Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Edit: Juniphuong99
Beta: Sally Băng Băng
Nhục Cầu nhe răng, Vân Phong liền cảm thấy có chút không thích hợp. Đến khi nhìn thấy Nhục Cầu miệng đầy răng nanh muốn hung hăng cắn Phòng hộ mảnh vật tâm Vân Phong liền co rụt lại, thứ đồ trân quý kia là nàng phải xuất ra hai khối khoáng thạch cao cấp để mua được, cũng không thể bị vật nhỏ này cắn một ngụm làm hỏng!
“Ngươi dám cắn!” Vân Phong lớn tiếng nói, Nhục Cầu miệng nhe răng cứng ngắc dừng ở bên cạnh Phòng hộ mảnh vật. Chỉ còn mấy phân nữa thôi răng nanh sắc nhọn sẽ cắn thật sâu vào! Vân Phong đột nhiên nhấc cổ Nhục Cầu lên đem nó đưa tới trước mắt mình, tay ngọc cầm lấy Phòng hộ mảnh vật đang ở bên trong móng vuốt của Nhục Cầu nhưng tiếc rằng vật nhỏ này tựa hồ không chịu buông tay.
Vân Phong thấy bộ dáng này của Nhục Cầu thi có chút khó hiểu nhưng hiện tại quan trọng là phải lấy lại Phòng hộ mảnh vật. Vân Phong đột nhiên cười hắc hắc, Nhục Cầu trừng mắt to nhìn Vân Phong liếc mắt một cái.
“Mau đưa cho ta! Nếu ngươi không đưa, về sau sẽ không có khoáng thạch ăn...”
Nhục Cầu thân mình run lên, thân thể nho nhỏ nghe thế đột nhiên vặn vẹo một cái, cái đuôi quất quất vào tay Vân Phong, cặp mắt nhỏ kia rút đi vẻ hung ác chỉ còn lại tràn ngập lên án, Vân Phong bị bộ dáng đáng yêu của Nhục Cầu kích thích có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa liền thay đổi lời nói cũng may nàng kịp kiên trì, con ngươi đen dừng ở Nhục Cầu đối với nó ngoắc ngón tay nói,
“Hiện tại, đem thứ này đưa cho ta.”
Nhục Cầu tràn đầy lên án nhìn Vân Phong xong lại cúi đầu hung ác nhìn Phòng hộ mảnh vật tựa hồ thứ này là oan gia của nó. Trời mới biết này căn bản là không phải là cái gì Phòng hộ mảnh vật mà là oan gia của vật nhỏ. Nhục Cầu sở dĩ kỳ quái như vậy là có nguyên nhân, Vân Phong cho dù có vài cái đầu cũng sẽ không nghĩ ra.
Hai người giằng co một lúc vẫn là Vân Phong chiếm thượng phong, Nhục Cầu tràn đầy không cam lòng buông lỏng móng vuốt ra Phòng hộ mảnh vật liền rơi xuống đùi Vân Phong. Vân Phong nhìn thấy không khỏi nhẹ nhàng thở ra lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật sư tôn đưa cho nàng bỏ vào. Nhục Cầu không có biện pháp tiến vào bên trong nhẫn của sư tôn chứng minh năng lực của sư tôn ở phía trên Nhục Cầu, vẫn là đặt ở nơi này có vẻ an toàn. Khi đem Phòng hộ mảnh vật bỏ vào, Nhục Cầu có chút phẫn nộ xoay người đem mông nhỏ nhắm ngay Vân Phong.
Vân Phong cười kẻo Nhục Cầu quay lại, nói, “Ngươi nói cho ta biết, vì sao đối với vật kia phản ứng lớn như vậy?”
Nhục Cầu tràn đầy không cam lòng thấp giọng kêu to một tiếng, Vân Phong xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, “Ha ha... Ta đã quên nghe không hiểu ngươi nói gì...”
Nhục Cầu tựa hồ bị những lời này chọc giận, thân mình đột nhiên xoay một cái, đem mông nhắm ngay Vân Phong, sau đó thân mình chợt lóe liền đi vào bên trong vòng tay trữ vật của Vân Phong, mặc cho Vân Phong dỗ như thế nào Nhục Cầu cũng không quan tâm, xem ra lần này cơn tức không nhỏ a.
Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, phòng hộ mảnh nhỏ thế nhưng khiến Nhục Cầu có phản ứng lớn như vậy. Bộ dáng hung ác kia tựa hồ thứ này là kẻ địch của nó, nếu cắn một miếng sẽ phát sinh hậu quả gì... Mày Vân Phong nhẹ nhàng nhăn lại, quên đi, bây giờ không nghĩ việc này, trước cùng phụ thân thương lượng một chút về sự tình của Vân gia mới đúng.
Vân Phong vỗ vỗ quần áo đứng lên, ra khỏi phòng khách quý của tổ chức bán đấu giá. Sau khi buổi đấu giá kết thúc người mua cũng đã đi nhiều, đến khi Vân Phong đi đến đại sảnh của hội đấu giá đã chỉ còn lại mình nàng. Tiểu thư đứng ở quầy nhìn thấy Vân Phong đi ra lập tức nở nụ cười dị thường nhiệt tình nói, “Khách nhân, ngài đi ra rồi à!”
Vân Phong thiếu chút ngã vì thanh âm làm nũng ngọt lịm này, quay đầu hơi hơi nhìn về phía tiểu thư ở quầy, Vân Phong chỉ cảm thấy cả người run lên. Một bồi bàn đứng ở cửa nhìn thấy Vân Phong mắt liền đỏ bừng lập tức cung kính vì nàng đẩy cửa ra, con ngươi đen của Vân Phong nhìn lướt qua hắn, bồi bàn xấu hổ cúi đầu càng thấp. Vân Phong đáp một câu thật tốt rồi đi ra ngoài, bồi bàn đột nhiên thở ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình nhỏ giọng nói, “Hô... Lần sau phải cẩn thận, không thể nhìn sai a!”
Khi Vân Phong đi ra khỏi tổ chức bán đấu giá trời bên ngoài đã sắp hoàng hôn, nhiễm một tầng sắc đỏ, người đi lại ở ngã tư đường tựa hồ cũng nhiều lên. Quyết định đi khách điếm trước tìm phụ thân mặt than, Vân Phong lắc mình nhập vào dòng người, đột nhiên một bóng dáng đánh tới, một thân dáng vẻ vội vàng. Con ngươi đen của Vân Phong chợt lóe, thân mình lấy một góc độ cực kỳ nhỏ tránh đi, nhưng nàng không nghĩ tới là người nọ vẫn đụng vào nàng, thật không khéo.
Thân mình hai người chạm vào nhau, thân thể Vân Phong không bị thương gì cả, dù sao nàng cũng không phải con gái bình thường, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra khác nhau cái gì, da thịt mềm mại, tứ chi mảnh khảnh, ai có thể nghĩ bên trong thân thể của nàng đã được cải tạo cường hãn như ma thú!
Công trình Vân Phong cải tạo thân thể vẫn không có dừng lại, theo thực lực của chính mình tấn chức, cực hạn của việc cải tạo vẫn không ngừng tăng lên, pháp trận sinh mệnh phóng ra lực lượng sinh mệnh làm thân thể Vân Phong một lần lại một lần tăng lên. Vân Phong không có thử xem năng lực hiện tại của mình thuộc trình độ chiến sĩ cấp mấy, có lẽ giao thủ cùng chiến sĩ cũng là lựa chọn không sai.
Ngã sấp xuống không phải Vân Phong mà ngược lại là người đụng phải nàng, Vân Phong vươn tay giúp đối phương ổn định thân thể để tránh hắn té trên mặt đất, người được đỡ lấy hiển nhiên cũng rất là kinh ngạc. Mình đụng vào là một cô gái nhìn nhu nhu nhược nhược làm sao có khả năng người ngã sấp xuống lại là mình?
“Không có việc gì chứ?” Vân Phong thản nhiên hỏi một câu.
Nam nhân được giúp đột nhiên nở nụ cười, hé ra tuấn nhan đẹp đẽ đang tươi cười, cặp mắt hoa đào dài nhỏ nhiễm một mảnh xuân sắc, dung nhan bị tóc đen che khuất có chút thần bí càng làm người ta nhìn vào, nam nhân đối Vân Phong hơi hơi cúi người hành lễ, “Vị tiểu thư này thật đẹp, ta có vinh hạnh được biết tên của ngươi không?”
Vân Phong lạnh mặt đứng ở kia, chẳng lẽ đây là lý do nam nhân này đến gần nàng? Nghĩ đến khả năng này, Vân Phong lắc mình đi lướt qua hắn.
Thấy vậy, nam nhân liền bước nhanh đuổi theo, nói, “Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta ở biển người đông đúc gặp nhau chính là một loại duyên phận, nếu là duyên phận trời an bài thì không nên kháng cự.”
Vân Phong lạnh lùng liếc qua hắn, nụ cười của nam nhân tuấn mỹ vẫn không thay đổi, hoàn mỹ đến nỗi không tìm thấy khuyết điểm. Vân Phong mở miệng thản nhiên nói, “Cũng có thể đó là nghiệt duyên.”
Nam nhân bị lời nói của Vân Phong làm cho nghẹn họng, cứng ngắc đứng ở đó, đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn Vân Phong. Là một cô gái ở thời điểm đối mặt với một nam nhân tuấn mỹ đến gần sẽ không có phản ứng như Vân Phong. Tiếc rằng tế bào tình cảm của Vân Phong có vẻ phát dục hơi trễ, đối với loại người dùng biện pháp này tiếp cận nàng có chút phản cảm.
“Tiểu thư xinh đẹp nói chuyện thật sự là không giống người thường a, là người đặc biệt nhất trong những người mà ta đã từng gặp, ta càng không thể buông tha cơ hội làm quen cùng tiểu thư. Không bằng chúng ta...” Nam nhân tuấn mỹ còn muốn nói cái gì nữa, Vân Phong đã lười cùng hắn tiếp tục dây dưa, dưới chân sử dụng bộ pháp, thân mình như gió xuyên vào bên trong đám người, nháy mắt Vân Phong đã biến mất, chỉ để lại một trận gió thổi qua.
Thanh niên còn muốn mở miệng cương cứng đứng ở kia, chớp chớp mắt, nhìn trước mặt không có một bóng người, tay xoa một bên mặt, che đi sườn mặt khác bị tóc đen che kín, mỉm cười nói, “A... Thật sự là một cô nương có bản lĩnh, ha ha, có ý tứ, có ý tứ a...”
Thanh niên đem tóc đen bị chính mình làm loạn buông ra, lại khôi phục vẻ đẹp thần bí, thân mình cũng quỷ dị như gió biến mất ở chỗ cũ.
“Ân? Ở chỗ này vừa rồi có người sao?”
Người dân đi ngang mơ hồ nhìn thoáng qua, những người khác cũng đều nhìn lại đây, có chút nghi hoặc nhìn nơi này. Nơi này vừa rồi thật là... Có người đi?
Sau khi Vân Phong bỏ qua thanh niên kia, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Đi qua bốn khách điếm ở Bách thành để tìm bóng dáng lão cha mặt đen, rốt cục ở bên trong đại sảnh khách điếm cuối cùng tìm được. Vân Phong vừa đi vào liền thấy cha mình đang ngồi ở nơi đó.
“Phụ thân!” Vân Phong hô một tiếng, Vân Cảnh đang cúi đầu nghĩ cái gì, nghe thấy thanh âm kia không khỏi đột nhiên ngẩng đầu, đến khi thấy Vân Phong liền kinh ngạc.
Vân Phong cười tủm tỉm tiêu sái đi qua. Khi đến bên người phụ thân mặt than, thấy trong tay Vân Cảnh cầm một ít tư liệu, Vân Phong nhìn nhìn, lên tiếng, “Phụ thân, Phong nhi có chuyện muốn nói với người.”
Vân Cảnh đầu tiên là kinh ngạc khi thấy Vân Phong xuất hiện ở trong này, tiếp theo nhìn đến vẻ mặt Vân Phong thập phần nghiêm túc biết sự tình quan trọng, lập tức thu hồi tư liệu trong tay, dẫn Vân Phong đi vào phòng mình. Hai cha con tiến vào phòng liền ngồi. Vân Phong trước tiên là đem ngọc bội truyền âm cùng lọ không gian giao cho phụ thân, Vân Cảnh cầm lấy trong tay con ngươi đen lại trợn to, mặc dù biết nữ nhi của mình có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh thế này thật đúng là không nhỏ.
Vân Phong đem mấy thứ này đưa xong mới đem tất cả chuyện tình phát sinh ở trường học Ma Tang kể cho lão cha nghe. Chuyện của Vân Thăng cũng nói đến, đại ca cũng dặn không cho nói vì sợ cha lo lắng. Nói xong ước định của mình cùng Kasha, Vân Cảnh vẻ mặt trầm mặc ngồi ở kia, Vân Phong lại hơi hơi cúi đầu, thấp giọng nói, “Ta biết, lần này là ta lỗ mãng.”
Vân Phong trầm mặc vài giây, Vân Cảnh mới chậm rãi mở miệng, “Không, theo lời của Vân Thăng hoàng thất Tạp Lan sớm hay muộn cũng sẽ động thủ với Vân gia, nếu Vân gia vẫn bảo trì thái độ lúc đầu có lẽ sẽ không khiến cho hoàng thất Tạp Lan chú ý, một gia tộc ở địa phương nhỏ tự sinh tự diệt cùng hoàng thất có quan hệ gì? Vân gia phát triển, hoàng thất Tạp Lan phát thiệp mời cũng sẽ không nghĩ là Vân gia cự tuyệt. Vân gia luôn luôn nghe lệnh hoàng thất Tạp Lan thế nhưng nói không, bọn họ trong lòng sẽ sinh nghi.”
Vân Cảnh phân tích rất hợp lý, Vân Phong yên lặng ngồi ở một bên nghe lão cha phân tích, chậm rãi mở miệng: “Lúc này đây có lẽ không tưởng tượng được Phong nhi làm vậy, Kasha tuy rằng là công chúa hoàng thất, nhưng hoàng thất cũng không phải chỉ có mình nàng là công chúa, nếu hoàng thất Tạp Lan thật sự vì chuyện này mà trở mặt với Vân gia, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Hơn một ngàn năm qua, Vân gia vì hoàng thất Tạp Lan làm quá nhiều, càng không nói đến vị triệu hồi sư kia vì hoàng thất Tạp Lan làm trâu làm ngựa, khiến đế quốc Tạp Lan ở đông đại lục hô phong hoán vũ! Chân thành của người Vân gia có trời đất chứng giám, người Vân gia với hoàng thất trung thành như vậy. Nhưng mà ở thời điểm Vân gia nghèo túng, hoàng thất Tạp Lan lại lựa chọn không quan tâm, mặc kệ gia tộc tự sinh tự diệt.
Nhưng Vân Phong cũng không có trách hoàng thất Tạp Lan. Dù sao đây cũng là vận mệnh Vân gia, thịnh suy thay đổi là tất nhiên, Vân gia cho dù nghèo túng không người hỏi thăm Vân Phong cũng không trách tội hoàng thất Tạp Lan, nhưng mà câu nói của Kasha lại đánh nát một chút hảo cảm của Vân Phong đối với hoàng thất Tạp Lan: Nô tài, Vân gia các ngươi chính là nô tài của hoàng thất Tạp Lan!
Vân Phong phẫn nộ rồi, nàng yêu Vân gia như vậy nhưng trong mắt hoàng thất Tạp Lan, địa vị của Vân gia chỉ là một nô tài!
Từ nay về sau Vân Phong thề, sẽ không để cho hoàng thất Tạp Lan lợi dụng Vân gia một lần nào nữa, Vân gia không phải là nô tài của bất luận kẻ nào! Đối với hoàng thất Tạp Lan, một chút tin tưởng của Vân Phong cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, hoàng thất vì lợi ích của mình lại có thể hy sinh tất cả của người khác!
“Phụ thân, Tạp Lan hoàng thất có lẽ băn khoăn Vân gia vì hắn làm nhiều như vậy về vấn đề thể diện, nhưng Vân gia sớm muộn gì cũng bị hoàng thất Tạp Lan ra tay, đến lúc đó...”
Vân Cảnh nhìn Vân Phong liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó, phụ thân sẽ nghe Phong nhi, cho dù là rời khỏi Tạp Lan đế quốc, Phong nhi nói thế nào thì là như thế.”
Vân Cảnh không khỏi căng thẳng, dù sao căn cơ của Vân gia ở Xuân Phong trấn, nếu muốn rời khỏi tất nhiên cũng muốn dẫn Xuân Phong trấn cùng đi!
“Phong nhi lúc này đây tính làm như thế nào?” Vân Cảnh thực lo lắng hỏi một câu.
Vân Phong cười cười, nói, “Phụ thân đừng lo lắng, nên làm cái gì ta sẽ làm, không nên làm khiến cho người khác tới làm tốt!”
Vân Phong môi đỏ mọng hơi hơi gợi lên, muốn chọc giận Kasha là chuyện dễ dàng, con người ở thời điểm phẫn nộ thường mất đi lý tính, sẽ làm ra quyết định không sáng suốt, sẽ nói ra lời khiến mình hối hận, Kasha trần truồng chuyện này nàng nhất định là bất quá trốn, trọng điểm là như thế nào làm cho nàng nói ra tự nhiên một chút, làm cho tình thế toàn bộ ngã vào nàng phía nàng, nói ví dụ... Lợi dụng người khác một chút, lại nói ví dụ, Kasha vẫn thích Mộ Dung Vân Thiên.
Nghĩ đến tầng quan hệ kia của Vân gia cùng Mộ Dung gia kia đã bị chặt đứt, Kasha cũng là không biết, Mộ Dung Vân Thiên cũng không cảm kích huống chi là Kasha, hoàng thất Tạp Lan cũng không nhàn rỗi đi điều tra nhất cử nhất động của Vân gia trước kia, như vậy ai cũng không biết tin tức, vẫn còn giá trị lợi dụng rất cao.
Trong lòng Vân Phong dĩ nhiên có kế hoạch, còn lại hai ngày đều cùng lão cha đứng ở Bách thành. Lão cha cũng hỏi tình huống của Vân Thăng, Vân Phong chỉ trả lời một câu: “Hết thảy đều tốt.”
Thời điểm cha và con gái ở chung cũng không nói nhiều. Vân Cảnh thì làm việc còn Vân Phong ngồi một bên lẳng lặng ngốc, không có ai quấy rầy, cứ im lặng như vậy qua hai ngày. Đến ngày trở về, Vân Phong cùng Vân Cảnh nói mấy câu rồi mới vẫy tay tạm biệt.
Vân Cảnh muốn quay lại Xuân Phong trấn, hai người đi hai cửa thành khác nhau. Người Vân gia trong xương tủy đều có một loại quả quyết, sau khi cha và con gái tách ra ai cũng chưa từng quay đầu liếc mắt nhìn người kia một cái, Vân Phong nghĩ giao cho lão cha ngọc bài truyền âm, đã ghi lại hơi thở lão cha, về sau muốn liên hệ cũng là chuyện trong nháy mắt.
Đi đến ngoại ô Bách thành liền thấy biên bức của trường học Ma Tang chờ ở nơi đó, Vân Phong phi thân một cái liền nhảy lên lưng biên bức. Khi trở lại trường học Ma Tang cuộc thi xã đoàn sắp xếp lại thứ hạng cũng sẽ bắt đầu đi... Cảm giác bị rình coi mãnh liệt truyền đến, Vân Phong ngồi ở lưng biên bức đột nhiên nhìn xuống phía dưới. Biên bức càng lên cao, cảnh sắc phía dưới càng không rõ. Vân Phong thủy chung nhìn chằm chằm vào một điểm cho đến khi biên bức mang theo nàng rời khỏi nơi này.
Vị trí bị Vân Phong nhìn chằm chằm sau khi Vân Phong rời khỏi xuất hiện một bóng dáng, chính là thiếu niên tuấn mỹ đụng phải Vân Phong lần trước, một đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú vào phương hướng Vân Phong rời đi, thì thào nói nhỏ, “Muốn đuổi theo đến Ma Tang trường học là không có khả năng... A, không quan hệ, về sau còn gặp lại.”
Cuộc thi sắp xếp thứ hạng của xã đoàn ở trường học Ma Tang đã bắt đầu trận đầu tiên trong bầu không khí nhiệt liệt. Toàn trường đều đắm chìm trong kích động cùng hưng phấn. Các học sinh đều nhiệt tình thảo luận xem năm nay xã đoàn nào sẽ đứng thứ nhất, Tinh La xã đoàn cùng Viêm xã tuyên chiến với nhau cũng đáng chú ý nhất trong cuộc thi ngày hôm nay.
Trường học Ma Tang đã sớm hình thành hai phe lớn, cũng do xã viên Viêm xã căn bản là không đem trận tỷ thí này để vào mắt, dù sao Tinh La xã đoàn quá yếu ớt, cụ thể tình huống bên trong như Khúc Lam Y mới gia nhập, Vân Thăng đột nhiên thăng cấp tất cả bí ẩn này bọn họ đều hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên nghĩ là Tinh La xã đoàn vẫn như trước vô cùng yếu, chỉ cảm thấy Tinh La xã đoàn năm nay là muốn mất mặt. Nhưng điều xã viên Viêm xã không nghĩ tới là, Tinh La xã đoàn thế nhưng cũng có người ủng hộ! Hơn nữa số lượng cũng không ít nha!
Sở Cuồng Nhân mấy ngày nay sắc mặt vẫn thực đen, bởi vì xã viên Viêm xã lại cùng người ủng hộ Tinh La xã đoàn xảy ra xung đột.
“Phanh!”
Tay Sở Cuồng Nhân hung hăng đập vào mặt bàn, tức giận nói, “Chỉ là một cái Tinh La xã đoàn, mắt bọn họ đều mù sao! Viêm xã làm sao có thể thua! Một lũ người ngu xuẩn đến cực điểm!” Sở Cuồng Nhân vừa nói xong, một người lập tức vọt vào văn phòng viêm xã, hớt ha hớt hải nói, “Phó xã trưởng! Đã xảy ra chuyện, lại có đánh nhau a!”
Sở Cuồng Nhân sắc mặt càng đen, mang vẻ mặt lửa giận ngập trời lập tức đứng dậy xông ra ngoài, cắn chặt hàm răng, trong lòng Sở Cuồng Nhân mấy ngày này lửa giận vẫn là không có chỗ phát tiết, không biết công chúa điện hạ rốt cuộc băn khoăn cái gì, cũng không biết Tinh La xã đoàn vì sao có nhiều người ủng hộ như vậy! Viêm xã hiện tại đối mặt áp lực trước nay chưa từng có, tất cả đều bởi vì Tinh La xã đoàn nho nhỏ kia, Tinh La xã đoàn tính cái p! Dám ở trước mặt Viêm xã càn rỡ, kể cả là người ủng hộ cũng phải giáo huấn một trận!
Sở Cuồng Nhân vẻ mặt lửa giận lao ra, ở phía trước quảng trường hai nhóm người đang phẫn nộ giằng co, một người có vẻ như bị thương cánh tay, những người khác đang băng bó, trong đó một người phẫn nộ hô, “Viêm xã các ngươi dựa vào cái gì ra tay đả thương người!”
“Ra tay đả thương người? Hắn chỉ bị thương cánh tay xem như là may lắm rồi! Các ngươi nếu nói thêm câu nữa là Viêm xã thua, ta đánh các ngươi đánh thành tàn phế!”
Một nam sinh Viêm xã cuồng bạo rống lên, rống xong, những người ủng hộ Tinh La xã đoàn phẫn nộ rồi, không yếu kém rống ngược lại, “Các ngươi chờ đấy, Tinh La xã đoàn nhất định sẽ thắng các ngươi!”
“Ngươi...!”
Nam sinh nghe được lập tức muốn động thủ lại bị người giữ chặt, nhìn lại dĩ nhiên là Sở Cuồng Nhân, nhỏ giọng hô, “Phó xã trưởng!”
Sở Cuồng Nhân cười cười, một đôi con ngươi đen nhìn người đang tức giận phía đối diện rồi đột nhiên cười ha ha. Cười xong, đột nhiên tay chỉ vào bọn họ, nói, “Đả bại? Tốt, Vân Phong đi khiêu khích chúng ta đâu? Các ngươi biết nàng đi đâu không? Mấy ngày nay cũng chưa nhìn bóng dáng thấy của nàng, không lẽ là sợ quá bỏ chạy rồi đi!”
Một câu làm cho mọi người Viêm xã cười ha ha, mà những người ủng hộ Tinh La xã đoàn đều hai mặt nhìn nhau, Vân Phong mấy ngày nay xác thực không có xuất hiện ở trường học Ma Tang, rất nhiều người Viêm xã coi đây là nàng sợ quá bỏ chạy, người ủng hộ Tinh La xã đoàn cũng sắp không trụ nổi.
“Ngươi... Ngươi nói dối! Vân Phong làm sao có thể bỏ chạy!”
“Không chạy? Vậy ngươi làm cho nàng đi ra a! Ngươi khiến nàng xuất hiện đi a, ta còn thật muốn nhìn thấy nàng đây!” Sở Cuồng Nhân khiêu khích rống lớn, mọi người phía sau hắn cuồng tiếu, không đợi này tràng cười chấm dứt, thì một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, “Ngươi muốn gặp ta sao?”
Beta: Sally Băng Băng
Nhục Cầu nhe răng, Vân Phong liền cảm thấy có chút không thích hợp. Đến khi nhìn thấy Nhục Cầu miệng đầy răng nanh muốn hung hăng cắn Phòng hộ mảnh vật tâm Vân Phong liền co rụt lại, thứ đồ trân quý kia là nàng phải xuất ra hai khối khoáng thạch cao cấp để mua được, cũng không thể bị vật nhỏ này cắn một ngụm làm hỏng!
“Ngươi dám cắn!” Vân Phong lớn tiếng nói, Nhục Cầu miệng nhe răng cứng ngắc dừng ở bên cạnh Phòng hộ mảnh vật. Chỉ còn mấy phân nữa thôi răng nanh sắc nhọn sẽ cắn thật sâu vào! Vân Phong đột nhiên nhấc cổ Nhục Cầu lên đem nó đưa tới trước mắt mình, tay ngọc cầm lấy Phòng hộ mảnh vật đang ở bên trong móng vuốt của Nhục Cầu nhưng tiếc rằng vật nhỏ này tựa hồ không chịu buông tay.
Vân Phong thấy bộ dáng này của Nhục Cầu thi có chút khó hiểu nhưng hiện tại quan trọng là phải lấy lại Phòng hộ mảnh vật. Vân Phong đột nhiên cười hắc hắc, Nhục Cầu trừng mắt to nhìn Vân Phong liếc mắt một cái.
“Mau đưa cho ta! Nếu ngươi không đưa, về sau sẽ không có khoáng thạch ăn...”
Nhục Cầu thân mình run lên, thân thể nho nhỏ nghe thế đột nhiên vặn vẹo một cái, cái đuôi quất quất vào tay Vân Phong, cặp mắt nhỏ kia rút đi vẻ hung ác chỉ còn lại tràn ngập lên án, Vân Phong bị bộ dáng đáng yêu của Nhục Cầu kích thích có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa liền thay đổi lời nói cũng may nàng kịp kiên trì, con ngươi đen dừng ở Nhục Cầu đối với nó ngoắc ngón tay nói,
“Hiện tại, đem thứ này đưa cho ta.”
Nhục Cầu tràn đầy lên án nhìn Vân Phong xong lại cúi đầu hung ác nhìn Phòng hộ mảnh vật tựa hồ thứ này là oan gia của nó. Trời mới biết này căn bản là không phải là cái gì Phòng hộ mảnh vật mà là oan gia của vật nhỏ. Nhục Cầu sở dĩ kỳ quái như vậy là có nguyên nhân, Vân Phong cho dù có vài cái đầu cũng sẽ không nghĩ ra.
Hai người giằng co một lúc vẫn là Vân Phong chiếm thượng phong, Nhục Cầu tràn đầy không cam lòng buông lỏng móng vuốt ra Phòng hộ mảnh vật liền rơi xuống đùi Vân Phong. Vân Phong nhìn thấy không khỏi nhẹ nhàng thở ra lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật sư tôn đưa cho nàng bỏ vào. Nhục Cầu không có biện pháp tiến vào bên trong nhẫn của sư tôn chứng minh năng lực của sư tôn ở phía trên Nhục Cầu, vẫn là đặt ở nơi này có vẻ an toàn. Khi đem Phòng hộ mảnh vật bỏ vào, Nhục Cầu có chút phẫn nộ xoay người đem mông nhỏ nhắm ngay Vân Phong.
Vân Phong cười kẻo Nhục Cầu quay lại, nói, “Ngươi nói cho ta biết, vì sao đối với vật kia phản ứng lớn như vậy?”
Nhục Cầu tràn đầy không cam lòng thấp giọng kêu to một tiếng, Vân Phong xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, “Ha ha... Ta đã quên nghe không hiểu ngươi nói gì...”
Nhục Cầu tựa hồ bị những lời này chọc giận, thân mình đột nhiên xoay một cái, đem mông nhắm ngay Vân Phong, sau đó thân mình chợt lóe liền đi vào bên trong vòng tay trữ vật của Vân Phong, mặc cho Vân Phong dỗ như thế nào Nhục Cầu cũng không quan tâm, xem ra lần này cơn tức không nhỏ a.
Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, phòng hộ mảnh nhỏ thế nhưng khiến Nhục Cầu có phản ứng lớn như vậy. Bộ dáng hung ác kia tựa hồ thứ này là kẻ địch của nó, nếu cắn một miếng sẽ phát sinh hậu quả gì... Mày Vân Phong nhẹ nhàng nhăn lại, quên đi, bây giờ không nghĩ việc này, trước cùng phụ thân thương lượng một chút về sự tình của Vân gia mới đúng.
Vân Phong vỗ vỗ quần áo đứng lên, ra khỏi phòng khách quý của tổ chức bán đấu giá. Sau khi buổi đấu giá kết thúc người mua cũng đã đi nhiều, đến khi Vân Phong đi đến đại sảnh của hội đấu giá đã chỉ còn lại mình nàng. Tiểu thư đứng ở quầy nhìn thấy Vân Phong đi ra lập tức nở nụ cười dị thường nhiệt tình nói, “Khách nhân, ngài đi ra rồi à!”
Vân Phong thiếu chút ngã vì thanh âm làm nũng ngọt lịm này, quay đầu hơi hơi nhìn về phía tiểu thư ở quầy, Vân Phong chỉ cảm thấy cả người run lên. Một bồi bàn đứng ở cửa nhìn thấy Vân Phong mắt liền đỏ bừng lập tức cung kính vì nàng đẩy cửa ra, con ngươi đen của Vân Phong nhìn lướt qua hắn, bồi bàn xấu hổ cúi đầu càng thấp. Vân Phong đáp một câu thật tốt rồi đi ra ngoài, bồi bàn đột nhiên thở ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình nhỏ giọng nói, “Hô... Lần sau phải cẩn thận, không thể nhìn sai a!”
Khi Vân Phong đi ra khỏi tổ chức bán đấu giá trời bên ngoài đã sắp hoàng hôn, nhiễm một tầng sắc đỏ, người đi lại ở ngã tư đường tựa hồ cũng nhiều lên. Quyết định đi khách điếm trước tìm phụ thân mặt than, Vân Phong lắc mình nhập vào dòng người, đột nhiên một bóng dáng đánh tới, một thân dáng vẻ vội vàng. Con ngươi đen của Vân Phong chợt lóe, thân mình lấy một góc độ cực kỳ nhỏ tránh đi, nhưng nàng không nghĩ tới là người nọ vẫn đụng vào nàng, thật không khéo.
Thân mình hai người chạm vào nhau, thân thể Vân Phong không bị thương gì cả, dù sao nàng cũng không phải con gái bình thường, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra khác nhau cái gì, da thịt mềm mại, tứ chi mảnh khảnh, ai có thể nghĩ bên trong thân thể của nàng đã được cải tạo cường hãn như ma thú!
Công trình Vân Phong cải tạo thân thể vẫn không có dừng lại, theo thực lực của chính mình tấn chức, cực hạn của việc cải tạo vẫn không ngừng tăng lên, pháp trận sinh mệnh phóng ra lực lượng sinh mệnh làm thân thể Vân Phong một lần lại một lần tăng lên. Vân Phong không có thử xem năng lực hiện tại của mình thuộc trình độ chiến sĩ cấp mấy, có lẽ giao thủ cùng chiến sĩ cũng là lựa chọn không sai.
Ngã sấp xuống không phải Vân Phong mà ngược lại là người đụng phải nàng, Vân Phong vươn tay giúp đối phương ổn định thân thể để tránh hắn té trên mặt đất, người được đỡ lấy hiển nhiên cũng rất là kinh ngạc. Mình đụng vào là một cô gái nhìn nhu nhu nhược nhược làm sao có khả năng người ngã sấp xuống lại là mình?
“Không có việc gì chứ?” Vân Phong thản nhiên hỏi một câu.
Nam nhân được giúp đột nhiên nở nụ cười, hé ra tuấn nhan đẹp đẽ đang tươi cười, cặp mắt hoa đào dài nhỏ nhiễm một mảnh xuân sắc, dung nhan bị tóc đen che khuất có chút thần bí càng làm người ta nhìn vào, nam nhân đối Vân Phong hơi hơi cúi người hành lễ, “Vị tiểu thư này thật đẹp, ta có vinh hạnh được biết tên của ngươi không?”
Vân Phong lạnh mặt đứng ở kia, chẳng lẽ đây là lý do nam nhân này đến gần nàng? Nghĩ đến khả năng này, Vân Phong lắc mình đi lướt qua hắn.
Thấy vậy, nam nhân liền bước nhanh đuổi theo, nói, “Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta ở biển người đông đúc gặp nhau chính là một loại duyên phận, nếu là duyên phận trời an bài thì không nên kháng cự.”
Vân Phong lạnh lùng liếc qua hắn, nụ cười của nam nhân tuấn mỹ vẫn không thay đổi, hoàn mỹ đến nỗi không tìm thấy khuyết điểm. Vân Phong mở miệng thản nhiên nói, “Cũng có thể đó là nghiệt duyên.”
Nam nhân bị lời nói của Vân Phong làm cho nghẹn họng, cứng ngắc đứng ở đó, đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn Vân Phong. Là một cô gái ở thời điểm đối mặt với một nam nhân tuấn mỹ đến gần sẽ không có phản ứng như Vân Phong. Tiếc rằng tế bào tình cảm của Vân Phong có vẻ phát dục hơi trễ, đối với loại người dùng biện pháp này tiếp cận nàng có chút phản cảm.
“Tiểu thư xinh đẹp nói chuyện thật sự là không giống người thường a, là người đặc biệt nhất trong những người mà ta đã từng gặp, ta càng không thể buông tha cơ hội làm quen cùng tiểu thư. Không bằng chúng ta...” Nam nhân tuấn mỹ còn muốn nói cái gì nữa, Vân Phong đã lười cùng hắn tiếp tục dây dưa, dưới chân sử dụng bộ pháp, thân mình như gió xuyên vào bên trong đám người, nháy mắt Vân Phong đã biến mất, chỉ để lại một trận gió thổi qua.
Thanh niên còn muốn mở miệng cương cứng đứng ở kia, chớp chớp mắt, nhìn trước mặt không có một bóng người, tay xoa một bên mặt, che đi sườn mặt khác bị tóc đen che kín, mỉm cười nói, “A... Thật sự là một cô nương có bản lĩnh, ha ha, có ý tứ, có ý tứ a...”
Thanh niên đem tóc đen bị chính mình làm loạn buông ra, lại khôi phục vẻ đẹp thần bí, thân mình cũng quỷ dị như gió biến mất ở chỗ cũ.
“Ân? Ở chỗ này vừa rồi có người sao?”
Người dân đi ngang mơ hồ nhìn thoáng qua, những người khác cũng đều nhìn lại đây, có chút nghi hoặc nhìn nơi này. Nơi này vừa rồi thật là... Có người đi?
Sau khi Vân Phong bỏ qua thanh niên kia, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Đi qua bốn khách điếm ở Bách thành để tìm bóng dáng lão cha mặt đen, rốt cục ở bên trong đại sảnh khách điếm cuối cùng tìm được. Vân Phong vừa đi vào liền thấy cha mình đang ngồi ở nơi đó.
“Phụ thân!” Vân Phong hô một tiếng, Vân Cảnh đang cúi đầu nghĩ cái gì, nghe thấy thanh âm kia không khỏi đột nhiên ngẩng đầu, đến khi thấy Vân Phong liền kinh ngạc.
Vân Phong cười tủm tỉm tiêu sái đi qua. Khi đến bên người phụ thân mặt than, thấy trong tay Vân Cảnh cầm một ít tư liệu, Vân Phong nhìn nhìn, lên tiếng, “Phụ thân, Phong nhi có chuyện muốn nói với người.”
Vân Cảnh đầu tiên là kinh ngạc khi thấy Vân Phong xuất hiện ở trong này, tiếp theo nhìn đến vẻ mặt Vân Phong thập phần nghiêm túc biết sự tình quan trọng, lập tức thu hồi tư liệu trong tay, dẫn Vân Phong đi vào phòng mình. Hai cha con tiến vào phòng liền ngồi. Vân Phong trước tiên là đem ngọc bội truyền âm cùng lọ không gian giao cho phụ thân, Vân Cảnh cầm lấy trong tay con ngươi đen lại trợn to, mặc dù biết nữ nhi của mình có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh thế này thật đúng là không nhỏ.
Vân Phong đem mấy thứ này đưa xong mới đem tất cả chuyện tình phát sinh ở trường học Ma Tang kể cho lão cha nghe. Chuyện của Vân Thăng cũng nói đến, đại ca cũng dặn không cho nói vì sợ cha lo lắng. Nói xong ước định của mình cùng Kasha, Vân Cảnh vẻ mặt trầm mặc ngồi ở kia, Vân Phong lại hơi hơi cúi đầu, thấp giọng nói, “Ta biết, lần này là ta lỗ mãng.”
Vân Phong trầm mặc vài giây, Vân Cảnh mới chậm rãi mở miệng, “Không, theo lời của Vân Thăng hoàng thất Tạp Lan sớm hay muộn cũng sẽ động thủ với Vân gia, nếu Vân gia vẫn bảo trì thái độ lúc đầu có lẽ sẽ không khiến cho hoàng thất Tạp Lan chú ý, một gia tộc ở địa phương nhỏ tự sinh tự diệt cùng hoàng thất có quan hệ gì? Vân gia phát triển, hoàng thất Tạp Lan phát thiệp mời cũng sẽ không nghĩ là Vân gia cự tuyệt. Vân gia luôn luôn nghe lệnh hoàng thất Tạp Lan thế nhưng nói không, bọn họ trong lòng sẽ sinh nghi.”
Vân Cảnh phân tích rất hợp lý, Vân Phong yên lặng ngồi ở một bên nghe lão cha phân tích, chậm rãi mở miệng: “Lúc này đây có lẽ không tưởng tượng được Phong nhi làm vậy, Kasha tuy rằng là công chúa hoàng thất, nhưng hoàng thất cũng không phải chỉ có mình nàng là công chúa, nếu hoàng thất Tạp Lan thật sự vì chuyện này mà trở mặt với Vân gia, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Hơn một ngàn năm qua, Vân gia vì hoàng thất Tạp Lan làm quá nhiều, càng không nói đến vị triệu hồi sư kia vì hoàng thất Tạp Lan làm trâu làm ngựa, khiến đế quốc Tạp Lan ở đông đại lục hô phong hoán vũ! Chân thành của người Vân gia có trời đất chứng giám, người Vân gia với hoàng thất trung thành như vậy. Nhưng mà ở thời điểm Vân gia nghèo túng, hoàng thất Tạp Lan lại lựa chọn không quan tâm, mặc kệ gia tộc tự sinh tự diệt.
Nhưng Vân Phong cũng không có trách hoàng thất Tạp Lan. Dù sao đây cũng là vận mệnh Vân gia, thịnh suy thay đổi là tất nhiên, Vân gia cho dù nghèo túng không người hỏi thăm Vân Phong cũng không trách tội hoàng thất Tạp Lan, nhưng mà câu nói của Kasha lại đánh nát một chút hảo cảm của Vân Phong đối với hoàng thất Tạp Lan: Nô tài, Vân gia các ngươi chính là nô tài của hoàng thất Tạp Lan!
Vân Phong phẫn nộ rồi, nàng yêu Vân gia như vậy nhưng trong mắt hoàng thất Tạp Lan, địa vị của Vân gia chỉ là một nô tài!
Từ nay về sau Vân Phong thề, sẽ không để cho hoàng thất Tạp Lan lợi dụng Vân gia một lần nào nữa, Vân gia không phải là nô tài của bất luận kẻ nào! Đối với hoàng thất Tạp Lan, một chút tin tưởng của Vân Phong cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, hoàng thất vì lợi ích của mình lại có thể hy sinh tất cả của người khác!
“Phụ thân, Tạp Lan hoàng thất có lẽ băn khoăn Vân gia vì hắn làm nhiều như vậy về vấn đề thể diện, nhưng Vân gia sớm muộn gì cũng bị hoàng thất Tạp Lan ra tay, đến lúc đó...”
Vân Cảnh nhìn Vân Phong liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó, phụ thân sẽ nghe Phong nhi, cho dù là rời khỏi Tạp Lan đế quốc, Phong nhi nói thế nào thì là như thế.”
Vân Cảnh không khỏi căng thẳng, dù sao căn cơ của Vân gia ở Xuân Phong trấn, nếu muốn rời khỏi tất nhiên cũng muốn dẫn Xuân Phong trấn cùng đi!
“Phong nhi lúc này đây tính làm như thế nào?” Vân Cảnh thực lo lắng hỏi một câu.
Vân Phong cười cười, nói, “Phụ thân đừng lo lắng, nên làm cái gì ta sẽ làm, không nên làm khiến cho người khác tới làm tốt!”
Vân Phong môi đỏ mọng hơi hơi gợi lên, muốn chọc giận Kasha là chuyện dễ dàng, con người ở thời điểm phẫn nộ thường mất đi lý tính, sẽ làm ra quyết định không sáng suốt, sẽ nói ra lời khiến mình hối hận, Kasha trần truồng chuyện này nàng nhất định là bất quá trốn, trọng điểm là như thế nào làm cho nàng nói ra tự nhiên một chút, làm cho tình thế toàn bộ ngã vào nàng phía nàng, nói ví dụ... Lợi dụng người khác một chút, lại nói ví dụ, Kasha vẫn thích Mộ Dung Vân Thiên.
Nghĩ đến tầng quan hệ kia của Vân gia cùng Mộ Dung gia kia đã bị chặt đứt, Kasha cũng là không biết, Mộ Dung Vân Thiên cũng không cảm kích huống chi là Kasha, hoàng thất Tạp Lan cũng không nhàn rỗi đi điều tra nhất cử nhất động của Vân gia trước kia, như vậy ai cũng không biết tin tức, vẫn còn giá trị lợi dụng rất cao.
Trong lòng Vân Phong dĩ nhiên có kế hoạch, còn lại hai ngày đều cùng lão cha đứng ở Bách thành. Lão cha cũng hỏi tình huống của Vân Thăng, Vân Phong chỉ trả lời một câu: “Hết thảy đều tốt.”
Thời điểm cha và con gái ở chung cũng không nói nhiều. Vân Cảnh thì làm việc còn Vân Phong ngồi một bên lẳng lặng ngốc, không có ai quấy rầy, cứ im lặng như vậy qua hai ngày. Đến ngày trở về, Vân Phong cùng Vân Cảnh nói mấy câu rồi mới vẫy tay tạm biệt.
Vân Cảnh muốn quay lại Xuân Phong trấn, hai người đi hai cửa thành khác nhau. Người Vân gia trong xương tủy đều có một loại quả quyết, sau khi cha và con gái tách ra ai cũng chưa từng quay đầu liếc mắt nhìn người kia một cái, Vân Phong nghĩ giao cho lão cha ngọc bài truyền âm, đã ghi lại hơi thở lão cha, về sau muốn liên hệ cũng là chuyện trong nháy mắt.
Đi đến ngoại ô Bách thành liền thấy biên bức của trường học Ma Tang chờ ở nơi đó, Vân Phong phi thân một cái liền nhảy lên lưng biên bức. Khi trở lại trường học Ma Tang cuộc thi xã đoàn sắp xếp lại thứ hạng cũng sẽ bắt đầu đi... Cảm giác bị rình coi mãnh liệt truyền đến, Vân Phong ngồi ở lưng biên bức đột nhiên nhìn xuống phía dưới. Biên bức càng lên cao, cảnh sắc phía dưới càng không rõ. Vân Phong thủy chung nhìn chằm chằm vào một điểm cho đến khi biên bức mang theo nàng rời khỏi nơi này.
Vị trí bị Vân Phong nhìn chằm chằm sau khi Vân Phong rời khỏi xuất hiện một bóng dáng, chính là thiếu niên tuấn mỹ đụng phải Vân Phong lần trước, một đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú vào phương hướng Vân Phong rời đi, thì thào nói nhỏ, “Muốn đuổi theo đến Ma Tang trường học là không có khả năng... A, không quan hệ, về sau còn gặp lại.”
Cuộc thi sắp xếp thứ hạng của xã đoàn ở trường học Ma Tang đã bắt đầu trận đầu tiên trong bầu không khí nhiệt liệt. Toàn trường đều đắm chìm trong kích động cùng hưng phấn. Các học sinh đều nhiệt tình thảo luận xem năm nay xã đoàn nào sẽ đứng thứ nhất, Tinh La xã đoàn cùng Viêm xã tuyên chiến với nhau cũng đáng chú ý nhất trong cuộc thi ngày hôm nay.
Trường học Ma Tang đã sớm hình thành hai phe lớn, cũng do xã viên Viêm xã căn bản là không đem trận tỷ thí này để vào mắt, dù sao Tinh La xã đoàn quá yếu ớt, cụ thể tình huống bên trong như Khúc Lam Y mới gia nhập, Vân Thăng đột nhiên thăng cấp tất cả bí ẩn này bọn họ đều hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên nghĩ là Tinh La xã đoàn vẫn như trước vô cùng yếu, chỉ cảm thấy Tinh La xã đoàn năm nay là muốn mất mặt. Nhưng điều xã viên Viêm xã không nghĩ tới là, Tinh La xã đoàn thế nhưng cũng có người ủng hộ! Hơn nữa số lượng cũng không ít nha!
Sở Cuồng Nhân mấy ngày nay sắc mặt vẫn thực đen, bởi vì xã viên Viêm xã lại cùng người ủng hộ Tinh La xã đoàn xảy ra xung đột.
“Phanh!”
Tay Sở Cuồng Nhân hung hăng đập vào mặt bàn, tức giận nói, “Chỉ là một cái Tinh La xã đoàn, mắt bọn họ đều mù sao! Viêm xã làm sao có thể thua! Một lũ người ngu xuẩn đến cực điểm!” Sở Cuồng Nhân vừa nói xong, một người lập tức vọt vào văn phòng viêm xã, hớt ha hớt hải nói, “Phó xã trưởng! Đã xảy ra chuyện, lại có đánh nhau a!”
Sở Cuồng Nhân sắc mặt càng đen, mang vẻ mặt lửa giận ngập trời lập tức đứng dậy xông ra ngoài, cắn chặt hàm răng, trong lòng Sở Cuồng Nhân mấy ngày này lửa giận vẫn là không có chỗ phát tiết, không biết công chúa điện hạ rốt cuộc băn khoăn cái gì, cũng không biết Tinh La xã đoàn vì sao có nhiều người ủng hộ như vậy! Viêm xã hiện tại đối mặt áp lực trước nay chưa từng có, tất cả đều bởi vì Tinh La xã đoàn nho nhỏ kia, Tinh La xã đoàn tính cái p! Dám ở trước mặt Viêm xã càn rỡ, kể cả là người ủng hộ cũng phải giáo huấn một trận!
Sở Cuồng Nhân vẻ mặt lửa giận lao ra, ở phía trước quảng trường hai nhóm người đang phẫn nộ giằng co, một người có vẻ như bị thương cánh tay, những người khác đang băng bó, trong đó một người phẫn nộ hô, “Viêm xã các ngươi dựa vào cái gì ra tay đả thương người!”
“Ra tay đả thương người? Hắn chỉ bị thương cánh tay xem như là may lắm rồi! Các ngươi nếu nói thêm câu nữa là Viêm xã thua, ta đánh các ngươi đánh thành tàn phế!”
Một nam sinh Viêm xã cuồng bạo rống lên, rống xong, những người ủng hộ Tinh La xã đoàn phẫn nộ rồi, không yếu kém rống ngược lại, “Các ngươi chờ đấy, Tinh La xã đoàn nhất định sẽ thắng các ngươi!”
“Ngươi...!”
Nam sinh nghe được lập tức muốn động thủ lại bị người giữ chặt, nhìn lại dĩ nhiên là Sở Cuồng Nhân, nhỏ giọng hô, “Phó xã trưởng!”
Sở Cuồng Nhân cười cười, một đôi con ngươi đen nhìn người đang tức giận phía đối diện rồi đột nhiên cười ha ha. Cười xong, đột nhiên tay chỉ vào bọn họ, nói, “Đả bại? Tốt, Vân Phong đi khiêu khích chúng ta đâu? Các ngươi biết nàng đi đâu không? Mấy ngày nay cũng chưa nhìn bóng dáng thấy của nàng, không lẽ là sợ quá bỏ chạy rồi đi!”
Một câu làm cho mọi người Viêm xã cười ha ha, mà những người ủng hộ Tinh La xã đoàn đều hai mặt nhìn nhau, Vân Phong mấy ngày nay xác thực không có xuất hiện ở trường học Ma Tang, rất nhiều người Viêm xã coi đây là nàng sợ quá bỏ chạy, người ủng hộ Tinh La xã đoàn cũng sắp không trụ nổi.
“Ngươi... Ngươi nói dối! Vân Phong làm sao có thể bỏ chạy!”
“Không chạy? Vậy ngươi làm cho nàng đi ra a! Ngươi khiến nàng xuất hiện đi a, ta còn thật muốn nhìn thấy nàng đây!” Sở Cuồng Nhân khiêu khích rống lớn, mọi người phía sau hắn cuồng tiếu, không đợi này tràng cười chấm dứt, thì một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, “Ngươi muốn gặp ta sao?”
Bình luận facebook