Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Chương 177 : Diễn kịch cho ai xem
Dung ma ma đang trốn ở phía sau, đám người Lý ma ma thì xông lên kéo Thu nhi đi ngay.
Vân Nhược Linh lập tức chắn trước mặt Thu nhi, trừng mắt nhìn Dung ma ma:“Ai dám! Muốn nghiệm thân người của Thu nhi, trừ khi các người phải bước qua xác của bổn Vương phi đã.
“Người đâu, kéo Vương phi ra, nếu Vương phi còn dám ngăn cản thì làm theo gia pháp.” Sở Diệp Hàn giận dữ nói.
Đám thị vệ đứng bên cạnh nghe thấy, nhanh chóng chạy tới kéo Vân Nhược Linh lại.
Vân Nhược Linh không nghe theo bọn họ, cố gắng chống lại bọn họ.
Thu nhỉ nhìn thấy vậy, nhớ tới lần trước vương phi bị đánh hai mươi roi, nàng ấy sợ vương phi gặp chuyện không may, đột nhiên bụp một cái quỳ xuống đất, trong mắt chứa đầy nước mắt tủi nhục: “Vương phi, bỏ đi, người đừng tranh cãi với bọn họ nữa, nô tỳ đồng ý nghiệm thân, nô tỳ đồng ý”
Vân Nhược Linh tức giận kêu to: “Thu nhi, em đừng đồng ý, em yên tâm, có ta ở đây, ta không để cho bọn họ sỉ nhục em đâu”
Nói xong, nàng nhìn Sở Diệp Hàn, hốc mắt đều ửng đỏ vì tức giận: “Vương gia, nể tình ta trị bệnh cho thái hậu, ngài tha cho Thu nhỉ được không? Ngài rõ ràng biết giữa ta và nàng ấy không thể nào làm ra loại chuyện đó được. Chỉ cần ngài bỏ qua cho Thu nhí, ta hứa với ngài, ta nhất định sẽ chữa trị tốt cho thái hậu”
Đồng tử của Sở Diệp Hàn giãn ra, nàng ta đang cầu xin hắn tha mạng sao?
Cuối cùng nàng ta cũng chịu cúi đầu nhận sai, chịu thua hắn.
Nhưng hắn lại nhìn thấy sự oán hận từ trong mắt của nàng ta.
Ánh mắt của nàng ta thống khố lại bi phẫn, khiến cho hắn kinh hãi.
“Được…” Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng, chỉ cần nàng ta mở miệng cầu xin, hắn sẽ đồng ý tha cho Thu nhì.
Hắn làm tất cả những chuyện này không phải để trừng phạt Thu nhị, chỉ là để khiến cho nàng ta khuất phục trước hắn một lần mà thôi.
Nghe thấy chữ “ Được”, trong mắt Vân Nhược Linh đã có một tia sáng, cũng có hy vọng.
Xem ra Sở Diệp Hàn vẫn không tàn nhẫn đến mức đó, hắn ta vẫn còn một chút lương tâm.
Đúng lúc này, Nam Cung Nguyệt lại nói: “Vương gia, cho nghiệm thân Thu nhi cũng là vì suy nghĩ cho danh dự của Vương phi, dù sao sự việc tối nay cũng đã náo loạn ầm lên rồi, nếu như Thu nhỉ trong sạch, chẳng qua cũng chỉ là nghiệm thân mà thôi, nàng ta sợ cái gì chứ?
Chuyện này liên quan đến danh dự của Vương phi, xin Vương gia suy nghĩ kỹ càng.”
Vân Nhược Linh tức giận nói: “Nam Cung Nguyệt, ngươi gả cho.
‘Vương gia lâu như vậy, ta nghe nói hai người vẫn chưa động phòng, hiện tại ta hoài nghi ngươi và Đàm nhi, nha hoàn của ngươi có tư tình, bởi vì từ sáng đến tối các người đều dính lấy nhau. Để chứng minh sự trong sạch của ngươi, mời ngươi chấp nhận cho ma ma nghiệm thân. Nếu như ngươi làm tấm gương tốt trước, ta sẽ kêu Thu nhi nghiệm thân theo”
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể như vậy, muội là phu nhân của Vương phủ, sao có thể đánh đồng Thu nhi với muội? Tỷ nói như vậy rõ ràng là sỉ nhục muội, chế giễu muội” Nam Cung Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, oan ức lên tiếng.
“Ngươi như vậy là hoài nghi Thu nhi, cũng là đang chế giễu bổn ‘Vương phi, sỉ nhục bổn Vương phi” Vân Nhược Linh nói.
Trong lòng nàng, Thu nhỉ cao quý hơn Nam Cung Nguyệt gấp trăm lần.
Nam Cung Nguyệt căm phãn nhìn Vân Nhược Linh, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang chế giễu chuyện Vương gia không động phòng với muội phải không? Muội biết mọi người đều coi thường muội, bàn tán sau lưng muội, mỉa mai muội, muội là một cô gái trong sạch, lại phải chịu những lời đồn đại khó nghe, muội sống còn có ý nghĩa gì chứ? Không bằng để muội chết đi cho xong”
Nam Cung Nguyệt nói xong, nàng ta giống như phát điên, đột nhiên lao vào bức tường ở bên cạnh.
Vân Nhược Linh trông thấy, theo phản xạ tiến lên ôm lấy nàng ta, không cho nàng ta tìm cái chết, nàng ôm chặt Nam Cung Nguyệt, hai mắt đỏ tươi: “Ngươi già mồm cãi láo cái gì? Muốn tìm cái chết phải là Thu nhi, người đang bị sỉ nhục kia kìa, chứ không phải ngươi, ngươi diễn kịch như vậy là đang diễn cho ai xem hả?”
Dung ma ma đang trốn ở phía sau, đám người Lý ma ma thì xông lên kéo Thu nhi đi ngay.
Vân Nhược Linh lập tức chắn trước mặt Thu nhi, trừng mắt nhìn Dung ma ma:“Ai dám! Muốn nghiệm thân người của Thu nhi, trừ khi các người phải bước qua xác của bổn Vương phi đã.
“Người đâu, kéo Vương phi ra, nếu Vương phi còn dám ngăn cản thì làm theo gia pháp.” Sở Diệp Hàn giận dữ nói.
Đám thị vệ đứng bên cạnh nghe thấy, nhanh chóng chạy tới kéo Vân Nhược Linh lại.
Vân Nhược Linh không nghe theo bọn họ, cố gắng chống lại bọn họ.
Thu nhỉ nhìn thấy vậy, nhớ tới lần trước vương phi bị đánh hai mươi roi, nàng ấy sợ vương phi gặp chuyện không may, đột nhiên bụp một cái quỳ xuống đất, trong mắt chứa đầy nước mắt tủi nhục: “Vương phi, bỏ đi, người đừng tranh cãi với bọn họ nữa, nô tỳ đồng ý nghiệm thân, nô tỳ đồng ý”
Vân Nhược Linh tức giận kêu to: “Thu nhi, em đừng đồng ý, em yên tâm, có ta ở đây, ta không để cho bọn họ sỉ nhục em đâu”
Nói xong, nàng nhìn Sở Diệp Hàn, hốc mắt đều ửng đỏ vì tức giận: “Vương gia, nể tình ta trị bệnh cho thái hậu, ngài tha cho Thu nhỉ được không? Ngài rõ ràng biết giữa ta và nàng ấy không thể nào làm ra loại chuyện đó được. Chỉ cần ngài bỏ qua cho Thu nhí, ta hứa với ngài, ta nhất định sẽ chữa trị tốt cho thái hậu”
Đồng tử của Sở Diệp Hàn giãn ra, nàng ta đang cầu xin hắn tha mạng sao?
Cuối cùng nàng ta cũng chịu cúi đầu nhận sai, chịu thua hắn.
Nhưng hắn lại nhìn thấy sự oán hận từ trong mắt của nàng ta.
Ánh mắt của nàng ta thống khố lại bi phẫn, khiến cho hắn kinh hãi.
“Được…” Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng, chỉ cần nàng ta mở miệng cầu xin, hắn sẽ đồng ý tha cho Thu nhì.
Hắn làm tất cả những chuyện này không phải để trừng phạt Thu nhị, chỉ là để khiến cho nàng ta khuất phục trước hắn một lần mà thôi.
Nghe thấy chữ “ Được”, trong mắt Vân Nhược Linh đã có một tia sáng, cũng có hy vọng.
Xem ra Sở Diệp Hàn vẫn không tàn nhẫn đến mức đó, hắn ta vẫn còn một chút lương tâm.
Đúng lúc này, Nam Cung Nguyệt lại nói: “Vương gia, cho nghiệm thân Thu nhi cũng là vì suy nghĩ cho danh dự của Vương phi, dù sao sự việc tối nay cũng đã náo loạn ầm lên rồi, nếu như Thu nhỉ trong sạch, chẳng qua cũng chỉ là nghiệm thân mà thôi, nàng ta sợ cái gì chứ?
Chuyện này liên quan đến danh dự của Vương phi, xin Vương gia suy nghĩ kỹ càng.”
Vân Nhược Linh tức giận nói: “Nam Cung Nguyệt, ngươi gả cho.
‘Vương gia lâu như vậy, ta nghe nói hai người vẫn chưa động phòng, hiện tại ta hoài nghi ngươi và Đàm nhi, nha hoàn của ngươi có tư tình, bởi vì từ sáng đến tối các người đều dính lấy nhau. Để chứng minh sự trong sạch của ngươi, mời ngươi chấp nhận cho ma ma nghiệm thân. Nếu như ngươi làm tấm gương tốt trước, ta sẽ kêu Thu nhi nghiệm thân theo”
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể như vậy, muội là phu nhân của Vương phủ, sao có thể đánh đồng Thu nhi với muội? Tỷ nói như vậy rõ ràng là sỉ nhục muội, chế giễu muội” Nam Cung Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, oan ức lên tiếng.
“Ngươi như vậy là hoài nghi Thu nhi, cũng là đang chế giễu bổn ‘Vương phi, sỉ nhục bổn Vương phi” Vân Nhược Linh nói.
Trong lòng nàng, Thu nhỉ cao quý hơn Nam Cung Nguyệt gấp trăm lần.
Nam Cung Nguyệt căm phãn nhìn Vân Nhược Linh, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang chế giễu chuyện Vương gia không động phòng với muội phải không? Muội biết mọi người đều coi thường muội, bàn tán sau lưng muội, mỉa mai muội, muội là một cô gái trong sạch, lại phải chịu những lời đồn đại khó nghe, muội sống còn có ý nghĩa gì chứ? Không bằng để muội chết đi cho xong”
Nam Cung Nguyệt nói xong, nàng ta giống như phát điên, đột nhiên lao vào bức tường ở bên cạnh.
Vân Nhược Linh trông thấy, theo phản xạ tiến lên ôm lấy nàng ta, không cho nàng ta tìm cái chết, nàng ôm chặt Nam Cung Nguyệt, hai mắt đỏ tươi: “Ngươi già mồm cãi láo cái gì? Muốn tìm cái chết phải là Thu nhi, người đang bị sỉ nhục kia kìa, chứ không phải ngươi, ngươi diễn kịch như vậy là đang diễn cho ai xem hả?”
Bình luận facebook