Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Ly vương phi biết y thuật?
Đột nhiên, giọng hắn trở nên lạnh lùng: “Phụ hoàng, khẩu vị của Ly Vương và Ly vương phi cũng thật nặng, hơn nửa đêm Ly Vương đi đến quân, lại còn mang Ly vương phi theo, quân doanh là khu vực quan trọng của quốc gia, Ly Vương muốn hẹn hò thì xin mời đi đến nơi khác mà hẹn hò, đừng làm ô uế quân doanh của quốc gia”
Hành Nguyên Đế sững sờ, nhìn chăm chằm Sở Diệp Hàn.
“Ly vương phi biết y thuật?”
Hành Nguyên Đế nheo mắt lại, vô cùng nghi hoặc.
Tấn Vương xen lời: “Phụ hoàng, nghe khẩu khí của Ly vương phi, nàng không chỉ biết y thuật, mà còn rất lợi hại, nàng đã nói với tất cả mọi người rằng nàng có thể nối tay đã đứt, nói răng nàng có thể nối lại tay của Trầm phó tướng, giúp tay hắn có thể lành lặn như cũ”
“Còn có loại chuyện này?”
Vẻ mặt của Hành Nguyên Đế vô cùng kinh ngạc.
Theo như ông ta biết, đứa con gái xấu xí của Vân thừa tướng là một phế vật, không biết làm gì cả.
Nàng ta sao lại biết y thuật được?
Thứ y thuật này, nếu không nghiên cứu học tập tám đến mười năm, thì sẽ không thể nào biết được.
Sở Diệp Hàn biết Tấn Vương muốn hại Vân Nhược Linh, nhưng hắn cũng không muốn bảo vệ nàng.
Nàng không chỉ là con gái của Vân Thịnh, mà còn là tai mắt của Vân Thịnh và Hoàng đế sắp xếp đến bên cạnh hần, hẳn sao lại có thể bênh vực nàng cơ chứ.
Nếu Hoàng thượng muốn trách tội, muốn giết nàng, thì cũng chẳng liên quan gì đến hẳn.
Thế nhưng hắn tin chắc rằng, nếu đã là một quân cờ, trước khi còn chưa hết giá trị lợi dụng, Hoàng đế chắc chẳn sẽ không giết chết nàng.
Cho nên hẳn nói: “Vân Nhược Linh là nói như thế, nhưng có nối lại được hay không thì thần không dám nói chắc”
Trực tiếp gọi tên Vân Nhược Linh là vì hẳn muốn phủi sạch quan hệ với nàng.
Nàng trị thương có hậu quả thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn tin rằng, bây giờ Hành Nguyên Đế sẽ không làm gì Vân Nhược Linh, ông †a còn phải nể mặt Vân thừa tướng.
Quả nhiên, Hành Nguyên Đế suy nghĩ một lát, vuốt vuốt chòm râu ngắn, nói: “Nếu Ly vương phi đã có lòng tốt vì dân, vậy thì cứ để nàng ta thử một chút, Liêu công công, ngươi lại chọn thêm vài thái y đưa đến quân doanh, xem xét thương thế giúp Trầm phó tướng và các vị tướng sĩ khác”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.”
Liễu công công đứng bên cạnh nói.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nheo mắt lại Hắn cũng không phải muốn bảo vệ Vân Nhược Linh, chỉ là bây giờ nàng vẫn còn đang mang danh Ly vương phi, nếu như nàng gây ra rắc rối gì thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Ly vương phủ.
Tấn Vương nghe đến kết quả như thế, tức giận đến phẫn uất.
Phụ hoàng thật sự là, ông ấy sợ người ta nói mình hà khắc với con trai của anh mình, lần nào cũng thiên vị Sở Diệp Hàn.
Thế nhưng hắn cũng biết, phụ hoàng đây là cố ý phủng sát Sở Diệp Hàn.
Được, hắn nhịn.
Đợi đến một ngày Sở Diệp Hàn đắc ý quên mình, cuồng vọng tuỳ ý, đến lúc đó sẽ phế hắn cũng không muộn.
Hành Nguyên Đế sững sờ, nhìn chăm chằm Sở Diệp Hàn.
“Ly vương phi biết y thuật?”
Hành Nguyên Đế nheo mắt lại, vô cùng nghi hoặc.
Tấn Vương xen lời: “Phụ hoàng, nghe khẩu khí của Ly vương phi, nàng không chỉ biết y thuật, mà còn rất lợi hại, nàng đã nói với tất cả mọi người rằng nàng có thể nối tay đã đứt, nói răng nàng có thể nối lại tay của Trầm phó tướng, giúp tay hắn có thể lành lặn như cũ”
“Còn có loại chuyện này?”
Vẻ mặt của Hành Nguyên Đế vô cùng kinh ngạc.
Theo như ông ta biết, đứa con gái xấu xí của Vân thừa tướng là một phế vật, không biết làm gì cả.
Nàng ta sao lại biết y thuật được?
Thứ y thuật này, nếu không nghiên cứu học tập tám đến mười năm, thì sẽ không thể nào biết được.
Sở Diệp Hàn biết Tấn Vương muốn hại Vân Nhược Linh, nhưng hắn cũng không muốn bảo vệ nàng.
Nàng không chỉ là con gái của Vân Thịnh, mà còn là tai mắt của Vân Thịnh và Hoàng đế sắp xếp đến bên cạnh hần, hẳn sao lại có thể bênh vực nàng cơ chứ.
Nếu Hoàng thượng muốn trách tội, muốn giết nàng, thì cũng chẳng liên quan gì đến hẳn.
Thế nhưng hắn tin chắc rằng, nếu đã là một quân cờ, trước khi còn chưa hết giá trị lợi dụng, Hoàng đế chắc chẳn sẽ không giết chết nàng.
Cho nên hẳn nói: “Vân Nhược Linh là nói như thế, nhưng có nối lại được hay không thì thần không dám nói chắc”
Trực tiếp gọi tên Vân Nhược Linh là vì hẳn muốn phủi sạch quan hệ với nàng.
Nàng trị thương có hậu quả thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn tin rằng, bây giờ Hành Nguyên Đế sẽ không làm gì Vân Nhược Linh, ông †a còn phải nể mặt Vân thừa tướng.
Quả nhiên, Hành Nguyên Đế suy nghĩ một lát, vuốt vuốt chòm râu ngắn, nói: “Nếu Ly vương phi đã có lòng tốt vì dân, vậy thì cứ để nàng ta thử một chút, Liêu công công, ngươi lại chọn thêm vài thái y đưa đến quân doanh, xem xét thương thế giúp Trầm phó tướng và các vị tướng sĩ khác”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.”
Liễu công công đứng bên cạnh nói.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nheo mắt lại Hắn cũng không phải muốn bảo vệ Vân Nhược Linh, chỉ là bây giờ nàng vẫn còn đang mang danh Ly vương phi, nếu như nàng gây ra rắc rối gì thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Ly vương phủ.
Tấn Vương nghe đến kết quả như thế, tức giận đến phẫn uất.
Phụ hoàng thật sự là, ông ấy sợ người ta nói mình hà khắc với con trai của anh mình, lần nào cũng thiên vị Sở Diệp Hàn.
Thế nhưng hắn cũng biết, phụ hoàng đây là cố ý phủng sát Sở Diệp Hàn.
Được, hắn nhịn.
Đợi đến một ngày Sở Diệp Hàn đắc ý quên mình, cuồng vọng tuỳ ý, đến lúc đó sẽ phế hắn cũng không muộn.
Bình luận facebook