Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595
Ý Thiên hít sâu một hơi, sau đó vuốt ve mái tóc Lan Hinh, gật đầu nói:
- Tốt, thiếu gia về sau sẽ không bỏ các ngươi nữa.
Lan Hinh nghe vậy thả lỏng sầu lo trong lòng, ôm chặc lấy Ý Thiên, nước mắt chảy dài, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn
Ý Thiên ôm chặt Lan Hinh, ánh mắt vẫn tập trung qua ánh mắt Từ Nhược Hoa, giữa hai người có cảm xúc khác thường.
Một lát sai Ý Thiên buông Lan Hinh ra, chậm rãi đi qua phía Từ Nhược Hoa, nhìn thấy toàn thân nàng run rẩy, mơ hồ có xu thế khó thừa nhận nổi.
Ý Thiên dừng bước lại, nói khẽ:
- Ngươi có khỏe không?
Trong mắt Từ Nhược Hoa lệ quang lập loè, áp lực tâm tình vô cùng kích động, đôi môi không ngừng run rẩy, lại nói không ra lời.
Thần sắc Ý Thiên sầu não, không dám đối mặt với nàng, nhưng cũng không trốn tránh.
Trầm mặc một lúc, Ý Thiên di động bước chân chậm rãi tới gần, ánh mắt tập trung ánh mắt của Từ Nhược Hoa, cuối cùng tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở hai tay ôm nàng vào trong ngực.
Một khắc này Ý Thiên cảm nhận được toàn thân Từ Nhược Hoa căng cứng nhưng tiếng lòng buông lỏng thân thể vô lực tựa vào ngực Ý Thiên, khóc thầm.
Ý Thiên cũng an tâm lại, hắn ôm thật chặt Từ Nhược Hoa, đầu tựa vào tóc của nàng, dán chặt mặt của nàng vào ngực, tay trái ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay phải vuốt ve mái tóc dài, dùng động tác ôn nhu trấn an nàng.
Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt nhìn thấy thế đều thở ra một hơi. Từ Nhược Hoa đối với Ý Thiên mà nói, đối với Nam Cung Phi Vũ mà nói chính là cửa ải khó đối mặt nhất, hôm nay cuối cùng đã trôi qua tất cả.
Tựa vào trong ngực Ý Thiên, Từ Nhược Hoa thương tâm khóc rống lên, phát đau đớn và tổn thương trong lòng.
Sau nửa ngày, Từ Nhược Hoa rõ ràng dần dần vững vàng, hai tay vô tình ôm eo Ý Thiên, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Ta từng đáp ứng hắn phải chiếu cố ngươi thật tốt.
Từ Nhược Hoa run rẩy một chút. Nói khẽ:
- Ta biết rõ, ngươi đã chiếu cố ta thật tốt.
Ý Thiên dùng sức ôm chặt nàng, lập tức chậm rãi buông ra, nhìn nàng mỉm cười.
Từ Nhược Hoa hơi ngại ngùng. Trước mặt mọi người như vậy vẫn có xấu hổ.
Thời điểm này Cổ Ngũ tiến lên ôm lấy Ý Thiên, lớn tiếng nói:
- Công tử, nhìn thấy ngươi quá tốt, đời này ta theo ngươi chắc rồi.
Ý Thiên vỗ vỗ vai hắn, lập tức buông hắn ra.
Mã Chí Viễn nhìn qua Ý Thiên, cười nói:
- Chúng ta thì miễn, ta còn ý định cái ôm đầu tiên phải ôm mỹ nữ.
Ý Thiên bị hắn chọc cười, hào khí ở đây cũng tốt hơn trước.
Bích Vân La tiến lên ôm Ý Thiên một cái, lộ ra nét tự nhiên.
Đoan Mộc Thanh Vân thì nhìn qua Ý Thiên gật đầu, quan hệ của hai người chưa tới mức ôm nhau.
Kiếm Vô Địch chạy đến bên cạnh Ý Thiên, cười nói:
- Ý Thiên đại ca, nhanh giới thiệu cho chúng ta một chút, những mỹ nữ này ta nên xưng hô thế nào, gọi là đại tẩu hay là... Hắc hắc...
Ý Thiên trừng Kiếm Vô Địch, còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua phía Ứng Thải Liên kêu lên:
- Ngươi nữ nhân này sao ở đây?
Ứng Thải Liên xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói:
- Ta được hắn cứu ra, ta đã quyết định sẽ thoát ly Liệt Dương Thần Điện, đi theo bên cạnh hắn.
Ý Thiên đi tới bên người Mộ Dung Tiểu Dạ, ôn nhu nói:
- Trước không nên tức giận. Việc này sau đó ta sẽ nói rõ cho mọi người nghe, hiện tại mọi người nên làm quen nhau đi. Về sau chúng ta sẽ cùng đối kháng với Bát Cực Thần Điện, ta hy vọng mọi người hỗ trợ lãn nhau, hòa thuận với nhau.
Ý Thiên tụ tập mọi người với nhau, giới thiệu cho nhau làm quen.
Ở trong đó thân phận của Nạp Lan Tú Quyên thì Ý Thiên tạm thời giữ bí mật, không có nói nhiều.
- Hiện tại mọi người đến đông đủ, ta cũng nói đơn giản kế hoạch của mình. Ta muốn trọng chấn uy danh của Âm Dương Hòa Hợp Phái, tìm được Tam Tuyệt thần binh, chống lại Bát Cực Thần Điện. Bát Cực Thần Điện sở dĩ hùng bá Vân Hoang là vì bọn họ nắm giữ thông đạo phi thăng Bát Cực Thần Châu, mà sau lưng có chỗ dựa lớn. Một khi chúng ta đạt được Tam Tuyệt thần binh, có thể đánh vỡ lũng đoạn của Bát Cực Thần Điện, do đó nắm giữ huyền bí phi thăng Bát Cực Thần Châu. Đến lúc đó chúng ta có thể chiêu thu cao thủ thiên hạ đối kháng với Bát Cực Thần Điện.
Lý Nhược Nhiên hỏi:
- Trước mắt tất cả vẫn phải tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh, chúng ta phải ra tay thế nào?
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chỉ cần tìm được Thần Hồn Ngưng Hình Châu, có thể tìm được Tam Tuyệt thần binh.
Mộ Dung Tiểu Dạ phản nói:
- Có thể cho chúng ta biết, Thần Hồn Ngưng Hình Châu ở nơi nào không?
Ý Thiên cười nói:
- Thần Hồn Ngưng Hình Châu có một âm một dương hai viên, một viên trong tay Tô Nhã Ngọc, một viên khác trong tay của ta. Chỉ cần hai viên Thần Hồn Ngưng Hình Châu dung làm một thể, có thể cảm ứng được chỗ của Huyễn Lân. Đợi khi tìm được Huyễn Lân thì kết hợp với Ngưng Hồn Châu, chúng ta sẽ tìm ra được Tà Hồng.
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, bởi vì trước đó không ai biết Thần Hồn Ngưng Hình Châu nằm trong tay của Tô Nhã Ngọc cùng Ý Thiên.
Kiếm Vô Địch khen:
- Ý Thiên đại ca đúng là quá đỉnh, Bát Cực Thần Điện và cao thủ tà phái tranh nhau đầu rơi máu chảy, kết quả không thu hoạch được gì, chỗ tốt bị ngươi kéếm đủ.
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
- Có Thần Hồn Ngưng Hình Châu, muốn tìm Tam Tuyệt thần binh dễ dàng hơn nhiều. Kế tiếp, chúng ta trừ phải tìm Tam Tuyệt thần binh ra, còn phải bắt tay vào trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái.
Từ Nhược Hoa nói:
- Trước mắt chúng ta nơi này có hai mươi người, làm sao mời thêm cao thủ đây?
Nạp Lan Tú Quyên cười nói:
- Trên thực tế trừ hai mươi người chúng ta, chúng ta có lẽ cũng có không ít giúp đỡ.
Lan Hinh nghi vấn nói:
- Còn có ai?
Tào Băng Oánh nói:
- Còn có Tam Thanh Thần Điện Duyến Nhược Thủy.
Lý Nhược Nhiên hoảng sợ nói:
- Luyến Nhược Thủy! Đây chính là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, Vân Hoang thập đại mỹ nữ, ngươi tại sao biết nàng?
Kiếm Vô Địch đáp:
- Ta đây biết rõ, Ý Thiên đại ca trước kia giả mạo Vân Hạo Dương, đó là cận vệ của Duyến Nhược Thủy, bọn họ quen nhau như vậy.
Ý Thiên trừng mắt Kiếm Vô Địch, mắng:
- Thiết Phong, ngươi nên vá miệng của hắn lại.
Liên Thiết Phong ứng một tiếng, Kiếm Vô Địch thì rú lên quái dị, trốn đến sau lưng Hoang Đường đạo nhân, không dám nói gì.
Bích Vân La cười nói:
- Nói tới Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Liễu Như Nguyệt có lẽ cũng là trợ giúp lớn đấy.
Mã Chí Viễn nói:
- Như vậy tính toán ra, Ngự Linh Tông thánh ngự công chúa Ngọc Linh Lung cũng phải tính vào.
Cổ Ngũ nói:
- Còn có Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan, hai người đang ở nơi nào?
Ý Thiên nói:
- Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan trước mắt không ở Đạo Châu, trước đó bọn họ bị cao thủ Bách Hoa Tà Môn gây thương tích, là ta cứu bọn họ, tạm thời bảo bọn họ rời đi, nói là tìm các ngươi.
Lan Hinh nói:
- Chỉ cần thiếu gia đánh ra cờ hiệu, tin tưởng bọn họ sẽ chạy tới tương trợ.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:
- Sau khi chia tay, ngươi dường như phát sinh rất nhiều chuyện, có thể nói đơn giản cho chúng ta nghe không? Còn có chuyện xảy ra của Ứng Thải Liên nữa, trước mắt Đạo Châu tình thế như thế nào, những chuyện này chúng ta phải nắm giữ, mới có thể tiến thêm một bước hành động ra sao.
Mọi người nơi này đối với tình huống Ý Thiên đều kiến thức nửa vời, cũng không có qua hiểu hắn và chuyện xảy ra ở Đạo Châu.
Nhưng mà có một số việc, Ý Thiên không tiện nói nhiều, ví dụ như thân thế của hắn.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên nhìn qua từng gương mặt quen thuộc, tâm tình có chút khác thường.
Đi tới bước này, Ý Thiên kết giao không ít bằng hữu, mặc kệ nam nữ đều có duyên phận dây dưa không rõ với Ý Thiên.
Những chuyện này hắn không cách nào tránh thoát, nhất định số mệnh bắt hắn đối mặt..
Cân nhắc một lát, Ý Thiên nói đơn giản chuyện của mình sau khi đi tới Đạo Châu này.
Từ bắt đầu làm thế nào giả mạo Vân Hạo Dương, đến Thiên Nhất Phong nghĩ cách cứu viện Duyến Nhược Thủy, sau đó là ân oán với Thiên môn Tử phủ, lại chuyện xảy ra trên Thiên Dương Phong, cuối cùng là quan hệ tới Ứng Thải Liên.
Ở trong đó Ý Thiên tỉnh lược chuyện có quan hệ tới Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, chuyện của mình ở U Châu, còn có thân phận của Nạp Lan Tú Quyên.
Nghe xong Ý Thiên giảng thuật, Lạc Ngọc Kiều sắc mặt vui mừng, cười nói:
- Nói như vậy, trừ Duyến Nhược Thủy ra, cũng chỉ có ta và Băng Oánh là nhìn thấy dung mạo của ngươi?
Ý Thiên gật đầu, biểu lộ mất tự nhiên..
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Liễu Như Nguyệt từng nói qua, dung mạo chính thức của ngươi còn tuấn tú hơn bây giờ, có thật hay không?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Kỳ thật ban đầu ở Thiên Nguyệt Động Thiên, nhìn thấy dung mạo của ta có không ít người, Dương Viêm là một trong số đó.
Ánh sáng nhạt lóe lên, khí tức quanh người Ý Thiên chấn động, mái tóc đen nhánh biến thành màu tím, tản mát hào quang đẹp đẽ.
Kiếm Vô Địch cả kinh kêu lên:
- Xảy ra chuyện gì, tóc của Ý Thiên đại ca sao biến thành màu đỏ tím?
Liên Thiết Phong mắng:
- Ngạc nhiên, ngươi không phải muốn nhìn dung mạo của Ý Thiên đại ca sao? Bây giờ sắp thấy rồi.
Tóc của Ý Thiên không gió mà bay, tóc dài bây múa, tóc của hắn có màu đỏ tím, vô cùng quỷ dị.
Nạp Lan Tú Quyên thở nhẹ một tiếng, ma kính trong người cảm ứng được biến hóa của Ý Thiên, toàn thân của nàng vô lực, đối với Ý Thiên không có bất kỳ sức chống cự nào.
Giờ khắc này người ở đây nhìn qua Ý Thiên, cảm thụ được biến hóa trên người của hắn, một cảm giác không nói nên lời bao phủ trong lòng.
Mọi người ở đây kinh ngạc, gương mặt của Ý Thiên biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng vốn có, gương mặt tuấn mỹ vô song, phong thần như ngọc, hai mắt mọi người nhìn chằm chằm vào.
Đứng ngạo nghễ tại chỗ, Ý Thiên tóc dài bay múa, quanh người có hào quang màu đỏ bao phủ, phối hợp với tóc dài đỏ tím tỏa ra phong quang vô hạn.
Nạp Lan Tú Quyên tựa vào người Trúc nhi, ánh mắt kiều mỵ như nước, cố hết sức nói:
- Xích Âm Tử Dương, thật mạnh.
Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Từ Nhược Hoa, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh thì ngây ngốc, gương mặt này không phải dùng tuấn mỹ mà hình dung được, đã đẹp tới mức khó chống cự nổi, chỉ trong nháy mắt mọi người bị hãm vào trong đó.
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị, con mắt Kiếm Vô Địch mở to ra, Mã Chí Viễn thất thần ngẩn người, Cổ Ngũ vẻ mặt hâm mộ.
Toàn trường trừ Hoang Đường đạo nhân cùng Nạp Lan Tú Quyên ra, tất cả mọi người mất phương hướng trước mị lực của Ý Thiên tỏa ra.
Nạp Lan Tú Quyên toàn thân vô lực, tuy cực lực chống lại mị lực mà Ý Thiên phát ra, kết quả càng lún sâu vào
- Bộ dáng này của ngươi, trời sinh chính là nữ nhân tai họa. Ta thực rất chờ mong, một ngày nào đó ngươi kéo thánh nữ Bát Cực Thần Điện chạy tới bên cạnh mình, bọn họ sẽ tức thành bộ dáng gì?
Nạp Lan Tú Quyên vẻ mặt kiều mỵ, bộ dáng mê người tới cực điểm.
Mà Ý Thiên nghe được lời này của nàng, dường như thanh tỉnh không ít, nhanh chóng thu liễm khí tức, khí tức mê người thu lại, mọi người thanh tỉnh theo.
Nam Cung Uyển Nghi bừng tỉnh đầu tiên, khẽ thở dài:
- Gương mặt này của ngươi chắc chắn sẽ câu dẫn quá nhiều nữ nhân.
Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, gắt giọng:
- Ngươi đúng là tai họa, chắc chắn sẽ khiến nhiều nữ nhân thần hồn điên đảo vì ngươi, cơm nước không muốn.
Kiếm Vô Địch sợ hãi than nói:
- Thật sự là tuần tú, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mọi người nơi này phần lớn không nói lời nào, bởi vì có thể nói là thiên ha vô song.
Từ Nhược Hoa chần chờ nói:
- Đây là diện mạo của ngươi sao?
Ý Thiên lại cười nói:
- Đúng, đây là diện mạo sau khi ta tới Thiên Nguyệt Động Thiên.
Lan Hinh si ngốc nói:
- Thật sự là không cảm tưởng, ngươi thực còn tuấn tú hơn thiếu gia nhiều.
Ánh mắ Mộ Dung Tiểu Dạ phức tạp nhìn qua Ý Thiên, nói:
- Cho dù là Hoa Vô Khuyết cũng kém xa ngươi.
Tô Nhã Ngọc cảm khái nói:
- Vân Hoang này chỉ sợ ngươi thiên hạ vô song rồi.
Ý Thiên phức tạp cười cười, hồi tưởng bộ dáng lúc trước của mình, bộ dạng này đúng là trời xanh có mắt, đền bù tổn thất cho hắn.
Ứng Thải Liên si ngốc nhìn qua Ý Thiên, thấp giọng hỏi:
- Rốt cuộc tại Thiên Nguyệt Động Thiên ngươi trải qua cái gì mà có bộ dáng này?
Ý Thiên lắc đầu không đáp, trầm giọng nói:
- Từ giờ khắc này ta sẽ khôi phục danh tiếng Ý Thiên, dáng vẻ Ý Thiên, các ngươi có nguyện theo ta chế tạo huy hoàng không?
- Nguyện ý, chúng ta nguyện ý.
Không chần chờ chút nào, trừ Hoang Đường đạo nhân cười quái dị ra, tất cả mọi người nhất trí hô nguyện ý.
Trên mặt Ý Thiên mỉm cười, phất tay áp tiếng hoan hô của mọi người, nghiêm mặt nói:
- Nếu tất cả mọi người nguyện ý, như vậy chúng ta sẽ thương nghị chuyện chúng ta cần phải làm.
Tào Băng Oánh nói:
- Trước mắt chúng ta có hai đại sự, một là tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh, hai là trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, chia binh hai đường mới có thể hoàn thành được.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Địa điểm trùng kiến tại Vân Châu, do người nào chịu trách nhiệm thì phải thương nghị trước. Mặt khác Huyễn Lân ở địa phương nào, chúng ta trước tiên phải tìm hiểu đã, như vậy sẽ dễ dàng làm việc hơn.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Chỉ cần Âm Dương Ngưng Hồn Châu dung hợp, lập tức có thể cảm ứng được vị trí của Huyễn Lân.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên làm ngay đi.
Mọi người đối với chuyện này không dị nghị gì, Ý Thiên lập tức lấy Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra, dung hợp với Ngưng Hồn Châu của Tô Nhã Ngọc.
Đến lúc này chỉ thấy hai hạt châu tiếp cận nhau, đột nhiên bộc phát hào quang màu xanh, ẩn chứa Âm Dương chi khí, được Ý Thiên dùng Xích Âm Tử Dương Quyết dẫn đạo cho nên dung hợp thành hạt châu nửa xanh nửa đỏ, tản mát hào quang xanh đỏ giao nhau, vững vàng rơi vào trong tay Ý Thiên.
- Tốt, thiếu gia về sau sẽ không bỏ các ngươi nữa.
Lan Hinh nghe vậy thả lỏng sầu lo trong lòng, ôm chặc lấy Ý Thiên, nước mắt chảy dài, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn
Ý Thiên ôm chặt Lan Hinh, ánh mắt vẫn tập trung qua ánh mắt Từ Nhược Hoa, giữa hai người có cảm xúc khác thường.
Một lát sai Ý Thiên buông Lan Hinh ra, chậm rãi đi qua phía Từ Nhược Hoa, nhìn thấy toàn thân nàng run rẩy, mơ hồ có xu thế khó thừa nhận nổi.
Ý Thiên dừng bước lại, nói khẽ:
- Ngươi có khỏe không?
Trong mắt Từ Nhược Hoa lệ quang lập loè, áp lực tâm tình vô cùng kích động, đôi môi không ngừng run rẩy, lại nói không ra lời.
Thần sắc Ý Thiên sầu não, không dám đối mặt với nàng, nhưng cũng không trốn tránh.
Trầm mặc một lúc, Ý Thiên di động bước chân chậm rãi tới gần, ánh mắt tập trung ánh mắt của Từ Nhược Hoa, cuối cùng tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở hai tay ôm nàng vào trong ngực.
Một khắc này Ý Thiên cảm nhận được toàn thân Từ Nhược Hoa căng cứng nhưng tiếng lòng buông lỏng thân thể vô lực tựa vào ngực Ý Thiên, khóc thầm.
Ý Thiên cũng an tâm lại, hắn ôm thật chặt Từ Nhược Hoa, đầu tựa vào tóc của nàng, dán chặt mặt của nàng vào ngực, tay trái ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay phải vuốt ve mái tóc dài, dùng động tác ôn nhu trấn an nàng.
Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt nhìn thấy thế đều thở ra một hơi. Từ Nhược Hoa đối với Ý Thiên mà nói, đối với Nam Cung Phi Vũ mà nói chính là cửa ải khó đối mặt nhất, hôm nay cuối cùng đã trôi qua tất cả.
Tựa vào trong ngực Ý Thiên, Từ Nhược Hoa thương tâm khóc rống lên, phát đau đớn và tổn thương trong lòng.
Sau nửa ngày, Từ Nhược Hoa rõ ràng dần dần vững vàng, hai tay vô tình ôm eo Ý Thiên, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Ta từng đáp ứng hắn phải chiếu cố ngươi thật tốt.
Từ Nhược Hoa run rẩy một chút. Nói khẽ:
- Ta biết rõ, ngươi đã chiếu cố ta thật tốt.
Ý Thiên dùng sức ôm chặt nàng, lập tức chậm rãi buông ra, nhìn nàng mỉm cười.
Từ Nhược Hoa hơi ngại ngùng. Trước mặt mọi người như vậy vẫn có xấu hổ.
Thời điểm này Cổ Ngũ tiến lên ôm lấy Ý Thiên, lớn tiếng nói:
- Công tử, nhìn thấy ngươi quá tốt, đời này ta theo ngươi chắc rồi.
Ý Thiên vỗ vỗ vai hắn, lập tức buông hắn ra.
Mã Chí Viễn nhìn qua Ý Thiên, cười nói:
- Chúng ta thì miễn, ta còn ý định cái ôm đầu tiên phải ôm mỹ nữ.
Ý Thiên bị hắn chọc cười, hào khí ở đây cũng tốt hơn trước.
Bích Vân La tiến lên ôm Ý Thiên một cái, lộ ra nét tự nhiên.
Đoan Mộc Thanh Vân thì nhìn qua Ý Thiên gật đầu, quan hệ của hai người chưa tới mức ôm nhau.
Kiếm Vô Địch chạy đến bên cạnh Ý Thiên, cười nói:
- Ý Thiên đại ca, nhanh giới thiệu cho chúng ta một chút, những mỹ nữ này ta nên xưng hô thế nào, gọi là đại tẩu hay là... Hắc hắc...
Ý Thiên trừng Kiếm Vô Địch, còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua phía Ứng Thải Liên kêu lên:
- Ngươi nữ nhân này sao ở đây?
Ứng Thải Liên xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói:
- Ta được hắn cứu ra, ta đã quyết định sẽ thoát ly Liệt Dương Thần Điện, đi theo bên cạnh hắn.
Ý Thiên đi tới bên người Mộ Dung Tiểu Dạ, ôn nhu nói:
- Trước không nên tức giận. Việc này sau đó ta sẽ nói rõ cho mọi người nghe, hiện tại mọi người nên làm quen nhau đi. Về sau chúng ta sẽ cùng đối kháng với Bát Cực Thần Điện, ta hy vọng mọi người hỗ trợ lãn nhau, hòa thuận với nhau.
Ý Thiên tụ tập mọi người với nhau, giới thiệu cho nhau làm quen.
Ở trong đó thân phận của Nạp Lan Tú Quyên thì Ý Thiên tạm thời giữ bí mật, không có nói nhiều.
- Hiện tại mọi người đến đông đủ, ta cũng nói đơn giản kế hoạch của mình. Ta muốn trọng chấn uy danh của Âm Dương Hòa Hợp Phái, tìm được Tam Tuyệt thần binh, chống lại Bát Cực Thần Điện. Bát Cực Thần Điện sở dĩ hùng bá Vân Hoang là vì bọn họ nắm giữ thông đạo phi thăng Bát Cực Thần Châu, mà sau lưng có chỗ dựa lớn. Một khi chúng ta đạt được Tam Tuyệt thần binh, có thể đánh vỡ lũng đoạn của Bát Cực Thần Điện, do đó nắm giữ huyền bí phi thăng Bát Cực Thần Châu. Đến lúc đó chúng ta có thể chiêu thu cao thủ thiên hạ đối kháng với Bát Cực Thần Điện.
Lý Nhược Nhiên hỏi:
- Trước mắt tất cả vẫn phải tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh, chúng ta phải ra tay thế nào?
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Chỉ cần tìm được Thần Hồn Ngưng Hình Châu, có thể tìm được Tam Tuyệt thần binh.
Mộ Dung Tiểu Dạ phản nói:
- Có thể cho chúng ta biết, Thần Hồn Ngưng Hình Châu ở nơi nào không?
Ý Thiên cười nói:
- Thần Hồn Ngưng Hình Châu có một âm một dương hai viên, một viên trong tay Tô Nhã Ngọc, một viên khác trong tay của ta. Chỉ cần hai viên Thần Hồn Ngưng Hình Châu dung làm một thể, có thể cảm ứng được chỗ của Huyễn Lân. Đợi khi tìm được Huyễn Lân thì kết hợp với Ngưng Hồn Châu, chúng ta sẽ tìm ra được Tà Hồng.
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, bởi vì trước đó không ai biết Thần Hồn Ngưng Hình Châu nằm trong tay của Tô Nhã Ngọc cùng Ý Thiên.
Kiếm Vô Địch khen:
- Ý Thiên đại ca đúng là quá đỉnh, Bát Cực Thần Điện và cao thủ tà phái tranh nhau đầu rơi máu chảy, kết quả không thu hoạch được gì, chỗ tốt bị ngươi kéếm đủ.
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
- Có Thần Hồn Ngưng Hình Châu, muốn tìm Tam Tuyệt thần binh dễ dàng hơn nhiều. Kế tiếp, chúng ta trừ phải tìm Tam Tuyệt thần binh ra, còn phải bắt tay vào trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái.
Từ Nhược Hoa nói:
- Trước mắt chúng ta nơi này có hai mươi người, làm sao mời thêm cao thủ đây?
Nạp Lan Tú Quyên cười nói:
- Trên thực tế trừ hai mươi người chúng ta, chúng ta có lẽ cũng có không ít giúp đỡ.
Lan Hinh nghi vấn nói:
- Còn có ai?
Tào Băng Oánh nói:
- Còn có Tam Thanh Thần Điện Duyến Nhược Thủy.
Lý Nhược Nhiên hoảng sợ nói:
- Luyến Nhược Thủy! Đây chính là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, Vân Hoang thập đại mỹ nữ, ngươi tại sao biết nàng?
Kiếm Vô Địch đáp:
- Ta đây biết rõ, Ý Thiên đại ca trước kia giả mạo Vân Hạo Dương, đó là cận vệ của Duyến Nhược Thủy, bọn họ quen nhau như vậy.
Ý Thiên trừng mắt Kiếm Vô Địch, mắng:
- Thiết Phong, ngươi nên vá miệng của hắn lại.
Liên Thiết Phong ứng một tiếng, Kiếm Vô Địch thì rú lên quái dị, trốn đến sau lưng Hoang Đường đạo nhân, không dám nói gì.
Bích Vân La cười nói:
- Nói tới Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Liễu Như Nguyệt có lẽ cũng là trợ giúp lớn đấy.
Mã Chí Viễn nói:
- Như vậy tính toán ra, Ngự Linh Tông thánh ngự công chúa Ngọc Linh Lung cũng phải tính vào.
Cổ Ngũ nói:
- Còn có Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan, hai người đang ở nơi nào?
Ý Thiên nói:
- Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan trước mắt không ở Đạo Châu, trước đó bọn họ bị cao thủ Bách Hoa Tà Môn gây thương tích, là ta cứu bọn họ, tạm thời bảo bọn họ rời đi, nói là tìm các ngươi.
Lan Hinh nói:
- Chỉ cần thiếu gia đánh ra cờ hiệu, tin tưởng bọn họ sẽ chạy tới tương trợ.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:
- Sau khi chia tay, ngươi dường như phát sinh rất nhiều chuyện, có thể nói đơn giản cho chúng ta nghe không? Còn có chuyện xảy ra của Ứng Thải Liên nữa, trước mắt Đạo Châu tình thế như thế nào, những chuyện này chúng ta phải nắm giữ, mới có thể tiến thêm một bước hành động ra sao.
Mọi người nơi này đối với tình huống Ý Thiên đều kiến thức nửa vời, cũng không có qua hiểu hắn và chuyện xảy ra ở Đạo Châu.
Nhưng mà có một số việc, Ý Thiên không tiện nói nhiều, ví dụ như thân thế của hắn.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên nhìn qua từng gương mặt quen thuộc, tâm tình có chút khác thường.
Đi tới bước này, Ý Thiên kết giao không ít bằng hữu, mặc kệ nam nữ đều có duyên phận dây dưa không rõ với Ý Thiên.
Những chuyện này hắn không cách nào tránh thoát, nhất định số mệnh bắt hắn đối mặt..
Cân nhắc một lát, Ý Thiên nói đơn giản chuyện của mình sau khi đi tới Đạo Châu này.
Từ bắt đầu làm thế nào giả mạo Vân Hạo Dương, đến Thiên Nhất Phong nghĩ cách cứu viện Duyến Nhược Thủy, sau đó là ân oán với Thiên môn Tử phủ, lại chuyện xảy ra trên Thiên Dương Phong, cuối cùng là quan hệ tới Ứng Thải Liên.
Ở trong đó Ý Thiên tỉnh lược chuyện có quan hệ tới Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, chuyện của mình ở U Châu, còn có thân phận của Nạp Lan Tú Quyên.
Nghe xong Ý Thiên giảng thuật, Lạc Ngọc Kiều sắc mặt vui mừng, cười nói:
- Nói như vậy, trừ Duyến Nhược Thủy ra, cũng chỉ có ta và Băng Oánh là nhìn thấy dung mạo của ngươi?
Ý Thiên gật đầu, biểu lộ mất tự nhiên..
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Liễu Như Nguyệt từng nói qua, dung mạo chính thức của ngươi còn tuấn tú hơn bây giờ, có thật hay không?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Kỳ thật ban đầu ở Thiên Nguyệt Động Thiên, nhìn thấy dung mạo của ta có không ít người, Dương Viêm là một trong số đó.
Ánh sáng nhạt lóe lên, khí tức quanh người Ý Thiên chấn động, mái tóc đen nhánh biến thành màu tím, tản mát hào quang đẹp đẽ.
Kiếm Vô Địch cả kinh kêu lên:
- Xảy ra chuyện gì, tóc của Ý Thiên đại ca sao biến thành màu đỏ tím?
Liên Thiết Phong mắng:
- Ngạc nhiên, ngươi không phải muốn nhìn dung mạo của Ý Thiên đại ca sao? Bây giờ sắp thấy rồi.
Tóc của Ý Thiên không gió mà bay, tóc dài bây múa, tóc của hắn có màu đỏ tím, vô cùng quỷ dị.
Nạp Lan Tú Quyên thở nhẹ một tiếng, ma kính trong người cảm ứng được biến hóa của Ý Thiên, toàn thân của nàng vô lực, đối với Ý Thiên không có bất kỳ sức chống cự nào.
Giờ khắc này người ở đây nhìn qua Ý Thiên, cảm thụ được biến hóa trên người của hắn, một cảm giác không nói nên lời bao phủ trong lòng.
Mọi người ở đây kinh ngạc, gương mặt của Ý Thiên biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng vốn có, gương mặt tuấn mỹ vô song, phong thần như ngọc, hai mắt mọi người nhìn chằm chằm vào.
Đứng ngạo nghễ tại chỗ, Ý Thiên tóc dài bay múa, quanh người có hào quang màu đỏ bao phủ, phối hợp với tóc dài đỏ tím tỏa ra phong quang vô hạn.
Nạp Lan Tú Quyên tựa vào người Trúc nhi, ánh mắt kiều mỵ như nước, cố hết sức nói:
- Xích Âm Tử Dương, thật mạnh.
Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Từ Nhược Hoa, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh thì ngây ngốc, gương mặt này không phải dùng tuấn mỹ mà hình dung được, đã đẹp tới mức khó chống cự nổi, chỉ trong nháy mắt mọi người bị hãm vào trong đó.
Hoang Đường đạo nhân cười quái dị, con mắt Kiếm Vô Địch mở to ra, Mã Chí Viễn thất thần ngẩn người, Cổ Ngũ vẻ mặt hâm mộ.
Toàn trường trừ Hoang Đường đạo nhân cùng Nạp Lan Tú Quyên ra, tất cả mọi người mất phương hướng trước mị lực của Ý Thiên tỏa ra.
Nạp Lan Tú Quyên toàn thân vô lực, tuy cực lực chống lại mị lực mà Ý Thiên phát ra, kết quả càng lún sâu vào
- Bộ dáng này của ngươi, trời sinh chính là nữ nhân tai họa. Ta thực rất chờ mong, một ngày nào đó ngươi kéo thánh nữ Bát Cực Thần Điện chạy tới bên cạnh mình, bọn họ sẽ tức thành bộ dáng gì?
Nạp Lan Tú Quyên vẻ mặt kiều mỵ, bộ dáng mê người tới cực điểm.
Mà Ý Thiên nghe được lời này của nàng, dường như thanh tỉnh không ít, nhanh chóng thu liễm khí tức, khí tức mê người thu lại, mọi người thanh tỉnh theo.
Nam Cung Uyển Nghi bừng tỉnh đầu tiên, khẽ thở dài:
- Gương mặt này của ngươi chắc chắn sẽ câu dẫn quá nhiều nữ nhân.
Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, gắt giọng:
- Ngươi đúng là tai họa, chắc chắn sẽ khiến nhiều nữ nhân thần hồn điên đảo vì ngươi, cơm nước không muốn.
Kiếm Vô Địch sợ hãi than nói:
- Thật sự là tuần tú, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mọi người nơi này phần lớn không nói lời nào, bởi vì có thể nói là thiên ha vô song.
Từ Nhược Hoa chần chờ nói:
- Đây là diện mạo của ngươi sao?
Ý Thiên lại cười nói:
- Đúng, đây là diện mạo sau khi ta tới Thiên Nguyệt Động Thiên.
Lan Hinh si ngốc nói:
- Thật sự là không cảm tưởng, ngươi thực còn tuấn tú hơn thiếu gia nhiều.
Ánh mắ Mộ Dung Tiểu Dạ phức tạp nhìn qua Ý Thiên, nói:
- Cho dù là Hoa Vô Khuyết cũng kém xa ngươi.
Tô Nhã Ngọc cảm khái nói:
- Vân Hoang này chỉ sợ ngươi thiên hạ vô song rồi.
Ý Thiên phức tạp cười cười, hồi tưởng bộ dáng lúc trước của mình, bộ dạng này đúng là trời xanh có mắt, đền bù tổn thất cho hắn.
Ứng Thải Liên si ngốc nhìn qua Ý Thiên, thấp giọng hỏi:
- Rốt cuộc tại Thiên Nguyệt Động Thiên ngươi trải qua cái gì mà có bộ dáng này?
Ý Thiên lắc đầu không đáp, trầm giọng nói:
- Từ giờ khắc này ta sẽ khôi phục danh tiếng Ý Thiên, dáng vẻ Ý Thiên, các ngươi có nguyện theo ta chế tạo huy hoàng không?
- Nguyện ý, chúng ta nguyện ý.
Không chần chờ chút nào, trừ Hoang Đường đạo nhân cười quái dị ra, tất cả mọi người nhất trí hô nguyện ý.
Trên mặt Ý Thiên mỉm cười, phất tay áp tiếng hoan hô của mọi người, nghiêm mặt nói:
- Nếu tất cả mọi người nguyện ý, như vậy chúng ta sẽ thương nghị chuyện chúng ta cần phải làm.
Tào Băng Oánh nói:
- Trước mắt chúng ta có hai đại sự, một là tìm kiếm Tam Tuyệt thần binh, hai là trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, chia binh hai đường mới có thể hoàn thành được.
Lạc Ngọc Kiều nói:
- Địa điểm trùng kiến tại Vân Châu, do người nào chịu trách nhiệm thì phải thương nghị trước. Mặt khác Huyễn Lân ở địa phương nào, chúng ta trước tiên phải tìm hiểu đã, như vậy sẽ dễ dàng làm việc hơn.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Chỉ cần Âm Dương Ngưng Hồn Châu dung hợp, lập tức có thể cảm ứng được vị trí của Huyễn Lân.
Mộ Dung Tiểu Dạ nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên làm ngay đi.
Mọi người đối với chuyện này không dị nghị gì, Ý Thiên lập tức lấy Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra, dung hợp với Ngưng Hồn Châu của Tô Nhã Ngọc.
Đến lúc này chỉ thấy hai hạt châu tiếp cận nhau, đột nhiên bộc phát hào quang màu xanh, ẩn chứa Âm Dương chi khí, được Ý Thiên dùng Xích Âm Tử Dương Quyết dẫn đạo cho nên dung hợp thành hạt châu nửa xanh nửa đỏ, tản mát hào quang xanh đỏ giao nhau, vững vàng rơi vào trong tay Ý Thiên.
Bình luận facebook