Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Chương 154: Tấn Vương phi uy hiếp
Hành Nguyên đế liếc nhìn Vương thái y một cái, trong lòng thoáng sửng sốt nhưng vẻ mặt lại không tin tưởng.
Ông ta quay đầu nhìn Vân Nhược Linh, nói: “Ly Vương phi, ngươi có bằng chứng gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, trong tay nô tỳ quả thực có bằng chứng. Tuy nhiên, bằng chứng này không thể cho người ngoài xem được, chỉ có thể cho người xem. Nô tỳ có thể nói chuyện riêng với người được không ạ?” Trong lúc Vân Nhược Linh nói, nàng vẫn cười lạnh nhìn chằm chăm Vương thái y.
Loại ánh mắt bình tĩnh này khiến cho đáy lòng Vương thái y dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng.
Nếu như ông ta không làm, đối với loại ánh mắt này sẽ không có chút xíu cảm giác gì. Nhưng ông ta thật sự đã làm rồi, giống như trộm thứ gì đó bị bắt ngay tại trận, trái tim đập mạnh từng nhịp ‘bang bang bang, đập rất kịch liệt.
Ông ta căng thẳng đến mức ngay cả hít thở cũng có chút không thông thuận. Ông ta chỉ sợ Vân Nhược Linh sẽ trình bằng chứng lên cho Hoàng thượng.
Lúc này, Sở Diệp Hàn tiến lên, lạnh lùng cong môi, bình tĩnh nói: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm, giấy không thể gói được lửa. Nếu như bổn vương và ‘Vương phi không có bằng chứng, thì làm sao dám nói ra ở ngay chỗ này?”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Vương thái y mà ngay cả Tấn Vương và Tấn Vương phi cũng run rẩy cả người rồi.
Sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch, chẳng lẽ Sở Diệp Hàn thật sự nắm giữ bằng chứng bọn họ hại Thái hậu sao?
Lúc này, Hành Nguyên đế nhìn Vân Nhược Linh, đôi mắt sắc sảo nheo lại: “Được, phu thê các ngươi theo trãm vào hậu điện, trình bằng chứng lên cho trẫm xem”
“Vâng, Hoàng thượng” Vân Nhược Linh nói.
Hành Nguyên đế nói xong, dẫn đầu đi về phía hậu điện, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Vương thái y một cái, cũng đi theo vào bên trong.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Vương thái y càng sợ tới mức cả người phát run.
Trời ạt Phu thê Ly Vương sẽ lập tức trình bằng chứng lên cho Hoàng thượng, ông ta xong đời rồi.
Nhìn thấy Hoàng đế bọn họ đã đi vào bên trong, Tô Thường Tiếu đột nhiên đi tới chỗ Vương thái y, nói: ương thái y, nếu như ngươi không làm chuyện trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ gõ cửa. Ngươi yên tâm, nếu như Ly Vương phi vu oan cho ngươi, chúng ta sẽ minh oan cho ngươi. Ta tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không trách nhầm ngươi đâu.”
“Đa tạ Vương phi” Trên người Vương thái y đều là mô hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, ông ta vô lực cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của Tô Thường Tiếu.
Cho dù Tô Thường Tiếu nói như vậy, ông ta vẫn rất sợ hãi.
Nếu như Vân Nhược Linh thật sự có bằng chứng, vậy thì Tô Thường Tiếu cũng không bảo vệ được ông ta nữa rồi.
Hơn nữa, còn sẽ liên lụy đến các nàng.
Cục diện bây giờ, trong lòng Tô Thường Tiếu vô cùng hận Vân Nhược Linh, hận muốn chết. Trên đại điện nhiều người như vậy, nàng ta không thể thương lượng bất kỳ điều gì với Vương thái y được.
Nàng ta biết, nhìn tình hình này, Hoàng thượng sẽ không giữ lại Vương thái y nữa.
Cho dù ông ta không làm chuyện gì, nhưng chỉ cần bị nghỉ ngờ thì ông ta cũng không thể giữ lại được.
Nàng ta sợ Vương thái y sẽ kéo Tấn Vương phủ vào trong chuyện này, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Vương thái y, vẻ mặt u ám cảnh cáo nói: “Vương thái y, chúng ta đều biết ngươi vẫn luôn tận tâm tận lực vì Thái hậu và Hoàng thượng. Lần này, thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, nếu như ngươi bị oan uổng hoặc là xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho người nhà”
Nói đến đây, Tô Thường Tiếu lấy khăn tay ra lau nước mắt như thể rất đau lòng Vương thái y gặp phải cảnh ngộ này.
Vương thái y vừa nghe được lời của nàng ta, cơ thể nhất thời run lên một cái, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ.
Người khác đều nhìn thấy Tô Thường Tiếu đang rơi lệ, nhưng ông ta lại nhìn thấy sự ngoan độc nơi đáy mắt của nàng ta.
Nàng ta đang dùng tính mạng của người nhà để uy hiếp ông ta, ông ta đã hiểu ngay lập tức rồi.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn tiến vào hậu điện cùng với Hành Nguyên đế. Hành Nguyên đế quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người các nàng: “Các ngươi có bằng chứng gì? Trình lên cho trãm xem đi”
Sở Diệp Hàn thản nhiên nhướng mày, không nói gì.
Vân Nhược Linh đột nhiên tiến lên một bước, cung kính nói với Hành Nguyên đế: “Bẩm Hoàng thượng, chúng nô tỳ có lỗi, chúng nô tỳ không có bằng chứng xác thực, nhưng dám khẳng định hung thủ chính là Vương thái y, không tin người đợi đi ra ngoài ông ta một chút, ông ta nhất định sẽ chột dạ mà nhận tội.”
Hành Nguyên đế liếc nhìn Vương thái y một cái, trong lòng thoáng sửng sốt nhưng vẻ mặt lại không tin tưởng.
Ông ta quay đầu nhìn Vân Nhược Linh, nói: “Ly Vương phi, ngươi có bằng chứng gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, trong tay nô tỳ quả thực có bằng chứng. Tuy nhiên, bằng chứng này không thể cho người ngoài xem được, chỉ có thể cho người xem. Nô tỳ có thể nói chuyện riêng với người được không ạ?” Trong lúc Vân Nhược Linh nói, nàng vẫn cười lạnh nhìn chằm chăm Vương thái y.
Loại ánh mắt bình tĩnh này khiến cho đáy lòng Vương thái y dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng.
Nếu như ông ta không làm, đối với loại ánh mắt này sẽ không có chút xíu cảm giác gì. Nhưng ông ta thật sự đã làm rồi, giống như trộm thứ gì đó bị bắt ngay tại trận, trái tim đập mạnh từng nhịp ‘bang bang bang, đập rất kịch liệt.
Ông ta căng thẳng đến mức ngay cả hít thở cũng có chút không thông thuận. Ông ta chỉ sợ Vân Nhược Linh sẽ trình bằng chứng lên cho Hoàng thượng.
Lúc này, Sở Diệp Hàn tiến lên, lạnh lùng cong môi, bình tĩnh nói: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm, giấy không thể gói được lửa. Nếu như bổn vương và ‘Vương phi không có bằng chứng, thì làm sao dám nói ra ở ngay chỗ này?”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Vương thái y mà ngay cả Tấn Vương và Tấn Vương phi cũng run rẩy cả người rồi.
Sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch, chẳng lẽ Sở Diệp Hàn thật sự nắm giữ bằng chứng bọn họ hại Thái hậu sao?
Lúc này, Hành Nguyên đế nhìn Vân Nhược Linh, đôi mắt sắc sảo nheo lại: “Được, phu thê các ngươi theo trãm vào hậu điện, trình bằng chứng lên cho trẫm xem”
“Vâng, Hoàng thượng” Vân Nhược Linh nói.
Hành Nguyên đế nói xong, dẫn đầu đi về phía hậu điện, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Vương thái y một cái, cũng đi theo vào bên trong.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Vương thái y càng sợ tới mức cả người phát run.
Trời ạt Phu thê Ly Vương sẽ lập tức trình bằng chứng lên cho Hoàng thượng, ông ta xong đời rồi.
Nhìn thấy Hoàng đế bọn họ đã đi vào bên trong, Tô Thường Tiếu đột nhiên đi tới chỗ Vương thái y, nói: ương thái y, nếu như ngươi không làm chuyện trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ gõ cửa. Ngươi yên tâm, nếu như Ly Vương phi vu oan cho ngươi, chúng ta sẽ minh oan cho ngươi. Ta tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không trách nhầm ngươi đâu.”
“Đa tạ Vương phi” Trên người Vương thái y đều là mô hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, ông ta vô lực cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của Tô Thường Tiếu.
Cho dù Tô Thường Tiếu nói như vậy, ông ta vẫn rất sợ hãi.
Nếu như Vân Nhược Linh thật sự có bằng chứng, vậy thì Tô Thường Tiếu cũng không bảo vệ được ông ta nữa rồi.
Hơn nữa, còn sẽ liên lụy đến các nàng.
Cục diện bây giờ, trong lòng Tô Thường Tiếu vô cùng hận Vân Nhược Linh, hận muốn chết. Trên đại điện nhiều người như vậy, nàng ta không thể thương lượng bất kỳ điều gì với Vương thái y được.
Nàng ta biết, nhìn tình hình này, Hoàng thượng sẽ không giữ lại Vương thái y nữa.
Cho dù ông ta không làm chuyện gì, nhưng chỉ cần bị nghỉ ngờ thì ông ta cũng không thể giữ lại được.
Nàng ta sợ Vương thái y sẽ kéo Tấn Vương phủ vào trong chuyện này, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Vương thái y, vẻ mặt u ám cảnh cáo nói: “Vương thái y, chúng ta đều biết ngươi vẫn luôn tận tâm tận lực vì Thái hậu và Hoàng thượng. Lần này, thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Ngươi yên tâm, nếu như ngươi bị oan uổng hoặc là xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho người nhà”
Nói đến đây, Tô Thường Tiếu lấy khăn tay ra lau nước mắt như thể rất đau lòng Vương thái y gặp phải cảnh ngộ này.
Vương thái y vừa nghe được lời của nàng ta, cơ thể nhất thời run lên một cái, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ.
Người khác đều nhìn thấy Tô Thường Tiếu đang rơi lệ, nhưng ông ta lại nhìn thấy sự ngoan độc nơi đáy mắt của nàng ta.
Nàng ta đang dùng tính mạng của người nhà để uy hiếp ông ta, ông ta đã hiểu ngay lập tức rồi.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn tiến vào hậu điện cùng với Hành Nguyên đế. Hành Nguyên đế quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người các nàng: “Các ngươi có bằng chứng gì? Trình lên cho trãm xem đi”
Sở Diệp Hàn thản nhiên nhướng mày, không nói gì.
Vân Nhược Linh đột nhiên tiến lên một bước, cung kính nói với Hành Nguyên đế: “Bẩm Hoàng thượng, chúng nô tỳ có lỗi, chúng nô tỳ không có bằng chứng xác thực, nhưng dám khẳng định hung thủ chính là Vương thái y, không tin người đợi đi ra ngoài ông ta một chút, ông ta nhất định sẽ chột dạ mà nhận tội.”
Bình luận facebook