-
Chương 20: Tâm Tình Không Tốt, Không Muốn Cho Giải Dược
“Vân Khê, ngươi thừa nhận đúng không? Là ngươi bỏ độc vào trong trà, mau đưa thuốc giải ra đây!” Tiếng nói hung dữ của La Ý San vang lên, trên người đau khổ khó nhịn, nàng cũng chẳng quan tâm giả trang danh môn thục nữ nữa. . . . . .
Vân Khê liếc nàng một cái, lười biếng tựa vào ghế, lên tiếng: “Đúng vậy, là ta bỏ độc vào trà. Về phần thuốc giải nha, hiện tại tâm tình ta không tốt, không muốn cho.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, lại chọc cho mấy người kia tức chết. Nàng ta dám ngang nhiên thừa nhận, hơn nữa còn kiêu căng như vậy? Đáng giận nhất chính là, bọn họ còn không có biện pháp đối phó được nàng ta, vậy còn có thiên lý hay không đây?
“Vương gia, chúng ta tốt bụng tới thăm nàng, nàng lại đối đãi với chúng ta như vậy, ngươi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a!”
“Vương gia, Vân Khê cả gan làm loạn, dám bỏ thuốc vào trà của chúng ta, quả thực coi trời bằng vung. Chuyện này ta nhất định sẽ truy cứu, ta sẽ kêu cha ta thượng tấu cho hoàng thượng, người một nhà Vân gia các ngươi không thể thoát khỏi đâu! Ôi, ngứa, ngứa chết ta rồi!”
“Vân. . . . . .”
Bốn người La Ý San thay đổi sách lược, ngược lại khóc lóc kể lể với Tĩnh vương gia.
Chân mày Nam Cung Dực nhíu lại, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu Vân Khê, đáy mắt cũng là một mảnh bình tĩnh, như một hồ nước lạnh không thấy đáy, đen và thâm thúy, không có nửa điểm dao động.
Sinh tử của bọn họ, cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hắn chẳng qua là tò mò, rốt cuộc kế tiếp nàng sẽ làm gì, bởi vì hắn không cảm giác được sát khí trên người nàng, sợ là chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút thôi.
Ngày thường những người này kiêu ngạo ngang ngược, cấu kết với nhau làm việc xấu, trong lòng hắn biết rõ, cũng nên có người dạy dỗ bọn họ một chút, hơn nữa bốn người bọn họ và thái tử đi lại rất gần. . . . . .
“Cả nhóm các ngươi không có chuyện gì tới đây gây sự, tự dưng chạy tới phủ tướng quân, không phải là muốn nhìn ta bị mất mặt sao? Các ngươi cho rằng Vương gia giống như trong tưởng tượng của các ngươi thấp hèn như vậy, người còn chưa xuất giá, liền viết hưu thư cho người ta? Các ngươi cũng quá xem thường Tĩnh vương gia, người ta có đạo đức tốt, lòng dạ bao dung.”
Vân Khê từ chỗ ngồi đứng lên, đột nhiên đôi mắt trầm xuống, sát khí quanh thân dày đặc phát ra lạnh thấu xương, có thể đông hết thảy mọi thứ trong vòng mười trượng.
“Còn có bốn người các ngươi! Đừng cho là ta có chứng mau quên, không nhớ rõ lúc các ngươi ở thư viện, từng làm khó ta bao nhiêu lần, làm ta liên tiếp mất mặt trước mọi người. Tốt bụng đến thăm ta? Là tới xem trò hay à? Hừ, xảy ra chuyện, chỉ biết tìm đến phụ thân của mình, các ngươi thật là có tiền đồ? Tốt, ta đang chờ đây. Các ngươi cứ đi tố cáo ta trước mặt hoàng thượng đi, bản thân ta muốn nhìn xem, không có giải dược của ta, bộ dạng ngứa tới chết đi sống lại của các ngươi ra sao?”
Mặt bốn người La Ý San biến sắc, nhớ tới ngày xưa khi dễ và nhục nhã Vân Khê, nhất thời sắc mặt mọi người một mảnh xám ngoét. Nhìn Vân Khê đứng trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy nàng cực kỳ giống vương giả cao cao tại thượng có quyền sinh sát, nắm giữ tánh mạng của bọn họ, lúc nào cũng có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.
“Ngươi, lòng dạ ngươi thật ác độc!”
“Vân Khê, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
“A, mặt của ta! Ngứa quá a. . . . . .”
Vân Khê khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu nở nụ cười: “Ai, ta tốt bụng nhắc nhở một chút, ngươi ngàn vạn lần đừng gãi nữa! Gãi nữa mặt sẽ bị hủy đó.”
Bộ mặt La Ý San giận đến bắt đầu bóp méo: “Vân Khê, ngươi rốt cuộc ngươi hạ loại độc gì với chúng ta? Ngươi nhanh một chút đem thuốc giải giao ra!”
Vân Khê khoát khoát tay, bình tĩnh nói: “Cũng không phải là độc dược trí mạng gì, cùng lắm là ngứa chừng mười ngày nửa tháng, chỉ cần các ngươi có thể chịu đựng, độc tính tự nhiên sẽ hết, các ngươi không cần quá lo lắng.”
Nàng nói chưa dứt lời, bốn người đã giận tới sắc mặt xanh mét. Ngươi gãi thử mười ngày nửa tháng, ngươi có thể chịu đựng được, ta liền hoàn toàn phục ngươi!
La Ý Cương là người thứ nhất tỉnh táo lại, nói: “Đi, chúng ta nhanh đi tìm đại phu! Lát nữa sẽ tìm Vân Khê tính sổ sau.”
Bốn người cùng nhau đi tới cửa.
Ánh mắt Vân Khê trong trẻo lạnh lùng vừa chuyển, bên trong như có dòng nước xanh xinh đẹp.
“Chậm đã! Trà còn chưa uống xong, các ngươi đã muốn đi? Chẳng lẽ đang trách phủ tướng quân ta đãi khách không chu đáo?”
Tay áo của nàng phất ra, một trận gió đột ngột thổi đến, cửa phòng “Phanh” một tiếng đột nhiên đóng lại.
“Vụt! Vụt!” Sau hai tiếng giòn vang, hai thanh bảo kiếm treo ở bên hông Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần đồng thời cắm trên khung cửa, thành hình chữ X vững vàng khóa lại cửa, ngăn chặn bước chân của bốn người La Ý San, bốn người bị dọa sợ, nhanh chóng thụt lùi mấy bước.
Thời gian phảng phất như đông lạnh ở giờ khắc này.
Quá kinh hãi!
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái khiếp sợ.
Hai thanh bảo kiếm cắm ở trên khung cửa còn phát ra tiếng vù vù đứt quãng, lạnh rung chói tai, chấn động tiếng lòng mọi người .
Nam Cung Dực là người tỉnh hồn đầu tiên, hắn nheo mắt lại, trên mặt tuấn nhan lãnh chìm. Nếu hắn phán đoán không sai, thì Huyền giai của nàng phải trên Mặc Huyền, bởi vì hắn không nhìn thấy bất kỳ hình thái Huyền giai nào của nàng.
Một nữ tử, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế nhưng đã đạt đến Mặc Huyền chi cảnh. Điều này đại biểu cái gì? Điều này đại biểu nàng là thiên tài ở Nam Hi quốc, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài!
Từ trước đến giờ hắn luôn được mọi người tôn sùng là thiên tài, ở trước mặt nàng lại có vẻ vô lực yếu đuối, không phải là ghen tỵ, không phải là căm hận, là một loại cảm giác ngay cả chính hắn cũng khó nói, có vẻ như vô cùng chua xót.
Khó trách nàng có thể lớn mật như thế, không chỉ ở bên đường chặn lại người đi đường, còn dám hạ độc với con cái của trọng thần trong triều, khó trách nàng bẩm sinh vô cùng tự tin, khó trách. . . . . . Nàng không nhìn hắn như thế!
Một người nữ tử có thực lực tuyệt đối là một người kiệt ngạo bất tuân, tâm cao khí ngạo, đã không ở trong phạm vi hắn có thể nắm giữ, đáy lòng khẽ rung động, tuấn nhan ôn nhuận đẹp đẽ cao quý từ từ xuất hiện vết nứt.
Bạch Sở Mục cũng quá sợ hãi, vừa rồi nàng có thể im hơi lặng tiếng, lấy bảo kiếm của hắn! Đối với một cao thủ mà nói, bảo kiếm chính là tánh mạng, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất! Hắn sâu sắc ý thức được, nếu mới vừa rồi nàng muốn lấy đi tánh mạng của hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng muốn cho hắn canh ba chết, hắn liền sống không tới canh năm, nữ nhân này đáng sợ a!
Bây giờ thực lực hắn mới vừa bước vào Tử Huyền không lâu, nàng có thể ở dưới mắt hắn im hơi lặng tiếng lấy bảo kiếm của hắn, như vậy thực lực chân chính của nàng. . . . . .
“Cao, Cao. . . . . . Cao nhân a!” Trong lúc hoảng loạn hắn phát hiện đầu lưỡi của mình có chút mất cảm giác.
Mặc dù Long Thiên Thần đã biết được thực lực của nàng không tầm thường, nhưng vẫn bị thực lực vừa lộ ra của nàng làm khiếp sợ. Tay phải vuốt ve bội kiếm bên hông mình, nơi đó trống rỗng, làm trái tim của hắn cũng hiu quạnh theo.
Đám người La Ý Cương trực tiếp bị làm sợ chết khiếp, ngay cả cảm giác ngứa trên người cũng quên đi.
“Vân Khê, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?”
Vân Khê sửa sang ống tay áo của mình, giọng nói nhẹ nhàng lần nữa vang lên: “Cho các ngươi hai lựa chọn, một là thần phục, hai là đánh bại ta, từ thi thể của ta bước qua!” Nói xong, nàng đem ghế Thái sư, ngăn ở trước cửa phòng, ở phía trên đỉnh đầu của nàng chính là hai thanh bảo kiếm hiện lên hình chữ x, khí thế kia. . . . . .
Đám người La Ý Cương bị sợ đến hai chân không ngừng run, nàng mới vừa ra tay như vậy, còn ai dám cùng nàng động thủ? Đừng nói là đạp lên thi thể nàng đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ còn chưa đến gần nàng, cũng bị nàng ngay lập tức giết chết.
Trời a, đất a, tại sao không có ai nói cho bọn hắn biết, nàng có võ công? Hơn nữa chỉ cần một ngón tay là có thể khiến cho bọn hắn chết mấy trăm lần, cái loại thực lực này thật đáng sợ!
Sáu năm trước, nàng rõ ràng không có tập võ qua! Từ trong phủ tướng quân đến bên ngoài, ai cũng biết nàng không biết võ, việc này vẫn luôn là chuyện bọn họ cười nhạo nàng, khi dễ nàng, làm sao mới qua có sáu năm thời gian, nàng không những biết võ, hơn nữa còn lợi hại như thế?
Bốn người La Ý Cương khóc không ra nước mắt.
Vân Khê liếc nàng một cái, lười biếng tựa vào ghế, lên tiếng: “Đúng vậy, là ta bỏ độc vào trà. Về phần thuốc giải nha, hiện tại tâm tình ta không tốt, không muốn cho.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, lại chọc cho mấy người kia tức chết. Nàng ta dám ngang nhiên thừa nhận, hơn nữa còn kiêu căng như vậy? Đáng giận nhất chính là, bọn họ còn không có biện pháp đối phó được nàng ta, vậy còn có thiên lý hay không đây?
“Vương gia, chúng ta tốt bụng tới thăm nàng, nàng lại đối đãi với chúng ta như vậy, ngươi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a!”
“Vương gia, Vân Khê cả gan làm loạn, dám bỏ thuốc vào trà của chúng ta, quả thực coi trời bằng vung. Chuyện này ta nhất định sẽ truy cứu, ta sẽ kêu cha ta thượng tấu cho hoàng thượng, người một nhà Vân gia các ngươi không thể thoát khỏi đâu! Ôi, ngứa, ngứa chết ta rồi!”
“Vân. . . . . .”
Bốn người La Ý San thay đổi sách lược, ngược lại khóc lóc kể lể với Tĩnh vương gia.
Chân mày Nam Cung Dực nhíu lại, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu Vân Khê, đáy mắt cũng là một mảnh bình tĩnh, như một hồ nước lạnh không thấy đáy, đen và thâm thúy, không có nửa điểm dao động.
Sinh tử của bọn họ, cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hắn chẳng qua là tò mò, rốt cuộc kế tiếp nàng sẽ làm gì, bởi vì hắn không cảm giác được sát khí trên người nàng, sợ là chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút thôi.
Ngày thường những người này kiêu ngạo ngang ngược, cấu kết với nhau làm việc xấu, trong lòng hắn biết rõ, cũng nên có người dạy dỗ bọn họ một chút, hơn nữa bốn người bọn họ và thái tử đi lại rất gần. . . . . .
“Cả nhóm các ngươi không có chuyện gì tới đây gây sự, tự dưng chạy tới phủ tướng quân, không phải là muốn nhìn ta bị mất mặt sao? Các ngươi cho rằng Vương gia giống như trong tưởng tượng của các ngươi thấp hèn như vậy, người còn chưa xuất giá, liền viết hưu thư cho người ta? Các ngươi cũng quá xem thường Tĩnh vương gia, người ta có đạo đức tốt, lòng dạ bao dung.”
Vân Khê từ chỗ ngồi đứng lên, đột nhiên đôi mắt trầm xuống, sát khí quanh thân dày đặc phát ra lạnh thấu xương, có thể đông hết thảy mọi thứ trong vòng mười trượng.
“Còn có bốn người các ngươi! Đừng cho là ta có chứng mau quên, không nhớ rõ lúc các ngươi ở thư viện, từng làm khó ta bao nhiêu lần, làm ta liên tiếp mất mặt trước mọi người. Tốt bụng đến thăm ta? Là tới xem trò hay à? Hừ, xảy ra chuyện, chỉ biết tìm đến phụ thân của mình, các ngươi thật là có tiền đồ? Tốt, ta đang chờ đây. Các ngươi cứ đi tố cáo ta trước mặt hoàng thượng đi, bản thân ta muốn nhìn xem, không có giải dược của ta, bộ dạng ngứa tới chết đi sống lại của các ngươi ra sao?”
Mặt bốn người La Ý San biến sắc, nhớ tới ngày xưa khi dễ và nhục nhã Vân Khê, nhất thời sắc mặt mọi người một mảnh xám ngoét. Nhìn Vân Khê đứng trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy nàng cực kỳ giống vương giả cao cao tại thượng có quyền sinh sát, nắm giữ tánh mạng của bọn họ, lúc nào cũng có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.
“Ngươi, lòng dạ ngươi thật ác độc!”
“Vân Khê, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
“A, mặt của ta! Ngứa quá a. . . . . .”
Vân Khê khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu nở nụ cười: “Ai, ta tốt bụng nhắc nhở một chút, ngươi ngàn vạn lần đừng gãi nữa! Gãi nữa mặt sẽ bị hủy đó.”
Bộ mặt La Ý San giận đến bắt đầu bóp méo: “Vân Khê, ngươi rốt cuộc ngươi hạ loại độc gì với chúng ta? Ngươi nhanh một chút đem thuốc giải giao ra!”
Vân Khê khoát khoát tay, bình tĩnh nói: “Cũng không phải là độc dược trí mạng gì, cùng lắm là ngứa chừng mười ngày nửa tháng, chỉ cần các ngươi có thể chịu đựng, độc tính tự nhiên sẽ hết, các ngươi không cần quá lo lắng.”
Nàng nói chưa dứt lời, bốn người đã giận tới sắc mặt xanh mét. Ngươi gãi thử mười ngày nửa tháng, ngươi có thể chịu đựng được, ta liền hoàn toàn phục ngươi!
La Ý Cương là người thứ nhất tỉnh táo lại, nói: “Đi, chúng ta nhanh đi tìm đại phu! Lát nữa sẽ tìm Vân Khê tính sổ sau.”
Bốn người cùng nhau đi tới cửa.
Ánh mắt Vân Khê trong trẻo lạnh lùng vừa chuyển, bên trong như có dòng nước xanh xinh đẹp.
“Chậm đã! Trà còn chưa uống xong, các ngươi đã muốn đi? Chẳng lẽ đang trách phủ tướng quân ta đãi khách không chu đáo?”
Tay áo của nàng phất ra, một trận gió đột ngột thổi đến, cửa phòng “Phanh” một tiếng đột nhiên đóng lại.
“Vụt! Vụt!” Sau hai tiếng giòn vang, hai thanh bảo kiếm treo ở bên hông Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần đồng thời cắm trên khung cửa, thành hình chữ X vững vàng khóa lại cửa, ngăn chặn bước chân của bốn người La Ý San, bốn người bị dọa sợ, nhanh chóng thụt lùi mấy bước.
Thời gian phảng phất như đông lạnh ở giờ khắc này.
Quá kinh hãi!
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái khiếp sợ.
Hai thanh bảo kiếm cắm ở trên khung cửa còn phát ra tiếng vù vù đứt quãng, lạnh rung chói tai, chấn động tiếng lòng mọi người .
Nam Cung Dực là người tỉnh hồn đầu tiên, hắn nheo mắt lại, trên mặt tuấn nhan lãnh chìm. Nếu hắn phán đoán không sai, thì Huyền giai của nàng phải trên Mặc Huyền, bởi vì hắn không nhìn thấy bất kỳ hình thái Huyền giai nào của nàng.
Một nữ tử, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế nhưng đã đạt đến Mặc Huyền chi cảnh. Điều này đại biểu cái gì? Điều này đại biểu nàng là thiên tài ở Nam Hi quốc, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài!
Từ trước đến giờ hắn luôn được mọi người tôn sùng là thiên tài, ở trước mặt nàng lại có vẻ vô lực yếu đuối, không phải là ghen tỵ, không phải là căm hận, là một loại cảm giác ngay cả chính hắn cũng khó nói, có vẻ như vô cùng chua xót.
Khó trách nàng có thể lớn mật như thế, không chỉ ở bên đường chặn lại người đi đường, còn dám hạ độc với con cái của trọng thần trong triều, khó trách nàng bẩm sinh vô cùng tự tin, khó trách. . . . . . Nàng không nhìn hắn như thế!
Một người nữ tử có thực lực tuyệt đối là một người kiệt ngạo bất tuân, tâm cao khí ngạo, đã không ở trong phạm vi hắn có thể nắm giữ, đáy lòng khẽ rung động, tuấn nhan ôn nhuận đẹp đẽ cao quý từ từ xuất hiện vết nứt.
Bạch Sở Mục cũng quá sợ hãi, vừa rồi nàng có thể im hơi lặng tiếng, lấy bảo kiếm của hắn! Đối với một cao thủ mà nói, bảo kiếm chính là tánh mạng, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất! Hắn sâu sắc ý thức được, nếu mới vừa rồi nàng muốn lấy đi tánh mạng của hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng muốn cho hắn canh ba chết, hắn liền sống không tới canh năm, nữ nhân này đáng sợ a!
Bây giờ thực lực hắn mới vừa bước vào Tử Huyền không lâu, nàng có thể ở dưới mắt hắn im hơi lặng tiếng lấy bảo kiếm của hắn, như vậy thực lực chân chính của nàng. . . . . .
“Cao, Cao. . . . . . Cao nhân a!” Trong lúc hoảng loạn hắn phát hiện đầu lưỡi của mình có chút mất cảm giác.
Mặc dù Long Thiên Thần đã biết được thực lực của nàng không tầm thường, nhưng vẫn bị thực lực vừa lộ ra của nàng làm khiếp sợ. Tay phải vuốt ve bội kiếm bên hông mình, nơi đó trống rỗng, làm trái tim của hắn cũng hiu quạnh theo.
Đám người La Ý Cương trực tiếp bị làm sợ chết khiếp, ngay cả cảm giác ngứa trên người cũng quên đi.
“Vân Khê, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?”
Vân Khê sửa sang ống tay áo của mình, giọng nói nhẹ nhàng lần nữa vang lên: “Cho các ngươi hai lựa chọn, một là thần phục, hai là đánh bại ta, từ thi thể của ta bước qua!” Nói xong, nàng đem ghế Thái sư, ngăn ở trước cửa phòng, ở phía trên đỉnh đầu của nàng chính là hai thanh bảo kiếm hiện lên hình chữ x, khí thế kia. . . . . .
Đám người La Ý Cương bị sợ đến hai chân không ngừng run, nàng mới vừa ra tay như vậy, còn ai dám cùng nàng động thủ? Đừng nói là đạp lên thi thể nàng đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ còn chưa đến gần nàng, cũng bị nàng ngay lập tức giết chết.
Trời a, đất a, tại sao không có ai nói cho bọn hắn biết, nàng có võ công? Hơn nữa chỉ cần một ngón tay là có thể khiến cho bọn hắn chết mấy trăm lần, cái loại thực lực này thật đáng sợ!
Sáu năm trước, nàng rõ ràng không có tập võ qua! Từ trong phủ tướng quân đến bên ngoài, ai cũng biết nàng không biết võ, việc này vẫn luôn là chuyện bọn họ cười nhạo nàng, khi dễ nàng, làm sao mới qua có sáu năm thời gian, nàng không những biết võ, hơn nữa còn lợi hại như thế?
Bốn người La Ý Cương khóc không ra nước mắt.