Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Lâm Khiếu lấy đoạn kiếm trong tay chỉ về phía Lãnh Nhai:
- Bắt đầu đi, bất kể ngươi có ý đồ gì, trước tiên hãy kết thúc trận đấu này đã. Có lẽ, đây sẽ là một trận đấu cuối cùng của cuộc đời ngươi. Dù sao người Đại Phong Quốc các ngươi không được hoan nghênh ở Thiên Long Quốc chúng ta. Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này!
Đoạn kiếm và đoản nhận cùng lúc phát động, chưa chạm đã phân, sau đó lại hợp. Lại một tiếng va chạm "choeng" vang lên, Phá Phong Nhận và đoạn kiếm tiếp xúc nhau, mà lần này lại không chặt đứt lần nữa, chỉ là bên trên lưu lại một chiếc rãnh rất sâu. Lâm Khiếu lật tay vung lên, mũi đoạn kiếm bỗng bắn ra một luồng bạch quang mỏng mang vào ngực phải Lãnh Nhai đang trở tay không kịp. Lãnh Nhai thối lui hai bước, lấy tay ôm ngực, rất nhanh máu từ trong lỗ thủng tuôn xối xả.
Lãnh Nhai biết mình đã thua hoàn toàn, trong lòng chỉ có hối hận. Hối hận mình nhất thời xúc động lộ ra Phá Phong Nhận, lại dẫn tới hậu quả như thế. Lúc này y dù muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi.
- Kiếm… Kiếm mang! Hắn không ngờ lại sử ra kiếm kiếm mang Linh cấp mới có thể phát ra! –Lão giả bên người Long Dận lại lần nữa phát ra một thét kinh hãi.
- Tuy rằng mỏng manh, hơn nữa chưa hoàn toàn thành hình, nhưng đích xác là kiếm mang. Xem ra, hắn không bao lâu nữa sẽ đột phá Linh giai. Đúng là hậu sinh khả úy! –Một lão giả khác cảm thán nói.
- Long đại ca, giúp ta trông nom Tuyết Nhi một lát.
- Tuyết Nhi, ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng chạy loạn được không?
Dặn dò xong, Diệp Vô Thần nắm nắm bàn tay Ngưng Tuyết, trong ánh mắt kinh ngạc của Long Chính Dương liền mỉm cười đứng dậy, sau đó không nhanh không chậm đi về phía đài thi đấu.
- Thắng bại đã phân, tái chiến tiếp vết thương của ngươi sẽ nứt toác, với vị trí vết thương của ngươi rất dễ dẫn tới nguy hiểm tính mạng. –Lâm Khiếu lạnh nhạt nói, sau đó quay người nói:
- Bệ hạ, nhị gia gia, thắng bại đã phân, xin hãy xử trí.
Thanh âm vừa dứt, bên tai chưa kịp vang lên tiếng hò hét điên cuồng như trong dự liệu, thì đã vang lên thanh âm của nam tử thanh niên trước.
- Chậm đã.
Thanh âm này không hề lớn, nhưng phảng phất như có lực xuyên thấu khác loại truyền vào trong tai mỗi một người ở sân. Gần như tất cả mọi ánh mắt trong phút chốc đều tập trung lên một bóng người đang đi về phía đài thi đấu, bởi vì thanh âm này rõ ràng chính là do hắn phát ra.
- Đó là…
- Hình như là tiểu thiếu gia Diệp gia vừa mới tìm lại về… A! Chính là hắn!
- Chính là bệnh công tử của Diệp phủ?
- Không sai, có điều nghe nói hắn đã biến mất một năm, sau khi trở về bệnh đã khỏi hoàn toàn.
- Hắn muốn làm gì? Chẳng nhẽ hắn không biết đây là nơi nào ư?
…………..
……………
Xung quanh đều bàn luận sôi nổi, đại bộ phận người lộ ra vẻ xem kịch vui, dám trong trường hợp này mở miệng cắt ngang. Nếu không có lý do chính đáng, xem ngươi lo liệu thế nào.
- Thần Nhi!? Nó sao lại tới đây! –Vương Văn Thù kích động đứng dậy. Diệp Thủy Dao sắc mặt luôn luôn bình tĩnh trong mắt cũng lóe lên một tia sóng gợn trong nháy mắt. Nàng kéo Vương Văn Thù ngồi xuống, khẽ lắc đầu với nàng.
Diệp Uy và Diệp Nộ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ nhất trí, sau đó lại song song nhịn xuống một lời không nói.
Đi lên đài thi đấu, đây là lần đầu tiên Diệp Vô Thần chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, Diệp thiếu gia khi trước ra ngoài còn khó, lâu dần bị hoàn toàn quên lãng. Lúc này hắn mỉm cười đứng trong tầm mắt của đám người, gợi lên mảng lớn tiếng rỉ tai khe khẽ. Bởi vì bất luận tướng mạo hay khí chất của hắn hiển nhiên đều hơn Lâm Khiếu vài phần. Mà người sáng suốt đều nhìn ra được, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Khiếu ấy vậy lại mang theo chút ý khinh thường.
Người này thật sự chính là thiếu gia Diệp gia trước kia bị tất cả mọi người khinh thường ư?
Chẳng chờ bọn họ bắt đầu chất vấn, Diệp Vô Thần đã hướng mặt về phía Long Dận, mở miệng trước:
- Vô Thần bái kiến hoàng thượng, Vô Thần về nhà đã ba ngày nay vẫn chưa có dịp được gặp bệ hạ, hiện giờ rốt cuộc đã toại nguyện. Xin thứ cho Vô Thần vô lễ, có vài nghi vấn muốn hỏi bệ hạ và vị Lâm đại nhân này.
Long Dận không nổi giận, ngược lại cười ha ha nói:
- Diệp gia cả đời vì nước, suýt nữa lại mất đi ái tử. Hiện giờ đã tìm ngươi trở về thật là chuyện đáng mừng, trẫm cũng cực kỳ cao hứng, đang chuẩn bị mấy ngày nữa tự mình tới thăm một phen. Có vấn đề gì cứ việc hỏi chớ ngại.
- Vô Thần tạ ơn bệ hạ ưu ái. –Diệp Vô Thần nho nhã lễ độ trả lời, sau đó hỏi:
- Vô Thần muốn hỏi, cuộc thi đấu lần này có quy định không cho phép người nước gã tham gia hay không?
Ánh mắt Long Dận chuyển về phía Lâm Viêm, Lâm Viêm đáp:
- Không hề có quy định này.
- Vậy có quy định khi tạo thương vong trong thi đấu cho người khác phải truy cứu trách nhiệm hay không?
- Cũng không có quy định này!
- Vậy thì người này có tạo thành nguy hại gì với Thiên Long Quốc chúng ta hay không? –Ánh mắt Diệp Vô Thần quét qua Lãnh Nhai.
-…….
- Vậy thì thật kỳ quái. Không biết người tên Lãnh Nhai này đã phạm phải tội gì khiến các vị muốn dẫn y mang đi xử trí. –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Lâm gia và Diệp gia vốn không hợp nhau, Lâm Viêm là người trong Lâm gia đương nhiên nhìn Diệp Vô Thần rất không thuận mắt. Nghe vậy y nhíu mày, giận dữ nói:
- Nhóc con Diệp gia, ngươi là có ý gì, chẳng nhẽ ngươi muốn bao che cho tên người Đại Phong Quốc này? Diệp gia các ngươi có mưu đồ gì?
Một câu nói lại dính dáng đến cả Diệp gia, lửa giận của Diệp Nộ bỗng chốc bốc lên, ông vừa đứng dậy, còn chưa mở miệng, Diệp Vô Thần đã sắc mặt đại biến, giận dữ nói:
- Câu này của Lâm đại nhân là có ý gì? Diệp gia ta đời đời tận hiến cho đất nước, năm ấy từng lập biết bao công lao, Thiên Long Quốc ai ai đều có thể làm chứng, lại có mấy ai không biết Diệp gia ta một lòng trung thành, mấy đời tổ tôn đều dâng cả cuộc đời cho Thiên Long Quốc. Năm xưa nhiều lần cứu vớt Thiên Long Quốc thoát khỏi nguy nan chính là Diệp gia ta, năm xưa luôn bảo vệ phía trước Thiên Long Quốc chính là Diệp gia ta, năm xưa giết người Đại Phong Quốc nhiều nhất chính là Diệp gia ta, năm xưa và hiện tại Đại Phong Quốc sợ hãi nhất cũng là Diệp gia ta… Mà không phải Lâm gia các người! Các người có tư cách gì hoài nghi Diệp gia ta, ngài có mặt mũi gì mà hoài nghi Diệp gia ta. Ta tuy kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng cũng muốn hỏi ngài… Ngài rốt cuộc có mưu mô gì, Diệp gia ta và ngài rốt cuộc có cừu oán gì khiến ngài buông lời ác ngôn này!
Một bụng lửa giận của Diệp Nộ trong phút chốc biến mất sạch sành sanh, ông ngơ ngác nhìn Diệp Vô Thần một hồi, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Thần Nhi, nói rất hay! –Trên mặt Diệp Nộ lộ ra nụ cười mỉm.
Hai mươi năm hòa bình khiến người ta dần lãng quên chiến tranh năm xưa, cũng có phần lãng quên những chiến công hiển hách năm ấy Diệp gia từng lập. Một đoạn ấy khiến Diệp Nộ hồi tưởng lại những năm tháng chiến đấu anh dũng đẫm máu đó, thấy chết không sờn, khóe mắt loáng thoáng có chút ướt át, cũng khiến đám người nhớ lại vài lần Thiên Long đại nạn khi đó, là Diệp gia thề sống chết bảo vệ, lần này rồi lại lần khác đại phát thần uy giải cứu Thiên Long. Chiến công và uy tín của họ không ai có thể hoài nghi, cũng không ai có tư cách hoài nghi! Bởi vì nếu không có Diệp gia, Thiên Long Quốc hiện không biết còn tồn tại hay không. Mà cũng chính bởi Thiên Long Quốc có Diệp gia, nên Đại Phong Quốc bị Diệp gia đánh lui vài lần hai năm mươi nay không còn dám tùy tiện xâm phạm Thiên Long Quốc nữa.
Lời của Diệp Vô Thần tương tự cũng không chút dấu vết hạ thấp cả Lâm gia xuống một hồi, nhưng so sánh với những chiến công hiển hách của Diệp gia, lại khiến người ta cảm thấy không một chút quá đáng nào, ngược lại khiến họ tự nhiên nghĩ đến: có Diệp gia mới có Thiên Long, Diệp gia là thần thủ hộ của Thiên Long Quốc, Lâm gia ngươi thì tính là cái gì, dựa vào cái gì mà nhằm vào Diệp gia!
Một vài người lúc này thậm chí dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Lâm Viêm.
- Ngươi… -Lâm Viêm một tay chỉ Diệp Vô Thần, râu đều dựng đứng cả lên, lại không đối đáp được câu nào.
- Bắt đầu đi, bất kể ngươi có ý đồ gì, trước tiên hãy kết thúc trận đấu này đã. Có lẽ, đây sẽ là một trận đấu cuối cùng của cuộc đời ngươi. Dù sao người Đại Phong Quốc các ngươi không được hoan nghênh ở Thiên Long Quốc chúng ta. Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này!
Đoạn kiếm và đoản nhận cùng lúc phát động, chưa chạm đã phân, sau đó lại hợp. Lại một tiếng va chạm "choeng" vang lên, Phá Phong Nhận và đoạn kiếm tiếp xúc nhau, mà lần này lại không chặt đứt lần nữa, chỉ là bên trên lưu lại một chiếc rãnh rất sâu. Lâm Khiếu lật tay vung lên, mũi đoạn kiếm bỗng bắn ra một luồng bạch quang mỏng mang vào ngực phải Lãnh Nhai đang trở tay không kịp. Lãnh Nhai thối lui hai bước, lấy tay ôm ngực, rất nhanh máu từ trong lỗ thủng tuôn xối xả.
Lãnh Nhai biết mình đã thua hoàn toàn, trong lòng chỉ có hối hận. Hối hận mình nhất thời xúc động lộ ra Phá Phong Nhận, lại dẫn tới hậu quả như thế. Lúc này y dù muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi.
- Kiếm… Kiếm mang! Hắn không ngờ lại sử ra kiếm kiếm mang Linh cấp mới có thể phát ra! –Lão giả bên người Long Dận lại lần nữa phát ra một thét kinh hãi.
- Tuy rằng mỏng manh, hơn nữa chưa hoàn toàn thành hình, nhưng đích xác là kiếm mang. Xem ra, hắn không bao lâu nữa sẽ đột phá Linh giai. Đúng là hậu sinh khả úy! –Một lão giả khác cảm thán nói.
- Long đại ca, giúp ta trông nom Tuyết Nhi một lát.
- Tuyết Nhi, ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng chạy loạn được không?
Dặn dò xong, Diệp Vô Thần nắm nắm bàn tay Ngưng Tuyết, trong ánh mắt kinh ngạc của Long Chính Dương liền mỉm cười đứng dậy, sau đó không nhanh không chậm đi về phía đài thi đấu.
- Thắng bại đã phân, tái chiến tiếp vết thương của ngươi sẽ nứt toác, với vị trí vết thương của ngươi rất dễ dẫn tới nguy hiểm tính mạng. –Lâm Khiếu lạnh nhạt nói, sau đó quay người nói:
- Bệ hạ, nhị gia gia, thắng bại đã phân, xin hãy xử trí.
Thanh âm vừa dứt, bên tai chưa kịp vang lên tiếng hò hét điên cuồng như trong dự liệu, thì đã vang lên thanh âm của nam tử thanh niên trước.
- Chậm đã.
Thanh âm này không hề lớn, nhưng phảng phất như có lực xuyên thấu khác loại truyền vào trong tai mỗi một người ở sân. Gần như tất cả mọi ánh mắt trong phút chốc đều tập trung lên một bóng người đang đi về phía đài thi đấu, bởi vì thanh âm này rõ ràng chính là do hắn phát ra.
- Đó là…
- Hình như là tiểu thiếu gia Diệp gia vừa mới tìm lại về… A! Chính là hắn!
- Chính là bệnh công tử của Diệp phủ?
- Không sai, có điều nghe nói hắn đã biến mất một năm, sau khi trở về bệnh đã khỏi hoàn toàn.
- Hắn muốn làm gì? Chẳng nhẽ hắn không biết đây là nơi nào ư?
…………..
……………
Xung quanh đều bàn luận sôi nổi, đại bộ phận người lộ ra vẻ xem kịch vui, dám trong trường hợp này mở miệng cắt ngang. Nếu không có lý do chính đáng, xem ngươi lo liệu thế nào.
- Thần Nhi!? Nó sao lại tới đây! –Vương Văn Thù kích động đứng dậy. Diệp Thủy Dao sắc mặt luôn luôn bình tĩnh trong mắt cũng lóe lên một tia sóng gợn trong nháy mắt. Nàng kéo Vương Văn Thù ngồi xuống, khẽ lắc đầu với nàng.
Diệp Uy và Diệp Nộ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ nhất trí, sau đó lại song song nhịn xuống một lời không nói.
Đi lên đài thi đấu, đây là lần đầu tiên Diệp Vô Thần chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, Diệp thiếu gia khi trước ra ngoài còn khó, lâu dần bị hoàn toàn quên lãng. Lúc này hắn mỉm cười đứng trong tầm mắt của đám người, gợi lên mảng lớn tiếng rỉ tai khe khẽ. Bởi vì bất luận tướng mạo hay khí chất của hắn hiển nhiên đều hơn Lâm Khiếu vài phần. Mà người sáng suốt đều nhìn ra được, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Khiếu ấy vậy lại mang theo chút ý khinh thường.
Người này thật sự chính là thiếu gia Diệp gia trước kia bị tất cả mọi người khinh thường ư?
Chẳng chờ bọn họ bắt đầu chất vấn, Diệp Vô Thần đã hướng mặt về phía Long Dận, mở miệng trước:
- Vô Thần bái kiến hoàng thượng, Vô Thần về nhà đã ba ngày nay vẫn chưa có dịp được gặp bệ hạ, hiện giờ rốt cuộc đã toại nguyện. Xin thứ cho Vô Thần vô lễ, có vài nghi vấn muốn hỏi bệ hạ và vị Lâm đại nhân này.
Long Dận không nổi giận, ngược lại cười ha ha nói:
- Diệp gia cả đời vì nước, suýt nữa lại mất đi ái tử. Hiện giờ đã tìm ngươi trở về thật là chuyện đáng mừng, trẫm cũng cực kỳ cao hứng, đang chuẩn bị mấy ngày nữa tự mình tới thăm một phen. Có vấn đề gì cứ việc hỏi chớ ngại.
- Vô Thần tạ ơn bệ hạ ưu ái. –Diệp Vô Thần nho nhã lễ độ trả lời, sau đó hỏi:
- Vô Thần muốn hỏi, cuộc thi đấu lần này có quy định không cho phép người nước gã tham gia hay không?
Ánh mắt Long Dận chuyển về phía Lâm Viêm, Lâm Viêm đáp:
- Không hề có quy định này.
- Vậy có quy định khi tạo thương vong trong thi đấu cho người khác phải truy cứu trách nhiệm hay không?
- Cũng không có quy định này!
- Vậy thì người này có tạo thành nguy hại gì với Thiên Long Quốc chúng ta hay không? –Ánh mắt Diệp Vô Thần quét qua Lãnh Nhai.
-…….
- Vậy thì thật kỳ quái. Không biết người tên Lãnh Nhai này đã phạm phải tội gì khiến các vị muốn dẫn y mang đi xử trí. –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Lâm gia và Diệp gia vốn không hợp nhau, Lâm Viêm là người trong Lâm gia đương nhiên nhìn Diệp Vô Thần rất không thuận mắt. Nghe vậy y nhíu mày, giận dữ nói:
- Nhóc con Diệp gia, ngươi là có ý gì, chẳng nhẽ ngươi muốn bao che cho tên người Đại Phong Quốc này? Diệp gia các ngươi có mưu đồ gì?
Một câu nói lại dính dáng đến cả Diệp gia, lửa giận của Diệp Nộ bỗng chốc bốc lên, ông vừa đứng dậy, còn chưa mở miệng, Diệp Vô Thần đã sắc mặt đại biến, giận dữ nói:
- Câu này của Lâm đại nhân là có ý gì? Diệp gia ta đời đời tận hiến cho đất nước, năm ấy từng lập biết bao công lao, Thiên Long Quốc ai ai đều có thể làm chứng, lại có mấy ai không biết Diệp gia ta một lòng trung thành, mấy đời tổ tôn đều dâng cả cuộc đời cho Thiên Long Quốc. Năm xưa nhiều lần cứu vớt Thiên Long Quốc thoát khỏi nguy nan chính là Diệp gia ta, năm xưa luôn bảo vệ phía trước Thiên Long Quốc chính là Diệp gia ta, năm xưa giết người Đại Phong Quốc nhiều nhất chính là Diệp gia ta, năm xưa và hiện tại Đại Phong Quốc sợ hãi nhất cũng là Diệp gia ta… Mà không phải Lâm gia các người! Các người có tư cách gì hoài nghi Diệp gia ta, ngài có mặt mũi gì mà hoài nghi Diệp gia ta. Ta tuy kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng cũng muốn hỏi ngài… Ngài rốt cuộc có mưu mô gì, Diệp gia ta và ngài rốt cuộc có cừu oán gì khiến ngài buông lời ác ngôn này!
Một bụng lửa giận của Diệp Nộ trong phút chốc biến mất sạch sành sanh, ông ngơ ngác nhìn Diệp Vô Thần một hồi, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Thần Nhi, nói rất hay! –Trên mặt Diệp Nộ lộ ra nụ cười mỉm.
Hai mươi năm hòa bình khiến người ta dần lãng quên chiến tranh năm xưa, cũng có phần lãng quên những chiến công hiển hách năm ấy Diệp gia từng lập. Một đoạn ấy khiến Diệp Nộ hồi tưởng lại những năm tháng chiến đấu anh dũng đẫm máu đó, thấy chết không sờn, khóe mắt loáng thoáng có chút ướt át, cũng khiến đám người nhớ lại vài lần Thiên Long đại nạn khi đó, là Diệp gia thề sống chết bảo vệ, lần này rồi lại lần khác đại phát thần uy giải cứu Thiên Long. Chiến công và uy tín của họ không ai có thể hoài nghi, cũng không ai có tư cách hoài nghi! Bởi vì nếu không có Diệp gia, Thiên Long Quốc hiện không biết còn tồn tại hay không. Mà cũng chính bởi Thiên Long Quốc có Diệp gia, nên Đại Phong Quốc bị Diệp gia đánh lui vài lần hai năm mươi nay không còn dám tùy tiện xâm phạm Thiên Long Quốc nữa.
Lời của Diệp Vô Thần tương tự cũng không chút dấu vết hạ thấp cả Lâm gia xuống một hồi, nhưng so sánh với những chiến công hiển hách của Diệp gia, lại khiến người ta cảm thấy không một chút quá đáng nào, ngược lại khiến họ tự nhiên nghĩ đến: có Diệp gia mới có Thiên Long, Diệp gia là thần thủ hộ của Thiên Long Quốc, Lâm gia ngươi thì tính là cái gì, dựa vào cái gì mà nhằm vào Diệp gia!
Một vài người lúc này thậm chí dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Lâm Viêm.
- Ngươi… -Lâm Viêm một tay chỉ Diệp Vô Thần, râu đều dựng đứng cả lên, lại không đối đáp được câu nào.
Bình luận facebook