#edit: Vy
#cv_pic: Bún
Âm hưởng bốn truyện cực ngắn đều mang nét buồn man mác, câu văn nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, niềm thương tiếc len lỏi và khắc khoải, sinh ly tử biệt nhẹ tênh nhưng ghim sâu vào lòng người đọc. Khuyến nghị mọi người đọc thật chậm nhé, hy vọng mọi người cũng thích 4 truyện ngắn này như mình.
***
Nàng là đàn hương yêu, tóc nàng cũng giống ngư gỗ đàn hương vậy, sinh trưởng rất chậm, mười năm chỉ dài ra một tấc.
Ngày nàng gặp người ấy, tóc nàng mới dài ngang vai, hắn trêu ghẹo nàng: "Kết tóc kết phu thê, ân ái một lòng. Nếu tóc nàng dài hơn chút nữa, ta đã có thể kết tóc cùng nàng rồi."
"Kết tóc cùng ngươi có ích lợi gì?"
Hắn toét miệng cười: "Ta rất thương nương tử của mình."
"Thương thế nào?"
"Nàng muốn ăn ta cho nàng ăn, nàng muốn uống ta cho nàng uống, nàng muốn bắt nạt ai, ta liền giúp nàng bắt nạt, dù bắt toàn bộ người trong thiên hạ phải chết, ta cũng quyết không phụ nàng."
"Được."
Một câu nói đùa, vậy nhưng nàng lại khắc ghi trong lòng, kể từ đó tháng tháng năm năm, so với tính mạng nàng càng quý trọng mái tóc của mình hơn.
Hắn chết trẻ, nàng mơ màng lưu lại nhân thế, thời gian trôi qua đã lâu, nàng đếm không hết tháng năm cô quạnh, rốt cuộc, vào một ngày nào đó ở ngoại ô, nàng gặp lại hắn. Khi ấy nàng tóc bạc chạm đất, mặt mũi tang thương.
Hắn ngồi trong ngự giá, ôm lấy ái phi nổi danh thiên hạ của hắn, thần sắc thanh lãnh nhìn nàng đã nổi nếp nhăn.
"Tóc của bà lão này trông thật đáng sợ."
"Đừng sợ." Hắn cười khẽ, "Quả nhân giúp nàng chém nó xuống."
Dứt lời ra lệnh bắt nàng lại, bức nàng quỳ rạp xuống, để người ta dùng chủy cắt đứt mái tóc dài của nàng.
Tóc trắng rơi xuống đất, năm tháng qua đi.
Nàng quỳ dưới đất nhìn vị vua cao cao tại thượng, khóe miệng phủ đầy nếp nhăn khẽ mỉm cười, A Lang tướng công, chàng quả thực như lời chàng nói, yêu thương một người, phụ cả thiên hạ cũng nhất định không phụ nàng ấy.
Chỉ tiếc thời gian năm đó...
Ta giữ lại mái tóc dài đợi người, mà người lại cùng ai kết tóc xanh...
Bình luận facebook