Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 669
Editor: Giọt Sương Đêm Beta: Sakura
“Ta là người tốt, không phải là người xấu.” Đối mặt với chất vấn của nữ nhi, Long Thiên Tuyệt cảm thấy vô lực.
“Nhưng mà ca ca nói, người xấu đều nói mình là người tốt.” Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu nhỏ, rất quấn quýt.
“......” Khóe mắt Long Thiên Tuyệt co quắp không ngừng, quả thực là ngang bướng, lúc này hắn rất muốn đem nhi tử bắt đến trước mặt, sau đó hung hăng đánh mông của bé, bé dạy cho muội muội lý những gì không biết?
Bất quá, nghĩ lại, nữ nhi có lòng cảnh giác như vậy, thật ra là chuyện tốt, ít nhất hắn không cần lo lắng nữ nhi sẽ bị nam nhân khác chiếm tiện nghi.
Nghĩ xong, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều.
“Nói cho ta biết, cháu có tâm nguyện gì, ta sẽ làm cho cháu.” Long Thiên Tuyệt không nhẫn tâm để cho nữ nhi chịu cô độc, nên muốn làm gì đó cho bé.
Tiểu Nguyệt Nha vuốt vuốt bụng nhỏ, tội nghiệp nói: “Huyên Huyên đói bụng, nhưng mà Huyên Huyên lại không muốn quấy rầy mẫu thân.”
“Thật là đáng thương.” Long Thiên Tuyệt mềm lòng, sờ sờ bụng nhỏ của bé nói, “Cháu chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho cháu.”
Lúc Vân Khê bước từ trong nhà đi ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng chợt lóe rồi biến mất của Long Thiên Tuyệt, nàng nghi ngờ nhìn mấy lần, lầm bầm lầu bầu: “Thân ảnh người vừa rồi....”
Vân Khê mở trừng hai mắt, suy nghĩ một chút, tiếp theo lại lắc đầu: “Không thể nào, Thiên Tuyệt sao có thể xuất hiện ở nơi này, nhất định là ta cả ngày chui ở trong thư phòng, nhìn hoa mắt.”
Quay đầu lại, hỏi nữ nhi nói: “Tiểu Nguyệt Nha, con vừa cùng ai nói chuyện đó?”
Tiểu Nguyệt Nha mím môi, lắc đầu: “Một người biết đánh nhau. Mẫu thân, người tìm được cách cứu thúc thúc tóc trắng rồi sao?”
Long Thiên Tuyệt đang hưng trí bừng bừng chạy tới phòng bếp, may là không nghe thấy lời của con gái, nếu không nhất định sẽ hộc máu tại chỗ.
Nghe nữ nhi nói như thế, Vân Khê cũng không đem lực chú ý để lên người nọ, thở dài nói: ” Thúc thúc tóc trắng của con cả đời này nhiều tai họa nhiều đau khổ, cũng không biết lúc nào mới có thể phá giải vận rủi này.”
“Phương trượng gia gia nói, trong họa có phúc..... Đúng, lúc một người rất khổ cực cũng chính là lúc hắn sắp hết khổ và đạt được hạnh phúc.”
Vân Khê kinh ngạc nhìn nữ nhi, trong cái miệng nhỏ nhắn lại nhảy ra một câu triết lý như vậy, xem ra bé thật sự là cùng Phật gia hữu duyên.
“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt Nha, Phương trượng gia gia nói những chuyện khác con cũng có thể nghe, nhưng mà một khi hắn nói xuất gia linh tinh thì con tuyệt đối không thể nghe, biết không?”
“Tại sao?” Cục cưng tò mò nháy mắt mấy cái.
“Bởi vì...... Phương trượng gia gia ghen tỵ với mái tóc xinh đẹp của con,muốn lừa gạt con cạo hết tóc sau đó để nó mọc trên đầu của ông ta.” Vân Khê mặt không biến sắc nói.
Tiểu Nguyệt Nha theo bản năng sờ sờ tóc của mình ra vẻ rối rắm, thì ra phương trượng gia gia vẫn đều mơ ước tóc của mình a, khó trách lão cứ nhìn mình chằm chằm mà cười.
“Khụ khụ, nếu con đói bụng, thì đi phòng bếp tìm đồ ăn mẫu thân còn muốn tiếp tục tìm tài liệu. Con ngoan ngoãn một chút nha.” Vân Khê chột dạ, làm bộ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó xoay người, chui về phòng.
Long Thiên Tuyệt đi tới phòng bếp, nhìn đầu bếp nữ vội vội vàng vàng, hắn vốn định tìm người làm cho hắn mấy món ăn để cho nữ nhi điền bụng, ai ngờ lại không có ai để ý tới.
“Muốn ăn, tự mình làm đi. Chúng ta còn phải làm đồ ăn cho các vị chủ nhân trong trang viên.”
Rất rõ ràng, trong mắt những nữ đầu bếp nơi này, hắn chẳng qua là một thị vệ, căn bản không có quyền tới sai khiến các nàng, muốn dùng bữa cũng được, mình động thủ.
Long Thiên Tuyệt rất tức giận, nhưng ngại thân phận của mình, lại không tốt phát tác. Tốt, tự làm đúng không? Hắn đường đường là Cung chủ Lăng Thiên Cung, gia chủ Long gia, hơn nữa còn là lãnh tụ của thập đại học viện, chẳng lẽ còn có thể bị mấy đạo món ăn cho làm khó ư? Làm đồ ăn cho nữ nhi bảo bối, hắn không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại trong lòng rất ngọt.
“Tiểu Nguyệt Nha, chờ phụ thân của con nấu cơm cho con ăn nhé.” Long Thiên Tuyệt nhiệt tình mười phần, hắn nhặt lên con dao, tiện tay vớ một đống nguyên liệu, bắt đầu làm.
Tay hắn nhanh chóng cắt nguyên liệu, rau quả trên bàn bay loạn cả lên.
Trời sinh khí thế, khiến cho những đầu bếp nữ trong phòng bếp cách đứng xa xa, ngơ ngác nhìn hắn”Đại triển thân thủ”, cả đám trợn mắt há mồm.
Chưa từng thấy qua có người cắt thức ăn nhanh như vậy.
Trâu! Quá trâu bò!
Tiểu Nguyệt Nha đợi đã lâu cũng không trông thấy thị vệ đưa đồ ăn, bé đói bụng không chịu được, ôm Tiểu Hồng Hồng, từng bước từng bước đi về phía phòng bếp. Hai mắt lấp lánh, thoắt ẩn thoắt hiện, tập tễnh đi ra.
Đến bên ngoài phòng bếp, xa xa địa nghe được tiếng ủng hộ, bé tò mò rướn cổ lên nhìn lại, chỉ thấy cửa ngoài phòng bếp tụ tập rất nhiều người, đem phòng bếp vây đến nước chảy không lọt, không biết xảy ra chuyện gì.
“Tránh ra một chút! Xin nhường đường một chút!” Thân thể nho nhỏ, từ trong đám người đẩy đi qua, thật vất vả chen đến trước cửa phòng bếp, bé rốt cục cũng thấy được người đang”Thi triển tuyệt kỹ “ ở bên trong, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, phát ra tiếng than sợ hãi, “Wow, thật là lợi hại.”
Tiểu Nguyệt Nha nhìn với ánh mắt tràn đầy sùng bái, chỉ thấy trong phòng bếp năm cái dao thái thức ăn đều bay lên, tất cả rau dưa, thịt cá, gừng tỏi...... giống như trời mưa, khó phân loại bay lên rồi lại có trật tự rơi xuống, cả phòng bếp bao phủ trong không khí cường đại ngoại nhân khó xâm nhập. Mà ở giữa không khí cường đại một nam tử khôi giáp màu tím đang giơ dao thái một cách thành thạo,quả thực chính là một cuộc biểu diễn xiếc.
Trong những tiếng than thở, Long Thiên Tuyệt nghe được tiếng nữ nhi, trong lòng hắn vui mừng, cho nên càng thêm ra sức biểu diễn.
“Qúa hay. Thật là lợi hại!”
Đôi tay nhỏ bé vỗ vào nhau.
Vân Khê nào biết trong phòng bếp phát sinh điều gì, càng không biết hai cha con họ dấu nàng lén lén lút lút làm chuyện gì kinh người, đợi đến trời tối, trong bụng nàng truyền đến thanh âm ùng ục, nàng rốt cục ý thức được, cả ngày mình không có ăn uống gì. Cũng không phải hai cha con Nhị chưởng quỹ keo kiệt, chiếu cố không chu toàn, mà là Vân Khê không muốn người khác quấy rầy, cho nên cố ý dặn dò hai cha con họ, chưa được nàng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tới phòng này.
“Hỏng bét, không biết Tiểu Nguyệt Nha ăn chưa, con bé không ở bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nghĩ lại, có Tiểu Hồng Hồng vạn năm lão quái vật canh giữ ở bên cạnh nữ nhi, nữ nhi khẳng định sẽ không bị đói.
Khe cửa truyền đến mùi thơm, đem con sâu tham ăn trong bụng hoạt động.
Nhị chưởng quỹ thật là xem đúng thời gian, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Mở cửa, nàng nhìn một cái là thấy nữ nhi bảo bối.
“Mẫu thân, có phải thơm ngào ngạt hay không?”
Tiểu Nguyệt Nha mở ra hộp đựng thức ăn, đem thức ăn ngon bên trong mở ra, từng đĩa từng đĩa bưng ra ngoài, có thịt có rau rất phong phú.
“Mẫu thân, đây là món ăn người thích nhất.”
Trong tiếng nói vui vẻ của nữ nhi, Vân Khê ngây ngẩn cả người, tầm mắt rơi vào một cái đĩa thức ăn sắc hương vị đều đủ, có một loại cảm giác ky quái không nói ra lời.
Mỗi một món đều là món ăn mình thích, Nhị chưởng quỹ không biết những thứ này mới đúng......
“Tiểu Nguyệt Nha, món ăn là ở đâu ra?”
Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp mắt mấy cái, nói quanh co: “Chính là từ phòng bếp lấy ra a.”
“Mẫu thân đang hỏi con, món ăn là ai đưa tới.” Vân Khê cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, nữ nhi rốt cuộc đang giấu diếm cái gì? Không phải là trong thức ăn có độc chứ? Nàng để sát lỗ mũi vào ngửi ngửi, không có độc, cái này càng kì quái, chẳng lẽ Nhị chưởng quỹ trước đó đã tìm hiểu cặn kẽ, hiểu rõ tất cả khẩu vị của nàng?
“Mẫu thân, nhanh ăn đi!” Tiểu Nguyệt Nha vẻ mặt mong đợi.
Vân Khê kẹp lên một miếng thịt kho tàu, một trong những món ăn nàng thích nhất, cắn một cái.
Ngô, ăn ngon.
Miệng đầy hương, thịt ngon, hương nồng, mùi vị này làm cho nàng hồi tưởng lại mấy tháng trước, có một lần nửa đêm nàng đói bụng, làm nũng để cho phu quân xuống bếp, vì nàng làm lại món thịt kho tàu, nàng rõ ràng nhớ, mùi vị kia cùng mùi vị hiện tại giống nhau như đúc.
Thật sự là ăn quá ngon.
“Mẫu thân, con cũng muốn!” Tiểu Nguyệt Nha thần bí cười trộm, sau đó giơ tay.
Vân Khê nhoẻn miệng cười, cầm lấy chiếc đũa, bón nữ nhi: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng!”
“Ăn ngon, ăn ngon thật!” Tiểu Nguyệt Nha vừa ăn vừa ca ngợi, ánh mắt híp laiij, có thể thấy được bé ăn rất vui vẻ.
Vân Khê thấy vậy, không nhịn được hiểu ý cười một tiếng, nghĩ thầm chờ chuyện này chấm dứt, nàng hẳn nên hỏi Nhị chưởng quỹ, đem vị đầu bếp nữ này mang về?
“Tiểu Nguyệt Nha, con nói với nữ đầu bếp một tiếng, hỏi nàng có nguyện ý cùng đi Long gia hay không, mẫu thân có thể trả cho nàng gấp mười lần tiền lương ở đây.”
Núp trong bóng tối bộ mặt Long Thiên Tuyệt hung hăng co quắp, bác gái...... Xưng hô này, quá đả kích người.
Tiểu Nguyệt Nha nhai kĩ rồi nuốt xuống thức ăn chu cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng nói: “Không phải là bác gái làm, là một vị thúc thúc che mặt làm.”
” Thúc thúc che mặt?” Vân Khê hỏi, vậy nhất định là thủ hạ tử y giáp vệ của Bắc Thần Tĩnh Vũ rồi, không nghĩ tới tử y giáp vệ hắn chọn ra lại có nhiều tài nghệ như vậy, cả tài nấu nướng cũng rất cao. Ngô, mặc dù những món ăn khác làm không biết là hình dáng gì nhưng món thịt kho tàu này làm rất ngon,có thể thấy người này luyện tập một thời gian rất dài.
“Lát nữa mẫu thân sẽ nói với Nhị chưởng quỹ gia gia, sau này cơm của chúng ta, đều do vị thúc thúc che mặt này làm là được.”
“Vâng. Thúc thúc rất lợi hại. Thúc thúc có thể cầm ba con dao một lúc, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt như vậy.... một dao một dao...... xoẹt xoẹt xoẹt...... lại thái thái thái......” cô bé bắt chước, khua tay múa chân, nhiều lần thiếu chút nữa tự mình ngã xuống.
Vân Khê vừa buồn cười lại không có gì để nói, người này hơn phân nửa là yêu đùa, nói không chừng hắn cũng chỉ biết làm mỗi món thịt kho tàu, nam nhân quá khoe khoang là không được
“Tiểu Nguyệt nha mau ăn, ăn no đi ngủ sớm một chút!”
“Mẫu thân, ngủ cùng Huyên Huyên!”
“Được, mẫu thân ngủ cùng Huyên Huyên!”
Long Thiên Tuyệt núp ở trên một cây đại thụ bên ngoài viện, nhìn hai mẹ con ấm áp chung đụng, hắn rất muốn xông vào nói cho nàng biết mình ở chỗ này.
Trải qua một hồi lưỡng lự, Long Thiên Tuyệt vẫn bỏ ý niệm này đi, đừng nói mình âm thầm theo sẽ làm cho thê tử mất hứng, mà ngay cả hắn cũng không muốn lộ mặt, quan trọng nhất là … Mình ở chỗ tối, dễ dàng bảo vệ vợ con hơn.
Yên tĩnh dưới đêm trăng, Long Thiên Tuyệt nhìn tay trái của mình, phía trên có mấy người nốt phỏng nước, hắn cũng không để ý, lộ ra khuôn mặt bình thường không tiếng động nở nụ cười hạnh phúc.
“Hôm qua các ngươi không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chương trưởng lão và Khâu trưởng lão sao? Không nghĩ tới bọn họ bị người giết, chết rồi.”
“Mới vừa nghe nói chuyện này, không biết là người nào hạ độc thủ, bọn họ bị chết rất thảm.”
“Có người nói là Nhị chưởng quỹ hạ độc thủ, Nhị chưởng quỹ muốn nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ, tránh cho lưu lại mối họa.”
“Nhị chưởng quỹ? Ta cảm thấy rất không có khả năng, hẳn là có người cố ý trả thù, giá họa cho Nhị chưởng quỹ, như vậy mới không có người hoài nghi, đồng thời có thể để cho Nhị chưởng quỹ chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
“Có thể là người khác động tay, ngày hôm qua Nhị chưởng quỹ mang theo Vân Khê đi thăm Thiếu chủ, nếu hắn muốn động thủ với Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão cũng không có thời gian, lại nói, vào lúc này mà động thủ đối với hắn không có lợi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Theo ta thấy, hẳn là Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão trước kia đắc tội người nào đó, bây giờ bọn hắn không có thế lực, có người nhân cơ hội hạ thủ diệt trừ hắn.”
......
Đứng ở đàng xa Long Thiên Tuyệt ưu nhã tựa vào cửa, mí mắt nửa đóng, hắn vẫn nghe tử y giáp vệ nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua, vốn là che mặt nên trông hắn giống như một pho tượng gỗ.
Bỗng nhiên, không trung rơi xuống một thân ảnh, cùng mặc giống tử y giáp vệ, Long Thiên Tuyệt giương mắt liếc, nhận ra đối phương chính là thủ lĩnh của tử y giáp vệ Bắc Thần Tĩnh Vũ, chỉ thấy thần sắc hắn nghiêm nghị, hướng về phía xúm lại tử y giáp vệ đang xúm chung một chỗ nói chuyện phiếm lớn tiếng quát: “Các ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đi tuần tra, cẩn thận tất cả đều chịu phạt.”
“Dạ, đội trưởng.”
Bảy tám tên tử y giáp vệ nhất thời giải tán lập tức, đứng thẳng người Long Thiên Tuyệt chuẩn bị đi theo, trước mắt thoáng một cái, Bắc Thần Tĩnh Vũ ngăn cản hắn.
“Có việc?” Chân mày gảy nhẹ, lãnh khốc nói không ra lời.
Bắc Thần Tĩnh Vũ quái dị đánh giá hắn mấy lần, nói: “Số mười, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi phía sau núi tuần tra. Nhớ kỹ, đừng làm chuyện không nên, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ được.” Bắc Thần Tĩnh Vũ băng lãnh liếc nhìn người trước mắt, vị thuộc hạ này nhìn như bình thường lại làm cho hắn cảm thấy có chút cảm giác bị áp bách, trong lòng hắn nghi ngờ càng lúc càng lớn, chỉ bất quá, toàn bộ thủ hạ đều do hắn tự mình tỉ mỉ lựa chọn ra,không thể xảy ra vấn đề, hắn cũng không truy cứu thêm.
“Phía sau núi?” Long Thiên Tuyệt nhớ, phía sau núi là cấm địa trang viên, không cho phép người tùy ý tiến vào, trừ phi có lệnh của Nhị chưởng quỹ mới có thể đi vào.
“Đúng, chính là phía sau núi. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Thiếu chủ, đã hiểu chưa?” Bắc Thần Tĩnh Vũ hạ giọng, có chút thần bí nói.
Long Thiên Tuyệt sắc mặt chợt biến đổi, đen như đáy nồi,bảo hắn đi bảo vệ tình địch của hắn,cái này cũng giật gân quá đi?
Chờ Long Thiên Tuyệt đi tới cửa sơn động, hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng đối với Hách Liên Tử Phong chứa nhiều bất mãn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn người bên trong. Hách Liên Tử Phong từng dùng tánh mạng bảo vệ vợ chồng bọn họ, hắn là người có ân sẽ báo, không thể nào thương tổn tới ân nhân của mình, nhưng mà điều này không có nghĩa là hắn không thể dùng miệng động thủ.
Dạo bước đến bên trong động, đối mặt với người bị băng phong ở trên giường băng, Long Thiên Tuyệt bắt đầu hướng về phía người đang hôn mê châm chọc.
“Hách Liên a Hách Liên, tâm kế của ngươi thật sâu. Biết rõ Khê Nhi mềm lòng, không chịu nhận ân huệ của người khác,ngươi dùng tính mạng của mình tới đánh cuộc,cho là như vậy có thể nhận được sự đồng tình của Khê Nhi,để cho nàng vĩnh viễn đều nhớ ngươi, ngươi cũng quá hèn hạ.”
“Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi được như ý. Ngươi tốt nhất sớm tỉnh lại cho ta, không nên nằm ở đó làm bộ như nửa chết nửa sống.”
“Bây giờ ngươi chẳng những liên lụy đến Khê Nhi, còn liên lụy đến cả nhà chúng ta, càng thêm liên lụy đến cao thủ Bắc Thần gia tộc. Ngươi cũng biết, cao thủ Bắc Thần gia tộc bởi vì ngươi, hiện tại đã xảy ra nội đấu, cha con Nhị chưởng quỹ thiếu chút nữa bỏ mạng. Nếu ngươi còn là một nam nhân, tỉnh lại cho ta, một lần nữa lãnh đạo Bắc Thần gia tộc.”
......
Long Thiên Tuyệt nói năng có khí phách, thanh âm quanh quẩn trong hang động, hắn mắng rất thống khoái, lời nói rất sắc bén, nhưng không ai nghe thấy, hắn đang quan tâm tới tình trạng của Hách Liên Tử Phong. Đó là tỉnh táo tương thích lẫn nhau giữa hai người, bọn họ biết rõ về nhau, bọn họ là tình địch, bọn họ vĩnh viễn không thể nào trở thành bằng hữu, nhưng bọn họ là những người hiểu rõ nhau nhất, so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn.
Thân thể cao lớn nghiêm nghị, đứng vững vàng bên cạnh giường băng, Long Thiên Tuyệt nhìn người bị băng phong ấn không có bất kỳ phản ứng gì, hắn không khỏi thở dài. Thì ra mất đi đối thủ, là chuyện rất tịch mịch.
Đang thất thần, ngoài cửa động truyền đến một vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, khiến cho Long Thiên Tuyệt đang trầm tư hồi tỉnh lại.
Nơi này là cấm địa, không phải nơi m người bình thường có thể đi vào, lúc này có người đi vào, hơn nữa còn là tiếng bước chân nhẹ như thế, chẳng lẽ là... Đôi lông mày vừa nhăn lại chợt giãn ra, bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh nho nhỏ khả ái tiến vào tầm mắt của hắn
“Di, là thúc ư?” Khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiểu Nguyệt Nha nhìn thẳng vào hắn, bước chân đi tới, “Thúc cũng đến nhìn thúc thúc tóc trắng sao?”
Long Thiên tuyệt không trả lời, khuôn mặt căng thẳng trong nháy mắt nhu hòa không ít, hắn đứng trước mặt nữ nhi bảo bối, vẻ mỉm cười đọng ở mép: “Còn cháu? Tới nơi này làm gì?”
“Cháu tới nói chuyện với thúc thúc tóc trắng, mẫu thân nói, thúc thúc tóc trắng có thể nghe được tiếng của Huyên Huyên.” Tiểu Nguyệt Nha cất bước đi tới bên cạnh giường băng, con ngươi đen bóng như sao lóe lên yên lặng nhìn người trên giường băng, khuôn mặt nhỏ bé toát ra vẻ gánh trách nhiệm.
Bé vươn tay ra, chạm vào mặt băng hàn khí bức người, bàn tay không phòng bị bị băng lạnh không khỏi co rụt lại, lông mi thật dài chớp chớp nước mắt, buồn buồn nói: ” Thúc thúc tóc trắng sao còn chưa tỉnh lại? Có phải vĩnh viễn thúc cũng không tỉnh lại được hay không?”
Đứng ở bên cạnh Long Thiên Tuyệt nghe thấy nữ nhi lầm bầm lầu bầu, trong lòng ghen tức ngăn không được hiển lộ ra bên ngoài.
Hách Liên Tử Phong đời trước rốt cuộc là tích bao nhiêu đức mới có thể đổi lấy sự quan tâm của vợ và con gái hắn đời này?
Trong lòng oán thầ, hắn đi tới bên cạnh nữ nhi bảo bối, ngồi chồm hổm xuống, sủng ái nhìn chăm chú vào bé, nhẹ giọng an ủi nàng: “Tiểu Nguyệt Nha, cháu không cần lo lắng, chờ người hữu duyên của hắn xuất hiện, hắn sẽ tỉnh lại, đây là số mệnh của hắn.”
“Người hữu duyên, là ai?” Tiểu Nguyệt Nha tò mò hỏi.
“Người hữu duyên chính là...” Long Thiên Tuyệt không biết nên dùng từ gì để trả lời và giải thích cho bé hiểu, trên thực tế, hắn cũng không quá tin tưởng cái gì mà chờ người hữu duyên, có lẽ đây là tai nạn trong số mện của Hách Liên Tử Phong.
“Vậy Huyên Huyên có người hữu duyên hay không?” lời nói của Tiểu Nguyệt Nha khiến cho Long Thiên Tuyệt sợ hết hồn, hồi tưởng lại duyên phận của nữ nhi và Hách Liên Tử Phong thật đúng là không cạn, mấy lần nữ nhi rơi vào tay địch, đều là Hách Liên Tử Phong động thân cứu giúp, nhưng nếu nữ nhi thật sự là người hữu duyên của hắn, đây chẳng phải là... Trong đầu hiện ra một bức họa, tình địch của hắn ôm nữ nhi sau khi trưởng thành, hướng về phía hắn hô một tiếng”Nhạc phụ đại nhân”.
Trời ạ, toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên rồi.
Không cho! Tuyệt đối không cho phép!
Còn không mau thu móng vuốt của ngươi từ ngang hông con gái ta đi? Ngươi là tên sắc lang biến thái.
Trong tưởng tượng, Long Thiên Tuyệt giơ bảo kiếm gia tộc lên, hướng về phía Hách Liên Tử Phong một kiếm chém xuống, nhất thời đem ảo ảnh đánh tan.
“Thúc thúc bịt mặt, thúc đang làm gì đó?” Tiểu Nguyệt Nha tò mò nhìn Long Thiên Tuyệt giơ kiếm… tư thế kia, lui lui cổ, vị thúc thúc này thật kỳ quái.
Long Thiên Tuyệt ý thức được mình thất thố, ho khan hai tiếng, thu hồi bảo kiếm, chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, trong lòng hắn lại run sợ, hình ảnh vừa rồi thật đáng sợ, so với giết hắn còn đáng sợ hơn.
“Tiểu Nguyệt Nha, sắc trời không còn sớm, cháu nhanh đi về ngủ đi, nếu không mẹ cháu sẽ lo lắng cho cháu.” Hắn bắt đầu dời đi lực chú ý của nữ nhi.
“Nhưng là, cháu vừa mới tới.” Tiểu Nguyệt Nha nói.
” Không phải là thúc đã nhìn thúc thúc tóc trắng sao? Cháu yên tâm, thúc sẽ ở chỗ này nhìn hắn, bảo vệ hắn.” Long Thiên Tuyệt đẩy nữ nhi đi ra ngoài, nhìn thân thể mỏng manh này sao có thể chịu được nhiệt độ trong băng thất cơ chứ?
“Vậy thúc phải bảo đảm, nhất định phải bảo vệ thúc thúc tóc trắng cho tốt.” Dường như Tiểu Nguyệt Nha không yên lòng, dùng cặp mắt ngây thơ nhìn chăm chú vào hắn, giống như là chỉ khi hắn thề với trời,bé mới có thể thực sự tin tưởng hắn.
“Được! Thúc bảo đảm.”
Rốt cục, sau khi Long Thiên Tuyệt dụ dỗ, Tiểu Nguyệt Nha bị dẫn trở về chỗ ở. Trước khi đi, Tiểu Nguyệt Nha vẫn không quên lễ phép khen ngợi: “Thúc thúc bịt mặt, món ăn của thúc làm rất ngon, ngày mai thúc có thể làm canh cho mẫu thân uống được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Được nữ nhi khen ngợi, Long Thiên Tuyệt cảm giác mình cũng đã là một đầu bếp cao cấp rồi, không gì không làm được.
Ngày tiếp theo, hai cha con đúng giờ đi tới phòng bếp.
Còn chưa vào cửa, một cỗ khói dầu nồng đậm bay vào mũi, Tiểu Nguyệt Nha nhíu mày.
Cửa mở ra.
Vụt.
Một con dao bóng loáng từ bên trong bay ra, Long Thiên Tuyệt ôm nữ nhi nhẹ nhàng né tránh, tránh được ‘ vũ khí ’ tập kích đến.
Soạt ——
Con dao trực tiếp găm vào bậc cửa, rất sắc bén.
“Số mười, tên tiểu tử hỗn trướng nhà ngươi còn dám tới phòng bếp của lão nương quấy rối ư, ngươi có tin lão nương dùng dao đem ngươi làm thịt chặt hay không?”
Kèm theo tiếng rống vang dội, một thân ảnh mập mạp từ trong phòng bếp vọt ra, một phụ nữ mặc bộ váy bằng vải bông cũ kĩ xuất hiện trước mặt mọi người, nàng là tổng quản phòng bếp Hách Đại Nương. Hôm qua nàng đúng lúc không trực ban, sau lại nghe nói chuyện phát sinh trong phòng bếp, trong lòng càng tức giận. Khi nào thì địa bàn của nàng lại có kẻ tới phá rối?
“Hác Đại Nương, số mười hắn......” Có người muốn nói chuyện giúp Long Thiên Tuyệt, bị Hác Đại Nương dùng một tiếng sư tử hống làm ngậm miệng.
“Câm miệng.”
Cả phòng bếp run lên mấy cái.
Giờ phút này, nàng căn bản không có tâm tư để ý tới Long Thiên Tuyệt, khuôn mặt mập núc ních, đôi mắt nhỏ trợn to, đợi nàng phát hiện Long Thiên Tuyệt cầm tay Tiểu Nguyệt Nha, thì tức giận lúc nãy biến mất không còn một mống.
“Nha, cô bé này đáng yêu quá.” Hác Đại Nương không ngừng xoa tay và tạp dề, khuôn mặt tròn trịa lộ ra nụ cười lấy lòng, “Số mười, ngươi ôm cô bé này ở đâu vậy, thật đáng yêu, mau cho lão nương ôm một cái.”
Long Thiên Tuyệt đương nhiên là không chịu, thân thể lách sang một bên, Hác hĐại Nương chụp vào khoảng không.
“Số mười, tên tiểu tử chết tiệt kia, ngươi muốn đối nghịch với Hách Đại Nương có phải hay không? Ngày hôm qua ngươi làm phòng bếp của lão nương ngổn ngang, giờ lại chạy tới là muốn làm gì?”
Long Thiên Tuyệt nhăn mặt, gặp phải người đàn bà chanh chua như vậy, thật là làm khó cho hắn.
” Hách Đại Nương xinh đẹp.” Tiểu Nguyệt Nha đột nhiên mở miệng, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ bé nở rộ, “Cháu muốn làm cho mẫu thân một nồi canh uống, ngài có thể để cháu và thúc thúc bịt mặt vào phòng bếp được không?”
“Được, Được, đều được.” Hách Đại Nương hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào khả ái của Tiểu Nguyệt Nha mê hoặc, càng không ngừng gật đầu đáp ứng yêu cầu của bé, hoàn toàn là hai loại thái độ khác biệt.
Long Thiên Tuyệt trầm mặt, tâm tình không tốt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không nghĩ tới Long Thiên Tuyệt hắn lại có một ngày như thế.
Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ kêu lên: “Tốt quá, thúc thúc bịt mặt, chúng ta bắt đầu nấu canh đi.”
“Các ngươi muốn nấu canh gì?” Hách Đại Nương dùng ánh mắt hoài nghi xem xét bọn họ, một lớn một nhỏ, bọn họ xác định có thể nấu canh ư?
Tiểu Nguyệt Nha suy nghĩ một chút: “Canh gì cũng được, chỉ cần mẫu thân thích là được rồi.”
“Cô bé, nhìn cháu đáng yêu như thế, đại nương sẽ giúp cháu nấu canh. Về phần số mười...... Nếu như cháu trông cậy vào hắn, đời này mẹ cháu đừng nghĩ tới việc uống canh.” Hác Đại Nương cười híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nha, càng xem càng thích.
“Hách Đại Nương, món ăn của ngươi cháy rồi ” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhắc nhở nàng.
“Ai nha.”
Ngửi thấy mùi khét, Hách Đại Nương đột nhiên nhảy lên, thịt béo trên người lay động không ngừng, thân thể cồng kềnh của nàng nặng nêt chạy qua, xông về phòng bếp.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng nhíu mày, không nhanh không chậm theo sát vào phòng bếp.
“Trời ơi, đồ ăn của lão nương cháy hết rồi, tức chết lão nương.”
Trong phòng bếp mấy tên sai vặt vẻ mặt đần độn,hiển nhiên họ đã quen công phu sư tử hống của Hác Đại Nương, Tiểu Nguyệt Nha dùng ngón tay bịt lỗ tai của mình, âm thanh thật to.
Long Thiên Tuyệt đi tới chỗ đặt thực phẩm, bắt đầu lựa chọn tài liệu nấu canh, Tiểu Nguyệt Nha cũng theo tới.
Hách Đại Nương vẫn mắng không ngừng, giờ phút này nàng cũng không có thời gian để ý tới hai cha con bọn họ.
“Thúc thúc bịt mặt, đây là cái gì?”
“Đây là tim heo.”
“Cháu có thể bỏ vào không?”
“Dĩ nhiên có thể.”
“Vậy cái này?”
“Đây là thịt mai hoa lộc.”
“Cũng có thể bỏ vào sao?”
“Ách...... Hẳn là có thể.”
Một nồi canh không phải là đem tất cả mọi thứ cho vào rồi cùng nấu sao?
Một phụ thân không biết làm sao và cô con gái hiếu kỳ mười phần nấu ra một nồi súp,vậy liệu nồi canh đó có thể uống không?
“Thúc thúc bịt mặt, vật này có thể bỏ vào không?” Tiểu Nguyệt Nha nâng lên một gốc sâm nhỏ bé trên tay, ngẩng đầu hỏi.
“Ừm...... chắc là có thể.” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút, nói, “Mẹ cháu bận rộn mấy ngày chắc là rất mệt, uống bát canh, có thể cho nàng bồi bổ thân thể.”
“Thật tốt quá, vậy để thêm mấy cọng đi.” Hai bàn tay nhỏ bé nắm lên một gốc sâm, không nói hai lời đi đến bên nồi, canh này bổ quá không nhỉ?
Hách Đại Nương rốt cục cũng giải quyết xong chuyện bên này, quay người lại, phát trên bàn thiếu rất nhiều nguyên liệu, nhất là hai cây sâm trăm năm nàng cất dấu bấy lâu không thấy bóng dáng, nàng ngẩn ngơ, sau đó sợ hãi rống lên: “A, các ngươi đều thả cái gì trong canh? Ông trời của ta, cây sâm trăm năm của ta” tiếng kêu sợ hãi vang lên, Long Thiên Tuyệt thật sự không chịu được âm lượng quá to của nàng nên điểm huyệt nàng ta luôn.
Một lúc lâu sau, hai cha con mang hộp đựng thức ăn, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, lưu lại Hách Đại Nương không nhúc nhích đứng đó, giương mắt nhìn.
Tiểu Ly: Mấy ngày rồi không gặp mn, tiểu gia có chút nhớ mọi người a, không biết có ai nhớ mình không
“Ta là người tốt, không phải là người xấu.” Đối mặt với chất vấn của nữ nhi, Long Thiên Tuyệt cảm thấy vô lực.
“Nhưng mà ca ca nói, người xấu đều nói mình là người tốt.” Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu nhỏ, rất quấn quýt.
“......” Khóe mắt Long Thiên Tuyệt co quắp không ngừng, quả thực là ngang bướng, lúc này hắn rất muốn đem nhi tử bắt đến trước mặt, sau đó hung hăng đánh mông của bé, bé dạy cho muội muội lý những gì không biết?
Bất quá, nghĩ lại, nữ nhi có lòng cảnh giác như vậy, thật ra là chuyện tốt, ít nhất hắn không cần lo lắng nữ nhi sẽ bị nam nhân khác chiếm tiện nghi.
Nghĩ xong, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều.
“Nói cho ta biết, cháu có tâm nguyện gì, ta sẽ làm cho cháu.” Long Thiên Tuyệt không nhẫn tâm để cho nữ nhi chịu cô độc, nên muốn làm gì đó cho bé.
Tiểu Nguyệt Nha vuốt vuốt bụng nhỏ, tội nghiệp nói: “Huyên Huyên đói bụng, nhưng mà Huyên Huyên lại không muốn quấy rầy mẫu thân.”
“Thật là đáng thương.” Long Thiên Tuyệt mềm lòng, sờ sờ bụng nhỏ của bé nói, “Cháu chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho cháu.”
Lúc Vân Khê bước từ trong nhà đi ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng chợt lóe rồi biến mất của Long Thiên Tuyệt, nàng nghi ngờ nhìn mấy lần, lầm bầm lầu bầu: “Thân ảnh người vừa rồi....”
Vân Khê mở trừng hai mắt, suy nghĩ một chút, tiếp theo lại lắc đầu: “Không thể nào, Thiên Tuyệt sao có thể xuất hiện ở nơi này, nhất định là ta cả ngày chui ở trong thư phòng, nhìn hoa mắt.”
Quay đầu lại, hỏi nữ nhi nói: “Tiểu Nguyệt Nha, con vừa cùng ai nói chuyện đó?”
Tiểu Nguyệt Nha mím môi, lắc đầu: “Một người biết đánh nhau. Mẫu thân, người tìm được cách cứu thúc thúc tóc trắng rồi sao?”
Long Thiên Tuyệt đang hưng trí bừng bừng chạy tới phòng bếp, may là không nghe thấy lời của con gái, nếu không nhất định sẽ hộc máu tại chỗ.
Nghe nữ nhi nói như thế, Vân Khê cũng không đem lực chú ý để lên người nọ, thở dài nói: ” Thúc thúc tóc trắng của con cả đời này nhiều tai họa nhiều đau khổ, cũng không biết lúc nào mới có thể phá giải vận rủi này.”
“Phương trượng gia gia nói, trong họa có phúc..... Đúng, lúc một người rất khổ cực cũng chính là lúc hắn sắp hết khổ và đạt được hạnh phúc.”
Vân Khê kinh ngạc nhìn nữ nhi, trong cái miệng nhỏ nhắn lại nhảy ra một câu triết lý như vậy, xem ra bé thật sự là cùng Phật gia hữu duyên.
“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt Nha, Phương trượng gia gia nói những chuyện khác con cũng có thể nghe, nhưng mà một khi hắn nói xuất gia linh tinh thì con tuyệt đối không thể nghe, biết không?”
“Tại sao?” Cục cưng tò mò nháy mắt mấy cái.
“Bởi vì...... Phương trượng gia gia ghen tỵ với mái tóc xinh đẹp của con,muốn lừa gạt con cạo hết tóc sau đó để nó mọc trên đầu của ông ta.” Vân Khê mặt không biến sắc nói.
Tiểu Nguyệt Nha theo bản năng sờ sờ tóc của mình ra vẻ rối rắm, thì ra phương trượng gia gia vẫn đều mơ ước tóc của mình a, khó trách lão cứ nhìn mình chằm chằm mà cười.
“Khụ khụ, nếu con đói bụng, thì đi phòng bếp tìm đồ ăn mẫu thân còn muốn tiếp tục tìm tài liệu. Con ngoan ngoãn một chút nha.” Vân Khê chột dạ, làm bộ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó xoay người, chui về phòng.
Long Thiên Tuyệt đi tới phòng bếp, nhìn đầu bếp nữ vội vội vàng vàng, hắn vốn định tìm người làm cho hắn mấy món ăn để cho nữ nhi điền bụng, ai ngờ lại không có ai để ý tới.
“Muốn ăn, tự mình làm đi. Chúng ta còn phải làm đồ ăn cho các vị chủ nhân trong trang viên.”
Rất rõ ràng, trong mắt những nữ đầu bếp nơi này, hắn chẳng qua là một thị vệ, căn bản không có quyền tới sai khiến các nàng, muốn dùng bữa cũng được, mình động thủ.
Long Thiên Tuyệt rất tức giận, nhưng ngại thân phận của mình, lại không tốt phát tác. Tốt, tự làm đúng không? Hắn đường đường là Cung chủ Lăng Thiên Cung, gia chủ Long gia, hơn nữa còn là lãnh tụ của thập đại học viện, chẳng lẽ còn có thể bị mấy đạo món ăn cho làm khó ư? Làm đồ ăn cho nữ nhi bảo bối, hắn không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại trong lòng rất ngọt.
“Tiểu Nguyệt Nha, chờ phụ thân của con nấu cơm cho con ăn nhé.” Long Thiên Tuyệt nhiệt tình mười phần, hắn nhặt lên con dao, tiện tay vớ một đống nguyên liệu, bắt đầu làm.
Tay hắn nhanh chóng cắt nguyên liệu, rau quả trên bàn bay loạn cả lên.
Trời sinh khí thế, khiến cho những đầu bếp nữ trong phòng bếp cách đứng xa xa, ngơ ngác nhìn hắn”Đại triển thân thủ”, cả đám trợn mắt há mồm.
Chưa từng thấy qua có người cắt thức ăn nhanh như vậy.
Trâu! Quá trâu bò!
Tiểu Nguyệt Nha đợi đã lâu cũng không trông thấy thị vệ đưa đồ ăn, bé đói bụng không chịu được, ôm Tiểu Hồng Hồng, từng bước từng bước đi về phía phòng bếp. Hai mắt lấp lánh, thoắt ẩn thoắt hiện, tập tễnh đi ra.
Đến bên ngoài phòng bếp, xa xa địa nghe được tiếng ủng hộ, bé tò mò rướn cổ lên nhìn lại, chỉ thấy cửa ngoài phòng bếp tụ tập rất nhiều người, đem phòng bếp vây đến nước chảy không lọt, không biết xảy ra chuyện gì.
“Tránh ra một chút! Xin nhường đường một chút!” Thân thể nho nhỏ, từ trong đám người đẩy đi qua, thật vất vả chen đến trước cửa phòng bếp, bé rốt cục cũng thấy được người đang”Thi triển tuyệt kỹ “ ở bên trong, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, phát ra tiếng than sợ hãi, “Wow, thật là lợi hại.”
Tiểu Nguyệt Nha nhìn với ánh mắt tràn đầy sùng bái, chỉ thấy trong phòng bếp năm cái dao thái thức ăn đều bay lên, tất cả rau dưa, thịt cá, gừng tỏi...... giống như trời mưa, khó phân loại bay lên rồi lại có trật tự rơi xuống, cả phòng bếp bao phủ trong không khí cường đại ngoại nhân khó xâm nhập. Mà ở giữa không khí cường đại một nam tử khôi giáp màu tím đang giơ dao thái một cách thành thạo,quả thực chính là một cuộc biểu diễn xiếc.
Trong những tiếng than thở, Long Thiên Tuyệt nghe được tiếng nữ nhi, trong lòng hắn vui mừng, cho nên càng thêm ra sức biểu diễn.
“Qúa hay. Thật là lợi hại!”
Đôi tay nhỏ bé vỗ vào nhau.
Vân Khê nào biết trong phòng bếp phát sinh điều gì, càng không biết hai cha con họ dấu nàng lén lén lút lút làm chuyện gì kinh người, đợi đến trời tối, trong bụng nàng truyền đến thanh âm ùng ục, nàng rốt cục ý thức được, cả ngày mình không có ăn uống gì. Cũng không phải hai cha con Nhị chưởng quỹ keo kiệt, chiếu cố không chu toàn, mà là Vân Khê không muốn người khác quấy rầy, cho nên cố ý dặn dò hai cha con họ, chưa được nàng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tới phòng này.
“Hỏng bét, không biết Tiểu Nguyệt Nha ăn chưa, con bé không ở bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nghĩ lại, có Tiểu Hồng Hồng vạn năm lão quái vật canh giữ ở bên cạnh nữ nhi, nữ nhi khẳng định sẽ không bị đói.
Khe cửa truyền đến mùi thơm, đem con sâu tham ăn trong bụng hoạt động.
Nhị chưởng quỹ thật là xem đúng thời gian, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Mở cửa, nàng nhìn một cái là thấy nữ nhi bảo bối.
“Mẫu thân, có phải thơm ngào ngạt hay không?”
Tiểu Nguyệt Nha mở ra hộp đựng thức ăn, đem thức ăn ngon bên trong mở ra, từng đĩa từng đĩa bưng ra ngoài, có thịt có rau rất phong phú.
“Mẫu thân, đây là món ăn người thích nhất.”
Trong tiếng nói vui vẻ của nữ nhi, Vân Khê ngây ngẩn cả người, tầm mắt rơi vào một cái đĩa thức ăn sắc hương vị đều đủ, có một loại cảm giác ky quái không nói ra lời.
Mỗi một món đều là món ăn mình thích, Nhị chưởng quỹ không biết những thứ này mới đúng......
“Tiểu Nguyệt Nha, món ăn là ở đâu ra?”
Tiểu Nguyệt Nha chớp chớp mắt mấy cái, nói quanh co: “Chính là từ phòng bếp lấy ra a.”
“Mẫu thân đang hỏi con, món ăn là ai đưa tới.” Vân Khê cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, nữ nhi rốt cuộc đang giấu diếm cái gì? Không phải là trong thức ăn có độc chứ? Nàng để sát lỗ mũi vào ngửi ngửi, không có độc, cái này càng kì quái, chẳng lẽ Nhị chưởng quỹ trước đó đã tìm hiểu cặn kẽ, hiểu rõ tất cả khẩu vị của nàng?
“Mẫu thân, nhanh ăn đi!” Tiểu Nguyệt Nha vẻ mặt mong đợi.
Vân Khê kẹp lên một miếng thịt kho tàu, một trong những món ăn nàng thích nhất, cắn một cái.
Ngô, ăn ngon.
Miệng đầy hương, thịt ngon, hương nồng, mùi vị này làm cho nàng hồi tưởng lại mấy tháng trước, có một lần nửa đêm nàng đói bụng, làm nũng để cho phu quân xuống bếp, vì nàng làm lại món thịt kho tàu, nàng rõ ràng nhớ, mùi vị kia cùng mùi vị hiện tại giống nhau như đúc.
Thật sự là ăn quá ngon.
“Mẫu thân, con cũng muốn!” Tiểu Nguyệt Nha thần bí cười trộm, sau đó giơ tay.
Vân Khê nhoẻn miệng cười, cầm lấy chiếc đũa, bón nữ nhi: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng!”
“Ăn ngon, ăn ngon thật!” Tiểu Nguyệt Nha vừa ăn vừa ca ngợi, ánh mắt híp laiij, có thể thấy được bé ăn rất vui vẻ.
Vân Khê thấy vậy, không nhịn được hiểu ý cười một tiếng, nghĩ thầm chờ chuyện này chấm dứt, nàng hẳn nên hỏi Nhị chưởng quỹ, đem vị đầu bếp nữ này mang về?
“Tiểu Nguyệt Nha, con nói với nữ đầu bếp một tiếng, hỏi nàng có nguyện ý cùng đi Long gia hay không, mẫu thân có thể trả cho nàng gấp mười lần tiền lương ở đây.”
Núp trong bóng tối bộ mặt Long Thiên Tuyệt hung hăng co quắp, bác gái...... Xưng hô này, quá đả kích người.
Tiểu Nguyệt Nha nhai kĩ rồi nuốt xuống thức ăn chu cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng nói: “Không phải là bác gái làm, là một vị thúc thúc che mặt làm.”
” Thúc thúc che mặt?” Vân Khê hỏi, vậy nhất định là thủ hạ tử y giáp vệ của Bắc Thần Tĩnh Vũ rồi, không nghĩ tới tử y giáp vệ hắn chọn ra lại có nhiều tài nghệ như vậy, cả tài nấu nướng cũng rất cao. Ngô, mặc dù những món ăn khác làm không biết là hình dáng gì nhưng món thịt kho tàu này làm rất ngon,có thể thấy người này luyện tập một thời gian rất dài.
“Lát nữa mẫu thân sẽ nói với Nhị chưởng quỹ gia gia, sau này cơm của chúng ta, đều do vị thúc thúc che mặt này làm là được.”
“Vâng. Thúc thúc rất lợi hại. Thúc thúc có thể cầm ba con dao một lúc, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt như vậy.... một dao một dao...... xoẹt xoẹt xoẹt...... lại thái thái thái......” cô bé bắt chước, khua tay múa chân, nhiều lần thiếu chút nữa tự mình ngã xuống.
Vân Khê vừa buồn cười lại không có gì để nói, người này hơn phân nửa là yêu đùa, nói không chừng hắn cũng chỉ biết làm mỗi món thịt kho tàu, nam nhân quá khoe khoang là không được
“Tiểu Nguyệt nha mau ăn, ăn no đi ngủ sớm một chút!”
“Mẫu thân, ngủ cùng Huyên Huyên!”
“Được, mẫu thân ngủ cùng Huyên Huyên!”
Long Thiên Tuyệt núp ở trên một cây đại thụ bên ngoài viện, nhìn hai mẹ con ấm áp chung đụng, hắn rất muốn xông vào nói cho nàng biết mình ở chỗ này.
Trải qua một hồi lưỡng lự, Long Thiên Tuyệt vẫn bỏ ý niệm này đi, đừng nói mình âm thầm theo sẽ làm cho thê tử mất hứng, mà ngay cả hắn cũng không muốn lộ mặt, quan trọng nhất là … Mình ở chỗ tối, dễ dàng bảo vệ vợ con hơn.
Yên tĩnh dưới đêm trăng, Long Thiên Tuyệt nhìn tay trái của mình, phía trên có mấy người nốt phỏng nước, hắn cũng không để ý, lộ ra khuôn mặt bình thường không tiếng động nở nụ cười hạnh phúc.
“Hôm qua các ngươi không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chương trưởng lão và Khâu trưởng lão sao? Không nghĩ tới bọn họ bị người giết, chết rồi.”
“Mới vừa nghe nói chuyện này, không biết là người nào hạ độc thủ, bọn họ bị chết rất thảm.”
“Có người nói là Nhị chưởng quỹ hạ độc thủ, Nhị chưởng quỹ muốn nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ, tránh cho lưu lại mối họa.”
“Nhị chưởng quỹ? Ta cảm thấy rất không có khả năng, hẳn là có người cố ý trả thù, giá họa cho Nhị chưởng quỹ, như vậy mới không có người hoài nghi, đồng thời có thể để cho Nhị chưởng quỹ chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
“Có thể là người khác động tay, ngày hôm qua Nhị chưởng quỹ mang theo Vân Khê đi thăm Thiếu chủ, nếu hắn muốn động thủ với Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão cũng không có thời gian, lại nói, vào lúc này mà động thủ đối với hắn không có lợi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Theo ta thấy, hẳn là Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão trước kia đắc tội người nào đó, bây giờ bọn hắn không có thế lực, có người nhân cơ hội hạ thủ diệt trừ hắn.”
......
Đứng ở đàng xa Long Thiên Tuyệt ưu nhã tựa vào cửa, mí mắt nửa đóng, hắn vẫn nghe tử y giáp vệ nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua, vốn là che mặt nên trông hắn giống như một pho tượng gỗ.
Bỗng nhiên, không trung rơi xuống một thân ảnh, cùng mặc giống tử y giáp vệ, Long Thiên Tuyệt giương mắt liếc, nhận ra đối phương chính là thủ lĩnh của tử y giáp vệ Bắc Thần Tĩnh Vũ, chỉ thấy thần sắc hắn nghiêm nghị, hướng về phía xúm lại tử y giáp vệ đang xúm chung một chỗ nói chuyện phiếm lớn tiếng quát: “Các ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đi tuần tra, cẩn thận tất cả đều chịu phạt.”
“Dạ, đội trưởng.”
Bảy tám tên tử y giáp vệ nhất thời giải tán lập tức, đứng thẳng người Long Thiên Tuyệt chuẩn bị đi theo, trước mắt thoáng một cái, Bắc Thần Tĩnh Vũ ngăn cản hắn.
“Có việc?” Chân mày gảy nhẹ, lãnh khốc nói không ra lời.
Bắc Thần Tĩnh Vũ quái dị đánh giá hắn mấy lần, nói: “Số mười, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi phía sau núi tuần tra. Nhớ kỹ, đừng làm chuyện không nên, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ được.” Bắc Thần Tĩnh Vũ băng lãnh liếc nhìn người trước mắt, vị thuộc hạ này nhìn như bình thường lại làm cho hắn cảm thấy có chút cảm giác bị áp bách, trong lòng hắn nghi ngờ càng lúc càng lớn, chỉ bất quá, toàn bộ thủ hạ đều do hắn tự mình tỉ mỉ lựa chọn ra,không thể xảy ra vấn đề, hắn cũng không truy cứu thêm.
“Phía sau núi?” Long Thiên Tuyệt nhớ, phía sau núi là cấm địa trang viên, không cho phép người tùy ý tiến vào, trừ phi có lệnh của Nhị chưởng quỹ mới có thể đi vào.
“Đúng, chính là phía sau núi. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Thiếu chủ, đã hiểu chưa?” Bắc Thần Tĩnh Vũ hạ giọng, có chút thần bí nói.
Long Thiên Tuyệt sắc mặt chợt biến đổi, đen như đáy nồi,bảo hắn đi bảo vệ tình địch của hắn,cái này cũng giật gân quá đi?
Chờ Long Thiên Tuyệt đi tới cửa sơn động, hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng đối với Hách Liên Tử Phong chứa nhiều bất mãn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn người bên trong. Hách Liên Tử Phong từng dùng tánh mạng bảo vệ vợ chồng bọn họ, hắn là người có ân sẽ báo, không thể nào thương tổn tới ân nhân của mình, nhưng mà điều này không có nghĩa là hắn không thể dùng miệng động thủ.
Dạo bước đến bên trong động, đối mặt với người bị băng phong ở trên giường băng, Long Thiên Tuyệt bắt đầu hướng về phía người đang hôn mê châm chọc.
“Hách Liên a Hách Liên, tâm kế của ngươi thật sâu. Biết rõ Khê Nhi mềm lòng, không chịu nhận ân huệ của người khác,ngươi dùng tính mạng của mình tới đánh cuộc,cho là như vậy có thể nhận được sự đồng tình của Khê Nhi,để cho nàng vĩnh viễn đều nhớ ngươi, ngươi cũng quá hèn hạ.”
“Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi được như ý. Ngươi tốt nhất sớm tỉnh lại cho ta, không nên nằm ở đó làm bộ như nửa chết nửa sống.”
“Bây giờ ngươi chẳng những liên lụy đến Khê Nhi, còn liên lụy đến cả nhà chúng ta, càng thêm liên lụy đến cao thủ Bắc Thần gia tộc. Ngươi cũng biết, cao thủ Bắc Thần gia tộc bởi vì ngươi, hiện tại đã xảy ra nội đấu, cha con Nhị chưởng quỹ thiếu chút nữa bỏ mạng. Nếu ngươi còn là một nam nhân, tỉnh lại cho ta, một lần nữa lãnh đạo Bắc Thần gia tộc.”
......
Long Thiên Tuyệt nói năng có khí phách, thanh âm quanh quẩn trong hang động, hắn mắng rất thống khoái, lời nói rất sắc bén, nhưng không ai nghe thấy, hắn đang quan tâm tới tình trạng của Hách Liên Tử Phong. Đó là tỉnh táo tương thích lẫn nhau giữa hai người, bọn họ biết rõ về nhau, bọn họ là tình địch, bọn họ vĩnh viễn không thể nào trở thành bằng hữu, nhưng bọn họ là những người hiểu rõ nhau nhất, so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn.
Thân thể cao lớn nghiêm nghị, đứng vững vàng bên cạnh giường băng, Long Thiên Tuyệt nhìn người bị băng phong ấn không có bất kỳ phản ứng gì, hắn không khỏi thở dài. Thì ra mất đi đối thủ, là chuyện rất tịch mịch.
Đang thất thần, ngoài cửa động truyền đến một vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, khiến cho Long Thiên Tuyệt đang trầm tư hồi tỉnh lại.
Nơi này là cấm địa, không phải nơi m người bình thường có thể đi vào, lúc này có người đi vào, hơn nữa còn là tiếng bước chân nhẹ như thế, chẳng lẽ là... Đôi lông mày vừa nhăn lại chợt giãn ra, bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh nho nhỏ khả ái tiến vào tầm mắt của hắn
“Di, là thúc ư?” Khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiểu Nguyệt Nha nhìn thẳng vào hắn, bước chân đi tới, “Thúc cũng đến nhìn thúc thúc tóc trắng sao?”
Long Thiên tuyệt không trả lời, khuôn mặt căng thẳng trong nháy mắt nhu hòa không ít, hắn đứng trước mặt nữ nhi bảo bối, vẻ mỉm cười đọng ở mép: “Còn cháu? Tới nơi này làm gì?”
“Cháu tới nói chuyện với thúc thúc tóc trắng, mẫu thân nói, thúc thúc tóc trắng có thể nghe được tiếng của Huyên Huyên.” Tiểu Nguyệt Nha cất bước đi tới bên cạnh giường băng, con ngươi đen bóng như sao lóe lên yên lặng nhìn người trên giường băng, khuôn mặt nhỏ bé toát ra vẻ gánh trách nhiệm.
Bé vươn tay ra, chạm vào mặt băng hàn khí bức người, bàn tay không phòng bị bị băng lạnh không khỏi co rụt lại, lông mi thật dài chớp chớp nước mắt, buồn buồn nói: ” Thúc thúc tóc trắng sao còn chưa tỉnh lại? Có phải vĩnh viễn thúc cũng không tỉnh lại được hay không?”
Đứng ở bên cạnh Long Thiên Tuyệt nghe thấy nữ nhi lầm bầm lầu bầu, trong lòng ghen tức ngăn không được hiển lộ ra bên ngoài.
Hách Liên Tử Phong đời trước rốt cuộc là tích bao nhiêu đức mới có thể đổi lấy sự quan tâm của vợ và con gái hắn đời này?
Trong lòng oán thầ, hắn đi tới bên cạnh nữ nhi bảo bối, ngồi chồm hổm xuống, sủng ái nhìn chăm chú vào bé, nhẹ giọng an ủi nàng: “Tiểu Nguyệt Nha, cháu không cần lo lắng, chờ người hữu duyên của hắn xuất hiện, hắn sẽ tỉnh lại, đây là số mệnh của hắn.”
“Người hữu duyên, là ai?” Tiểu Nguyệt Nha tò mò hỏi.
“Người hữu duyên chính là...” Long Thiên Tuyệt không biết nên dùng từ gì để trả lời và giải thích cho bé hiểu, trên thực tế, hắn cũng không quá tin tưởng cái gì mà chờ người hữu duyên, có lẽ đây là tai nạn trong số mện của Hách Liên Tử Phong.
“Vậy Huyên Huyên có người hữu duyên hay không?” lời nói của Tiểu Nguyệt Nha khiến cho Long Thiên Tuyệt sợ hết hồn, hồi tưởng lại duyên phận của nữ nhi và Hách Liên Tử Phong thật đúng là không cạn, mấy lần nữ nhi rơi vào tay địch, đều là Hách Liên Tử Phong động thân cứu giúp, nhưng nếu nữ nhi thật sự là người hữu duyên của hắn, đây chẳng phải là... Trong đầu hiện ra một bức họa, tình địch của hắn ôm nữ nhi sau khi trưởng thành, hướng về phía hắn hô một tiếng”Nhạc phụ đại nhân”.
Trời ạ, toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên rồi.
Không cho! Tuyệt đối không cho phép!
Còn không mau thu móng vuốt của ngươi từ ngang hông con gái ta đi? Ngươi là tên sắc lang biến thái.
Trong tưởng tượng, Long Thiên Tuyệt giơ bảo kiếm gia tộc lên, hướng về phía Hách Liên Tử Phong một kiếm chém xuống, nhất thời đem ảo ảnh đánh tan.
“Thúc thúc bịt mặt, thúc đang làm gì đó?” Tiểu Nguyệt Nha tò mò nhìn Long Thiên Tuyệt giơ kiếm… tư thế kia, lui lui cổ, vị thúc thúc này thật kỳ quái.
Long Thiên Tuyệt ý thức được mình thất thố, ho khan hai tiếng, thu hồi bảo kiếm, chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, trong lòng hắn lại run sợ, hình ảnh vừa rồi thật đáng sợ, so với giết hắn còn đáng sợ hơn.
“Tiểu Nguyệt Nha, sắc trời không còn sớm, cháu nhanh đi về ngủ đi, nếu không mẹ cháu sẽ lo lắng cho cháu.” Hắn bắt đầu dời đi lực chú ý của nữ nhi.
“Nhưng là, cháu vừa mới tới.” Tiểu Nguyệt Nha nói.
” Không phải là thúc đã nhìn thúc thúc tóc trắng sao? Cháu yên tâm, thúc sẽ ở chỗ này nhìn hắn, bảo vệ hắn.” Long Thiên Tuyệt đẩy nữ nhi đi ra ngoài, nhìn thân thể mỏng manh này sao có thể chịu được nhiệt độ trong băng thất cơ chứ?
“Vậy thúc phải bảo đảm, nhất định phải bảo vệ thúc thúc tóc trắng cho tốt.” Dường như Tiểu Nguyệt Nha không yên lòng, dùng cặp mắt ngây thơ nhìn chăm chú vào hắn, giống như là chỉ khi hắn thề với trời,bé mới có thể thực sự tin tưởng hắn.
“Được! Thúc bảo đảm.”
Rốt cục, sau khi Long Thiên Tuyệt dụ dỗ, Tiểu Nguyệt Nha bị dẫn trở về chỗ ở. Trước khi đi, Tiểu Nguyệt Nha vẫn không quên lễ phép khen ngợi: “Thúc thúc bịt mặt, món ăn của thúc làm rất ngon, ngày mai thúc có thể làm canh cho mẫu thân uống được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Được nữ nhi khen ngợi, Long Thiên Tuyệt cảm giác mình cũng đã là một đầu bếp cao cấp rồi, không gì không làm được.
Ngày tiếp theo, hai cha con đúng giờ đi tới phòng bếp.
Còn chưa vào cửa, một cỗ khói dầu nồng đậm bay vào mũi, Tiểu Nguyệt Nha nhíu mày.
Cửa mở ra.
Vụt.
Một con dao bóng loáng từ bên trong bay ra, Long Thiên Tuyệt ôm nữ nhi nhẹ nhàng né tránh, tránh được ‘ vũ khí ’ tập kích đến.
Soạt ——
Con dao trực tiếp găm vào bậc cửa, rất sắc bén.
“Số mười, tên tiểu tử hỗn trướng nhà ngươi còn dám tới phòng bếp của lão nương quấy rối ư, ngươi có tin lão nương dùng dao đem ngươi làm thịt chặt hay không?”
Kèm theo tiếng rống vang dội, một thân ảnh mập mạp từ trong phòng bếp vọt ra, một phụ nữ mặc bộ váy bằng vải bông cũ kĩ xuất hiện trước mặt mọi người, nàng là tổng quản phòng bếp Hách Đại Nương. Hôm qua nàng đúng lúc không trực ban, sau lại nghe nói chuyện phát sinh trong phòng bếp, trong lòng càng tức giận. Khi nào thì địa bàn của nàng lại có kẻ tới phá rối?
“Hác Đại Nương, số mười hắn......” Có người muốn nói chuyện giúp Long Thiên Tuyệt, bị Hác Đại Nương dùng một tiếng sư tử hống làm ngậm miệng.
“Câm miệng.”
Cả phòng bếp run lên mấy cái.
Giờ phút này, nàng căn bản không có tâm tư để ý tới Long Thiên Tuyệt, khuôn mặt mập núc ních, đôi mắt nhỏ trợn to, đợi nàng phát hiện Long Thiên Tuyệt cầm tay Tiểu Nguyệt Nha, thì tức giận lúc nãy biến mất không còn một mống.
“Nha, cô bé này đáng yêu quá.” Hác Đại Nương không ngừng xoa tay và tạp dề, khuôn mặt tròn trịa lộ ra nụ cười lấy lòng, “Số mười, ngươi ôm cô bé này ở đâu vậy, thật đáng yêu, mau cho lão nương ôm một cái.”
Long Thiên Tuyệt đương nhiên là không chịu, thân thể lách sang một bên, Hác hĐại Nương chụp vào khoảng không.
“Số mười, tên tiểu tử chết tiệt kia, ngươi muốn đối nghịch với Hách Đại Nương có phải hay không? Ngày hôm qua ngươi làm phòng bếp của lão nương ngổn ngang, giờ lại chạy tới là muốn làm gì?”
Long Thiên Tuyệt nhăn mặt, gặp phải người đàn bà chanh chua như vậy, thật là làm khó cho hắn.
” Hách Đại Nương xinh đẹp.” Tiểu Nguyệt Nha đột nhiên mở miệng, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ bé nở rộ, “Cháu muốn làm cho mẫu thân một nồi canh uống, ngài có thể để cháu và thúc thúc bịt mặt vào phòng bếp được không?”
“Được, Được, đều được.” Hách Đại Nương hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào khả ái của Tiểu Nguyệt Nha mê hoặc, càng không ngừng gật đầu đáp ứng yêu cầu của bé, hoàn toàn là hai loại thái độ khác biệt.
Long Thiên Tuyệt trầm mặt, tâm tình không tốt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không nghĩ tới Long Thiên Tuyệt hắn lại có một ngày như thế.
Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ kêu lên: “Tốt quá, thúc thúc bịt mặt, chúng ta bắt đầu nấu canh đi.”
“Các ngươi muốn nấu canh gì?” Hách Đại Nương dùng ánh mắt hoài nghi xem xét bọn họ, một lớn một nhỏ, bọn họ xác định có thể nấu canh ư?
Tiểu Nguyệt Nha suy nghĩ một chút: “Canh gì cũng được, chỉ cần mẫu thân thích là được rồi.”
“Cô bé, nhìn cháu đáng yêu như thế, đại nương sẽ giúp cháu nấu canh. Về phần số mười...... Nếu như cháu trông cậy vào hắn, đời này mẹ cháu đừng nghĩ tới việc uống canh.” Hác Đại Nương cười híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nha, càng xem càng thích.
“Hách Đại Nương, món ăn của ngươi cháy rồi ” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhắc nhở nàng.
“Ai nha.”
Ngửi thấy mùi khét, Hách Đại Nương đột nhiên nhảy lên, thịt béo trên người lay động không ngừng, thân thể cồng kềnh của nàng nặng nêt chạy qua, xông về phòng bếp.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng nhíu mày, không nhanh không chậm theo sát vào phòng bếp.
“Trời ơi, đồ ăn của lão nương cháy hết rồi, tức chết lão nương.”
Trong phòng bếp mấy tên sai vặt vẻ mặt đần độn,hiển nhiên họ đã quen công phu sư tử hống của Hác Đại Nương, Tiểu Nguyệt Nha dùng ngón tay bịt lỗ tai của mình, âm thanh thật to.
Long Thiên Tuyệt đi tới chỗ đặt thực phẩm, bắt đầu lựa chọn tài liệu nấu canh, Tiểu Nguyệt Nha cũng theo tới.
Hách Đại Nương vẫn mắng không ngừng, giờ phút này nàng cũng không có thời gian để ý tới hai cha con bọn họ.
“Thúc thúc bịt mặt, đây là cái gì?”
“Đây là tim heo.”
“Cháu có thể bỏ vào không?”
“Dĩ nhiên có thể.”
“Vậy cái này?”
“Đây là thịt mai hoa lộc.”
“Cũng có thể bỏ vào sao?”
“Ách...... Hẳn là có thể.”
Một nồi canh không phải là đem tất cả mọi thứ cho vào rồi cùng nấu sao?
Một phụ thân không biết làm sao và cô con gái hiếu kỳ mười phần nấu ra một nồi súp,vậy liệu nồi canh đó có thể uống không?
“Thúc thúc bịt mặt, vật này có thể bỏ vào không?” Tiểu Nguyệt Nha nâng lên một gốc sâm nhỏ bé trên tay, ngẩng đầu hỏi.
“Ừm...... chắc là có thể.” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút, nói, “Mẹ cháu bận rộn mấy ngày chắc là rất mệt, uống bát canh, có thể cho nàng bồi bổ thân thể.”
“Thật tốt quá, vậy để thêm mấy cọng đi.” Hai bàn tay nhỏ bé nắm lên một gốc sâm, không nói hai lời đi đến bên nồi, canh này bổ quá không nhỉ?
Hách Đại Nương rốt cục cũng giải quyết xong chuyện bên này, quay người lại, phát trên bàn thiếu rất nhiều nguyên liệu, nhất là hai cây sâm trăm năm nàng cất dấu bấy lâu không thấy bóng dáng, nàng ngẩn ngơ, sau đó sợ hãi rống lên: “A, các ngươi đều thả cái gì trong canh? Ông trời của ta, cây sâm trăm năm của ta” tiếng kêu sợ hãi vang lên, Long Thiên Tuyệt thật sự không chịu được âm lượng quá to của nàng nên điểm huyệt nàng ta luôn.
Một lúc lâu sau, hai cha con mang hộp đựng thức ăn, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, lưu lại Hách Đại Nương không nhúc nhích đứng đó, giương mắt nhìn.
Tiểu Ly: Mấy ngày rồi không gặp mn, tiểu gia có chút nhớ mọi người a, không biết có ai nhớ mình không
Bình luận facebook