Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
- Chà, đã năm năm rồi, tâm của ngươi trở nên bình tĩnh, cũng trở nên thiện lương. Nhưng mỗi lần trở về, tâm cảnh bình tĩnh lại sẽ xuất hiện lộn xộn rõ ràng. Ngươi… Rốt cuộc vẫn không thoát khỏi một chữ "Tình". – Long lão gia tử thở dài.
Trên mặt Long Chính Dương lộ ra vẻ đau khổ:
- Con không quên được nàng… Từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng lần đầu tiên năm ấy, con đã không quên được nàng. Mấy năm nay mỗi lần trở về Thiên Long Thành con đều len lén gặp nàng một lần, sau đó con đã không được nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng chỉ cần có thể nghe giọng của nàng, con đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Chỉ cần nàng có thể tiếp nhận con, con thật sự nguyện ý vì nàng bỏ hết tất cả như gia gia nói vậy.
- Chà chà, có thể khiến Dương Nhi say đắm như thế, cô gái tên Thủy Mộng Thiền kia ắt không phải cô gái tầm thường, nếu không phải ta đã không còn là người trần thế, ta thật sự muốn đi kiến thức một lần. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngươi đau khổ vì tình, điều này vốn không trách được ngươi, nhưng… Oan nghiệt thay! –Long lão gia tử ngửa mặt lên trời, thở dài thật sâu.
Long Chính Dương dùng tay nâng trán mình, hít một hơi thật dài, trên mặt vẫn đau khổ như trước. Bởi vì y say đắm một nữ nhân không nên say đắm. Cho nên y tới chỗ gia gia, một là luyện tâm, hai là trốn tránh, đồng thời thử quên đi, nhưng tình ái như thuốc độc, thời gian năm năm y chẳng những không phai nhạt chút nào, mà mỗi lần nhớ tới đều càng thêm đau đớn.
- Dương Nhi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần chờ ta ở đây nữa. Quay về đi, thời gian năm năm đã đủ rồi, lưu lại thêm nữa chỉ sẽ lãng phí thời gian của ngươi, làm lỡ tiền đồ của ngươi.
Long Chính Dương cúi đầu ứng tiếng:
- Vâng… Chỉ là, con không nỡ xa gia gia.
Long lão gia tử vỗ vai y, cười nói:
- Nếu không nỡ, sau có rảnh thì tới thăm gia gia vài lần. Dương Nhi, nếu đã không quên được nàng, cũng không trốn tránh nổi, vậy thì đừng trốn nữa. Người ta thường nói nam nhân chân chính sẽ không vướng bận vì tình… A, thật buồn cười, nếu ngay cả tình yêu của mình đều không thể bảo vệ, đều phải vứt bỏ, vậy mới là một nam nhân thật sự thất bại và vô dụng! Rõ chưa?
Long Chính Dương trịnh trọng gật đầu:
- Gia gia, con hiểu rồi. Con chưa từng nghĩ muốn buông tha.
- Ha ha, được. Ta nhận Ngưng Tuyết làm cháu nuôi còn có một mục đích khác, một ngày nào đó nếu nó tới Thiên Long Thành, với mái tóc trắng dung mạo tàn phá của nó ắt sẽ bị người ta bài xích, thân phận như vậy có thể bảo vệ nó. Mà ngươi cũng xem như là một nửa ca ca của nó, đừng để nó bị người ức hiếp. Bằng không, lão nhân ta sẽ rất không cao hứng.
Long Chính Dương lại gật đầu lần nữa:
- Hài nhi xin ghi nhớ, Ngưng Tuyết muội muội là một nửa muội muội của con, con nhất định sẽ không để người ta ức hiếp nàng.
Long lão gia tử gật đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía căn phòng:
- Người thanh niên kia chống đỡ không nổi tới ngày mai. Sau ngày mai, hãy bảo nha đầu Ngưng Tuyết ở bên cạnh ta đi, chờ khi nó muốn ra ngoài, ta sẽ bảo nó tới Thiên Long Thành.
Ánh mắt ông trở nên thâm thúy… Với lịch duyệt và địa vị của ông, vì sao lại dễ dàng nhận thân như vậy. Nguyên nhân thật sự, ngay cả chính ông đều có đôi chút mê hoặc. Phảng phất như nội tâm luôn có một thanh âm nói cho ông biết, xích gần khoảng cách với thiếu nữ kỳ quái này là một lựa chọn chính xác đến không thể chính xác hơn nữa.
Nhưng… Họ vẫn đánh giá thấp sự cố chấp của Ngưng Tuyết.
Đêm hôm đó, Long lão gia tử và Long Chính Dương ngủ trong phòng Long Chính Dương. Diệp Ngưng Tuyết vẫn ở bên người Diệp Vô Thần. Nửa đêm, một bóng trắng nho nhỏ lặng lẽ kéo cửa phòng, chạy về phía Tây, nơi đó là hướng đi Thiên Liệt Sơn.
Nàng không khiến mình phát ra một thanh âm nào, bởi vì nàng biết một khi bị phát hiện thì nhất định sẽ bị họ ngăn cản.
Chỉ là, vì hy vọng duy nhất có thể cứu lại ca ca, nàng cái gì cũng đều không buông tha, nếu ca ca không còn, nàng thật sự không muốn tiếp tục cô đơn sống nữa.
Diệp Ngưng Tuyết không phát hiện, ngay trong khoảnh khắc nàng lặng lẽ rời đi, môi Diệp Vô Thần khẽ run lên một cái… Bởi vì hắn muốn phát ra thanh âm, gọi nàng quay lại.
Hắn tuy hôn mê, hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, nhưng ý thức của hắn lại hoàn toàn tỉnh táo. Từ lúc Ngưng Tuyết vì đuổi theo hắn mà bất chấp tất cả, sau đó bị vấp phải thân thể hắn, dùng thân thể yếu ớt kéo hắn vài canh giờ đưa hắn ra khỏi rừng rậm, rồi được Long lão gia tử cứu… Mỗi một câu nói của họ, mỗi một thanh âm rất khẽ, hắn đều nghe rõ mồn một. Hắn thậm chí cảm giác được mỗi một giọt nước mắt của Diệp Ngưng Tuyết vì hắn mà chảy, lòng đau muốn vỡ.
Hiện giờ, vì hắn, nàng không ngờ bất chấp tính mạng muốn đi Thiên Liên Sơn, trộm trứng của con Thiên thú Thiên Liệt Điệu kia, chỉ vì để kéo dài sinh mạng mấy tuần của hắn.
Khí tức hỗn loạn trong cơ thể vẫn đang va đập như trước, dường như muốn đập tan tành thân thể hắn vậy. Cơ thể đau đớn kịch liệt, nhưng còn lâu mới bằng sự đau lòng của hắn.
Tuyết Nhi… Hắn lặng lẽ gọi tên nàng, cõi lòng vốn dĩ lạnh nhạt bị một cảm giác kỳ lại từ từ lấp đầy.
Trăng tròn nhô cao, mặt đất bị chiếu sáng rọi cả một khoảng. Đêm lạnh như nước, yên tĩnh đáng sợ, mà thiếu nữ chỉ có mười tuổi này một thân một mình làm sao có thể không sợ hãi, nàng nhớ tới cảnh tối hôm trước còn khoan khoái ở trong ngực ca ca, tim càng lúc càng đau, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Chạy một canh giờ, khi tới chân núi thì toàn thân nàng đã bị mồ hôi thấm ướt. Một tìm được đường núi, nàng đành từng li từng tí đi lên, đồng thời tận lực không phát ra thanh âm. Phần lớn dã thú trên Thiên Liệt Sơn lúc này đều đang trong giấc ngủ, nếu như bị giật mình tỉnh lại thì sẽ rất nguy hiểm.
Núi không cao, cũng không dốc, tính tình đủ muôn loài thú cũng xem như ôn hòa. Nhưng bất luận là người hay là thú đều không dám tới gần đỉnh núi, bởi vì nơi đó là lãnh địa của Thiên Liệt Điểu. Tuy rằng nghe nói nó sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng không mấy ai gan lớn đến mức dám dùng tính mạng đánh cuộc đi thử. Mà thú, uy áp của Thiên thú khiến chúng căn bản không dám tới gần.
Nham thạch sắc bén và dây gai hoặc cao hoặc thấp lại quệt lên mặt lên tay Ngưng Tuyết từng vết xước. Nàng nuốt nước mắt trong hốc mắt bởi đau đớn mà sắp trào ra, từng bước di chuyển lên phía trên, không cho phép mình lui ra sau một bước nào.
Thần may mắn dường như đang chiếu cố nàng, nàng một đường hướng lên, không kinh động hoặc đụng phải một con dã thú. Khi nàng rốt cuộc tới đỉnh núi, nàng đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng nàng liều mạng ghìm hô hấp nặng nề, chỉ e kinh động đến cái gì đó.
Ngưng Tuyết ẩn thân ở đằng sau một tảng đá lớn, len lén nhìn hết thảy mọi thứ trên đỉnh núi. Đỉnh núi rất lớn rất bằng phẳng, mà trung tâm là một tổ chim cực lớn, trong tổ chim lại không có một con chim lớn như trong tưởng tượng của nàng. Mà chỉ có một quả cầu tròn màu trắng dưới ánh trắng ánh lên quang mang kỳ dị.
Trái tim Ngưng Tuyết đập rộn ràng, nàng từ từ đi ra, lặng lẽ đi tới bên tổ chim đó, sau đó nhẹ nhàng ôm trứng chim màu trắng vào trong ngực, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười hài lòng.
Mà đúng vào lúc này, một tiếng chim hót phẫn nộ vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen che phủ ánh trăng, Diệp Ngưng Tuyết ôm chặt quả trứng Thiên thú có thể cứu trị ca ca này, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau đó bị sắc mặt bị kinh hãi trở nên trắng bệch.
Trên mặt Long Chính Dương lộ ra vẻ đau khổ:
- Con không quên được nàng… Từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng lần đầu tiên năm ấy, con đã không quên được nàng. Mấy năm nay mỗi lần trở về Thiên Long Thành con đều len lén gặp nàng một lần, sau đó con đã không được nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng chỉ cần có thể nghe giọng của nàng, con đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Chỉ cần nàng có thể tiếp nhận con, con thật sự nguyện ý vì nàng bỏ hết tất cả như gia gia nói vậy.
- Chà chà, có thể khiến Dương Nhi say đắm như thế, cô gái tên Thủy Mộng Thiền kia ắt không phải cô gái tầm thường, nếu không phải ta đã không còn là người trần thế, ta thật sự muốn đi kiến thức một lần. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngươi đau khổ vì tình, điều này vốn không trách được ngươi, nhưng… Oan nghiệt thay! –Long lão gia tử ngửa mặt lên trời, thở dài thật sâu.
Long Chính Dương dùng tay nâng trán mình, hít một hơi thật dài, trên mặt vẫn đau khổ như trước. Bởi vì y say đắm một nữ nhân không nên say đắm. Cho nên y tới chỗ gia gia, một là luyện tâm, hai là trốn tránh, đồng thời thử quên đi, nhưng tình ái như thuốc độc, thời gian năm năm y chẳng những không phai nhạt chút nào, mà mỗi lần nhớ tới đều càng thêm đau đớn.
- Dương Nhi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần chờ ta ở đây nữa. Quay về đi, thời gian năm năm đã đủ rồi, lưu lại thêm nữa chỉ sẽ lãng phí thời gian của ngươi, làm lỡ tiền đồ của ngươi.
Long Chính Dương cúi đầu ứng tiếng:
- Vâng… Chỉ là, con không nỡ xa gia gia.
Long lão gia tử vỗ vai y, cười nói:
- Nếu không nỡ, sau có rảnh thì tới thăm gia gia vài lần. Dương Nhi, nếu đã không quên được nàng, cũng không trốn tránh nổi, vậy thì đừng trốn nữa. Người ta thường nói nam nhân chân chính sẽ không vướng bận vì tình… A, thật buồn cười, nếu ngay cả tình yêu của mình đều không thể bảo vệ, đều phải vứt bỏ, vậy mới là một nam nhân thật sự thất bại và vô dụng! Rõ chưa?
Long Chính Dương trịnh trọng gật đầu:
- Gia gia, con hiểu rồi. Con chưa từng nghĩ muốn buông tha.
- Ha ha, được. Ta nhận Ngưng Tuyết làm cháu nuôi còn có một mục đích khác, một ngày nào đó nếu nó tới Thiên Long Thành, với mái tóc trắng dung mạo tàn phá của nó ắt sẽ bị người ta bài xích, thân phận như vậy có thể bảo vệ nó. Mà ngươi cũng xem như là một nửa ca ca của nó, đừng để nó bị người ức hiếp. Bằng không, lão nhân ta sẽ rất không cao hứng.
Long Chính Dương lại gật đầu lần nữa:
- Hài nhi xin ghi nhớ, Ngưng Tuyết muội muội là một nửa muội muội của con, con nhất định sẽ không để người ta ức hiếp nàng.
Long lão gia tử gật đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía căn phòng:
- Người thanh niên kia chống đỡ không nổi tới ngày mai. Sau ngày mai, hãy bảo nha đầu Ngưng Tuyết ở bên cạnh ta đi, chờ khi nó muốn ra ngoài, ta sẽ bảo nó tới Thiên Long Thành.
Ánh mắt ông trở nên thâm thúy… Với lịch duyệt và địa vị của ông, vì sao lại dễ dàng nhận thân như vậy. Nguyên nhân thật sự, ngay cả chính ông đều có đôi chút mê hoặc. Phảng phất như nội tâm luôn có một thanh âm nói cho ông biết, xích gần khoảng cách với thiếu nữ kỳ quái này là một lựa chọn chính xác đến không thể chính xác hơn nữa.
Nhưng… Họ vẫn đánh giá thấp sự cố chấp của Ngưng Tuyết.
Đêm hôm đó, Long lão gia tử và Long Chính Dương ngủ trong phòng Long Chính Dương. Diệp Ngưng Tuyết vẫn ở bên người Diệp Vô Thần. Nửa đêm, một bóng trắng nho nhỏ lặng lẽ kéo cửa phòng, chạy về phía Tây, nơi đó là hướng đi Thiên Liệt Sơn.
Nàng không khiến mình phát ra một thanh âm nào, bởi vì nàng biết một khi bị phát hiện thì nhất định sẽ bị họ ngăn cản.
Chỉ là, vì hy vọng duy nhất có thể cứu lại ca ca, nàng cái gì cũng đều không buông tha, nếu ca ca không còn, nàng thật sự không muốn tiếp tục cô đơn sống nữa.
Diệp Ngưng Tuyết không phát hiện, ngay trong khoảnh khắc nàng lặng lẽ rời đi, môi Diệp Vô Thần khẽ run lên một cái… Bởi vì hắn muốn phát ra thanh âm, gọi nàng quay lại.
Hắn tuy hôn mê, hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, nhưng ý thức của hắn lại hoàn toàn tỉnh táo. Từ lúc Ngưng Tuyết vì đuổi theo hắn mà bất chấp tất cả, sau đó bị vấp phải thân thể hắn, dùng thân thể yếu ớt kéo hắn vài canh giờ đưa hắn ra khỏi rừng rậm, rồi được Long lão gia tử cứu… Mỗi một câu nói của họ, mỗi một thanh âm rất khẽ, hắn đều nghe rõ mồn một. Hắn thậm chí cảm giác được mỗi một giọt nước mắt của Diệp Ngưng Tuyết vì hắn mà chảy, lòng đau muốn vỡ.
Hiện giờ, vì hắn, nàng không ngờ bất chấp tính mạng muốn đi Thiên Liên Sơn, trộm trứng của con Thiên thú Thiên Liệt Điệu kia, chỉ vì để kéo dài sinh mạng mấy tuần của hắn.
Khí tức hỗn loạn trong cơ thể vẫn đang va đập như trước, dường như muốn đập tan tành thân thể hắn vậy. Cơ thể đau đớn kịch liệt, nhưng còn lâu mới bằng sự đau lòng của hắn.
Tuyết Nhi… Hắn lặng lẽ gọi tên nàng, cõi lòng vốn dĩ lạnh nhạt bị một cảm giác kỳ lại từ từ lấp đầy.
Trăng tròn nhô cao, mặt đất bị chiếu sáng rọi cả một khoảng. Đêm lạnh như nước, yên tĩnh đáng sợ, mà thiếu nữ chỉ có mười tuổi này một thân một mình làm sao có thể không sợ hãi, nàng nhớ tới cảnh tối hôm trước còn khoan khoái ở trong ngực ca ca, tim càng lúc càng đau, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Chạy một canh giờ, khi tới chân núi thì toàn thân nàng đã bị mồ hôi thấm ướt. Một tìm được đường núi, nàng đành từng li từng tí đi lên, đồng thời tận lực không phát ra thanh âm. Phần lớn dã thú trên Thiên Liệt Sơn lúc này đều đang trong giấc ngủ, nếu như bị giật mình tỉnh lại thì sẽ rất nguy hiểm.
Núi không cao, cũng không dốc, tính tình đủ muôn loài thú cũng xem như ôn hòa. Nhưng bất luận là người hay là thú đều không dám tới gần đỉnh núi, bởi vì nơi đó là lãnh địa của Thiên Liệt Điểu. Tuy rằng nghe nói nó sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng không mấy ai gan lớn đến mức dám dùng tính mạng đánh cuộc đi thử. Mà thú, uy áp của Thiên thú khiến chúng căn bản không dám tới gần.
Nham thạch sắc bén và dây gai hoặc cao hoặc thấp lại quệt lên mặt lên tay Ngưng Tuyết từng vết xước. Nàng nuốt nước mắt trong hốc mắt bởi đau đớn mà sắp trào ra, từng bước di chuyển lên phía trên, không cho phép mình lui ra sau một bước nào.
Thần may mắn dường như đang chiếu cố nàng, nàng một đường hướng lên, không kinh động hoặc đụng phải một con dã thú. Khi nàng rốt cuộc tới đỉnh núi, nàng đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng nàng liều mạng ghìm hô hấp nặng nề, chỉ e kinh động đến cái gì đó.
Ngưng Tuyết ẩn thân ở đằng sau một tảng đá lớn, len lén nhìn hết thảy mọi thứ trên đỉnh núi. Đỉnh núi rất lớn rất bằng phẳng, mà trung tâm là một tổ chim cực lớn, trong tổ chim lại không có một con chim lớn như trong tưởng tượng của nàng. Mà chỉ có một quả cầu tròn màu trắng dưới ánh trắng ánh lên quang mang kỳ dị.
Trái tim Ngưng Tuyết đập rộn ràng, nàng từ từ đi ra, lặng lẽ đi tới bên tổ chim đó, sau đó nhẹ nhàng ôm trứng chim màu trắng vào trong ngực, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười hài lòng.
Mà đúng vào lúc này, một tiếng chim hót phẫn nộ vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen che phủ ánh trăng, Diệp Ngưng Tuyết ôm chặt quả trứng Thiên thú có thể cứu trị ca ca này, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau đó bị sắc mặt bị kinh hãi trở nên trắng bệch.