Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Nam nhân tóc hoa râm đột nhiên nheo hai mắt lại, trong đầu dâng lên một ý niệm kỳ quái, trong lòng mọi người Thuần thú sư là một chức nghiệp vô cùng cao quý và thần kỳ bời vì có thể giao tiếp với ma thú cường đại nguy hiểm ngoài Triệu hồi sư ra thì chính là Thuần thú sư, Thuần thú sư tuy rằng không thể giống Triệu hồi sư có thể cho ma thú cùng tham chiến nhưng chỉ có thể làm cho ma thú khuất phục, nên người ngoài nhìn vào ở trong lòng bọn họ Thuần thú sư và Triệu hồi sư rất giống nhau thần kỳ, chỉ là chức nghiệp thì khác nhau thôi.
Càng ngày càng nhiều người đến xem, không ít người đều là nghe danh Thuần thú sư mà bị hấp dẫn lại, Thuần thú sư tuy rằng không thể so Triệu hồi sư ít ỏi thần bí nhưng cũng mang rất nhiều sắc thái, chỉ bằng thực lực có thể giao tiếp với ma thú của bọn họ cũng đủ cho mọi người hâm mộ, nhất là Thuần thú sư gần chiếm hết tâm trí bọn họ, mấy trăm năm qua cũng không xuất hiện Triệu hồi sư lại nên Thuần thú sư được coi là người cao nhân khí*.
* Chắc ý là người có tiếng nói lớn, người khác nghe theo á
“Là Thuần thú sư sao, thật đúng là khó gặp nha...”
“Nếu đánh một trận, vậy chúng có thể nhìn thấy ma thú không?”
Quần chúng xung quanh từng nhóm bắt đầu nghị luận, hai mắt tò mò mà sùng bái nhìn về phía nam nhân trung niên, nam nhân trung niên ha ha cười to, khóe miệng mang theo một tia lãnh ý, “Tiểu nha đầu, đắc tội với Thuần thú sư, ngươi cho là sẽ có đồ ngon ăn sao?”
Vân Phong cười cười, hoàn toàn không cho là đúng, một tên trẻ tuổi đứng bên bất mãn kêu lên, “Sư phụ ta là Phó hiệu trưởng Thuần thú sư công hội, tiểu nha đầu, hiện giờ ngươi cúi đầu nhận sai vẫn còn kịp! Có biết sự lợi hại của ma thú không? Nếu không muốn ma thú cắn yết hầu của ngươi thì mau chóng cúi đầu nhận sai đi!”
Vân Phong quét con ngươi đen tới, chỉ nói ra vài chữ, “Không biết, ngu xuẩn.”
Sắc mặt trung niên nam nhân không khỏi tối sầm, từ trước tới nay với thân phận của hắn chưa từng nhìn sắc mặt của người khác, bình thường đều là người khác nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, ngay cả người của Tạp Lan hoàng thất cũng phải đối với hắn có vài phần tôn kính, “Giỏi cho nha đầu càn rỡ ngươi, ta muốn nhìn xem ở trước mặt ma thú ngươi còn có thể như vậy không!”
Trên mặt trung niên nam nhân xẹt qua ý lạnh sắc bén, còn thiếu niên đứng một bên cười ha ha, xem ra lần này trung niên nam nhân muốn sử dụng thủ đoạn gì đó, đám người cũng truyền đến một trận xôn xao, mọi người đều tò mò nhìn cử động của trung niên nam nhân, Thuần thú sư mà ra tay thì ma thú sẽ xuất hiện!
“Đi ra!” Trung niên nam nhân điên cuồng hét lên một tiếng, chỉ thấy bên ngoài toàn thân thể hắn có một nơi phát ra một đạo ánh sáng, ngay sau đó ở trước mặt quần chúng đang vây xem đột nhiên xuất hiện một thằn lằn nham thạch thật lớn, thằn lằn hiện lên trên mặt đất, nham thạch trên người tiếp cận cùng với màu da, hình thể to lớn, thân mình có thể đạt tới ba mươi thước, thằn lằn vừa xuất hiện đám người xung quanh nhanh chóng tản ra vài vòng, từ trong miệng thằn lằn phun ra từng tiếng khàn khàn.
Trong một khắc đám người xung quanh tứ thì sôi trào, ma thú, thật đúng là ma thú xuất hiện!
Thằn lằn nham thạch quỳ rạp trên mặt đất, đối với phương hướng Vân Phong đang đứng hơi mở miệng ra, nhưng một chút hung ý cũng không có, ma thú bị Thuần thú sư thuần hóa đều đã mất đi sức chiến đấu hoàn toàn, nhiều nhất chỉ có thể làm tọa kỵ hoặc là một sủng vật, người thường có lẽ không biết điều đó nên luôn nghĩ Thuần thú sư có thể sử dụng ma thú thì rất lợi hại, một đám người đều phát ra âm thanh, sắc mặt trung niên nam nhân lúc này cũng tốt lên một chút, Vân Phong nhìn một màn trước mắt không khỏi cười to.
“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Nhìn trước mặt mình tuy rằng vật này hình thể khổng lồ, nhưng lại nhát như chuột, Vân Phong cười đến nỗi ánh mắt cũng muốn rơi lệ, sắc mặt trung niên nam nhân căng thẳng, người trẻ tuổi bên cạnh kịp thời há mồm tức giận mắng, “Đàn bà thối, ngươi cười cái gì!”
Vân Phong không chút khó khăn ngưng cười, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn hai người, “Ta cười các ngươi, không thấy rõ thân phận của mình, giả hóa!”
“Ngươi nói cái gì...!” Người trẻ tuổi nghe vậy, gân xanh trên cổ đều nổi lên, còn trung niên nam nhân vừa nghe thấy vẻ mặt lập tức âm lãnh, đột nhiên ngoắc một cái, ở giữa ánh nhìn của mọi người trên thân thể hắn lại phát ra một đạo ánh sáng, một thân hình khổng lồ cũa Liệt vân báo xuất hiện ngay trước mặt mọi người, báo tử vừa xuất hiện rất nhiều người trong khoảnh khắc liền thay đổi thần sắc.
Trên người Liệt vân báo da lông như hoa văn của đám mây, nhìn qua cực kì xinh đẹp, loại ma thú này có tốc độ tấn công rất tốt, vẻ ngoài dị thường, ở trong hội Thuần thú sư Liệt vân báo được chào đón nhất, bình thường là làm tọa kỵ, thận phận của Tạp Lan hoàng thất, đại bộ phận đều lấy Liệt vân báo làm tọa kỵ.
Liệt vân báo vừa xuất hiện sau, đôi mắt báo nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sớm đã không còn tính khí của dã thú nữa, mà ở trong mắt Vân Phong Liệt vân báo như một con mèo con nhỏ, quần chúng đang vây xem phát ra từng tiếng kinh hô, “Trời đất, hai ma thú! Nhìn qua thật là lợi hại...”
“Ngươi cho là gì, hắn là Thuần thú sư! Là đại nhân vật đó! Tiểu nha đầu này xem ra không xong rồi!”
“Ta nhìn xem cũng là tiểu nha đầu này mau chạy nhanh tới nói lời xin lỗi vị Thuần thú sư đại nhân đi!”
Lời nói của bọn họ đều truyền vào lỗ tai Vân Phong, Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong giương lên cổ, đối với bọn người nhàn rỗi không có chuyện gì để nói đột nhiên nhe răng một phen, nhưng cũng đem vài người dọa sợ, nam nhân nam nhân nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong, chậm rãi gợi lên một chút ý cười, “Tiểu nha đầu, hay là ngươi cũng là Thuần thú sư?”
Vân Phong giương cao mi phong, cho hắn một tiếng cười ảm đạm, “Thuần thú sư sao? Ta cũng không phải giả hóa như vậy.”
“Sư phó! Cho nàng một chút nhan sắc nàng vẫn miệt thị ngài!” Người trẻ tuổi ở một bên quát to, Vân Phong không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, tâm niệm vừa động, khế ước chi giới màu đỏ sậm liền xuất hiện trên lòng bàn tay Vân Phong, trung niên nam nhân nhìn thấy nhẫn trên tay Vân Phong, đồng tử co rút mãnh liệt, thân mình cũng run lên!
“Đó là...” Môi trung niên nam nhân run lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong bàn tay Vân Phong, Vân Phong cười cười, lấy chiếc nhẫn chậm rãi đeo lên ngón tay mình, động tác này làm cho toàn bộ mọi người im lặng không còn thanh âm, trong nháy mắt, ngay cả cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, nhìn động tác đeo nhẫn của cô gái, chiếc nhẫn màu đỏ sậm thần bí, phía trên nhẫn khắc hoa văn thần bí, mọi người nhìn thấy trái tim không khỏi đập loạn, có người mở miệng ra nhưng không nói ra được chữ nào, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía hoa văn chiếc nhẫn mà cô gái đeo trên ngón tay, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
“Ma thú, ta cũng có.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, tiếp theo đột nhiên quát khẽ, “Tiểu Hỏa, đi ra!” Vừa ra lệnh một tiếng, một đạo ánh sáng màu đỏ sậm quang mang từ khế ước chi giới lóe ra, sau khi màu đỏ sậm quang mang biến mất trong nháy mắt nhiệt độ không khí chung quanh đột nhiên tăng lên rất nhiều, ai nấy đều toát mồ hôi hột, còn trung niên nam nhân đứng đối diện nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Sư phó, nàng, nàng, nàng...” Nam nhân trẻ tuổi vừa rồi còn đang nói chuyện vừa thấy Tiểu Hỏa xuất hiện, liền rất muốn nói một câu nàng cũng là Thuần thú sư, nhưng mà những lời này như thế nào lại không nói nên lời, ma thú nay không giống với ma thú phục tùng của Thuần thú sư, cặp mắt sói kia hiện lên ý niệm giết chóc và hung tàn, ma thú thuần hóa, nhưng bản tính của ma thú vẫn còn lưu lại hết!
Thời điểm Tiểu Hỏa xuất hiện Liệt vân báo cùng Thằn lằn nham thạch trong nháy mắt hai con vật tứ chi đột nhiên đều nhuyễn xuống, Liệt vân báo phát ra âm thanh nức nở, thân mình không ngừng run rẩy, còn Thằn lằn nham thạch nhanh chóng đựng thẳng người toàn thân phòng vệ, tựa như một viên nham thạch bảo trụ chính mình một cách chặt chẽ.
“Chủ nhân, đối thủ của ta là hai con này sao?” Tiểu Hỏa nhìn Thằn lằn nham thạch và Liệt vân báo co đầu rút cổ trước mặt, trong mắt lộ vẻ châm chọc, như thế nào đối lại này so với này còn tệ như vậy, hắn thật lười ra tay giải quyết.
“Không, bọn họ không xứng làm đối thủ của ngươi.” Vân Phong đi đến bên người Tiểu Hỏa, sờ sờ lỗ tai sói của Tiểu Hỏa sói lại thuận tay nhéo một cái, Tiểu Hỏa không thoải mái giật giật lỗ tai, cuối cùng cũng không cản động tác của Vân Phong.
“Ngươi... Là ai?” Trung niên nam nhân đột nhiên hỏi một câu, đem hai ma thú trên mặt đất lập tức thu trở về, người xảy ra chuyện mất mặt như vậy thế nhưng lại là hắn, ma thú vừa xuất hiện hắn liền nhận ra sự đối lập, hắn không phải đối thủ của tiểu nha đầu này, ngay cả ma thú cũng chênh lệch lớn như vậy!” Ngươi lệ thuộc người nào ở Thuần thú sư công hội?” Trung niên nam nhân lại hỏi một câu, Tiểu Hỏa liếc nhìn hắn giống nhau nhìn một tên ngốc, “Thuần thú sư? Ngươi đầu óc đá à?”
Càng ngày càng nhiều người đến xem, không ít người đều là nghe danh Thuần thú sư mà bị hấp dẫn lại, Thuần thú sư tuy rằng không thể so Triệu hồi sư ít ỏi thần bí nhưng cũng mang rất nhiều sắc thái, chỉ bằng thực lực có thể giao tiếp với ma thú của bọn họ cũng đủ cho mọi người hâm mộ, nhất là Thuần thú sư gần chiếm hết tâm trí bọn họ, mấy trăm năm qua cũng không xuất hiện Triệu hồi sư lại nên Thuần thú sư được coi là người cao nhân khí*.
* Chắc ý là người có tiếng nói lớn, người khác nghe theo á
“Là Thuần thú sư sao, thật đúng là khó gặp nha...”
“Nếu đánh một trận, vậy chúng có thể nhìn thấy ma thú không?”
Quần chúng xung quanh từng nhóm bắt đầu nghị luận, hai mắt tò mò mà sùng bái nhìn về phía nam nhân trung niên, nam nhân trung niên ha ha cười to, khóe miệng mang theo một tia lãnh ý, “Tiểu nha đầu, đắc tội với Thuần thú sư, ngươi cho là sẽ có đồ ngon ăn sao?”
Vân Phong cười cười, hoàn toàn không cho là đúng, một tên trẻ tuổi đứng bên bất mãn kêu lên, “Sư phụ ta là Phó hiệu trưởng Thuần thú sư công hội, tiểu nha đầu, hiện giờ ngươi cúi đầu nhận sai vẫn còn kịp! Có biết sự lợi hại của ma thú không? Nếu không muốn ma thú cắn yết hầu của ngươi thì mau chóng cúi đầu nhận sai đi!”
Vân Phong quét con ngươi đen tới, chỉ nói ra vài chữ, “Không biết, ngu xuẩn.”
Sắc mặt trung niên nam nhân không khỏi tối sầm, từ trước tới nay với thân phận của hắn chưa từng nhìn sắc mặt của người khác, bình thường đều là người khác nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, ngay cả người của Tạp Lan hoàng thất cũng phải đối với hắn có vài phần tôn kính, “Giỏi cho nha đầu càn rỡ ngươi, ta muốn nhìn xem ở trước mặt ma thú ngươi còn có thể như vậy không!”
Trên mặt trung niên nam nhân xẹt qua ý lạnh sắc bén, còn thiếu niên đứng một bên cười ha ha, xem ra lần này trung niên nam nhân muốn sử dụng thủ đoạn gì đó, đám người cũng truyền đến một trận xôn xao, mọi người đều tò mò nhìn cử động của trung niên nam nhân, Thuần thú sư mà ra tay thì ma thú sẽ xuất hiện!
“Đi ra!” Trung niên nam nhân điên cuồng hét lên một tiếng, chỉ thấy bên ngoài toàn thân thể hắn có một nơi phát ra một đạo ánh sáng, ngay sau đó ở trước mặt quần chúng đang vây xem đột nhiên xuất hiện một thằn lằn nham thạch thật lớn, thằn lằn hiện lên trên mặt đất, nham thạch trên người tiếp cận cùng với màu da, hình thể to lớn, thân mình có thể đạt tới ba mươi thước, thằn lằn vừa xuất hiện đám người xung quanh nhanh chóng tản ra vài vòng, từ trong miệng thằn lằn phun ra từng tiếng khàn khàn.
Trong một khắc đám người xung quanh tứ thì sôi trào, ma thú, thật đúng là ma thú xuất hiện!
Thằn lằn nham thạch quỳ rạp trên mặt đất, đối với phương hướng Vân Phong đang đứng hơi mở miệng ra, nhưng một chút hung ý cũng không có, ma thú bị Thuần thú sư thuần hóa đều đã mất đi sức chiến đấu hoàn toàn, nhiều nhất chỉ có thể làm tọa kỵ hoặc là một sủng vật, người thường có lẽ không biết điều đó nên luôn nghĩ Thuần thú sư có thể sử dụng ma thú thì rất lợi hại, một đám người đều phát ra âm thanh, sắc mặt trung niên nam nhân lúc này cũng tốt lên một chút, Vân Phong nhìn một màn trước mắt không khỏi cười to.
“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Nhìn trước mặt mình tuy rằng vật này hình thể khổng lồ, nhưng lại nhát như chuột, Vân Phong cười đến nỗi ánh mắt cũng muốn rơi lệ, sắc mặt trung niên nam nhân căng thẳng, người trẻ tuổi bên cạnh kịp thời há mồm tức giận mắng, “Đàn bà thối, ngươi cười cái gì!”
Vân Phong không chút khó khăn ngưng cười, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn hai người, “Ta cười các ngươi, không thấy rõ thân phận của mình, giả hóa!”
“Ngươi nói cái gì...!” Người trẻ tuổi nghe vậy, gân xanh trên cổ đều nổi lên, còn trung niên nam nhân vừa nghe thấy vẻ mặt lập tức âm lãnh, đột nhiên ngoắc một cái, ở giữa ánh nhìn của mọi người trên thân thể hắn lại phát ra một đạo ánh sáng, một thân hình khổng lồ cũa Liệt vân báo xuất hiện ngay trước mặt mọi người, báo tử vừa xuất hiện rất nhiều người trong khoảnh khắc liền thay đổi thần sắc.
Trên người Liệt vân báo da lông như hoa văn của đám mây, nhìn qua cực kì xinh đẹp, loại ma thú này có tốc độ tấn công rất tốt, vẻ ngoài dị thường, ở trong hội Thuần thú sư Liệt vân báo được chào đón nhất, bình thường là làm tọa kỵ, thận phận của Tạp Lan hoàng thất, đại bộ phận đều lấy Liệt vân báo làm tọa kỵ.
Liệt vân báo vừa xuất hiện sau, đôi mắt báo nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sớm đã không còn tính khí của dã thú nữa, mà ở trong mắt Vân Phong Liệt vân báo như một con mèo con nhỏ, quần chúng đang vây xem phát ra từng tiếng kinh hô, “Trời đất, hai ma thú! Nhìn qua thật là lợi hại...”
“Ngươi cho là gì, hắn là Thuần thú sư! Là đại nhân vật đó! Tiểu nha đầu này xem ra không xong rồi!”
“Ta nhìn xem cũng là tiểu nha đầu này mau chạy nhanh tới nói lời xin lỗi vị Thuần thú sư đại nhân đi!”
Lời nói của bọn họ đều truyền vào lỗ tai Vân Phong, Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong giương lên cổ, đối với bọn người nhàn rỗi không có chuyện gì để nói đột nhiên nhe răng một phen, nhưng cũng đem vài người dọa sợ, nam nhân nam nhân nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong, chậm rãi gợi lên một chút ý cười, “Tiểu nha đầu, hay là ngươi cũng là Thuần thú sư?”
Vân Phong giương cao mi phong, cho hắn một tiếng cười ảm đạm, “Thuần thú sư sao? Ta cũng không phải giả hóa như vậy.”
“Sư phó! Cho nàng một chút nhan sắc nàng vẫn miệt thị ngài!” Người trẻ tuổi ở một bên quát to, Vân Phong không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, tâm niệm vừa động, khế ước chi giới màu đỏ sậm liền xuất hiện trên lòng bàn tay Vân Phong, trung niên nam nhân nhìn thấy nhẫn trên tay Vân Phong, đồng tử co rút mãnh liệt, thân mình cũng run lên!
“Đó là...” Môi trung niên nam nhân run lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong bàn tay Vân Phong, Vân Phong cười cười, lấy chiếc nhẫn chậm rãi đeo lên ngón tay mình, động tác này làm cho toàn bộ mọi người im lặng không còn thanh âm, trong nháy mắt, ngay cả cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, nhìn động tác đeo nhẫn của cô gái, chiếc nhẫn màu đỏ sậm thần bí, phía trên nhẫn khắc hoa văn thần bí, mọi người nhìn thấy trái tim không khỏi đập loạn, có người mở miệng ra nhưng không nói ra được chữ nào, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía hoa văn chiếc nhẫn mà cô gái đeo trên ngón tay, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
“Ma thú, ta cũng có.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, tiếp theo đột nhiên quát khẽ, “Tiểu Hỏa, đi ra!” Vừa ra lệnh một tiếng, một đạo ánh sáng màu đỏ sậm quang mang từ khế ước chi giới lóe ra, sau khi màu đỏ sậm quang mang biến mất trong nháy mắt nhiệt độ không khí chung quanh đột nhiên tăng lên rất nhiều, ai nấy đều toát mồ hôi hột, còn trung niên nam nhân đứng đối diện nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Sư phó, nàng, nàng, nàng...” Nam nhân trẻ tuổi vừa rồi còn đang nói chuyện vừa thấy Tiểu Hỏa xuất hiện, liền rất muốn nói một câu nàng cũng là Thuần thú sư, nhưng mà những lời này như thế nào lại không nói nên lời, ma thú nay không giống với ma thú phục tùng của Thuần thú sư, cặp mắt sói kia hiện lên ý niệm giết chóc và hung tàn, ma thú thuần hóa, nhưng bản tính của ma thú vẫn còn lưu lại hết!
Thời điểm Tiểu Hỏa xuất hiện Liệt vân báo cùng Thằn lằn nham thạch trong nháy mắt hai con vật tứ chi đột nhiên đều nhuyễn xuống, Liệt vân báo phát ra âm thanh nức nở, thân mình không ngừng run rẩy, còn Thằn lằn nham thạch nhanh chóng đựng thẳng người toàn thân phòng vệ, tựa như một viên nham thạch bảo trụ chính mình một cách chặt chẽ.
“Chủ nhân, đối thủ của ta là hai con này sao?” Tiểu Hỏa nhìn Thằn lằn nham thạch và Liệt vân báo co đầu rút cổ trước mặt, trong mắt lộ vẻ châm chọc, như thế nào đối lại này so với này còn tệ như vậy, hắn thật lười ra tay giải quyết.
“Không, bọn họ không xứng làm đối thủ của ngươi.” Vân Phong đi đến bên người Tiểu Hỏa, sờ sờ lỗ tai sói của Tiểu Hỏa sói lại thuận tay nhéo một cái, Tiểu Hỏa không thoải mái giật giật lỗ tai, cuối cùng cũng không cản động tác của Vân Phong.
“Ngươi... Là ai?” Trung niên nam nhân đột nhiên hỏi một câu, đem hai ma thú trên mặt đất lập tức thu trở về, người xảy ra chuyện mất mặt như vậy thế nhưng lại là hắn, ma thú vừa xuất hiện hắn liền nhận ra sự đối lập, hắn không phải đối thủ của tiểu nha đầu này, ngay cả ma thú cũng chênh lệch lớn như vậy!” Ngươi lệ thuộc người nào ở Thuần thú sư công hội?” Trung niên nam nhân lại hỏi một câu, Tiểu Hỏa liếc nhìn hắn giống nhau nhìn một tên ngốc, “Thuần thú sư? Ngươi đầu óc đá à?”
Bình luận facebook