tiết thì Dạ Nhược Ly này lại đưa tới cửa, vậy đừng trách hắn ‘thị cường lăng nhược’!
(thị cường lăng nhược: ỷ mạnh hiếp yếu)
Nhưng mà ai mạnh ai yếu còn chưa biết được…
“Khoan đã!” Tiếng quát uy nghiêm từ sau vang lên, mọi người đều đồng loạt tránh ra một lối nhỏ, chỉ thấy có hai lão giả, một trước một sau đi tới.
Người đi ở phía sau Dạ Nhược Ly biết, đó chính là Bắc Ảnh Dương Thiên đi cùng Bắc Ảnh Khâu tới Hiên Viên quốc, bắt dượng đi. Mà người đi trước, là một lão giả đầu tóc hoa bạch, râu dài mà trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy uy nghiêm, đôi mắt đen từ lúc ra vẫn đều nhin Dạ Nhược Ly.
“Gia chủ” Mọi người đồng thời ôm quyền hành lễ, bày tỏ sự tôn kính của mình.
Gia chủ? Người này là phụ thân của dượng, Bắc Ảnh gia chủ đương nhiệm Bắc Ảnh Lạc? Một cường giả Huyền Hoàng? Nàng còn phải gọi ông một tiếng gia gia, nhưng mà Bắc Ảnh gia đã cưỡng ép mang dượng đi nên nàng đối lão nhân này cũng không có cảm giác tốt.
Hai mắt tinh nhuệ nheo lại, Bắc Ảnh Lạc lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao tới Bắc Ảnh gia ta quấy rối?”
“Ông bắt dượng của ta rồi còn hỏi ta tới làm gì?” Dạ Nhược Ly lạnh lùng cười, cả người đều trở nên cuồng ngạo, giống một nữ vương đứng trên lưng Độc Giác Thú, bá đạo nói: “Lão nhân, ta nói cho ông biết, nếu giờ ông không thả dượng ta ra vậy thì hôm nay ta sẽ san bằng Bắc Sơn này!”
Sắc mặt lão biến đổi, Bắc ẢNh Lạc mặt tối lại, nhưng ông còn chưa nói thì Bắc ẢNh Khâu đã giành trước: “Gia chủ, chúng ta nói mấy lời vô nghĩa này làm gì? Ba năm trước ả không chịu được một chưởng của ta, vậy ba năm sau ả cũng chịu không nổi nửa chưởng của ta, phế vật này để ta giết!”
Bắc Ảnh Lạc biến sắc, muốn ngăn cản Bắc ẢNh Khâu nhưng vẫn chậm một bước…
“Phê vật, chết đi!” Bắc Ảnh Khâu âm hiểm cười, nắm đấm bị một tầng quang mang màu vàng vây lại, nắm đấm ây nhìn như nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại ẩn giấu sát cơ, hắn tin chắc phế vật này không chịu được một chiêu của hắn.
“Bắc ẢNh Khâu, ông to gan, đến con gái ta mà cũng dám thương đến, chết đi.”
Một tiếng hét vang lên, một thân ảnh màu xanh bay qua trời cao, mũi chân lấy nhánh cây làm điểm tựa liền nhảy lên, đột nhiên quay người, bàn tay như nhảy múa trên không, thiên biến vạn hoá làm người ta hoa hết mắt, nhìn không rõ.
“Oanh!”
Ngay lúc Bắc Ảnh Khâu còn đang ngây người, bàn tay nhẹ nhàng đánh vào hắn, nhưng là một chưởng nhìn như rất nhẹ này lại làm cho Bắc Ảnh Khâu rơi từ giữa không trung ngã mạnh xuống đất, một đám bụi bay lên mịt mù.
“Thiếu chủ…”
Nhìn thấy người này tất cả đều trợn to mắt, thiếu chủ đã ba năm chưa xuống núi sao giờ lại xuống?
“Thần nhi, qua ba năm, thực lực của con tăng không ít nha, tinh tuý trong chưởng Miên Nhu này con cũng lĩnh ngộ hết rồi, vi phụ rất vui.” Bắc Ảnh Lạc vuốt râu dài, ánh mắt hiển ra một thoáng vui mừng, những năm gần đây Bắc Ảnh Thần luôn nhốt mình trong núi bế quan khổ tu, không nghĩ đến thực lực lại tăng nhanh như vậy, làm cho ông cũng giật cả mình.
“Nếu không có thực lực thì sao con có thể bảo hộ thê tử và con cái?” Châm chọc cười, mâu quang Bắc Ảnh Thần trở nên ảm đạm, nếu ba năm trước hắn cũng có được thực lực cường đại thì sao lại bị ép bỏ di hai người con gái hắn yêu nhất và hài tử chưa xuât thế…
Bây giờ đã qua ba năm chắc hẳn hài nhi đã xuất thế, nhưng mà người cha như hắn này còn chưa nhìn qua đứa nhỏ.
“Dượng… dượng…”
Thanh âm hơi run rẩy từ sau lưng truyền tới, thân thể hắn cứng lại, từ từ xoay người, nhìn thật sâu khuôn mặt quen thuộc này, hắn ôn hoà cùng sủng nichf mà nhìn nàng: “Ly nhi, Ly nhi của ta, ta rốt cuộc có thẻ nhìn thấy con rồi …”
Bắc Ảnh Thần vươn tay ôm Dạ Nhược Ly vào lòng, hắn gắt gao ôm lấy thiếu nữ trong lòng, đôi tay run rẩy vân vê tóc nàng.
“Dượng xin lỗi, Ly nhi, do ta quá vô dụng, ba năm này không thể ở cạnh hai mẹ con con ngay cả hài tử kia cũng chưa nhìn thấy.” buông nàng ra, Bắc Ảnh Thần vuốt nhẹ má Dạ Nhược Ly, đau lòng nhìn nàng “Con còn gầy hơn ba năm trước nữa, những năm này mọi người khổ rồi, sau này một nhà chúng ta không cần phải xa nhau nữa rồi.”
Trời mới biết được ba năm này hắn nhớ họ bao nhiêu, cho nên biến nỗi nhớ thành lực lượng, tu luyện đến mất ăn mất ngủ, chỉ vì một ngày nào đó rời khỏi đây sẽ về bên họ.
“Dượng cũng gầy, lần này con tới là đem người trở về, nương và Phong nhi đều chờ dượng ở nhà, chúng ta rất nhanh sẽ sum họp thôi…”
Đúng vậy, sẽ rất nhanh liền được sum họp, nếu Bắc Ảnh gia không thả người thì nàng cũng không ngại san băng nơi này. Bởi vì nàng Dạ Nhược Ly bây giờ đã không là Dạ Nhược Ly ba năm trước, không cần phải nhịn, sẽ không có ai có thể chia rẽ họ nữa.
“Gia chủ” Bắc Ảnh Khâu bò dậy, ác độc nhìn hai cha con Dạ Nhược Ly “Ngài cũng thấy rồi đó, thiếu chủ đã bỏ qua Bắc Ảnh gia như vậy đó, Hoả gia tiểu thư là nữ tử kiệt xuất lại si tình như vậy thì hắn lại bỏ qua mà mê miệt một phụ nữ khác, ả ta còn có một đứa phế vật nữa chứ. Chỉ cần giết hai ả thì thiếu chủ mới chịu cưới Hoả gia tiểu thư. Nếu con bé này dám tới đâ rồi thì đừng hòng rời đi!”
Bắc Ảnh Thần lạnh lùng nhìn gã. Hắn đang muốn cho gã một trận thì đã có người ngăn hắn lại.
“Dượng, người nhìn con đi, con sẽ để ch họ biết ai mới là phế vật.” Dạ Nhược Ly lạnh lùng bước lên , cuồng vọng nhìn Bắc Ảnh Khâu cười lạnh “Bắc Ảnh Khâu, ông có tin là ta chỉ cần một chiêu liền đánh bay ông ko?”
“Ha ha, tức cười quá, chỉ bằng một phế vật như cô còn dám lớn lối? Bắc Ảnh Khâu này sẽ cho cô biết cô đã sai khi đối đầu với lão phu”
Nói xong Bắc Ảnh Khâu lạnh lùng nhìn nàng, nâng lên một quyền, quyền này của gã đã được một tầng màu vàng bao quanh, gã nâng quyền này mạnh mẽ đấm tới mặt Dạ Nhược Ly. Gã biết lúc này đã không thể đánh lại Bắc Ảnh Thần nhưng gã cũng không cho là một phế vật cũng có thể đánh được gã.
Bắc Ảnh Dương Thiên híp mắt đánh giá Dạ Nhược Ly, gã cũng nghĩ Dạ Nhược Ly là phế vật, ba năm trước thấy nàng không tầm thường, nhưng giờ chỉ mới qua ba nắm mà thôi, dù nàng có thiên phú cao tới đâu cũng không chống lại được Bắc Ảnh Khâu.
Mà Dạ Nhược Ly cũng chỉ làm một việc..
Nàng khẽ nâng tay lên giống như là đang phẩy con ruồi mà phẩy Bắc Ảnh Khâu, sau đó… Trước mặt bao người Bắc Ảnh Khâu liền bị một chưởng nhẹ nhàng kia đánh bay ra ngoài, ai ai cũng kinh ngạc ngây ngốc nhìn nàng kia, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ thờ ơ.
Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được? Lục trưởng lão không chịu được một chiêu của thiếu nữ kia? Trời ạ, bọn họ nhất định là đã hoa mắt, chứ nếu không sao lại có chuyện này được?
Chật vật bò dậy, Bắc Ảnh Khâu chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn liền phun ra một ngụm máu, gã nhìn chằm chằm nàng. Chỉ sợ lúc này gã mới là người kinh sợ nhất, dù sao gã cũng không nghĩ là một phế vật ba năm trước bị một chiêu của gã đã trọng thương lại ở ba năm sau phát triển tới mức gã chỉ có thể nhìn lên.
Điều này làm cho người cao ngạo như Bắc Ảnh Khâu sao có thể chịu được?
“Trong các người còn ai muốn thử? Hay là muốn cùng lên?” Dạ Nhược Ly cười lạnh nhìn bốn phía, sau đó mới nhìn Bắc Ảnh Lạc “Lão nhân, dượng ta phải đưa đi, nếu ai ngăn trở thì ta không ngại mở đường bằng thi thể.”
Nghe Dạ Nhược Ly cảnh cáo, Bắc Ảnh Lạc xanh mặt, không khỏi lạnh lùng: “Làm một người cha ta cũng muốn con mình có thể đạt được hạnh phúc, nhưng mà ta không chỉ là một người cha mà ta còn là gia chủ Bắc ẢNh gia, mà làm một người cha ta đã nỗ lực vì nó rồi nhưng mà Hoả gia với Bắc Ảnh gia đã sống mái với nhau, sau nàykhoong biết có bao nhiêu người sẽ phải chết nữa, cái giá này ai gánh nổi chứ? ”
“Tức cười, tại sao mà dượng của ta phải hy sinh cho Bắc Ảnh gia? Chẳng lẽ vì ông sinh ở Bắc Ảnh gia? Không ai có thể chọn nơi mình sinh ra nhưng lại được quyền chọn tương lai của mình, hơn nữa…” Ngừng lại một chút, mắt Dạ Nhược Ly đột nhiên tràn đầy lãnh ý, tuyệt tình mà lạnh lùng nói “Bắc Ảnh gia các người sinh hay vong có liên quan gì tới chúng ta đâu? Dù mọi người trong thiên hạ đều chết mà người nhà bạn bè ta còn sống thì ta sẽ không thèm đẻ ý làm gì.”
“Con bé này…” Bắc Ảnh Lạc tức giận không nói ra lời, đỏ mặt hét lên: “Dù sao đi nữa thì Thafn nhi cũng không được đi, núi Bắc này mới là nhà của nó.”
Dạ Nhược Ly châm chọc nhìn lão, quyết định không nói nữa, bá đạo nhìn bốn phía: “Vậy thì mấy người cùng lên hết đi, dù là thi thể chất thành núi ta cũng muốn đưa dượng đi. Mà ta cũng muốn biết ai dám cản đường đó!”
Câu nói cuối cùng bá đạo tận trời, Thiên Hoàng dịu dàng nhìn nàng, nữ tử này giống như một vương giả làm cho lòng hắn trở nên có chút bất thường.
Kiếp này có thể gặp nàng là hạnh phúc nhất rồi, mà hắn cũng có thể mãi mãi bên nàng…
“Hừ, lão phu vốn nể mặt Thần Nhi không so đo với cô, nếu cô đã nói vậy mà lão phu không cho cô toại nguyện thì sao được chứ?” Lão tức giận đến nỗi râu trắng cũng nhấp nhô lên, mất hết hình tượng uy nghiem ban đầu.
Tuy rằng lão bội phục dũng khí của đứa nhỏ này mà cũng thích nó nữa, nhưng khổ nỗi ở giữa có Hoả Duẫn Na thì lão cũng muốn cho Thần Nhi đi tìm hạnh phúc của mình. Mà thân là gia chủ Bắc ẢNh gia lão phải suy nghĩ cho gia tộc, có ai biết mấy năm nay lão cũng khổ đâu thua gì con mình đâu!
“Gia chủ, chuyện này để lão phu xử lý đi”
Một lão giả bạch y đứng dậy, dù dung nhan đã già nhưng trong mắt vẫn ngập tràn sự tình táo cơ trí, tay lão cầm trường kiếm nghênh gió mà đứng, lộ ra thái độ ‘vân thanh phong đạm’ giống như người vô dục vô cầu, vừa nhìn liên biết là người tu luyện.
“Đại trưởng lão, vậy con bé này giao cho ông” Bắc Ảnh Lạc khẽ gật đầu, để đại trưởng lão ra tay thì lão yên tâm rồi.
Mà những người đứng xem cũng không cho là Dạ Nhược Ly này có thể thắng luôn cả đại trưởng lão, lần này cô ta chết chắc rồi. Đay chính là hậu quả của người dám khiêu khích Bắc Ảnh gia. Phải biết rằng thực lực của Đại trưởng lão và Lục trưởng lão cách nhau không ít, lão ấy chính là cao thủ thứ hai trong gia tộc, chỉ sau mỗi gia chủ, thực lực chính là Tinh huyền sư cao nhất.
“Tiểu Ly nhi…” Bắc Ảnh Thần căng thẳng, nhanh chóng cầm tay Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng kêu.
Dạ Nhược Ly cầm tay Bắc Ảnh Thần vỗ nhẹ, tự tin cười nói: “Dượng, ngài yên tâm đi, con đã nói phải đưa ngài về nhà rồi thì sẽ làm được, không ai ngăn chúng ta được đâu.”
Thấy con bé kiên định như vậy, Bắc Ảnh Thần ngẩn người rồi buông ra: “Vậy con đi đi, dượng chờ con ở đây, ta tin con gái đã lớn của ta sẽ an toàn trở về.”
Dạ Nhược Ly cười nhẹ rồi đi tới trước đại trưởng lão, mà theo bước chân của nàng thì khí thế quanh người cũng bộc phát ra tựa như cơn lốc quét qua khu rừng.
“Tinh huyền sư trung cấp?” Đại trưởng lão kinh ngạc nhìn cô gái đang đi tới, khẽ nhíu mày nghĩ “Mới mười mấy tuổi mà đã đạt tới Tinh huyền sư trung cấp, thiên phú như vậy chỉ sợ là của hai thế lực kia bồi dưỡng ra a. Nhưng đã vậy thì sao, chênh lệch hai cấp ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”
Những người còn lại hiển nhiên cũng nghe được lời nói của đại trưởng lão, ai cũng sợ hãi ngơ ngác nhìn nhau.
“Mười mấy tuổi đã là Tinh huyền sư trung cấp? Nàng thực sự là con gái của thiếu chủ sao? Thiên phú như vậy còn tốt hơn Hoả gia Hoả Viêm thiếu gia nhiều lắm, nếu nàng là người của Bắc Ảnh gia chúng ta thì tốt rồi, chắc gia chủ cũng nghĩ như vậy đi?”
“Chao ôi, nếu như có nàng Bắc Ảnh gia ta sẽ vượt xa Hoả gia kia rồi đó, tiếc là Hoả gia tiểu thư dù không có được thiếu chủ cũng không để ngài ây ở bên nữ tử khác. Hoả gia đã từng nói nếu thiếu chủ đi khỏi núi Bắc này thì đại chiến của hai nhà sẽ bùng nổ.”
“Ừ nhỉ, thực lực hai bên cũng không khác nhau mấy nhưng thiên tài ở Hoả gia xuất hiện nhiều quá, nếu đắc tội Hoả gia sau này Bắc Ảnh gia không còn an bình nữa rồi.”
“Thật là đáng tiếc, thiên phú của cô nương này quá mạnh nhưng dù sao đại trưởng lão đã ở cấp Tinh cao nhất, cô ấy sẽ không đấu lại lão đâu.”
“Đương nhiên rồi, dùng đầu ngón chân cũng đoán được người thắng sẽ là đại trưởng lão, ta nghĩ một chiêu của trưởng lão cô ấy cũng không đỡ nổi.”
“Hừ, ta lại hi vọng nàng bị đại trưởng lão giết đi cho rồi, dám khiêu khích Bắc Ảnh gia không chết đàng hoàng được đâu!”
Có người ai thán, có người thương tiếc, cũng có người vui sướng khi kẻ khác xui xẻo, nhưng không ai tin rằng một Dạ Nhược Ly Tinh Huyền sư trung cấp có thể đánh bại đại trưởng lão. Đương nhiên là ngoài Thiên Hoàng ra, hắn tin chắc với năng lực chiến đấu của mình nàng có thể thắng được đại trưởng lão.
Đại trưởng lão rút kiếm ra, thờ ơ nhìn Dạ Nhược Ly, trong ánh mắt ây không có nghiêm trọng cũng không khinh thường, có chính là sự bình thản vô kỳ.
Nếu không phải là địch, Dạ Nhược Ly sẽ thưởng thức lão rồi…
“Ta nhường cô ba chiêu” lãnh đạm nhìn Dạ Nhược Ly, đại trưởng lão vẫn thờ ơ như trước giống như chuyện nhường Dạ Nhược Ly ba chiêu rất bình thường.
“Không cần” Dạ Nhược Ly lắc lắc đầu, nhếch môi cười khẽ “Nếu muốn nhường thì phải là ta nhường lão ba chiêu.”
“Hí!” Mọi người đều hít vào một hơi, chấn kinh nhìn Dạ Nhược Ly.
Cuồng vọng, thiếu nữ này cuồng vọng quá mức rồi, nàng tính cái gì chứ, cũng dám nói nhường đại trưởng lão ba chiêu? Trước giờ đều chưa thấy ai tự cao tự đại như thiếu nữ này, có lẽ nàng có thiên phú rất cao nhưng đại trưởng lão cao hơn nàng tới hai cấp lận đó.
“Hừ” Hừ lạnh một cái, đại trưởng lão cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa liền giơ kiếm chém tới Dạ Nhược Ly.
Đối mặt với Tinh huyền sư cao nhất Dạ Nhược Ly cũng không dám thả lỏng, nàng đồng thời cũng rút ra kiếm trêm eo, nhất thời liền hiện ra một mảnh kiếm quang, bụi đất tung bay mù mịt, ai ai cũng quên thở mà nhìn hai thân ảnh đang đnáh này.
Dần dần, ánh mắt của họ đã biến hóa…
Dạ Nhược Ly vẫn thành thạo điêu luyện như cũ, thân hình thoăn thoắt, một bộ áo trắng xuất trần phiêu dật không dính tro bụi, mà ngược lại bước chân của đại trưởng lão đã có chút hỗn độn, lão bị bức phải lui về phía sau, cũng là một thân bạch y nhưng ống tay áo đã bị cắt rớt một nửa.
TMD! Cái này là ảo giác đi? Đại trưởng lão bị rơi xuống hạ phong?
Lúc này ai cũng muốn mắng cha chửi, nếu có một ngày ai đó nói cho họ một Tinh Huyền sư cao nhất mà còn không bằng một Tinh Huyền sư trung cấp thì bọn họ sẽ đá bay người đó, cao nhất sao có thể không bằng trung cấp? Nhưng mà chuyện này lại xảy ra trước mặt bọn họ rồi.
Mọi người trừng to mắt, không dám nháy mắt mà nhìn trận chiến này, trong lòng như cứng lại, hô hấp cũng chậm hết mấy nhịp.
“Nàng là người nào mà còn nhỏ như vậy đã có thực lực cao thế?” Bắc Ảnh Lạc nhíu mày nhìn Dạ Nhược Ly không rời tầm mắt, hồi lâu sai mới thu ánh mắt lại nhìn Bắc ẢNh Thần than nhẹ.
Bắc Ảnh Thần cũng khôgn để ý tới lão, hắn chỉ tập trung nhìn Dạ Nhược Ly mà đau lòng: “Trong ba năm này tiểu Ly nhi đã chịu cực chịu khổ thế nào mà có thực lực mạnh như vậy? Nói cho cùng đều là người cha này vô dụng, ta đã từng nói sẽ để con được lớn như một nữ hài bình thường, bảo vệ hai mẹ con con cả đời, nhưng mà con gái lại vì ta mà bôn ba khổ nhọc, không màng tính mạng đến cứu ta…”
Bắc Ảnh Thần nắm chặt tay, lúc này hắn lại khát vọng được cường đại, người làm cha sao có thể để con gái bảo vệ? Nhất định phải do hắn bảo hộ hai mẹ con các nàng.
Đại trưởng lão đột nhiên lui về sau hai bước, hắn suyễn mấy hơi thở, lau hết mồ hôi trên trá, nâng mắt nhìn thiếu nữ: “Ngay từ đầu là lão phu coi thường cô, quả thật là cô có thể nhường lão phu ba chiêu. Nhưng cô đừng quên nơi này là Bắc Ảnh gia chúng ta, chỉ bằng một mình cô mà muốn đưa thiếu chủ đi, đây không phải là chuyện ảo sao?”
“Ai nói chỉ có mình ta?” Dạ Nhược Ly không nhìn lão mà chỉ Độc Giác Thú phía sau “Đừng quên còn có nó nữa.”
“Ha ha, chỉ bằng một con Độc Giác Thú…”
Bắc Ảnh Lạc cười lớn, lời hắn còn chưa nói xong liền ngưng cười, sắc mạt trở nên khó coi.
Trước mắt bao người cả thân hình Độc Giác Thú bị một lũ ánh sáng bao vây, trong đó thân hình như bị kéo dài, mà khi ánh sáng đó mờ đi thì ở chỗ mà Đọc Giác Thú đã đứng xuát hiện một nam tử.
Nam tử kia tuấn mỹ như tiên, một đầu tóc bạc tung bay, cẩm bào Nguyệt Nha bị ánh sáng chiếu xuống như được phủ một tầng kim quang.
Núi Nam Hỏa, núi Bắc Ảnh, rừng Huyền Thú là ba thế lực lớn đặt song song nhau, Bắc ẢNh Lạc không có duyên nhìn qua bản thể của Thú Hoàng nhưng lại từng nhìn qua hình người của Thú Hoàng, vậy nên khi Thiên Hoàng hoá thành người thì lão đã nhận ra đó là Thú Hoàng, là Huyền thú trong truyền thuyết.
Hơn nữa, trong ba thế lực này thì rừng Huyền Thú cao nhất, chuyện này cũng khó trách Bắc Ảnh Lạc sẽ bị giật mình.
Tại sao mà đường đường Thú Hoàng sẽ ở cùng con bé này? Nếu lão nhớ không lầm thì khi nãy con bé cưỡi Thú Hoàng tới núi Bắc…
Hung hăng nuốt một ngụm, Bắc Ảnh Lạc ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly cùng Thiên Hoàng, dám cưỡi Thú Hoàng, dù là lão cũng không dám làm nữa! Hơn nữa, người trogn hai thế lực kia đều luôn muốn bắt Thú Hoàng để cưỡi đều không làm được, vậy mà bây giờ có một thiếu nữ có thực lực nhỏ bé rất nhiều làm được, chuyện này Bắc ẢNh lạc không thể không chấn kinh, đương nhiên, còn có chút hâm mộ…
Phải biết là có được Thú Hoàng cũng tương đương có được cả rừng Huyền Thú, rừng Huyền Thú có nhiều dược liệu quý báu nên rất nhiều thế lực muốn thu nó về.
Cuộc chiến lần này cũng không cần phải đánh tiếp, nếu tiếp cũng vô nghĩa, nhưng mà nghĩ tới Bắc Ảnh Thần sắp đi, Bắc Ảnh gia cùng Hoả gia sẽ xảy ra chiến tranh, người chết người thương vô số lão liền khó chịu mà gào khóc lên.
Bắc Ảnh gia tất cả đều trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ là gia chủ luôn luôn uy nghiêm cũng có lúc khóc giống như một đứa nhỏ.
“Tử lão đầu, ông khóc cái gì!” Thanh âm khàn khàn xuất hiện từ bên cạnh, còn không đợi Bắc ẢNh Lạc làm gì liền bị xách tai lên, hung ác nói: “Không phải là một Bắc Ảnh gia sao, chẳng lẽ còn quan trọng hơn con của ông, vì gia tộc này ông đã bỏ rơi thằng bé, lời của lão nương cũng không thèm nghe, hôm nay lão nương nói cho ngươi biết, nếu lại bức con ta nữa thì lão nương đi với con luôn, cả đời không gặp ông nữa.”
Cả người rung lên, lão ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc thì hoa bạch.
“A ô, phu nhân, bà nhẹ một chút đi, lỗ tai của ta sắp đứt rồi, mà ở trước mặt người ngoài cho ta một chút mặt mũi được không, tốt xấu gì ta cũng là người đứng đầu một nhà, đừng huỷ hình tượng của ta mà”
“Mặt mũi? Ông còn muốn mặt mũi gì nữa?” Tay Nam Y lại dùng lực nhéo mạnh hơn, nói bên tai lão “Sao vừa rồi không nghĩ tới mặt mũi? Một đám người cũng không ngượng ngùng mà vây công một tiểu cô nương? Một nam nhân lớn như vậy rồi còn sợ, vậy cũng dám nói sĩ diện? Ba năm này, ta đau khổ cầu xin ông mà ông chỉ nói lấy gia tộc làm trọng, ta nói cho ông biết ta không phải là anh hùng gì hết, ta chỉ là một nữ nhân, chỉ để ý chồng và con, chuyện khác ta không thèm quan tâm.”
“Ô ô, bà cho là ta cũng muốn sao? Ta không thương con sao? Ta nếu như không thương nó thì từ mười mấy năm trước bỏ nó là được rồi, ta đã dùng hai mai đan dược đổi mười năm tự do cho nó, cái này đều là vật tổ tiên để lại, đều là thuốc tiên trị thương, dù thiếu một tya hay chân đều chữa hết. Từng đã Hoả gia giao hết điều kiện này đến điều kiện nọ để đổi nó ta đều không chịu, mà vì nó ta đã bỏ ra hai viên dược, ai hiểu ta đã khổ thế nào a, híc, híc, đan dược của ta.”
Bắc Ảnh Lạc khóc rất thương tâm, lão lúc này cũng không thèm để ý uy nghiêm mặt mũi gì nữa, chỉ có uỷ khuất khóc ra.
Nhìn Bắc Ảnh Lạc khóc không hình tượng, Dạ Nhược Ly co giật khóe miệng: “Chỉ có hai viên dược, loại đó không có gì hiếm, cần phải như vậy sao?”
Trong mắt Dạ Nhược Ly loại đan dược này quả thật khó có thể thu hút được ánh mắt của nàng, nhưng mà Bắc Ảnh Lạc nghe nàng nói vậy nhảy dựng lên, hung ác trừng Dạ Nhược Ly: “Cháu nói cái gì? Cái gì mà chỉ có hai viên dược? Cháu thì biết gì chứ? Cháu cho là loại đan dược đó ai cũng có được sao? Liền là Bắc Ảnh gia chúng ta cũng chỉ có hai viên thôi, nhưng vì con trai ta đã không giữ một viên nào hết, đều bị đám Hoả gia lừa đi hết rồi, híc híc, đan dược đáng yêu của ta…”
Sau khi nghe được câu nói kia ở Bắc Sơn, tất cả mọi người đều kinh ngạc chạy ra, họ muốn biết người nào mà gan lớn như vậy, dám tới Bắc Ảnh gia quấy rối, cái này khác gì tìm chết?
Cũng lúc này ở trên một ngọn núi, thanh sam nam tử nhìn về phía trước, hắn có chút kích động: “Tiếng này… Tiếng này là của Ly nhi, Ly nhi rốt cuộc cũng tới rồi, người đâu, ta muốn xuống núi.”
Ba năm, hắn đã ngây ngốc ở đây ba năm rồi, đến lúc đi được rồi.
Trong màn sương mù là một thiếu nữ bạch y đứng trên Phi Thiên Độc Giác Thú, nghênh đón gió sáng lộ ra phong hoa đầy người. Mà cả người nàng lại lộ ra phách thái bễ nghễ thiên hạ, Độc Giác Thú dưới chân nàng lúc này cũng toả ra quang mang thánh khiết, ánh hào quang này cực kỳ dịu dàng nhưng những người có thực lực thấp lại có cảm giác tim đập nhanh.
“Là ngươi?” Lục trưởng lão Bắc Ảnh Khâu vừa nhìn liền nhận ra đó là Dạ Nhược Ly, khinh thường hừ lạnh: “Hừ, ngươi cư nhiên dám tới Bắc Ảnh gia ta sao? Đến đây bắt chúng ta chết? Ngươi nghĩ ngươi là ai, nếu đã tới rồi thì cũng đừng đi nữa, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Mấy ngày này tâm tình Lục trưởng lão rất tệ, những người đi Huyền Giả đại hội ở Thiên Vũ quốc còn chưa về, mà trong đó còn có con của hắn, hắn đang muốn tìm người để phát tiết thì Dạ Nhược Ly này lại đưa tới cửa, vậy đừng trách hắn ‘thị cường lăng nhược’!
(thị cường lăng nhược: ỷ mạnh hiếp yếu)
Nhưng mà ai mạnh ai yếu còn chưa biết được…
“Khoan đã!” Tiếng quát uy nghiêm từ sau vang lên, mọi người đều đồng loạt tránh ra một lối nhỏ, chỉ thấy có hai lão giả, một trước một sau đi tới.
Người đi ở phía sau Dạ Nhược Ly biết, đó chính là Bắc Ảnh Dương Thiên đi cùng Bắc Ảnh Khâu tới Hiên Viên quốc, bắt dượng đi. Mà người đi trước, là một lão giả đầu tóc hoa bạch, râu dài mà trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy uy nghiêm, đôi mắt đen từ lúc ra vẫn đều nhin Dạ Nhược Ly.
“Gia chủ” Mọi người đồng thời ôm quyền hành lễ, bày tỏ sự tôn kính của mình.
Gia chủ? Người này là phụ thân của dượng, Bắc Ảnh gia chủ đương nhiệm Bắc Ảnh Lạc? Một cường giả Huyền Hoàng? Nàng còn phải gọi ông một tiếng gia gia, nhưng mà Bắc Ảnh gia đã cưỡng ép mang dượng đi nên nàng đối lão nhân này cũng không có cảm giác tốt.
Hai mắt tinh nhuệ nheo lại, Bắc Ảnh Lạc lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao tới Bắc Ảnh gia ta quấy rối?”
“Ông bắt dượng của ta rồi còn hỏi ta tới làm gì?” Dạ Nhược Ly lạnh lùng cười, cả người đều trở nên cuồng ngạo, giống một nữ vương đứng trên lưng Độc Giác Thú, bá đạo nói: “Lão nhân, ta nói cho ông biết, nếu giờ ông không thả dượng ta ra vậy thì hôm nay ta sẽ san bằng Bắc Sơn này!”
Sắc mặt lão biến đổi, Bắc ẢNh Lạc mặt tối lại, nhưng ông còn chưa nói thì Bắc ẢNh Khâu đã giành trước: “Gia chủ, chúng ta nói mấy lời vô nghĩa này làm gì? Ba năm trước ả không chịu được một chưởng của ta, vậy ba năm sau ả cũng chịu không nổi nửa chưởng của ta, phế vật này để ta giết!”
Bắc Ảnh Lạc biến sắc, muốn ngăn cản Bắc ẢNh Khâu nhưng vẫn chậm một bước…
“Phê vật, chết đi!” Bắc Ảnh Khâu âm hiểm cười, nắm đấm bị một tầng quang mang màu vàng vây lại, nắm đấm ây nhìn như nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại ẩn giấu sát cơ, hắn tin chắc phế vật này không chịu được một chiêu của hắn.
“Bắc ẢNh Khâu, ông to gan, đến con gái ta mà cũng dám thương đến, chết đi.”
Một tiếng hét vang lên, một thân ảnh màu xanh bay qua trời cao, mũi chân lấy nhánh cây làm điểm tựa liền nhảy lên, đột nhiên quay người, bàn tay như nhảy múa trên không, thiên biến vạn hoá làm người ta hoa hết mắt, nhìn không rõ.
“Oanh!”
Ngay lúc Bắc Ảnh Khâu còn đang ngây người, bàn tay nhẹ nhàng đánh vào hắn, nhưng là một chưởng nhìn như rất nhẹ này lại làm cho Bắc Ảnh Khâu rơi từ giữa không trung ngã mạnh xuống đất, một đám bụi bay lên mịt mù.
“Thiếu chủ…”
Nhìn thấy người này tất cả đều trợn to mắt, thiếu chủ đã ba năm chưa xuống núi sao giờ lại xuống?
“Thần nhi, qua ba năm, thực lực của con tăng không ít nha, tinh tuý trong chưởng Miên Nhu này con cũng lĩnh ngộ hết rồi, vi phụ rất vui.” Bắc Ảnh Lạc vuốt râu dài, ánh mắt hiển ra một thoáng vui mừng, những năm gần đây Bắc Ảnh Thần luôn nhốt mình trong núi bế quan khổ tu, không nghĩ đến thực lực lại tăng nhanh như vậy, làm cho ông cũng giật cả mình.
“Nếu không có thực lực thì sao con có thể bảo hộ thê tử và con cái?” Châm chọc cười, mâu quang Bắc Ảnh Thần trở nên ảm đạm, nếu ba năm trước hắn cũng có được thực lực cường đại thì sao lại bị ép bỏ di hai người con gái hắn yêu nhất và hài tử chưa xuât thế…
Bây giờ đã qua ba năm chắc hẳn hài nhi đã xuất thế, nhưng mà người cha như hắn này còn chưa nhìn qua đứa nhỏ.
“Dượng… dượng…”
Thanh âm hơi run rẩy từ sau lưng truyền tới, thân thể hắn cứng lại, từ từ xoay người, nhìn thật sâu khuôn mặt quen thuộc này, hắn ôn hoà cùng sủng nichf mà nhìn nàng: “Ly nhi, Ly nhi của ta, ta rốt cuộc có thẻ nhìn thấy con rồi …”
Bắc Ảnh Thần vươn tay ôm Dạ Nhược Ly vào lòng, hắn gắt gao ôm lấy thiếu nữ trong lòng, đôi tay run rẩy vân vê tóc nàng.
“Dượng xin lỗi, Ly nhi, do ta quá vô dụng, ba năm này không thể ở cạnh hai mẹ con con ngay cả hài tử kia cũng chưa nhìn thấy.” buông nàng ra, Bắc Ảnh Thần vuốt nhẹ má Dạ Nhược Ly, đau lòng nhìn nàng “Con còn gầy hơn ba năm trước nữa, những năm này mọi người khổ rồi, sau này một nhà chúng ta không cần phải xa nhau nữa rồi.”
Trời mới biết được ba năm này hắn nhớ họ bao nhiêu, cho nên biến nỗi nhớ thành lực lượng, tu luyện đến mất ăn mất ngủ, chỉ vì một ngày nào đó rời khỏi đây sẽ về bên họ.
“Dượng cũng gầy, lần này con tới là đem người trở về, nương và Phong nhi đều chờ dượng ở nhà, chúng ta rất nhanh sẽ sum họp thôi…”
Đúng vậy, sẽ rất nhanh liền được sum họp, nếu Bắc Ảnh gia không thả người thì nàng cũng không ngại san băng nơi này. Bởi vì nàng Dạ Nhược Ly bây giờ đã không là Dạ Nhược Ly ba năm trước, không cần phải nhịn, sẽ không có ai có thể chia rẽ họ nữa.
“Gia chủ” Bắc Ảnh Khâu bò dậy, ác độc nhìn hai cha con Dạ Nhược Ly “Ngài cũng thấy rồi đó, thiếu chủ đã bỏ qua Bắc Ảnh gia như vậy đó, Hoả gia tiểu thư là nữ tử kiệt xuất lại si tình như vậy thì hắn lại bỏ qua mà mê miệt một phụ nữ khác, ả ta còn có một đứa phế vật nữa chứ. Chỉ cần giết hai ả thì thiếu chủ mới chịu cưới Hoả gia tiểu thư. Nếu con bé này dám tới đâ rồi thì đừng hòng rời đi!”
Bắc Ảnh Thần lạnh lùng nhìn gã. Hắn đang muốn cho gã một trận thì đã có người ngăn hắn lại.
“Dượng, người nhìn con đi, con sẽ để ch họ biết ai mới là phế vật.” Dạ Nhược Ly lạnh lùng bước lên , cuồng vọng nhìn Bắc Ảnh Khâu cười lạnh “Bắc Ảnh Khâu, ông có tin là ta chỉ cần một chiêu liền đánh bay ông ko?”
“Ha ha, tức cười quá, chỉ bằng một phế vật như cô còn dám lớn lối? Bắc Ảnh Khâu này sẽ cho cô biết cô đã sai khi đối đầu với lão phu”
Nói xong Bắc Ảnh Khâu lạnh lùng nhìn nàng, nâng lên một quyền, quyền này của gã đã được một tầng màu vàng bao quanh, gã nâng quyền này mạnh mẽ đấm tới mặt Dạ Nhược Ly. Gã biết lúc này đã không thể đánh lại Bắc Ảnh Thần nhưng gã cũng không cho là một phế vật cũng có thể đánh được gã.
Bắc Ảnh Dương Thiên híp mắt đánh giá Dạ Nhược Ly, gã cũng nghĩ Dạ Nhược Ly là phế vật, ba năm trước thấy nàng không tầm thường, nhưng giờ chỉ mới qua ba nắm mà thôi, dù nàng có thiên phú cao tới đâu cũng không chống lại được Bắc Ảnh Khâu.
Mà Dạ Nhược Ly cũng chỉ làm một việc..
Nàng khẽ nâng tay lên giống như là đang phẩy con ruồi mà phẩy Bắc Ảnh Khâu, sau đó… Trước mặt bao người Bắc Ảnh Khâu liền bị một chưởng nhẹ nhàng kia đánh bay ra ngoài, ai ai cũng kinh ngạc ngây ngốc nhìn nàng kia, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ thờ ơ.
Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được? Lục trưởng lão không chịu được một chiêu của thiếu nữ kia? Trời ạ, bọn họ nhất định là đã hoa mắt, chứ nếu không sao lại có chuyện này được?
Chật vật bò dậy, Bắc Ảnh Khâu chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn liền phun ra một ngụm máu, gã nhìn chằm chằm nàng. Chỉ sợ lúc này gã mới là người kinh sợ nhất, dù sao gã cũng không nghĩ là một phế vật ba năm trước bị một chiêu của gã đã trọng thương lại ở ba năm sau phát triển tới mức gã chỉ có thể nhìn lên.
Điều này làm cho người cao ngạo như Bắc Ảnh Khâu sao có thể chịu được?
“Trong các người còn ai muốn thử? Hay là muốn cùng lên?” Dạ Nhược Ly cười lạnh nhìn bốn phía, sau đó mới nhìn Bắc Ảnh Lạc “Lão nhân, dượng ta phải đưa đi, nếu ai ngăn trở thì ta không ngại mở đường bằng thi thể.”
Nghe Dạ Nhược Ly cảnh cáo, Bắc Ảnh Lạc xanh mặt, không khỏi lạnh lùng: “Làm một người cha ta cũng muốn con mình có thể đạt được hạnh phúc, nhưng mà ta không chỉ là một người cha mà ta còn là gia chủ Bắc ẢNh gia, mà làm một người cha ta đã nỗ lực vì nó rồi nhưng mà Hoả gia với Bắc Ảnh gia đã sống mái với nhau, sau nàykhoong biết có bao nhiêu người sẽ phải chết nữa, cái giá này ai gánh nổi chứ? ”
“Tức cười, tại sao mà dượng của ta phải hy sinh cho Bắc Ảnh gia? Chẳng lẽ vì ông sinh ở Bắc Ảnh gia? Không ai có thể chọn nơi mình sinh ra nhưng lại được quyền chọn tương lai của mình, hơn nữa…” Ngừng lại một chút, mắt Dạ Nhược Ly đột nhiên tràn đầy lãnh ý, tuyệt tình mà lạnh lùng nói “Bắc Ảnh gia các người sinh hay vong có liên quan gì tới chúng ta đâu? Dù mọi người trong thiên hạ đều chết mà người nhà bạn bè ta còn sống thì ta sẽ không thèm đẻ ý làm gì.”
“Con bé này…” Bắc Ảnh Lạc tức giận không nói ra lời, đỏ mặt hét lên: “Dù sao đi nữa thì Thafn nhi cũng không được đi, núi Bắc này mới là nhà của nó.”
Dạ Nhược Ly châm chọc nhìn lão, quyết định không nói nữa, bá đạo nhìn bốn phía: “Vậy thì mấy người cùng lên hết đi, dù là thi thể chất thành núi ta cũng muốn đưa dượng đi. Mà ta cũng muốn biết ai dám cản đường đó!”
Câu nói cuối cùng bá đạo tận trời, Thiên Hoàng dịu dàng nhìn nàng, nữ tử này giống như một vương giả làm cho lòng hắn trở nên có chút bất thường.
Kiếp này có thể gặp nàng là hạnh phúc nhất rồi, mà hắn cũng có thể mãi mãi bên nàng…
“Hừ, lão phu vốn nể mặt Thần Nhi không so đo với cô, nếu cô đã nói vậy mà lão phu không cho cô toại nguyện thì sao được chứ?” Lão tức giận đến nỗi râu trắng cũng nhấp nhô lên, mất hết hình tượng uy nghiem ban đầu.
Tuy rằng lão bội phục dũng khí của đứa nhỏ này mà cũng thích nó nữa, nhưng khổ nỗi ở giữa có Hoả Duẫn Na thì lão cũng muốn cho Thần Nhi đi tìm hạnh phúc của mình. Mà thân là gia chủ Bắc ẢNh gia lão phải suy nghĩ cho gia tộc, có ai biết mấy năm nay lão cũng khổ đâu thua gì con mình đâu!
“Gia chủ, chuyện này để lão phu xử lý đi”
Một lão giả bạch y đứng dậy, dù dung nhan đã già nhưng trong mắt vẫn ngập tràn sự tình táo cơ trí, tay lão cầm trường kiếm nghênh gió mà đứng, lộ ra thái độ ‘vân thanh phong đạm’ giống như người vô dục vô cầu, vừa nhìn liên biết là người tu luyện.
“Đại trưởng lão, vậy con bé này giao cho ông” Bắc Ảnh Lạc khẽ gật đầu, để đại trưởng lão ra tay thì lão yên tâm rồi.
Mà những người đứng xem cũng không cho là Dạ Nhược Ly này có thể thắng luôn cả đại trưởng lão, lần này cô ta chết chắc rồi. Đay chính là hậu quả của người dám khiêu khích Bắc Ảnh gia. Phải biết rằng thực lực của Đại trưởng lão và Lục trưởng lão cách nhau không ít, lão ấy chính là cao thủ thứ hai trong gia tộc, chỉ sau mỗi gia chủ, thực lực chính là Tinh huyền sư cao nhất.
“Tiểu Ly nhi…” Bắc Ảnh Thần căng thẳng, nhanh chóng cầm tay Dạ Nhược Ly, nhẹ nhàng kêu.
Dạ Nhược Ly cầm tay Bắc Ảnh Thần vỗ nhẹ, tự tin cười nói: “Dượng, ngài yên tâm đi, con đã nói phải đưa ngài về nhà rồi thì sẽ làm được, không ai ngăn chúng ta được đâu.”
Thấy con bé kiên định như vậy, Bắc Ảnh Thần ngẩn người rồi buông ra: “Vậy con đi đi, dượng chờ con ở đây, ta tin con gái đã lớn của ta sẽ an toàn trở về.”
Dạ Nhược Ly cười nhẹ rồi đi tới trước đại trưởng lão, mà theo bước chân của nàng thì khí thế quanh người cũng bộc phát ra tựa như cơn lốc quét qua khu rừng.
“Tinh huyền sư trung cấp?” Đại trưởng lão kinh ngạc nhìn cô gái đang đi tới, khẽ nhíu mày nghĩ “Mới mười mấy tuổi mà đã đạt tới Tinh huyền sư trung cấp, thiên phú như vậy chỉ sợ là của hai thế lực kia bồi dưỡng ra a. Nhưng đã vậy thì sao, chênh lệch hai cấp ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”
Những người còn lại hiển nhiên cũng nghe được lời nói của đại trưởng lão, ai cũng sợ hãi ngơ ngác nhìn nhau.
“Mười mấy tuổi đã là Tinh huyền sư trung cấp? Nàng thực sự là con gái của thiếu chủ sao? Thiên phú như vậy còn tốt hơn Hoả gia Hoả Viêm thiếu gia nhiều lắm, nếu nàng là người của Bắc Ảnh gia chúng ta thì tốt rồi, chắc gia chủ cũng nghĩ như vậy đi?”
“Chao ôi, nếu như có nàng Bắc Ảnh gia ta sẽ vượt xa Hoả gia kia rồi đó, tiếc là Hoả gia tiểu thư dù không có được thiếu chủ cũng không để ngài ây ở bên nữ tử khác. Hoả gia đã từng nói nếu thiếu chủ đi khỏi núi Bắc này thì đại chiến của hai nhà sẽ bùng nổ.”
“Ừ nhỉ, thực lực hai bên cũng không khác nhau mấy nhưng thiên tài ở Hoả gia xuất hiện nhiều quá, nếu đắc tội Hoả gia sau này Bắc Ảnh gia không còn an bình nữa rồi.”
“Thật là đáng tiếc, thiên phú của cô nương này quá mạnh nhưng dù sao đại trưởng lão đã ở cấp Tinh cao nhất, cô ấy sẽ không đấu lại lão đâu.”
“Đương nhiên rồi, dùng đầu ngón chân cũng đoán được người thắng sẽ là đại trưởng lão, ta nghĩ một chiêu của trưởng lão cô ấy cũng không đỡ nổi.”
“Hừ, ta lại hi vọng nàng bị đại trưởng lão giết đi cho rồi, dám khiêu khích Bắc Ảnh gia không chết đàng hoàng được đâu!”
Có người ai thán, có người thương tiếc, cũng có người vui sướng khi kẻ khác xui xẻo, nhưng không ai tin rằng một Dạ Nhược Ly Tinh Huyền sư trung cấp có thể đánh bại đại trưởng lão. Đương nhiên là ngoài Thiên Hoàng ra, hắn tin chắc với năng lực chiến đấu của mình nàng có thể thắng được đại trưởng lão.
Đại trưởng lão rút kiếm ra, thờ ơ nhìn Dạ Nhược Ly, trong ánh mắt ây không có nghiêm trọng cũng không khinh thường, có chính là sự bình thản vô kỳ.
Nếu không phải là địch, Dạ Nhược Ly sẽ thưởng thức lão rồi…
“Ta nhường cô ba chiêu” lãnh đạm nhìn Dạ Nhược Ly, đại trưởng lão vẫn thờ ơ như trước giống như chuyện nhường Dạ Nhược Ly ba chiêu rất bình thường.
“Không cần” Dạ Nhược Ly lắc lắc đầu, nhếch môi cười khẽ “Nếu muốn nhường thì phải là ta nhường lão ba chiêu.”
“Hí!” Mọi người đều hít vào một hơi, chấn kinh nhìn Dạ Nhược Ly.
Cuồng vọng, thiếu nữ này cuồng vọng quá mức rồi, nàng tính cái gì chứ, cũng dám nói nhường đại trưởng lão ba chiêu? Trước giờ đều chưa thấy ai tự cao tự đại như thiếu nữ này, có lẽ nàng có thiên phú rất cao nhưng đại trưởng lão cao hơn nàng tới hai cấp lận đó.
“Hừ” Hừ lạnh một cái, đại trưởng lão cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa liền giơ kiếm chém tới Dạ Nhược Ly.
Đối mặt với Tinh huyền sư cao nhất Dạ Nhược Ly cũng không dám thả lỏng, nàng đồng thời cũng rút ra kiếm trêm eo, nhất thời liền hiện ra một mảnh kiếm quang, bụi đất tung bay mù mịt, ai ai cũng quên thở mà nhìn hai thân ảnh đang đnáh này.
Dần dần, ánh mắt của họ đã biến hóa…
Dạ Nhược Ly vẫn thành thạo điêu luyện như cũ, thân hình thoăn thoắt, một bộ áo trắng xuất trần phiêu dật không dính tro bụi, mà ngược lại bước chân của đại trưởng lão đã có chút hỗn độn, lão bị bức phải lui về phía sau, cũng là một thân bạch y nhưng ống tay áo đã bị cắt rớt một nửa.
TMD! Cái này là ảo giác đi? Đại trưởng lão bị rơi xuống hạ phong?
Lúc này ai cũng muốn mắng cha chửi, nếu có một ngày ai đó nói cho họ một Tinh Huyền sư cao nhất mà còn không bằng một Tinh Huyền sư trung cấp thì bọn họ sẽ đá bay người đó, cao nhất sao có thể không bằng trung cấp? Nhưng mà chuyện này lại xảy ra trước mặt bọn họ rồi.
Mọi người trừng to mắt, không dám nháy mắt mà nhìn trận chiến này, trong lòng như cứng lại, hô hấp cũng chậm hết mấy nhịp.
“Nàng là người nào mà còn nhỏ như vậy đã có thực lực cao thế?” Bắc Ảnh Lạc nhíu mày nhìn Dạ Nhược Ly không rời tầm mắt, hồi lâu sai mới thu ánh mắt lại nhìn Bắc ẢNh Thần than nhẹ.
Bắc Ảnh Thần cũng khôgn để ý tới lão, hắn chỉ tập trung nhìn Dạ Nhược Ly mà đau lòng: “Trong ba năm này tiểu Ly nhi đã chịu cực chịu khổ thế nào mà có thực lực mạnh như vậy? Nói cho cùng đều là người cha này vô dụng, ta đã từng nói sẽ để con được lớn như một nữ hài bình thường, bảo vệ hai mẹ con con cả đời, nhưng mà con gái lại vì ta mà bôn ba khổ nhọc, không màng tính mạng đến cứu ta…”
Bắc Ảnh Thần nắm chặt tay, lúc này hắn lại khát vọng được cường đại, người làm cha sao có thể để con gái bảo vệ? Nhất định phải do hắn bảo hộ hai mẹ con các nàng.
Đại trưởng lão đột nhiên lui về sau hai bước, hắn suyễn mấy hơi thở, lau hết mồ hôi trên trá, nâng mắt nhìn thiếu nữ: “Ngay từ đầu là lão phu coi thường cô, quả thật là cô có thể nhường lão phu ba chiêu. Nhưng cô đừng quên nơi này là Bắc Ảnh gia chúng ta, chỉ bằng một mình cô mà muốn đưa thiếu chủ đi, đây không phải là chuyện ảo sao?”
“Ai nói chỉ có mình ta?” Dạ Nhược Ly không nhìn lão mà chỉ Độc Giác Thú phía sau “Đừng quên còn có nó nữa.”
“Ha ha, chỉ bằng một con Độc Giác Thú…”
Bắc Ảnh Lạc cười lớn, lời hắn còn chưa nói xong liền ngưng cười, sắc mạt trở nên khó coi.
Trước mắt bao người cả thân hình Độc Giác Thú bị một lũ ánh sáng bao vây, trong đó thân hình như bị kéo dài, mà khi ánh sáng đó mờ đi thì ở chỗ mà Đọc Giác Thú đã đứng xuát hiện một nam tử.
Nam tử kia tuấn mỹ như tiên, một đầu tóc bạc tung bay, cẩm bào Nguyệt Nha bị ánh sáng chiếu xuống như được phủ một tầng kim quang.
Núi Nam Hỏa, núi Bắc Ảnh, rừng Huyền Thú là ba thế lực lớn đặt song song nhau, Bắc ẢNh Lạc không có duyên nhìn qua bản thể của Thú Hoàng nhưng lại từng nhìn qua hình người của Thú Hoàng, vậy nên khi Thiên Hoàng hoá thành người thì lão đã nhận ra đó là Thú Hoàng, là Huyền thú trong truyền thuyết.
Hơn nữa, trong ba thế lực này thì rừng Huyền Thú cao nhất, chuyện này cũng khó trách Bắc Ảnh Lạc sẽ bị giật mình.
Tại sao mà đường đường Thú Hoàng sẽ ở cùng con bé này? Nếu lão nhớ không lầm thì khi nãy con bé cưỡi Thú Hoàng tới núi Bắc…
Hung hăng nuốt một ngụm, Bắc Ảnh Lạc ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly cùng Thiên Hoàng, dám cưỡi Thú Hoàng, dù là lão cũng không dám làm nữa! Hơn nữa, người trogn hai thế lực kia đều luôn muốn bắt Thú Hoàng để cưỡi đều không làm được, vậy mà bây giờ có một thiếu nữ có thực lực nhỏ bé rất nhiều làm được, chuyện này Bắc ẢNh lạc không thể không chấn kinh, đương nhiên, còn có chút hâm mộ…
Phải biết là có được Thú Hoàng cũng tương đương có được cả rừng Huyền Thú, rừng Huyền Thú có nhiều dược liệu quý báu nên rất nhiều thế lực muốn thu nó về.
Cuộc chiến lần này cũng không cần phải đánh tiếp, nếu tiếp cũng vô nghĩa, nhưng mà nghĩ tới Bắc Ảnh Thần sắp đi, Bắc Ảnh gia cùng Hoả gia sẽ xảy ra chiến tranh, người chết người thương vô số lão liền khó chịu mà gào khóc lên.
Bắc Ảnh gia tất cả đều trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ là gia chủ luôn luôn uy nghiêm cũng có lúc khóc giống như một đứa nhỏ.
“Tử lão đầu, ông khóc cái gì!” Thanh âm khàn khàn xuất hiện từ bên cạnh, còn không đợi Bắc ẢNh Lạc làm gì liền bị xách tai lên, hung ác nói: “Không phải là một Bắc Ảnh gia sao, chẳng lẽ còn quan trọng hơn con của ông, vì gia tộc này ông đã bỏ rơi thằng bé, lời của lão nương cũng không thèm nghe, hôm nay lão nương nói cho ngươi biết, nếu lại bức con ta nữa thì lão nương đi với con luôn, cả đời không gặp ông nữa.”
Cả người rung lên, lão ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc thì hoa bạch.
“A ô, phu nhân, bà nhẹ một chút đi, lỗ tai của ta sắp đứt rồi, mà ở trước mặt người ngoài cho ta một chút mặt mũi được không, tốt xấu gì ta cũng là người đứng đầu một nhà, đừng huỷ hình tượng của ta mà”
“Mặt mũi? Ông còn muốn mặt mũi gì nữa?” Tay Nam Y lại dùng lực nhéo mạnh hơn, nói bên tai lão “Sao vừa rồi không nghĩ tới mặt mũi? Một đám người cũng không ngượng ngùng mà vây công một tiểu cô nương? Một nam nhân lớn như vậy rồi còn sợ, vậy cũng dám nói sĩ diện? Ba năm này, ta đau khổ cầu xin ông mà ông chỉ nói lấy gia tộc làm trọng, ta nói cho ông biết ta không phải là anh hùng gì hết, ta chỉ là một nữ nhân, chỉ để ý chồng và con, chuyện khác ta không thèm quan tâm.”
“Ô ô, bà cho là ta cũng muốn sao? Ta không thương con sao? Ta nếu như không thương nó thì từ mười mấy năm trước bỏ nó là được rồi, ta đã dùng hai mai đan dược đổi mười năm tự do cho nó, cái này đều là vật tổ tiên để lại, đều là thuốc tiên trị thương, dù thiếu một tya hay chân đều chữa hết. Từng đã Hoả gia giao hết điều kiện này đến điều kiện nọ để đổi nó ta đều không chịu, mà vì nó ta đã bỏ ra hai viên dược, ai hiểu ta đã khổ thế nào a, híc, híc, đan dược của ta.”
Bắc Ảnh Lạc khóc rất thương tâm, lão lúc này cũng không thèm để ý uy nghiêm mặt mũi gì nữa, chỉ có uỷ khuất khóc ra.
Nhìn Bắc Ảnh Lạc khóc không hình tượng, Dạ Nhược Ly co giật khóe miệng: “Chỉ có hai viên dược, loại đó không có gì hiếm, cần phải như vậy sao?”
Trong mắt Dạ Nhược Ly loại đan dược này quả thật khó có thể thu hút được ánh mắt của nàng, nhưng mà Bắc Ảnh Lạc nghe nàng nói vậy nhảy dựng lên, hung ác trừng Dạ Nhược Ly: “Cháu nói cái gì? Cái gì mà chỉ có hai viên dược? Cháu thì biết gì chứ? Cháu cho là loại đan dược đó ai cũng có được sao? Liền là Bắc Ảnh gia chúng ta cũng chỉ có hai viên thôi, nhưng vì con trai ta đã không giữ một viên nào hết, đều bị đám Hoả gia lừa đi hết rồi, híc híc, đan dược đáng yêu của ta…”
Bình luận facebook