Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
- Phong Triêu Dương hẳn là phụ thân của ngươi? Tuy rằng tuổi tác xem như có chút kinh người, nhưng ngoại trừ khả năng này, mọi cái khác đều bị ta nhất nhất phủ quyết. Có thể lấy đi vũ khí của Chiến Thần không hề thương tổn rời khỏi Đại Phong Quốc, cộng thêm sự lạnh lùng, xúc động, làm việc bất kể hậu quả, càng không muốn ở dưới người khác, thực lực không mạnh nhưng lại không có tâm cơ gì của ngươi, không có khả năng là ngươi dùng biện pháp khác đoạt được. Cho nên, ngươi chỉ có thể là người thân của Phong Triêu Dương. Về điểm này, hoàng đế Thiên Long chắc hẳn cũng nhìn ra được, cho nên y mới luôn muốn âm thầm bắt ngươi. –Thanh âm Diệp Vô Thần lạnh nhạt giải thích, bước chân chưa hề dừng lại.
Hận quang trong mắt Lãnh Nhai lóe lên liên tiếp, sau khi cắn chặt rắng, y rốt cuộc đã đi theo.
- Ngươi nhất định oán hận phụ thân của ngươi. Bởi vì chưa từng có ai nghe nói Chiến Thần có hậu nhân. Xem ra, sự tồn tại của ngươi và mẫu thân ngươi không hề được thừa nhận, mà nếu ta không đoán sai, đôi mắt của mẫu thân ngươi cũng bị phụ thân ngươi tự tay chọc mù. Chứ nếu không, dẫu ngươi bị ép rời khỏi Đại Phong Quốc, ngươi cũng chẳng cần phải hận phụ thân ngươi như vậy.
- Y không phải phụ thân của ta, y không xứng!
Tách!
Sau một tiếng gầm thét là một tiếng vang khẽ, một giọt chất lỏng màu đỏ giữa kẽ ngón tay của Lãnh Nhai rơi xuống đất. Đó là móng tay của y đã đâm sâu vào thịt. Y vốn dĩ cho rằng rời đi Đại Phong Quốc là bắt đầu thoát khỏi quá khứ, quên đi người kia, nhưng không ngờ vết thương cố gắng để quên lại bị Diệp Vô Thần hời hợt vạch trần.
- Y tuổi gần sáu mươi, mà ngươi chưa tới hai mươi, nhưng ngươi chỉ có thể là con trai của y mà không phải cháu trai. Bằng không, sẽ không có sự xuất hiện của ngươi.
- Tuy ta không biết Phong Triêu Dương rốt cuộc kiên trì cái gì, cũng không biết giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra điều gì nhưng trốn tránh là hành vi của kẻ nhu nhược. Ta hy vọng qua một khoảng thời gian nữa sau khi mẫu thân ngươi khỏi hẳn, ngươi có thể trở lại Đại Phong Quốc, dùng thời gian ba năm đi hoàn thành một việc cho ta.
Trong cơn trầm mặc dài đằng đẵng, trong Hắc Thụ Lâm chỉ còn lại tiếng bước chân đều đều của hai nam nhân. Nương theo họ tiến về trước, Tử Vong khí cũng càng lúc càng đậm đặc, vả lại cũng không còn động vật xuất hiện nữa. Đôi mày của Diệp Vô Thần cũng bắt đầu hơi nhíu chặt. Lại là trọn nửa giờ trôi qua, Lãnh Nhai một mực cúi nửa đầu một câu không nói, không biết có nghe rõ Diệp Vô Thần nói lúc trước hay không, hay là đang vũng vẫy muốn hay không muốn nghe mệnh lệnh đầu tiên Diệp Vô Thần truyền đạt cho y mà trở lại Đại Phong Quốc. Nội tâm y cảm kích hắn, nhưng càng mâu thuẫn với vùng đất y vĩnh viễn không muốn bước chân vào nữa. Vì báo đáp ân tình của hắn, y nguyện ý trở thành gia bộc, hộ viện, thậm chí có thể giết người cho hắn, đến tận khi ân tình trả hết, nhưng tuyệt không ngờ rằng hắn lại đề xuất muốn sai y trở về Đại Phong Quốc.
- Được rồi, chính là nơi này.
Diệp Vô Thần rốt cuộc dừng bước, ánh mắt rơi lên chân mình. Lãnh Nhai theo sát cũng ngừng chân, ánh mắt nhìn thoáng qua tử khí trầm lắng bốn phía, sau đó nghi hoặc nhìn hắn. Y một mực không biết hắn lần này dẫn y ra ngoài là định làm gì, cũng nhẫn nhịn không hỏi.
Tay phải Diệp Vô Thần vươn ra, lòng bàn tay lấp lánh hoàng quan mỏng manh, nương theo cổ tay hắn móc lên, đất màu đen dưới chân hắn nổ "oành" một tiếng, hình thành một chiếc hố nông nho nhỏ.
Lãnh Nhai giật nảy mình, bởi vì đây rõ ràng là "Thổ Bạo Thuật" căn bản nhất trong Thổ hệ ma pháp.
Tận mắt chứng kiến sự văn võ song toàn của hắn, hiện giờ lại sử dụng Thổ hệ ma pháp. Hắn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu… Mà người thiếu niên tuổi tác còn nhỏ hơn mình này rốt cuộc là dựa vào cái gì mà có thành tựu như thế.
Diệp Vô Thần ngồi người xuống, tay trái vươn ra, Kiếm Thần chỉ hoàn đen nhánh hơi lấp lóe, một chiếc bọc màu trắng dài hơn nửa thước, được buộc chặt quỷ dị xuất hiện trong chiếc hố nông đó.
Lãnh Nhai đờ đẫn, sau đó khẽ hô:
- Trữ Vật chỉ hoàn?
- Có vật này thì rất đáng kinh ngạc sao? –Diệp Vô Thần dùng tay gạt đất, phủ lên chiếc bọc màu trắng. Do cảnh vật nơi đây quá mức âm u, đất đai thuần một màu đen xám, nếu không nhìn kỹ vốn dĩ không nhìn ra đất nơi đây có gì khác biệt với nơi khác.
- Thiên Thần đại lục tổng cộng chỉ có ba chiếc. –Lãnh Nhai nói.
- Chỉ có ba chiếc? –Diệp Vô Thần ngây ngốc trong ngắn ngủi, sau đó khẽ "Ồ" một tiếng. Nội tâm hung hăng khinh bỉ Sở Thương Minh một hồi: Trữ Vật chỉ hoàn vẻn vẹn chỉ có ba chiếc không ngờ bị nói thành vật chẳng hiếm lạ gì… Ông không thèm, người khác đều thèm!
Diệp Vô Thần từng nghiên cứu qua chiếc Kiếm Thần chỉ hoàn có thể chứa đồ này, bởi chiếc chỉ hoàn màu đen này hắn mơ hồ nhớ tới một loại lực lượng gọi là "Không Gian". Loại lực lượng này là do bảy đại nguyên tố sau khi hoàn mỹ dung hợp mới có thể xuất hiện, mà muốn tạo nên dụng cụ chứa đồ như thế thì trước tiên ắt phải sử dụng Không Gian lực. Hoặc là một người đồng thời có đủ bảy đại nguyên tố tự nhiên, hoặc là bảy Ma pháp sư khác hệ sau khi có ăn ý tương đối mới có khả năng trong thời gian ngắn ngủi dung hợp thành Không Gian lực, đồng thời thông qua phương pháp đặc thù dùng loại dụng cụ nào đó chịu tải loại lực lượng này. Dùng nhẫn để chịu tải thì thành Trữ Vật Chỉ Hoàn, dùng khuyên tai chịu tải thì có thể trở thành Trữ Vật Nhĩ Hoàn.
Cho nên, độ khó khăn muốn xuất hiện một dụng cụ chứa đồ lớn tới cỡ nào.
Diệp Vô Thần kéo một sợi dây dài dài ra, buộc lên một gốc cây không tính là quá thô. Sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi, thấp giọng nói:
- Nơi đây thông thường sẽ không có người hoặc động vật xuất hiện, hơn nữa trong vòng bảy ngày hẳn sẽ không mưa.
Nghi hoặc trong lòng Lãnh Nhai càng lúc càng sâu đậm, hoàn toàn không biết hắn đang làm gì.
- Được rồi, bây giờ ngươi về đi. –Diệp Vô Thần nói.
- Ngươi thì sao?
- Ta tùy tiện đi dạo.
- Vậy ngươi vì sao phải gọi ta theo ngươi ra ngoài.
- Sợ ở đây gặp phải bất trắc, cho nên dẫn một người phòng trước khỏi họa. Bây giờ xem ra là ta nghĩ nhiều, ngươi cũng có thể về rồi. –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói.
Lãnh Nhai xoay người, một lời không nói rời đi theo đường cũ. Diệp Vô Thần cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân lần này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Mục đích hắn gọi Lãnh Nhai ra ngoài đương nhiên không phải vì "Phòng trước khỏi họa" mà là thăm dò. Kết quả là, hắn đã thành công. Trong khi y dọc đường yên tĩnh đơn độc trở về, đủ để khiến Lãnh Nhai dựa theo lời hắn mà hiểu rõ một vài thứ.
- Chủ nhân, ngài muốn đi đâu? –Đây là thanh âm trong trẻo của Nam Nhi trong Nam Hoàng Kiếm.
- Thử đi xem Thiên Phạt Chi Nữ kia.
- A!? –Nam Nhi kinh hãi thét một tiếng:
- Đừng mà chủ nhân, Thiên Phạt Chi Nữ đó nghe nói rất đáng sợ.
Diệp Vô Thần cười khẽ một tiếng:
- Yên tâm đi, ta còn lâu mới định đi chịu chết, ta chỉ tới phụ cận nhìn thoáng qua mà thôi. Bởi vì mỗi lần nghe thấy cái tên "Thiên Phạt Chi Nữ" này, linh hồn ta liền sẽ có một chút ít xúc động. Ta nghĩ, hẳn là dự cảm đặc thù của Linh hồn lực đặc thù của ta đưa ra ám thị. Cho nên, ta cần phải đi xem thử một lần.
- Vâng! Nói trước rồi đó, xem thử thì có thể, nhất định không thể tiến vào… Bằng không, bằng không Nam Nhi thật không có chỗ dựa dẫm rồi. –Nam Nhi khẩn trương tội nghiệp nói.
- Được, ta sẽ không lừa Nam Nhi đâu.
Hận quang trong mắt Lãnh Nhai lóe lên liên tiếp, sau khi cắn chặt rắng, y rốt cuộc đã đi theo.
- Ngươi nhất định oán hận phụ thân của ngươi. Bởi vì chưa từng có ai nghe nói Chiến Thần có hậu nhân. Xem ra, sự tồn tại của ngươi và mẫu thân ngươi không hề được thừa nhận, mà nếu ta không đoán sai, đôi mắt của mẫu thân ngươi cũng bị phụ thân ngươi tự tay chọc mù. Chứ nếu không, dẫu ngươi bị ép rời khỏi Đại Phong Quốc, ngươi cũng chẳng cần phải hận phụ thân ngươi như vậy.
- Y không phải phụ thân của ta, y không xứng!
Tách!
Sau một tiếng gầm thét là một tiếng vang khẽ, một giọt chất lỏng màu đỏ giữa kẽ ngón tay của Lãnh Nhai rơi xuống đất. Đó là móng tay của y đã đâm sâu vào thịt. Y vốn dĩ cho rằng rời đi Đại Phong Quốc là bắt đầu thoát khỏi quá khứ, quên đi người kia, nhưng không ngờ vết thương cố gắng để quên lại bị Diệp Vô Thần hời hợt vạch trần.
- Y tuổi gần sáu mươi, mà ngươi chưa tới hai mươi, nhưng ngươi chỉ có thể là con trai của y mà không phải cháu trai. Bằng không, sẽ không có sự xuất hiện của ngươi.
- Tuy ta không biết Phong Triêu Dương rốt cuộc kiên trì cái gì, cũng không biết giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra điều gì nhưng trốn tránh là hành vi của kẻ nhu nhược. Ta hy vọng qua một khoảng thời gian nữa sau khi mẫu thân ngươi khỏi hẳn, ngươi có thể trở lại Đại Phong Quốc, dùng thời gian ba năm đi hoàn thành một việc cho ta.
Trong cơn trầm mặc dài đằng đẵng, trong Hắc Thụ Lâm chỉ còn lại tiếng bước chân đều đều của hai nam nhân. Nương theo họ tiến về trước, Tử Vong khí cũng càng lúc càng đậm đặc, vả lại cũng không còn động vật xuất hiện nữa. Đôi mày của Diệp Vô Thần cũng bắt đầu hơi nhíu chặt. Lại là trọn nửa giờ trôi qua, Lãnh Nhai một mực cúi nửa đầu một câu không nói, không biết có nghe rõ Diệp Vô Thần nói lúc trước hay không, hay là đang vũng vẫy muốn hay không muốn nghe mệnh lệnh đầu tiên Diệp Vô Thần truyền đạt cho y mà trở lại Đại Phong Quốc. Nội tâm y cảm kích hắn, nhưng càng mâu thuẫn với vùng đất y vĩnh viễn không muốn bước chân vào nữa. Vì báo đáp ân tình của hắn, y nguyện ý trở thành gia bộc, hộ viện, thậm chí có thể giết người cho hắn, đến tận khi ân tình trả hết, nhưng tuyệt không ngờ rằng hắn lại đề xuất muốn sai y trở về Đại Phong Quốc.
- Được rồi, chính là nơi này.
Diệp Vô Thần rốt cuộc dừng bước, ánh mắt rơi lên chân mình. Lãnh Nhai theo sát cũng ngừng chân, ánh mắt nhìn thoáng qua tử khí trầm lắng bốn phía, sau đó nghi hoặc nhìn hắn. Y một mực không biết hắn lần này dẫn y ra ngoài là định làm gì, cũng nhẫn nhịn không hỏi.
Tay phải Diệp Vô Thần vươn ra, lòng bàn tay lấp lánh hoàng quan mỏng manh, nương theo cổ tay hắn móc lên, đất màu đen dưới chân hắn nổ "oành" một tiếng, hình thành một chiếc hố nông nho nhỏ.
Lãnh Nhai giật nảy mình, bởi vì đây rõ ràng là "Thổ Bạo Thuật" căn bản nhất trong Thổ hệ ma pháp.
Tận mắt chứng kiến sự văn võ song toàn của hắn, hiện giờ lại sử dụng Thổ hệ ma pháp. Hắn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu… Mà người thiếu niên tuổi tác còn nhỏ hơn mình này rốt cuộc là dựa vào cái gì mà có thành tựu như thế.
Diệp Vô Thần ngồi người xuống, tay trái vươn ra, Kiếm Thần chỉ hoàn đen nhánh hơi lấp lóe, một chiếc bọc màu trắng dài hơn nửa thước, được buộc chặt quỷ dị xuất hiện trong chiếc hố nông đó.
Lãnh Nhai đờ đẫn, sau đó khẽ hô:
- Trữ Vật chỉ hoàn?
- Có vật này thì rất đáng kinh ngạc sao? –Diệp Vô Thần dùng tay gạt đất, phủ lên chiếc bọc màu trắng. Do cảnh vật nơi đây quá mức âm u, đất đai thuần một màu đen xám, nếu không nhìn kỹ vốn dĩ không nhìn ra đất nơi đây có gì khác biệt với nơi khác.
- Thiên Thần đại lục tổng cộng chỉ có ba chiếc. –Lãnh Nhai nói.
- Chỉ có ba chiếc? –Diệp Vô Thần ngây ngốc trong ngắn ngủi, sau đó khẽ "Ồ" một tiếng. Nội tâm hung hăng khinh bỉ Sở Thương Minh một hồi: Trữ Vật chỉ hoàn vẻn vẹn chỉ có ba chiếc không ngờ bị nói thành vật chẳng hiếm lạ gì… Ông không thèm, người khác đều thèm!
Diệp Vô Thần từng nghiên cứu qua chiếc Kiếm Thần chỉ hoàn có thể chứa đồ này, bởi chiếc chỉ hoàn màu đen này hắn mơ hồ nhớ tới một loại lực lượng gọi là "Không Gian". Loại lực lượng này là do bảy đại nguyên tố sau khi hoàn mỹ dung hợp mới có thể xuất hiện, mà muốn tạo nên dụng cụ chứa đồ như thế thì trước tiên ắt phải sử dụng Không Gian lực. Hoặc là một người đồng thời có đủ bảy đại nguyên tố tự nhiên, hoặc là bảy Ma pháp sư khác hệ sau khi có ăn ý tương đối mới có khả năng trong thời gian ngắn ngủi dung hợp thành Không Gian lực, đồng thời thông qua phương pháp đặc thù dùng loại dụng cụ nào đó chịu tải loại lực lượng này. Dùng nhẫn để chịu tải thì thành Trữ Vật Chỉ Hoàn, dùng khuyên tai chịu tải thì có thể trở thành Trữ Vật Nhĩ Hoàn.
Cho nên, độ khó khăn muốn xuất hiện một dụng cụ chứa đồ lớn tới cỡ nào.
Diệp Vô Thần kéo một sợi dây dài dài ra, buộc lên một gốc cây không tính là quá thô. Sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi, thấp giọng nói:
- Nơi đây thông thường sẽ không có người hoặc động vật xuất hiện, hơn nữa trong vòng bảy ngày hẳn sẽ không mưa.
Nghi hoặc trong lòng Lãnh Nhai càng lúc càng sâu đậm, hoàn toàn không biết hắn đang làm gì.
- Được rồi, bây giờ ngươi về đi. –Diệp Vô Thần nói.
- Ngươi thì sao?
- Ta tùy tiện đi dạo.
- Vậy ngươi vì sao phải gọi ta theo ngươi ra ngoài.
- Sợ ở đây gặp phải bất trắc, cho nên dẫn một người phòng trước khỏi họa. Bây giờ xem ra là ta nghĩ nhiều, ngươi cũng có thể về rồi. –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói.
Lãnh Nhai xoay người, một lời không nói rời đi theo đường cũ. Diệp Vô Thần cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân lần này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Mục đích hắn gọi Lãnh Nhai ra ngoài đương nhiên không phải vì "Phòng trước khỏi họa" mà là thăm dò. Kết quả là, hắn đã thành công. Trong khi y dọc đường yên tĩnh đơn độc trở về, đủ để khiến Lãnh Nhai dựa theo lời hắn mà hiểu rõ một vài thứ.
- Chủ nhân, ngài muốn đi đâu? –Đây là thanh âm trong trẻo của Nam Nhi trong Nam Hoàng Kiếm.
- Thử đi xem Thiên Phạt Chi Nữ kia.
- A!? –Nam Nhi kinh hãi thét một tiếng:
- Đừng mà chủ nhân, Thiên Phạt Chi Nữ đó nghe nói rất đáng sợ.
Diệp Vô Thần cười khẽ một tiếng:
- Yên tâm đi, ta còn lâu mới định đi chịu chết, ta chỉ tới phụ cận nhìn thoáng qua mà thôi. Bởi vì mỗi lần nghe thấy cái tên "Thiên Phạt Chi Nữ" này, linh hồn ta liền sẽ có một chút ít xúc động. Ta nghĩ, hẳn là dự cảm đặc thù của Linh hồn lực đặc thù của ta đưa ra ám thị. Cho nên, ta cần phải đi xem thử một lần.
- Vâng! Nói trước rồi đó, xem thử thì có thể, nhất định không thể tiến vào… Bằng không, bằng không Nam Nhi thật không có chỗ dựa dẫm rồi. –Nam Nhi khẩn trương tội nghiệp nói.
- Được, ta sẽ không lừa Nam Nhi đâu.
Bình luận facebook