Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
- Ha ha, Hoa tướng quân, Diệp công tử vừa nãy nói đích xác là bên thắng ắt phải đáp ứng bên thua ba điều kiện, mà không phải bên thua đáp ứng bên thắng ba điều kiện. –Một lão thần nói.
- Lý ái khanh nói không sai. –Long Dận nói.
Ngay cả hoàng đế đều nói như thế, vậy nào còn có thể giả nữa. Mà cả sân đấu có quá nửa người cũng bởi quen thói tư duy nghe ngược lại, lúc này càng không thể xác định. Nửa ít còn lại đều nghe ra, ánh mắt thương hại và cổ quái họ nhìn về phía Hoa Chấn Thiên đã làm ra chứng minh.
- Cha… Hắn nói đích…đích xác là như vậy. –Một thanh âm dịu dàng nhút nhát vang lên, tuy rằng nhất nhỏ nhưng Hoa Chấn Thiên hoàn toàn nghe lọt vào tai.
Ngay cả con gái đều nói như vậy, còn cần hoài nghi ư?
Hoa Chấn Thiên liên tục biến sắc, sau đó bỗng như điên dại ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, sau đó bước mau tới trước mặt Diệp Vô Thần, một mặt cười như điên như dại một bên dùng bàn tay đen đúa nọ dùng lực vỗ bả vai Diệp Vô Thần, vỗ hắn đến nhe răng trợn mắt, nước mắt suýt nữa tràn ra ngoài.
- Được! Được! Được! Ha ha ha ha! Tiểu tử khá lắm, không ngờ dám lừa lão tử, khá lắm, khá lắm, ha ha ha ha!
- Nhiều năm như vậy ngươi là người đầu tiên dám lừa lão tử! Được, không tồi! Có tiền đồ! Có tiền đồ lắm! Ha ha ha ha… Lão tử thua tâm phục khẩu phục, nói đi, ngươi muốn lão tử đáp ứng điều kiện gì, nếu lão tử dám nhíu mày một cái, chữ "Hoa" này sẽ viết đảo lại!
Diệp Vô Thần vội vàng thoát khỏi lòng bàn tay như chùy sắt của Hoa Chấn Thiên, nói:
- Điều kiện đầu tiên của vãn bối chính là Hoa tiền không truy cứu chuyện lúc trước nữa.
- Lão tử vốn đã không định truy cứu nữa rồi, người ngay cả lão tử đều có lừa được, thằng nhóc Lâm gia tính là cái rắm, bị thương thật đáng kiếp. Còn có hai điều kiện nữa đó. –Hoa Chấn Thiên thống khoái nói.
Diệp Vô Thần đầu đầy mồ hôi… Điều này thì có gì lô gíc với nhau chứ.
- Hai điều kiện khác vãn bối vẫn chưa nghĩ ra.
- Vậy thì nghĩ ra thì tới tìm ta… Tiểu tử khá lắm, không hổ là con cháu Diệp gia, lão tử xem trọng ngươi! Ha ha ha!
Hoa Chấn Thiên xoay người, ngông nghênh đi về chỗ ngồi, cơn giận lúc trước biến mất sạch sành sach, thay vào đó là vẻ mặt đầy thỏa mãn, hệt như một khách làng chơi vừa từ kỹ viện ra,
- Lão tử rốt cuộc đã bị người ta lừa một vố rồi, sướng! Con mẹ nó quá dễ chịu!
Bị lừa còn sướng? Sướng cái rắm ấy… Không phải là bỗng nhiên bị mất trí điên lên rồi chứ. Một đám người không hẹn mà cũng nghĩ đến.
Diệp Nộ vốn đang lửa giận phừng phừng lúc này cũng đặt mông ngồi về, trong lòng mừng thầm đến nhe răng trợn mắt.
- Cha cha, cha… cha không sao chứ? –Khi Hoa Chấn Thiên trở về chỗ ngồi, Hoa Thủy Nhu vẻ mặt âu lo hỏi. Bởi vì hành động này của y thực sự quá dị thường.
- Ừ… Tiểu tử đó không tồi, bộ dạng đẹp hơn tiểu tử Lâm gia, vũ kỹ cũng mạnh hơn tiểu tử Lâm gia, hơn nữa ngay cả lão tử đều lừa một vố… Khi xưa Diệp gia cầu thân sao lại để lão tử cho qua chứ. Nhất định là đầu óc bị lú rồi. –Hoa Chấn Thiên có chút ảo não vỗ đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hơi có ý lưu luyến không rời, hận không thể lập tức bị hắn lừa thêm một vố nữa.
-………
Hoa Thủy Nhu len lén ngó qua Diệp Vô Thần, sau đó bỗng cúi thấp đầu, nhất thời tim đập như hươu chạy.
Biểu hiện bên ngoài của Hoa Chấn Thiên để cho Diệp Vô Thần nắm chắc hoàn toàn đặc trưng và thiếu sót trong tính cách của y, vì thế, Hoa Chấn Thiên thua hoàn toàn.
Một vở náo kịch vốn dĩ phải là một vở hài kịch lại dùng loại phương thức không ai tưởng tượng nổi này kết thúc, Hoa Chấn Thiên chẳng những giải xui không thành, ngược lại bị Diệp gia kiếm một tiện nghi lớn – hai điều kiện! Với tính cách nói một không hai của Hoa Chấn Thiên, đây sẽ là một khoản tài phú lớn cỡ nào chứ.
Chuyện vốn đã kết thúc như vậy, nhưng có người lại khăng khăng không muốn để nó kết thúc như thế.
Lại là một người nhảy lên đài, sau đó không chút phong độ chỉ vào Diệp Vô Thần mắng to:
- Thằng nhóc Diệp gia, ngươi chẳng những cố ý bao che cho một tên người Đại Phong Quốc, còn ở trước mặt hoàng đế và tất cả mọi người trong sân thi triển thủ đoạn đê tiện vô sỉ như thế, ngươi coi Hoa tương quân như thằng ngốc sao? Ngươi to gan làm bậy như vậy, trong mắt còn có hoàng đế và quy củ nữa hay không!
Lâm Viêm vốn đã lửa giận đầy bụng, hơn nữa càng thiêu càng vượng, tùy thời đều sẽ bùng nổ, há có thể cho Diệp Vô Thần kiếm lời đậm đà sau đó an toàn rời đi như thế. Vì vậy, y bèn biên tạo bậy bạ một tội danh không biết nên gọi là gì ụp lên đầu hắn, khiến mọi người trong sân đều không khỏi bĩu môi…Muốn trút tư thù thì nói thẳng ra đi, còn lôi hoàng đế và bọn họ vào làm gì chứ.
Diệp Vô Thần còn chưa tiếp lời thì Hoa Chấn Thiên đã nổi giận trước, y đứng dậy chỉ thẳng vào Lâm Viêm mắng:
- Lâm lão đầu, ông có ý gì đấy! Lão tử thua thì chính là thua, thua tâm phục khẩu phục, quang minh lỗi lạc! Tiểu tử Diệp gia có thể thắng ta là bản lãnh của nó, thắng đường đường chính chính, lúc nào đến lượt ông chõ mõm vào việc của người khác. Con mẹ nó, lại còn chửi lão tử là thằng ngốc, có tin lão tử ngày mai làm nổ tung cái ổ chó của ông không!
Lâm Viêm tuy là nhân chuyện của Hoa Chấn Thiên để nói, nhưng không khỏi cũng có chút ý tứ giải vây cho y, lại không ngờ rằng dẫn tới một trận chửi rủa, Lâm Viêm nhất thời cả cổ đều cháy đến đỏ bừng. Diệp Vô Thần phất tay về phía Hoa Chấn Thiên:
- Hoa tiền bối xin hãy bớt giận, đây là chuyện của vãn bối, tốt hơn hết là do vãn bối tự mình giải quyết đi.
Hoa Chấn Thiên không nói hai lời, đặt mông ngồi xuống, cũng không nói thêm một chữ nào nữa, khiến mọi người nhất thời phải kinh ngạc.
- Lâm viện trưởng nhưng cũng muốn tỷ thí với vãn bối một trận? –Diệp Vô Thần bóp vai, hời hợt nói.
- Không sai! Ngươi tổn thương Khiếu Nhi nhà ta, lại thắng Hoa tướng quân, có gan thì thắng ta thêm lần nữa. Nếu ngươi có thể thắng ta, ta chẳng những không truy cứu chuyện ngươi tổn thương Khiếu Nhi nữa, mà còn sẽ dập đầu ba cái cho ngươi ngay đương trường, ngươi dám hay không?
Một trận xì xào nho nhỏ vang lên. Tuyệt đỉnh cao thủ một trong bảy đại Thiên cấp cao thủ của Thiên Long Quốc ai ngờ lại không biết xấu hổ hiếp bức một tiểu bối thực lực thập cấp tỷ thí, còn ép hỏi dám hay không – ngươi có thể không biết dơ đến thế ư?
Chỉ là những lời này lại không có mấy người dám nói ra. Bởi vì đằng sau Lâm Viêm chẳng những có Lâm gia, bản thân y còn là viện trưởng của học viện hoàng gia Thiên Long, con cháu những người quyền quý này có mấy ai không học trong học viện hoàng gia.
Kẻ ngốc đều nhìn ra được, yêu cầu tỷ thí vô sỉ của Lâm Viêm là giả, muốn nhân cơ hội trút tư thù mới là thật. Bởi vì lão nhân luôn luôn cao cao tại thượng này có lẽ cả đời đều chưa từng nghẹn khuất như vậy. Chỉ là… hoàng đế cũng không dự định mở miệng ngăn cản, ngược lại vẻ mặt nhởn nhơ tự đắc. Rất nhiều người cũng ý thức được rằng, hôm nay hoàng đế nói rất ít, mà là luôn trầm mặc quan sát, như đang thưởng thức từng vở hài kịch đặc sắc.
Diệp Nộ đứng phắt dậy, vừa muốn chửi ầm lên, lại nghe Diệp Vô Thần cười lạnh nói:
- Có gì không dám!
Diệp Nộ nhất thời trợn trừng mắt, lời đến bên miệng một câu đều nói không ra.
- Trông ngài tuổi già sức yếu, vãn bối sợ rằng sẽ hạ thủ không biết chừng mực, nếu không cẩn thận khiến Lâm viện trưởng toi đời thì quả không hay lắm… Thế này vậy, vãn bối cứ đứng ở đây cho ngài đánh. À, nghe nói ngài là một người biết chơi lửa đúng không? Vậy vãn bối đứng ở đây không nhúc nhích để lửa của ngài công kích ba lần, nếu ngài có thể thương tổn đến ta, thì coi như vãn bối thua, mặc cho Lâm viện trưởng xử trí. Nếu ba bó lửa đều không tổn thương được vãn bối, vậy thì Lâm viện trưởng thua. Dập đầu quả không cần, bởi vì điều đó đối với ta mà nói không đáng một cắc, nếu Lâm viện trưởng thua, sau này mỗi lần thấy vãn bối thì phải gọi ba tiếng "Gia gia", Lâm viện trưởng có dám không?
Cả sân nhất thời lặng ngắt như tờ, hệt như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên thế giới. Diệp Nộ và Diệp Uy song song biến sắc, Diệp Nộ đứng dậy hét:
- Thần Nhi, đừng làm càn! Y tuy rằng nhìn qua chỉ là một lão nhân sắp chết, nhưng y có thực lực Thiên cấp! Lửa của y ngay cả sắt thép đều có thể tan chảy!
- Cái gì!? –Diệp Vô Thần nghe vậy liền ngơ ngẩn, lập tức sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Lâm Viêm tràn đầy vẻ hoảng sợ.
- Lý ái khanh nói không sai. –Long Dận nói.
Ngay cả hoàng đế đều nói như thế, vậy nào còn có thể giả nữa. Mà cả sân đấu có quá nửa người cũng bởi quen thói tư duy nghe ngược lại, lúc này càng không thể xác định. Nửa ít còn lại đều nghe ra, ánh mắt thương hại và cổ quái họ nhìn về phía Hoa Chấn Thiên đã làm ra chứng minh.
- Cha… Hắn nói đích…đích xác là như vậy. –Một thanh âm dịu dàng nhút nhát vang lên, tuy rằng nhất nhỏ nhưng Hoa Chấn Thiên hoàn toàn nghe lọt vào tai.
Ngay cả con gái đều nói như vậy, còn cần hoài nghi ư?
Hoa Chấn Thiên liên tục biến sắc, sau đó bỗng như điên dại ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, sau đó bước mau tới trước mặt Diệp Vô Thần, một mặt cười như điên như dại một bên dùng bàn tay đen đúa nọ dùng lực vỗ bả vai Diệp Vô Thần, vỗ hắn đến nhe răng trợn mắt, nước mắt suýt nữa tràn ra ngoài.
- Được! Được! Được! Ha ha ha ha! Tiểu tử khá lắm, không ngờ dám lừa lão tử, khá lắm, khá lắm, ha ha ha ha!
- Nhiều năm như vậy ngươi là người đầu tiên dám lừa lão tử! Được, không tồi! Có tiền đồ! Có tiền đồ lắm! Ha ha ha ha… Lão tử thua tâm phục khẩu phục, nói đi, ngươi muốn lão tử đáp ứng điều kiện gì, nếu lão tử dám nhíu mày một cái, chữ "Hoa" này sẽ viết đảo lại!
Diệp Vô Thần vội vàng thoát khỏi lòng bàn tay như chùy sắt của Hoa Chấn Thiên, nói:
- Điều kiện đầu tiên của vãn bối chính là Hoa tiền không truy cứu chuyện lúc trước nữa.
- Lão tử vốn đã không định truy cứu nữa rồi, người ngay cả lão tử đều có lừa được, thằng nhóc Lâm gia tính là cái rắm, bị thương thật đáng kiếp. Còn có hai điều kiện nữa đó. –Hoa Chấn Thiên thống khoái nói.
Diệp Vô Thần đầu đầy mồ hôi… Điều này thì có gì lô gíc với nhau chứ.
- Hai điều kiện khác vãn bối vẫn chưa nghĩ ra.
- Vậy thì nghĩ ra thì tới tìm ta… Tiểu tử khá lắm, không hổ là con cháu Diệp gia, lão tử xem trọng ngươi! Ha ha ha!
Hoa Chấn Thiên xoay người, ngông nghênh đi về chỗ ngồi, cơn giận lúc trước biến mất sạch sành sach, thay vào đó là vẻ mặt đầy thỏa mãn, hệt như một khách làng chơi vừa từ kỹ viện ra,
- Lão tử rốt cuộc đã bị người ta lừa một vố rồi, sướng! Con mẹ nó quá dễ chịu!
Bị lừa còn sướng? Sướng cái rắm ấy… Không phải là bỗng nhiên bị mất trí điên lên rồi chứ. Một đám người không hẹn mà cũng nghĩ đến.
Diệp Nộ vốn đang lửa giận phừng phừng lúc này cũng đặt mông ngồi về, trong lòng mừng thầm đến nhe răng trợn mắt.
- Cha cha, cha… cha không sao chứ? –Khi Hoa Chấn Thiên trở về chỗ ngồi, Hoa Thủy Nhu vẻ mặt âu lo hỏi. Bởi vì hành động này của y thực sự quá dị thường.
- Ừ… Tiểu tử đó không tồi, bộ dạng đẹp hơn tiểu tử Lâm gia, vũ kỹ cũng mạnh hơn tiểu tử Lâm gia, hơn nữa ngay cả lão tử đều lừa một vố… Khi xưa Diệp gia cầu thân sao lại để lão tử cho qua chứ. Nhất định là đầu óc bị lú rồi. –Hoa Chấn Thiên có chút ảo não vỗ đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hơi có ý lưu luyến không rời, hận không thể lập tức bị hắn lừa thêm một vố nữa.
-………
Hoa Thủy Nhu len lén ngó qua Diệp Vô Thần, sau đó bỗng cúi thấp đầu, nhất thời tim đập như hươu chạy.
Biểu hiện bên ngoài của Hoa Chấn Thiên để cho Diệp Vô Thần nắm chắc hoàn toàn đặc trưng và thiếu sót trong tính cách của y, vì thế, Hoa Chấn Thiên thua hoàn toàn.
Một vở náo kịch vốn dĩ phải là một vở hài kịch lại dùng loại phương thức không ai tưởng tượng nổi này kết thúc, Hoa Chấn Thiên chẳng những giải xui không thành, ngược lại bị Diệp gia kiếm một tiện nghi lớn – hai điều kiện! Với tính cách nói một không hai của Hoa Chấn Thiên, đây sẽ là một khoản tài phú lớn cỡ nào chứ.
Chuyện vốn đã kết thúc như vậy, nhưng có người lại khăng khăng không muốn để nó kết thúc như thế.
Lại là một người nhảy lên đài, sau đó không chút phong độ chỉ vào Diệp Vô Thần mắng to:
- Thằng nhóc Diệp gia, ngươi chẳng những cố ý bao che cho một tên người Đại Phong Quốc, còn ở trước mặt hoàng đế và tất cả mọi người trong sân thi triển thủ đoạn đê tiện vô sỉ như thế, ngươi coi Hoa tương quân như thằng ngốc sao? Ngươi to gan làm bậy như vậy, trong mắt còn có hoàng đế và quy củ nữa hay không!
Lâm Viêm vốn đã lửa giận đầy bụng, hơn nữa càng thiêu càng vượng, tùy thời đều sẽ bùng nổ, há có thể cho Diệp Vô Thần kiếm lời đậm đà sau đó an toàn rời đi như thế. Vì vậy, y bèn biên tạo bậy bạ một tội danh không biết nên gọi là gì ụp lên đầu hắn, khiến mọi người trong sân đều không khỏi bĩu môi…Muốn trút tư thù thì nói thẳng ra đi, còn lôi hoàng đế và bọn họ vào làm gì chứ.
Diệp Vô Thần còn chưa tiếp lời thì Hoa Chấn Thiên đã nổi giận trước, y đứng dậy chỉ thẳng vào Lâm Viêm mắng:
- Lâm lão đầu, ông có ý gì đấy! Lão tử thua thì chính là thua, thua tâm phục khẩu phục, quang minh lỗi lạc! Tiểu tử Diệp gia có thể thắng ta là bản lãnh của nó, thắng đường đường chính chính, lúc nào đến lượt ông chõ mõm vào việc của người khác. Con mẹ nó, lại còn chửi lão tử là thằng ngốc, có tin lão tử ngày mai làm nổ tung cái ổ chó của ông không!
Lâm Viêm tuy là nhân chuyện của Hoa Chấn Thiên để nói, nhưng không khỏi cũng có chút ý tứ giải vây cho y, lại không ngờ rằng dẫn tới một trận chửi rủa, Lâm Viêm nhất thời cả cổ đều cháy đến đỏ bừng. Diệp Vô Thần phất tay về phía Hoa Chấn Thiên:
- Hoa tiền bối xin hãy bớt giận, đây là chuyện của vãn bối, tốt hơn hết là do vãn bối tự mình giải quyết đi.
Hoa Chấn Thiên không nói hai lời, đặt mông ngồi xuống, cũng không nói thêm một chữ nào nữa, khiến mọi người nhất thời phải kinh ngạc.
- Lâm viện trưởng nhưng cũng muốn tỷ thí với vãn bối một trận? –Diệp Vô Thần bóp vai, hời hợt nói.
- Không sai! Ngươi tổn thương Khiếu Nhi nhà ta, lại thắng Hoa tướng quân, có gan thì thắng ta thêm lần nữa. Nếu ngươi có thể thắng ta, ta chẳng những không truy cứu chuyện ngươi tổn thương Khiếu Nhi nữa, mà còn sẽ dập đầu ba cái cho ngươi ngay đương trường, ngươi dám hay không?
Một trận xì xào nho nhỏ vang lên. Tuyệt đỉnh cao thủ một trong bảy đại Thiên cấp cao thủ của Thiên Long Quốc ai ngờ lại không biết xấu hổ hiếp bức một tiểu bối thực lực thập cấp tỷ thí, còn ép hỏi dám hay không – ngươi có thể không biết dơ đến thế ư?
Chỉ là những lời này lại không có mấy người dám nói ra. Bởi vì đằng sau Lâm Viêm chẳng những có Lâm gia, bản thân y còn là viện trưởng của học viện hoàng gia Thiên Long, con cháu những người quyền quý này có mấy ai không học trong học viện hoàng gia.
Kẻ ngốc đều nhìn ra được, yêu cầu tỷ thí vô sỉ của Lâm Viêm là giả, muốn nhân cơ hội trút tư thù mới là thật. Bởi vì lão nhân luôn luôn cao cao tại thượng này có lẽ cả đời đều chưa từng nghẹn khuất như vậy. Chỉ là… hoàng đế cũng không dự định mở miệng ngăn cản, ngược lại vẻ mặt nhởn nhơ tự đắc. Rất nhiều người cũng ý thức được rằng, hôm nay hoàng đế nói rất ít, mà là luôn trầm mặc quan sát, như đang thưởng thức từng vở hài kịch đặc sắc.
Diệp Nộ đứng phắt dậy, vừa muốn chửi ầm lên, lại nghe Diệp Vô Thần cười lạnh nói:
- Có gì không dám!
Diệp Nộ nhất thời trợn trừng mắt, lời đến bên miệng một câu đều nói không ra.
- Trông ngài tuổi già sức yếu, vãn bối sợ rằng sẽ hạ thủ không biết chừng mực, nếu không cẩn thận khiến Lâm viện trưởng toi đời thì quả không hay lắm… Thế này vậy, vãn bối cứ đứng ở đây cho ngài đánh. À, nghe nói ngài là một người biết chơi lửa đúng không? Vậy vãn bối đứng ở đây không nhúc nhích để lửa của ngài công kích ba lần, nếu ngài có thể thương tổn đến ta, thì coi như vãn bối thua, mặc cho Lâm viện trưởng xử trí. Nếu ba bó lửa đều không tổn thương được vãn bối, vậy thì Lâm viện trưởng thua. Dập đầu quả không cần, bởi vì điều đó đối với ta mà nói không đáng một cắc, nếu Lâm viện trưởng thua, sau này mỗi lần thấy vãn bối thì phải gọi ba tiếng "Gia gia", Lâm viện trưởng có dám không?
Cả sân nhất thời lặng ngắt như tờ, hệt như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên thế giới. Diệp Nộ và Diệp Uy song song biến sắc, Diệp Nộ đứng dậy hét:
- Thần Nhi, đừng làm càn! Y tuy rằng nhìn qua chỉ là một lão nhân sắp chết, nhưng y có thực lực Thiên cấp! Lửa của y ngay cả sắt thép đều có thể tan chảy!
- Cái gì!? –Diệp Vô Thần nghe vậy liền ngơ ngẩn, lập tức sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Lâm Viêm tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Bình luận facebook