• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên thần (3 Viewers)

  • Chương 32

- Thần Nhi, đây chính là tiểu viện ngày trước con ở, sau này con và Ngưng Tuyết cứ cùng nhau ở tiểu viện này nhé.
Đây là một đình viện thênh thang, phòng ở lớn nhỏ khoảng mười gian, đình nghỉ chân, hồ nước, vườn hoa, vườn quả, vườn nho hoàn toàn đầy đủ. Nhà giàu thông thường có một chỗ ở như vậy đã cực kỳ không dễ, mà đây vẻn vẹn chỉ là một chiếc trong hàng đống đình viện lớn nhỏ của Diệp phủ.
- Tuy một năm nay con không ở đây, nhưng vi nương cứ cách vài ngày đều tự mình tới dọn dẹp một lần. –Vương Văn Thù vẻ mặt hạnh phúc, đối với nàng mà nói, dọn dẹp phòng cho đứa con duy nhất của mình cũng là một loại hạnh phúc.
- Thần Nhi tới đây, đây chính là phòng ngủ của con, phòng ngủ và thư phòng ở liền nhau, chỉ là ngày trước con rất ít khi đến thư phòng. Tuy nhiên vi vương biết, đó là bởi thân thể con không tốt.
Cửa phòng mở ra, Diệp Vô Thần hơi có cảm giác trước mắt sáng lên. Đình viện trang trí theo phong cách cổ xưa, nhưng trong phòng lại trang trí rất xa hoa, vẻn vẹn chỉ là chùm chuông gió treo ở trước mắt kia đã tuyệt đối không phải vật tầm thường. Kiểu trang hoàng thuần túy cổ xưa này Diệp Vô Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Ngưng Tuyết thì càng mở to đôi mắt, đôi mắt long lanh không ngừng chớp lóe.
- Ngưng Tuyết cứ ngủ ở căn phòng cách vách kia được không? Ta sẽ sai người tới sửa sang lại một lần. –Vương Văn Thù khẽ khom lưng hỏi. Biết tiểu cô nương này từng cứu mạng con mình, lại nhìn ra sự cưng chiều của con mình với nàng, nàng đương nhiên cũng yêu cây yêu luôn cả cành, hận không thể nhận nàng làm con gái nuôi.
- Không cần, Ngưng Tuyết ngủ cùng một giường với tôi là được. –Diệp Vô Thần nói.
- Hả? Một giường? –Vương Văn Thù nguyên là ngẩn ra, sau đó thanh âm hơi có chút lắp bắp:
- Thần Nhi, con… Con sẽ không có loại ham thích ấy chứ… Điều này…
Yêu thích nữ sắc không sao cả, nam nhân nào chẳng phong lưu… Nhưng Ngưng Tuyết thực sự quá nhỏ, tuổi chỉ khoảng mười tuổi… Đây quả thực là nghiệp chướng mà! Vương Văn Thù mồ hôi chảy đẫm lưng, vô ý thức nhìn về phía Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết lúc này đang mở to đôi mắt vô tội tò mò nhìn vẻ mặt có phần hoảng hốt của nàng, trên dưới toàn thân nàng căn bản nhìn không ra bất cứ dấu hiệu bị chà đạp qua nào cả.
Vương Văn Thù nhất thời thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là mình hiểu lầm, chúng lúc trước không có nhà nhất định là phải ăn gió nằm sương, quen nương tựa lẫn nhau rồi… Đứa con đáng thương của ta. Nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi đau xót, vội thu liễm vẻ mặt nói:
- Không sao, vậy Ngưng Tuyết cứ ngủ cùng một phòng với Thần Nhi là được.
Diệp Vô Thần lén lau mồ hôi lạnh. Vẻ mặt của nàng khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lúc trước nàng nghĩ đi đâu.
- Vậy, Thần Nhi con trước tiên chờ một lát, để vi nương dọn dẹp một chút cho con, sau đó con và Ngưng Tuyết trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon. Con và Ngưng Tuyết trong thời gian dài như vậy nhất định không được ăn ngon, ngủ ngon… Đúng rồi, xem đầu óc của ta kìa, nương lập tức đưa điểm tâm tới cho các con.
- Trước không vội. –Diệp Vô Thần gọi nàng lại, hỏi:
- Nghe nói, tôi hẳn còn có một tỷ tỷ đúng không?
Vương Văn Thù gật đầu, trách cứ nói:
- Đúng vậy, nó ở ngay trong đình viện bên cạnh, chỉ là nó quen thanh tĩnh rồi, biết Thần Nhi trở về cũng không muốn ra ngoài, ôi, con bé này. Chi bằng nương trước tiên dẫn con đi gặp tỷ tỷ một chút?
Thanh âm tuy có trách móc nhưng trên mặt nàng không hề có bao nhiêu vẻ trách móc, nghĩ rằng đã quen. Tuy rằng Diệp Vô Thần từ trong miệng Long Chính Dương biết được con gái độc nhất của Diệp gia Diệp Thủy Dao tính cách lạnh lùng, nhưng đệ đệ ruột mất tích một năm mới trở về đều không đi nghênh đón, thậm chí không lộ mặt, điều điều dường như có chút lạnh lùng quá mức.
- Không, tôi và Tuyết Nhi tự đi thăm là được.
- Được rồi, như vậy cũng tốt. Vi nương trước tiên giúp con chuẩn bị ít trà bánh, rồi gọi vài người tới. –Vương Văn Thù nói xong, đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
- Đi nào, Tuyết Nhi, chúng ta đi thăm một đại tỷ tỷ xinh đẹp.
Ngưng Tuyết khẽ "Vâng" một tiếng, hơi cúi đầu, mặc cho hắn dắt tay mình.
- Tuyết Nhi, đang nghĩ gì vậy? Nói với ca ca được không? –Diệp Vô Thần vừa đi vừa cười nói.
- Muội… Ca ca, muội có phải chỉ biết gây phiền phức cho huynh, chỉ biết liên lụy huynh hay không? –Diệp Ngưng Tuyết có chút xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Bất kể là xung đột với tiểu công chúa lúc trước, hay xung đột với Diệp Vô Vân, đều là tại nàng. Nàng tuy rằng thoạt nhìn chỉ là một cô bé rất đơn thuần, nhưng tâm tư so với thiếu nữ đồng lứa phải thành thục hơn rất nhiều.
- Ngốc! Sao có thể chứ, Ngưng Tuyết của ta là người quan trọng nhất với ta, cả đời đều vậy, sao thể liên lụy, còn nói lời như vậy nữa ca ca sẽ rất không vui.
Hắn biết nếu Ngưng Tuyết ở bên cạnh, màu tóc và gương mặt của nàng nhất định sẽ gây ra rất nhiều xung đột lớn nhỏ, đây cũng là vì sao khi ấy hắn lặng lẽ rời đi để Ngưng Tuyết một mình ở lại. Mà hiện giờ hắn không còn ý nghĩ tạm thời chia cách với nàng nữa, mà là để nàng ở bên người mình, mà mình thì ngăn cản hết thảy mưa gió cho nàng, dù là bất từ thủ đoạn.
- Nhưng… tại muội, ca ca đánh ca ca của ca ca, tất cả đều tại muội…
Diệp Vô Thần dừng bước chân, ngồi người xuống, dùng đôi tay nâng mặt nàng lên nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhi, chỉ có muội mới là người thân thiết nhất của ta, tên kia sao có thể là ca ca của ta chứ? Huống hồ… -Vô Thần khinh miệt cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Hắn thực ra là cố ý dẫn dụ ta đánh hắn, bởi vì hắn còn xem như thông minh, nhìn ra Tuyết Nhi của ta đối với ta quan trọng đến cỡ nào. Nếu hắn đã muốn ăn đòn như thế, vậy ta liền thưởng cho hắn một cái bạt tai là xong.
- Không phải ca ca của ca ca? Nhưng…
- Chẳng những là hắn, mà mỗi một người ở đây đều không phải thân nhân của ta. Còn nhớ lời Sở gia gia từng nói khi ấy không? Ta lúc trước hôn mê trọn mười năm, mà Diệp thiếu gia kia mới mất tích một năm mà thôi, ta làm sao có thể là thân nhân đã mất tích của họ chứ? –Diệp Vô Thần chậm rãi nói, đối với Ngưng Tuyết, hắn không muốn, cũng căn bản không cần giấu diếm bất kỳ điều gì.
- Vậy… ca ca đang gạt họ ư? –Ngưng Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Vô Thần cười nói:
- Đúng đó, ta đang gạt họ, bởi vì ta và Tuyết Nhi đều cần một ngôi nhà, một thân phận, chỉ có như vậy ta mới có thể chăm sóc Tuyết Nhi tốt hơn và đi tìm quá khứ của mình. Do đó, vận mệnh sai Diệp gia cho ta một thân phận, ta cũng sẽ làm cho Diệp gia một vài chuyện. Giống như bây giờ, Diệp gia đang đối mặt với một nguy cơ rất lớn.
- Quá khứ của ca ca? Ca ca phải làm thế nào mới có thể tìm được quá khứ của mình?
Diệp Vô Thần hơi chau mày, trầm tư trong chốc lát sau đó nói:
- Tuyết Nhi, muội tin vào dự cảm không?
Ngưng Tuyết nháy nháy mắt, không biết nên trả lời thế nào.
- Một tháng trước, ta lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Nhi, lúc ấy ta đã có một loại cảm giác kỳ lạ ---nếu ta không đi tìm muội, đồng thời dẫn muội về thì ta nhất định sẽ hối hận cả đời. Nửa tháng trước, ta từng dự cảm mình có một trận kiếp nạn rất lớn, sau đó ta quả nhiên thiếu chút nữa thì chết. Hôm nay, lúc ta và Long Chính Dương… cũng chính là Long đại ca của muội nói chuyện, trong khi nghe hắn nhắc đến "Diệp gia", ta liền cảm giác được ta nhất định sẽ dùng một phương pháp đặc thù tiến vào Diệp gia. Những điều này toàn bộ đều ứng nghiệm… Mà mỗi khi ta nỗ lực muốn hồi tưởng lại quá khứ của mình thì một thanh âm luôn nói cho ta biết, nếu ta có thể đề thăng lực lượng được ta gọi là "Vô Thần quyết" đến tầng cao nhất, thì ta có thể tìm được quá khứ của mình, đồng thời trở về nhà của mình trước kia. Những cảm giác kỳ quái này đều bỗng tự nhiên xuất hiện, lúc có lúc không, hư vô mờ mịt, phảng phất như đến từ chỗ sâu nhất trong linh hồn. Trong phần ký ức chưa biến mất kia của ta, có một loại lực lượng đặc thù gọi là "Linh hồn chi lực", có thể dựa vào loại lực lượng này thao túng vào sâu trong linh hồn mình hoặc người khác, thậm chí nhìn trộm hoặc thay đổi kí ức người khác, mà loại dự cảm kỳ diệu này có lẽ chính là một kiểu linh hồn lực lượng mang hình thức khác.
Ngưng Tuyết nháy nháy mắt, chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẻ bất an và áy náy trên mặt đều đã biến mất. Diệp Vô Thần nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhi, chuyện của ca ca, nhất định phải toàn bộ giữ bí mật, được không?
- Vâng! –Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu:
- Muội nhất định sẽ giữ bí mật cho ca ca, ai cũng sẽ không nói cho biết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom