Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Một con bạch điểu cực lớn vẫy cánh ở không trung, thân thể nó dài chừng năm thước, bộ lông toàn thân màu trắng từng cọng dựng đứng, dưới ánh trăng như từng đống lửa màu trắng, móng sắc như lưỡi câu, hàn quang lập lòe, lúc này đang phẫn nộ nhìn nàng, trong miệng phát ra từng tiếng hót cảnh cáo cùng phẫn nộ chói tai.
Toàn thân Diệp Ngưng Tuyết phát run, trợn tròn đôi mắt sợ hãi, ôm quả trứng màu trắng từng bước lui về sau, lại trước sau vẫn không buông xuống.
Tiếng hót của Thiên Liên Điểu đợt sau càng thánh thót hơn đợt trước, nó tính tình ôn hòa, chưa từng đả thương người, cho dù là con người nhỏ bé đã xúc phạm cấm kỵ lớn nhất nó, nó trước tiên vẫn phát ra cơ hội cảnh cáo cho nàng. Sau ba lần cảnh cáo, nàng lại ôm quả trứng càng lúc càng chặt, kích thích điểm nhẫn nại cuối cùng của nó.
- Cầu xin ngươi… tặng quả trứng này cho ta được không, ca ca cần nó, ta không thể không có ca ca. –Diệp Ngưng Tuyết vừa van xin vừa lui về sau, trong nỗi sợ hãi sâu sắc lại là sự cố chấp càng sâu hơn.
- Ta tên Diệp Ngưng Tuyết… Sau này ta nhất định sẽ thường xuyên thăm ngươi, cùng ngươi chơi đùa… Mang cho ngươi thật nhiều thứ ngon, ngươi tặng nó cho ta được không… Ta thật sự rất cần nó.
- Ta biết nó là tiểu bảo bảo của ngươi… Ta là một kẻ rất ích kỷ, ta không thể không có ca ca. Cầu ngươi tặng nó cho ta được không…
Thiên thú có trí thông minh rất cao, nhưng thông thường không thể nghe hiểu tiếng người. Cho dù hiểu, nó sao có thể cho phép nàng mang con của nó đi chứ.
Cuối cùng, sau năm lần cảnh cáo, sự kiên nhẫn của nó đã gột sạch, trong một tiếng hót sắc nhọn nhào xuống dưới, hai móng lấp lánh từng điểm hàn quang một chiếc vồ về phía mặt Ngưng Tuyết, một chiếc vồ về phía quả trứng nàng ôm trong ngực.
Diệp Ngưng Tuyết phát ra tiếng kêu sợ hãi, đôi mắt hoảng sợ nhắm lại, vô ý thức dùng sức ôm chặt quả trứng trong ngực. Thiên Liệt Điểu trong nháy mắt tới gần, vẻn vẹn chỉ là cỗ uy áp cường đại đó đã gần như xé toạc thân thể nàng, Ngưng Tuyết phát ra tiếng kêu tuyệt vọng:
- Đừng… Ta phải cứu ca ca, ta không muốn ca ca rời xa ta…
Móng chim sắc bén giống như ngay cả không gian đều có thể xé rách kia vồ lên mặt Ngưng Tuyết. Điểm rơi vừa vặn đáp lên hai vết sẹo hoàn toàn phá hủy khuôn mặt của nàng. Ngay trong một cái chớp mắt này, trên người Ngưng Tuyết bỗng lóe lên một đoàn bạch quang chói mắt, vết sẹo trên mặt nàng trong bạch quang cũng trở nên nhạt dần, sau cùng lại hoàn toàn biến mất, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám tin. Bất kể là đôi mắt đang nhắm chặt, bờ mi dài đang run rẩy, chiếc mũi ngọc thẳng tắp, đôi môi mềm mại hay làn da so với tuyết còn mịn màng hơn ba phần, đều là hoàn mỹ không chút khiếm khuyết như thế… Có lẽ tuyệt mỹ, đẹp tuyệt trần vẫn chưa đủ để hình dung nàng, dưới sự kết hợp của chúng, thiếu nữ chỉ mười tuổi ấy lúc này lại lộ ra một loại mỹ lệ khiến người ta khó thở. Phảng phất như trời cao đã dồn mọi tâm huyết vào gương mặt này vậy. Tuy rằng từng vết xước mờ bị dây gai quệt vô vẫn còn trên đó, nhưng lại không phá hủy sự hoàn mỹ kinh thế hãi tục này, ngược lại còn gợi lên lòng tiếc thương vô hạn của người khác.
Có lẽ ngay cả trời cao ngay từ đầu đã đố kị với gương mặt này, vì thế dùng hai vết sẹo hoàn toàn phá hủy nó, lúc này lại nhân từ thu về.
Trong khoảng khắc vết sau mất đi đó, bạch quang chói mắt đã bao phủ hoàn toàn cả đỉnh núi. Một tiếng chim hót thê thảm rạch ngang chân trời, ngay cả Thiên Liệt trấn cách đó mười dặm đều nghe rõ ràng rành mạch, đánh thức không ít cư dân đang ngủ say.
Con Thiên thú cường đại vô cùng, người thú đều tránh, cách Thần cấp vô địch chỉ kém một cấp này trong bạch quang lại bị nuốt chửng từng chút từng chút một, vẻn vẹn vài giây, thân thể khổng lồ của nó đã bị nuốt sạch sẽ, hóa thành tro bụi giữa đất trời, không để lại bất cứ dấu vết nào. Khi bạch quang tan ra, Ngưng Tuyết đang nhắm chặt đôi mắt rốt cuộc ngã xuống đất hôn mê, hai tay vẫn ôm chặt quả trứng của Thiên Liên Điểu đó. Mà hai vết sẹo lớn vốn đã biến mất lại xuất hiện trên gương mặt nàng, từ mờ thành đậm, tận đến khi khôi phục như ban đầu.
- Ca ca…
Nàng trong cơn hôn mê phát ra tiếng nói mê run rẩy, hai tay vô ý thức thu chặt, chỉ sợ mất đi thứ có thể cứu ca ca trong tay.
Buổi hừng đông, trời đã tờ mờ sáng, thân thể Ngưng Tuyết bị sương đêm thấm ướt rốt cuộc đã tỉnh dậy. Đầu tiên, nàng ôm chặt thứ so với tính mạng nàng còn quý giá hơn trong tay, sắc mặt thoáng buông lỏng, sau đó khẩn trương ngó xung quanh một hồi, lại không phát hiện thấy con bạch điểu khổng lổ kia đâu. Nàng sững sờ nghi hoặc trong chốc lát, chỉ nhớ nó đột ngột xông về phía mình… Sau đó mình bị dọa ngất xỉu.
Nàng không nghĩ ngợi, cũng không dám dừng lại nữa, ráng sức đứng dậy, sau đó vội vàng chạy xuống núi. Bởi vì chậm trễ một hồi, thì tính mạng ca ca sẽ nguy hiểm thêm vài phần.
Sáng sớm, trời đã sáng trưng, Long lão gia tử vươn vai, từ trong phòng đi ra ngoài, nói với Long Chính Dương đằng sau người:
- Dương Nhi, sau khi ăn sáng hãy trở về đi, nhớ phải cải trang một chút, đừng để người ta nhận ra ngươi.
- Vâng. Đúng rồi gia gia, lúc nửa đêm ngài có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không? –Long Chính Dương nghi hoặc nói.
Long lão gia tử gật đầu:
- Nếu ta không đoán sai, thì đó hẳn là tiếng kêu của con Thiên Liệt Điểu kia, chắc hẳn lại có ai xúc phạm nó rồi… Ta đi xem qua đứa cháu gái ta mới nhận.
Kẹt…
Cửa gỗ cổ xưa bị đẩy ra, Diệp Ngưng Tuyết gần như hư thoát đứng ở đó, mái tóc trắng tinh của nàng rối vô cùng, trên mặt dính đầy cát bụi lá cây, toàn thân cũng đã bị ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay là sương đêm, trên mặt lại thêm vài vết xước khiến người ta đau lòng. Nàng vươn đôi tay run rẩy mà vô lực ra, giơ quả trứng chim màu trắng nọ lên, môi giật giật, nhưng còn chưa nói thành lời thì trước mắt đã tối sầm, té xuống đất.
Long lão gia tử từ cơn giật mình phản ứng lại, cuống quít đỡ người nàng, đồng thời đón lấy quả trứng màu trắng ấy, lại phát hiện nàng đã kiệt sức ngất đi lần nữa. Vì hắn, hai ngày nay nàng đã ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Đằng sau Long lão gia tử vang lên một thanh âm vô cùng khiếp sợ:
- Đây là… trứng của Thiên Liệt Điểu, hôm qua con mới nhìn thấy xong… Điều này… Chẳng nhẽ… nàng không ngờ lại, không ngờ lại…
Long lão gia tử bỗng cảm thấy đôi mắt mình có chút cay cay, ông than nhẹ một tiếng:
- Con bé ngốc, thật là một con bé ngốc mà!
Ông đặt trứng của Thiên Liệt Điểu lên tay Long Chính Dương:
- Dương Nhi, ngươi biết nên làm thế nào rồi, nhưng nhất thiết đừng làm hỏng phần tâm ý của cô bé này nhé.
- Con hiểu rồi. –Long Chính Dương đón lấy, bước chân vội vàng tiến vào phòng trong.
Nửa giờ sau, Long Chính Dương bưng một chiếc chén rất nhỏ đến căn phong Diệp Vô Thần nằm. Long lão gia tử đang chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui. Nhìn thấy Long Chính Dương tiến đến ông vội hỏi:
- Sao rồi?
Long Chính Dương lau qua mồ hôi trên trán:
- Tiên Thiên chi khí trong quả trứng ấy đã rót vào bên trong toàn bộ, nếu vị tiểu huynh đệ này còn chưa chết, hẳn đủ có thể chống đỡ thêm nửa nàng nữa.
Long lão gia tử gật đầu, vươn tay đón lấy:
- Sinh mệnh lực người thanh niên này ngoan cường thật ngoài dự đoán, giao cho ta đi.
Toàn thân Diệp Ngưng Tuyết phát run, trợn tròn đôi mắt sợ hãi, ôm quả trứng màu trắng từng bước lui về sau, lại trước sau vẫn không buông xuống.
Tiếng hót của Thiên Liên Điểu đợt sau càng thánh thót hơn đợt trước, nó tính tình ôn hòa, chưa từng đả thương người, cho dù là con người nhỏ bé đã xúc phạm cấm kỵ lớn nhất nó, nó trước tiên vẫn phát ra cơ hội cảnh cáo cho nàng. Sau ba lần cảnh cáo, nàng lại ôm quả trứng càng lúc càng chặt, kích thích điểm nhẫn nại cuối cùng của nó.
- Cầu xin ngươi… tặng quả trứng này cho ta được không, ca ca cần nó, ta không thể không có ca ca. –Diệp Ngưng Tuyết vừa van xin vừa lui về sau, trong nỗi sợ hãi sâu sắc lại là sự cố chấp càng sâu hơn.
- Ta tên Diệp Ngưng Tuyết… Sau này ta nhất định sẽ thường xuyên thăm ngươi, cùng ngươi chơi đùa… Mang cho ngươi thật nhiều thứ ngon, ngươi tặng nó cho ta được không… Ta thật sự rất cần nó.
- Ta biết nó là tiểu bảo bảo của ngươi… Ta là một kẻ rất ích kỷ, ta không thể không có ca ca. Cầu ngươi tặng nó cho ta được không…
Thiên thú có trí thông minh rất cao, nhưng thông thường không thể nghe hiểu tiếng người. Cho dù hiểu, nó sao có thể cho phép nàng mang con của nó đi chứ.
Cuối cùng, sau năm lần cảnh cáo, sự kiên nhẫn của nó đã gột sạch, trong một tiếng hót sắc nhọn nhào xuống dưới, hai móng lấp lánh từng điểm hàn quang một chiếc vồ về phía mặt Ngưng Tuyết, một chiếc vồ về phía quả trứng nàng ôm trong ngực.
Diệp Ngưng Tuyết phát ra tiếng kêu sợ hãi, đôi mắt hoảng sợ nhắm lại, vô ý thức dùng sức ôm chặt quả trứng trong ngực. Thiên Liệt Điểu trong nháy mắt tới gần, vẻn vẹn chỉ là cỗ uy áp cường đại đó đã gần như xé toạc thân thể nàng, Ngưng Tuyết phát ra tiếng kêu tuyệt vọng:
- Đừng… Ta phải cứu ca ca, ta không muốn ca ca rời xa ta…
Móng chim sắc bén giống như ngay cả không gian đều có thể xé rách kia vồ lên mặt Ngưng Tuyết. Điểm rơi vừa vặn đáp lên hai vết sẹo hoàn toàn phá hủy khuôn mặt của nàng. Ngay trong một cái chớp mắt này, trên người Ngưng Tuyết bỗng lóe lên một đoàn bạch quang chói mắt, vết sẹo trên mặt nàng trong bạch quang cũng trở nên nhạt dần, sau cùng lại hoàn toàn biến mất, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám tin. Bất kể là đôi mắt đang nhắm chặt, bờ mi dài đang run rẩy, chiếc mũi ngọc thẳng tắp, đôi môi mềm mại hay làn da so với tuyết còn mịn màng hơn ba phần, đều là hoàn mỹ không chút khiếm khuyết như thế… Có lẽ tuyệt mỹ, đẹp tuyệt trần vẫn chưa đủ để hình dung nàng, dưới sự kết hợp của chúng, thiếu nữ chỉ mười tuổi ấy lúc này lại lộ ra một loại mỹ lệ khiến người ta khó thở. Phảng phất như trời cao đã dồn mọi tâm huyết vào gương mặt này vậy. Tuy rằng từng vết xước mờ bị dây gai quệt vô vẫn còn trên đó, nhưng lại không phá hủy sự hoàn mỹ kinh thế hãi tục này, ngược lại còn gợi lên lòng tiếc thương vô hạn của người khác.
Có lẽ ngay cả trời cao ngay từ đầu đã đố kị với gương mặt này, vì thế dùng hai vết sẹo hoàn toàn phá hủy nó, lúc này lại nhân từ thu về.
Trong khoảng khắc vết sau mất đi đó, bạch quang chói mắt đã bao phủ hoàn toàn cả đỉnh núi. Một tiếng chim hót thê thảm rạch ngang chân trời, ngay cả Thiên Liệt trấn cách đó mười dặm đều nghe rõ ràng rành mạch, đánh thức không ít cư dân đang ngủ say.
Con Thiên thú cường đại vô cùng, người thú đều tránh, cách Thần cấp vô địch chỉ kém một cấp này trong bạch quang lại bị nuốt chửng từng chút từng chút một, vẻn vẹn vài giây, thân thể khổng lồ của nó đã bị nuốt sạch sẽ, hóa thành tro bụi giữa đất trời, không để lại bất cứ dấu vết nào. Khi bạch quang tan ra, Ngưng Tuyết đang nhắm chặt đôi mắt rốt cuộc ngã xuống đất hôn mê, hai tay vẫn ôm chặt quả trứng của Thiên Liên Điểu đó. Mà hai vết sẹo lớn vốn đã biến mất lại xuất hiện trên gương mặt nàng, từ mờ thành đậm, tận đến khi khôi phục như ban đầu.
- Ca ca…
Nàng trong cơn hôn mê phát ra tiếng nói mê run rẩy, hai tay vô ý thức thu chặt, chỉ sợ mất đi thứ có thể cứu ca ca trong tay.
Buổi hừng đông, trời đã tờ mờ sáng, thân thể Ngưng Tuyết bị sương đêm thấm ướt rốt cuộc đã tỉnh dậy. Đầu tiên, nàng ôm chặt thứ so với tính mạng nàng còn quý giá hơn trong tay, sắc mặt thoáng buông lỏng, sau đó khẩn trương ngó xung quanh một hồi, lại không phát hiện thấy con bạch điểu khổng lổ kia đâu. Nàng sững sờ nghi hoặc trong chốc lát, chỉ nhớ nó đột ngột xông về phía mình… Sau đó mình bị dọa ngất xỉu.
Nàng không nghĩ ngợi, cũng không dám dừng lại nữa, ráng sức đứng dậy, sau đó vội vàng chạy xuống núi. Bởi vì chậm trễ một hồi, thì tính mạng ca ca sẽ nguy hiểm thêm vài phần.
Sáng sớm, trời đã sáng trưng, Long lão gia tử vươn vai, từ trong phòng đi ra ngoài, nói với Long Chính Dương đằng sau người:
- Dương Nhi, sau khi ăn sáng hãy trở về đi, nhớ phải cải trang một chút, đừng để người ta nhận ra ngươi.
- Vâng. Đúng rồi gia gia, lúc nửa đêm ngài có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không? –Long Chính Dương nghi hoặc nói.
Long lão gia tử gật đầu:
- Nếu ta không đoán sai, thì đó hẳn là tiếng kêu của con Thiên Liệt Điểu kia, chắc hẳn lại có ai xúc phạm nó rồi… Ta đi xem qua đứa cháu gái ta mới nhận.
Kẹt…
Cửa gỗ cổ xưa bị đẩy ra, Diệp Ngưng Tuyết gần như hư thoát đứng ở đó, mái tóc trắng tinh của nàng rối vô cùng, trên mặt dính đầy cát bụi lá cây, toàn thân cũng đã bị ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay là sương đêm, trên mặt lại thêm vài vết xước khiến người ta đau lòng. Nàng vươn đôi tay run rẩy mà vô lực ra, giơ quả trứng chim màu trắng nọ lên, môi giật giật, nhưng còn chưa nói thành lời thì trước mắt đã tối sầm, té xuống đất.
Long lão gia tử từ cơn giật mình phản ứng lại, cuống quít đỡ người nàng, đồng thời đón lấy quả trứng màu trắng ấy, lại phát hiện nàng đã kiệt sức ngất đi lần nữa. Vì hắn, hai ngày nay nàng đã ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Đằng sau Long lão gia tử vang lên một thanh âm vô cùng khiếp sợ:
- Đây là… trứng của Thiên Liệt Điểu, hôm qua con mới nhìn thấy xong… Điều này… Chẳng nhẽ… nàng không ngờ lại, không ngờ lại…
Long lão gia tử bỗng cảm thấy đôi mắt mình có chút cay cay, ông than nhẹ một tiếng:
- Con bé ngốc, thật là một con bé ngốc mà!
Ông đặt trứng của Thiên Liệt Điểu lên tay Long Chính Dương:
- Dương Nhi, ngươi biết nên làm thế nào rồi, nhưng nhất thiết đừng làm hỏng phần tâm ý của cô bé này nhé.
- Con hiểu rồi. –Long Chính Dương đón lấy, bước chân vội vàng tiến vào phòng trong.
Nửa giờ sau, Long Chính Dương bưng một chiếc chén rất nhỏ đến căn phong Diệp Vô Thần nằm. Long lão gia tử đang chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui. Nhìn thấy Long Chính Dương tiến đến ông vội hỏi:
- Sao rồi?
Long Chính Dương lau qua mồ hôi trên trán:
- Tiên Thiên chi khí trong quả trứng ấy đã rót vào bên trong toàn bộ, nếu vị tiểu huynh đệ này còn chưa chết, hẳn đủ có thể chống đỡ thêm nửa nàng nữa.
Long lão gia tử gật đầu, vươn tay đón lấy:
- Sinh mệnh lực người thanh niên này ngoan cường thật ngoài dự đoán, giao cho ta đi.
Bình luận facebook