Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Chương 162: Thái hậu giục sinh con
Sở Diệp Hàn cụp mắt xuống, không nói lời nào nữa.
Chẳng lẽ Thái hậu đã quên, Vân Nhược Linh là nữ nhi của Vân thừa tướng, là nữ nhi của kẻ thù đã giết chết cha hắn.
Hắn không muốn làm cho Thái hậu đau lòng, thể nên dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy Thái hậu nói như thế, Vân Nhược Linh cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng chỉ đành xấu hổ cúi đầu.
Dù gì nàng cũng không thể nói lung tung trước mặt lão nhân gia rằng vốn dĩ mình không yêu Sở Diệp Hàn, muốn hòa ly với hắn.
Cho nên nàng đành phải cam chịu chấp nhận lời khen của Thái hậu.
Thái hậu nói tiếp: “Cháu dâu thẹn thùng đấy à? Ai gia nghe nói trước kia trên mặt con có chút tì vết, cho nên vẫn luôn rất tự ti về bản thân. Con xem bây giờ con trở nên xinh đẹp thế này, thật tuyệt biết bao. Ai gia tin rằng trong lòng Diệp Hàn có con, phu thê các con nhất định phải cố gắng ở chung, đồng lòng chung sống, tốt nhất mau để ai gia sớm được bế tôn tử một chút, đây là tâm nguyện lớn nhất của ai gia’“
Vân Nhược Linh nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười xấu hổ.
Nàng đâu có thẹn thùng, chỉ là xấu hổ mà thôi.
Vốn dĩ Thái hậu không hề hiểu Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn không phải nam nhân mà nàng trở nên xinh đẹp thì hắn sẽ yêu nàng.
Nếu hắn đúng là loại người trông mặt mà bắt hình dong đó, vậy thì cũng không đáng được người ta yêu.
Nhưng Thái hậu hỏi chuyện, nàng không thể không đáp, cho nên đành phải nói: “Hoàng tổ mẫu, Vương gia bận rộn việc quân, cơ thể của con cũng không tốt lắm, hiện giờ còn chưa muốn có hài tử: “Sao có thể không có chứ? Những Hoàng tử khác đã có hài tử từ lâu, đã có một đàn tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa rồi, chỉ có hai người các con là còn chưa có con. Chỉ khi có con nối dõi thì mới có thể tiếp tục thừa kế kéo dài dòng dõi, hai người các con phải nỗ lực hơn, tốt nhất là năm sau để cho ai gia được bế tôn tử” Thái hậu cười tủm tỉm nói.
Vân Nhược Linh đang định nói chuyện thì Sở Diệp Hàn đã lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, nhất định tôn nhi sẽ nỗ lực, mau chóng để người được toại nguyện.”
“Thật ư? Có những lời này của con thì ai gia yên tâm rồi”
Thái hậu nói với vẻ không thể tin được.
“Vâng ạ” Sở Diệp Hàn liếc mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, gật gật đầu.
Thái hậu thấy hắn hứa hẹn, kích động đến mức trong mắt long lanh nước, bà ấy nói: “Con có thể nghĩ được thông suốt như thế thì tốt rồi. Đúng rồi, chuyện báo thù kia, con đừng nghĩ đến nữa, chăm sóc cho cơ thể thê tử con khỏe lên mới là chuyện quan trọng. Ai gia là tổ mẫu của các con, thật sự không muốn nhìn thấy các con công kích, thù địch lẫn nhau”
Mặc dù bà ấy biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, nhưng bà ấy vẫn hy vọng ngày đó tới muộn một chút.
Sở Diệp Hàn hạ thấp tâm mắt, không nói gì.
Cả đời Thái hậu hiếu thắng, nhìn xa trông rộng, lòng mang gia quốc thiên hạ, lấy đất nước làm trọng, bà ấy chỉ muốn để cho huynh đệ đừng công kích lẫn nhau, nhưng có từng nghĩ tới hắn đã bao giờ chủ động công kích bất cứ kẻ nào hay chưa.
Toàn là người khác công kích hắn trước, làm hẳn tổn thương nên hắn mới phản kích lại.
Bao gồm cha mẹ của hắn, họ cũng bị Hành Nguyên đế giết chết, soán vị trước, rồi hắn mới lập chí phải báo thù cho cha mẹ.
Hắn là phận nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nếu không thể báo thù nhà, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?
Cơ thể Thái hậu tốt lên rất nhiều, cho nên buổi tối hôm nay, bà ấy bảo Sở Diệp Hàn đưa Vân Nhược Linh về phủ.
Cũng chỉ khi ở Vương phủ, vợ chồng son mới có thể bồi dưỡng tình cảm được.
Vào lúc Vân Nhược Linh đi, nàng để lại cho Thái hậu lượng thuốc một tuần, để Tuyết ma ma tự hầu hạ Thái hậu uống, một tuần sau nàng sẽ lại đến thăm Thái €ó bài học lần trước rồi, lần này đây Tuyết ma ma rất cẩn thận.
Ngoại trừ Hoàng thượng và người của Ly Vương phủ, những người khác Thái hậu đều không gặp, tránh cho đụng phải chuyện như lần trước.
Vào đêm, Sở Diệp Hàn đưa Vân Nhược Linh đến cung đạo, chuẩn bị ra cung.
Đêm khuya, hai bên đường hoàng cung là tường cung nằm san sát, bóng cây dập dờn, trên mặt đất tuyết đọng rất sâu, giãm một chân lên thì có tận nửa giày lún xuống, đế giày dính đầy tuyết.
Sở Diệp Hàn cụp mắt xuống, không nói lời nào nữa.
Chẳng lẽ Thái hậu đã quên, Vân Nhược Linh là nữ nhi của Vân thừa tướng, là nữ nhi của kẻ thù đã giết chết cha hắn.
Hắn không muốn làm cho Thái hậu đau lòng, thể nên dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy Thái hậu nói như thế, Vân Nhược Linh cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng chỉ đành xấu hổ cúi đầu.
Dù gì nàng cũng không thể nói lung tung trước mặt lão nhân gia rằng vốn dĩ mình không yêu Sở Diệp Hàn, muốn hòa ly với hắn.
Cho nên nàng đành phải cam chịu chấp nhận lời khen của Thái hậu.
Thái hậu nói tiếp: “Cháu dâu thẹn thùng đấy à? Ai gia nghe nói trước kia trên mặt con có chút tì vết, cho nên vẫn luôn rất tự ti về bản thân. Con xem bây giờ con trở nên xinh đẹp thế này, thật tuyệt biết bao. Ai gia tin rằng trong lòng Diệp Hàn có con, phu thê các con nhất định phải cố gắng ở chung, đồng lòng chung sống, tốt nhất mau để ai gia sớm được bế tôn tử một chút, đây là tâm nguyện lớn nhất của ai gia’“
Vân Nhược Linh nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười xấu hổ.
Nàng đâu có thẹn thùng, chỉ là xấu hổ mà thôi.
Vốn dĩ Thái hậu không hề hiểu Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn không phải nam nhân mà nàng trở nên xinh đẹp thì hắn sẽ yêu nàng.
Nếu hắn đúng là loại người trông mặt mà bắt hình dong đó, vậy thì cũng không đáng được người ta yêu.
Nhưng Thái hậu hỏi chuyện, nàng không thể không đáp, cho nên đành phải nói: “Hoàng tổ mẫu, Vương gia bận rộn việc quân, cơ thể của con cũng không tốt lắm, hiện giờ còn chưa muốn có hài tử: “Sao có thể không có chứ? Những Hoàng tử khác đã có hài tử từ lâu, đã có một đàn tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa rồi, chỉ có hai người các con là còn chưa có con. Chỉ khi có con nối dõi thì mới có thể tiếp tục thừa kế kéo dài dòng dõi, hai người các con phải nỗ lực hơn, tốt nhất là năm sau để cho ai gia được bế tôn tử” Thái hậu cười tủm tỉm nói.
Vân Nhược Linh đang định nói chuyện thì Sở Diệp Hàn đã lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, nhất định tôn nhi sẽ nỗ lực, mau chóng để người được toại nguyện.”
“Thật ư? Có những lời này của con thì ai gia yên tâm rồi”
Thái hậu nói với vẻ không thể tin được.
“Vâng ạ” Sở Diệp Hàn liếc mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, gật gật đầu.
Thái hậu thấy hắn hứa hẹn, kích động đến mức trong mắt long lanh nước, bà ấy nói: “Con có thể nghĩ được thông suốt như thế thì tốt rồi. Đúng rồi, chuyện báo thù kia, con đừng nghĩ đến nữa, chăm sóc cho cơ thể thê tử con khỏe lên mới là chuyện quan trọng. Ai gia là tổ mẫu của các con, thật sự không muốn nhìn thấy các con công kích, thù địch lẫn nhau”
Mặc dù bà ấy biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, nhưng bà ấy vẫn hy vọng ngày đó tới muộn một chút.
Sở Diệp Hàn hạ thấp tâm mắt, không nói gì.
Cả đời Thái hậu hiếu thắng, nhìn xa trông rộng, lòng mang gia quốc thiên hạ, lấy đất nước làm trọng, bà ấy chỉ muốn để cho huynh đệ đừng công kích lẫn nhau, nhưng có từng nghĩ tới hắn đã bao giờ chủ động công kích bất cứ kẻ nào hay chưa.
Toàn là người khác công kích hắn trước, làm hẳn tổn thương nên hắn mới phản kích lại.
Bao gồm cha mẹ của hắn, họ cũng bị Hành Nguyên đế giết chết, soán vị trước, rồi hắn mới lập chí phải báo thù cho cha mẹ.
Hắn là phận nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nếu không thể báo thù nhà, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?
Cơ thể Thái hậu tốt lên rất nhiều, cho nên buổi tối hôm nay, bà ấy bảo Sở Diệp Hàn đưa Vân Nhược Linh về phủ.
Cũng chỉ khi ở Vương phủ, vợ chồng son mới có thể bồi dưỡng tình cảm được.
Vào lúc Vân Nhược Linh đi, nàng để lại cho Thái hậu lượng thuốc một tuần, để Tuyết ma ma tự hầu hạ Thái hậu uống, một tuần sau nàng sẽ lại đến thăm Thái €ó bài học lần trước rồi, lần này đây Tuyết ma ma rất cẩn thận.
Ngoại trừ Hoàng thượng và người của Ly Vương phủ, những người khác Thái hậu đều không gặp, tránh cho đụng phải chuyện như lần trước.
Vào đêm, Sở Diệp Hàn đưa Vân Nhược Linh đến cung đạo, chuẩn bị ra cung.
Đêm khuya, hai bên đường hoàng cung là tường cung nằm san sát, bóng cây dập dờn, trên mặt đất tuyết đọng rất sâu, giãm một chân lên thì có tận nửa giày lún xuống, đế giày dính đầy tuyết.
Bình luận facebook