• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Triệu Hồi Sư (2 Viewers)

  • Chương 111

Edit &beta: Senna_lam (LN)



Một góc nhỏ ở trường học nơi đây có một khuôn viên rất nhiều cây cối phía trong không có một bóng người chỉ thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua, bóng tối xuyên qua kẽ lá chiếu xuống một góc sân nhỏ, màn đêm cũng chậm rãi buông xuống, giờ đây học sinh ở Ma Tang học viện phần lớn là đang ở căn tin không thì ở ký túc xá và một số thì ở tu luyện Tháp nên rất ít người đi dạo quanh đây.



Mà chỗ này cũng không một ai để ý đến, Vân Phong phóng ra tinh thần lực bao vây một vòng không gian bên ngoài, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, trừ phi là cường giả có cấp bậc thống lĩnh bằng không thì ai cũng không nghe được và cũng không ai thấy được nàng và Đại ca đang nói chuyện, Vân Phong chỉ hy vọng cái tên Khúc Lam Y mia đừng có lại tới đây nghe lén nàng nói chuyện là tốt rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện của Vân gia bọn họ nếu bị người khác nghe được thì tất nhiên sẽ không được tự nhiên.



Vân Thăng cũng cảm nhận được không gian xung quanh có chút không thích hợp, Vân Phong làm xong hết thảy mới quay đầu nói với Đại ca, “Đại ca, thời gian ba năm qua thực lực của Phong nhi đã tăng mạnh lên rất nhiều lại nói chúng ta là huynh muội nói chuyện với nhau nên không thể để kẻ thứ ba nghe được trừ khi người nọ có cùng cấp bậc với muội.”



Vân Thăng nhìn chính mình muội muội, “Thực lực của Phong nhi thực lực đã đạt tới trình độ cấp chín?” Vân Thăng tâm đột nhiên nhảy dựng, nếu muội muội thật sự có thể đạt tới trình độ này vậy thì Vân gia coi như đã có hậu thuẫn kiên cố!



Vân Phong lắc đầu cười, “Không phải cấp chín, muội vừa đạt đến giai đoạn tiền cấp bậc thống lĩnh ba tháng trước.”



Đồng tử Vân Thăng không khỏi co rút lại có chút kích động giữ lấy hai vai Vân Phong, “Cấp bậc... Thống lĩnh! Phong nhi, muội...!” Vân Thăng hoàn toàn kích động nói không ra lời, bàn tay nhỏ bé của Vân Phong nhẹ nhàng kéo tay ca ca, “Đại ca, ba năm qua Phong nhi đã gặp được rất nhiều chuyện chính là đợi hội họp cùng Ca để kể ra, bất quá ba năm qua rốt cuộc Ca đã xảy ra chuyện gì cũng nên nói hết ra cho muội nghe chứ!”



Sắc mặt Vân Thăng nhất thời tối sầm lại, Vân Phong vừa thấy lập tức lắc lắc cánh tay của Vân Thăng, “Đại ca không nói lý do ra là do thực lực của đối phương cao hơn muội sao?”



Thần sắc Vân Thăng chợt căng thẳng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, Vân Phong vừa thấy cũng hiểu được lời nói của chính mình rốt cuộc cũng phá được phòng tuyến cuối cùng của Đại ca xuống! Vân Thăng giơ bàn tay to sờ đầu Vân Phong đôi mắt đen chứa đầy lo lắng, “Phong nhi, việc này nguyên bản Đại ca không nghĩ sẽ nói ra cũng không nghĩ sẽ đem tất cả trọng trách của Vân gia đặt lên trên người muội, dù sao huynh cũng là trưởng nam trong nhà muội lại là muội muội của huynh, huynh thân làm Ca ca cũng nên bảo vệ cho muội nhưng xem ra hiện tại Ca ca đây lại phải nhờ chính mình muội muội bảo vệ.”



Vân Phong mỉm cười, tay nhỏ bé đem tay Đại ca cầm lấy, “Đại ca bảo vệ muội, muội cũng sẽ bảo vệ Đại ca, bảo vệ người của Vân gia ta!”



Vân Thăng gật đầu, rốt cục cũng mở miệng kể ra chuyện tình xảy ra ba năm qua làm cho thực lực Vân Thăng vẫn bị đình trệ ở cấp ba kể từ khi nhập học tới giờ, lúc ấy Vân Cảnh cũng thực vui vẻ còn Vân Phong đã đi ra ngoài, cũng chỉ có một mình Vân Thăng tự đến Ma Tang học giáo nhập học.



Hết thảy đều hẳn phải tốt đẹp, hết thảy phải đều quang minh, Vân Thăng nghĩ sẽ ở trong này cố gắng tu tập tranh thủ đề cao thực lực của chính mình, tranh thủ làm cho chính mình nhanh chóng trưởng thành, Vân Thăng vào tu luyện Tháp trong ba tháng cũng đã đạt tới trình độ cấp ba, ở cùng tuổi này tốc độ như vậy đã xem như là người nổi bật.



Vân Thăng nhìn tốc độ này cảm thấy vui mừng, hết thảy đều cố gắng để ngày càng phát triển tốt hơn, một lần ra ngoài làm nhiệm vụ lại ngoài ý muốn xảy ra chuyện, năm người được phân làm một tổ, Vân Thăng là đệ tử giỏi đương nhiên được phân vào tổ đội giỏi, năm người cùng nhau vượt qua chông gai xem như cũng thuận lợi nhưng đến giữa đường thì lại gặp phải một đại ma thú, Vân Thăng bị trọng thương sau khi thương thế lành thì quay trở lại tu luyện Tháp tu tập nhưng quái dị là lại không tiến thêm trình độ nào hết chỉ dùng lại ở cấp ba một chút tiến bộ cũng không có.



Vân Phong lẳng lặng nghe xong, con ngươi đen nhìn thẳng chính mình Đại ca ánh mắt sáng quắc làm cho Vân Thăng sững sờ, Vân Phong nắm chặt tay Đại ca nhà mình thấp giọng hỏi, “Lúc trước có phải huynh cùng một tổ với Kasha không?”



Vân Thăng qua nửa ngày mới gật đầu, vẻ mặt Vân Phong đột nhiên thay đổi lạnh lùng, “Có phải thời điểm ma thú kia tấn công chính nàng ta đã thuận tay đẩy huynh ra ngoài?”



Thân mình Văn Thăng nhẹ run lên mím môi không nói lời nào, thần sắc Vân Phong nháy mắt biến thành một mảnh u ám, cả người cũng phát ra một cỗ sát ý đầy kinh hãi, tốt cho một ả Kasha, tốt cho một ả đường đường là Công chúa điện hạ của Tạp Lan đế quốc! Tự nói mình là công chúa hoàng thất mà lại ở thời điểm nguy nan chỉ biết chạy trốn, lại dám lấy chính mình Đại ca ra làm tấm bia đỡ đạn! Đại ca cũng bởi vì vậy mà bị thương, đã không an ủi thì thôi thế nhưng lại còn bỏ đá xuống giếng!



Vô sỉ, ti bỉ, ghê tởm!



Đáy lòng Vân Phong chợt dâng lên một ý niệm trong đầu, Tạp Lan hoàng thất nhất định đã xem Vân gia là cái đinh trong mắt, Vân gia một khi phát triển lên Tạp Lan hoàng thất nhất định sẽ đả kích bài xích, hiện tại Vân gia đang có Vân gia quân che chở, Đại ca lại như thế thảm đảm, nếu không phải chính mình đến trường học Ma Tang vậy thì không biết Đại ca còn phải bị người khác cười nhạo đến bao giờ nữa!



“Phong nhi, đừng nghĩ đến việc báo thù, đây xem như là mệnh của Đại ca đi...” Vân Thăng cười khổ, Vân Phong hung hăng lắc đầu, “Mệnh? Muội không tin vào số mệnh! Mệnh của muội không phải do trời quyết định nếu Đại ca muốn tin vào mệnh trời vậy thì muội liền phá sập trời này!”



Vân Thăng bị lời này của Vân Phong làm cho hốc mắt đỏ lên, đây là muội muội của hắn- người chưa bao giờ chịu thua dù cho tới bây giờ vẫn quật cường như vậy, một khi muội ấy đã nhận định chuyện gì thì phải làm cho bằng được chẳng sợ khó khăn cực khổ muội ấy cũng chưa từng lùi bước!



Vân Phong xuất ra tinh thần lực chậm rãi xâm nhập vào thân thể Vân Thăng, rốt cuộc Đại ca nhà mình bị như thế là vì sao chẳng lẽ chỉ vì bị ma thú kia tập kích thôi sao? Như tập kích thế nào lại có thể đè nén thực lực của một người xuống đến vậy, làm cho huynh ấy một chút tiến triển cũng không thể?



Tinh thần lực ở trong thân thể Vân Thăng chậm rãi chạy, thời điểm tiếp xúc vào không gian tinh thần của Vân Thăng, Vân Phong đột nhiên ngẩn ra, đây là...! Ở trong không gian thần của Vân Thăng, tinh thần lực đã đạt tới trình độ nồng hậu cấp bậc căn bản là không giống ở trình độ cấp ba, Vân Phong tinh tế cảm giác được tinh thần lực này đã đạt tới tiêu chuẩn cấp sáu! Nhưng tinh thần lực này lại bị giam cầm chặt chẽ ở trong không gian thần, một phần là ra không được, Vân Phong chậm rãi thu hồi tinh thần lực chỉ cảm thấy vạn phần nghi hoặc.



“Ba năm qua Đại ca cũng không từ bỏ luyện tập phải không?”



Vân Thăng gật đầu, tuy rằng biết thực lực của chính mình chỉ dừng lại ở cấp ba nhưng cũng chưa từng từ bỏ việc tu luyện, Vân Thăng cũng là một người bướng bỉnh cho dù bị mọi người trong học viện cười nhạo thậm chí vĩnh viễn duy trì ở thực lực cấp ba còn bị người người chỉ vào mặt nói hắn là phế vật mọi chuyện như vậy hắn đều đã trải qua nhưng hắn chưa từng từ bỏ hy vọng của chính mình có chủ nhiệm Thái Đức giúp đỡ nhưng thực lực vẫn không có biến hóa gì.



Sau khi biết tình huống này Vân Phong đối với Thái Đức ngày càng thêm hảo cảm, ngài là thật sự tận tâm giúp sức chiếu cố Đại ca, ba năm qua Thái Đức giúp đỡ Vân Thăng không ít, Vân Thăng cũng ghi tạc trong lòng, tiếc rằng thực lực chỉ dừng lại ở cấp ba, không chút khởi sắc.



Cũng không đem tình huống của chính mình nói cho người trong nhà biết, từ khi Vân gia thăng chức đến nay đối với Vân gia mình coi như là một sự sỉ nhục... Vân Thăng có áp lực nhưng cũng quá kiên cường, đến khi chính mình muội muội tới đây chuyện này như thế nào lại giấu diếm không được nhưng mà Vân Thăng cũng không muốn làm cho Vân Phong thêm phiền toái, chuyện này nói ra thì cũng không phải do Kasha làm ra, hắn chỉ sợ Vân Phong nhất thời khí thịnh khiêu khích Tạp Lan hoàng thất, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.



Vì một Ca ca chỉ có trình độ cấp ba, hết thảy đều không đáng.



Nhưng mà muội muội mình lại hết sức chân thành làm cho hắn không khỏi mềm lòng, lúc biết được Vân Phong đã đạt tới cấp bậc thống lĩnh, tảng đá đè nặng trong lòng Vân Thăng bấy lâu rốt cuộc cũng rớt xuống, hắn lo lắng Vân Phong không đủ thực lực đã khiêu khích Tạp Lan hoàng thất để bị thương tổn nhưng mà muội muội lại cho hắn một kinh hỉ lớn, cấp bậc thống lĩnh, xem ra ở trong Tạp Lan hoàng thất cũng không thì ra quá năm cao thủ đi!



Một câu mệnh của ta không phải do trời quyết định lại làm cho Vân Thăng cảm động vạn phần, muội muội này là sự kiêu ngạo của Vân gia, làm phụ thân kiêu ngạo, làm hắn... Kiêu ngạo!



“Đại ca, vừa rồi muội tra xét không gian tinh thần của huynh thực tế trình độ sớm đã không còn cấp ba mà là tới cấp sáu tiêu chuẩn!” Vân Phong nói xong câu đó, Vân Thăng vẻ mặt kinh ngạc, cấp sáu? Hiện tại trình độ của hắn không phải cấp ba mà là cấp sáu sao? Này... Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì!



“Trước mắt muội cũng không biết đây là có chuyện gì nhưng Đại ca xác thật đã là cấp sáu, chính là thiên chân vạn xác, rốt cuộc như thế nào...” Vân Phong hơi nhíu mày, tinh thần không gian dị thường làm cho Vân Phong lần đầu tiên nhận ra thế giới này so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.



“Tổ tiên, ngài có cảm thấy nguyên nhân tại sao làm cho Đại ca như vậy không?” Vân Phong ở trong lòng hỏi, tổ tiên trong không gian nhíu mày nửa ngày mới mở miệng nói, “Tình huống như vậy đúng là hiếm thấy, cũng không phải không có, tình huống của Vân Thăng với sự công kích của ma thú không có gì liên quan cả, mà nguyên nhân là do thân thể hắn gây ra, nếu ta đoán không lầm thể chất của Vân Thăng hẳn là loại đặc thù giai đoạn thể chất.”



“Giai đoạn thể chất?”



“Đại bộ phận mọi người đều có thể chất bình thường nhưng cũng có vài người đặc thù, theo ta được biết thể chất đặc thù có vài loại, ta chỉ biết có hai loại, một là giai đoạn thể chất như Vân Thăng, cái còn lại chính là tuyệt đối thể chất.”



Vân Phong nghe giải thích vậy không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, thật sự trùng hợp bất ngờ so với nơi nàng sống ban đầu có chút giống nhau đều chia ra thành nhiều chủng loại hình, tất nhiên cũng sẽ có vài loại hi hữu hiếm thấy!



“Xem ta trước mắt giai đoạn thể chất đối với Đại ca có hại chứ không có lợi.” Vân Phong kết luận bằng một câu làm tổ tiên nàng cũng nở nụ cười ha ha, “Ha ha, tiểu tử ngươi thật quá bi quan, ta còn chưa nói xong ngươi đã vội vã kết luận? Lại nói tiếp thật ra cũng có điểm kỳ lạ, Vân gia chúng ta cũng lần đầu tiên xuất hiện người có quái tài này lại còn là Vân Thăng, tiểu tử Vân Cảnh này xem như cho ra tầng tầng lớp lớp nhân tài xuất hiện nha!”



“Tổ tiên, ngươi mau nói nhanh đi!” Vân Phong bất mãn nói thầm một câu, tổ tiên lúc này mới tiếp tục giải thích, “Cái gọi là giai đoạn thể chất, nghĩa của nó cũng như tên, người có loại thể chất này thực lực tu tập đều được chia ra từng giai đoạn để tiến hành, dựa vào tình trạng của Vân Thăng hiện nay ngươi cũng có thể hiểu được, đạt tới trình độ cấp ba cũng như là thời điểm trung cấp giai đoạn thể chất đã xuất hiện nhưng tinh thần lực lại không ngừng tăng trưởng, đây cũng là phương thức tu tập của giai đoạn thể chất, bắt đầu từ hai cấp bậc trở đi thẳng đến lần tu tập kế tiếp mới có thể tiếp tục phát sinh tinh thần lực!”



Vân Phong nghe đến đó chợt bừng tỉnh đại ngộ, “Nói cách khác, tinh thần lực hiện tại của Đại ca là cấp sáu thì tiếp theo sẽ đạt tới cấp bảy sao?!”



Tổ tiên vui mừng gật đầu, “Đúng vậy, người như thế rất dễ dàng che dấu thực lực, cũng là người dễ dàng gây cho người khác hiểu lầm nhất, đương nhiên cũng làm cho người ta kinh hãi nhất.”



Vân Phong nhếch miệng cười, Vân Thăng vẫn đứng bên cạnh nãy giờ nhìn Vân Phong bỗng nhiên nở nụ cười không khỏi nghi hoặc hỏi, “Phong nhi, có chuyện gì lại vui vẻ đến vậy?”



Vân Phong ha ha cười nắm lấy tay Vân Thăng, “Vui, đương nhiên là phải vui! Đại ca của muội đây thì ra là một kỳ tài nên có thể không vui sao!”

Vân Thăng nghe vậy có chút khó hiểu, Vân Phong áp chế kích động trong lòng trước tiên đem lời nói của tổ tiên nói ra hết, Vân Thăng nghe được đôi mắt ngày càng mở lớn đến cuồi cùng bất khả tư nghị nhìn Vân Phong, vẻ mặt đầy kích động thậm chí là kinh hỉ!



“Phong nhi, muội xác định là vậy đúng chứ mà không phải... Nguyên nhân khác?”



Vân Phong xác định gật đầu, “Đúng vậy, vạn phần xác định! Đại ca của muội mới không phải là phế vật lại càng không phải là kẻ bất lực, Đại ca chính là một kỳ tài, kỳ tài nhất đời! Liền ngay cả muội cũng hâm mộ Đại ca nha!”



Có thể không hâm mộ sao, người như thế chính là giả heo ăn thịt hổ, ba năm qua vẫn dừng ở cấp ba nhưng thực chất tinh thần lực của Vân Thăng đã là cấp sáu lại sắp lên đến cấp bảy rồi đến lúc đó khẳng định sẽ làm người khác ngạc nhiên tới rớt tròng mắt ra!



Mà lần đó bị ma thú tập kích cũng đúng là ngẫu nhiên, Vân Thăng bị như vậy cũng có thể nói là do ma thú kia làm hoàn toàn không ngờ lại là do thể chút khác người khác, thể chất hiếm gặp- Vân gia đúng là gặp may mắn!



Vân Thăng môi nhịn không được run lên đôi mắt đen tràn đầy hưng phấn, tuy rằng chính hắn chưa từng buông hy vọng ba năm qua vẫn kiên trì tập luyện, không nghĩ tới trời đúng là không phụ lòng hắn hết thảy chuyện này xảy ra đối với hắn chính là kinh hỉ lớn rồi!



Một khúc mắc lớn cuối cùng cũng được gỡ xuống tuy rằng Vân Thăng không phải bởi vì ma thú kia làm bị thương nhưng Kasha lại dám bỏ đá xuống giếng, chuyện này làm Vân Phong ghi tạc trong lòng nhất định sẽ đòi lại, bây giờ cũng chưa thể động thủ với Tạp Lan hoàng thất, trước mắt Vân gia chưa có đủ thực lực để chống lại Tạp Lan hoàng thất nhưng bất quá chỉ là một mình Kasha, nàng Vân Phong đây vẫn sẽ động thủ tưởng tiếp đến thay đổi thứ hạng không phải là cơ hội tốt sao!



Tâm tình hai huynh muội gần đây luôn u ám cuối cùng cũng phấn chấn lên, Vân Thăng cũng bỏ qua sự lo lắng trước kia tuy trong lòng vẫn có chút không tin chuyện này là thật như nói cách khác cũng làm tinh thần hắn tốt hơn, Vân Phong cũng đem chuyện xảy ra ba năm qua nói cho Đại ca nghe, Văn Thăng liên tục than hãi nhưng Vân Phong chỉ nói đại khái giống lúc kể cho mặt than phụ thân nghe chứ nếu kể ra hết chỉ sợ làm cho Đại ca lo lắng.



Nói cho Đại ca nghe khế ước ma thú của chính mình Vân Thăng nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên tán dương muội muội mình, đem chuyện của sư tôn và Long điện nói cho Đại ca nghe, Vân Thăng nghe xong cũng nói như lời phụ thân từng nói, đến ngày Vân Phong thành tài vị tiền bối này nhất định phải được cứu ra, nhận ân tình của người ta thì nhất định phải báo đáp!



Nhắc tới Long điện Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới mười tầng nguyên tố với độ dày kia đối với thể chức đặc thù của Đại ca thì đủ tiêu chuẩn vào tầng một tu luyện, mà với nguyên tố dày đặc ở tầng thứ nhất kia Đại ca mà muốn tu luyện lên đến đỉnh cấp sáu thì cần phải mất một thời gian.



Long điện cũng không phải ai cũng được vào... Vân Phong đột nhiên toát ra một ý tưởng, chính mình đã bước đầu luyện hóa thông đạo của Long điện nếu đưa Đại ca của mình đi vào hẳn là không thành vấn đề... Thông đạo đã được luyện hóa muốn tự do ra vào cũng không phải chuyện khó, Vân Phong tâm niệm vừa động trên bàn tay lập tức xuất hiện ngọc bội hình Rồng, “Đại ca, muội nói thông đạo ở Long điện đã được luyện hóa, tay huynh mau chạm vào ngọc bội để muội thử đem huynh đưa vào đó, nơi đó nguyên tố rất dày đặc là Tháp tỷ thí luyện tập rất thích hợp cho Ca tu tập.”



Vân Thăng gật đầu, tay vươn ra chạm vào hình Rồng trên ngọc bội, ngọc bội phát ra một trận run động nhỏ ngay sau đó thân hình Vân Thăng được một ánh hào quang bao phủ, nháy mất liền biến mất tại chỗ mà ở Long điện mười tầng Vân Thăng xuất hiện nhìn xung quanh có rất nhiều đồ vật thì không khỏi tặc lưỡi bất đắc dĩ, sư tôn của Phong nhi quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản nếu bỏ qua độ dày của khoáng thạch và ma tinh thì chỉ riêng không khí xung quanh có nồng hậu nguyên tố cao siêu dùng để tu luyện của đủ làm cho người ta tặc lưỡi! Có thể có nhiều vật phẩm như vậy thì vị tiền bối kia là cao nhân rồi!



Phong nhi có thể có được vị sư tôn này coi như là tạo hóa, có duyên với nhau rồi!



“Đại ca, Đại ca?” Thanh âm của Vân Phong quanh quẩn ở trong Long điện, Vân Thăng lập tức cười mở miệng trả lời, “Phong nhi đừng lo lắng mọi chuyện đều tốt nơi này quả nhiên là tỷ thí Tháp có nguyên tố rất dày, sư tôn của Phong nhi đúng thật là cao nhân!”



Vân Phong ở bên ngoài cười khẽ, “Đại ca ở trong đó dốc lòng tu tập đi đoán chừng chưa tới nửa tháng Đại ca đã có thể lên tới cấp bảy đến lúc đó cũng là lúc xã đoàn bài danh được thay đổi, đến lúc đó Đại ca gặp được lại những người mặt chó nhìn người thấp thì làm cho bọn họ kinh hãi một phen!”



Vân Thăng cười nhẹ một tiếng lập tức ngồi xuống xếp bằng lại nhắm mắt tĩnh tâm tu tập, rốt cuộc hắn có phải là người có thể chất đặc thù hay không có thể trong chốt mắt tiến lên được cấp bảy hay không thì chỉ cần hắn cố gắng ở trong này tu luyện thì rồi sẽ biết kết quả ngay!



Một góc trong Long điện có một đôi mắt màu xám trắng chậm rãi mở ra bên trong hiện lên một tia nghi hoặc, một kẻ cấp ba vào được Long điện? Chẳng lẽ là tiểu nha đầu kia dẫn vào? Nàng đang làm cái gì? Thiếu niên giật giật thân thể của chính mình, kéo lại hắc bào cũng đang giật giật trên người suy nghĩ trong chốt lát cuối cùng thiếu niên cũng nhắm hai tròng mắt lại, quên đi tiểu nha đầu kia muốn làm gì tùy nàng cứ coi như hắn đã chết đi.



Để cho Đại ca của mình ở bên trong dốc lòng tu tập cũng khiến Vân Phong được yên tâm hơn, đem ngọc bội quăng lại vào bên trong thủ trạc vừa muốn thu lại tinh thần lức thì bên trong không gian lại có gì đó chuyển động làm Vân Phong đừng lại dộng tác, đó là Nhục Cầu sao?



Tâm niệm vừa động Vân Phong liền đem Nhục Cầu kéo ra, nằm trong tay Vân Phong lúc đầu Nhục Cầu còn mơ mơ hồ hồ như chưa tỉnh ngủ thì lúc sau vừa thấy Vân Phong tinh thần đã phấn chấn lên, móng vuốt nhỏ từ trong lòng giơ ra đối diện với Vân Phong giương nanh múa vuốt đôi mắt ta tràn đầy lửa giận.



Tức giận sao? Vân Phong nghi hoặc nhìn Nhục Cầu, Nhục Cầu giương má nhỏ ra phình, Vân Phong nhìn thấy chỉ cảm thấy đáng yêu chết đi được ngón tay nhịn không được giơ ngón tay nhẹ búng ra làm Nhục Cầu ủy khuất khê một tiếng, đuôi nhỏ đầy lông mao vỗ vào mu bàn tay Vân Phong bất khả tư nghĩ kêu nàng đừng búng lại.



“Làm sao vậy?” Vân Phong cười xấu xa nhắc thân mình Nhục Cầulên lung lây qua lại vài cái, một khoảng thời gian không gặp tiểu tử này đúng thật là có chút nhớ, trường học Ma Tang có rất nhiều người nếu đem Nhục Cầu lấy ra thì sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái vì vậy Vân Phong mới đem vật nhỏ này giấu đi, hiện giờ rảnh rỗi đem nó ra ghẹo một chút chứ không khi dễ Nhục Cầu chính là không có lạc thú!



Thân mình Nhục Cầu đung đu ở không trung không khỏi la hoảng hoảng, đuôi không ngừng vuốt ve mu bàn tay Vân Phong vẻ mặt không vui, bất quá cũng không há mồm cắn người giống như vẫn rất dung túng Vân Phong khi dễ nó, đoán chừng nếu người khác Nhục Cầu nhất định sẽ trực tiếp há miệng.



“Na na, na na...” Nhục Cầu thấp giọng kêu bộ dạng hữu khí vô lực, Vân Phong tinh tế nhìn thoáng tình trạng Nhục Cầu hiện giờ rốt cục rút ra một kết luận, “Đói bụng?”



Nhục Cầu đôi mắt đen đột nhiên sáng bừng lên, đầu nhỏ không ngừng gật gật lông mao xoay xoay không ngừng, móng vuốt nhỏ cũng kích động vung qua vung lại, Vân Phong thật sự xác định nó là xác thật đói bụng nha.



Bàn tay vừa lật một khối khoáng thạch cực phẩm lập tức xuất hiện trên bàn tay Vân Phong, Nhục Cầu còn bị treo lơ lững trên không trung phóng ra ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khoáng thạch cực phẩm cũng không thèm chớp mắt, Vân Phong không khỏi thở dài, “Ngươi nên biết rằng ăn hết rồi sẽ không có nữa.”



Nhục Cầu nghe vậy lập tức bầy ra bộ dạng đáng thương, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, ngươi lại làm vẻ đáng yêu... Để khoáng thạch cực phẩm trong lòng bàn tay lỏng ra móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu liền chạm được, vội vàng nhét vào miệng mình chỉ nghe được thanh âm nhai nuốt xong Nhục Cầu liền bầy ra vẻ mặt thỏa mãn, cái đuôi cũng theo tiết tấu lắc lư tóm lại vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.



Vân Phong nhìn khoáng thạch cực phẩm ở ngay cổ Nhục Cầu cả nửa ngày mới trôi xuống vừa lòng phát ra tiếng "cách" Nhục Cầu vẻ mặt thỏa mãn cái đuôi phe phẩy vỗ lên tay Vân Phong làm Vân Phong buồn cười, tay vừa thả ra Nhục Cầu liền loáng một cái nhảy lên đầu vai Vân Phong ngồi thân mình cọ cọ hai má Vân Phong lấy lòng.



“Thật sự là biết nịnh nọt...” Vân Phong cười mắng một câu, Nhục Cầu vui vẻ kêu vài tiếng, Vân Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì lại lần nữa nhấc thân mình Nhục Cầu lên, Nhục Cầu nhu thuận kêu to một tiếng vẻ mặt đáng yêu liền tỏ ra vẻ vô tội, làm người khác nhìn thấy đều yêu mến.



Vân Phong hơi nheo mắt lại, nếu nàng nhớ không lầm thì theo lời nói vật nhỏ này có thể ra vào không gian vậy nhẫn của sư tôn nó cũng có thể vào sao? Lấy tính cách tham ăn của Nhục Cầu vậy thì khoáng thạch cực phẩm một cái cũng không thiếu nói chi đến khoang thạch cao cấp một cái cũng không thiếu, điều này rất không phù hợp lẽ thường nha!



“Ngươi chắc không phải nghĩ tới muốn đi vào trong nhẫn không gian giới chứ?” Con ngươi đen của Vân Phong híp lại, nhìn chằm chằm vào Nhục Cầu, Nhục Cầu lắc lắc đầu nhỏ lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Phong phóng tới thì lập tức gật đầu.



Vân Phong khóe miệng giương lên quả nhiên sư tôn là có nhẫn tốt nha, bằng không nếu đổi là cái khác chắc hẳn đã sớm bị tiểu gia hỏa này ăn sạch hết rồi! Vân Phong hung hăng trừng mắt nhìn Nhục Cầu đem thân mình nó nhắc tới trước mắt, một người một thú bốn mắt nhìn nhau.



“Ngươi nếu dám ăn sạch hết khoáng thạch đó ta liền không để ý tới ngươi nữa.”



Nhục Cầu mắt to mở sửng sốt sau đó xẹt qua một tia giãy dụa, cuối cùng tựa như đã kịch liệt đấu tranh tư tưởng xong cái đuôi mới giơ lên vuốt ve mu bàn tay Vân Phong lấy lòng, Vân Phong nhẹ nhàng thở ra cũng may chính mình so với khoáng thạch thì chính mình còn chiếm thượng phong hơn.



“Trước tiên sẽ ủy khuất ngươi một thời gian nhưng ta sẽ canh giờ để không làm cho ngươi bị đói.” Vân Phong nhẹ giọng nói tay chậm rãi buông đuôi Nhục Cầu ra, Nhục Cầu trực tiếp lắc mình chui vào bên trong không gian của thủ trạc, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu tiểu gia hỏa này chính là một kẻ tham ăn nha có khi nào một ngày nào đó mình bị nó ăn biến thành kẻ nghèo hàn hay không...



Xóa đi tinh thần lực ở xung quanh, bên ngoài trường học Ma Tang đã còn rất ít người qua lại hẳn đã về lại hết kyql1 túc xá, Vân Phong sờ bụng không cảm thấy đói lắm nên trực tiếp đi về để tiện đường thì qua nhìn Tiểu Cẩm chút.



Vân Phong đi lên lầu ba vào đến trước phòng Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm ở đây nãy giờ đã có chút bất an, lúc nhìn thấy Vân Phong không khỏi thả lỏng tâm tình, tuy rằng rất muốn hỏi nàng và Vân Thăng có tốt hay không nhưng trong phòng còn có người khác, Mộc Tiểu Cẩm cũng không tiện mở miệng, Vân Phong nhìn lướt qua chỗ Thước Linh Lợi chỗ đó vẫn trống không, Vân Phong cùng với Mộc Tiểu Cẩm nói vài câu xong mới muốn xoay người rời đi, cửa lại lần nữa có người mở ra, Vân Phong và Thước Linh Lợi cùng nhauq đối mặt.



“Tránh ra một chút.” Thước Linh Lợi giương mắt nói với Vân Phong, Vân Phong nhìn bên cạnh mình rõ ràng còn có khoảng trống vậy mà lại kêu mình tránh ra, Vân Phong cười cười cũng không muốn chấp nhặt với nàng ta nên nhích qua một chút thời điểm Thước Linh Lợi đi ngang qua thấp giọng nói một câu,"Ta nghe nói cái tên Đại ca kia của ngươi... Nếu ta là ngươi vậy thì Đại ca đó ta cũng không thèm.”



Con ngươi đen của Vân Phong chợt lạnh lùng nhanh chóng vươn một chân ra làm Thước Linh Lợi không có để ý dưới chân vừa muốn cất bướcchỉ nghe “A!”, Thước Linh Lợi hoa hoa lệ lệ gục xuống đất, Thước Linh Lợi căm tức đứng lên, rống lớn một câu, “Ngươi đừng không biết tốt xấu, ta đây là nói cho ngươi một đề nghị tốt!”



Vân Phong nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Ngươi có tham gia Viêm xã không?”



Thước Linh Lợi sửng sốt bị lời nói không liên quan này làm cho tỉnh mộng gật đầu, Vân Phong bỗng nhiên câu môi cười, “Nói cho Kasha nghe, xã đoàn bài danh tiếp theo đứng thứ nhất là Viêm xã nay nên thoái vị!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom