• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên thần (2 Viewers)

  • Chương 472

Cửa phòng vừa mới mở ra, Ngưng tuyết đã nhào tới, không nói một câu, hai mắt long lanh ánh nước. Nàng cuối cùng cũng hiểu được kết hôn là gì. Ca ca của nàng có thê tử của mình, có nhà của mình, từ nay về sau hắn không thể ngủ cùng các nàng nữa...
"Trời đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Diệp Vô Thần ôn nhu nói, khẽ ôm lấy Ngưng Tuyết.
Cũng giống như trước, hắn tắm rửa cho Ngưng Tuyết, lau khô người rồi ôm nàng về giường, kéo chăn lên, để nàng tựa vào ngực mình, nhìn nàng ngái ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn vừa mới lên giường, Đồng Tâm liền ngáp một cái, cởi y phục rúc vào bên kia người hắn. Ngưng Tuyết tham ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp, mà Đồng Tâm ở trong trạng thái khôi phục lực lượng chẳng những ăn nhiều tới kinh người mà thời gian ngủ cũng dài hơn rất nhiều, chẳng bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.
An tĩnh một hồi lâu, Diệp Vô Thần khẽ yêu thương thơm lên trán hai thiếu nữ, vén chăn lên, lặng lẽ đứng dậy.
"Phụ thần."
Tiểu Mạt giả ngủ chợt mở to mắt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Diệp Vô Thần kéo chăn lên cho nàng, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Tiểu Mạt, đi ngủ sớm đi."
"Sau này ta có thể cùng ngủ với phụ thân không?" Nàng lộ vẻ lo lắng, hỏi.
"Đương nhiên có thể. bất quá…" Diệp Vô Thần cúi đầu xuống, khẽ nói: "Nhớ ngày mai phải tới nói với Nhu Nhu tỷ tỷ và Hoàng Nhi tỷ tỷ một tiếng. Chỉ cần Tiểu Mạt ngoan, các nàng nhất định sẽ đồng ý."
"…Ừm… " Tiểu Mạt khẽ ừm một tiếng, mày giãn ra, gật đầu thật mạnh.
Ánh trăng mông lung, phủ xuống đại địa.
Hoa Thủy Nhu đã chờ trong tân phòng rất lâu. Trong phòng đã sáng lên một chiếc nến đỏ, một chút ánh trăng xuyên qua hai bức rèm chiếu vào trong phòng, khiến cả căn phòng lại càng trở nên mờ ảo. Cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra, nương theo ánh nến, nàng nhìn rõ thân ảnh đi vào. Thân thể đã ngồi đến tê dại của Hoa Thủy Nhu khẽ run lên, vừa căng thẳng vừa vui mừng.
Cước bộ Diệp Vô Thần nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Hoa Thủy Nhu, cầm lấy bàn tay nàng, một tay còn lại thì khoác lên bả vai nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực mình. Phương quanh lấp lánh ánh hoàng kim đã bị hắn nhẹ nhàng gỡ xuống. Lập tức, dung nhanh xấu hổ và e lệ của Hoa Thủy Nhu đã hiện ra trong mắt Diệp Vô Thần. Hoa nhan tinh khiết như ngọc dưới ánh trắng lại càng trở nên mỹ lệ. Cử chỉ thân mật của Diệp Vô Thần khiến nàng xấu hổ vô cùng, hai bên má ửng hồng, càng lộ vẻ mềm mại, hàng mi khẽ rung động, long lanh ánh nước. Diệp Vô Thần vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, ôn nhu nói: "Nhu Nhu, để ngươi phải chờ lâu."
"Không có… Một chút cũng không lâu…" Hoa Thủy Nhu bị Diệp Vô Thần cầm tay, cảm thấy từng đợt từng đợt nhiệt khí từ trong tay hắn truyền tới, phảng phất như chui thẳng vào trong tâm khảm của mình, mặt cười lập tức đỏ bừng, trái tim nhảy loạn, cúi đầu tránh ánh mắt sáng quắc của hắn. Hai người dán chặt vào nhau, từ trên người nàng truyền tới từng đợt hương thơm, bay vào mũi Diệp Vô Thần. Hoa Thủy Nhu gần trong gang tấc, hít được khí tức nam tử của hắn, một loại cảm giác kỳ quái chợt xuất hiện trong lòng, trên mặt, cả người cứ nóng bừng lên, đôi chân mảnh khảnh cũng không nhịn được khép lại, thân hình nhẹ nhàng cựa quậy. Diệp Vô Thần cảm giác được người nàng nàng khẽ cựa quậy, không những không buông ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, khẽ vuôt ve bàn tay nàng, mỉm cười ôm nhu, nâng cằm nàng lên, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Hoa THủy Nhu thẹn thùng nhắm mắt lại, phương tâm nhảy nhót loạn xạ giống như huơu chạy. Một nụ hôn nóng bỏng đặt lên đôi môi, khí tức nam tử mạnh mẽ xộc vào mũi, Hoa Thủy Nhu khẽ ư một tiếng, sắc mặt đỏ bừng như lửa, vẻ e thạn thuần khiết của thiếu nữ chỉ trong nháy mắt đã bị hòa tan trong nụ hôn nhẹ nhàng của Diệp Vô Thần. Đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn nàng, nhưng lúc này lại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hết thảy đều đẹp đẽ như mông, khiến cho nàng say mê.
Hôn xong, Hoa Thủy Nhu khẽ nép vào ngực hắn, mi mắt run rẩy, mặt cười đỏ bừng như hoa hồng. Diệp Vô Thần cúi đầu, dùng một giọng nói thâm thần, tinh ôn mà hắn chưa bao giờ nói: "Nhu Nhu, đời này kếp này, ta vĩnh viễn không phụ nàng."
Năm đó, hắn lần đầu gặp Hoa Thủy Nhu trong một trận đấu trong Thiên Long Hoàng Gia học viện. Chỉ trong ánh mắt đầu tiên, hắn đã có một cảm giác bị nàng chinh phục. Từ ánh mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, hắn nhìn thấy một loại ôn nhu, ôn nhu giống như nước vậy, một loại ôn nhu khiến hắn không kìm hãm được mình mà bị hấp dẫn. Và cũng trong một khắc đó, hắn đã quyết định, vô luận thế nào cũng phải khiến nàng ở bên cạnh mình, vô luận nàng là ai, gia thế ra sao.
Ngày đó, hắn tham gia bỉ tái, thuận thế dùng từng thủ đoạn khiến nàng phải chú ý tới hắn, tò mò về hắn, rồi lưu một dấu ấn thật sâu trong lòng nàng. Bất quá, cho tới tận ngày hắn đột nhập vào phòng nàng, bá đạo thu lấy trái tim năng. Mà trái tim Hoa Thủy Nhu một khi thuộc về một người nam tử thì cả đời sẽ không thay đổi. Cho nên, khi tin Diệp Vô Thần chết truyền tới, nàng đã cho toàn thành đều biết, kiếp này nàng chỉ thuộc về Diệp gia, vĩnh viễn không lập gia đình. nếu như bức bách nàng, nàng tình nguyện chết.
Sự ôn nhu của nàng biểu hiện ở tất cả phương diện. Vì làm một thê tử tốt, nàng hộc tất cả những gì mà một thê tử tốt nên có. Cũng như bây giờ, nàng chờ đợi rất lâu rất lâu trong tân phòng, cho tới khi Diệp Vô Thần tới đây, trừ cảm giác ấm áp và vui sướng ra, nàng không có một chút tức giận nào.
Nghe thanh âm của Diệp Vô Thần bên tai, khuôn mặt Hoa Thủy Nhu lại ửng hồng, trái tim càng đập loạn xạ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cảm giác ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi vẫn còn vương trên môi, lại nhớ tới vừa rồi hắn mới hôn mình, cả người Hoa Thủy Nhu lập tức bủn rủn vô lực. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai má nóng bừng như lửa đốt. "Phu quân…" Hoa Thủy Nhu rốt cuộc cũng mở miệng, nói như muỗi kêu: "Kiếp này có thể gả cho phu quan, chính là phúc khí lớn nhất đời này của ta. Ta không còn cầu gì hơn nữa... sau này sẽ vì phu quân mà sinh, vì phu quân mà tử, cho dù phu quân phụ ta, lòng ta cũng chỉ có phu quân…"
Hoa Thủy Nhu cố lấy hết dũng khí mới nói ra được lời trong lòng. Trái tim đập loạn, chỉ trực nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má bị một màu đỏ hồng chiếm cứ trừ bỏ, đầu lại càng cúi thấp hơn. Nghe thanh giống như nỉ non của nàng, ánh mắt Diệp Vô Thần khẽ động, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Si ngốc nhìn Hoa Thủy Nhu, miệng cười hạnh phúc, ngàn vạn cảm xúc, tất cả yêu thương nhất thời tràn ngập trái tim. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng. Vô luận ngôn ngư có hoa lệ cỡ nào, êm tai cỡ nào cũng không thể sánh bằng tình yêu thuần khiết, cuồng dại của nàng nữa rồi.
Hoa Thủy Nhu hòa tan trong lòng Diệp Vô Thần, trái tim vừa sợ hãi vừa nghênh tiếp nụ hôm của hắn, chỉ là vừa ngửi thấy khí tức nam tử trên người hắn, nàng lại chẳng còn nửa phần khí lực, toàn thân mềm nhũn ngả vào trong lòng hắn, bị hắn âu yếm, bị hắn hôn môi. Cảm giác được nhiệt độ cơ thế nóng cháy và khí tức của cơ thể hắn, dần dần, nàng bắt đầu quên mất minh đang ở nơi đâu, quên mất thân phận của mình, quên đi sự thẹn thùng của thiếu nữ, quên đi tất cả, chỉ nhớ đây chính là giấc mơ mà nàng vẫn ôm ấp, vô luận thế nào cũng không muốn rời khỏi. Diệp Vô Thần tận tình hôn lên môi nàng, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, nhấm nháp hương thơm vị ngọt thuần khiết nhất trong miệng nàng. Cái cảm giác ấm áp và xúc động từ trước tới nay chưa từng có đã tràn ngập tâm linh Hoa Thủy Nhu. Chẳng biết từ lúc này, một giọt lệ hạnh phúc đã lặng lẽ chảy xuống, nàng bất giác ôm chặt lấy phu quân, cùng người sẽ làm bạn với mình cả đời, hôn tới thiên trường địa cửu....
Động tác của Diệp Vô Thần dần dần trở nên nhẹ nhàng, chậm chạp, gần như khiến cho Hoa Thủy Nhu hít thở không thông, nhẹ nhàng thở dốc., xấu hổ không nói, hai gò má lúm đồng tiền vừa hiện, Diệp Vô Thần nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn. "Ưm…" Một tiếng, lẳng lặng nhắm mắt hôn trả, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay Diệp Vô Thần bắt đầu chậm rãi di chuyển trên lưng nàng khiến cả người tê dại, Hoa Thủy Nhu không khỏi tâm thần rung lên, khẽ nhỏ giọng nói: "Phu quân…"
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, là đêm đầu tiên mà nàng giao tất cả cho hắn. Nàng ôm lấy hắn, dùng phương thức của mình, nói cho hắn biết, hết thảy của nàng đều thuộc về hắn. Diệp Vô Thần phảng phất như nghe được tiếng nói trong lòng nnàng, từ trên đôi môi dần dần hôn xuống phía dưới, từng điểm từng điểm hôn lên chiếc cổ thơm tinh tế, trắng ngần của HOa Thủy Nhu, mặc kệ những sợi tóc mềm mại không ngừng xẹt qua chóp mũi. Thân thể Hoa Thủy Nhu cực kỳ mẫn cảm, Diệp Vô Thần đã sớm biết, gần như không phải khiêu khích gì nhiều nàng đã không chịu không nổi những động tác của Diệp Vô Thần. Trong khoảnh khắc mồ hô lấm tấm rịn ra, nàng khẽ thấp giọng rên rỉ: "…A… Phu quân…."
Tuy chỉ là mất tiếng rên rỉ nhất nhỏ, nhưng cũng tiêu hồn đoạt phách vô cùng. Diệp Vô Thần vừa nghe xong liền huyết khí dâng câo. Tâm thần hắn rung động, hôn mạnh lên cổ nàng một cái, thân thể Hoa THủy Nhu run lên, khẽ "ư" một tiếng. Diệp Vô Thần nhìn đôi mắt long lanh của nàng, động tác chợt dừng lại, ôn nhu nói: "Nhu Nhu… để ta nhìn nàng được không?"
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Hoa Thủy Nhu khẽ run lên, sau khi ngập ngừng một hồi lâu, khẽ cắn môn rúc đầu vào trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Phu quân…" Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vừa khẩn trương vừa hạnh phúc, chờ đợi chuyện sắp phát sinh.
Diệp Vô Thần trong lòng vạn phần thương tiếc, phải mất một hồi lâu mới quyết tâm tặng cho Hoa Thủy Nhu một đêm động phòng hoàn mỹ nhất. Lập tức, hắn nhẹ nhàng mơn trớn cái cổ tinh tế mịn màng của Hoa Thủy Nhu, nhìn thật sâu vào đôi mắt mỹ lệ của nàng, mỉm cười trấn an nàng. Cánh tay chậm rãi cởi đai gấm đỏ rực trên hông nàng, ném ra sau người, lại từng bước từng bước cời bỏ lễ phục kim phượng đỏ tươi trên người nàng. Khi ngón tay hắn không cẩn thận chạm phải bộ ngực cao nhất, thân thể Hoa Thủy Nhu không nhịn được lại khẽ run lên một cái, động tác Diệp Vô Thần càng thêm chậm rãi, thật cẩn thận, trân trọng cời y phục bên ngoài của nàng, lộ ra lớp áo giữa cũng mang màu đỏ tươi, chậm rãi, lớp quần áp giữa cũng bị DIệp Vô Thần cẩn thận cởi bỏ, cởi bỏ... Tuy còn có áo lót che lấp, nhưng thân thể hoàn mỹ đã ẩn hiện, làn da trắng muốt nửa hiện nửa kín, đẹp đẽ vô cùng.
Hoa Thủy Nhu nắm chặt hai mắt, thở dồn dập, e lệ lấy tay che ngực, mày liễu xấu hổ, lại càng lộ vẻ động lòng người. Diệp Vô Thần thưởng mỹ rất nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn có cảm giác tâm thần hoảng hốt, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay trước ngực Hoa Thủy Nhu, da thịt mềm mại như tuyết nhung, mê người cực kỳ, khiến người ta vừa chạm liền không nỡ buông ra. Diệp Vô Thần nhẹ nhàng xoa đôi tay trắng muốt của Hoa THủy Nhu, trong lòng càng thêm mê say, bắt đầu gỡ hai tay nàng ra. Từng cảm giác ấm áp thoải mái từ cánh tay truyền tới, khiến trái tim nàng dần dần tan chảy, thấp giọng rên rỉ: "Phu quân… phu quân…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom